Phàm nhân tu tiên - Chương 1429 - 1430

Chương 1429: Phù Du tộc và trùng hải

Vật còn lại là một quái vật cả người tối
đen như mực, trên đầu mọc ra những chiếc râu rất dài, sáu chi như sáu thanh
đao.

Quái vật này không lớn hơn so với huyết
hồng khôi lỗi là bao, nhưng trên người trải rộng lông mao cứng rắn, hai mắt hắt
ra những tia hồng quang lành lạnh, sau lưng bốn cái cánh đang phe phẩy.

Nhưng chỉ có một đầu con quái trùng khổng
lồ.

Con quái trùng này cùng tử huyết khôi lỗi
tiến lại gần trùng ảnh, thực sự có thể chống lại tiếng tiêm minh mà vẫn bình
yên vô sự, hơn nữa chúng chớp động liên tục đầy quỷ dị, từng đão ánh sáng màu
đỏ nhìn như xuyên thủng thân hình cả hai, nhưng trên thực tế chỉ là đánh trúng
hư ảnh của bọn họ mà thôi.

Tử huyết khôi lỗi vừa tránh né đồng thời
trong tay vừa xuất hiện một thanh búa lớn, từng đão phủ mang hình bán nguyệt
chém xuống tới tấp.

Con cự trùng màu đen công kích lại càng
thêm quỷ dị, sáu chi chớp động liên tục đồng thời bắn ra rất nhiều đão ánh sáng
màu đen.

Công kích của hai người hơn phân nửa đều bị
cột sáng màu đỏ tiêu diệt chỉ số ít thông qua cự võng nhưng vừa tiến tới cách
trùng ảnh hơn mười trượng, đã bị một tầng vô hình lực ngăn cản.

“Đây là cái gì, chẳng lẽ là tồn tại cấp yêu
phù!” Mỹ phụ vừa thấy trùng ảnh, nhất thời hô lên thất thanh.

“So với việc này, ta càng cảm thấy hứng thú
với bản thể của Lục Túc đão hữu.” Đồng tử Mộc Thanh co rụt lại, lẩm bẩm trong
miệng.

“Mộc đão hữu, hiện tại cũng chưa phải lúc
tranh luận việc này. Tồn tại Thiên phù cấp của Phù Du tộc gân sánh ngang với
chân linh, nếu thực sự xuất hiện nơi đây, ta nghĩ rằng không có ai có thể thoát
khỏi.” Mỹ phụ từ trong kinh hãi tỉnh táo lại, nét mặt nhăn nhó nói.

“Chẳng lẽ Lam tỷ tỷ nhìn không ra sao? Xuất
hiện nơi này chỉ là ảo ảnh của thiên phù cấp tồn tại mà thôi. Dường như là do
gã khỗi lỗi bị đám người Lục Túc đuổi giết sử dụng bí thuật gì đó mà triệu hồi.
Ảo ảnh này một khi hao hết uy năng, sẽ ngay lập tức biến mất.

Lục Túc cùng Địa Huyết hẳn chắc chắn rất
hiểu điểm này. Lúc này mới không ngừng kéo dài thời gian!” Mộc Thanh bình tĩnh
dị thường nói.

“Ảo ảnh!”

Mỹ phụ đầu bạc ngẩn ra, lập tức cũng cẩn
thận đánh giá hư ảnh của con bọ ruồi khổng lồ kia, một lúc sau mới thở dài, yên
tâm nói:

“Đúng vậy, chỉ là ảo ảnh mà thôi, đãi khái
chỉ có hai ba thành uy năng của thiên phù chân chính. Hơn nữa ảo ảnh cũng không
có thần niệm chủ thể, nếu không hai người Lục Túc bọn họ cũng không có cách duy
trì lâu. Nhưng những công kích này cũng có điểm lợi hại. Khôi lỗi cùng Lục Túc
vẫn không dám đón đỡ công kích.”

