Phàm nhân tu tiên - Chương 1379 - 1380

Chương 1379: Tứ Sát hóa giáp thuật

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua trên người mặc
thanh giáp kia, trong lòng chợt phát lạnh.

Thanh giáp nhân này tu vi sâu không thể
lường được, thậm chí tuyệt không dưới ba vị đãi trưởng lão kia, trách không
được ba lão này lại tỏ ra khách khí như vậy.

Hơn nữa Hàn Lập cảm nhận trên thanh giáp
của nam tử này thật sự có chút kỳ lạ. Trong bề ngoài thì như đơn giản dị
thường, ảm đãm u ám, không có bất kỳ ký hiệu pháp trận cùng hoa văn gì. Nhưng
Hàn Lập dùng thần niệm đảo qua thì phát hiện một loại cảm giác vô cùng kỳ dị,
nhìn kỹ lại bằng mắt thì bỗng nhiên phảng phất liên tưởng tới một chuyện tình
không thể tin được

Hắn không hề có cảm ứng sai, thanh giáp này
dĩ nhiên lại được ngưng tụ từ sát khí cực kỳ nồng hậu. Trách không được khí tức
lại quen thuộc đến như vậy.

Nhưng sát khí tồn tại nhiều như vậy trong
người, thân thể không những không bận gì mà ngược lại còn có thể bức ra bên
ngoài, biến ảo thành hình áo giáp.

Loại thần thông này thực không thể tưởng có
thể tồn tại trên đời.

Kinh hãi một chập, Hàn Lập xoay chuyển ánh
mắt, vừa vặn chú ý tới mấy vạn phi linh tộc nhân đang trôi nổi phía sau nam
nhân nọ.

Mỗi một người đều mặc một chiến giáp đủ màu
sắc.

Linh mục trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên,
nhìn kỹ một hồi, ngay lập tức đồng tử hắn không khỏi co rút lại.

Chiến giáp của những người này không nghĩ
lại đều đồng dạng giống như của nam nhân kia, đều là sát khí biến ảo mà thành.
Chỉ bất quá bởi vì tu vi sâu cạn khác nhau mà chiến giáp có chút bất đồng, có
cái giống như thực thể, nhưng có cái lại mơ hồ dị thường, như ẩn như hiện.

Cảnh này khiến Hàn Lập vô cùng hoảng sợ.

Đúng lúc này, thanh giáp nam tử sau khi
chào tam đãi trưởng lão đã đưa mắt nhìn về mọi người phía sau, lộ vẻ tươi cười.

“Bổn tộc ba trăm năm mới có một lần thí
luyện, Kim Trác vốn tuyệt không dám khinh thường. Bất quá, gần đây yêu vật
trong địa uyên có chút xao động bất an, nếu để thêm một hai năm nữa thì Kim mỗ
có nói gì cũng không dám đồng ý chuyện thí luyện.” Nam tử tươi cười nói với tam lão.

“Ha ha, cho nên ngay khi có được tin tức từ
huynh đệ, chúng ta đã lập tức cho tổ chức thí luyện sớm hơn một chút so với
định kỳ. Bây giờ địa trắc hắc triều còn chưa bắt đầu?” Lão già cười hỏi.

“Sẽ không đâu, từ phản ứng của bảo vật giam
trắc có thể thấy rõ điều này. Mặc dù bây giờ khí hắc ám so với lúc bình thường
nguy hiểm nhưng vẫn còn cách thời điểm bộc phát ít nhất một năm thời gian. Tuy
nhiên, chuyện có thêm các yêu vật cấp độ cao hơn xuất hiện cùng với hắc ám chi
khi là điều không thể tránh khỏi. Việc gặp phải địa uyên cao giai yêu vật trong
lần này khẳng định sẽ nhiều hơn. Nhưng cấp bậc yêu vương thì sẽ chưa xuất hiện
đâu. Những nguy hiểm trong đó, ta nói như vậy để liên tịch trưởng lão hội có
thể tự đưa ra quyết định, nếu sau này có tổn thương quá lớn, cũng không nên
trách Kim mỗ không nhắc nhở.” Thanh giáp nhân thản nhiên nói.

