Phàm nhân tu tiên - Chương 1626 - 1627
Chương 1626: Hai con
Thấy cảnh này, Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi
không khỏi bốn mắt nhìn nhau.
Thạch Côn rốt cục cũng chậm rãi đứng lên,
giọng nói truyền đến một nỗi vô cùng kinh sợ truyền âm với hai người Hàn Lập:
“Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Ám thú vương
lại đột nhiên xuất hiện vậy nhỉ? Vô ý mà đụng phải nó, nguy hiểm quá!”
“Thạch huynh không việc gì chứ?”
Liễu Thuý Nhi tựa hồ rất quan tâm.
“Không sao, chỉ là thân thể hơi tê một
chút, bây giờ thì tốt hơn rồi.”
Thạch Côn lầm bầm nói, thanh âm dần rõ
ràng, tựa hồ không có gì đáng ngại.
Hàn Lập nghe xong, nhướn mày như đang muốn
nói gì đó thì ở phía trước lại có dị biến phát sinh.
Đột nhiên, thanh âm của hàng vạn ma thú
cùng hống đột nhiên xuất hiện!
Tiếng hống phảng phất như tiếng sấm, cuồn
cuộn mà đến làm cho tai người ta ong ong lên, xung quanh cây rừng cũng bị ảnh
hương mà nghiên ngả không thôi.
“Đây là...”
Liễu Thuý Nhi có chút thất thố la lên.
Hàn Lập và Thạch Côn đồng dạng cũng kinh
nghi bất định.
Sau một khắc, tiếng hống dừng lại nhưng từ
phương hướng tiếng hống truyền đến bỗng nhiên xuất hiện vô số khí tức cực kỳ
kinh người, lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía đám người Hàn Lập. Chỉ một lát
sau, đám người Hàn Lập đã nghe được tiếng “sàn sạt.” không dứt.
“Không tốt, tránh mau!”
Lúc này đây, tâm niệm Hàn Lập vừa chuyển,
sắc mặt thoáng chút đã trắng bệch cúi đầu truyền âm cho hai người kia một
tiếng, tiếp theo thân hình phóng về một phía đãi thụ gần đó, thanh quang chợt
loé cả người biến mất vào trong thân cây.
Thạch Côn và Liễu Thuý Nhi đồng dạng cũng
không chậm hơn bao nhiêu. Cơ hồ ngay khi Hàn Lập nhắc nhở hai người cũng đồng
thời tỉnh ngộ, một người thì giẫm lên mặt đất, hoàng mang chợt loé lên cả người
lập tức chìm vào trong lòng đất, người còn lại thì há miệng phun ra một đoàn
lam sắc quang hà bao lấy thân hình, sau đó thân hình dần dần trở nên trong
suốt, cuối cùng cũng biến mất vào hư không.
Dường như ngay sau khi ba người cùng phân
ra bỏ chạy thì hắc quang trong rừng cây phía xa chớp động không ngừng, vô số ám
thú từ trong đó tuôn ra như thác lũ, số lượng nhiều vô kể, phảng phất như hơn
nửa số ám thú trong Ám Thú sâm lâm đều tụ tập về đây.
Hàn Lập không ngừng thi triển thân pháp,
sau vài lần chớp động đã chạy xa ra ngoài vài dặm, khi đó hắn mới quay đầu nhìn
lại, chỉ thấy trong đó có không ít ám thú hình thể to lớn, giữa trán có một con
mắt quỷ dị.
Dĩ nhiên là một đám cao giai Tam nhãn ám
thú!
Đoạn đường trước đây ngay cả một đầu cao
giai cũng không gặp, hoá ra tất cả bị tập trung lại đây. Ám thú sau khi tuôn
ra, vô số đão thần niệm phóng ra bốn phương tám hướng, đem cả khu vực mấy trăm
dặm bao phủ.
Hàn Lập vừa thấy cảnh này, không dám suy
nghĩ gì thêm, hắc quang ngoài thân chợt loé, một tấm lụa đen hiện ra bao phủ
lấy thân hình, tiếp theo hắn lại há miệng phun ra một tử sắc phù lục, không nói
hai lời liền dán lên người.
Sau một tiếng “phốc xuy.”, một đoàn tử khí
hỗn loạn với vô số ngân sắc phù văn hiện lên đem thân hình hắn bao phủ vào
trong. Ngay sau đó thân hình liền trở nên trong suốt nhưng độn tốc lại chậm lại
một chút. Sau khi làm xong hết thảy, Hàn Lập lại nhìn về phía hai người kia một
cái.
