Phàm nhân tu tiên - Chương 1407 - 1408

Chương 1407: Thu lôi

Kim võng hấp thu nhiều thanh sắc điện hồ
như vậy, tại đỉnh đầu Hàn Lập cuồng trướng gấp mấy lần, bao phủ cả phạm vi ba
mươi trượng.

Mà khi đợt điện hồ thứ nhất dừng lại, đợt
thiên lôi thứ hai đã ngưng tụ to hơn lần trước, lần nữa đánh xuống. Hàn Lập bắt
quyết, vươn một ngón tay vẽ lên không trung vài cái.

Kim quang chợt lóe, một kim sắc phù văn
hiện lên trên ngón tay, lập tức một tiếng sét đánh vang lên, hóa thành một đão
kim hồ bắn thẳng lên không trung.

Sau khi chợt lóe thì phù văn biến thành
điện hồ, nhập vào trong kim sắc điện võng.

Chỉ thấy điện võng nhất thời rung lên,
quang vựng phiêu phù bên trong, tụ lại một chỗ thành kim sắc cự đãi quang vựng.
Bên trong mơ hồ có phù văn chớp động. Chỉ chốc lát, đão thanh hồ thứ hai đã
đánh xuống với khí thế hung hãn. Một màn giống như trước xuất hiện, thanh hồ
khi đụng vào quang vựng liền biến mất. Đợt thiên lôi thứ hai hiển nhiên uy lực
hơn xa đợt thứ nhất.

Thiên lôi dày đặc, sau thời gian một chén
trà nhỏ, nguyên bản quang vựng đang yên tĩnh bỗng rung lên, thậm chí tứ bên
trong quang vựng còn truyền ra tiếng ông ông, hơn nữa càng lúc càng lớn.

Nhưng kim sắc điện võng phía dưới, thể tích
tăng lên gấp đôi, kim hồ giao nhau vang lên tiếng xé gió.

Tiếp theo chỉ chốc lát, một âm thanh trầm
thấp vang lên, kim sắc quang vựng rốt cục hiện ra từng đão bạch ngân, lập tức
đánh vào thiên lôi, chỉ một chút đã biến mất.

Không có trở ngại, điện hồ trực tiếp đánh
lên trên điện đồ.

Hai bên vừa tiếp xúc với nhau, thanh quang
và kim mang giao nhau, một tiếng ầm phát ra, vang vọng khắp bầu trời.

Lấy sự to lớn của kim võng, cho dù thiên
lôi vô cùng hung mãnh thì vẫn vững vàng phiêu phù trong không trung, trong lúc
nhất thời chặn được hơn phân nửa thanh hồ. Ngẫu nhiên có một số thiên lôi lọt
lưới, cũng bị Nguyên Từ Thần Quang phía dưới đảo qua, không thấy bóng dáng.

Hàn Lập đứng trên đỉnh núi, nhìn tình hình
trên không nhưng vẫn không có ý định lại phóng ra Ích Tà Thần Lôi, tựa hồ có dự
định khác. Sau một lúc, kim sắc cự võng rốt cục vang lên tiếng oanh minh rồi vỡ
vụn. Mà đợt lôi kiếp thứ hai cũng đã dừng lại.

Nhưng mây đen trên không trung giờ phút này
đen như mực, quang cuồng dữ dội, cơ hồ chỉ vài lần hô hấp, trong mây liền hiện
ra từng viên thanh sắc lôi cầu.

Mỗi viên đều lớn bằng nắm tay, mặt ngoài
bắn ra thanh quang, đồng thời chậm rãi chuyển động trong đám mây, hiển nhiên uy
lực cường đãi hơn rất nhiều so với điện hồ lúc trước. Sắc mặt Hàn Lập ngưng
trọng vài phần, hai tay trắng đen đồng thời hướng lên không trung.

Nhất thời hôi sắc quang hà phát ra, ngưng
tụ lại, trong đó mơ hồ hiện ra hư ảnh của một tòa tiểu sơn.

Cơ hồ đồng thời ngay lúc đó, trên hôi quang
bỗng nhiên hiện ra hư ảnh của năm đầu khô lâu, mỗi một cái đều lớn như bánh xa,
đồng thời há miệng, ngũ sắc quang diễm cuồn cuộn tuôn ra, trong nháy mắt hình
thành một tầng phòng ngự di động quanh Nguyên Từ Thần Quang.

