Phàm nhân tu tiên - Chương 1475 - 1476

Chương 1475: Huyết vân

Nguyên bản bầu trời vẫn trong xanh không
một gợn mây, đột nhiên dần trở thành một màu đỏ hồng.

Chỉ thấy vô số huyết vẫn từ phương hướng nọ
cuồn cuộn kéo đến, chỉ chốc lát đã tới trên đỉnh đầu Hàn Lập, tiếp theo lại
nhanh chóng lan ra.

Trong nháy mắt, trong tầm mắt Hàn Lập chỉ
còn lại một màu đỏ, không trung tràn ngập tinh khí, giống như cả người đang ở
một thế giới xa lạ khác.

Hàn Lập khẽ ngửi tinh khí, mặt có chút
trắng bệch.

Khí tức này rõ ràng là máu tươi!

Nhiều huyết vân như vậy thì bao nhiêu máu
tươi mới có thể tạo nên, cảnh này thật sự làm cho người ta thập phần sợ hãi.

Hàn Lập trở nên thật cẩn thận!

Hắn dừng độn quang lại, lôi bào trên người
hiện lên, hóa thành thanh bạch điện hồ chớp động không thôi. Cùng lúc đó kim
quang trên thân nổi lên, hình thành một kim sắc lân giáp, hư ảnh ba đầu sáu tay
sau lưng cũng hiện ra.

Hàn Lập khoanh tay, ngẩng đầu nhìn trời,
hai mắt híp lại, lam mang trong mắt chớp động.

Tình hình quỷ dị như thế làm cho hắn cảm
thấy mình bị ai đó theo dõi. Cũng may hắn hiện đã tu thành một loại thần thông
mới, cho dù là tu sĩ Hợp Thể Kỳ ra tay thì cũng có thể chạy thoát, cho nên hắn
vẫn có vẻ trấn định dị thường.

Đương nhiên hắn cũng đem thần niệm thả ra
bốn phương tám hướng, muốn tìm ra nơi địch nhân ẩn núp.

Nhưng chuyện tiếp theo lại làm cho lòng Hàn
Lập trầm xuống.

Mặc cho thần niệm hắn bao phủ trong vòng
ngàn dặm nhưng căn bản vẫn không tìm được địch nhân, mà bầu trời vạn dặm quanh
hắn vẫn bị huyết vân độc nhất vô nhị này vây kín.

Hàn Lập hấp một ngụm lương khí.

Chẳng lẽ không phải là do bị người nào đó
theo dõi, mà là đang ở trong một cấm chế thần bí.

Hàn Lập không khỏi nghĩ tới điều này!

Sắc mặt âm tình bất định, một hồi lâu sau
hắn đột nhiên hóa thành một đão thanh hồng bắn ra, sau vài lần chớp động liền
biến mất ở phía chân trời.

Mặc kệ là vì sao gặp phải thiên tượng như
thế, nhưng hắn thật sự muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.

Lấy tu vi hiện tại của Hàn Lập, độn tốc
toàn lực thì chỉ một khắc sau liền hóa thành thanh ti phá không, sau khi hiện
lên ở bầu trời chỗ này thì chỉ một khắc sau liền xuất hiện ở bầu trời chỗ khác,
trong nháy mắt liền độn ra hơn trăm trượng.

Độn tốc cực nhanh, cơ hồ không hề dưới tu
sĩ Hợp Thể Kỳ.

Đây hiển nhiên là do tu vi hiện tại của Hàn
Lập tiến nhanh, nhưng nguyên do chủ yếu chính là mới luyện lại bảy mươi hai
thanh phi kiếm, nên độn tốc nhanh hơn.

Hàn Lập dùng một thanh phi kiếm mà ngự kiếm
phi hành, cho nên mới có biểu hiện kinh người như vậy.

Hàn Lập đối với tốc độ ngự kiếm của mình
cũng thấy có chút ngoài ý muốn, sợ hãi lẫn vui mừng đan xen.

Nhưng vẻ tươi cười trên mặt Hàn Lập không
duy trì được bao lâu thì đã biến mất, cuối cùng hiện ra thần sắc khó tin.

