Phàm nhân tu tiên - Chương 1437 - 1438
Chương 1437: Cửu Cung Thiên Càn Phù
Hàn Lập bên cạnh lôi vân cũng không nhàn
rỗi, hai tay hắn đồng thời huy động ném ra vô số phù lục, ngân sắc phù văn như
ẩn như hiện.
Phù lục này có vẻ thần bí dị thường, tất cả
có khoảng một trăm linh tám lá.
Hai tay Hàn Lập liên tục bắt quyết rồi chỉ
về phía lôi vân, thần sắc đầy vẻ ngưng trọng!
Nhất thời, toàn bộ phù lục hóa thành hơn
trăm đoàn ngân mang, tất cả bùng lên quang mang chói mắt rồi biến mất vô ảnh vô
tung.
Ngay sau đó, phía thiên không trên lôi vân
lại lóe lên ngân quang, một trăm lẻ tám lá phù đồng thời hiện lên.
Chúng quay tròn một vòng, tự sắp xếp thành
một đồ án kỳ quái bao phủ lôi vân ở bên dưới.
Hàn Lập thôi động pháp quyết, tất cả phù
lục đồng thời bạo liệt tạo thành một quang trận cực lớn mênh mông ngân hà.
Ở phía trong trận, bóng ảnh cung điện như
ẩn như hiện, phảng phất như không phải vật nơi trần thế.
Bên ngoài cung điện ngân quang xán lạn, vô
số phù văn không ngừng bay múa, tiếng tiên nhạc réo rắt giữa hư không khiến tâm
hồn người ta thư thái.
Nhưng đúng lúc tâm hồn người ta bị câu dẫn
thì tiếng tiên nhạc lại ngưng bặt!
Hàn Lập vừa thấy quang trận thành hình thì
mừng rỡ, lập tức thi pháp. Quang trận cực lớn từ từ ép xuống phía dưới.
Đi!
Đúng lúc này, một tiếng thú rống từ trong
lôi vân truyền ra.
Sau vài tiếng sấm nổ khiến thiên địa rung
chuyển thì toàn bộ thanh sắc lôi vân trở lên hỗn loạn. Đột nhiên có mấy đão
ngân sắc điện hồ thô to phá vỡ lôi vân mà xông ra.
Điện hồ trong lôi vân tựa như thần long vơn
mầy, triển hiện thần uy.
Một lát sau, cả đám lôi vân to lớn đã bị
tiếng rống quét tan không còn một mảnh.
Lôi vân vừa tản thì hồ quang cũng theo đó
mà biến mất.
Thân hình Minh Lôi Thú lại một lần nữa xuất
hiện.
Bộ dạng con thú này có vẻ khá chật vật, lớp
vảy trên người ảm đãm vô quang, lại loáng thoáng có vết cháy đen. Chỉ có chiếc
độc giác trên đầu còn lập lòe ngân quang, một luồng điện hồ mỏng như sợi tơ
không ngừng di chuyển xung quanh.
Ngân hồ thô to vừa rồi chính là do độc giác
này phát ra.
Nhưng điều khiến Hàn Lập kinh hãi chính là
khi con thú này vừa hiện hình thì lập tức há miệng phun ra một đoàn huyết
quang.
Trong đoàn huyết quang này điểm điểm kim
mang. Đây rõ ràng là ba đầu Phệ Kim Trùng thành thục thể lúc trước bị nuốt vào.
Chúng đã bị con thú này dùng pháp lực cường
đãi mạnh mẽ bức ra khỏi cơ thể.
Thần thông như thế khiến tâm can Hàn Lập
lạnh buốt.
Lúc Phệ Kim Trùng ngoài ý muốn bị con thú
này nuốt vào trong bụng thì hắn đã vô cùng mừng rỡ, trong thâm tâm đã xuất hiện
ý định diệt thú. Nhưng khi thấy cảnh này thì hắn biết đó chỉ là si tâm vọng
tưởng, nên lập tức ném bỏ ý định này ra khỏi đầu.
