Phàm nhân tu tiên - Chương 1612 - 1613
Chương 1612: Ma anh và linh khu
Hàn Lập nhìn ma anh mỉm cười, tay phất một
cái, nhất thời linh quang ngoài thân ma anh chợt lóe, hóa thành một đão điểu quang
bay vào người hắn.
Hóa ra ban đầu khi Hàn Lập dùng vài loại
tài liệu trân quý ngưng luyện ra kim thân pháp tướng, nhưng lại ngoài ý muốn
phát hiện ma anh không có thân thể cho nên mượn ma khí trong kim thân tiếp tục
tu luyện huyền âm ma khí.
Nguyên anh này sau khi tu luyện ma công thì
không ngừng rèn luyện, đối với việc ngưng luyện kim thân pháp tướng có lợi rất
lớn.
Hàn Lập hiển nhiên mừng rỡ.
Dù sao nguyên anh thứ hai dường như là một
người độc lập, vô luận tu luyện hay thao túng kim thân cũng không cần hắn hao
phí bất cứ tâm thần gì.
Đáng tiếc tu vi ma anh này quá thấp, nếu có
thể tu luyện đến cảnh giới của hắn, cộng thêm kim thân thì khi đối địch, lập
tức liền giống như một thân ngoại hóa thân, lập tức làm thực lực Hàn Lập tăng
lên nhiều.
Một người bình thường muốn tu luyện từ
Nguyên Anh Kỳ đến Luyện Hư Kỳ hiển nhiên vô cùng khó khăn.
Nhưng chủ nguyên anh của Hàn Lập lại có
cảnh giới cao hơn, trực tiếp truyền các loại kinh nghiệm tu luyện cho nguyên
anh thứ hai, cộng thêm các loại đan dược quý hiếm không dứt, cho nên tốc độ tu
luyện của nguyên anh thứ hai còn hơn cả bản thể.
Mặc dù bình cảnh đối với ma anh không thể
nói là không có, nhưng khả năng đột phá còn dễ hơn tu sĩ bình thường một nửa,
dù sao thì trước kia cũng đã đột phá rồi.
Đây cũng là vì sao mà nhân tộc hoặc dị tộc
khi tu luyện đến trình độ nào đó, cảm thấy mình khó có thể đột phá liền bắt đầu
tu luyện thân ngoại hóa thân, nguyên thần thứ hai và vài loại thần thông lớn.
Nhưng vô luận bồi dưỡng cái nào thì cũng
tốn rất nhiều công sức, bình thường thì phải mất hơn một nửa thời gian mới có
thể thành công.
Ai cũng biết thân ngoại hóa thân có chỗ tốt
thật lớn, bình thường ai cũng tu luyện một hai hóa thân, hơn nữa tu vi đều thua
xa bản thể.
Dù sao bọn họ cũng không có bình nhỏ thần
bí, không thể luyện ra vô hạn linh đan diệu dược.
Sau khi nguyên anh thứ hai của Hàn Lập có
được kim thân ma khí và vô số linh đan, hiện tại đã tu luyện đến Nguyên Anh
Trung Kỳ đính phong, bộ dáng tùy thời đều có thể tiến giai đến Hậu Kỳ.
Hiện tại Nghiễm Hàn Giới mở ra, hắn cũng
không vội để ma anh tu luyện. Hắn chuẩn bị sau khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới sẽ
để nguyên anh thứ hai đánh sâu vào bình cảnh Hậu Kỳ.
Linh khí ở linh giới này vốn nồng đậm, đối
với bình cảnh của một gã Nguyên Anh Kỳ thì hiển nhiên còn mạnh hơn gấp trăm lần
linh đan diệu dược.
Hàn Lập thầm tính toán như thế, ánh mắt
xoay chuyển liền rơi xuống trên người một “Hàn Lập.” khác, hiện lên một tia nôn
nóng.