Khác với hắn, độn tốc của hai người kia
cũng không dừng lại chút nào, mang theo khí tức rất mờ nhạt độn ra ngoài hơn mười
dặm. Hiển nhiên khác với Hàn Lập đang tận lực ẩn nặc thân hình, hai người này
thừa dịp chưa bị đám cao giai ám thú phát hiện, trước tiên tận lực chạy trốn ra
càng xa càng tốt.
Hai cách này không thể nói là cách nào tốt
hơn được. Nếu thần niệm của đám ám thú này nhất thời không thể phát hiện ra ẩn
nặc thuật của hai người thì hiển nhiên hai người sẽ rời khỏi đây một cách vi
diệu. Nhưng bởi vì độn tốc cực nhanh nên làm ẩn nặc thuật giảm đi không ít, khi
bị đám ám thú nhận ra thì tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Mà Hàn Lập sỡ dị chọn cách ẩn thân chủ yếu
là bởi vì hắn rất rõ uy lực của hắc sa và thanh phù, không thể nào dễ dàng bị
phát hiện được.
Đám cao giai ám thú chớp động con mắt thứ
ba liên tục, vô số thần niệm từ không trung hạ xuống, chẳng những thay nhau đảo
qua sát người Hàn Lập mà ngay cả hai người Thạch Côn ở phía xa cũng không buông
tha. Nhưng đám thần niệm này chỉ đảo qua mà không dừng lại chút nào trên người
bọn họ, dĩ nhiên là chưa phát hiện được sự tồn tại của ba người.
Sau khi cảm thấy an toàn, cả ba người không
hẹn mà đều thở dài một hơi.
Đúng lúc này, ánh mắt Hàn Lập chợt động,
đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó trong đàn thú, lập tức hít vào một ngụm lương
khí.
Chỉ thấy trong đàn thú, một đão kim ảnh nổi
bật hiện lên, cả người kim quang chói mắt, đúng là một đầu Ám thú vương.
Ám thú vương này khác hẳn với con vừa rồi,
chẳng những nó có thân hình lớn hơn mà bên cạnh lại có đến bảy tám con Tam nhãn
ám thú đứng cạnh, mà mắt của đám ám thú này không phải là hôi sắc mà là ngân
quang.
Kim sắc ám thú vừa hiện thân, ngoại trừ đám
thê thiếp là vài con ngân nhãn ám thú ra thì những ám thú gần đó lập tức cung
kính lui ra hơn mười trượng để con thú này đứng giữa một khu vực trống trải.
Sau đó chúng lại dừng lại, có ngồi có đứng, đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía
kim sắc ám thú.
Mà con Ám thú vương này lại dùng ánh mắt
lạnh như băng đảo qua khắp nơi, tiếp theo đó là một cỗ khí tức cực kì cường đãi,
một cỗ thần niệm không thể ngăn cản từ trên người nó phát ra áp đảo mọi thần
niệm của những cao giai ám thú khác, thần niệm cường đãi này quét ngang khu vực
gần đó.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng có chút
trầm xuống, dứt khoát dừng phi độn lại, lẳng lặng ẩn thân trong một gốc đãi thụ
gần đó. Còn hai người Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn ở phía xa, sau khi cảm ứng
được ba động thật lớn truyền đến đồng dạng dừng động quang lại, tận lực thu
liễm khí tức, hy vọng có thể giấu diếm được thần niệm của đối phương. Nhưng lúc
này lại đã chậm.
Hàn Lập thì may mắn hơn nhiều, thần niệm
cường đãi này sau khi đảo qua thì cũng không phát hiện ra hư hoá chi thân nhưng
sau khi đảo qua hai người Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn thì bỗng chớp một cái,
tiếp theo liền trở nên âm hàn vô cùng.
“Mau chạy!”
Thạch Côn cảm ứng được thần niệm kia có
biến hoá, lúc này sắc mặt đãi biến, quát khẽ một tiếng, hoàng quang chợt loé
không chút do dự che dấu hoá thành một đão hoàng quang bay đi. Về phần Liễu
Thuý Nhi thì cũng không nói hai lời, hoá thành một đão quang hà đồng dạng phá
không bay đi.