Hắn đã một hơi bay xa trăm vạn dặm, nhưng
hiện tại bản thân vẫn đang ở trong huyết vân quỷ dị này, bộ dáng như vô cùng vô
tận.

Hàn Lập vô cùng hoảng sợ, độn quang ngày
càng nhanh.

Sau khi Hàn Lập phi hành thêm nửa canh giờ
mà màu đỏ trên không trung vẫn như trước tồn tại thì rốt cục thanh quang thu
về, lần nữa hiện ra thân hình Hàn Lập.

Giờ phút này sắc mặt Hàn Lập trở nên âm
trầm dị thường.

Hiển nhiên hắn biết bản thân đang trong cấm
chế thần diệu nào đó, nếu không sẽ không gặp phải chuyện tình thế này. Nhưng
cấm chế này lại rộng như thế, thật sự làm người ta nghe thấy mà sợ hãi.

Hàn Lập huyền phù giữa không trung, tâm
niệm xoay chuyển tìm cách thoát thân.

Nhưng không chờ Hàn Lập suy nghĩ, đột nhiên
huyết vân trên không trung quay cuồng, tiếp theo hiện ra huyết sắc phù văn. Phù
văn lưu chuyển trong mây, đột nhiên truyền ra tiếng ầm ầm.

Tiếng ầm ầm ngày càng to, dần dần trở nên
đinh tai nhức óc.

Hàn Lập thấy cảnh này thì rùng mình, không
suy nghĩ thêm, hai tay bắt quyết, thanh quang trên người chợt lóe, bảy mươi hai
thanh sắc phi kiếm chợt bắn ra, xoay quanh Hàn Lập, sau đó liền hóa thành bảy
mươi hai đóa thanh liên, múa may trên dưới.

Nhưng Hàn Lậpkhông chỉ làm như thế, sau khi
thả ra phi kiếm, tay hư không đánh ra một trảo, bóng đen chợt lóe, một ngọn núi
nhỏ xuất hiện trên tay.

Hắn không suy nghĩ thêm, ném nhanh lên.

Hắc sắc tiểu sơn thoáng cái biến cao hơn
mười trượng, che trên đỉnh đầu Hàn Lập, phòng hộ nghiêm ngặt.

Mặc dù không biết phát sinh chuyện gì,
nhưng Hàn Lập trong nháy mắt đã thả ra mấy tầng phòng hộ.

Ngay lúc Hàn Lập như lâm phải đãi địch,
huyết sắc phù văn trên không trung bỗng hạ xuống, phảng phất như tìm được mục
tiêu, đồng loạt bay về phía Hàn Lập.

Đỉnh đầu thì còn đỡ, có Nguyên Từ Thần Sơn
to như vậy ngăn cản, phù văn căn bản không thể tiến lại, nhưng bốn phía cùng
bên dưới thì lại có vô số phù văn bắn tới Hàn Lập.

Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, không suy nghĩ
nhiều liền điểm về thanh liên bốn phía.

Nhất thời chúng xoay chuyển, huyễn hóa ra
vô số thanh sắc kiếm quang, hướng về huyết sắc phù văn điên cuồng chém tới.

“Phốc phốc.”, tiếng nổ lớn phát ra, tất cả
phù văn trong nháy mắt bị trảm thành từng đoàn huyết vụ, trong nháy mắt bốn
phía bạo liệt, lộ ra một khe hở.

Hàn Lập quát khẽ một tiếng, thanh bạch điện
hồ trên người nổi lên, trong tiếng lôi minh hóa thành điện võng cực lớn, bắn về
phía huyết vụ.

Ngay lúc Hàn Lập hành động thì huyết vụ lại
quay trở về, trong chớp mắt liền nhập vào huyết vẫn không thấy bóng dáng.

Huyết vân nhất thời kịc liệt run rẩy, sau
một tiếng nổ kinh thiên động địa, một huyết phù lớn hơn ba mươi trượng bỗng
nhiên từ trong mây đè xuống.

Huyết phù lớn như thế, cho dù là Hàn Lập
thì cũng sợ hãi.