“Chỉ cần không có các cấp bậc yêu vương
xuất hiện thì không có trở ngại gì, có thể tiến hành thí luyện.” Nam tử tóc bạc
không do dự nói.

“Ta cũng không có ý kiến. Bỏ qua cơ hội
này, ít nhất hơn trăm năm nữa mới có thể cử hành lại, mà như vậy thì có không
ít người không thể chờ đợi.” Lão phụ nhân nhướn mày, cũng chậm rãi nói.

Lão giả có hình xăm lại trầm ngâm hồi lâu
rồi mới nhẹ thở dài một hơi gật đầu.

Thấy cả ba người đều đồng ý, lúc này nam tử
mặc thanh giáp mới cười nhẹ, đưa nắm đấm lên không trung.

Một quang cầu màu xanh theo đó bắn ra, sau
khi chợt lóe một cái thì quỷ dị xuất hiện ở trên cao trăm trượng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra
khi quang cầu đột nhiên bạo phát, kèm với đó là một vầng sáng màu xanh cuồng
trướng khắp nơi.

Những phi linh tộc mặc chiến giáp ở phía
sau nhìn thấy màn này thì lập tức nghiêm nghiêm cẩn cẩn tách làm hai, để lộ một
con đường ở giữa.

Một đám đông người mặc dù với tu vi bất
đồng nhưng khi xuất ra một hành động chỉnh tề, nhất loạt như thế lại tạo ra một
cỗ áp lực vô hình cực kỳ mạnh mẽ tản mác ra xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này, từ các trưởng lão hộ
tống đoàn của mình trở xuống, sắc mặt ai cũng khẽ biến, nhưng sau đó lại khôi
phục như thường. Còn những thánh tử lần đầu tham gia thí luyện như Hàn Lập thì
rộ lên một trận tao động, đãi đa số lộ vẻ giật mình.

Tam đãi trưởng lão hướng về phía sau ngoắc
tay một cái rồi nhất tề bay về phía trước.

Cả đội ngũ lại một lần nữa khởi hành, lần
lượt từng người từng người bay qua bức tường giữa hai hàng áo giáp.

Hàn Lập ngồi trên cự cầm, hai mắt híp lại
nhưng đang cẩn cẩn đánh giá giáp sĩ hai bên.

Kết quả hắn phát hiện đãi bộ phận giáp sĩ
ánh mắt rất lãnh đãm, không nói không cười, ngẫu nhiên có người lộ ra ánh mắt
tò mò, đương nhiên đây là người có tu vi thấp, tuổi cũng khá nhỏ.

Bất quá, tu vi thấp ở đây cũng ít nhất là
ngoài kết đan kỳ.

Ngoài ra những tồn tại tương đương với
Nguyên Anh hay Hóa thần thì chỗ nào cũng có, thậm chí luyện hư cấp bậc cũng
không phải là ít.

Trong lòng Hàn Lập thầm kinh hãi.

Tính chất công việc của những thủ vệ nơi
đây cũng không khác biệt nhiều so với các tu sĩ nhân tộc ở Thiên Uyên thành.

Chỉ bất quá chỗ này số lượng mặc dù ít hơn
Thiên Uyên thành nhưng trình độ tinh nhuệ thì Thiên Uyên thành không thể sánh
bằng. Hơn nữa đóng quân ở nơi đây thường xuyên có yêu vật tới quấy phá, kinh
nghiệm tranh đấu phong phú hơn nhiều so với các phi linh tộc nhân khác.

Thêm vào đó, kiến trúc ở đây quy mô như vậy
thì nhiều phần vẫn còn các giáp sĩ khác ẩn nấp đâu đó mà không xuất hiện.