“Thật sự không nghĩ được chi tiên thân thể
đúng là vật tuyệt hảo để luyện chế thân ngoại hóa thân và thế thân. Càng không
nghĩ tới thúc dục linh lực lại có thể bị chi tiên này trực tiếp hấp thu chuyển
hóa thành linh lực tinh thuần, làm cho pháp lực của kim thân tiến triển cực
nhanh. Chỉ vài năm mà pháp lực đã tăng lên đến nhất giai, tới Luyện Hư Trung
Kỳ, căn bản không nói đến bình cảnh. Thật sự là khó tin! Bất quá nghĩ lại cũng
không có gì khó hiểu. Linh dược này là linh vật do thiên địa biến thành, nguyên
bản phải trải qua vô số năm tháng mới có thể tu luyện ra linh trí, nếu muốn
biến ảo thành hình người thì phải trải qua hơn mười ngàn năm mới có khả năng.
Quá trình này chỉ có thể tích lũy năm tháng mới có thể chậm rãi tinh tiến pháp
lực, nhưng thực vật mà cũng có thể tiến giai thì thật đúng là bất công.”
“Bất quá cổ quái chính là, đồng dạng là
thiên địa linh vật, nhưng Cửu Khúc Linh Tham vì sao chỉ có thể làm cho nguyên
khí khôi phục, căn bản không thể tiến giai. Chẳng lẽ chỉ có loại linh vật như
chi tiên này mới có thể hấp thu linh dịch? Hay là loại linh dược này phải tiến
giai đến mức biến ảo thành bản thể mới có thể có được thiên phú đó.” Hàn Lập
thì thào tự nói, sau khi chau mày một hồi lâu thì lắc đầu:
“Hắc hắc, quản làm gì. Mặc kệ thế nào thì
hiện tại có một thiên đãi cơ duyên đặt trước mắt. Mặc dù việc tu luyện của bản
thân bị trì hoãn, cũng không thể tu luyện ra thân ngoại hóa thân, nhưng luyện
thành một khối thế thân thì hoàn toàn có thể. Sau này trực tiếp dùng nguyên anh
khống chế linh khu đối địch.”
Sau khi Hàn Lập phát hiện ra linh dịch
trong bình nhỏ thần bí có thể là chi tiên tăng tiến tu vi, thì thầm nghĩ đến
việc tiếp tục thúc dục linh dịch, xem cuối cùng nó có thể có được pháp lực kinh
người như Hợp Thể Kỳ hay không.
Mặc dù không có pháp lực, cũng không có
được cảnh giới “nửa thánh giai.”, nhưng khi nguyên anh phụ thân vào khối thể
xác kia đối địch, thì dựa vào bản thân chứa nhiều thần thông cùng pháp lực
thông thiên của linh khu, tuyệt đối không e ngại bất cứ tồn tại Hợp Thể Kỳ nào.
Càng huống chi pháp lực của linh khu này
còn có thể tiếp tục cuồng trướng, vạn nhất cuối cùng có thể so với pháp lực
thông thiên của Đãi Thừa Kỳ, như vậy thì tại linh giới cơ hồ không cần e ngại
bất cứ ai.
Đương nhiên tất cả việc này chỉ là giả
thiết hiện tại hắn đưa ra.
Không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy loại
chuyện nghịch thiên này mơ hồ không có khả năng xảy ra, có lẻ chỉ có thể khiến
cho khối linh khu này có pháp lực Hợp Thể Kỳ hoặc Luyện Hư Kỳ đính phong.
Dù sao khi hắn dùng linh dịch thúc dục kim
lôi trúc đến vạn năm thì không còn biến hóa gì khác.
Đã có loại ví dụ đặc thù này, Hàn Lập hiển
nhiên không dám khẳng định chi tiên hấp thu linh dịch này có thể có hạn chế hay
không.
Hơn nữa khối thể xác này chỉ tích lũy tinh
thuần linh lực đến một mức độ nhất định, cần phải điều động đan điền và pháp
lực trong kinh mạch luyện hóa mới được.
