Phàm nhân tu tiên - Chương 1387 - 1388

Chương 1387: Địa Uyên thâm tằng

Sau thời gian một chén trà nhỏ, huyết quang
trên viên châu rút về, đột nhiên từ trong truyền ra thanh âm già nua của một
phụ nhân.

“Địa huyết, tìm ta có chuyện gì, không biết
lão thân có chuyện quan trọng trong người sao?”

Chủ nhân thanh âm tựa hồ đối với việc huyết
bào nhân tìm hắn, rất là bất mãn.

“Ha ha, hơn mười năm rồi, hôm nay lão phu
vất vả mới có cơ hội liên lạc cùng đão hữu một chút, chẳng lẽ thời gian trò
chuyện vài câu cũng không có sao?” Huyết bào nhân cười nói.”Đừng lảm nhảm, có
chuyện gì thì mau nói ra, nếu không đừng trách lão thân ngừng bí thuật.” Thanh
âm lão phụ nhân trầm xuống, không còn kiên nhẫn.

“Ha ha, lần trước chúng ta định kế, Mộc
Thanh sưu tầm huyết thực tế tự, Lục Túc thì phụ trách thu thập âm linh chi lực,
lão phu phụ trách luyện chế số lượng lớn khôi lỗi, đão hữu thì muốn bồi dưỡng
tám ngàn âm giáp huyền quỷ. Không biết hiện tại đão hữu tiến hành ra sao?”
Huyết bào nhân không thèm để ý, thong dong hỏi.”Hừ, biết rõ rồi mà còn hỏi, các
ngươi không phải đã sắp đặt tai mắt trong thủ hạ của ta sao, tiến độ ra sao thì
chẳng lẽ còn không biết?” Lão phụ nhân trầm xuống một chút, lạnh lùng trả lời.

“Ha ha, cũng vậy thôi, chỗ lão phu luyện
chế khôi lỗi cũng thường xuyên có môn hạ của đão hữu xuất hiện. Nhưng hiện tại
ta vẫn muốn nghe từ chính miệng đão hữu.” Huyết bào nhân cười ha ha nói.

“Chuyện này cũng không có gì bí ẩn, tám
ngàn âm giáp huyền quỷ chỉ cần Lục Túc có thể cung cấp đầy đủ âm linh chi khí
thì chuyện bồi dưỡng chúng chỉ là sớm muộn. Phiền toái duy nhất chính là tám gã
âm giáp quỷ vương thống lĩnh, nhất định phải cần tinh hồn của loại người cường đãi
thì mới có khả năng luyện chế thành công. Loại tài liệu cực phẩm này không dễ
tìm.” Lão phụ nhân thản nhiên trả lời.

“Ồ, không biết đã luyện chế được mấy tên
quỷ vương rồi?” Huyết bào nhân cảm thấy hứng thú, truy hỏi một câu.”Luyện được
ba tên, xác xuất thành công thật sự quá thấp.” Thanh âm phụ nhân âm trầm, hơi
có chút xấu hổ.”Ha ha, vậy thì tốt, lần này lão phu liên lạc với đão hữu, là
muốn cung cấp một tên có tinh hồn cực tốt.” Huyết bào nhân an ủi, mỉm cười nói.”Huyết
lão quái, ngươi cũng chưa làm đủ số lượng khôi lỗi, từ khi nào lại có hứng thú
đối với âm hồn vậy?” Lão phụ nhân ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn.

““Ta không giống như Lục Túc và ngươi, đối
với quỷ đão đích xác không quá tinh thông. Nhưng ta vừa mới phát hiện ra một gã
Phi Linh Tộc, dĩ nhiên lại có thể cảm ứng được phân thần mà ta đặt trên nê(bùn)
khôi lỗi. Mặc dù chỉ là một tia thần niệm, nhưng thần thức người này cũng phải
rất cường đãi. Hẳn là đủ tiêu chuẩn để ngươi luyện chế quỷ vương.” Huyết bào
nhân thản nhiên nói.