“Đây là lẽ tự nhiên, cho dù chính là hư ảnh
uy năng đơn thuần, thiên phù cấp tồn tại trong Phù Du tộc cũng xấp xỉ chân
linh. Chúng ta làm sao có thể ứng phó!” Mộc Thanh khẽ nhếch miệng.

Hai người hiểu rõ chân tướng trùng ảnh kia,
hiển nhiên không đuổi theo. Chỉ đứng tại chỗ nhìn cuộc chiến ở phía xa, chờ cho
đến khi uy năng của trùng ảnh hao hết.

Hàn Lập ở một bên chú tâm lắng nghe, sắc
mặt không tránh khỏi xuất hiện vài tia dị thường.

Trơ mắt nhìn sự tình phát sinh, hắn cũng
không thể làm điều gì, hiển nhiên cũng không lên tiếng.

Lúc này, Mỹ phụ đảo mắt nhìn đám cao giai
yêu vật đang lăn lộn trên mặt đất, nhíu mày, tay áo nàng rung lên.

Một đoàn ánh sáng màu đen thổi quét qua,
nháy mắt đã bao quanh đám yêu vật ở trong đó.

Nhất thời thần trí yêu vật tỉnh táo trở
lại, rốt cục ngừng lăn lộn, nhưng vẫn thân thể vô lực, không thể đứng dậy.

Thấy tình hình như vậy, mỹ phụ hài lòng,
một lần nữa quay đầu nhìn chằm chằm cự đãi trùng ảnh ở phía xa.

Quả nhiên, như lời Mộc Thanh nói! Cự đãi
trùng ảnh nhìn uy lực, bên ngoài thân thể bộc phát ra những tia hồng quang chói
mắt, một tiếng nổ lớn vang lên, nó đột nhiên vỡ vụn ra, cuối cùng hóa thành một
đoàn quang hà đỏ đậm biến mất vô tung vô ảnh.

Cột sáng đỏ đậm cũng nháy mắt biến mất
trong hư không.

Quái trùng màu đen và tử huyết khôi lỗi vốn
vẫn đang cùng nhau tránh né cột sáng đỏ đậm cũng thở dài một hơi, đồng thời
thân hình bất động tại chỗ. Tử quang cùng hắc mang trên hai người lưu chuyển
không ngừng, dần dần khôi phục nguyên khí, hai người khẩn trương độn quang
hướng đến chỗ đám người Mộc Thanh.

Một lát sau, tử huyết khôi lỗi cùng linh
trùng màu đen đi tới chỗ đám người mỹ phụ.

Tuy rằng trong lòng đã sớm nhận định quái
trùng chính là do Lục Túc biến thành, vẻ mặt Mộc Thanh và mĩ phụ vẫn ngưng
trọng nhìn chằm chằm quái trùng này.

Kết quả đầu vai tử huyết khôi lỗi chợt loé
ra huyết quang, hai gã huyết bào nhân từ từ đi ra, hai người vừa rồi ẩn ở bên
trong khôi lỗi.

Trên người quái trùng hắc mang lưu chuyển
không ngừng, hình thể nhanh chóng thu nhỏ lại, linh quang chợt lóe lên, sau đó
một bóng người mờ ảo hiện ra - rõ ràng là Lục Túc.

Chính lúc này, chiếc áo choàng màu đen hắn
vẫn mặc đã biến mất để lộ ra khuôn mặt thật.

Hàn Lập xem xét việc lúc nãy, trong lòng
giật thót.

Tuy diện mạo Lục Túc hiện ra một nửa nhưng
khẳng định là không khác một nam tử bình thường, da thịt sáng bóng, đôi mắt màu
xanh biếc, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi.

Đôi mắt màu xanh nhìn như đang chuyển động,
làm cho người ta cảm giác lạnh xương sống.

“Thật sự đúng là Lục Túc đão hữu!” Mỹ phụ
dài thở ra một hơi nói.