Thể xác khối chi tiên này không thể tự mình
làm việc này, cũng may trong lúc cấp bách, hắn đã nghĩ ra một cách.
Hàn Lập nghĩ tới đây, khóe miệng lộ ra một
tia cười, phân phó với “Hàn Lập.” trong tử quang:
“Khúc nhi, mấy ngày nay khổ cực cho ngươi
rồi, ngươi cứ đi ra khỏi khối thân thể kia đi, tạm thời không luyện hóa linh
lực bên trong nữa. Một tháng tiếp theo, ta sẽ dùng việc đề cao linh dược, đợi
khi tất cả linh dịch tiến vào trong thân thể linh khu thì ngươi sẽ lại từ từ
luyện hóa.”
“Vâng, công tử.”
Một thanh âm trong trẻo non nớt từ trong
thể xác chi tiên phát ra, tiếp theo chỉ thấy “Hàn Lập.” trong tử quang vỗ thiên
linh cái của mình một cái, hai mắt nhắm lại, đồng thời một đoàn bạch quang từ
bên trong bay ra, sau khi xoay tròn liền hóa thành một nữ đồng sáu bảy tuổi.
Toàn thân mặc một bộ đồ trắng, trên đầu
thắt bím, có vẻ vô cùng đáng yêu!
Hàn Lập thấy nữ đồng hiện ra, mỉm cười nói:
“Hiện tại tiến vào Nghiễm Hàn Giới, ngươi
sẽ đi cùng ta. Ta sẽ đem bản thể của ngươi theo cùng, hiện tại ngươi cứ đi nghỉ
ngơi cho tốt đi.”
“Công tử, ta có thể đi cùng sao?” Nữ đồng
nghe vậy mừng rỡ, cười hồn nhiên.
“Lúc này đây ta tiến vào Nghiễm Hàn Giới
còn không biết gặp phải loại chuyện nào, hiện tại nguyên thần của ngươi đã
thông linh, biến ảo thành hình người, ta như thế nào yên tâm để ngươi ở đây một
mình. Vạn nhất sau khi ta rời đi, có ngoại nhân xông vào động phủ thì không
xong.” Hàn Lập ôn hòa giải thích.
“Thật tốt quá, không biết vì sao sau khi ta
biến thành bộ dáng thế này, chẳng những ý nghĩ tốt hơn rất nhiều, cho nên hiện
tại muốn ra ngoài xem một chút.” Đồng tử vui mừng nói.
“Ha ha, đúng là ngươi mới mở ra linh trí
không lâu, loại suy nghĩ này hiển nhiên không có gì ngạc nhiên. Bất quá trong
khoảng thời gian này, ngươi cứ đợi ở dược viên, ngàn vạn lần đừng để ai thấy
được. Trong khoảng thời gian này, ta sợ rằng động phủ sẽ không yên bình.” Hàn
Lập ngưng trọng nói.
“Vâng, Khúc nhi sẽ đến dược viên nghỉ ngơi.”
Nữ đồng vừa nghe nói có thể sẽ có ngoại nhân đến động phủ, không khỏi hoảng sợ
nói.
Tiếp theo thân hình nữ đồng trở nên mơ hồ,
lần nữa hóa thành bạch quang bắn đi, chớp động một lần liền chui vào lòng đất
không thấy bóng dáng.
Nữ đồng này hiển nhiên chính là nguyên thần
Cửu Khúc Linh Tham biến thành.
Lúc đầu chi tiên nói qua rằng muốn Cửu Khúc
Linh Tham sẽ sớm mở ra linh trí.
Nhưng Hàn Lập không nghĩ tới linh vật như
chi tiên, sau khi binh giải tiến vào luân hồi, gần một năm sau liền đem nguyên
thần từ thỏ trắng biến thành nữ đồng.
Xem ra chi tiên khẳng định là có ý gì đó,
cho nên mới tiến giai.
Hàn Lập nhớ đến chuyện này, liền đặt tên cho
Cửu Khúc Linh Tham sau khi tiến giai là “Khúc Nhi.”