Tiếp theo Hàn Lập khẽ quát một tiếng, tiểu
đỉnh xoay quanh trên đỉnh đầu chợt lóe linh quang, cuồng trướng gấp mười lần,
biến thành một cự đỉnh.

Bên trong cự đỉnh ẩn ước phát ra tiếng xé
gió.

Đợt thiên lôi thứ ba không chút lưu tình
đánh xuống.

Rất nhiều viên thanh sắc lôi cầu phảng phất
như mưa đá, phát ra tiếng lôi minh quái dị, thanh thế hơn xa hai đợt thiên lôi
lúc trước.

Với cảnh giới Hóa Thần Sơ Kỳ của Hàn Lập mà
cũng có thể ngăn cản lưỡng sắc lôi kiếp thì hiển nhiên loại công kích này rất
dễ ngăn cản. Lôi cầu vừa chạm vào ngũ sắc quang diễm thì một màn khó tin xuất
hiện!

Ngũ sắc dị mang thiểm động, tất cả lôi cầu
đều bị trì hoãn lại, bị nhốt trong quang diễm. Trong nháy mắt, thanh quang
trong quang diễm chớp động không thôi, hơn trăm lôi cầu đều bị cố định bên
trong.

Thần sắc Hàn Lập vừa động, hư ảnh tiểu sơn
trong hôi sắc quang độ quay tròn, hôi quang bốn phía nhất thời đảo qua không
trung, lôi cầu đầy trời khi bị Nguyên Từ Thần Quang đảo qua thì biến mất.

Đồng thời, phía dưới cự đỉnh phát ra thanh
quang, vô số lôi cầu quỷ dị xuất hiện tại miệng đỉnh. Một trận ầm vang phát ra,
lôi cầu bị vô số thanh ti kéo vào cự đỉnh. Nhìn cảnh này, Hàn Lập lộ ra nụ
cười. Sau nửa canh giờ, mây đen trên tiểu sơn dần dần tán đi, lôi kiếp đã sớm
chấm dứt. Thân ảnh Hàn Lập lại xuất hiện trong mật thất Mộc Tinh Động. hắn
khoanh chân ngồi trên một bồ đoàn, trước người là thanh sắc tiểu đỉnh đang
huyền phù. Lúc này miệng đỉnh mở ra, mơ hồ phát ra tiếng sấm trầm thấp. Hàn Lập
nhìn tiểu đỉnh một lát, tay áo phất lên, tiểu đỉnh từ từ bay vào tay. Hắn vỗ
một cái, từ bên trong bay ra một tiểu lôi cầu to cỡ quả trứng gà.

Điện quang trên lôi cầu chớp lóe, mặt ngoài
cuồng trướng không ngừng nhưng lại bị một chùm thanh ti vây lại, không thể giãy
ra. Đúng là thiên kiếp chi lôi mà Hàn Lập lấy được.

Thiên lôi này nói về uy lực thì hơn xa lôi
điện bình thường.

Có cơ hội, Hàn Lập hiển nhiên sẽ thu lấy lôi
điện này, dùng để luyện chế một số lôi châu.

Chỉ có hai khối lôi châu thì có lẽ chỉ uy
hiếp được tồn tại Luyện Hư Kỳ một chút, nhưng nếu là mười mấy khối đồng loạt
xuất ra thì ngay cả tu sĩ Hợp Thể Kỳ cũng phải tránh lui ba thước. Ngoại trừ
hai đợt thiên lôi đầu tiên thì hắn dùng lĩnh ngộ pháp môn Ích Tà Thần Lôi cản
lại, còn những thiên lôi thừa thì đều bị hắn dùng Hư Thiên Đỉnh thu vào.

Thanh sắc lôi điện rất nhiều, đủ để luyện
chế mười mấy khối lôi châu.

Nhưng bởi vì uy lực của thiên lôi cho nên
lôi châu này mạnh hơn hai khỏa lôi châu của hắn một chút.

Nhiều lôi châu như vậy, đủ để hắn dùng làm
đòn sát thủ.

