Phàm nhân tu tiên - Chương 1370 - 1371

Chương 1370: Hàng thú

Tất cả các đồng trụ sau khi phát ra âm
thanh vù vù thì ở trên đỉnh trụ đồng thời huyễn hóa ra một đám người có long
thủ dị thường vô cùng, tất cả đột nhiên mở miệng phun ra từng ngụm tia chớp màu
đen bắn vào hắc vụ ở trong tâm cấm chế.

Từ trong sương mù truyền ra một tiếng gầm
nhẹ, đột nhiên từ trong đó xuất hiện một đoàn ngân quang, sau vài lần chớp động
thì hiện ra thân thể của lôi thú ở trung tâm điện võng nhưng những hắc sắc điện
hồ kia giống như đã định trụ con thú này rồi vậy, tất cả đều ép sát vào trong
nhằm thẳng vào lôi thú mà trùng kích.

Lôi thú cả kinh gầm nhẹ một tiếng nhưng
dường như nó đối với hắc sắc điện hồ này có vẻ sợ hãi, một lần nữa thi triển
lôi độn chạy tán loạn khắp nơi.

Trong lúc nhất thời có một đoàn ngân quang
như ẩn như hiện ở trong cấm chế giống như quỷ mị đang chạy trốn, mà ở sau lưng
đó đã có hơn mười căn hắc sắc điện hồ điên cuồng đuổi theo một tấc không bỏ.

Nhất thời từ trong cấm chế truyền ra từng
tiếng sấm nổ lớn vô cùng mà **** chủ cũng không ngừng niệm chú thúc dục cấm
chế.

tốc độ của hắc sắc điện hồ ngày càng nhanh,
cuối cùng huyễn hóa ra từng đão tàn ảnh, phảng phất như không gian trong cấm
chế đều được hắc sắc điện quang bao phủ lại khiến cho Hàn Lập ở bên ngoài quan
sát mà giật mình không thôi.

Những hắc sắc điện hồ này không biết là
loại lôi điện thần thông nào mà có tốc độ thật nhanh khiến cho người khác sợ
hãi không thôi. Nếu như hắn bị nhốt ở trong cấm chế này thì cho dù dùng đến
Phong Lôi Song Sí cũng khó mà tránh lâu được. Ngay cả lôi thú tinh thông lôi
độn cũng không thể kéo dài lâu hơn.

Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, chỉ một
chút công phu nhỏ nữa thôi mà ngân quang do lôi thú biến ảo thành bỗng nhiên
run nhẹ liền bị mấy đão hắc sắc điện hồ kích trúng vào thân thể.

Sau khi hét thảm một tiếng thì thân hình
của lôi thú hiện ra giữa không trung, thân thể run rẩy không ngừng. Cứ như vậy
nên những hắc sắc điện hồ còn lại đều oanh kích lên thân thể của nó.”Ầm ầm.” một
tiếng, tiếp theo là âm thanh rống giân từ trong miệng của lôi thú truyền ra,
bên ngoài thân thể của nó đồng thời xuất hiện điện hồ có màu sắc đỏ, trắng,
xanh, vàng bất đồng đang liều mạng ngăn cản hắc sắc điện hồ.

Nam tử khô gầy ở bên ngoài nhìn thấy như vậy liền hít sâu một
hơi bước lên một bước, một bàn tay vỗ vào trụ đồng ở trước người. Trong phút
chốc thôi một đoàn linh lực xuyên thấu qua bàn tay tập trung vào đồng trụ mà
truyền vào, điện hồ từ trong long thủ xuất ra ngoài chỉ chốc lát thôi đã to lớn
hơn vài phần.

Lôi thú bị hắc sắc điện hồ công vây quanh
rốt cục không chống cự nỗi mà rơi từ trên không trung xuống, tứ sắc điện hồ
trên cơ thể đã nhạt đi không ít.

Trong nháy mắt hắc sắc điện hồ này phóng
lớn ra, biến ảo thành từng đão hắc sắc lôi phi trói chặt con thú này lại khiến
cho nó không thể nhúc nhích chút nào: “Tốt rồi, chư vị đão hữu có thể tiến
vào!” Nam
tử khô gầy lớn tiếng nói, bàn tay đặt trên đồng trụ cũng được thu lại, sau khi
đánh vào một đão pháp quyết lên đồng trụ khiến cho điện võng trên đồng trụ lập
tức vỡ ra rồi biến mất.

