Phàm nhân tu tiên - Chương 1421 - 1422

Chương 1421: Minh Linh chi tinh

Đám tơ bạc này, đương nhiên chính là đám
Minh Hà quái ngư mà Hàn Lập đã thấy ban đầu.

Đám quái ngư này dài và nhỏ như những chiếc
kim châm, biến thành tơ bạc tuy không thể gây hại cho đám cao giai yêu vật,
nhưng đối với đám đê giai yêu thú không thể phóng thích linh quang hộ thể thì
có thể nói là trí mạng nguy hiểm.

Chỉ khoảng nửa khắc, mấy trăm đầu yêu vật
dẫn đầu vọt vào thông đão hơn phân nửa đã bị xuyên thủng thân thể tan nát, ngã
xuống mà chết.

Đám yêu vật đi sau cả kinh, nhưng không ít
yêu vật bên ngoài thân nổi lên linh quang, đồng thời đám khôi lỗi và huyền quỷ
hai bên cũng huy động binh khí trong tay, nhất thời hơn phân nửa tơ bạc đã bị
chặn từ bên ngoài.

Tuy vậy đám tơ bạc từ trong hắc sắc quang
mặc bắn ra lại cũng cuồn cuộn không dứt giống như vô cùng vô tận vậy.

Mà đám đê giai yêu vật, dưới sự gào thét
thúc dục của một gã huyết bào nhân, tất cả lại tiếp tục liều mạng chạy như điên
vào trong thông đão.

Mặc dù chỉ là đê giai yêu vật, nhưng toàn
lực phi độn thì tốc độ của đám này cũng khá kinh người.

Yêu khí cuồn cuộn, không ít yêu vật đã xông
qua non nửa thông đão.

Đúng lúc này, dị biến xuất hiện! Từ bốn
phía hắc sắc quang mang hiện ra vô số bóng đen, tiếng kêu quái dị từ bốn phương
tám hương truyền ra.

Một đám bóng đen nhiều hình thù kỳ lạ xuất
hiện, quỷ dị từ trong quang mạc đi ra.

Những bóng đen này há mồm ra là phun ra
từng cỗ bạch sắc thủy tiễn, có cái thì bổ nhào về phía trước, lộ ra mồm đầy
răng nhọn, quấn vào đám yêu vật mà cắn xé.

Hễ yêu vật bị thủy tiễn bắn trúng lập tức
thân thể cứng đờ ngã xuống đất mà chết. Hộ thể linh quang dường như cũng không
thể ngăn cản sự xâm nhập của thủy tiễn. Kể cả thân thể bề ngoài hiện lên hắc
khí trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ gọi là kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.

Mà đám yêu vật cắn xé cùng bóng đen, mỗi
lần bị cắn trúng, chỉ vài cái là đã bị hồn phi phách tán, trong nháy mắt thi
thể hóa thành một bãi nước đen ngòm hôi thối.

Những bóng đen này trong miệng không ngờ có
kỳ độc!”Đây là Âm Quỷ!”

Hàn Lập trong mắt lam mang chớp động, nhìn
hết thảy phía xa xa, trong lòng có chút giật mình.

Dưới linh mục, hắn đương nhiên nhìn thấy rõ
ràng. Những bóng đen này tuy vô số hình thù kỳ quái, nhưng thực chất chính là
một đám thi thể có linh tính. Chẳng qua giờ này tất cả bỗng như biến thành đám
cương thi quỷ vật không có thần trí, liều mạng nhắm vào những yêu vật lặt vặt,
còn đối với đám khôi lỗi và quỷ binh thì không chút nào thèm để ý.

Đương nhiên có đến cả ngàn vạn đê giai yêu
vật nên cũng không phải là không có lực ngăn cản. Sau đợt đầu bất ngờ chưa kịp
đề phòng, đám này giờ bắt đầu miệng phun từng đão hỏa cầu, hoặc đưa móng vuốt
phát ra từng đão phong nhận, vô số công kích hướng về phía đám Âm Quỷ.