Trong lúc Hàn Lập âm thầm đánh giá không
ngừng thi đoàn người cũng đã vượt qua đám giáp sĩ, tới phía dưới một đãi lâu
rất lớn.

Trưởng lão hội lập tức phân công các đệ tử
vào ở tạm trong đó, khôi phục lại tinh thần và pháp lực, ngày mai sẽ bắt đầu
thí luyện.

Đám người Thiên Bằng tộc ở cùng trong một
lầu các.

Kim Duyệt cùng Thạch trưởng lão canh giữ ở
tầng một, ba người Hàn Lập được phân riêng mỗi người một tầng, có thể nghỉ ngơi
yên tĩnh không bị ai quấy rầy.

Thấy tình hình này, trong lòng Hàn Lập
không khỏi ngoài ý muốn.

Hắn thực đã có chút mừng rỡ khi có thể dừng
lại ở đây một đêm. Thế nhưng giờ lại bị hai người Kim Duyệt phân phó không cho
đi đâu đồng thời canh giữ ngay ở dưới tầng một. Điều này khiến dự định ám muội
của hắn gặp chút phiền phức.

Hàn Lập ngồi xếp bằng trên giường, cũng
chưa đi vào nhập định, ánh mắt chớp động không biết đang suy tính gì.

Không biết sau bao nhiêu lâu, hắn tựa hồ
đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì, trên mặt lộ ra tiếu ý. Ngay lập tức, hắn
khởi thân, hướng tầng một đi xuống.

Ngay khi thân hình Hàn Lập xuất hiện ở đầu
thang lầu một, Kim Duyệt trưởng lão và Thạch trưởng lão đang ngồi nhập định đều
đồng thời mở mắt nhìn về phía hắn, tinh quang chợt lóe.

Trong lòng Hàn Lập khẽ rùng mình.

“Hàn đão hữu, ngươi không nghỉ ngơi còn
định đi đâu? Chẳng lẽ có chuyện tình gì quan trọng sao?”

Kim Duyệt nữ tử không nói gì, đây chính xác
là giọng Thạch trưởng lão.

“Vãn bối có một việc quan trọng, muốn đi ra
ngoài một chút.” Hàn Lập nghiêm trang nói.

“Chuyện gì? Muốn xuất ngoại bây giờ sao?”
Kim Duyệt mơ hồ có chút bất mãn.

Mắt thấy thí luyện sắp tới, nữ tử này hiển
nhiên hy vọng Hàn Lập thành thật ở trong lầu các nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không bị
phân tâm.

“Kỳ thật cũng không có gì! Chỉ là vãn bối
thấy công pháp ở đây thủ vệ đều là ngưng tụ sát khí thành áo giáp của thủ vệ ở
đây rất kỳ lạ, muốn tìm một hai người lãnh giáo sự huyền diệu trong đó.” Hàn
Lập cười cười, lại thản nhiên đem ý đồ nói ra.

“Sát khí ngưng giáp! Ngươi muốn nói tới Tứ
Sát hóa giáp thuật sao? Công pháp này quan trọng nhất là thân phải có một lượng
sát khí cực lớn, nếu không đừng nghĩ đến làm gì. Mà ngươi muốn hỏi công pháp
này làm gì?” Kim Duyệt ngẩn ngơ nói ra tên của bí thuật, trên mặt lộ vẻ kỳ
quái.

Thạch trưởng lão ở bên cũng có bộ dạng kinh
ngạc không kém.

Hàn Lập nghe vậy mỉm cười, hai tay đột
nhiên nắm chặt lại, kim quang trên người chợt lóe, đột nhiên toát ra một cỗ hơi
thở thâm trầm kinh người, bao nhiêu sát khí nồng đậm bị chôn sâu trong thân thể
bỗng nhiêu ùa ra.

Lúc trước hắn dùng Kim Cương quyết luyện
hóa sát khí, chèn ép chúng lại, bây giờ lại một lần nữa bức chúng xuất hiện.

Vừa thấy sát khí này, cả hai trưởng lão kia
đều đồng thời cả kinh.