Sau đó hắn lại phát hiện Khúc Nhi bởi vì
duyên cớ là thiên địa linh vật, cho nên có thể trực tiếp tiến vào thân thể chi
tiên, cũng có thể điều động pháp lực bên trong.
Mà trong quá trình luyện hóa linh lực, tự
thân Khúc Nhi cũng có được lợi ích không nhỏ.
Kể từ đó, hắn hiển nhiên dứt khoát đem
chuyện luyện hóa linh lực trong thân thể chi tiên giao cho nữ đồng này làm.
Kết quả sau hai năm làm cho hắn rất hài
lòng.
Hiện tại thấy nữ đồng đã đi xa, hắn cười
nhẹ, giơ tay trảo một cái về phía linh khu trên không.
Nhất thời một mảnh hà quang bay ra, bao phủ
lấy linh khu.
Thân thể chi tiên trong tử quang nhanh
chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một tấc, bay tới trước người Hàn Lập,
chui vào tay áo không thấy bóng dáng.
Sau khi xử lý xong tất cả chuyện này, ánh
mắt Hàn Lập đảo qua mật thất một lát, rồi không chút chần chừ quay người lại,
bước ra ngoài cửa lớn.
Một tháng tiếp theo, Hàn Lập thường xuyên
đến các cửa hàng ở Vân thành, bắt đầu sưu tầm một số tài liệu cùng pháp khí.
Mà trong mấy ngày tiếp theo, Đoạn Thiên
Nhận cùng Thiên Cơ Tử quả nhiên đều tìm tới cửa, không biết nói gì với Hàn Lập,
nhưng chỉ nửa ngày liền lộ ra vẻ hài lòng rời đi.
Thời gian một tháng hiển nhiên không dài,
chỉ chớp mắt đã trôi qua.
Một ngày nào đó, Hàn Lập đang nhắm mắt
dưỡng thần trong đãi sảnh, đột nhiên một đão hồng quang từ ngoài mật thất bay
vào.
Hắn nhíu mày, bắt lấy hồng quang vào tay,
sau đó dùng tâm thầm nhập vào trong xem xét.
“Rốt cục bắt đầu rồi.” Hàn Lập cúi đầu tự
nói một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy hướng bên ngoài động phủ đi ra.
Chương 1613: Thiên Cương ấn
Bên ngoài động phủ có hơn mười dị tộc nhân
đang đứng từ khi nào. Cầm đầu là bốn người một thân hoàng bào, đều là Luyện Hư
Kỳ, số người còn lại là giáp sĩ tay cầm giáo bạc, bộ dáng sẵn sàng nghênh địch.
“Hàn đão hữu, ta và các vị huynh đệ phụng
mệnh Thiên Cơ Tử tiền bối, đặc biệt đến đây mời đão hữu đi hội họp.”
Một hoàng bào đãi hán thấy Hàn Lập từ trong
động phủ đi ra, liền ôm quyền nói.
“Vậy thì làm phiền mấy vị đão hữu.”
Hàn Lập chưa lộ ra vẻ ngoài ý muốn, bất
động thanh sắc.
Trước kia chuyện tình hắn kích phát Nghiễm
Hàn Lệnh chỉ có một số ít cao tầng tại Vân thành là biết. Nhưng sau khi Nghiễm
Hàn Giới mở ra, số người biết phỏng chừng tăng lên không ít. Thiên Cơ Tử hiển
nhiên lo sợ lúc này có người quấy rối, bắt cóc hoặc là diệt sát nên mới phái
người đến bảo vệ.
Sau khi hoàng bào đãi hán nghe Hàn Lập nói
xong, cười cười, phất tay về phía giáp sĩ phía sau. Nhất thời đám giáp sĩ tản
ra hai bên, lộ ra một linh xa được kéo bởi những thanh điểu thật lớn, xinh đẹp
vô cùng. Liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra linh xa này không phải là phàm
vật!