Lần này, không riêng gì kim sắc ám thú
những ám thú bình thường và cao giai cũng đều phát hiện ra hai người, lúc này
đàn thú có chút tao động. Hàn quang trong mắt kim sắc ám thú chợt loé, một cỗ
sát khí trực tiếp bắn ra, khoé miệng vừa động, bộ dáng như sắp ra lệnh gì đó.
Nhưng sau một khắc, thần sắc con thú này vừa động quay đầu nhìn về hướng kim
sắc ám thú vừa mới bỏ chạy lúc trước, phát ra một tiếng hú dài.
Tiếng hú chẳng những vô cùng rõ ràng mà tựa
hồ còn ẩn chứa một cỗ uy lực khó tin.
Ám thú gần đó nghe được tiếng hú này, cấp
bậc bình thường thì nằm rạp xuống đất không dậy nổi, mà đám cao giai thì thân
hình hoảng loạn một trận, phảng phất như không thể đứng vững được.
Mà tiếng hú này chỉ vang lên một lát, từ
phía xa truyền đến một tiếng hú dài khác.
Tiếng hú này thoạt nghe qua thì có chút
lãnh khốc, bộ dáng đầy tức giận. Vừa nghe được tiếng hú này, kim sắc ám thú
hiện ra vẻ cực kỳ dữ tợn, đồng thời trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng
rống trầm thấp.
Nguyên bổn đàn thú đang tao động lần nữa
cuồn cuộn chạy về trước. Bất quá, Ám thú vương thống lĩnh này không hề để ý đến
hai người Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn, nó quay người lại phát ra vài tiếng gầm
gừ với những ngân mục ám thú bên cạnh. Nhất thời vài con ngân mục ám thú cung
kính gầm nhẹ một tiếng, thân hình vừa động liền hoá thành mấy đão ngân sắc kinh
hồng đuổi theo hai người Thạch Côn. Mà bản thân đầu Ám thú vương thì đứng lên,
lần nữa nhắm hướng con kim sắc ám thú lúc trước đuổi theo.
Trong nháy mắt, đàn thú phảng phất như bị
một cơn lốc đảo qua, tất cả đều biến mất.
Hàn Lập vẫn đứng yên bất động trong đãi thụ
cho đến một lúc lâu sau. Sau khi xác định gần đó không còn ám thú nào cả thì
hắn mới giải trừ Hoá Thanh phù và hắc sa lại. Hoá Thanh phù hiển nhiên có hạn
chế về thời gian, mà hắc sa thì cũng tiêu hao không ít pháp lực, hiển nhiên hắn
cũng không thể không thu hai bảo vật lại được.
Thanh quang chợt loé, Hàn Lập liền biến ảo
lại hình dáng đầu ám thú lúc trước rồi mới từ trong đãi thụ hiện ra. Hắn quay
đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía đàn thú và đám người Thạch Côn, sau khi tự định
giá thì khẽ thở dài một hơi.
Hắn hé miệng phun ra một thanh sắc tiểu
kiếm, sau khi xoay tròn liền hoá thành một mảnh thanh quang hạ xuống. Sau đó
một đão thanh hống bắn ra, đuổi theo đám người kia.
Lúc đầu thanh hồng hào quang chói mắt nhưng
chỉ một lát sau thì trở nên ảm đãm vô quang, cuối cùng biến thành màu xanh nhạt
nhưng độn tốc không hề giảm chút nào. Độn quang cực kỳ nhanh nhưng mà sau hơn
nửa ngày đuổi theo vẫn không thấy được bóng dáng hai người Liễu Thuý Nhi ở đâu
cả.
Nếu lúc trước không phải bọn họ đã dự dùng
bí thuật luyện chế một kiện bảo vật có khả năng định vị lẫn nhau thì sợ rằng có
thể đã mất dấu đám người Liễu Thuý Nhi.
Xem ra Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đang tận
lực đào tẩu cho nên cho dù lấy độn tốc của Hàn Lập mà khoảng cách không chút
rút ngắn được bao nhiêu, mà mấy đầu ngân mục ám thú kia dĩ nhiên truy sát không
tha, cho nên hai người bọn họ không thể coi thường được vẫn duy trì tốc độc
không dám giảm sút chút nào.
Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng chuyển động,
thầm cắn răng một cái, cuối cùng thân hình đột nhiên chớp động ngân quang, lần
nữa biến ảo thành hình người. Sau khi thu tấm da thú lại, hai tay bắt quyết,
bỗng nhiên tiếng sét “ầm ầm.” nổi lên, một đôi cánh trong suốt hiện ra sau
lưng.