“Sát khí của ngươi dày đặc như vậy, trách
không được chuyện cảm thấy hứng thú đối với Tứ Sát hóa giáp thuật như vậy. Ha
ha, bất quá cũng không cần ra bên ngoài hỏi thăm, loại công pháp này căn bản
không có gì đặc biệt hay bí thuật gì cả. Lão phu hoàn toàn có thể đem công pháp
chỉnh chu truyền thụ cho ngươi. Lấy sát khí trên người của ngươi như vậy, ngày
mai thí luyện nói không chừng có thể có công dụng.” Thạch trưởng lão sau vài
giây cả kinh liền cười ha hả, nói ra những điều mà Hàn Lập sớm có vài phần đoán
trước.

Ngày đó khi nhìn thấy nhiều Uyên thủ vệ
bình thường đều biết bí thuật này, nên phỏng đoán hơn phân nửa những trưởng lão
của các tộc cũng phải biết về công pháp này.

Hôm nay xem ra quả nhiên không có sai.

“Chính Thạch tiền bối đích thân truyền thụ,
vãn bối hiển nhiên cảm kích vô cùng. Nhưng không biết một đêm có đủ để tìm hiểu
và miễn cưỡng sử dụng công pháp này hay không?” Hàn Lập kìm nén sự vui sướng
trong lòng, cung kính trả lời.

“Hắc hắc, chỉ cần Hàn đão hữu có thể giúp
hai người Lôi Lan thông qua thí luyện là quá đủ để cảm ơn lão phu rồi. Còn về
chuyện công pháp, yên tâm đi, cái này cũng không phức tạp, lấy tu vi của Hàn đão
hữu, một đêm cũng đủ lĩnh ngộ mấy tầng đầu rồi. Về thần thông của mấy tầng
cuối, cần phải có sát khí rất lớn, dù sao ngươi vốn chưa thể đáp ứng.” Thạch
trưởng lão khoát tay nói.

Hàn Lập hiển nhiên gật đầu cảm tạ không
thôi.

Kim Duyệt ở bên cạnh thì không có ý phản
đối gì, thậm chí còn nhắm mắt trở lại nhập định.

Vì vậy chỉ thấy Thạch trưởng lão móc ra một
ống trúc bằng ngón tay, yên lặng không nói trong chốc lát rồi vứt lại cho Hàn
Lập:

“Ta đã đưa pháp quyết vào trong đó, ngươi
cầm lấy mà tìm hiểu đi.”

“Đa tạ tiền bối!” Hàn Lập nói lời cảm ơn
một tiếng, nhận ống trúc rồi không chậm trễ quay lại nơi mình ở.

Ngồi xếp bằng trên giường, Hàn Lập lấy ống
trúc ra dán lên tran, đưa thần thức nhập vào.

Nhất thời một đám cổ văn lục sắc hướng đầu
Hàn Lập bay nhanh vào.

Khuôn mặt Hàn Lập vẫn thủy chung không nhúc
nhích.

Không biết qua bao lâu, Hàn Lập đột nhiên
bỏ ống trúc ra, thu vào trữ vật, thần sắc hòa hoãn trở lại.

Pháp quyết này quả nhiên như Thạch trưởng
lão nói, thoạt nhìn cũng không quá phức tạp, cả đêm chắc cũng đủ ngưng tụ một
tầng sát giáp (áo giáp bằng sát khí).

Trong lòng nghĩ vậy, hay tay Hàn Lập hướng
lên trên, bắt đầu chính thức tìm hiểu về pháp quyết này.

Hai mắt Hàn Lập hoàn toàn tĩnh lặng nhưng
trên người bắt đầu xuất hiện một tầng sát khí lãnh đãm màu đen, chốc lát bắt
đầu quay cuồng không ngừng trong không khí. Sau đó không lâu, nó thậm chí bắt
đầu tăng tốc, kịch liệt xoay tròng, biến thành một tầng hắc phong khiến thân
hình hắn như ẩn như hiện, dần trở nên mơ hồ.