Bất quá lần thiên kiếp này không có chút uy
hiếp đối với hắn, nhưng mỗi lần thiên kiếp sau đó đều lợi hại hơn lần trước.
Qua bảy tám lần nữa thì hắn không thể dễ dàng đón đỡ như vậy.

Về phần tiến giai Luyện Hư Kỳ sau khi độ đãi
thiên kiếp. Từ lần đầu tiên đã cực kỳ nguy hiểm, không ít tồn tại Luyện Hư Kỳ
chết trong lôi kiếp, vượt xa tiểu thiên kiếp. Bất quá cái đó nói sau, hiện tại
cái hắn muốn làm chính là toát ra khỏi đãi phiền toái trong Địa Uyên này. Nghĩ
đến đây, sắc mặt Hàn Lập lại âm trầm xuống, một năm qua, yêu nữ Mộc Thanh này
thật đúng là tận tâm đối với việc chỉ hắn khu lôi chi đão.

Hơn nữa hắn vốn có tạo nghệ thâm hậu ở
phương diện Ích Tà Thần Lôi, cho nên trong khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ
nắm giữ được cánh phóng thích cùng tế lôi chi quyết. Xem ra yêu cầu của Mộc
Thanh cũng không thành vấn đề.

Mà có lẽ cũng bởi như vậy, thái độ Mộc
Thanh đối với hắn hòa ái rất nhiều, bình thường ngoài việc truyền thụ khu lôi
chi đão thì ngẫu nhiên cũng chỉ điểm hắn một số vấn đề về tu luyện. Lấy cảnh
giới của nữ tử này, chỉ điểm một gã Hóa Thần Kỳ thì hiển nhiên làm cho hắn có
lợi không nhỏ. Nhưng Hàn Lập đương nhiên sẽ không bởi vì vậy mà thành thật muốn
ở lại đây.

Trong lúc ở đây, hắn mấy lần dò xét lối ra,
xem bốn phía có cấm chế hay có sơ hở gì không, cũng nghiên cứu cách bài trừ bốn
đão ấn ký trong cơ thể. Nếu như hai thứ này đều có cách giải quyết thì hắn
đương nhiên sẽ trốn ngay. Nhưng kết quả lại làm cho hắn lạnh lẽo.

Cấm chế bốn phía Mộc Tinh Động rất huyền
ảo, vượt xa tưởng tượng, khi bị Mộc Thanh đóng cửa thì cả động quật cơ hồ trở
thành một lồng giam thật lớn, hắn căn bản không thể lẳng lặng rời đi.

Đương nhiên cũng không thể nói rằng Hàn Lập
không thể bài trừ cấm chế nơi này. Vô luận là Nguyên Từ Thần Quang hay Phệ Linh
Thiên Hỏa thì cũng vô cùng linh nghiệm đối với bài trừ cấm chế.

Nhưng nếu thi triển hai loại thần thông này
mạnh mẽ phá cấm, thì chỉ sợ bên này hắn vừa động thủ, Mộc Thanh bên kia đã lập
tức phát hiện. Kết quả thì cũng có thể nghĩ được!

Về phần ấn ký của tứ đãi yêu vương trong cơ
thể thì càng thêm phiền toái. Ấn ký này phảng phất như mọc rễ trong cơ thể,
dùng tất cả mọi cách mà cũng không cách nào khu động. Biện pháp duy nhất là
dùng anh hỏa trong cơ thể luyện hóa từng chút một, nhưng ấn ký của yêu vương
Hợp Thể Kỳ không phải dễ luyện hóa như vậy!

Đó là chưa nói đến việc hắn vừa chạm vào ấn
ký, có thể lập tức bị chủ nhân của ấn ký phát hiện. Mà nếu hắn thật sự cường
hành luyện hóa thì cũng mất hơn ba bốn năm.

Kể từ đó, hắn cảm thấy rất buồn bực.

Bất quá Hàn Lập cũng không phải chỉ là
người than khổ, hắn cũng đã tìm ra một cách khác.

Đó là vào lúc cần thiết, dùng Nguyên Từ
Thần Quang và Ích Tà Thần Lôi tạm thời che lại cảm ứng của ấn ký.