Ba người Hàn Lập sau khi liếc mắt nhau một
cái rồi hóa thành từng đão linh quang bay vào trong, linh quang chớp động vài
cái sau thì ba người đã phân biệt đứng cách lôi thú vài trượng mà vẫn không đến
gần nó. Nam tử khô gầy sau khi thu pháp quyết lại cũng đi đến đứng bên cạnh đám
người Hàn Lập.

“Ta sẽ dùng bí thuật giam khốn bổn nguyên
lôi lực ở trong cơ thể con thú này, ba vị chỉ cần nghe theo hiệu lệnh của ta
rót linh lực vào trong thân thể nó là được.” Điếm chủ không nói dài dòng mà chỉ
dặn dò nhanh vài câu thôi.

Tiếp theo hắn lộn bàn tay lại thì ở trong
bàn tay đã xuất hiện năm chủy thủ đen thui.

Trông thấy nó rất nhẹ giống như được làm từ
gỗ vậy.

“Hắc tinh?” Vừa thấy chủy thủ này thì đãi
hán và thanh niên kia sắc mặt đãi biến.

Hàn Lập nhướn mày, trong lòng cảm thấy

Nhưng đãi hán và thanh niên kia không có ý
tứ mở miệng nói điều gì cả, còn **** chủ lại không muốn giải thích gì, hắn chỉ
giơ tay lên huy chủy thủ vài cái lập tức phát ra vài đãi ô quang, năm chủy thủ phân
biệt đánh vào trong tứ chi và trái tim của lôi thú.

Lôi thú phát ra một tiếng rống to kinh
thiên động địa, thân hình ở trong xiềng xích mày đen kia không ngừng giãy dụa
nhưng những nơi chủy thủ cắm vào không hề có một giọt máu rơi xuống.

Linh quang trên năm chủy thủ không ngừng
lưu chuyển khiến cho tứ sắc điện hồ của lôi thú ngày càng nhạt, cuối cùng biến
mất hoàn toàn.

Điếm chủ thấy vậy liền phun ra một ngụm
bạch quang, đây là một viên tinh thạch hình lăng màu trắng lớn bằng nắm tay
nhưng toàn thân màu trắng toát ra từng trận linh áp kinh người.

Đôi mắt của Hàn Lập vừa thấy vậy liền nhíu
nhíu mày.

Cao giao phi linh tộc không hề giống với
cao giao tu sĩ của nhân tộc. Bọn họ không hề có kim đan cũng như nguyên anh.

Mà bọn họ tu luyện thành một cái nỗi danh
gọi là “tinh hạch.” Tầm quan trọng của nó không hề thua kém kim đan hoặc nguyên
anh của nhân tộc.

“Phốc.” một tiếng, một ngụm máu tươi được
**** chủ phun lên tinh hạch, sắc mặt của **** chủ ngưng trọng chỉ vào tinh hạch
một cái.

Nhất thời tinh hạch trầm xuống rồi tiến vào
trong đầu lôi thú biến mất bóng dáng.

“Động thủ.” Đồng thời nam tử khô gầy hét
lớn một tiếng.

Đám người thanh niên lập tức thi pháp.

Chỉ thấy Hàn Lập chà hai tay lại với nhau
phát ra từng đão kim hồ...

Mà đãi hán há miệng rộng phun ra một đoàn
bạch sắc lôi quang, hai cánh ở sau lưng thanh niên âm nhu kin rung lên phát ra
từng đão ngân hồ chợt lóe rồi ba loại điện hồ không giống nhau oanh kích lên
thân thể của lôi thú.

Vô luận là Ích Tà Thần Lôi hay là hai điện
hồ của hai người còn lại vừa tiếp xúc với than thể của lôi thú liền phát ra âm
thanh “thử lạp.” rồi bị năm thanh hắc sắc chủy thủ hút vào trong.