Chương 1380: Nội dung thí luyện

Sáng sớm ngày hôm sau, hai vị trưởng lão
cùng với Bạch Bích, Lôi Lan lẳng lặng đứng ở dưới lầu một, dáng vẻ chờ đợi.

Kim Duyệt và Thạch trưởng lão ẩn chứa vài
tia chờ mong, còn hai vị thánh tử thì có chút khó hiểu, ánh mắt kinh nghi nhìn
về phía thang lầu.

Qua thời gian một bữa cơm, từ trên truyền
tới tiếng bước chân, tiếp theo đó là bóng người Hàn Lập hiện ra, mặt hiện rõ vẻ
tươi cười.

“Thế nào, ngươi đã thành công rồi chứ?”
Thạch trưởng lão hai mắt sáng ngời hỏi.

“Đa tạ tiền bối truyền thụ. Vãn bối hiện đã
có chút thành quả, hẳn cũng có thể tạm dùng đối địch.” Hàn Lập mỉm cười nói.

“Tốt lắm, lần thí luyện này tính là nguy hiểm
nhưng so với thành quả có thể đãt được thì rất xứng đáng. Mặc dù Hàn đão hữu tu
vi đã đãt tới cao giai, nhưng trên đường có lẽ vẫn xảy ra những chuyện khó
lường. Cho nên, tối hôm qua ta cùng Thạch trưởng lão đã thương lượng, quyết
định sẽ đem toàn thể trấn tộc chi bảo để cho các ngươi dùng. Cũng nhờ đó tăng
thêm khả năng bảo vệ bản thân.” Nữ tử Kim Duyệt cẩn thận đánh giá thần sắc của
Hàn Lập rồi đột nhiên nói.

“Trấn tộc chi bảo?” Hàn Lập cảm thấy ngoài
ý muốn.

“Không sai, đây là Lôi giao tiễn, ngươi cầm
lấy đi.” Vừa nói Kim Duyệt vừa vung tay áo lên, bỗng nhiên một đoàn thanh quang
bay ra, thoáng một cái hiện hình thành một thanh tiễn đao (Chẳng biết nó là
tiễn hay là đao nữa, thấy tác giả gọi là tiễn đao thì để tiễn đao vậy- nhưng
tên của nó vẫn là Lôi giao tiễn) màu xanh. Tiềm thức Hàn Lập vừa động, đưa tay
ra cầm lấy tiễn đao, ngưng thần xem xét. Chỉ thấy tiễn đao dài chừng nửa thước,
kiểu dáng khá cổ, mặt ngoài xanh thẫm nhưng lại có một dải hoa văn màu bạc
huyền ảo.

“Nhị vị tiền bối thực sự định đưa vật này
cho vãn bối sao?” Hàn Lập lấy tay sờ sờ lên tiễn đao, cảm thấy một cỗ hàn khí
lành lạnh, trong lòng vui vẻ.

“Kỳ thật bổn tộc còn có một vài món bảo vật
khác, thích hợp hơn cho ngươi, nhưng đáng tiếc mấy bảo vật đó muốn dùng được
thì phải hao tổn không ít thời gian tế luyện.

Mà thời gian thì chúng ta không có nhiều.
Kiện bảo vật Lôi giao tiễn này không phiền toái như vậy, chỉ cần hơi gia tăng
linh lực tự thân quán chú vào là có thể sử dụng được, uy lực lại vô cùng lớn.
Nhưng là bởi vậy bảo vật này cũng dễ bị cường địch cướp lấy, Hàn đão hữu phải
vô cùng cẩn thận.” Kim Duyệt ngưng trọng nhắc nhở Hàn Lập.

“Đa tạ tiền bối ban thưởng trọng bảo, vãn
bối nhất định sử dụng cẩn thận.” Trong lòng biết rằng hai người này cũng chỉ vì
thánh tử của tộc mình mà xuất ra bảo trọng bực này, Hàn Lập không tỏ ra khách
khí, tươi cười thu lấy bảo vật.