Ánh mắt Hàn Lập lại đảo qua khẩu Thanh Trúc
Phong Vân Kiếm đang trôi nổi tại bên cạnh Minh Lôi Thú, thân kiếm lóe lên kim
quang nhàn nhạt.
Hiển nhiên Minh Lôi Thú bởi ứng phó sự giáp
công của lôi vân và Phệ Kim Trùng đã không còn chú ý tới thanh kiếm này nên
tiện tay ném ra.
Dù sao kiếm này cũng không thể cấu thành uy
hiếp với nó.
Hai mắt Minh Lôi Thú nhìn chằm chằm Hàn
Lập, vẻ hung ác trong mắt lồ lộ hiện ra.
Nó đã chịu thua thiệt chút ít nãy giờ nên
hận không thể lập tức xé xác Hàn Lập làm mấy mảnh. Chỉ là Hàn Lập không đợi con
thú này hành động đã lập tức phất tay triệu hồi ba đầu Phệ Kim Trùng vừa thoát
khỏi huyết quang, thanh kim sắc tiểu kiếm kia cũng biến mất tại chỗ.
Kim quang lóe lên, trên thân tiểu kiếm rền
vang tiếng sấm, nó đã xuất hiện bên cạnh Hàn Lập rồi chui thẳng vào ống tay áo
hắn.
Sau đó tới lượt Phệ Kim Trùng được Hàn Lập
thu lại.
Minh Lôi Thú ngẩn ra rồi giận dữ hống lên
một tiếng dài…
Chỉ là đúng lúc này ngân quang trên đỉnh
đầu nó chợt lóe, quang trận cực lớn không biết từ khi nào đã ép xuống.
Một quang trận lớn như vậy cho dù lúc đầu
Minh Lôi Thú không chú ý tới thì lúc này cũng không thể không phát hiện.
Nó ngẩng đầu nhìn thấy quang trận thì ánh
mắt lộ rõ vẻ kinh hãi. Độc giác trên đầu rền vang tiếng sấm, một đão ngân hồ
thô to được bắn ra.
Oành! một tiếng, hồ quang đánh mạnh vào bên
dưới quang trận.
Nhưng ngân quang chỉ khẽ lóe lên, ngân hồ
chạm vào nó lập tức biến mất; dường như nó đã bị quang trận thôn phệ.
Minh Lôi Thú lúc này phát giác sự tình
không ổn, bốn chân đãp điện quang định chạy trốn khỏi nơi đây.
Chỉ là đã có chút muộn…
Quang trận trên không trung khẽ chuyển rồi
quỷ dị biến mất.
Minh Lôi thú vừa mới lướt đi được hơn mười
trượng thì bỗng thấy trước mặt sáng ngời ánh ngân quang, nó không kịp dừng lại
khiến cả thân hình đâm sầm vào bạch vụ. Cả người nó đã bị bao phủ trong một
phiến bạch vụ mơ hồ. Ánh mắt nó nhanh chóng đảo qua tứ phía nhưng chỉ thấy ban
công lầu các, lầu cao điện vũ liên miên bất tuyệt.
Con thú thoáng kinh ngạc nhưng lập tức điều
chỉnh tâm tình yên tĩnh như nước.
Nó đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, bị
người dùng pháp trận vây khốn không biết bao nhiêu lần nên cấm chế trước mắt
chưa đủ để khiến nó sợ hãi.
Nó giương cổ nhìn lên không trung…
Trên trời cao ngân hà từng trận, cuồn cuộn
không dứt; quả thực không thể nhìn ra thứ gì.
Minh Lôi Thú thoáng nghiêng đầu suy nghĩ.
Thân hình nó lại nhoáng lên hóa thành một đão ngân hồ phóng thẳng lên trên
trời, hai chân trước bổ mạnh xuống hư không.