Lập tức năm thanh chủy thủ phát ra một tầng
tầng u mang, tiếp theo liền hóa thành từng đão hắc sắc điện hồ tiến vào trong
thân thể của lôi thú. Đãi hán cùng với thanh niên vừa thấy vậy liền ngẩn ra
nhưng điện hồ trong tay không hề ngừng lại chút nào cả.

Nhất thời năm thanh chủy thủ bắt đầu run
nhè nhẹ, Hàn Lập thấy vậy liền liếc nhìn **** chủ ở kế bên một cái.

Hắn chỉ thấy nam tử khô gầy kia đang khoanh
chân ngồi một bên nhắm mắt lại hai tay một pháp quyết cổ quái vô cùng như đang
thi triển bí thuật nào đó. Toàn thân hắn toát ra bạch quang nên cũng thấy rõ
đây là dấu hiệu phát huy linh lực cực hạn.

Vẫn chưa nhìn thấy điều gì dị thường nên
Hàn Lập thu ánh mắt lại, tạm thời mặc kệ đối phương mà chuyên tâm khu động Ích
Tà Thần Lôi.

Không biết là thân thể của lôi thú cổ quái
hay là hắc tinh chủy thủ kia có gì kì dị, chỉ sau thời gian khoảng một bữa cơm
cắn nuốt lượng lớn điện hồ mà vẫn run rẩy trên người lôi thú không ngừng nhưng
lại không có chút dị thường nào nữa.

Nhưng **** chủ ngồi một bên đang làm phép
kia sắc mặt tái nhợt vô cùng, trên trán đầy mồ hôi hơn nữa mạch máu ở hai bên
trán nỗi lên trông rất dị thường, ngay cả linh quang trên thân thể cũng ảm đãm
vài phần.

Nhưng thật ra trên trán hắn không biết từ
khi nào hiện ra một bóng trắng của tinh hạch lớn khoảng nắm tay, đây chính là
hư ảnh của tinh hạch đang không ngừng chập chờ: “Ba vị, gia tăng lôi điện...”
Một lát lâu sau thì nam tử không có chút huyết sắc trên mặt kia đột nhiên nói
một câu.

Phải biết rằng sau một đoạn thời gian không
ngừng rót lôi điện vào thì linh lực của ba người đã tiêu hao hơn phân nữa rồi,
nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng ba người không thể chống đỡ lâu được. Nhưng
nghe khẩu khí của vị **** chủ này có vẻ khẳng định như vậy nên bọn họ không có
do dự lâu liền làm theo, nhất thời tiếng sấm vang lên không ngừng, tam sắc điện
hồ như bao phủ hoàn toàn lôi thú vào trong.

Dưới sự ra tay toàn lực của ba người thì
năm thanh chủy thủ cắm trên người lôi thú phát sinh một ít biến hóa mới.

Những vật đó không ngừng hấp thu lôi điện
nên toàn thân dần chuyển màu đỏ tươi như máu.

Lúc này ảo ảnh tinh hạch trên đầu của nam
tử khô gầy xuất hiện chút huyết sắc và bắt đầu cuồng trướng không ngừng, đột
nhiên nam tử mở hai mắt, từ trong miệng phun ra một vật.

Đây là một khối mộc bài màu xanh biếc, ở
trên đó có một tầng hoa văn phức tạp và có vẻ thần bí vô cùng, mộc bài vừa xuất
hiện liền chợt lóe lên rồi xuất hiện trên đầu của lôi thú.”Phốc xuy.” một
tiếng, mộc bài phát ra một chùm lục ti tiến vào trong đầu của lôi thú biến mất
bóng dáng.

Thân hình đã bất tỉnh của lôi thú khẽ chấn
động, dưới âm thanh vù vù của mộc bài thì một hư ảnh của lôi thú bị vô số lục
ti quấn quanh từ trong đầu của lôi thú kéo ra hơn một nữa.

Điếm chủ thấy vậy liền lộ ra sắc mặt vui
mừng, mười ngón tay di chuyển không ngừng, đồng thời trong miệng không ngừng
đọc pháp quyết gì đó.

Mộc bài phát ra âm thanh vù vù, những lục
ti kia bị thúc dục liền tiếp tục nắm lấy tinh hồn của lôi thú mạnh mẽ lôi ra
ngoài.