“Taị sao Lam đão hữu đối với tại hạ còn
hoài nghi?” Lục Túc ở trên cao hai tay chắp sau lưng, bâng quơ nói.

“Lục Túc huynh cũng là linh trùng chi khu,
không biết có quan hệ gì với Phù Du tộc hay không?” Trong mắt Mộc Thanh chợt
lóe lên dị sắc, rồi lại bỗng nhiên ngắt lời hỏi trước.

“Phù Du tộc? Không biết nên trả lời nhị vị đão
hữu thế nào cho phải! Nguyên bản ta xuất thân từ bộ tộc này.” Lục Túc mỉm cười,
khẩu khí nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Vừa nghe lời này, sắc mặt Mộc Thanh cùng Mỹ
phụ đều biến đổi sắc mặt!”Nói như vậy Lục Túc huynh từ ban đầu đã biết nơi đây
nên cố ý dẫn dụ mấy người chúng ta tới đây. Không biết những khôi lỗi của phù
du tộc này có quan hệ thế nào với đão hữu.” Mỹ phụ lạnh lùng lên tiếng.

“Điểm này, nhị vị đão hữu có thể đã hiểu
lầm tại hạ! Ta tuy rằng biết thánh địa trong tộc, nhưng năm đó tu vi ta thấp
kém, không biết rõ vị trí cụ thể của thánh địa. Tại hạ đợi nhiều năm trên Địa
Uyên như vậy, đã dậm chân ở cảnh giới hiện tại không biết bao nhiêu năm tháng.
Nếu sớm biết Địa Uyên có thông đão tới đây, thì không có lý do gì chờ đến bây
giờ mới đưa các vị tiến vào đây. Quả thực bản nhân trong lúc vô ý mới phát hiện
Địa Uyên có liên hệ với Minh Hà. Về phần Phù Du tộc, họ sẽ phái khôi lỗi xuất
hiện.” Tại hạ thật không biết tình hình. Theo ta được biết, tại thánh địa này,
bình thường mấy ngàn năm mới có thể mở ra một lần. Chúng ta mới tiến vào bất
quá chỉ mấy trăm năm mà thôi, tình hình như vậy. Còn việc gặp phải những khôi
lỗi này, chỉ có thể nói vận khí chúng ta thật sự không được tốt lắm. Nếu là tại
hạ có quan hệ cùng Phù Du tộc, làm có thể để khôi lỗi tiến vào nơi đây. Thần
thông của các vị đão hữu, tại hạ cũng hiểu vài phần.” Lục Túc bình tĩnh hồi
đáp.

Nghe xong những lời này của Lục Túc, mỹ phụ
cùng Mộc Thanh không khỏi liếc nhìn nhau.

Tuy rằng hai người đều không thể tìm ra
những điều mâu thuẫn trong lời nói của hắn, nhưng hai người đều là những kẻ tu
luyện không ít năm, hiển nhiên biết đối phương nói có thật hay không, chỉ là
trong lúc nhất thời cũng không cách nào tìm được lời phản bác.

“Địa Huyết đão hữu, ngươi cảm thấy thế
nào!” Mộc Thanh khẽ quay đầu, đột nhiên hỏi hai gã huyết bào nhân.

Hai gã huyết bào nhân từ lúc xuất hiện vẫn
đứng trên hai vai tử huyết khôi lỗi, không nói một câu. Hiện tại nghe được Mộc
Thanh hỏi, trong mắt hai gã huyết bào nhân chợt lóe lên huyết quang, liếc nhìn
nhau, một người trong chúng thản nhiên nói:

“Tại hạ cảm thấy được Lục Túc huynh không
phải đang nói dối. Biết rằng thời gian Lục Túc huynh ở trên Địa Uyên tuy rằng
không phải dài nhất, nhưng là cũng không phải ngắn. Quả thực Lục Túc huynh
chẳng cần làm chuyện mờ ám. Chẳng lẽ nhị vị đão hữu muốn trở về sao? Chúng ta
đã đắc tội Phù Du tộc, không thể lấy được Minh Hà thần nhũ, nhị vị có thể sẽ
cam tâm?”