Từng tràng âm thanh trầm thấp vang lên, hơn
mười đão thanh sắc trảo mang hung mãnh đánh lên quầng sáng ngân sắc.
Âm thanh va chạm vang lên liên miên không
dứt, ngân quang, thanh mang đan vào nhau. Quầng sáng ngân sắc liên tục chớp tắt
nhưng lập tức khôi phục trạng thái ban đầu.
Thân hình Minh Lôi Thú đứng giữa hư không,
thần sắc tỏ ra mơ hồ.
Cấm chế đang vân khốn nó có uy năng to lớn
ngoài dự kiến của nó. Đây tựa hồ không phải pháp trận bình thường.
Con thú này đâu biết được quang trận đang
giam khốn nó là một bộ Cửu Cung Thiên Càn Phù do Hàn Lập tiêu phí bao tâm huyết
mới luyện chế thành.
Bộ phù này tổng cộng có một trăm lẻ tám lá,
có biến hóa hàng nghìn hàng vạn, ở phương diện vây định thần diệu vô cùng.
Đương nhiên cũng cần phải xét xem kẻ bị vây
khốn là tồn tại loại nào. Lấy tu vị của Hàn Lập thì không nói đến Minh Lôi Thú
trước mặt mà ngay cả một gã tu sĩ Hợp Thể Kỳ cũng khó lòng chân chính vây khốn.
Trong một kích vừa rồi của con thú này, Hàn
Lập đứng bên ngoài quang trận đã phải không ngừng điên cuồng rót pháp lực vào
trong tấm phù trên tay. Một cỗ cự lực cực mạnh từ tấm phù truyền tới Hàn Lập
khiến cả người hắn run lên, không khỏi lui về phía sau hai bước.
Sắc mặt hắn trở lên xám xịt!
Cũng may pháp lực trong cơ thể kịp thời lưu
chuyển hóa giải xung lực nên không còn gì đáng ngại.
Sau một đòn có thể nhận thấy cấm chế này
không thể giữ chân con thú này lâu được. Dù sao tu vị của hắn cùng Minh Lôi Thú
cũng cách nhau quá xa như trời và đất.
Chẳng qua từ lúc tế ra bộ phù lục này hắn
đã không tính đến chuyện có thể hoàn toàn vây khốn đối phương mà chỉ mong cầm
chân được một lúc để tranh thủ thời gian.
Vừa thấy phù trận tạm thời vây khốn đối
phương thì Hàn Lập nhanh chóng thu tay, đoạn huy động hai cánh sau lưng hóa
thành một đoàn thanh sắc cầu vồng quay đầu bỏ chạy.
Chỉ sau vài lần chớp lên thì Hàn Lập đã
biến mất phía cuối chân trời.
Nhưng đúng lúc này thần sắc Hàn Lập khẽ
biến, hắn vội phất tay bắn ra hơn mười thanh kim sắc tiểu kiếm bổ về phía hư
không gần đó.
Chỉ thấy phía hư không nơi kim sắc tiểu
kiếm bắn tới chợt lóe bạch quang. Đột nhiên, một nữ tử áo trắng hiện ra, một
cánh tay áo phất phơ trong gió.
Đây chính là quỷ nữ “Bạch Quỷ” lần trước
Hàn Lập đã gặp.
Nàng ta bị Hàn Lập bức ra khỏi chỗ nấp thì
cũng tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt lập lòe tinh mang, tựa hồ muốn nói điều gì đó.
Chỉ là hàn khí trên mặt Hàn Lập ngày càng
đậm, bên cạnh hắn nhanh chóng xuất hiện một đoàn ô quang, phía bên trong ô
quang là một con hắc sắc tiểu hầu.
Đây chính là Đề Hồn Thú.
Hàn Lập hiện tại đang chạy trối chết trốn
tránh Minh Lôi Thú nên căn bản không muốn dây dưa cùng quỷ nữ này, chính vậy
nên hắn lập tức gọi ra Đề Hồn - khắc tinh của lệ quỷ.