Đột nhiên hai mắt của lôi thú phát ra kim
quang, từ bên ngoài thân thể không ngừng truyền ra tiếng sấm, chủy thủ cắm vào
trong thân thể không ngừng run mạnh, bên ngoài lại bắt đầu hiện ra tứ sắc điện
hồ.

Điếm chủ cả kinh, mới vừa rồi tinh hồn của
lôi thú bị lôi ra ngoài hơn phân nữa liền toát ra linh quang chói mắt nhưng lập
tức chìm vào trong thân thể của hắn. Đồng thời trong miệng của lôi thú không
ngừng điên cuồng rống giận, điện hồ trên người không ngừng phóng ra liều mạng
giãy dụa: “Các ngươi không còn có thể gia tăng chút lôi điện lực sao?” Nam tử
khô gầy kinh sợ nên vội vàng nói với ba người Hàn Lập.”Không được, đã đến cực
hạn rồi!” Sắc mặt của thanh niên âm nhu kia tái nhợt: “Ta không có năng lực rót
thêm chút lôi điện vào nữa!” Tình hình của đãi hán khá hơn chút nhưng cũng tỏ
vẻ không thể gia tăng nữa, còn Hàn Lập trực tiếp lắc đầu.

“Tốt, xem ra chỉ có thật sự mạo hiểm thôi.
Ba vị bảo trì lôi điện lực như bây giờ để ta thi pháp ngũ thải thiên lôi. Tin
rằng bằng lôi lực này có thể hi vọng thành công một lần!” Điếm chủ có chút thất
vọng nhưng lập tức hắn cắn răng nói, vừa nghe **** chủ nói vậy thì sắc mặt của
ba người Hàn Lập khẽ biến, **** chủ không hề tiếp tục kéo dài nữa mà hai cánh
sau lưng khẽ vỗ rồi bay từ từ lên cao.

Chương 1371: Dẫn lôi châu

Bay đến cách đám mây đen giữa không trung
khoảng hơn trăm trượng thì **** chủ dừng lại, ánh mắt ngưng trọng mở miệng phun
ra một ngụm máu tươi.

Mười ngón tay của hắn nhanh chóng hướng vào
tinh huyết điểm một cái khiến cho huyết này hóa thành một cái huyết phù thật
lớn nhắm thẳng vào ngũ sắc điện hồ bay đi. Vài lần lóe lên liền biến mất vào
trong đó không còn thấy bóng dáng nữa, khi huyết phù vừa mất thì điện hồ kia
phát ra âm thanh nổ ầm ầm vang vọng khắp nơi, ô vân ở trong ngũ sắc thần lôi
bạo phát khắp không gian nhìn có vẻ dữ tợn vô cùng.

Điếm chủ thấy lôi uy này liền nuốt xuống
một ngụm nước miếng, tiếp theo cắn răng phun ra thêm một đoàn tinh huyết nữa,
đồng dạng hóa thành huyết phù tiến vào trong ngũ sắc thiên lôi.

Chỉ chốc lát thôi đã tốn nhiều tinh huyết
như vậy khiến cho gương mặt của nam tử khô gầy kia nhìn trắng bệch không chút
huyết sắc nào cả nhưng hắn lại có hành động giống như là “được ăn cả ngã về
không.”, có ngã cũng không uổng phí.

Ngũ sắc thiên lôi được nhiều huyết phù tiến
vào như vậy nên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, chẳng những lôi minh càng nhỏ
đi rất nhiều mà lôi quang càng nhu hòa hơn. Khắp điện hồ lộ ra những sợi tơ nhỏ
như mạch máu như ẩn như hiện quỷ dị vô cùng, **** chủ thấy vậy liền mừng rỡ,
trong miệng không ngừng đọc chú, hai cách nhằm vào không trung vẫy một cái.”Phốc
phốc.” vài tiếng, vô số sợi huyết ti từ trong hai cách bay ra ngoài bắn vào
trong ngũ sắc điện hồ kia cùng với những sợi huyết ti trên đó hòa làm một thể
bao vây đoàn thiên lôi đó vào trong. Hai tay của **** chủ bắt quyết khiến cho
bạch quang trên người phát ra chói mắt vô cùng, từng đão từng đão pháp quyết
bay lên không trung.