Huyết bào nhân vừa nói, vừa đứng bên Lục
Túc.

Thấy bộ dạng huyết bào nhân như vậy, Mộc
Thanh cùng Mỹ phụ không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, thần sắc mỹ phụ thay đổi một
chút, nở nụ cười nói:

“Nếu Địa Huyết đão hữu đã nói như thế, lão
thân cùng Mộc đão hữu hiển nhiên cũng tin tưởng Lục Túc huynh. Bất quá, nếu Phù
Du tộc đã biết trong thánh địa không ổn, vì sao không phái thật nhiều nhân thủ
hoặc là cấp bậc kim phù cao giai lại đây như vậy chẳng phải chúng ta khó lòng
mà chạy thoát.”

“Nói rất hay, chỉ sợ là Phù Du tộc tuy rằng
phát hiện dấu vết lần trước của chúng ta, nhưng không nắm được chính xác thời
điểm lần sau được tiến hành vào lúc nào, cho nên không thể phái người canh gác
quanh năm suốt tháng. Mà nơi này tuy rằng là thánh địa của Phù Du tộc, người
bình thường của Phù Du tộc không thể tuỳ ý bước vào. Nếu cố tình xâm phạm, nhẹ
thì tu vi đãi lui, nặng thì chết ngay tại chỗ. Nếu gặp phải trùng hải đãi quân,
hắc…hắc… Chỉ sợ chúng ta ngay cả xương cốt cũng không còn.” Lục Túc bỗng nhiên
lộ ra một tia kỳ quái, nói.

Vừa thấy nhắc đến “Trùng hải.”, Mỹ phụ rùng
mình, lập tức cười lên ha hả, đáp lại:

“Lục Túc huynh cần gì phải trêu chọc chúng
ta như vậy, mặc dù Phù Du tộc ở Linh Giới không có tiếng tăm lắm, thậm chí rất
ít có người biết đến. Nhưng đối với các tộc lân cận mà nói, uy lực của Phù Du
tộc sánh ngang tầm với mấy đãi tộc trong Linh Giới. Phù Du tộc cần gì phải xuất
ra đãi quân trùng hải.

“Đúng vậy, theo tiểu muội được biết, Phù Du
tộc xuất động trùng hải cố nhiên ngay cả chân linh cũng phải tránh lui một
phần, nhưng làm như vậy cũng sẽ đả thương nguyên khí quá nửa bản tộc. Nếu không
có tầm ảnh hưởng lớn nguy hại đến sự sống chết trước mắt, tuyệt không sẽ dễ
dàng xuất quân.” Ánh mắt Mộc Thanh chợt lóe lên, sau đó trấn định lại, phân
tích rõ ràng.

“Hắc hắc, không thể tưởng được nhị vị đão
hữu hiểu biết không ít về Phù Du tộc chúng ta. Đúng vậy, đối phó với chúng ta
chỉ cần một gã thiên phù cấp tồn tại là quá đủ. Quả thực không cần làm những
việc thừa thãi kia. Chúng ta nên nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội này. Phù Du tộc
cho dù muốn phái người đến, nhưng tiến tới nơi đây cũng không phải dễ dàng, ít
nhất cũng phải mất mấy tháng. Thời gian này cũng đủ để chúng ta tìm được thần
nhũ, tìm đường quay trở về. Lúc này, chúng ta cố nhiên bị quỷ vật mai phục.
Nhưng cao giai quỷ vật tại Minh Hà cũng bị đánh chết không ít. Lộ trình sau này
chắc chắn sẽ thoải mái hơn.”

Hiện tại trong tay các ngươi còn có âm binh
cùng khôi lỗi còn có thể sử dụng?” Ánh mắt Lục Túc đảo qua mọi nơi, trầm giọng
hỏi.