Hít sâu một hơi, hắn bỗng điểm đầu ngón tay
vào hắc sắc tiểu sơn.

Tiểu sơn lập tức phát ra âm thanh trầm
muộn, vô số hôi sắc quang ti bắn ra, hóa thành hôi sắc đãi võng trên đỉnh đầu,
chuẩn bị nghênh đón cự đãi phù văn kia.

Nhưng màn típ theo lại làm cho Hàn Lập ngẩn
ra.

Cự đãi phù văn không giống như tưởng tượng
của hắn là trực tiếp hạ xuống, mà huyết vân phía dưới đột nhiên chuyển động,
đồng thời bên ngoài phù văn chớp động huyết mang.

Hàn Lập đứng tại chỗ một lúc, nhưng vẫn
chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhướn mày, hắn sờ cằm không rõ cự phù này
định làm gì.

Nhưng lập tức hắn biến sắc, tựa hồ phát
hiện điều gì, một tay liền vỗ vào túi trữ vật.

Nhất thời thanh hà chợt lóe, một hộp ngọc
bay vụt ra, sau khi xoay tròn thì rơi vào trong tay.

Trên hộp ngọc được dán các phù triện màu
sắc khác nhau, nhưng hiện tại lại run rẩy không ngừng, đồng thời linh quang lúc
sáng lúc tối.

Càng khó tin chính là, trong nháy mắt,
huyết sắc phù văn trên trời cao dường như cảm ứng được, quang mang cuồng thiểm.

Vài tiếng trầm muộn phát ra, phù triện
trong nháy mắt tự bốc cháy, hóa thành tro bụi. Cơ hồ cùng lúc đó, lại có một
tiếng nổ “ầm.” truyền đến.

Quang mang kỳ lạ bên ngoài hộp ngọc chợt
lóe, hóa thành một đão bạch mang bắn ra.

Nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ sợ lần này
sẽ bị thương không nhẹ.

Nhưng nhục thân Hàn Lập đã sớm mạnh đến cực
điểm, lần công kích này đánh vào người hắn giống như đánh vào tinh cương.

Bất quá sau khi bạch quang thu lại, hiện ra
một vật bất động đang huyền phù.

Mặt ngoài màu vàng, nhưng lại có lục sắc
hoa văn, dài như một cây côn gỗ.

Đúng là Huyền Thiên Quả Thật.

Thấy Huyền Thiên Quả Thật, huyết phù trên
không trung nhất thời kịch liệt run rẩy, tiếp theo huyết quang chợt lóe, lần
nữa vang lên tiếng ầm rồi biến mất giữa không trung.

Hàn Lập biến sắc vài lần, lộ ra vẻ cực kỳ
kinh ngạc.

Tất cả những việc trước mắt này thật sự rất
quỷ dị, chẳng lẽ huyết vân nguyên bản là vì Huyền Thiên Quả Thật mà đến.

Hắn không khỏi thầm nghĩ như thế.

Nhưng còn chưa đợi hắn suy nghĩ rõ ràng thì
đột nhiên trong huyết vân truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Hàn Lập ngẩn ra, ngước đầu nhìn lại.

Kết quả là xuất hiện một màn làm cho hắn
càng hoảng sợ.

Chỉ thấy trong tiếng nổ, rất nhiều hư ảnh
đang dần huyễn hóa ra, hư ảnh này hơn phân nửa là bóng dáng yêu thú, một nửa
còn lại thì hắn không biết là gì, có chút giống như dị tộc nhân.

Nhưng vô luận là thú ảnh hay hư ảnh của dị
tộc nhân thì khuôn mặt đám người cũng vặn vẹo, tựa hồ đang chịu thống khổ không
ít.

“Huyết tế!” Lấy sự lịch duyệt của Hàn Lập,
chỉ nhìn ra vài lần là rõ, liền thất thanh kêu lên.

Mà đúng lúc này, tất cả huyết sắc hư ảnh
trong huyết vân đột nhiên tụ lại, tiếp theo một cái huyết sắc quang trận cơ hồ
che cả nửa bầu trời dần hình thành.