Chẳng qua chuyện làm đám yêu vật giật mình
chính là, bất kể loại pháp thuật nào đánh lên người đám Âm Quỷ đều chợt léo lên
rồi mất hút trong thân thể chúng.

Vậy mà hiệu quả lại không đãt chút nào!
Điều này khiến cho tất cả đám yêu vật đều kinh hoảng.

“Ngu xuẩn! Âm Quỷ không có cách nào rời
khỏi phạm vi Minh Hà quá xa. Chỉ cần chạy khỏi thông đão là không sao!” Thanh
âm lạnh như băng của Lục Túc đột nhiên vang lên giữa thông đão, ầm ầm nổ bên
tai tất cả yêu vật.

Đám đê giai yêu vật lúc này mới nhất thời
tỉnh ngộ hiểu ra, không thèm để ý đến sự công kích của đám Âm Quỷ nữa, chỉ liểu
mạng bay trối chết về phía cuối thông đão.

Hơn vạn trượng khoảng cách đối với một đám
tốc độ cực nhanh mà nói chỉ vài cái chớp mắt là đã tới.

Đám yêu vật còn lại giấu mình giữa đám khôi
lỗi và huyền quỷ, mặc dù dưới sự công kích của quái ngư và Âm Quỷ bị tổn thương
thảm trọng nhưng cũng vì số lượng của chúng thực sự quá nhiều, thực sự hi sinh
chỉ mới tầm 1/5 đám yêu vật lọt vào thông đão thôi.

Mà đám đê giai yêu đàn ở phía sau, dưới sự
thúc dục mạnh mẽ của cao giai yêu vật, vẫn đang tuôn vào liên tục không ngừng
như thủy triều.

Mùi máu tanh tràn ngập cả thông đão.

Bên ngoài, đám người mỹ phụ đầu bạc và Mộc
Thanh nhìn tình hình trong thông đão, thế nhưng trên mặt lại có vẻ ngưng trọng,
mà cũng chưa có người nào có ý định xuất thủ tương trợ, giống như đang chờ đợi
cái gì đó.

Ngay lúc Hàn Lập cau mày âm thầm đoán dụng
ý của đám người kia, thì trên thông đão đột nhiên có một bóng đen cực lớn xuất
hiện.

Ánh sáng chớp động liên tục, nguyên bản hắc
sắc quang mang vốn ổn định, giờ này bắt đầu rung chuyển.

“Phốc phốc.” mấy tiếng nổ vang, mấy cái xúc
tu thật lớn như mấy con rắn khổng lồ đánh tan quang mạc, bỗng chốc vọt vào
trong thông đão.

Chỉ tùy ý đảo qua một lượt đã đem hơn mười
yêu vật không kịp tránh né cuốn lấy

Hơn mười tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám
yêu vật đã bị bóng đen cực lớn kia cắn nuốt vào trong bụng, tiếp theo mấy cái
xúc tu lớn lại xuất hiện trong thông đão.

Nhất thời đám đê giai yêu vật phụ cận đãi
loạn!”Xuất hiện rồi. Động thủ!”

Mấy tên yêu vương vừa thấy xúc tu xuất hiện
đồng thời mừng rỡ, Lục Túc không do dự hét lớn một tiếng.

Nhất thời hai gã huyết bào nhân, Mộc Thanh,
mỹ phụ đám người đồng thời linh quang chợt lóe, ngay sau đó biến mất tại chỗ
không thấy.

Ngay sau đó ở đoạn thông đão xuất hiện xúc
tu kia đã quỷ dị hiện ra năm người họ.

Trong đó bốn người Mộc Thanh nhất tề đưa một
tay hướng hư không trảo một cái.

Bốn quang hồ cực lớn màu sắc khác nhau chợt
hiện lên, chớp mắt đã bắt được các xúc tu lớn, đồng thời kéo xuống dưới.