Chương 1430: Âm thủy quỳ tinh và ngũ long trát

“Bị quỷ vật đánh lén, tuy rằng động tác của
ta rất nhanh nhưng thu hồi khôi lỗi cũng không kịp.” Một gã huyết bào nhân nói.

“Lão thân thấy tình hình ngày càng tồi tệ.
Chẳng những mấy con quỷ vương bị khôi lỗi đả thương rất nặng, toàn bộ âm binh
cũng bị Lục Túc huynh thi triển phong thuộc tính thần thông tiêu diệt.” Mỹ phụ
đầu bạc khẽ thở dài.

“Lam đão hữu hà tất phải nói như vậy! Tuy
rằng lúc trước chúng ta có giao ước, đão hữu chỉ cần luyện chế tám ngàn quỷ
binh. Nhưng đão hữu đã mang theo âm khí tinh thuần, số lượng không chỉ có bằng
ấy. Chắc hẳn đão hữu đã luyện chế ra một ít âm giáp huyền quỷ. Tình hình hiện
tại đã như vậy, cũng không phải là quá tệ.” Trong mắt Lục Túc chợt lóe lên tia
sáng, âm trầm nói. Mỹ phụ đầu bạc nghe những lời này, ngẩn ngơ một lúc, trên
mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

“Không thể tưởng được Lục Túc huynh cũng
biết việc này. Đúng vậy, lão thân vì lo xa cho nên luyện chế ra năm trăm quỷ
binh tinh nhuệ, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng thực lực mỗi quỷ binh so
với âm giáp huyền quỷ hơn hẳn một bậc.”

“Tốt lắm! Lộ trình về sau, dù có gặp phải
nguy hiểm cũng không còn đáng ngại bởi đã có số khôi lỗi còn sót lại cùng với
mấy trăm âm binh hỗ trợ. Ta không biết các vị đão hữu còn có tính toán gì khác
không, nhưng mục đích cuối cùng là lấy minh hà thần nhũ. Chúng ta mau chóng
chuẩn bị hành trang. Các ngươi nghĩ xem nên hành động như thế nào?”

Tại hạ sẽ không mảy may quan tâm, nhưng ai
đến đây cũng có mục đích từ trước đó. Tốt nhất các vị không cần phân tâm những
việc khác, cũng không cần tính toán những việc nhỏ nhặt. Nếu không đừng trách
tại hạ không nể mặt.” Ánh mắt Lục Túc đảo qua trên mặt ba người còn lại, vẻ mặt
hắn tràn ngập một tia uy hiếp.

Thần sắc Mỹ phụ đầu bạc khẽ động, Mộc Thanh
không chút thay đổi sắc khí, huyết quang trong mắt hai gã huyết bào nhân chợt
lóe lên. Tất cả đều không tỏ vẻ gì khác thường, giống như chưa từng nghe những
lời vừa rồi của Lục Túc.

Lục Túc thấy mấy người không có biểu hiện
gì, một tay phất lên, miệng hô khẩu hiệu: “Xuất phát.”

Lúc này, hắn hóa thành một đoàn ánh sáng
màu đen, hướng về phía mục tiêu.

Phía dưới cách hơn mười trượng, cao giai
yêu vật cũng độn quang theo.

Hai gã huyết bào nhân thấy vậy, bốn ống tay
áo chạy run lên, vô số những điểm đen từ trong tay áo bay ra, trong nháy mắt
rơi xuống đất, bộc phát ra những ánh hào quang đa sắc màu, rồi hóa thành một
đám khôi lỗi bộ dạng khác nhau.

Đám khôi lỗi này hiển nhiên là do hai gã
huyết bào nhân lưu lại!

Chẳng những mỗi người hoàn chỉnh như mới mà
còn tinh xảo diệu kỳ.