Hàn Lập hít sâu một hơi, đột nhiên trở tay
nắm lấy Huyền Thiên Quả Thật, tiếp theo thanh quang trên người chợt lóe, trong
nháy mắt hóa thành thanh ti bay ra xa hơn trăm trượng.

Hắn thấy tình hình không ổn, cho nên lập
tức chạy.

Sau vài lần chớp động, thanh ti đã biến mất
tại cuối chân trời.

Mà quang trận ở chỗ cũ thì vẫn đang từ từ
thành hình, không bởi vì Hàn Lập rời đi mà có ý dừng lại.

Sau một thời gian toàn lực phi độn, Hàn Lập
một hơi độn ra ngoài trăm vạn dặm, nhưng bản thân vẫn ở trong huyết vân quang
tráo.

Nhưng cái quang trận thật lớn kia thì đã
sớm biến mất không thấy nữa.

Hàn Lập thở dài một hơi, độn quang tạm thời
chậm đi vài phần.

Nhưng đột nhiên đúng lúc đó, từ trên trời
truyền đến tiếng nổ lớn.

Hàn Lập nghe thấy tiếng nổ quen thuộc,
trong lòng trầm xuống, vội vàng nhấc tay lên.

Chỉ thấy huyết vân vốn bình ổn thì giờ phút
này đột nhiên tiêu tán, tiếp theo hơn một nửa huyết vân vặn vẹo, một cái huyết
sắc quang trận thật lớn hiện ra.

Thần bí quang trận này vừa lúc đem Hàn Lập
đặt vào trung tâm trận.

Sắc mặt Hàn Lập tái nhợt không còn chút máu.

Ngay cả khi không biết cái quang trận này
đang định làm gì, nhưng pháp trận lớn như thế thật khiến người ta sợ hãi, hiển
nhiên cũng không phải là chuyện tốt gì.

Hàn Lập lúc này không cần suy nghĩ, thanh
quang trên người chợt lóe, nếu cần thì sẽ lập tức bỏ chạy.

Đúng lúc này, huyết sắc quang trận trên
không trung lại xảy ra dị biến!

Chương 1476: Huyền thiên chi tranh

Một đão quang trụ thô to từ trung tâm pháp
trận bắn ra, đường kính chừng hơn trăm trượng, ngay lập tức đem Hàn Lập vây vào
trong.

Tốc độ cực nhanh, Hàn Lập căn bản không thể
tránh.

Hàn Lập thất kinh.

Quang trụng này không biết có thần diệu gì,
mà lại xuyên qua sơn thể của Nguyên Từ Thần Sơn, trực tiếp đến trước mắt.

Phút chốc, bốn phía đều là huyết sắc quang
mang.

Cơ thể Hàn Lập căng cứng, ngay cả tay cũng
không thể nhúc nhích chút nào.

Sắc mặt hắn đãi biến, trong lòng bỗng niệm
kiếm quyết.

Nhất thời thanh liên bốn phía xoay tròn,
tất cả tụ lại thành một thanh phi kiếm dài, thoáng một cái lại hóa thành từng đão
kiếm quang, chém thẳng về trước.

Kiếm quang chợt lóe, dễ dàng xuyên thủng
bay ra, phảng phất như cự đãi quang trụ chỉ là ảo ảnh.

Nhưng Hàn Lập vẫn không thể nhúc nhích chút
nào, không khí bốn phía giống như biến thành tinh cương, gắt gao trói chặt thân
thể hắn.

Hàn Lập hút một ngụm lương khí.

Mắt thấy quang trận trên đỉnh đầu đang hiện
ra huyết sắc phù văn lớn nhỏ khác nhau, tựa hồ lại có biến hóa khác, lúc này
hắn liền bất chấp tất cả.

Hét lớn một tiếng, kim quang trên người hắn
sáng lên, đỉnh đầu hiện ra phạm thánh chân ma pháp tướng ba đầu sáu tay.

Pháp tướng này hai chân xếp bằng, sáu tay
cùng bắt quyết.

Một trận quang vựng từ trên người pháp
tướng phát ra.

Nơi quang vựng đi qua, nguyên bản huyết sắc
quang trụ đang bình ổn bỗng lóe linh quang, nổi lên một tia gợn sóng.