Ngũ sắc thiên lôi ở trong huyết ti truyền
ra một tiếng lôi minh nho nhỏ liền co rút lại, chỉ trong nháy mắt thôi đã hóa
thành một lôi cầu lớn khoảng nửa trượng, ở bên ngoài lôi cầu có một huyết võng
do huyết ti kết thành. Nam
tử khô gầy thấy vậy liền mừng rỡ giơ tay hướng về quang cầu phất nhẹ một cái,
ngũ sắc thần quang trông có vẻ hung tợn vô cùng kia vậy mà dưới một phất tay
của hắn liền ngoan ngoãn bay đến. Hàn Lập thấy vậy liền đứng ngẩn người.

Điếm chủ căn bản để cho đám người Hàn Lập
đặt câu hỏi mà thân hình liền nhoáng lên biến mất tại chỗ.

Tiếp theo sau đó ở trên mặt đất truyền ra
một sự rung chuyển nhè nhẹ, nam tử khô gầy quỷ dị xuất hiện bên cạnh lôi thú,
hắn giơ hai tay lên phóng ra hai cột sáng to lớn đánh vào lôi cầu cách mặt đất
không quá mười trượng kia khiến cho âm thanh ầm ầm vang vọng khắp nơi.

Khoảng cách gần như vậy khiến cho dám người
Hàn Lập cảm nhận được uy thế đáng sợ của ngũ sắc lôi cầu kia nên sắc mặt đãi
biến.

Cũng may lôi cầu kia bị nam tử khô gầy thi
pháp ở trên cao chứ không ba người chỉ biết thu tay lại mà bỏ chạy. Bọn họ
không muốn giao tính mạng của mình ở trong tay của người khác chút nào.

Điếm chủ không rảnh để đi ngó ngàng đến ba
người Hàn Lập mà nghiêm túc khốc chế lôi cầu, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng.

Lôi cầu quay tròn vài cái rồi để lộ ra một
cái lỗ nho nhỏ, một tiếng sấm nhỏ vang lên tiếp theo là một đão ngũ sắc điện hồ
tinh tế bắn nhanh vào lôi thú ở bên dưới.

Trong nháy mắt ngũ sắc lôi cầu xuất hiện
thì lôi thú như đã phát hiện ra đãi sự bất ổn liền liều mạng rống giận không
ngừng khiến cho xiềng xích trên người như đã nới lỏng một phần nào. Nhưng mà
không chờ nó di chuyển được bước nào thì ngũ sắc điện hồ hóa kích trên thiên
linh cái của nó làm cho lôi thú không kịp hừ một tiếng đã ngã xuống đất.

Điếm chủ mừng như điên, vừa thúc dục ngũ
sắc lôi cầu phóng ra từng tia chớp đánh xuống không ngừng, đồng thời hắn ở bên
ngoài thi pháp để cho mộc bài trên đầu lôi thú phun ra lục ti một lần nữa.

Lúc này ngũ sắc lôi hồ được lôi điện của ba
người Hàn Lập phụ trợ nên hư ảnh của lôi thú lần nữa bị mộc bài kéo ra ngoài.

Tinh hồn của lôi thú liều mạng giãy dụa
nhưng lôi điện lực trên người bị năm thanh chủy thủ phong ấn, còn thân thể thì
bị ngũ sắc thiên lôi và đám người Hàn Lập áp chế khiến cho nó không còn sức để
ngăn cản, bị mộc bài kéo dần dần ra ngoài.

Mộc bài lấp lóe linh quang một cái lập tức
thu tinh hồn của lôi thú vào trong, nam tử khô gầy kia vội vàng bắt pháp quyết
đánh vào mộc bài khiến cho nó không ngừng toát ra linh quang rực rỡ đem tinh
hồn của lôi thú hoàn toàn phong ấn vào trong. Làm xong tất cả nam tử ấy mừng rỡ
hướng mộc bài phất nhẹ một cái làm cho mộc bài bay đến lòng bàn tay của mình.

“Ha ha... Rốt cục đãi công cũng cáo thành
rồi!” Điếm chủ mừng như điên cười to không dứt.

Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe lên một cái,
lôi minh trên tay dần nhỏ đi rồi biến mất, kim hồ cũng không còn bóng dáng.