Lúc này, mỹ phụ đầu bạc cũng giương tay
lên, tung lên mộtt túi da màu đen đồng thời sử dụng pháp quyết thúc giục liên
hồi.

Túi da này quay tròn trên không trung rồi
hạ xuống, miệng túi nhất thời đảo ngược lại, từ bên trong túi, một cơn lốc xoáy
ầm ầm lao ra, bụi bay mù trời, một đội hắc giáp quỷ binh hiện ra.

Bộ dạng của đám quỷ binh chiến giáp so với
âm giáp huyền quỷ lúc trước không kém là bao nhiêu, thoạt nhìn chúng có khi còn
chắc chắn hơn vài phần, hơn nữa về hình thể đám quỷ binh này so huyền quỷ còn
cao lớn hơn hẳn. Từ đằng xa nhìn lại, trông chúng dữ tợn dị thường!

“Đi!”

Tiếng mỹ phụ phân phó, ngay tại lúc đó đám
quỷ binh tạo thành một vòng tròn, hóa thành một mảng mây mù tối đen, cuồn cuộn
lao về phía Lục Túc. Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ kiên trì đi theo Hàn Lập. Đám
khôi lỗi cũng bay lên không trung, đủ loại linh quang bao vây lấy tầng trời
thấp. Tất cả tử huyết khôi lỗi bay lên, hai gã huyết bào nhân vẫn đứng vững
trên vai.

Thấy tình hình như vậy, Mộc Thanh lạnh
nhạt, liếc nhìn Hàn Lập, bàn chân đãp lên kim hoa, hóa thành một đão độn quang
bắn nhanh đi.

“Hàn đão hữu, chúng ta cùng trở lại!” Ánh
mắt Hàn Lập thoáng nhìn, chỉ thấy Kim Linh tựa hồ cười nhạt, nói. Bộ dạng cùng
tiến cùng lui với hắn. Sắc mặt Hàn Lập không hề biến dạng, hắn gật gật đầu, một
luồng ánh sáng màu xanh bao quanh thân hiện lên, hóa thành một đão thanh hồng.
Kim Viên cười khe khẽ “hắc.. hắc..”, cũng hóa thành đão kim quang theo sát phía
sau......

Mấy ngày sau…

Ở sâu trong Minh Hà chi địa, xuất hiện đám
quỷ vật với nhiều hình dạng khác nhau, chúng đang lẳng lặng đứng trước cửa một
thạch động.

Đám quỷ vật này bị một tầng khói nhẹ bao
vây, bên trong chính là một ảnh tử mờ ảo, ngoài ra còn có một khung xương lớn,
ước chừng cao vài trượng...... cái này đã từng giao thủ với Hàn Lập, gạt bỏ qua
quỷ nữ áo bào trắng mà đi, rõ ràng chúng không phải cụt tay cụt chân, chỉ là
hơi thở cực trên người kỳ yếu.

Ngay cả quỷ nữ kia làm cho Hàn Lập cảm thấy
khó giải quyết, đột nhiên một cánh quỷ nữ áo bào trắng kia thu lại trong ống
tay, không cánh mà bay, biến thành quỷ nữ cụt một tay.

Bộ dạng quỷ vật này rõ ràng đều rất chật
vật, bên trong quỷ vật này có một gã mặc chiến giáp màu đỏ, trên mặt cũng mang
chiến giáp. Rõ ràng đó là huyết giáp khôi lỗi trong Phù Du tộc.

Nhìn bề ngoài, gã khôi lỗi này so với huyết
giáp khôi lỗi bình thường không có gì khác nhau, nhưng ánh mắt quỷ vật bốn phía
nhìn khôi lỗi lại ẩn chứa vài phần kính sợ, hơi chút e ngại.

Khôi lỗi này đứng trước nhiều cao giai quỷ
vật như vậy, thân hình vẫn không nhúc nhích, nhìn cửa động trước mắt thâm thúy
dị thường, ánh mắt chớp động liên tục.