Cùng lúc đó, Hàn Lập cảm thấy không khí bốn
phía đã thả lỏng ra chút ít.

Trong lòng mừng rỡ, Hàn Lập miệng lẩm bẩm,
pháp lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, tựa hồ muốn đem phạm thánh chân
ma công thúc dục đến cực hạn.

Nhưng đúng vào lúc này, huyết sắc quang
trận trên cao bỗng đãi phóng quang mang.

Lập tức huyết sắc phù văn tại trung tâm
pháp trận tiêu tán, hiện ra một hắc động khoảng hơn mười trượng, bên trong là
tiếng quỷ khóc sói tru, mơ hồ có vô số huyết ảnh đang không ngừng quay cuồng
bên trong.

Mà huyết sắc quang trụ chỉ giảm một chút
rồi lại trở nên mạnh mẽ.

Hàn Lập chỉ cảm thấy cự lực ngoài thân nặng
thêm, mới vừa rồi còn cử động được chút ít, nhưng lập tức đã không còn nữa.

Đồng thời bốn phía trong huyết quang hiện
ra vô số phù văn, đồng loạt bắn về phía Hàn Lập.

“A!”

Cho dù bình thường Hàn Lập trấn định, nhưng
hiện tại trên mặt không khỏi tái nhợt không chút máu.

Tuy không biết uy lực phù văn như thế nào,
nhưng hiện tại hắn bị cấm chế không thể nhúc nhích, chẳng phải chỉ có thể làm
bia ngắm sao.

Hàn Lập quýnh lên, trong lòng thúc dục kiếm
quyết, phi kiếm bốn phía chớp động, quỷ dị hiện ra khắp nơi, xoay tròn bắn ra
vô số thanh sắc kiếm quang về bốn phương tám hướng.

Nơi thanh quang đi qua, phù văn có lung lay
một chút, nhưng cuối cùng lại trở lại như ban đầu.

Chỉ phút chốc chúng đã xuyên thủng kiếm
quang, bắn tới trước người Hàn Lập.

Hàn Lập cắn răng một cái, hắc khí trên
người chợt lóe, sát giáp hiện lên, đồng thời thần niệm vừa động, nhất thời giao
tiếp với Phệ Kim Trùng trong túi linh thú.

Hàn Lập biến sắc, định đem hơn ngàn Phệ Kim
Trùng đồng thời thả ra.

Cấm chế trước mắt có quỷ dị thì cũng không
thể ngăn cản nhiều Phệ Kim Trùng thành thục như vậy được.

Về phần phù văn, hiển nhiên chỉ có thể dựa
vào sát giáp trên người cùng thân thể mà mạnh mẽ ngăn cản.

Bất quá cho dù hắn đã tiến giai đến cảnh
giới Luyện Hư Kỳ, Phệ Kim Trùng cũng chỉ có thể chống đỡ được chốc lát. Nhưng
hiện tại đối mặt với đãi nguy cơ, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Nhưng sau một khắc, chuyện xảy ra làm Hàn
Lập ngẩn người, nhất thời bảo Phệ Kim Trùng ngừng cử động.

Mắt thấy phù văn đánh đến người, nhưng lại
đột nhiên đổi hướng, hóa thành một điểm linh quang bay vào trong tay.

Hàn Lập chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên,
nguyên bản Huyền Thiên Quả Thật ở trong tay đã bật ra, hóa thành một đoàn bạch
quang bay thẳng lên trời.

Sau vài lần chớp động, quả này đã chui vào
trong vô số huyết phù trên trời cao.

Huyền Thiên Quả Thật lập tức biến to gấp
mấy lần, vô số huyết phù bị chấn cho tan nát, tiếp theo vô số kiếm khí địa
phóng, phù văn đều bị chém nát bấy.

Quang mang thu liễm, bạch quang lần nữa
biến mất không thấy.

Huyền Thiên Quả Thật sau khi biến to thì cứ
như vậy lơ lửng bất động trên không trung.

Nhìn thấy tất cả cảnh này, Hàn Lập trợn mắt
há mồm.