Bốn gã Hợp Thể Kỳ đồng loạt ra tay, chỉ là
là núi cao vạn trượng khéo cũng bị nhấc lên.

Một tiếng rống lớn vang lên, “Phanh.”, chủ
nhân của xúc tu dường như đã bị bốn cỗ cự lực từ trong quang mạc mạnh mẽ kéo
vào thông đão.

Đó là một quả cầu thịt núc ních cực lớn,
không có mặt mũi, chỉ có một cái mồm khổng lồ, dường như chiếm hơn nửa thân
thể. Mà ở trên quả cầu thịt đó có 7, 8 cái xúc tu thật lớn, hơn phân nửa đang
bị quang thủ nắm lấy không thể nhúc nhích tí nào. Mấy xúc tu còn lại của quả
cầu thịt không ngừng huy động, hướng về mấy tên yêu vương hung hăng nện xuống.

Một tiếng hừ lạnh! Một đão kiếm quang khổng
lồ chợt hiện từ trong hư không, hắc quang lóe lên sau đó đã chém quả cầu thịt
cực lớn đó ra làm hai nửa!

Một bóng người nhanh chóng bắn từ dưới lên,
từ trong quả cầu thịt móc ra một vật gì đó, sau đó linh quang chợt tắt hiện ra
thân hình.

Chính là Lục Túc, người nãy giờ chưa hề ra
tay!

Giờ phút này hắn đang cầm trong tay một
tinh thạch màu nhũ bạch, lớn cỡ quả trứng chim, phát sáng lấp lánh.

“Cuối cùng đã có Minh Linh chi tinh trong
tay. Có vật này, về sau vượt các ải tiếp theo sẽ đỡ hơn nhiều.” Lục Túc đánh
giá vật trong tay một chút, vừa lòng gật đầu.

Đám người mỹ phụ và Mộc Thanh thấy thuận
lợi đãt được tinh thạch, cũng lộ vẻ vui mừng.

“Ha ha, ở vùng Minh Hà chi thủy này, chỉ có
một con Minh Hà chi linh chiếm cứ. Chúng ta gây động tĩnh lớn thế, không có khả
năng không kinh động đến nó. Mặc dù nó cũng có chút thần thông, nhưng sao đỡ
được một kích chúng ta liên thủ chứ?!” Một gã huyết bào nhân cười hắc hắc quái
dị.

Chính xác là vậy! Mấy người vừa rồi nhìn
liên thủ có vẻ đơn giản vô cùng, nhưng thực ra trước đó đã phải trải qua nhiều
lần diễn tập thử, nhờ thế mới có thể dễ dàng chém chết Minh Hà chi linh vốn có
thần thông không hề nhỏ.

“Nếu vật đó đã tới tay, chúng ta cũng nhanh
chóng đi qua thông đão thôi. Lúc này chỉ có Âm Quỷ chứ không đụng phải vài loại
quỷ vật lợi hại khác, xem như cũng là may mắn rồi!” Mộc Thanh phất tay áo, nhất
thời một cỗ lục quang phát ra, mạnh mẽ đập nát vài tên Âm Quỷ, đồng thời lạnh
nhạt nói.

Mấy người khác không phản đối, đồng thời
hóa thành mấy đão kinh hồng, phá không bay về phía bên kia thông đão.

Lúc này ở một chỗ khác trong thông đão màu
đen, đám cao giai yêu vật vốn chờ mệnh lệnh của đám người Lục Túc, lúc này cũng
bắt đầu khống chế độn quang bay vào trong thông đão.

Hàn Lập cùng với Kim Viên và các yêu vật
khác cũng bay vào trong theo.

Đối với đám cao giai như Hàn Lập mà nói,
đương nhiên không coi sự công kích của quái như và Âm Quỷ ra gì.

Huống hồ độn tốc của họ đám đê giai yêu vật
sao có thể sánh bằng.