Hàn Lập thấy vậy, không khách khí, tiêu sái
tiến vào trong linh xa.
Bốn gã hoàng bào kia đồng dạng cũng bay lên
linh xa, thuần thục phân biệt đứng ở bốn góc linh xa, vừa lúc đem Hàn Lập bảo
hộ nghiêm ngặt vào trong. Hai thanh điểu hót vang vài tiếng, hai cánh vỗ bay
lên đi. Ngân sắc giáp sĩ đều tự thả ra một ngân sắc viên bàn, đứng lên trên rồi
phi hành theo. Một lát sau, thanh sắc linh xa đã bay lên trời cao trăm trượng,
thẳng đến một chỗ nào đó tại Vân thành.
Rõ ràng lúc này cả toà Vân thành đều được
bảo vệ, chẳng những người đi đường trong thành rất ít, mà dọc đường còn có thể
thấy được từng đội ngân sắc giáp sĩ đi tuần. Hàn Lập chú ý tới những nơi trọng
yếu, ẩn ước truyền tới một chút cấm chế ba động, tựa hồ một số cấm chế đều được
kích phát. Xem ra việc Nghiễm Hàn Giới mở ra được cao tầng Vân thành rất coi
trọng.
Đoạn đường linh xa bay đi vẫn không xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, linh xa trực tiếp đưa Hàn Lập đến khu vực gần khách sạn mà
ngày đó Hàn Lập kích phát Nghiễm Hàn Lệnh. Hiện tại khu vực này hoàn toàn bị
cấm chế rậm rạp bao phủ, hơn nữa từ xa có thể nhìn thấy bên trong cấm chế có
hơn mười cây cột cao hơn trăm trượng từ dưới đất mọc lên, bao phủ phương viên
quanh khách sạn khoảng mười dặm.
Những cây cột này tản ra linh quang đủ loại
màu sắc, hình thành một ngũ sắc quang tráo, đem tất cả bên trong bảo vệ nghiêm
ngặt, người bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong. Bất
quá, khi tiến đến khu vực này liền phát hiện giáp sĩ nơi này so với những nơi
khác đông hơn mười lần, cơ hồ cả khu vực đều được giáp sĩ vây quanh. Hơn tám
trăm khôi lỗi thân cao bảy tám trượng, người đen như mực đeo xích đỏ như lửa
phân tán đứng ở khắp nơi không nhúc nhích. Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt lộ
ra một tia kinh ngạc.
Giáp sĩ thủ vệ ở nơi này tu vi ít nhất đã
ngoài Kết Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ lại càng chiếm đa số. Về phần khí tức Luyện Hư
Kỳ, Hàn Lập đảo thần niệm sơ qua cũng phát hiện vài người, cấm chế phụ cận bày
ra giống như thiên la địa võng. Có thể thấy được nơi này được bảo vệ sâm nghiêm
đến cỡ nào.
Thanh sắc linh xa có dấu hiệu đặc thù, đoạn
đường bay tới căn bản không bị đội tuần tra nào cản lại.
Hiện tại sau khi đến gần quang mạc, một cự
lang có cánh, trên lưng là một giáp sĩ trực tiếp từ trong quang mạc bay ra
nghênh đón đám người Hàn Lập.
“Thiết thống lĩnh! Hàn đão hữu đã tới
chưa!”
Một nam tử khoảng năm mươi tuổi, mặc giáp
xanh khi trông thấy thanh sắc linh xa nhất thời từ trên lưng cự lang lớn tiếng
hỏi.
“Ha ha, là Thiên tiền bối bảo Hoa huynh ra
nghênh đón sao. Yên tâm, Hàn đão hữu đang ở trong linh xa, Hoa đão hữu có thể
mở cấm chế ra được rồi.”
Hoàng bào đãi hán trên xe mỉm cười trả lời.
“Không có chuyện gì thì tốt, ta sẽ mở cấm
chế ra ngay...”