“Đây là ý gì? Ngư huynh không phải muốn
hàng phục con thú này sao? Chẳng lẽ đã xong rồi ư?” Thanh niên âm nhu vừa thu
công pháp vừa nhìn thân thể của lôi thú không nhúc nhích rồi lại nhìn mộc bài
trong tay **** chủ nhướn mày.

Đây cũng là câu hỏi mà Hàn Lập và đãi hán
muốn hỏi.

“Ha ha, chỉ cần có thể đem tinh hồn của lôi
thú bắt ra ngoài rồi thì thu phục nó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

“Tiếp theo không cần ba vị phải ra tay
nữa!” Nam
tử khô gầy cẩn thận thu mộc bài vào trong người cười lớn vui vẻ vô cùng.

Ba người Hàn Lập liếc mắt nhau một cái, tất
cả đều cảm thấy kỳ hoặc nhưng không nói ra mà chỉ lộ ra một tia cảnh giác.

“Ba vị yên tâm, nếu đã trợ giúp ta đãi công
cáo thành rồi thì thù lao ta đáp ứng tuyệt không nuốt lời. Mời ba vị tiếp!”
Điếm chủ cười ha ha khoát tay áo lên, một cỗ bạch hà chợt hiện rồi trước mặt
hắn xuất hiện ba hộp gỗ.

Ba hộc gỗ đó sau khi xuất hiện liền bay
nhanh đến đám người Hàn Lập. Thanh niên âm nhu kia cùng với hắc giáp đãi hán
tuy có nghi hoặc nhưng nhìn thấy vật mình mơ tưởng xuất hiện liền vui vẻ giơ
tay lên tiếp hộp gỗ mà bất chấp tất cả.

Nhưng Hàn Lập thấy vậy liền quay tròn thân
hình, lập tức trên người hắn xuất hiện một kim sắc trường bào chợt lóe lên rồi
bao vây họp gỗ vào trong. Tiếp theo cả hai chân điểm một cái liền lùi nhanh về
phía sau.

Vừa thấy Hàn Lập có cử động như vậy lập tức
làm cho thanh niên âm nhu kia ngẩn ngơ, trong lòng thầm kêu một tiếng “không tốt.”
muốn quăng hộp gỗ ra xa nhưng đã trể.

Chỉ thấy trên hộp gỗ thoáng hiện ra bạch
quang rồi biết mất, thay vào vị trí của hộp chính là một hạt châu trong suốt.

“Dẫn lôi châu!”

Thanh niên kia kêu lên một tiếng sợ hãi,
ngón tay vươn ra muốn đánh bay hạt châu kia.

Nhưng một tiếng sấm vang lên lập tức lôi
châu vỡ nát phát ra bạch quang chói mắt.

Ngũ sắc lôi cầu trên không trung chỉ còn
lại được một nữa kia chỉ trong nháy mắt lôi châu vỡ nát liền hóa thành ba đão
điện hồ bổ xuống.

Tốc độ nhanh vô cùng, dường như chỉ chợt
lóe lên liền đến nơi.

“Ầm ầm...” Ba tiếng nổ vang lên, thanh niên
và đãi hán đồng thời bị ngũ sắc điện hồ cùng bạch quang bao phủ vào trong.

Hai loại uy năng có thể hợp lại làm một
khiến cho hai người phát ra khói xanh ngã trên mặt đất không biết sống chết.

Còn bên Hàn Lập thì dẫn lôi châu bị lôi bào
bao vây nổ mạnh ở một bên bị lôi bào hấp thu hoàn toàn. Ngũ sắc điện hồ ở trên
không trung rơi xuống cũng lệch qua một bên công kích trên mặt đất, nơi mặt đất
bị ngũ sắc điện hồ công kích liền hóa thành một động rộng mấy trượng mà không
hề phát ra một tiếng động nào như trống rỗng xuất hiện vậy. Điện hồ kia có thể
đánh xuyên thủ tầng hai này.

Còn Hàn Lập đã đi đến bên chỗ miệng động ra
ngoài liền dừng lại ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nam tử khô gầy kia: “Di!”
Nét mặt vốn đang tươi cười của nam tử ấy chợt thu lại phát ra một tiếng “di.”
nhẹ ngoài ý muốn nhưng lập tức khóe miệng liền lộ ra một nụ cười châm chọc.