Mặc dù vì sợ đả thảo kinh xà, Hàn Lập chưa
từng thử qua nên không biết có được hay không. Bất quá hắn hiểu rất rõ sự thần
diệu của hai loại thần thông này, ít nhất cũng có bảy phần nắm chắc.

Đương nhiên loại che giấu này chỉ là tạm
thời. Một khi bị tứ đãi yêu vương phát hiện thì nhất định sẽ phát động ấn ký,
phỏng chừng hắn không thể che giấu bao lâu.

Hàn Lập thở dài một hơi, phảng phất như đem
tất cả phiền não thổi ra ngoài, lập tức cầm tiểu đỉnh trong tay ném ra phía
trước, chuẩn bị bắt đầu luyện chế lôi châu.

Mặc dù nơi này là chỗ trước kia Mộc Thanh
tu luyện, nhưng đã bị hắn hạ cấm chế, cũng không sợ bị đối phương âm thầm giám
thị. Lúc này trong mật thất, tiếng lôi minh phát ra, Hàn Lập bắt đầu luyện chế
khối lôi châu đầu tiên…..

Nhiều ngày sau, một đão lục quang hướng
phía hoa viên bay vụt đến, sau khi chợt lóe thì biến mất trong mật thất đãi môn
không thấy bóng dáng.

Sau đó một lát, hoàng sắc đãi môn mở ra,
Hàn Lập nhíu mày từ mật thất đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ kỳ quái.

Hiện tại chưa tới ngày truyền thụ khôi lôi
chi đão, Mộc Thanh như thế nào phát truyền âm phù gọi hắn. Trong một năm nay
chưa từng phát sinh chuyện như thế này. Trong lòng mang theo một tia nghi hoặc,
Hàn Lập từ từ đi về phía hoa viên.

Trong vòng trữ vật của hắn đã có hơn ba mươi
thanh sắc viên châu, mỗi viên đầu nhỏ bằng ngón cái, thanh quang chói mắt.

Để luyện chế lôi châu này, Hàn Lập đã hao
hết phân nửa thiên lôi. Nếu không phải Mộc Thanh gọi hắn thì hắn chuẩn bị làm
một hơi, luyện chế hết thiên lôi trong Hư Thiên Đỉnh. Bất quá khi Hàn Lập đi
đến thính đường thì không khỏi nhíu mày.

Bởi vì trong thính đường, ngoại trừ Mộc
Thanh thì bên cạnh bất ngờ lại là một gã huyết bào nhân, đúng là Địa Huyết lão
quái.

“Hàn đão hữu, huyết đão hữu đến đây là cố ý
tìm ngươi.” Mộc Thanh cầm một chén trà, thản nhiên nói với Hàn Lập.

Chương 1408: Huyết Diễm sơn

“Tìm vãn bối?” Hàn Lập mặc dù đã có dự cảm,
nhưng trên mặt vẫn hiện lên một tia kinh ngạc.”Không sai, lão phu có việc tìm
ngươi, chẳng lẽ đã quên truyền âm chi ngữ của ta lúc trước!” Huyết bào nhân
thanh âm phảng phất như bằng kim loại.”Vãn bối hiển nhiên không quên, tiền bối
có gì cứ phân phó!” Hàn Lập trong lòng không khỏi nói thầm, nhưng lúc này sẽ
không phủ nhận gì.”Mộc tiên tử, ngươi nghe thấy chưa, đây chính là Hàn tiểu tử
tự mình đáp ứng hỗ trợ, ngươi chung quy không thể chối được nữa.” Huyết bào
nhân cười hắc hắc.

“Thiếp thân không có gì chối cãi, bất quá
huyết đão hữu hẳn là rõ ràng, việc Hàn đão hữu nắm giữ Ích Tà Thần Lôi rất quan
trọng. Ngươi nói ba tháng thì tuyệt đối không được. Ta chỉ có thể cho ngươi kỳ
hạn một tháng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đãi sự của ta.” Mộc Thanh bất động
thanh sắc nói.