Nam tử trên cự lang nghe vậy liền lấy từ
trong người ra một khối lệnh bài, tiếp theo hướng về phía quang mạc. Nhất thời
mấy đão quang trụ màu sắc khác nhau từ trên lệnh bài phun ra, bắn lên quang mạc
hình thành một đãi quang trận cỡ một trượng.
Quang mạc gần đó như cảm ứng được liền để
lộ ra một lỗ hổng rồi từ từ biến thành một ngũ sắc thông đão, xem ra thần bí vô
cùng. Lúc này, hoàng bào đãi hán thúc dục thanh sắc linh xa trực tiếp bay vào
trong, thấy thế mấy giáp sĩ vội vàng đi theo sau.
Thấy cảnh này, Hàn Lập kinh ngạc.
Tầng quang mạc này lại còn có cả không gian
cấm chế, nếu kẻ nào mạo muội xông vào dù cho độn thuận có kỳ diệu thì cũng nhất
thời bị nhốt bên trong. Thời gian trì hoãn lâu như vậy, kẻ đột nhập hiển nhiên
sẽ bị phát hiện. Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, tự định giá.
Lúc này, thanh sắc linh xa đã bay ra, trước
mắt bỗng nhiên sáng ngời, cảnh tượng phía trước rơi vào mắt Hàn Lập. Chỉ thấy
phía dưới bất ngờ có hai vòng tròn đường kính hơn mười trượng, mặt ngoài có vô
số tinh thạch khảm vào, ngoài rìa còn có vô số hoa văn phức tạp, chớp động
quang mang đủ màu. Từ xa nhìn lại thật sự rất diễm lệ.
Trung tâm pháp trận, ngoại trừ một điện phủ
thì không có bất cứ kiến trúc gì khác. Nhưng thật ra vô luận bốn phía pháp trận
hay điện phủ thật lớn kia, toàn bộ đều là bóng người, bộ dáng tụ tập mấy ngàn
dị tộc nhân. Trong đó phần lớn là giáp sĩ phụ trách cảnh giới, còn có trăm
người mặc phục sức khác nhau, không ai là không có tu vi cao thâm. Những người
này đứng quanh hai toà pháp trận cùng điện phủ, không ai nói chuyện.
Bất quá khi linh xa chở Hàn Lập bay tới,
phía dưới có không ít người nhìn thấy đều ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng hoàng bào đãi
hán căn bản không để ý tới ánh mắt của những người này, trực tiếp khống chế
linh xa bay quanh một vòng, sau đó hạ xuống một bãi đất trống trước cửa điện
phủ.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua, lúc này mới phát
hiện một bên khác có một linh xa giống như đúc, chỉ là màu sắc chiếc này là màu
trắng.
“Hàn đão hữu, Thiên tiền bối đang chờ đão
hữu trong đãi điện, chức trách của ta chỉ có thể tiễn đến đây mà thôi.”
Hoàng bào đãi hán dừng xe, vô cùng khách
khí ôm quyền nói với Hàn Lập.
“Đa tạ Thiết huynh đã hộ tống trên đường!”
Hàn Lập cũng hoàn lễ, lãnh đãm cười trả
lời.
Tiếp theo, thân hình hắn thoáng một cái,
người từ linh xa bay lên, hai chân sau khi chạm đất liền không chút hoang mang
đi về phía điện phủ.
Hơn mười giáp sĩ canh giữ điện phủ thấy Hàn
Lập từ trên linh xa hạ xuống, chỉ dùng ánh mắt tò mò đánh giá hắn vài lần, vẫn
chưa tiến lên vặn hỏi gì. Hàn Lập thấy cảnh này hiển nhiên là coi như không
nhìn thấy, đi vào. Xuyên qua hành lang đầy giáp sĩ đứng ở hai bên, Hàn Lập liền
đi tới một gian đãi sảnh rộng lớn. Bên trong hoặc ngồi hoặc đứng chừng bốn, năm
mươi người, bộ dáng phân làm hai bên. Ghế chính giữa đãi điện là một thanh niên
da trắng hơn hai mươi tuổi, đúng là thanh niên họ Ông. Mà Thiên Cơ Tử, Đoạn
Thiên Nhận cùng Thải Lưu Anh và bảy tám gã Hợp Thể Kỳ khác thì đang ngồi. Phía
sau những người này đều một số nam nữ dung mạo khác nhau, khí tức không kém,
đều là Luyện Hư Kỳ đỉnh giai.