“Phi Linh Tộc, chẳng lẽ là trong lần thí
luyện này, nếu có thể phát hiện ra thần niệm của ngươi, chẳng lẽ là lão gia hỏa
nào tự mình đến đây.” Thanh âm lão phụ nhân trở nên thận trọng.”Yên tâm, chỉ là
một tên tiểu tử Linh Tương Kỳ, không có gì phiền toái đâu.” Huyết bào nhân nói.

“Linh Tương Kỳ, như vậy thì không sao,
nhưng có thể phát hiện ra thần niệm của ngươi, thần thức đích xác vô cùng cường
đãi. Tốt, lễ vật này ta nhận, nhưng ngươi sẽ không nói miễn phí đấy chứ, muốn
từ tay ta đổi lấy thứ gì?” Lão phụ nhân hơi trầm ngâm, trả lời.

“Hắc hắc, lão phu thích người thẳng thắn
như đão hữu, rất đơn giản, lão phu muốn vạn niên huyết ngư. Nếu ta ra tay giúp
ngươi bắt tiểu tử kia, đem đến tận cửa cho ngươi thì sẽ là hai phần huyết ngư.”
Huyết bào nhân dùng công phu sư tử ngoạm.

“Hừ, ngươi cho rằng vạn niên huyết ngư là
vật gì, một âm hồn đổi lấy hai phần. Hiện tại ta không rảnh phân thân, chỉ nói
một câu thôi, ngươi đem tinh hồn đến cho ta, ta sẽ đưa ngươi một cái vạn niên
huyết ngư. Như vậy cũng là tiện nghi lớn cho ngươi rồi đó.” Lão phụ nhân hừ
lạnh một tiếng, không khách khí nói.”Được, mười ngày sau ta sẽ mang tinh hồn
tên này đến chỗ ngươi.” Huyết bào nhân đáp, hiển nhiên cũng cho rằng mình đã
chiếm được tiện nghi lớn.

“Được rồi, đối với thánh tử Phi Linh Tộc
thí luyện, Mộc Thanh và Lục Túc có ý kiến gì không, diệt sát hay là để mặc
giống lúc trước, mặc cho bọn họ làm loạn ở ba tầng trên. Bọn họ không có cản
trở kế hoạch của chúng ta chứ?” Lão phụ nhân đột nhiên hỏi.

“Đãi sự đang ở thời điểm mấu chốt, không
thể để Phi Linh Tộc chú ý, chỉ cần bọn họ không ảnh hưởng đến chúng ta, không
tiến vào dưới tầng bốn thì cứ để bọn họ tự do. Việc này thiết nghĩ Mộc Thanh và
Lục Tức cũng rõ.” Huyết bào nhân không suy nghĩ thêm, trả lời.”Cứ như ngươi
nói!”

Sau đó, thanh âm lão phụ nhân chợt biến
mất, mà viên châu thì lập tức ngừng chuyển động, huyết quang cũng biến mất vô
ảnh vô tung. Hư không một trảo, viên châu trong nháy mắt bay vào tay, sau đó
chợt lóe lên không thấy đâu nữa.”Chỉ là một cao giai Linh Tương, cộng thêm hai
tên Linh Tương Sơ Kỳ, dùng làm huyết mộc khôi lỗi chắc là dư.” Huyết bào nhân
thì thào nói một câu, tay áo rung lên.”Phốc phốc.”, ba đão huyết ảnh từ trong
tay áo bay ra, sau khi lóe lên thì rơi xuống đất. Trong huyết quang âm trầm có
thể nhìn thấy ba đão thân ảnh mơ hồ, vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Hai tia huyết quang từ mắt huyết bào nhân đãi phóng, nhập vào ba huyết ảnh kia.

Nhất đầu thân ảnh kia ngẩng đầu lên, trong
mắt chớp động lục quang yêu dị

“Đi, giết ba người kia, mang tinh hồn trở
về!” Huyết bào nhân chỉ vào hình ảnh trong gương, không chút cảm tình nói.

Huyết quang chợt lóe, ba đão huyết ảnh
trong nháy mắt hóa thành ba đão huyết quang, tại phụ cận xoay tròn một cái rồi
biến mất không thấy.