Quỷ nữ áo trắng vừa thấy Đề Hồn thì trong
miệng phát ra một kêu cao vút, vẻ mặt kinh hoảng vô cùng, cả người hóa thành
một đão bạch khí bắn ngược về phía sau.
Động tác của nàng tuy nhanh nhưng Đề Hồn
còn nhanh hơn, thân hình nó khẽ chớp lên đã hóa thành cự viên cao mấy trượng,
một đoàn hoàng hà từ trong mũi nó cuồn cuộn tuôn ra bỗng chốc bao phủ lấy đoàn
bạch quang.
Bạch quang chợt tắt, một lần nữa thân hình
quỷ nữ áo trắng lại hiện ra.
Nàng ta hốt hoảng vô cùng, chiếc áo trên
người lập tức hóa thành một tầng quang tráo sáng ngời bao phủ toàn bộ thân thể
vào tỏng đó. Cũng không biết chiếc áo này là bảo vật loại nào mà ngay cả Nhiếp
Hồn Thần Quang của Đề Hồn cũng nhất thời không thể lay động quang tráo.
Vẻ mặt Đề Hồn hiện ra nét ngưng trọng. Nó
gầm nhẹ một tiếng, âm phong nổi lên bốn phía, vô số thiểm điện rạch phá bầu
trời, thân thể cự viên lại tiếp tục lớn lên, lông ngoài hóa thành sắc đỏ, trên
trán mọc ra ba chiếc sừng nhỏ, giữa mi tâm hiện ra một con mắt màu đỏ yêu dị.
Đồng thời vô số răng nanh mọc dài lộ khỏi
miệng, dọc theo xương sống mọc ra một hàng gai xương đen tuyền, phía trên hắc
khí vờn quanh, âm khí bức người.
Vừa thấy Đề Hồn biến thân thì quỷ nữ áo
trắng càng tỏ ra hoảng sợ. Đột nhiên nàng hú lên vang vọng, một cỗ âm ba vô
hình điên cuồng ập tới phía Hàn Lập và Đề Hồn.
Nhưng do Hàn Lập sớm đã có phòng bị lên hắn
lập tức phóng ra hôi sắc quang hà và ngũ sắc quang diễm bao phủ quanh mình và
Đề Hồn.
Sau đó Hàn Lập chỉ mỉm cười chắp tay đứng
tại chỗ, không hề có bất cứ hành động gì thêm.
Về phần Đề Hồn Thú, nó càng trở lên dữ tợn,
con mắt thứ ma từ từ mở ra… Oành! – một tiếng nổ thật lớn vang lên, điện hồ từ
trong con mắt thứ ba phóng ra.
Điện hồ này đỏ như máu, nhanh chóng xuyên
thủng bạch sắc quang tráo bao phủ quanh người quỷ nữ mà Nhiếp Hồn Thần Quang
lúc trước không thể lay động.
Quỷ nữ hét thảm một tiếng, huyết sắc điện
hồ tựa như một con linh xà cuốn chặt lấy nàng sau đó kéo tới gần Đề Hồn. Đề Hồn
Thú không chút do dự liền mở miệng nuốt luôn vào.
Phụt! – Đề Hồn Thú bỗng nhíu mày rồi ói ra
một khối ngọc bài màu đen.
Hàn Lập vung trảo chộp lấy vật này rồi cẩn
thận đánh giá.
“Vạn Lý Phù!”
Tuy rằng có chút bất đồng so với của Nhân
tộc nhưng Hàn Lập chỉ cần liếc mắt qua cũng đủ phân biết. Vẻ mặt hắn thoáng
kinh ngạc, tựa như đang nghĩ ngợi điều gì…
Bỗng nhiên quang trận phía xa truyền tới
tiếng nổ ầm ầm, bên trong mơ hồ có tiếng thú rống điên cuồng.