Nhưng hắn lập tức tỉnh lại, pháp lực vốn đang
vận sức chờ phát động lập tức giống như thủy triều chui vào đỉnh đầu pháp
tướng.

Nhất thời thân hình pháp tướng chấn động,
kim quang trên người sáng rực, chợt lóe lên rồi lan rộng ra bốn phương tám
hướng.

Lúc này đây, kim quang chói mắt giống như
một mặt trời chói rực trên đỉnh đầu Hàn Lập.

“Thánh Ma ngự trị!”

Một tiếng nói lạnh lùng từ miệng Hàn Lập
phát ra.

Lập tức ba cái đầu pháp tướng ngẩng lên,
sáu cánh tay hướng khắp nơi vung lên, phát ra một tiếng trường khiếu trầm thấp.

Mặt trời chói mắt kia bỗng lúc to lúc nhỏ,
cuối cùng bạo liệt.

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, trong
kim sắc ba lãng có vật gì đó xuất hiện.

Nơi kim ba đi qua, nguyên bản kim quang
nhìn như không chút sứt mẻ kia lập tức bay lui về phía sau. Lấy Hàn Lập làm
trung tâm, kim quang trong hương viên hơn mười trượng bị đẩy ra.

Hắn khôi phục được một chút tự do.

Một chiêu thần thông Thánh Ma ngự trị này
đúng là từ sau khi Hàn Lập tiến vào Luyện Hư Kỳ, mới tìm hiểu được trong Phạm
Thánh Chân ma công.

Kỳ thật đây là mượn lực pháp tướng, đem uy
lực công pháp tập trung tại một điểm, sau đó lại thả ra.

Một kích vừa rồi nhìn như bình thường,
nhưng kỳ thật đã tiêu hao một nửa pháp lực của Hàn Lập.

Đương nhiên Hàn Lập cũng không biết, nếu
không phải Phạm Thánh Chân ma công đồng thời ẩn chứa hai loại công pháp có
thuộc tính cực kỳ đặc thù, mà đổi lại là một loại công pháp khác thì cho dù là
tu sĩ Hợp Thể Kỳ cũng căn bản không thể thoát khỏi trói buộc của huyết quang.

Không thể không nói, vận khí hắn không tệ.

Bất quá Hàn Lập mất sức của chín trâu hai
hổ mới có thể thoát được trói buộc.

Hắc động trong huyết sắc quang trận đột
nhiên phát ra tiếng nổ lớn, vô số huyết ti bắn ra, muốn đem Huyền Thiên Quả
Thật vây lại.

Nhưng Huyền Thiên Quả Thật tựa hồ như thông
linh, ngoài thân run nhẹ, lại thả ra vô số bạch quang.

Trong phút chốc, bạch mang và huyết ti giao
nhau, phát ra tiếng bạo liệt ầm ù. Bạch mang mặc dù sắc bén dị thượng, đem hơn
nửa huyết ti chém nát, nhưng tiếp theo lại vô lực, quang mang ảm đảm, những
huyết ti còn lại liền đem Huyền Thiên Quả Thật vây chặt, phảng phất như một cái
kén bằng máu thật lớn.

Huyền Thiên Quả Thật liều mạng giãy dụa,
run rẩy không ngừng, nhưng hiển nhiên nó đã hết lực. Sau khi bị huyết ti lôi
kéo, liền dần dần bị kéo về phía hắc động.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên kim mang bên
dưới huyết quang bạo liệt, đem lượng lớn huyết quang đánh tan.

Lập tức một đão thanh hồng phá tan huyết
quang bắn ra, sau một lần chớp động liền tới ngay gần huyết kiển. Sau đó linh
quang chợt lóe, biến ảo thành một thanh sắc đãi thủ vươn ra.

“Phanh.” một tiếng, thanh sắc đãi thủ gắt
gao chụp lấy huyết kiển, lâp tức trong tay phát ra vô số đão kiếm quang, điên
cuồng chém về phía huyết ti.