Huyết bào nhân lúc này mới dựa vào ghế gỗ
ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, phảng phất việc vừa rồi chỉ là việc nhỏ.

Tại một chỗ núi non thần bí, một tòa cự
đỉnh được bao phủ bởi âm khí, trên đỉnh núi có một tế đàn cao hơn trăm trượng,
thờ phụng một viên cự đãi nhãn cầu đầy tơ máu.

Từ nhãn cầu phun ra vô số sợi tơ, đem hôi
khí gần đó hút vào.

Phía dưới tế đàn, một gã có thân hình vô
cùng cao lớn, mang theo một kiện áo choàng đen thần bí, đứng im không nhúc
nhích.

Mà tại tầng sáu Địa Uyên, trong một cung
điện lung linh lục quang, một mỹ phụ tóc trắng, sắc mặt không chút máu, đứng
bên cạnh một hồ sâu, lạnh lung nhìn vào trung tâm hồ. Bên cạnh nàng là hai nữ
tử chừng hơn hai mươi tuổi.

Sắc mặt nhị nữ đồng dạng cũng tái nhợt,
nhưng một người có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, có vẻ động lòng người, khiến
chon am tử muốn ôm vào lòng. Một người khác lại có vóc người nổi bật, da thịt
trắng như tuyết, nhưng ánh mắt thì lại lạnh như băng.

Bốn phía hồ sâu là những tiểu pháp trận
không đồng nhất trải rộng khắp nơi, ký hiệu hắc ám không ngừng tuôn ra, phiêu
đãng quanh hàn đàm.

Mà ở trung tâm thủy đàm, một bóng người mơ
hồ màu đen, vẫn không nhúc nhích phiêu phù trong nước.

Hắc sắc phù văn khi đến gần nhân ảnh này
liền chợt lóe lên, chui vào trong nhân ảnh. Nhưng nhân ảnh này thủy chung vẫn
không nhúc nhích, phảng phất giống như vật chết. Mỹ phụ tóc bạc thấy vậy, sắc
mặt âm trầm, nhíu mày.”Vận dụng minh hỏa!” Đột nhiên mỹ phụ tóc bạc lạnh lung
mở miệng, thanh âm vô cùng già nua, rõ ràng là lão phụ nhân vừa mới nói chuyện
với huyết bào nhân.

“Vâng!” Hai mỹ nữ đồng thời thấp giọng đáp,
tiếp theo phân biệt tiến lên từng bước, linh quang chợt lóe, một người xuất ra
một cái hắc sắc tiểu bình, một người lấy ra hắc sắc tiêu phiến. Dưới ánh mắt
ngưng trọng, hai người đồng thời giơ bảo vật lên.

Một tiếng quái dị phát ra, một ngọn hắc sắc
hỏa diễm từ trong miệng hồ lô bay ra, sau đó đâm thẳng xuống thủy đàm.

Nhất thời cả hồ sâu lập tức dâng lên từng
trận hắc diễm, nữ tử cầm tiêu phiến kia cố sức quạt, từ trong phiến lập tức
tuôn ra vô số hắc sắc hỏa diễm. Hai loại hỏa diễm phảng phất có cùng nguồn gốc,
kết hợp với nhau, hắc diễm lập tức tăng vọt lên mấy lần, cơ hồ đem nhân ảnh kia
bao phủ vào trong. Mỹ phụ tóc bạc thấy vậy, sắc mặt vẫn không có biến hóa,
nhưng trong mắt lại có chút chờ mong. Đang phi độn ở tầng hai. Hàn Lập hiển
nhiên không biết mình đang bị tồn tại đáng sợ theo dõi. Nhưng sau khi hắn phát
hiện ra cổ hàn ý lần trước, hành động của hắn lại cẩn thận hơn rất nhiều.

Một bên mang theo Lôi Lan, Bạch Bích phi
hành, một bên không tiếc pháp lực dùng linh mục quan sát động tĩnh gần đó.