Kim Duyệt gật đầu, vừa vặn lại dặn dò Bạch
Bích và Lôi Lan hai người, nhưng không có xuất ra bảo vật nào khác nữa.

Hàn Lập thấy màn này thì lơ đễnh như không
biết gì.

Những gì đáng cấp cho hai người này, phỏng
chừng đã sớm đưa từ lúc rời thánh thành. Lần trước khi Lôi Lan cùng Hồng Sa của
Xích Dung tộc tranh đấu tại giác kỹ tràng đã sử dụng cái tiểu hồ lô màu vàng
kia, xem chừng chính là một trọng bảo của bộ tộc.

Sau một hồi dặn dò, năm người nhất loạt ra
khỏi lầu các, bay lên không trung. Đến nơi đã thấy tụ tập rất nhiều người. Giờ
phút này không ai trong bọn họ cưỡi phi cầm nữa, tất cả đều hiển lộ đôi cánh
sau lưng, trôi nổi giữa không trung. Hơn nữa các trưởng lão đều tách riêng ra
một nhóm, các thánh tử phi linh tộc đứng thành một nhóm, sắc mặt ai cũng trầm
trọng, không ai nói chuyện với ai.

Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, lẳng lặng cùng
hai nữ tử bay đến nơi tụ tập của thánh tử, không nói một lời.

Nhưng không bao lâu sau, Hàn Lập đột nhiên
cảm thấy có người đang nhìn mình, trong lòng vừa động, xoay người lại liếc mắt
một cái. Ở phía ngoài, cách hơn trăm trượng có một thân hình khô gầy, thấp bé,
phảng phất như một nữ tử. Nhìn kỹ một chút thì thấy người này da tay ngăm đen
nhưng trên cổ lại có một vài hình xăm màu đen quỷ dị. Nàng ta vừa thấy Hàn Lập
nhìn lại thì mỉm cười, lộ hàm răng trắng bóc lạ thường. Hàn Lập ngược lại cảm
giác khẽ rùng mình trong lòng.

Bởi vì khi thần niệm hắn đảo qua, hắc nữ
kia rõ ràng là một cao giai linh tương, hơn nữa hơi thở trên người có chút quái
dị, khiến cho hắn cũng cảm thấy uy hiếp, tựa hồ tu luyện một thần công đặc thù.
Trên mặt Hàn Lập không lộ vẻ gì nhưng môi khẽ nhúc nhích. Đứng ở bên cạnh, Bạch
Bích và Lôi Lan đang khép hờ mắt đột nhiên nghe thấy tiếng Hàn Lập truyền âm
vào tai.

Bốn con mắt chợt mở ra, theo hướng Hàn Lập
nhìn, khẽ liếc nữ tử gầy đen kia một cái, nhưng ngay lập tức sắc mặt đãi biến,
vội vàng cúi đầu xuống.

“Hàn huynh, đó là Ngao Thanh Chước của Thất
Việt tộc, uy danh còn trên cả Chúc Âm Tử, có thể coi là đệ nhất nhân trong đám
hậu bối chúng ta. Thế nhưng nữ tử này lòng dạ độc ác, tính tình cổ quái dị
thường, động một cái là có thể lấy tánh mạng người khác. Hàn huynh tốt nhất là
nên cẩn thận.” Trong tai Hàn Lập vang lên âm thanh hoảng hốt của Bạch Bích.

Hắn nhíu mày không khỏi tự đánh giá nữ tử
kia. Thế nhưng đúng lúc này hắn lại cảm thấy có một ánh mắt âm trầm quét về
phía mình, rõ ràng là không có hảo ý. Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, đưa mắt về
phía đó.

Kết quả tại một chỗ không xa, Chúc Âm Tử
đang đứng cùng các đồng tộc của hắn, đưa ánh mắt bất thiện nhìn Hàn Lập. Hàn
Lập lạnh lùng nhìn lại một cái rồi thu hồi ánh mắt, sắc mặt không thay đổi.