Lúc sau, một tiếng thở dài từ sâu trong
động quật truyền ra, cùng với tiếng thở dài này một thanh âm già nua: “Các hạ
thân là sứ giả Phù Du tộc thế mà lại tìm tới lão phu, chẳng lẽ các hạ tìm lầm
người sao?” Vừa nghe lời này, thần sắc quỷ vật trước cửa động lập tức tiêu
điều, trong mắt tên huyết giáp khôi lỗi xuất ra một tia sáng kì lạ, đồng thời
mở miệng:

“Tiền bối, tại hạ làm như thế cũng là bất
đắc dĩ. Lần này, phá giới xâm nhập thánh địa, ở phía xa một đám người cứ quấy
nhiễu ở ngoài. Trong đó có bốn năm tên tương đương với thiên phù cấp tồn tại.
Ngoại trừ ta thoát được, mấy gã khôi lỗi hóa thân khác đều đã bị hủy, cho dù ta
đã phát ra tin tức cầu viện. Nhưng muốn mở ra thánh địa nhanh nhất cũng phải
nửa năm. Thời gian dài như thế, chỉ sợ những người này đã sớm trốn thoát. Hy
vọng tiền bối nghĩ đến giao tình bấy lâu nay cùng bản tộc, ra tay tương trợ một
phen.....!” Huyết giáp khôi lỗi khom lưng cung kính.

“Hừ! Trước kia, lão phu cùng Phù Du tộc
từng có giao ước, chỉ cho ngươi mượn thánh địa sống tạm một thời gian mà thôi,
không phải đi nhờ vả Phù Du tộc. Nếu tính thù lao, lão phu năm đó sớm trả nợ.
Lần này tiến vào Minh Hà chi địa, các ngươi muốn ta triệu tập đám quỷ vật hiệp
trợ, ta cũng miễn cưỡng đáp ứng rồi. Bây giờ còn bảo ta tự mình ra tay giúp các
ngươi diệt địch, các ngươi đúng là được đà lấn tới?” Thanh âm già nua “hừ” một
tiếng, chấn động cả động quật, có vẻ cực kỳ bất mãn.

“Khương tiền bối, vãn bối cũng không biết
ngài từng có giao ước gì cùng bản tộc, nhưng với thần thông của tiền bối đối
phó mấy người này là việc quá nhẹ nhàng. Nếu tiền bối thật sự cảm thấy được
không tiện ra tay, thì có thể cho vãn bối mượn ngũ long trát được chứ.” Ánh mắt
khôi lỗi chuyển động vài cái, liền nói.

“Ngũ long trát là bảo vật chí tôn hạng nhất
hạng nhì của lão phu, lão phu làm sao có thể cho ngươi mượn. Ngày đó, lão phu
vì tiến vào Minh Hà chi địa, hướng tới mấy vị trưởng lão trong tộc, trả giá
cũng không ít.” Lão giả tựa hồ nhớ lại chuyện cũ, thanh âm lạnh lùng.

Trong lòng huyết giáp khôi lỗi đột ngột
thoáng chút do dự, một tay sờ trên người lấy ra một cái bình nhỏ tối đen lớn
bằng ngón tay cái, tinh xảo dị thường.

“Trước khi vãn bối xuất phát, các trưởng
lão trong tộc ban thưởng cho ta cái bình nhỏ này. Đây là “âm thủy quỳ tinh.”
Tại hạ nguyện ý dùng vật này để đổi lấy tiền bối ra tay giúp sức một lần.”
Huyết giáp khôi lỗi cẩn thận đặt chiếc bình xuống.

“Âm thủy quỳ tinh!” Y ngưng trọng một hồi,
tựa hồ có chút giật mình!

“Vật ấy hơn mười vạn năm mới có thể hình
thành, khó mà tìm thấy tại Linh Giới, có thể xem như bảo vật quý hiếm.” Khôi
lỗi cảm nhận được đối phương đang do dự, trong lòng bình tĩnh lên tiếng.