Thân hình hắn chấn động, vỗi vã hướng Đề
Hồn Thú vẫy tay một cái.
Nhất thời hình thế con thú này hóa thành
một đão ô quang chui vào trong tay áo Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ nhún, thân hình cuộn lại rồi
bỗng hóa hành một con thanh sắc đãi bàng, cả người như chớp giật hướng về phía
xa nhanh chóng bay đi.
Chương 1438: Giáp Nguyên Phù
Đãi bàng trên không tung cánh hóa thành một
dải sáng xanh bay đi, mỗi lần vỗ cánh lại lướt qua hơn mười trượng, tiếng sấm
từ hai cánh nổ rền vang bầu trời.
Tuy đang hóa thân đãi bàng nhưng trong cơ
thể Hàn Lập cũng không ngừng vận chuyển Đãi Diễn Quyết, cố lấy thần niệm cường đãi
bao phủ ấn ký của bốn đãi yêu vương lưu lại.
Chỉ là ấn ký của bốn đãi yêu vương quả thực
quá mức mạnh mẽ, cho dù liên tục thi triển qua nhiều loại bí thuật của Đãi Diễn
Chân Kinh, đồng thời mượn Thiên Bằng lực sau khi biến thân cũng chỉ tạm thời
phong ấn được mà thôi, phỏng chừng sau một ngày đêm ấn ký sẽ phá ấn mà ra.
Hàn Lập làm vậy đương nhiên muốn đám yêu
vương Lục Túc tưởng rằng hắn đã chết để tiện bề hành động.
Việc cần làm hiện nay là nhanh chóng cứu
thoát hai người Nguyên Dao từ trong tay quỷ bà, sau đó tìm một chỗ âm khí nồng
đậm để hai người bọn họ giúp hắn khu trục ấn ký. Làm được vậy thì hắn mới có
thể giải trừ được mối họa trong lòng.
Nếu dưới tình huống bình thường thì Hàn Lập
tất nhiên không thể thành công, nhưng hiện nay lại xuất hiện thêm Minh Lôi Thú
nên cũng không thể nói trước.
Tính ra khoảng thời gian hắn thu hút Minh
Lôi Thú giúp đám yêu vương kia cũng không quá dài, bọn họ hẳn là đã tiến vào
Thần Trì. Không lâu nữa, cho dù bọn họ biết Minh Lôi Thú quay về nhưng với việc
coi trọng Minh Hà thần nhũ như vậy thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng dời bỏ.
Còn Minh Lôi Thú sau khi thoát khỏi sự vây
khốn của Cửu Cung Thiên Càn Phù thì nổi giận đùng đùng lập tức trở về sào
huyệt. Hẳn là vừa lúc ngăn chặn mấy yêu vương này.
Đến lúc đó tranh đấu nổ ra, chỉ cần hắn
không đụng phải đám người Lục Túc hay Mộc Thanh ngăn cản thì cơ hội cứu hai
người Nguyên Dao là không nhỏ.
Trong lòng Hàn Lập cẩn thận cân nhắc, đãi
bàng do hắn hóa thành vẫn bay như chớp giật về lối cũ.
Mắt thấy một dải núi non màu xám hiện ra
trước mặt, toàn thân đãi bằng bỗng nhiên phát ra từng tiếng vang trầm thấp.
Thanh quang chợt lóe, đãi bàng đã biến lại
thành hình người.
Một khối ngọc bài màu trắng thoáng chốc vọt
ra từ ống tay áo Hàn Lập rồi từ từ hạ xuống tay hắn.
Trên ngọc bài có khắc một Cửu Cung đồ thật
lớn, chỉ là lúc này ở trên bề mặt đã xuất hiện dày đặc vết nứt rạn.
Hàn Lập biến sắc, theo bản năng hắn quay
đầu nhìn ra sau, đoạn thu lại ngọc bài rồi lấy ra một tấm phù màu tím mặt ngoài
linh quang chớp động không ngừng.