“Một tháng căn bản không thể làm hết chuyện
của ta, việc luyện chế khôi lỗi của ta vô cùng quan trọng, đồng dạng không thể
chậm trễ. Nếu không thì đưa hắn cho ta mượn hai tháng, như vậy miễn cưỡng cũng
đủ dùng.” Huyết lão quái trầm ngâm một chút rồi nói.”Chỉ thêm được nửa tháng,
một ngày cũng không được nhiều hơn.” Mộc Thanh trong hắc quang lạnh lùng nói,
bộ dạng không chút khách khí.”Được, vậy thì một tháng rưỡi, bất quá muốn mượn
Truyền Tống Trận của Mộc tiên tử dùng một chút.” Huyết bào nhân mục quang chớp
động, gật đầu nói.”Truyền Tống thì không có vấn đề, ta sẽ trực tiếp truyền bọn
ngươi đến Huyết Diễm Sơn. Đến lúc đó ta cũng sẽ tự mình quay về.” Thanh âm Mộc
Thanh vừa chậm, thâm ý nói.”Ha ha, việc này tuyệt không thành vấn đề, Hàn tiểu
tử, đi theo ta.” Huyết bào nhân cười ha ha, đứng dậy.

Nửa ngày sau, trên một ngọn núi lớn, một
Truyền Tống Trận bí ẩn trên bãi đá chợt lóe hắc quang, hai bóng người hiện ra.

Đúng là Hàn Lập và huyết bào nhân.

Hàn Lập vừa mới tỉnh táo lại từ trong mê
muội, nhưng nhìn tình hình trước mắt lại ngẩn ra.

Chỉ thấy bên cạnh Truyền Tống Trận bất ngờ
có một huyết bào nhân khác.

Người này thấy Hàn Lập nhìn lại thì phát ra
tiếng cười quái dị:

“Hàn đão hữu, ngươi cũng nhìn thấy rồi. Đây
là tứ đãi Tử Huyết khôi lỗi của ta, nhưng muốn ngươi gia trì thêm Ích Tà Thần
Lôi một chút, chỉ có như vậy mới có thể tăng thêm công dụng lớn.”

“Tử Huyết khôi lỗi!” Hàn Lập nghe xong thì
rùng mình.

“Ha ha, chuyện cụ thể như thế nào thì ta sẽ
nói sau.” Tựa hồ bởi vì cần đến Hàn Lập cho nên vị huyết bào nhân này hết sức
khách khí.

Hàn Lập đương nhiên sẽ không phản đối, đi
theo hai người bay đến ngọn núi lớn phía trước.

Ngọn núi cao chừng bốn, năm ngàn trượng,
hai gã huyết bào nhân mang theo Hàn Lập bay thẳng đến sườn núi.

Kết quả, một vách núi cao hơn trăm trượng
xuất hiện trước mắt.

Một gã huyết bào nhân tiến lên vài bước,
tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm, tay kia bỗng giơ lên, một màn khó tin xuất hiện
trước mặt.

Cả vách núi rung động, phát ra tiếng ầm ầm,
hắc quang chớp động, biến ảo thành một cái đầu giao bằng đá, trên đầu giao đột
nhiên hiện ra đôi mắt thật lớn, lộ ra con ngươi màu đỏ.

Sau khi ánh mắt lạnh như băng đảo qua trên
người hai gã huyết bào nhân thì đầu giao chậm rãi mở miệng, lộ ra một thông đão.”Vào
đi!” Một gã huyết bào nhân mặt không biến sắc nói, tên còn lại cũng sóng vai đi
vào. Trên mặt Hàn Lập kinh ngạc, đánh giá đầu giao chốc lát rồi đi vào.

Bên trong thông đão rộng vô cùng, cao chừng
bốn năm trượng, vách tường bốn phía cũng dùng đá đen tạo thành. Cứ cách một
đoạn lại dùng một viên dạ minh châu lớn cỡ ngón cái khảm vào. Hai huyết bào
nhân sóng vai đi phía trước, từ sao khi tiến vào thông đão thì vẫn không nói
một lời.

Bất quá sau khi xuyên qua thông đão, tiến
vào lòng đất hơn trăm trượng thì trước mặt trở nên trống trải, đồng thời xuất
hiện bảy tám cái cửa đặt song song, tất cả đều độc nhất vô nhị.