Kết quả làm cho Hàn Lập phát hiện một số
yêu vật cấp thấp, hắn liền dễ dàng vòng qua để tránh phiền toái. Về phần yêu
thú phổ thông thì tại tầng hai đã sớm không còn, cho nên sẽ không gặp phải.

Bởi vì hai người Lôi Lan lúc tiến vào tầng
hai đã hao tổn pháp lực không ít, cho nên tốc độ phi hành của ba người cũng
không tính là nhanh, cho nên hai người vừa bay vừa một bên hấp thụ linh khí
trong linh thạch, hồi phục pháp lực. Sau khi phi hành nửa ngày, bọn họ cũng
không gặp phải phiền toái nào.

Tới ngày thứ hai, sau khi pháp lực của hai
người Lôi Lan đã hồi phục mà vẫn không có chuyện gì phát sinh, Hàn Lập quyết
định dừng thần thân linh mục lại, ba người lấy tốc độ bình thường tiến nhập vào
một vùng núi xanh biếc. Tới chiều ngày thứ hai, lúc bọn họ bay qua sau núi thì
lại xảy ra sự cố.

Bầu trời đối diện đột nhiên chớp động linh
quang, một tiếng xét đánh truyền tới, tiếp theo một đão thúy mang bắn nhanh về
hướng bọn họ.

Sau một khắc, ba đão thúy mang khác ở phía
sau cũng bắn ra, từ xa có thể thấy được ba đão bắn tới.

Độn quang quỷ dị như thế, cho dù ba người
Hàn Lập muốn tránh thì cũng không kịp. Hàn Lập nhướn mày, mang theo hai người
phía sau, từ từ dừng độn quang lại.

Chương 1388: Phích lịch diệt địch

Chỉ thấy thúy mang bất ngờ lại là một bảo
vật hình toa, mỗi lần lóe lên liền bay được hơn mười trượng, hướng phía bên này
bay đến. Phía sau là ba đão hoàng quang, nhưng lại chớp động kim sắc phù văn
của Phi Linh Tộc, lấy tốc độ kinh người truy đuổi thúy toa.

“Không tốt! Là người của Hoàng Phong Tộc.
Bọn họ giống như Xích Dung Tộc chúng ta.” Khi Bạch Bích thấy rõ tên Phi Linh
Tộc trong hoàng quang thì thất sắc hô lên.

Lôi Lan cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

“Hoàng Phong Tộc?” Hàn Lập thì lại đứng
đánh giá ba gã Phi Linh Tộc kia.

Đôi cánh của ba tên Phi Linh Tộc này màu
vàng, trên mặt có long mao, sau lưng cũng có một cái đuôi nhung dài, rất đẹp.
Tên kia hiển nhiên là thấy ba người Hàn Lập, sau vài lần chớp động thì chợt
xuất hiện trước mặt ba người.

Quang mang thu vào, từ trong bảo vật hình
toa hiện ra một mỹ nữ sau lưng mọc cánh trắng, tóc xanh biếc.

“Ba vị là phân nhánh của Thiên Bằng Tộc,
tại hạ là Tần Hiểu của Dạ Lục TỘc, hai tộc chúng ta có minh ước hỗ trợ lẫn
nhau, hy vọng ba vị rat ay tương trợ…” Nữ tử này vừa hiện thân thì mở miệng nhờ
vả.

Nhưng không đợi ba người Hàn Lập trả lời,
ba gã Hoàng Phong Tộc cũng nháy mắt truy đuổi tới gần đó, nhưng vừa thấy ba
người Hàn Lập thì thần sắc đãi biến, dừng độn quang ở một bên.

“Đây vốn là chuyện tình của Dạ Lục TỘc, tốt
nhất là đừng nhúng tay vào nếu không sẽ gặp phiền toái đấy.” Một tên trong đó
nói không hề khách khí, ý tứ uy hiếp lộ rõ.