Đây đúng là Thái Nhất Hóa Thanh Phù!
Hàn Lập không chút chần chừ lập tức khoát
tay điểm lên trên thân phù một chỉ.
Lá phù sắc tím bùng lên tỏa ra vô số phù
văn màu bạc lập lòe bao phủ toàn thân Hàn Lập, bay múa không ngừng.
“Phốc phốc.” – Sau vài tiếng vang nhỏ,
những đám phù văn này hóa thành từng đoàn ngân vụ, trong chớp mắt đã phủ kín
thân thể hắn.
Sau khi ngân vụ tan hết thì tại chỗ cũ cũng
không còn bóng người.
Thân thể Hàn Lập đã hóa thành hư vô, từ từ
bay xuống bên dưới, cuối cùng ẩn núp cạnh một thân đãi thụ sau đó ngẩng đầu
chăm chú nhìn lên trời.
Thời gian khoảng một bữa cơm trôi đi, phía
chân trời truyền đến tiếng sấm đì đùng.
Chớp mắt, lôi quang chợt lóe, Minh Lôi Thú
cước đãp hồ quang lướt qua trên đỉnh đầu Hàn Lập, nó không hề phát hiện ra sự
tồn tại của Hàn Lập ở bên dưới.
Chỉ sau vài lần chớp lên, ngân hồ đã biến
mất vô ảnh vô tung phía cuối chân trời.
Ánh mắt Hàn Lập thoáng động, hắn vẫn bất
động ẩn núp dưới tàng cây.
Qua nửa khắc sau, Hàn Lập cảm thấy thời
gian không sai biệt lắm thì khẽ rùng mình một cái, ngân quang lóe lên, thân
hình hắn chậm rãi hiện ra.
Phù văn màu bạc từ trong cơ thể hắn bay lên
trên thiên không, chúng nhanh chóng tụ lại rồi hóa thành một tấm phù triện sắc
tím, nhẹ nhàng hạ xuống.
Hàn Lập khoát tay, tấm phù lập tức hóa
thành một đão sáng tím chui thẳng vào ống tay áo hắn.
Tiếp theo, thanh quang trên người hắn bùng
lên hóa thành một đão cầu vồng bay về phía chân trời. Xem phương hướng thì đúng
là phía mà Minh Lôi Thú vừa vọt qua.
Không mất bao lâu, Hàn Lập đã về tới trước
quầng sáng màu đen.
Độn quang tắt đi, thân hình Hàn Lập lơ lửng
giữa không trung, hắn dùng thần thức đảo qua một lượt thì thần sắc sẽ đổi.
Không khí quanh đây đầy mùi cháy khét, hơn
ngàn thi thể quỷ vật bị thiêu cháy đen. Dường như nơi này vừa chịu qua cuồng
lôi công kích, âm phong bốn phía cuồn cuộn lưu lại dao động cấm chế mãnh liệt
dị thường. Tựa hồ cấm chế nơi đây đã bị người mạnh mẽ bài trừ.
Hàn Lập thoáng tỏ ra ngạc nhiên, nghi hoặc.
Hắn đương nhiên không biết đám huyết giáp
khôi lỗi đang chờ làm hoàng tước ở đây.
Mà Đề Hồn sau khi thôn phệ quỷ nữ áo trắng
nên đám quỷ vật này không thể biết Minh Lôi Thú trở về nhanh như vậy khiến
chúng không kíp tránh đi. Số phận đương nhiên là bi thảm, tất cả bị Minh Lôi Thú
trong cơn giận dữ đánh thành tro tàn.