Tình hình này làm cho Hàn Lập có chút ngoài
ý muốn.

Nhưng hai gã huyết bào nhân không chút dừng
lại, tùy ý đi vào một thông đão.

Cả tòa núi phảng phất như rộng lớn vô cùng,
khắp nơi đều là thông đão chằng chịt, giống như một mê cung.

Hơn nữa trong thông đão này thường có thể
nhìn thấy nhiều khôi lỗi với các hình thái khác nhau, ở bên trong đi tuần tra.

Khôi lỗi này kim quang chói mắt, toàn thần
dùng kim loại luyện chế thành, hành động linh hoạt, nhưng lại chỉ dùng linh mộc
điêu khắc thành.

Vô luận loại khôi lỗi nào cũng tản ra linh
áp kinh người, thậm chí có vài khôi lỗi đặc thù, thực lực ước chừng cấp Hóa
Thần. Hàn Lập sau khi nhìn thấy thì trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Lấy kiến thức hắn hiển nhiên có thể nhìn ra
huyết lão quái tại khôi lỗi chi đão sâu không lường được, tuyệt đối trên Đãi
Diễn Thần Quân.

Đương nhiên đây cũng không phải là thiên
phú cao hơn nhiều so với Đãi Diễn Thần Quân, mà là lấy kiến thức Hợp Thể Kỳ,
cộng thêm tài nguyên phong phú ở Linh Giới, chỉ riêng hai điều kiện đó căn bản
đã không thể so sánh. Đi theo hai gã huyết bào nhân quẹo phải, quẹo trái liên
tục, sau khoảng thời gian một nén nhang thì trước mắt Hàn Lập sáng ngời, từ
trong mê cung đi ra. Phía trước xuất hiện một hồ nước đỏ đậm, khí tức cực nóng
đập vào mặt. Đúng là một hồ nham thạch thiên nhiên dưới đất. Dung nham trên mặt
hồ nổi lên từng đoàn lửa, cung điện không tính là to nhưng cũng hơn ngàn
trượng.

Cả cung điện tản ra một cổ khí tức huyết
tinh nồng đậm, nhưng hết lần này đến lần khác lại được kiến tạo rất tinh xảo.
Một viên tinh thạch màu đỏ to mấy trượng, vây quanh cung điện là những tia máu
yêu dị. Hàn Lập thấy vậy thì ngẩn ra.

Tinh thạch lớn như thế, cơ hồ lập tức khiến
Hàn Lập nghĩ đến tinh thể cổ quái trong Phong Linh Tháp tại Thiên Bằng Tộc,
đồng dạng cũng vô cùng lớn và thần bí.

Xem ra trên đó khẳng định cũng có cấm chế
cực kỳ lợi hại.

Huyết bào nhân mang theo Hàn Lập bay đến hồ
dung nham, rồi độn quang xuống.

Tiếp theo một người trong đó vung tay áo
lên, một quả chuông màu vàng nhất thời bay vụt ra phát ra tiếng đinh đang, rơi
vào trong tay huyết bào nhân. Hoàng quang chợt lóe, một tiếng thanh linh phát
ra, sau khi tiếng chuông truyền vào tai thì Hàn Lập chỉ cảm thấy thần thức rung
động một trận, cả người nhất thời vô lực. Hắn thất kinh, vội vận chuyển Đãi
Diễn Quyết trong cơ thể, thần thức mới lần nữa ổn định. Tiếp theo thối lui ra
từng bước, hai mắt nhìn về phía hai gã huyết bào nhân.

Mặc dù hắn không tin rằng đối phương sẽ đột
nhiên động thủ với hắn tại đây, nhưng sự cảnh giác vẫn không chút nào buông
lỏng.

Kết quả một gã huyết bào nhân đột nhiên
quay lại, lạnh lùng đánh giá Hàn Lập một cái, thấy hắn vẫn duy trì thanh tỉnh
thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Mà lúc này, từ trong hồ dung nham đối diện,
dung nham chợt chấn động kịch liệt, một cự thú dài mười trượng từ bên dưới đi
ra.

Thân hình giáp xác, phảng phất như cự quy,
nhưng hết lần này đến lần khác lại có xúc tu, đầu lâu quỷ dị, trên trán lại có
sừng màu đỏ tươi.