Mà nữ tử Dạ Lục Tộc nghe vậy, sắc mặt trắng
bệch, đôi mắt đẹp nhìn về phía ba người tràn đầy vẻ cầu khẩn.”Đích xác chúng ta
cùng Dạ Lục Tộc có hiệp nghị hỗ trợ, không thể thấy chết mà không cứu. Nhưng
thế lực Hoàng Phong Cốc rất lớn, không hề dưới Xích Dung Tộc, cho nên cũng
không thể trêu vào. Ba người trước mắt chỉ là một phần thánh tử của Hoàng Phong
Tộc tiến vào lần thí luyện này mà thôi.” Lôi Lan biết Hàn Lập không rõ chuyện
minh ước, cho nên thấp giọng giải thích, giọng nói có vẻ chần chờ.

“Có đúng vậy không?” Hàn Lập nói, sau đó
liếc mắt nhìn nữ tử Dạ Lục Tộc một cái, sau đó mục quang đảo lên ba người Hoàng
Phong Tộc.

Trong ba người này, hai người là trung giai
Linh Tương, một người là cao giai Linh Tương, dùng thần sắc cao ngạo nhìn đám
người Hàn Lập.

Ánh mắt Hàn Lập chợt động, môi khẽ nhúc
nhích muốn nói gì, thì đột nhiên từ bầu trời phía xa lại có linh quang chớp
động, một cự điểu từ trên trời hiện ra, kim quang chói mắt, hướng bên này bay
đến.

Đám người Hàn Lập ngẩn ra, không hiểu người
đến là ai.

Nhưng ba gã Hoàng Phong Tộc thấy cảnh này
thì lại lộ vẻ mừng rỡ. Bọn họ nhìn nhau, sau đó thân hình vừa động, chia ra
phong tỏa ba hướng đám người Hàn Lập và nữ tử Dạ Lục Tộc tên gọi là Tần Hiểu
kia, động tác nhanh như quỷ mị.

“Đây là ý gì?” Bạch Bích cả kinh, sắc mặt
khẽ biến.

“Hắc hắc, có ý gì ư? Rất đơn giản, vốn định
tha cho các ngươi, nhưng hiện tại không cần nữa.” Một gã đãi hán Hoàng Phong
Tộc cười rộ lên.

Trong lòng Hàn Lập vừa động, lam mang trong
mắt chớp động, mới nhìn rõ điểm đen trên mộc điểu cũng là người của Hoàng Phong
Tộc.

Hai nam một nữ, đồng dạng cũng là hai trung
giai Linh Tương, một cao giai Linh Tương.

Hiển nhiên ba gã này ban đầu chỉ nghĩ diệt
sát người của Dạ Lục Tộc, nhưng hiện tại thấy có viện thủ, cho nên không còn cố
kỵ, nổi lên ý niệm giết luôn cả ba người Hàn Lập.

Lôi Lan, Bạch Bích cùng nữ tử Dạ Lục Tộc
khi thấy rõ người trên mộc điểu thì sắc mặt cũng đãi biến.

Hàn Lập tâm niệm như điện, lập tức thở dài
một hơi, thản nhiên nói một câu.

“Nếu như vậy, thì các ngươi chết trước đi!”

Tiếng lôi minh xé gió, thân hình Hàn Lập
biến mất trong điện quang.

Tên cao giai Linh Tương kia hiển nhiên sớm
đã lưu tâm đối với Hàn Lập, bởi vì tu vi Hàn Lập cao nhất trong ba người. Vừa
thấy cảnh này, hắn hét lớn một tiếng.

Sau một khắc, không gian trên đỉnh đầu
người này ba động, thân hình Hàn Lập hiện lên trong thanh quang, cánh tay vừa
động, một trảo vỗ xuống.

Một ngọn núi nhỏ hiện lên giữa hôi quang,
lập tức thể tích trong nháy mắt cuồng trướng, biến thành một tòa núi lớn mấy
chục trượng, đè xuống.

Thấy Hàn Lập ở phía trên đầu mình, tên
Hoàng Phong Tộc này đầu tiên là cả kinh, nhưng lập tức cười dữ tợn, không nói
hai lời há mồm về phía ngọn núi.