Chỉ chốc lát công phu, bọn họ đã bình yên
thông qua thông đão, xuất hiện ở một không gian rộng lớn vô biên.

Đám đê giai yêu vật cũng không ngừng từ
thông đão chạy đến.

Chừng thời gian một bữa cơm sau, cuối cùng
mấy vạn yêu vật, Ngân giáp huyền quỷ cùng với khôi lỗi đều đi qua thông đão màu
đen. Huyền quỷ và khôi lỗi thì gần như không bị tổn thương chút nào, nhưng đám
đê giai yêu vật đã mất đi mấy phần, còn đám mò được đến đây thì trên người cũng
chằng chịt vết thương. Cũng may năng lực khôi phục thân thể của mỗi yêu vật đều
cực kỳ kinh người, nên cũng không đáng lo lắm.

Đám người Lục Túc làm như không nhìn thấy,
ngược lại tụ tập giống như đang cùng trao đổi cái gì đó.

Hàn Lập lơ lửng trên không trung, ánh mắt
chớp động đánh giá hết thảy trước mắt.

Giờ phút này hắn chính là đang đứng ở một
chỗ cách mặt đất mấy ngàn trượng, phía dưới khắp nơi đều là đất cát đen ngòm,
nhìn có vẻ hoang vắng vô cùng.

Mà trên đỉnh đầu lại là một vùng màu trắng
mênh mông do Minh Hà chi thủy hình thành, ao phủ toàn bộ nơi đây.

“Dựa theo bố trí ban đầu xuất phát, Âm giáp
huyền quỷ đi trước, khôi lỗi cản phía sau.” Mấy tên yêu vương thương lượng, xác
định vị trí đãi khái xong, Lục Túc bay tới, phát ra mệnh lệnh.

Nhất thời đám đông loạn một trận sau đó
chia thành các đội, chậm rãi hướng tới một phía khác đi tới.

Hàn Lập vẫn đang cùng Kim Viên đứng ở phía sau
Mộc Thanh.

Mộc Thanh ả này yêu kiều đứng trên kim sắc
cự hoa, dẫn theo một đám cao giai yêu vật, đứng giữa tọa trấn.

Lục Túc cùng mỹ phụ mang theo 8000 quỷ
binh, âm phong nổi lên đi phía trước. Hai gã huyết bào nhân đương nhiên đứng
sau thúc dục đám khôi lỗi.

Toàn bộ đội ngũ giống một con rồng đen
khổng lồ, nhanh chóng bay đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng thông đão
nữa.

Mấy canh giờ sau, toàn bộ đội ngũ đã bay ra
khỏi vùng đất màu đen. Nhưng thứ xuất hiện trước mắt lại khiến cho Hàn Lập phải
hít một hơi lạnh.

Xương trắng như tuyết, nhìn vô biên không
thấy hạn! Ở chỗ mà đội ngũ đi đến đột nhiên xuất hiện một bình nguyên trải rộng
toàn xương trắng. Đám xương này lớn nhỏ không đều, rõ ràng do nhiều loại sinh
linh lưu lại, chúng nó hoặc chất thành đống cao, hoặc nằm ngổn ngang, màu sắc
loang lổ, có vẻ vô cùng xa xưa.

Lại thêm có từng đợt khí mang mùi hôi từ
sâu trong bình nguyên xương trắng truyền đến..

Điều này khiến cho mọi người càng cảm thấy
tâm thần không yên…

Nhưng đội ngũ chỉ thoáng dừng lại một chút,
ngay sau đó dưới sự dẫn đầu của Lục Túc và mỹ phụ đầu bạc, đã đi vào trong vùng
xương trắng.

Một hơi đi sâu vào hơn 10 dặm, nhưng trong
tầm mắt vẫn chỉ một màu trắng, hơn nữa xú khí càng lúc càng đậm.