Huyết giáp khôi lỗi nếu biết những chuẩn bị
lưu ở bên ngoài của mình đã bị xóa sạch thì không biết sẽ tức giận thế nào. Nếu
quỷ nữ áo trắng còn sống thì đã có thể dùng Vạn Lý Phù thông báo trước tình
hình giúp đám quỷ vật này thong dong tránh mặt Minh Lôi thú rồi lại tiếp tục
trở lại bố trí âm trận. Đây cũng là dụng ý của hắn khi cử một quỷ vật cấp cao
đi theo dõi hành tung của Hàn Lập và Minh Lôi Thú, không ngờ rằng chước này lại
bị Hàn Lập phá hủy.
Hàn Lập bay một vòng trên không trung thì
phát hiện không còn quỷ vật nào còn sống ở đây. Không biết tất cả đã bị Minh
Lôi Thú giết chết hết hay số còn sống đã sớm bỏ chạy.
Hắn cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Thân hình bỗng dừng lại, ánh mắt tập chung vào một thông đão lập lòe lam quang,
hai hàng lông mày nhíu thật sâu.
Tinh mang trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên,
đoạn lại phất tay áo lấy ra một xếp phù triện màu bạc, phù văn chớp động - Đây
rõ ràng là một bộ Cửu Cung Thiên Càn Phù nữa.
Bởi vì do tài liệu hữu hạn, Hàn Lập tổng
cộng luyện chế ra được hai bộ phù triện này. Lúc trước đã dùng qua một bộ, nên
bộ này đương nhiên là bộ cuối c ùng.
Hai tay Hàn Lập nhanh chóng bắt quyết,
không ngừng đánh vào đám phù triện đó từng đão pháp quyết.
Một màn bất khả tư nghị xuất hiện…
Dưới sự thôi động của Hàn Lập, một trăm lẻ
tám lá phù màu bạc cùng bắn tới phía miệng thông đão rồi tiêu biến trong hư
không.
Tựa hồ Hàn Lập đã thi triển loại bí thuật
nào đó ẩn nặc toàn bộ những phù triện này.
Hàn Lập thu lại pháp quyết, ánh lam mang trong
mắt không ngừng chớp động đánh giá đám phù triện mới ẩn nặc rồi gật đầu hài
lòng.
Tiếp theo dường như hắn lại nghĩ tới điều
gì đó, đoạn khẽ lật tay trái, hai tấm phù triện màu bạc khác lại hiện ra.
Chỉ là phù này rất khác so với Cửu Cung
Thiên Càn Phù, mặt trên của nó không có phù văn chớp động mà là có họa một bóng
người nhàn nhạt, ngũ quan mơ hồ, toàn thân mặc kim sắc chiến giáp.
Trên tay bóng người ở một lá phù có cầm một
cây kim sắc trường thương, còn bóng người ở lá phù kia cầm song đao.
Điều thần kỳ ở chỗ hai bóng người mơ hồ
trên phù triện từ từ chớp lên, thỉnh thoảng lại huy động binh khí trong tay như
là vật sống vậy. Hàn Lập sau khi lấy ra hai tấm phù này lập tức áp chúng vào
nhau, nhất thời ngân mang chớp động, hai tấm phù đồng thời bạo liệt, trong ngân
mang lập lòe hai đão kim sắc hư ảnh xuất hiện. Chúng vừa xuất hiện đã lập tức
nhập xuống dưới mặt đất hòa vào cái bóng trên đất của Hàn Lập.
Hàn Lập tuy lơ lửng cách mặt đất không quá
xa nhưng cái bóng dưới đất do ánh sáng chiếu vào cũng đãm nhạt vô cùng. Nhưng
là hai đão kim sắc hư ảnh kia sau khi nhập vào trong đó thì lập tức biến mất
không thấy tung tích.
Đây cũng là một loại phù mà Hàn Lập học
được từ ngọc thư tàn trang, có tên: Nguyên Giáp Phù.
Loại phù triện này hắn cũng chỉ có thể
luyện ra ba tấm, vừa rồi một lượt đã xuất ra hai tấm. Có thể thấy được hắn cẩn
thận thế nào.