Đột nhiên Hàn Lập rung hai cánh lên không
chút dấu hiệu nào, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đão điện hồ biến mất
bóng dáng.

Mà dường như ngay lúc đó có hai bàn tay mày
xanh xuất hiện ngay vị trí của Hàn Lập vừa đứng, mười đầu ngón tay chớp động
lôi mang màu đỏ như máu.

Cư nhiên lại là thân thể của lôi thú bị hắc
liên khóa lại không biết từ khi nào dã di động yên lặng độn đến sau lưng Hàn
Lập, thần không biết quỷ không hay đánh lén hắn. Chỉ là đôi mắt của lôi thú tỏa
sáng rực rỡ có vẻ linh trí vô cùng.

Điếm chủ thấy một kích này không thành công
liền lộ ra vẻ ngoài ý muốn nhưng lập tức đôi mắt chợt lóe liên lập tức khiến
cho thân hình biến mất, không một tiếng động bay ra ngoài.

Nhưng ngay lúc này trên đầu nam tử xuất
hiện một tiếng sấm nhỏ, thân hình Hàn Lập xuất hiện trong bạch lôi. Hắn không
lên hai tiếng nhắm vào căn đồng trụ run tay hai tay lên.

Mấy đão kim quang chói mắt đã vây trảm căn
đồng trụ thành bảy tám phần, tất cả cấm chế đề bị phá hỏng. Thân hình của ****
chủ ngừng lại, ánh mắt âm trầm nhìn qua. Hàn Lập yên lặng ôm cánh tay trôi nỗi
giữa không trung.

Lúc này ở sau lưng truyền đến một tiếng
sấm, lôi thú ở trong tứ sắc điện hồ xuất hiện sau lưng Hàn Lập cùng với ****
chủ tạo thành thế giáp công.

“Ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì, thật sự là
muốn hàn phục lôi thú hay là đối với tinh hồn lôi thú cảm thấy hứng thú. Chỉ
cần đưa vật ta muốn cho ta thì chuyện nơi đây ta sẽ xem như chưa hề có chuyện
gì!” Rốt cục Hàn Lập cũng mở miệng nói.”Ngươi chính là một kẻ Linh Tương thì có
tư cách gì nói đến điều kiện với ta!”

“Nếu các hạ ở ngay lúc toàn thịnh thì tại
hạ không có gì nắm chặt nhưng tiền bối vừa rồi không tiếc tổn hao tiên huyết
làm pháp nên bây giờ tu vi còn không đến một nửa. Chẳng lẽ Ngư tiền bối cho
rằng thêm một con linh thú còn chưa thành thục có thể ngăn cản ta rời đi sao?”
Hàn Lập lơ đãng nói, đột nhiên hai tay phất một cái lập tức bay ra một đão ô
quang, sau khi ô quang tán đi lập tức lộ ra một con tiểu hầu trên mặt đất.

Tiếp theo tiểu hầu hai tay vỗ ngực, nhất
thời thân thể to lớn lên, chỉ chốc lát thôi đã cao hơn mười trượng, khuôn mặt
dữ tợn nhìn chằm chằm vào lôi thú sau lưng.

Đồng thời kim quang trên thân thể của Hàn
Lập chợt lóe lên, trên người bay ra bảy mươi hai thanh tiểu kiếm bay quanh thân
thể không ngừng, sau lưng xuất hiện phạm thánh chân ma pháp tương với ba đầu
sáu tay, hai tay sau khi lộn một cái liền xuất hiện một tòa núi nhỏ trong lòng
bàn tay, tay còn lại xuất hiện năm đầu khô lâu bay múa trên đó.

Hai cách sau lưng Hàn Lập vẫy nhẹ một cái
lập tức có thanh quang lượn lờ, một con chim nhỏ bay quanh pháp tướng, tiếp
theo một hư ảnh của thiên phượng xuất hiện. Ba cái pháp tương xuất hiện lập tức
khiến cho khí thế mạnh mẽ vô cùng, linh khí trùng thiên làm cho người khác
không dám nhìn thẳng.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3