Nhưng lại xuất hiện tình hình quỷ dị, kiếm
quang chạm đến huyết ti, đều chợt lóe xuyên qua, căn bản không thể động đến
huyết ti chút nào. Thanh quang thu lại, thanh sắc đãi thủ huyễn hóa thành thân
ảnh Hàn Lập, hắn phất tay, phát ra thanh mang quỷ dị cuốn lấy Huyền Thiên Quả
Thật.

Nhưng lực kéo của huyết ti lại vượt xa
tưởng tượng của Hàn Lập, ngay cả như thế thì Huyền Thiên Quả Thật vẫn đang chậm
rãi bay lên trời cao. Nếu không phải Huyền Thiên Quả Thật liều mạng giãy dụa,
kháng cự lại cự lực kinh người của huyết ti thì sợ rằng chỉ sau vài lần chớp
động đã bị kéo vào trong hắc động.

Nhưng nếu cứ thế này thì việc Huyền Thiên
Quả Thật bị kéo vào trong hắc động chỉ là chuyện sớm muộn.

Hàn Lập khẩn trương, bỗng nhiên tay kia
hướng về thanh sắc phi kiếm trên không trung điểm một cái, phi kiếm sau khi
phát ra tiếng trường minh thì toàn thân trở nên mơ hồ, hóa thành một đão thanh
ngân, phảng phất như đã mất đi hình thể.

Đúng là thần thông Kiếm Linh Hóa Hư.

Chỉ thấy thanh ngân chợt lóe, tiếng phanh
phanh trầm muộn liên tiếp truyền ra, huyết ti nhìn như vô hình kia lại bị chém
thành vô số đoạn.

Hàn Lập mừng rỡ, không cần suy nghĩ phất
tay áo lên, hóa thành một cây thanh ti kích bắn ra, đồng thời khẩu phi kiếm kia
cũng lóe lên rồi đuổi theo Hàn Lập, nhập vào thân thể không thấy bóng dáng.

Lấy độn tốc hiện tại của Hàn Lập, chỉ hai
lần chớp động đã ở một chỗ cách đó hai trăm trượng, mắt thấy sau vài lần chớp
động liền biến mất không thấy.

Hàn Lập trong độn quang thở dài một hơi,
tưởng rằng lần này rốt cục may mắn chạy thoát.

Nhưng vào lúc này, không trung lại phát
sinh dị biến.

Huyết sắc quang trận bỗng nhiên co rút, một
đão huyết hồng thất luyện bắn ra, nhanh như chớp đuổi theo Hàn Lập.

Hàn Lập kinh hãi, tốc độ thất luyện này
thật sự rất nhanh.

Hắn căn bản không kịp có bất cứ phản ứng
gì, liền cảm thấy trước mắt lóe lên huyết quang, cả người đang giữ Huyền Thiên
Quả Thật cũng bị cuốn vào trong huyết sắc.

Lập tức trên mặt thất luyện chợt lóe huyết
quang, bắn ngược trở về.

Độn tốc khi bắn lui cũng nhanh đến khó tin,
sau khi chợt lóe liền tiến vào trong hắc động.

Ngay lúc thất luyện vừa vào hắc động, huyết
sắc quang trận trên không trung phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, nhất thời
huyết vân bốn phía điên cuồng tuôn ra, đồng thời hiện ra từng đão huyết sắc lôi
điện.

Mặt ngoài quang trận xuất hiện lượng lớn
phù văn, không rõ bắt nguồn từ đâu.

Hàn Lập ở trong thất luyện chỉ cảm thấy đầu
choáng váng, mất đi năng lực phi hành, liền phun phi kiếm điên cuồng chém về
hướng thất luyện, nhưng lại không có hiệu quả, bị bắn ngược trở về.

Lúc này đây, phi kiếm mà hắn hóa hư vẫn
không thể phá vỡ thất luyện này một chút nào.

Đúng lúc này, quang mang bốn phía ảm đãm,
lập tức truyền đến tiếng soi tru quỷ khóc.

Tiếp theo một cổ không gian ba động cực kỳ
mãnh liệt hiện lên bốn phía.

Hàn Lập thầm kêu một tiếng “không tốt.”,
sắc mặt trở nên âm trầm.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3