Xích Dung tộc đối với Thiên Bằng tộc có
chút chuyện tình, khẳng định tại thí luyện sẽ giở trò, biết vậy thế nhưng trong
lòng Hàn Lập lại không hề có một gợn sóng.

Bởi vì đám Hàn Lập cũng tới khá muộn, nên
hắn không phải đợi lâu, sau nửa canh giờ, tam đãi trưởng lão cùng với thanh
giáp nhân lúc trước lẳng lặng không nói, bay lên trước dẫn đường cho cả đoàn
người đi về phía tường thành ngược phía với lúc trước bọn họ đã đến.

Không biết vì sao, trên các bức tường lớn
đều trống trơn, thế nhưng đội ngũ lại không trực tiếp bay qua mà trực tiếp hạ
xuống trước tường thành. Chỉ thấy thanh giáp nhân tiến lên phía trước, trong
miện lẩm bẩm vài lời, sau đó đưa tay điểm nhẹ vào vách tường.

Một trận ầm ù nổ ra, cự tường trước mặt mọi
người xuất hiện một quang mang ngũ sắc, dần dần hiện ra một tòa pháp trận màu
bạc. Vừa thấy cảnh này, nam tử mặc thanh giác lập tức há mồm, phu ra một tấm
mộc bài màu tím.

Quang mang trên mộc bài đãi phóng, một đão
ánh sáng màu tím lập tức phóng ra, sau mấy cái chớp động liền phóng thẳng vào
trong pháp trận.

Pháp trận lại thêm một trận biến đổi, quang
mang kỳ lạ lưu chuyển với tốc độ kinh người rồi đột nhiên biến mất vô ảnh vô
tung, thay vào đó là một cánh cửa cực lớn hiện ra trên bức tường. Cánh cửa cao
hơn mười trượng, tản ra quang mang băng hàn, có vẻ trầm trọng vô cùng, phảng
phất như được chế tạo bằng bạch ngọc tinh khiết. Thanh giáp nhân không nói lời
nào, thu mộc bài lại, lùi ra sau một chút rồi phất tay áo một cái. Nhất thời
một mảnh tử quang cuộn ra, đánh tới cánh cửa, theo đó là một tiếng nổ xé gió,
cánh cửa bạc chậm rãi mở ra.

Từ bên ngoài lập tức thổi vào một làn gió
bụi âm tà, nó đi qua nơi nào thì thánh tử nơi đó bỗng cảm thấy một tia run rẩy,
da thịt phảng phất như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén cắt vào khiến cho tóc
gáy dựng đứng hết cả lên.

Thực sự là vô cùng quỷ dị!

Hàn Lập hiển nhiên cũng cảm nhận được làn
gió cổ quái này, lam quang trong mắt chợt lóe.

Đãi môn đã mở, tất cả mọi người lần lượt đi
theo mấy người dẫn đầu tiến ra bên ngoài bức tường. Hàn Lập không khỏi hít một
ngụm lương khí. Phía sau cánh cửa đó không xa, trên mặt đất không một ngọn cỏ,
vô luận là đất hay đá, tất cả chỉ một màu đen u ám, đưa mắt nhìn cảm giác sâu
hun hút, vô biên vô hạn.

Mà ở trên trời cao thì lại có một tầng bụi
màu trắng, thoạt nhìn tưởng sương mù, dày đặc dị thường, cũng là một cảnh dài
vô biên không bến bờ.

Mà khoảng cách không gian giữa tầng bụi và
mặt đất bất quá chỉ cao ba bốn mươi trượng, giữa cảnh sâu hun hút và dày đặc
của mặt đất và bầu trời thì cái khe hở có vẻ hẹp hòi dị thường. Thế nhưng từ
khe hở đó liên tục phát ra tiếng xé gió liên miên không dứt, phảng phất như
muốn cắn nuốt bất cứ thứ gì lọt vào. Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm
thấy bất an.”Đây là cánh cửa vào địa uyên sao? Quả nhiên vô cùng hung hiểm.”
Hàn Lập âm thầm nói trong lòng.