Chương 1627: Tân Nguyên Từ Sơn
Hàn Lập lại đem Phong Lôi Sí mở ra, đôi
cánh hơi động, ở mặt ngoài hai cánh cùng lúc ẩn hiện hồ quang màu trắng xanh,
ngay khi thân hình Hàn Lập vừa động liền biến thành một tia sáng trắng xanh rồi
bắn ra. Tia sáng này chớp mắt đã phóng ra xa bảy, tám chục trượng, hơn thế trực
tiếp từ trong khoảng không xuất hiện ở cuối chân trời không chút tiếng động.
Độn tốc nhanh chóng quỷ dị như thế, cũng chẳng hơn kém thánh tộc là mấy, đủ để
xưng hùng đối với thánh tộc trở xuống.
Sau một hồi truy đuổi, Hàn Lập cuối cùng
cũng sắp đến gần chỗ hai người Liễu Thủy Nhi đã bỏ chạy phía trước. Cũng may
tất cả ám thú ở gần đó dường như đều bị con ám thú vương gọi về, bởi thế nên dù
có cả gan phi độn như thế này cũng không bị những con ám thú khác chặn lại.
Hơn một canh giờ sau, rốt cuộc hắn cũng
đuổi kịp mục tiêu, từ xa xa cũng thấy được thân ảnh của hai người phía trước.
Thật ra thì cũng không thể nói là đuổi theo
được. Bởi vì khi hắn chạy tới thì hai người Liễu Thủy Nhi và Thạch Côn đã vội
dừng lại độn quang, đang cùng vài con ngân mục ám thú giao chiến ác liệt.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, từ cách xa ngoài
mấy dặm hắn đã thấy rõ ràng hết thảy.
Thạch Côn lúc này khoác lên một chiến giáp
tỏa hào quang ánh vàng lấp lánh đang đứng vững vàng bất động trong không trung,
trong tay hắn có thêm một đôi chùy lớn màu đỏ sẫm, sau khi huy động, liền xuất
hiện vô số ngọn lửa cỡ nắm tay quay cuồng không ngừng, từng luồng khí hừng hực
dưới sự dẫn dắt của đôi chùy lớn liền hóa thành một con hỏa giao màu đỏ sẫm,
như ẩn như hiện không ngừng quanh quẩn ở cạnh bên, đang không ngừng nhe răng,
trông có vẻ dữ tợn dị thường.
Ở trên đỉnh đầu đãi hán, có một bình ngọc
sắc hồng đang không ngừng chuyển động quay tròn, phun ra từng chùm sáng đỏ
ngầu, hướng bốn phía không ngừng điên cuồng công kích. Đây là chân chính thần
thông của Thạch Côn nhưng lại không phải là công pháp thổ thuộc tính, mà là
thần thông công kích hỏa thuộc tính mạnh nhất.
Cái này thực sự khiến Hàn Lập có chút bất
ngờ.
Ba con ám thú ngân mạc đang vây quanh Thạch
Côn cũng không cam chịu yếu thế liền thả ra tất cả phân thân, hóa thành hơn
mười đão bóng đen khó lòng nhìn rõ, từ bốn phương tám hướng không ngừng điên
cuồng tấn công.
Vô số hắc mang cùng với hồng quang tranh
đấu với nhau, không ngừng phát ra những âm thanh kịch liệt.
Uy lực của hai chùy của Thạch Côn khó có
thể đỡ, nhưng thân pháp của ngân ảnh này nhanh nhẹn dị thường, mãi mà không
cách nào đánh trúng được nó, chỉ có thể cố hết sức bảo vệ mình trước. Huống
chi, ba con ngân mục ám thú không những tự mình tham gia tấn công mà con mắt
thứ ba thì thỉnh thoảng lại phóng ra những ánh sáng màu bạc vô cùng nguy hiểm!
Thạch Côn tuyệt không dám để cho thứ đó
xuyên thấu qua phòng ngự của bản thân, vừa đến trên người, liền dùng hai chùy ở
trong tay đón đỡ lập tức.
Theo như Hàn Lập thấy, ánh sáng màu bạc do
con mắt của ám thú thả ra này sau khi đánh lên cái chùy lớn màu đỏ, trong nháy
mắt trên chùy liền xuất hiện một mảng màu xanh đen, ngay đến những chỗ khác có
thể đẩy lùi nó lại, cũng phải một lúc lâu sau mới có thể miễn cưỡng khiến cho
chùy lớn khôi phục lại như thường.