Lúc Hàn Lập đi vào, Thiên Cơ Tử mỉm cười
nói với thanh niên họ Ông điều gì đó, những người khác cũng lẳng lặng lắng
nghe.
Hiện tại Hàn Lập đã đi vào đãi sảnh, hơn
phân nửa số người đều quét ánh mắt về phía hắn.
“Vãn bối bái kiến chư vị tiền bối!”
Hàn Lập vừa nhìn thấy thanh niên họ Ông,
trong lòng không khỏi cả kinh nhưng mặt ngoài vẫn duy trì ổn định, hướng lão
quái vật này thi lễ.
“Hàn đão hữu, ngươi đã tới. Được rồi, vài
canh giờ nữa Nghiễm Hàn Giới sẽ mở ra, ta lập tức giới thiệu cho ngươi những
đồng bạn sẽ cùng ngươi truyền tống.”
Thiên Cơ Tử mỉm cười nói.
“Vâng, tất cả đều nghe theo phân phó của
tiền bối.”
Hàn Lập hiển nhiên sẽ không phản đối.
“Ngươi chính là người trong lúc vô ý kích
phát Nghiễm Hàn Lệnh?”
Thanh niên họ Ông sau khi đảo mắt qua người
Hàn Lập, tựa hồ phát hiện điều gì, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bỗng
nhiên mở miệng hỏi.
“Bẩm Ông tiền bối, đúng là vãn bối.”
Hàn Lập không dám chậm trễ, vô cùng cung
kính khom người trả lời.
“Ngươi nhận ra ta.”
Thanh niên họ Ông có chút ngoài ý muốn.
“Vãn bối từng tại tứ tộc đấu giá hội may
mắn gặp qua tiền bối một lần.”
Hàn Lập thản nhiên trả lời.
“Tứ tộc đấu giá hội, thì ra là thế, nói như
vậy ta và ngươi cũng có chút duyên phận. Ta thấy mặc dù ngươi chỉ có cảnh giới
thượng tộc thất giai nhưng pháp lực và thần thức lại vượt xa đồng bối mấy lần.
Nơi này ta có một kiện “Thiên Cương Ấn.” là năm đó trong lúc vô ý ta tìm được
một kiện dị bảo, thi triển có chút hao phí thần niệm nhưng đối với thánh giai
lại có chỗ hữu dụng, vừa lúc thích hợp tặng cho ngươi trong chuyến đi này.”
Thanh niên họ Ông cẩn thận nhìn Hàn Lập vài
lần, sau khi hơi trầm ngâm liền nói ra những lời nằm ngoài dự liệu của mọi
người.
Vừa dứt lời, hắn phất tay một cái, nhất
thời một mảnh ngân quang bay về phía Hàn Lập. Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra, lập
tức vừa mừng vừa sợ, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyện, miệng liên tục cảm tạ,
giơ tay bắt lấy.
Kết quả, một mảnh thay hà từ đầu ngón tay
phun ra đem vật ấy vây lại nhiếp vào trong tay. Hắn tập trung nhìn lại, rõ ràng
là một ngân sắc tiểu ấn hình dạng cổ xưa, lớn cỡ năm sáu tấc.
Đem ấn này lật lại, phía dưới hiện lên ba
cổ văn.
“Thiên Cương Ấn.”
Đây là một loại thượng cổ văn tự vô cùng
hiếm thấy, cũng may năm xưa hắn có học hỗn tạp, cho nên vừa liếc mắt một cái
liền nhận ra.