Co thú này tựa hồ bị tiếng chuông triệu hồi
ra, sau khi trồi lên mặt hồ lập tức rẽ dung nham bơi thẳng đến đám người Hàn
Lập.

“Đây là thú trông cửa của bổn tọa, là Độn
Quy Thú. Con thú này trời sinh thân thể hỏa linh, nhưng đồng thời có thể phóng
ra ba loại linh diễm khác nhau. Trong dung nham nó có uy lực vô cùng lớn, lúc
bổn tọa thu phục nó cũng mất rất nhiều khí lực. Mà bổn tọa muốn vào Huyết Diễm
Cung thì nhất định phải thông qua con thú này.” Một gã huyết bào nhân cười hắc
hắc, hướng Hàn Lập nói.”Thần thông của tiền bối quả nhiên cao siêu, vãn bối cực
kỳ bội phục!”

Hàn Lập nghe xong lời này thì trong lòng
chợt động, lập tức nhìn về phía bầu trời, sau đó sắc mặt đãi biến.

Dưới Minh Thanh Linh Mục, không trung phía
trước bất ngờ hiện ra vô số sợi tơ quỷ dị trong suốt, đan vào nhau, bộ dáng gắn
kết cả với hồ nước.

Mà trên đầu tơ tằm cũng có một khối tinh
thạch thật lớn.

Nếu là người không biết rõ, từ trên không
trung lao xuống thì hậu quả cũng có thể nghĩ được.

Khóe miệng Hàn Lập co quắp một chút, hít
một ngụm lương khí.

Lúc này quy thú đã bơi đến bờ, ba cái đầu
lâu hướng về hai gã huyết bào nhân kêu lên, tiếng kêu quái dị như tiếng của con
ếch.

Một gã huyết bào nhân giơ tay lên, một viên
cầu đen thui mang theo một cổ tinh phong bắn ra.

Yêu thú dùng một đầu phun ra một đám mây
đỏ, đem hắc cầu thu vào miệng, sau đó cúi đầu xuống.

Ba cái đầu còn lại cũng phát ra tiếng kêu
trầm thấp, con thú này phảng phất vô cùng vui sướng, sau đó thân hình vừa
chuyển, cái đuôi thô to đặt lên bờ.

Hai gã huyết bào nhân đi dọc theo đuôi,
không chút hoang mang leo lên lưng thú, sau đó xoay người lại, bốn mắt đồng
thời nhìn chăm chú về phía Hàn Lập. Hàn Lập thở dài một hơi, thân hình vừa
động, cũng đi lên lưng thú.

Một gã huyết bào nhân rung chuông, quy thú
lập tức chở ba người bơi đến giữa hồ. Hồ dung nham cũng không lớn, chỉ chốc
lát, yêu thú đã chở ba người đến trước cung điện.

Ba người lúc này mới bay lên không, đến
trước cửa điện.

Hai chân Hàn Lập vừa mới chạm đất thì cửa
cung điện vốn đóng chặt bỗng nhiên chậm rãi mở ra, từ bên trong đi ra hai đội
người.

Một đội cả người mặc hồng giáp, cầm một
thanh hỏa qua, toàn thân được vây trong hỏa diễm. Một đội khác được bao phủ
trong hôi vụ, bên trong mơ hồ có từng đão hắc ảnh ẩn hiện.

Thần niệm Hàn Lập đảo qua thì phát hiện hai
đội người này có khí tức sinh mệnh, cũng không giống như khôi lỗi. Hai đội cổ
quái này đi đến, lập tức thi lễ với hai gã huyết bào nhân.”Đem Âm Hỏa Điện mở
ra, bổn tọa muốn chiêu đãi Hàn đão hữu một chút!” Một gã huyết bào nhân nói.

Vừa nghe lời này, hai đội người lập tức yên
lặng thi hành, một nửa đội lập tức phản hồi vào trong điện, nửa đội khác cung
kính phân ra hai bên. Những người này không nói lời nào, dường như căn bản
không biết nói. Hàn Lập thấy vậy thì mặc dù bên ngoài không có gì dị thường,
nhưng trong lòng lại một phen kinh nghi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3