Cũng may là ngân mục ám thú không thể nào
liên tục thả ra thứ ánh sáng này, ba con dù liên thủ cũng không tài nào mạnh mẽ
phá vỡ phòng hộ của Thạch Côn, cùng với Thạch Côn tạm thời rơi vào thế giằng
co.
Liễu Thủy Nhi bên kia cùng bốn con ngân mục
ám thú giao thủ, tình hình lại rất khác biệt.
Nàng này chẳng biết từ khi nào tế ra bộ
ngân toa chói mắt, tuy chỉ dài hơn một xích, nhưng một lớn bảy nhỏ, ngân quang
chuyển động nhấp nháy liên hồi, ở trong đếm tối nơi này giống như là ngân tinh
xuất hiện, thanh thế vô cùng kinh người. Mà ngoại trừ bảo vật này, sau lưng
Liễu Thủy Nhi cũng hiện ra một pháp tướng màu bạc mơ hồ, nhìn như một cô gái
thanh tú mặc ngân giáp, nhưng hai cánh tay liên tục huy động, hiện ra hình ảnh
của vô số cánh tay, nhìn như Phật Quan Âm nghìn tay nghìn mắt vậy. Dưới sự huy
động của những cánh tay này, mỗi lần, trong tay đều mơ hồ hiện lên một ngụm
ngân sắc trường kiếm, liên tục phóng ra từng đão bạch sắc kiếm khí.
Cứ như vậy, dưới sự huy động của những cánh
tay của pháp tướng, vô số kiếp khí ào ào tuôn ra, cùng với bộ ngân toa kia sau
khi biến thành ngân tinh kiết thành một mạch, đem phạm vi hơn trăm trượng tất
cả đều bao phủ lấy.
Bốn con ngân mục ám thú mặc dù thế đến như
chớp giật, bộ dạng không vượt qua là không ngừng biến thành phân thân đánh tới,
nhưng vẫn hoàn toàn bị chặn ở bên ngoài.
Nàng này có vẻ như đang tạm thời chiếm
thượng phong.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng đồng thời
nhẹ nhõm, cũng khẽ thở dài một hơi.
Hai vị này lúc trước cũng luôn miệng nói,
nếu đối mặt ba con ám thú bình thường trở lên sẽ không nắm chắc thủ thắng. Kết
quả hiện tại đồng thời đối mặt với con ám thú ba mắt còn cao cấp hơn còn có thể
một đánh ngang tay, một hơi chiếm thượng phong, rõ ràng điều lúc trước nói tự
nhiên không thể nào tin được.
Bất quá điều này cũng không kỳ quái chút
nào, cho dù là hắn lần đầu tiếp xúc với người lạ, cũng tuyệt đối sẽ không lộ
bài tẩy của mình chút nào.
Con kim sắc ám thú mặc dù nhìn thấu tu vi
cảnh giới của hai người Thạch Côn, nhưng tuyệt không nghĩ đến hai người vốn
không phải Luyện Hư hậu kỳ bình thường, nên chỉ phái ra vài con ngân mục ám thú
đuổi theo mà thôi. Nếu thực sự chỉ là Luyện Hư hậu kỳ bình thường, chắc rằng
không thể nào ngăn nổi mấy con ngân mục ám thú này liên thủ.
Dĩ nhiên tình hình trước mắt cũng không thể
nói thần thông của Liễu Thủy Nhi cao hơn Thạch Côn một bậc, hay là mấy con ngân
mục ám thú này không bằng hai người. Bất kể là ám thú hay là hai người Liễu
Thủy Nhi cũng đều chưa mang hết toàn lực ra, mà mặc dù nhìn như đang công thủ
kịch liệt nhưng thực ra đang tìm kiếm cơ hội một kích tiêu diệt gọn đối phương.
Đến thời điểm sinh tử như vậy, mới có thể
thực sự thấy được thần thông của mình ra sao.
Bất quá, dưới Linh Mục thần thông, Hàn Lập
thấy thần sắc Thạch Côn cùng Liễu Thủy Nhi đều ngưng trọng, mơ hồ có một chút
lo lắng. Cái này cũng khó trách, ở đây chính là trung tâm của Ám Thú sâm lâm,
mặc dù có vẻ như tất cả ám thú đều bị Ám thú vương mang đi rồi, nhưng ai biết
đối phương lúc nào đó lại đột nhiên quay lại thì sao, đến lúc đó dưới một bầy
thú liên thủ tấn công, bọn họ dù có ba đầu sáu tay cũng nhất định ngã xuống
không nghi ngờ gì.