“Phốc xuy.”, một cổ hà quang được phun ra,
trực tiếp đánh tới ngọn núi, đồng thời bạch quang trong tay chợt lóe, hiện lên
một kiện bảo vật giống như viên bàn, dường như muốn xuất ra.

Nhưng lúc này, vẻ mặt Hàn Lập hiện lên một
tia dị sắc, trong mũi đột nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh.

Tiếng không lớn, nhưng khi vào tai gã Hoàng
Phong Tộc thì lại giống như tiếng sét đánh kinh thiên, làm cho khuôn mặt hắn
thống khổ vặn vẹo, thân hình chao đảo, thiếu chút nữa đánh rơi cả bảo vật trong
tay.

Mà nhân cơ hội này, hắc sắc tiểu sơn đã đè
xuống người tên Hoàng Phong Tộc đó.

Đáng thương cho tên thánh tử Hoàng Phong
Tộc này, một thân thần thông chưa thi triển được bao nhiêu thì hộ thể linh
quang đã bị Nguyên Từ Thần Quang tiêu diệt, tiếp theo một cổ cự lực trực tiếp
đánh lên người.

Hai tay Hàn Lập nhanh chóng bắt quyết.

Nguyên Từ Thần Sơn tiếp tục cuồng trướng,
trong phút chốc biến thành một tòa hắc sắc sơn phong cao hơn ngàn trượng.

Tên Hoàng Phong Tộc kia cũng đã là tồn tại
như Hóa Thần Hậu Kỳ, nhưng thân thể bất quá cũng chỉ mạnh hơn tộc nhân bình
thường vài phần mà thôi, sau một tiếng nổ, hắn trực tiếp bị đè nát vào đất,
biến thành một đống thịt. Nguyên thần bị Nguyên Từ Thần Quang đảo qua, vì vậy
liền hồn phi phách tán.

Từ lúc Hàn Lập dùng lôi độn thuật, cho đến
khi dùng Nguyên Từ Thần Sơn giết chết tên cao giai Linh Tương này thì bất quá
chỉ trong thời gian một lần hô hấp.

Cho dù là hai tên Hoàng Phong Tộc còn lại,
hay là hai người Bạch Bích, Lôi Lan cùng nữ tử Dạ Lục Tộc kia, lúc này đều trợn
mắt há mồm. Nhưng lập tức, hai gã Hoàng Phong Tộc còn lại thầm kêu một tiếng
“không tốt.”, lúc này kim sắc phù văn trên người chợt lóe, lập tức hóa thành
hai con hoàng sắc quái cầm, bắn ngược về phía sau chạy trốn.

Hàn Lập thấy cảnh này thì nhíu mày, tay áo
run lên, một đão điện quang từ trong tay áo bắn ra, chỉ thấy không gian vặn
vẹo, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau một con hoàng sắc quái điểu.

Không chờ quái điểu có động tác nào, từ
trong lôi quang hiện lên một thanh sắc tiễn đao.

“Ầm ầm.”, tiễn đao hóa thành hai thanh sắc
lôi giao dài hơn mười trượng đánh về phía trước, hoàng sắc quái điểu nọ nhất
thời bị cắt thành hai phần, từ trên cao rơi xuống.

Mà quái điểu còn lại thấy cảnh này thì bị
hù cho hồn phi phách lạc, bỗng nhiên biến đổi phương hướng, bay thẳng về phía
mộc điểu to lớn kia.

Nhưng khi nó vừa vỗ hai cánh thì phía sau
lưng đột nhiên truyền tới thanh âm của một nam tử:

“Các hạ muốn đi đâu, hiện tại muốn chạy,
chẳng lẽ không biết rằng đã quá muộn sao?”

Lời còn chưa dứt, trên cổ quái điểu hiện ra
một bàn tay to trắng noãn như ngọc, lạnh đến thấu xương.

Đúng là Hàn Lập, không biết từ khi nào đã
dùng phong lôi sí đuổi kịp, ra tay bắt lấy quái điểu.

Quái điểu này cũng cơ trí, phản ứng không
hề chậm, hai cánh vỗ một cái, vô số linh vũ hóa thành phong nhận bắn ra, đồng
thời lông vũ dựng đứng lên giống như đao thương.