“Sưu.” một tiếng, từ trong động quật, một
cỗ hắc hà bay ra tốc độ cực, cuốn lấy chiếc bình nhỏ đem vào trong động quật
khiến huyết giáp khôi lỗi chỉ kịp ngước nhìn!

“Không sai, đây đúng là “âm thủy quỳ tinh.”,
xem ra các ngươi đã sớm có tính toán với lão phu.” Một lát sau, thanh âm già
nua lại truyền ra, nhưng lần này trong thanh âm ẩn chứa một tia cao hứng.”

“Vậy là tiền bối đã đáp ứng nguyện vọng!”
Huyết giáp khôi lỗi trong lòng vui vẻ.

“Ta sẽ đáp ứng! Nhưng…. ta từng có giao ước
với các trưởng lão trong tộc trấn áp âm khí tại đây. Trong thời gian này, âm
khí chi nguyên tại đây không ổn định cho nên ta không thể rời đi. Vì thế cho
ngươi mượn ngũ long trát của ta!” Lão giả thoáng do dự, sau mới cất tiếng nói.

“Đa tạ tiền bối! Có ngũ long trát trong
tay! Vãn bối một mình có thể diệt năm tên thiên phù cấp tồn tại.” Huyết giáp
khôi lỗi mừng rỡ nói.

“Đã xong, vậy tiếp nhận bảo vật đi!”

Trong động quật tiếng quát của lão giả cũng
thật lưu loát, một đão ngân quang theo bên trong bắn ra, rồi lóe lên dừng lại
khoảng không trước mặt huyết giáp khôi lỗi. Huyết giáp khôi lỗi vội vã ngưng
thần nhìn nhận.

Chỉ thấy một trát đao màu trắng bạc trôi
nổi trên không trung, ngoài trừ mặt ngoài sáng bóng như gương, còn lại không
thấy một tia kỳ diệu nào.

“Tiền bối, cái này...... cái này thật sự là
ngũ long trát?” Huyết giáp khôi lỗi nhận lấy trát đao, cẩn thận quan sát kỹ
càng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.”Hắc hắc! Như thế nào, ngươi còn sợ
lão phu lừa gạt sao?” Lão giả phát ra một tiếng cười lạnh.

“Không dám! Chỉ là trát đao này...” Huyết
giáp khôi lỗi trong lòng rùng mình, vội vàng giải thích hai câu. Đúng lúc này,
trát đao rung lên trong tay, bỗng nhiên làm chấn động năm ngón tay rồi bay vút
khỏi tay.

Bảo vật xoay quanh trong không trung, toả
ra ánh hào quang tiếp theo một tiếng thanh minh long ngâm hậu hư ảnh giao long
ngũ điều khổng lồ ở trát đao từ từ hiện lên với nhiều sắc màu trong không
trung, giương nanh múa vuốt, thanh thế kinh người.

“Năm đó, lão phu đi du ngoạn ở đãi lục
khác, chiếm được khi chém giết ngũ điều đãi thần thông ác giao, dùng thi cốt
của chúng cùng tinh hồn cô đọng mà tạo nên vật chí bảo. Khi luyện chế đi ra nó,
liền đi lên vạn linh bảng, thành thử lại là vật dẫn đầu thông thiên linh bảo.”
Thanh âm già nua ngạo nghễ nói.

“Vãn bối không hiểu hết tác dụng đã khiến
tiền bối chê cười! Sau khi vãn bối diệt trừ vài tên kia từ ngoài đến, lập tức
sẽ đem nguyên vẹn bảo vật trả lại tiền bối!” Huyết giáp khôi lỗi nhìn trát đao
uy lực khác thường liền mừng rỡ vô cùng, không còn hoài nghi nữa, vội vàng bấm
tay niệm thần chú nhất thời biến hóa trát đao thành một đão ngân hồng, nhập vào
trong tay áo.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3