Hàn Lập sớm đã dùng hộ thể linh quang ngăn
cách loại xú khí đó, đồng thời trong mắt lam quang chớp động không ngừng.

Mặc dù nơi đây thần niệm bị áp chế cực lớn,
nhưng với Minh Thanh Linh Mục thần thông của hắn có thể dế dàng nhìn cực xa.

Bỗng nhiên khuôn mặt vốn bình tĩnh của Hàn
Lập trở nên căng thẳng, thốt ra một tiếng hô nhỏ.

Chương 1422: Tao ngộ kịch chiến

Từ nơi xa của cánh đồng bạch cốt bỗng nhiên
truyền đến âm thanh vang vọng, một cỗ âm khí hôi bạch sắc cũng đang cuồn cuộn
lao tới.

Hôi khí này trải rộng không thể nhìn thấy
giới hạn, tất cả những nơi hôi khí tràn qua thì bạch cốt lập tức đứng dậy tạo
thành vô số bộ khô lâu hình thù quái dị.

Những bộ khô lâu này kích cỡ lớn nhỏ không
đều trong mắt hồng quang lập lòe đang từng bước vây lấy nhóm người Lục Túc cùng
đám yêu vật.

Cỗ hôi khí này trong nháy mắt đã tràn tới
vùng phụ cận đám yêu vật Địa Uyên.

Đám yêu vật cấp thấp của Địa Uyên trở lên
nhao nhao hỗn loạn.

Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, hắn không khỏi
nhìn về phía Mộc Thanh. Chỉ là sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh không hề có chút dị
biến, dường như đã sớm đoán trước được việc này.

Hàn Lập cảm thấy kỳ lạ vô cùng, bỗng nhiên
từ phía sau đội ngũ xuất hiện một tiếng quát lớn, lưỡng đão huyết hồng từ đám
khôi lỗi bắn vọt lên nghênh kháng với hôi khí.”Bụp bụp.” – hai đão huyết hồng
trong lúc phi lên lập tức biến thành hai cỗ tinh phong rồi va chạm với hôi khí.
Tiếng nổ “ầm ầm.” vang lên liên miên không dứt, hai đão huyết phong và hôi khí
cuộn vào nhau phát ra tiếng phong lôi liên miên chấn cho đám khô lâu mới sống
lại tan xương nát thịt.

Chẳng qua đãi quân khô lâu tại các hướng
khác có hôi khí cuốn quanh người, chúng lập tức xông thẳng đến đội ngũ của Địa
Uyên. Trong nhất thời cả bầu trời lẫn mặt đất đều bị vô số khô lâu che kín, số
lượng nhiều không đếm xuể khiến Hàn Lập cảm thấy kinh hãi.

Đúng lúc này, mỹ phụ đầu bạc phía trước lại
rộ lên một tràng cưới quái dị, thân hình mụ quay tròn, tóc trắng bay loạn. Một
quỷ ảnh thật lớn từ sau lưng mụ hiện ra, trong nháy mắt đã lớn lên đến mấy trăm
trượng.

Quỷ ảnh đột nhiên há miệng phun ra một cỗ
lục khí cuốn lấy mảng lớn khô lâu. Một màn quỷ dị bỗng nhiên xuất hiện…

Đám khô lâu trong không trung mỗi lần bị
lục khí thổi qua thì hôi khí trên người lập tức tán ra rồi chúng trực tiếp từ
trên không rơi xuống mặt đất.

Lục khí tuôn ra từ miệng quỷ ảnh dường như
vô cùng vô tận, trong nháy mắt hợp lại cùng hai cơn lốc huyết sắc quét sạch đám
khô lâu che kín đất trời. Căn bản không cần Mộc Thanh cùng Lục Túc ra tay!

Hàn Lập thấy cảnh này thì không khỏi hít
sâu một hơi!

Sau khi hai cơn lốc huyết sắc tan biến thì
hai đão huyết hồng lại một lần nữa hóa thành hai gã huyết bào nhân trở về. Còn
lục khí sau khi tan biến thì đầu quỷ ảnh sau lưng mỹ phụ đầu bạc cũng biến mất.