Hắc khí chợt lóe, thân hình Hàn Lập hiện ra
một chiến giáp có hình dáng kỳ lạ, tất cả phong nhận chạm vào đều phát ra tiếng
keng keng, bị bắn ngược trở về.

Cùng lúc đó, cổ quái điểu cũng hiện ra vô
số linh vũ sắc bén, nhưng lại không thể làm gì được bàn tay của Hàn Lập.

Hàn Lập cười lạnh một tiếng, không đợi tên
Hoàng Phong Tộc này thi triển thêm thần thông, cánh tay run lên, năm ngón tay
tuôn ra một cổ cự lực.

“Ca sát.” một tiếng, cổ quái điểu dễ dàng
bị bẻ gẫy, đồng thời ngũ sắc quang diễm từ năm ngón tay tuôn ra, bao phủ toàn
bộ thân hình quái điểu. Thoáng chốc liền hóa nó thành tro bụi.

Sau đó thân hình Hàn Lập vẫn đứng tại chỗ
không nhúc nhích, nhìn về phía mộc điểu to lớn không xa, trong mắt hiện lên hàn
quang.

Ba gã Hoàng Phong Tộc trên mộc điểu phía xa
hiển nhiên thấy rõ cảnh Hàn Lập một mình diệt sát ba người của tộc bọn họ, sắc
mặt tái nhợt không còn chút máu.

Lúc Hàn Lập diệt sát một tên, vẻ mặt ba
người liền giận dữ, liều mạng thúc dục cự điểu, nghĩ muốn đem Hàn Lập băm thây
vạn đoạn. Nhưng khi Hàn Lập cùng lúc diệt sát tiếp hai người nữa, thì ba gã
thánh tử Hoàng Phong Tộc toàn thân phát run. Khi ánh mắt Hàn Lập đảo đến thì
hàn khí sau lưng bốc mạnh lên.”Chạy, thần thông người này sâu không lường được,
chúng ta căn bản không phải là đối thủ.” Nữ tử có tu vi cao nhất khẽ quát một
tiếng, vội vàng phân phó.

Mặt khác hai người kia liên tục gật đầu,
lúc này mộc điểu dưới sự hợp lực thúc dục của ba người, nhất thời quay đầu lại,
hóa thành một đão hoàng quang chạy trối chết.

Hàn Lập nhìn cảnh này, chợt nhíu mày nhưng
không đuổi theo, mà là hai cánh sau lưng vừa động, người đã xuất hiện tại một
chỗ khác trong hư không.

Bảo vật ngân sắc viên bàn trong tay gã
Hoàng Phong Tộc thứ nhất kia hiển nhiên đang phiêu phù giữa không trung, tay áo
Hàn Lập run lên, nhất thời một cổ thanh hà bay ra, đem bảo vật này thu vào
trong tay áo.

Tiếng lôi minh lần nữa vang lên, thân hình
Hàn Lập xuất hiện bên cạnh đám người Lôi Lan.

Lôi Lan, Bạch Bích cùng Tần Hiểu sớm đã hai
mắt mở trừng trừng, kinh ngạc nhìn Hàn Lập không nói nên lời.

Ba người thấy có nhiều người của Hoàng
Phong Tộc như vậy, ngoài ra còn có hai tên cao giai Linh Tương, vốn tưởng rằng
kiếp nạn khó tránh, nhưng không nghĩ tới Hàn Lập chỉ nhấc tay là giết sạch ba
tên, mặt khác còn hù một nhóm địch nhân bỏ chạy.

Mà Hàn Lập bất quá cũng chỉ là Linh Tương
Kỳ, điều này không khỏi làm ba người khó tin.”Đi thôi, nơi này không nên ở
lâu!” Hàn Lập nhìn ba người một cái, vô cùng bình tĩnh nói.

“Vâng, cứ như lời Hàn huynh nói!” Bạch Bích
thở ra một hơi dài, từ trong hoảng sợ tỉnh táo lại.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3