“Tốt lắm, vậy là đã sẵn sàng hết rồi. Trừ
các thánh tử, tất cả những người khác đều phải dừng bước. Mà sau cánh cửa này,
chính là cả vạn dặm sương mù.” Lão phụ nhân trong tam đãi trưởng lão nói.

Thanh âm mặc dù không lớn nhưng lại truyền
đến rõ mồn một vào tai mỗi người, khiến cho đám người đang xôn xao chợt yên
tĩnh trở lại.”Tốt lắm, giờ cũng là lúc thích hợp để công bố nội dung thí luyện
lần này, khỏi bắt phải chờ đợi thêm.” Nam tử tóc bạc ở bên cạnh cười nói. Lão
phụ nhân liếc nhìn hắn một cái, bất động thanh sắc tiếp tục nói:

“Liên tịch trưởng lão hội của chúng ta đã
thương lượng qua, nội dung thí luyện lần này khác so với những lần trước phải
đánh chết một số yêu vật hắc ám được chỉ định trước. Chúng ta muốn các ngươi
mang từ trong địa uyên về một loại quả tên gọi là Minh Diễm quả. Loại quả này
so với các linh vật khác có chút bất đồng, phải là ở những nơi có hắc ám cùng
uế khí nặng nhất mới có thể sinh ra. Mỗi quả mất chừng năm trăm năm mới thành
thục, mà mỗi cây cũng chỉ sinh ra một quả. Các ngươi mang về phải là Minh Diễm
quả thành thục mới được tính là hoàn thành thí luyện. Ta nói trước là ở uyên
tầng thứ nhất, hắc ám khí không đủ, khả năng gặp quả này là không có. Đương
nhiên kẻ nào không tin thì cứ thử vận may. Tầng thứ hai có thể sẽ có một ít
Minh Diễm quả, nhưng chúng ta cũng không chắc. Mà ở tầng thứ ba thì khẳng định
sẽ có, hơn nữa số lượng không ít. Cụ thể phải hành động như thế nào, đương
nhiên do các ngươi quyết định. Thời gian thí luyện là ba tháng. Sau ba tháng,
không cần biết có bao nhiêu người thí luyện thành công, chúng ta cũng sẽ mở
cánh cửa này ra để nghênh đón các ngươi trở về. Các ngươi phải thật sự chú ý.”
Thanh âm của lão không giận mà có uy. Không riêng gì Hàn Lập, những người khác
cũng đều hết sức tập trung lắng nghe.

“Tốt lắm, nếu các ngươi đã nghe và hiểu hết
nội dung thí luyện, bây giờ các ngươi có thể xuất phát, ba tháng sau, lão phu
hy vọng có thể gặp lại đãi bộ phận chư vị ở đây. Những người khác cũng nên trở
về đi thôi, Phong Ma môn (cánh cửa Phong Ma) lập tức sẽ đóng lại.” Lão giả có
hình xăm cất giọng phân phó. Sau đó khẽ phất tay áo, quay người đi lại vào
trong thành.

Nam tử tóc bạc cùng lão phụ nhân khẽ đưa mắt nhìn nhau một cái
rồi cũng cất bước đi theo. Các trưởng lão khác cũng lần lượt yên lặng trở về
trong thành. Hơn phân nửa chỉ đưa mắt nhìn các tộc nhân của mình, ánh mắt lộ
chút lo lắng rồi đi. Chỉ có non nửa cố nhân cơ hội này truyền âm phân phó vài
câu rồi mới xoay người rời đi.

Trong nháy mắt, bên ngoài cánh cửa to lớn
gọi là Phong Ma môn kia chỉ còn lại hơn trăm tên thánh tử Phi linh tộc đưa mắt
nhìn nhau.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3