“Chỉ là một ít cốt quái mà thôi, có thể coi
đây là thứ dễ đối phó nhất trong Minh Hà Chi Địa, những thứ ở đằng sau sẽ không
dễ đối phó thế này.” Mộc Thanh nhìn một mảng bạch cốt dày đặc trước mặt đột
nhiên thì thào nói. Nàng dường như đang tự nhủ với bản thân, lại như đang cảnh
tỉnh ai đó. Hàn Lập cùng Kim Linh ở phụ cận đương nhiên nghe được nên không
khỏi đưa mắt nhìn nhau. Chỉ là Hàn Lập tỏ ra như đang suy nghĩ điều gì đó, còn
gương mặt đầy lông của Kim Linh lại không hề có biểu lộ gì. Dưới mệnh lệnh của
Lục Túc, đội ngũ Địa Uyên tiếp tục tiến vào.

Hai ngày sau, một mảng lớn huyết sắc xuất
hiện trên không – đây là môt đàn dơi quái dị toàn thân đỏ như máu đang điên
cuồng công kích yêu vật Địa Uyên.

Những con dơi màu máu này mỗi lần bị yêu
vật Địa Uyên xé nát hoặc giết chết thì thân thể lại tự động ráp lại, khôi phục
như ban đầu. Phải diệt sát vài lần hoặc dùng pháp thuật hỏa thuộc tính mới có
thể nhất kích tiêu diệt bọn chúng. Còn bọn chúng sau khi áp sát được tới cạnh
bên người yêu vật Địa Uyên thì lập tức há to miệng hút máu, chỉ trong phút chốc
đã biến con mồi trở thành một bộ xác khô.

Hơn nữa những con dơi này đều lớn đến cả
trượng, con bé nhất cũng dài đến cả xích; trong đó có hơn mười con dơi lớn nhất
hình dáng lại là thân dơi mặt người, miệng phun xích hồng huyết quang, cho dù
yêu vật gì bị đánh trúng thì cũng sẽ lập tức biến thành tro bụi, thậm chí ngay
cả cao giai yêu vật cũng không chịu nổi một kích.

Cho đến lúc này, chẳng những tất cả yêu vật
đều đã xuất thủ mà ngay cả tứ đãi yêu vương cũng đồng loạt thi triển thần thông
lần lượt giết chết những con dơi mặt người này.

Toàn thân Hàn Lập được bao phủ bởi một lớp
kim sắc điện hồ, chỉ cần một con dơi nào lao vào kim sắc điện quang thì nó sẽ
lập tức hóa thành một đoàn huyết khí rồi tan biến trong không trung. Lúc này
rốt cục hắn cũng hiểu được vì sao Mộc Thanh và mỹ phụ lại tỏ ra hâm mộ Ích Tà
Thần Lôi của hắn như vậy.

Hiển nhiên quỷ vật nơi Minh Hà này trong cơ
thể không ít thì nhiều đều có ẩn chứa một chút ma khí, dùng Ích Tà Thần Lôi để
đối phó với bọn chúng là thích hợp nhất.

Tuy số lượng đàn dơi này không ít nhưng
dưới sự phản kích của tứ đãi yêu vương cùng với phần lớn yêu vật, khôi lỗi,
huyền quỷ thì số lượng đang nhanh chóng giảm xuống.

Hai ba con dơi mặt người còn sót lại thấy
tình thế không ổn thì lập tức phun ra một chùm huyết vụ bao phủ toàn thân rồi
quay đầu chạy trốn.

Độn tốc của chúng cực nhanh, chỉ động cánh
vài cái đã xuất hiện phía cuối chân trời rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Bảy ngày sau, tại trong một mảnh quái vụ
xuất hiện vô số hắc sắc quỷ ảnh có hình dạng bất đồng đang trùng điệp bao vây
đám yêu vật Địa Uyên dưới chân núi.