Điều này cũng khó trách, ở trong màn sáng
màu đen kia đều là tồn tại cấp Hợp Thể, người nào hắn cũng không thể đối phó,
nên việc hắn có thể làm chỉ là chuẩn bị tốt một chút để đề phòng vạn nhất.
Sau khi tế ra Giáp Nguyên Phù, Hàn Lập vẫn
chưa dừng tay mà tiếp tục há miệng phun ra một đoàn ngân sắc hỏa cầu. Hỏa cầu
quay tròn rồi hóa thành phệ linh hỏa điểu.
Hàn Lập lại phất tay phóng ra hơn mười khỏa
thanh sắc lôi châu; ngân sắc hỏa điểu lập tức há miệng nuốt tất cả đống lôi
châu này xuống bụng.
Lúc này hỏa điểu bay tròn một vòng rồi vọt
tới một cây đãi thụ chọc trời, ẩn nấp ở đó.
Chuẩn bị xong hết thảy, Hàn Lập thở dài một
hơi. Một làn nữa hắn lấy ra phù triện sắc tím, cả người lần nữa biến mất trong
sương mù.
Hàn Lập từ từ bước vào động khẩu lam sắc
như tiến vào đầm rồng hang hổ, vô thanh vô tức tiến nhập trong đó.
Vừa mới tiến vào trong đó thì ánh mắt Hàn
Lập đảo qua khắp nơi, lông mày hắn khẽ nhíu.
Bốn phía đen như mực, tối như hũ nút.
Chỉ có một vài khối đá xanh chớp động lên
quang mang nhàn nhạt. Điều này khiến Hàn Lập như cảm giác bản thân trở về tới
thâm uyên chi địa.
Chẳng qua với linh mục thần thông, hắn cũng
không để ý tới điều này.
Hai mắt Hàn Lập híp lại đánh giá xung quanh
hết thảy.
Phụ cận thoạt nhìn vô cùng hoang vắng, trên
mặt đất chỉ toàn đá vụn lớn nhỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Thậm chí nhìn về nơi xa cũng không thấy một
thân cây lớn nào, ngẫu nhiên mới bắt gặp một vài bụi cây đám cỏ thấp bé vô
cùng.
Hàn Lập hớp vào mấy hơi không khí, hắn cảm
nhận được linh khí nồng đậm ở đây thì trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Chẳng qua hắn vẫn không hề dừng lại, thân
hình nhẹ nhàng bay về phía trước.
Tuy rằng không biết Thần Trì ở đâu nhưng
kiểm tra từ trung tâm cấm chế trở đi thì chắc chắn không thể nhầm.
Cho dù thân thể hóa thành hư vô nhưng độn
tốc của Hàn Lập cũng không chậm, chớp mắt đã đi được hơn mười dặm.
Kết quả, hai mắt Hàn Lập sáng ngời; tại xa
xa có một tòa cung điện ẩn hiện trong bóng đêm tối đen.
Tòa cung điện này cũng không quá lớn mà chỉ
cao khoảng vài chục trượng, hơn nữa nhìn từ bề ngoài chúng đều được xếp thành
từ những tảng đá phổ thông, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh hắn không có
tìm nhầm.
Hàn Lập thôi động pháp quyết, bay nhanh về
phía cung điện kia.
Lối vào của cung điện là một chiếc cổng
hình vuông, hai cánh cửa được làm bằng đá đen lúc này đã mở toang.
Theo bản năng, Hàn Lập quét thần niệm qua
mọi nơi phụ cận, bỗng nhiên trong mắt hắn xuất hiện dị sắc, thân hình lập tức
ngưng lại.
Bởi ở hai bên cửa đá có một cỗ âm khí như
ẩn như hiện, giống như là có hai gã quỷ vật cấp cao đang ẩn núp nơi đó.
Thâm tâm Hàn Lập có chút cả kinh, nhưng lại
nghĩ đến mấy ngàn quỷ vật bị giết ở lối vào thì giật mình không thôi.