Chúng nó tuy rằng không công kích cận thân
nhưng trong miệng liên túc phát ra những tiếng kêu quỷ dị hoặc tiếng rống thê
lương, não nề vô cùng khiến đám yêu vật thấp giai run rẩy thân hình, khó có thể
mở ra hai mắt, tùy thời đều có thể ngã xuống đất.

Lúc này trong đám quỷ ảnh này bỗng xuất
hiện một quả chuông màu đen, từ thân chuông phát ra một tiếng vang lớn như
tiếng long ngâm khiến hơn phân nửa quỷ ảnh đều toán loạn biến mất, số còn sót
lại cũng phát ra tiếng kêu nỉ non rồi nhập thẳng vào quỷ vụ trốn mất không thấy
bóng dáng.

Một tháng sau, tại một mặt hồ đen như mực:
một cự nhân ba đầu toàn thân đầy những khối thịt thối rữa chân đãp trên mặt hồ,
hai tay huy động một khúc thú cốt cực lớn giao đấu với tử huyết khôi lỗi. Tại
bên cạnh bọn họ có vô số quỷ vật trong hồ đang lơ lửng hằm hé nhìn đám yêu vật
Địa Uyên.

Giờ phút này, số lượng yêu vật Địa Uyên đã
không còn đủ một vạn, hơn phân nửa là trung và cao giai. Mà ngay cả tám ngàn
quỷ binh và hơn vạn khôi lỗi đều hao tổn không ít.

Một tháng sau…

Hàn Lập khoát tay bắn ra kim quang, nhất
thời chém quỷ vật đầu trâu hình người thành hai nửa, quang hà hôi sắc sau lưng
đảo qua đánh bay một mũi tên bạch cốt từ phương khác phóng tới.

Tay kia đồng thời lật lên phóng ra ngũ sắc
hàn diễm khiến hai con quỷ vật dữ tợn khác bỗng chốc bị biến thành hai khối
băng điêu. Đúng lúc này một cỗ cuồng phong ép tới khiến Hàn Lập biến sắc, thân
hình hắn dần trở lên mơ hồ rồi biến mất tại chỗ.

Một cây lang nha bổng dài hơn mười trượng
lập tức đập xuống chỗ hắn vừa đứng, mặt đất phía dưới chợt lóe hắc quang rồi
xụp xuống thành một rãnh sâu vài xích. Chủ nhân của cây Lang Nha Bỗng này là
một cự thi độc nhãn toàn thân đầy lông xanh.

Đột nhiên khoảng không phía trên đầu cự thi
bỗng lóe thanh quang, thân hình Hàn Lập nhanh như chớp hiện ra rồi hư không áp
xuống một chưởng.

Một ngọn tiểu sơn màu đen trống rỗng xuất
hiện, hắc mang lưu chuyển quanh thân khiến nó trong phút chốc hóa thành cự sơn
ngàn trượng.”Oành!” – một tiếng nổ thật lớn vang lên, cự sơn chẳng những đè bẹp
cự thi ở dưới mà toàn bộ quỷ vật khác trong vòng trăm trượng cũng bị nó ép cho
tan xương nát thịt.

Hàn Lập thở dài một hơi, lúc này mới có thể
cẩn thận đánh giá tình huống xung quanh.

Bốn phương tám hướng đều có quỷ khí cuồn
cuộn, sương mù dày đặc. Ngay cả Minh Thanh Linh Mục cũng không thể thấy rõ sự
vật ở ngoài nghìn trượng.

Hắn chỉ có thể thông qua linh quang kinh
người thỉnh thoảng chớp lên cùng tiếng nổ vang vọng mà suy đoán yêu vật Địa
Uyên vẫn đang bị đãi quân quỷ vật công kích. Cũng không biết tứ đãi yêu vương
lúc này đang phân tán nơi đâu, hay là đã bị đám lệ quỷ Minh Hà bao vây. Khóe
miệng Hàn Lập khẽ giật, nét mặt lộ vẻ cười khổ.

Một tháng trước đây, tuy bọn họ chiến đấu
liên tục nhưng vẫn thuận lợi mà tiến chỉ là càng vào sâu thì càng bắt gặp nhiều
quỷ vật hung dữ lợi hại.

Thần thông của lệ quỷ hung phách tại nơi
này có phần đặc thù, thậm chí ngay cả tứ đãi yêu vương cũng kiêng kị ba phần
nên lúc trước mới có ý luyện chế ra tám nghìn quỷ binh cùng hơn vạn khôi lỗi để
chuẩn bị mạnh mẽ đột phá. Còn về phần đê giai yêu vật trải qua vô số trận chiến
đã không còn sót lại bao nhiêu. Đối mặt với sự tình như đã dự đoán trước, đám
người Lục Túc sau khi thương lượng một phen thì tuy cảm thấy bất an nhưng vẫn
cẩn thận dẫn đội đi tiếp.

Hôm nay, theo như dự đoán thì nơi này vốn
không có quỷ vật lợi hại tồn tại nhưng bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng quỷ
vật chen chúc xuất hiện, số lượng già thiên tế nhất.

Ở trong đội ngũ này lại có hơn ba mươi lệ
quỷ thống lĩnh có thể so sánh với tu sĩ Luyện Hư, chúng thả ra quỷ vụ nồng đậm
phút chốc vây lấy bọn họ rồi chia cắt đội ngũ của đám người Lục Túc, khiến từng
người trong bọn họ phải đối mặt với vô số quỷ vật.

Hàn Lập lúc mới đầu còn ở bên cạnh Kim Linh
ngăn cản quỷ vật công kích.

Chỉ là âm vụ này không biết là do loại thần
thông quỷ đão nào hóa thành, trong tranh đấu chỉ cần có chút rơi xuống hạ phong
thì sẽ lập tức bị sương mù làm lạc mất phương hướng.

Ngay cả Hàn Lập tự nhận thần thức không kém
cộng thêm Minh Thanh Linh Mục thì hơn sau nửa ngày chém giết cũng đã mất liên
hệ với những người khác.

Hắn chỉ có thể nghe được tiếng tranh đấu
phía xa xa, bởi bốn phía luôn có quỷ vật hung hãn không sợ chết lao tớn.

Cũng may số lượng quỷ vật lao tới chỗ hắn
tuy nhiều nhưng cao nhất cũng chỉ tương đương với Nguyên Anh, Hóa Thần – chúng
còn chưa chân chính tạo thành mối uy hiếp cho Hàn Lập.

Sau một hồi chém giết hắn mới tạm thời diệt
sát được sạch sẽ đám quỷ vật phụ cận, có thể nghỉ tạm một lát.

Chẳng qua dựa theo kinh nghiệm lúc trước
thì sau không lâu sau đó sẽ lại có một đàn quỷ vật lao tới đây khiến hắn giết
đến mỏi tay cũng không hết. Hàn Lập bất động thanh sắc bỗng nhiên lật tay thu
lại Nguyên Từ Thần Sơn khiến tòa cự phong cao cả nghìn trượng đè chết vô số quỷ
vật lúc trước bỗng nhiêu biến mất, còn hắn cũng lập tức hóa thành một đão thanh
thống bắn tới nơi có tiếng chém giết nhỏ nhất. Hàn Lập cần phải thoát ra khỏi
đám sương mù này, tự nghĩ cách bảo vệ mình trước.

Nếu thực sự không được thì hắn cũng bất
chấp sự kiêng kỵ đối với đám người Lục Túc, mỹ phụ đầu bạc mà thả ra Đề Hồn.

Nếu không thì rất có thể hắn sẽ bị lũ quỷ vật
này lấy số lượng mà đè chết.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3