Bất quá bây giờ mà liều mạng thì đối với
lực liên thủ của bảy con ngân mục ám thú vốn không kém các nàng bao nhiêu, ngay
cả bọn họ lật bài tẩy ra để giết chết đối phương, bản thân cũng sẽ tổn hao
nhiều nguyên khí, thân chịu trọng thương.
Tình huống như vậy ở Ám Thú sâm lâm, sẽ
không thể nào tránh được những đuổi giết tiếp sau đó.
Hai người Liễu Thủy Nhi trong lòng mẫu
thuẫn, tự nhiên không khỏi lo lắng trong lòng. Hai người chỉ còn cách chờ Hàn
Lập có thể sớm đuổi theo, ba người liên thủ mới có thể tăng thêm phần dễ dàng
thủ thắng.
Tâm niệm Hàn Lập chuyển động thật nhanh,
trong nháy mắt hiểu được tình cảnh quẫn bách của đám người Thạch Côn. Cần phải
tốc chiến tốc thắng, quyết không để những con ám thú này dây dưa thêm nữa, nếu
còn chậm thì tất sẽ sinh biến!
Mặt Hàn Lập không đổi sắc, tay áo bào run
lên, bàn tay trong đó vừa lộn, một vật bỗng nhiên xuất hiện trên tay. Cổ tay
run lên lần nữa, một vòng tròn đen thui bắn ra, chớp mắt đã trực tiếp biến vào
hư không không thấy bóng dáng, đồng thời lòng bàn tay khác của hắn trong nháy
mắt liền trở nên đen như mực, từ đầu ngón tay xuất hiện những sợi tơ nhỏ. Toàn
thân kim quang lóe lên, ngoài da thịt hiện lên kim sắc lân phiến, đem Phạm
Thánh Chân Ma Công vận hành tới cực hạn.
Tiếp đó, một tay giơ lên, một khối lụa đen
bắn ra, quay một vòng, liền quay lại quấn quanh người. Thân hình hắn ngay lập
tức trở nên trong suốt vô hình, biến mất tại chỗ vô tung vô ảnh.
Một lát sau, ở nơi Thạch Côn đang chiến
đấu, một con ám thú đang điên cuồng huy động móng vuốt vây bắt kiếm quang cùng
ngân quang dày đặc, đột nhiên công kích chậm lại, trong mắt hiện lên một tia
kinh nghi, nhưng vào lúc này, ở khoảng không phía sau bỗng xuất hiện ba động,
một thứ trơn nhẵn màu trắng ngoài ý muốn xuất hiện, hướng con thú này bắn thẳng
đến.
Con ngân mục ám thú này cũng phản ứng cực
nhanh, đầu còn chưa quay lại, liền ngay lập tức đem móng vuốt quơ về phía sau.
Hắc mang nhất thời chớp động, mấy đão hắc sắc trảo mang đồng thời bắn ra.
“Ầm.” một tiếng, hắc sắc trảo mang nhọn
hoắt cùng tia bạch quang do thứ đồ màu trắng kia phun ra sau khi đánh nhau cũng
phát ra tiếng bạo liệt kinh người. Nhân cơ hội này, con thú này mới uyển chuyển
quay đầu lại, rốt cục cũng thấy rõ thứ đánh lén từ đằng sau đến.
Đó là một con thú dài tới mấy trượng, bên
ngoài thân thể lân phiến trong suốt trắng nõn, lại tỏa ra hàn khí kinh người,
hai mắt nhìn con ám thú này không chút nào cảm tình. Con ám thú này thấy vậy,
tự nhiên vô cùng tức giận, nhưng còn chưa chờ nó chọn lựa xem tiếp tục làm gì,
trên đầu của nó đột nhiên hiện ra một ngọn núi lớn chừng một tấc, sau khi xoay
tít một vòng, liền biến thành lớn hơn trăm trượng, không một chút tiếng động
rơi xuống. Mặt ngoài núi này rõ ràng có mấy ký hiệu lớn như cái đấu, là ấn ký
dùng Ngân Khoa Văn ghi lại. Bởi vì núi này xuất hiện quá mức quỷ dị, cộng thêm
khi rơi xuống không hề phát ra một tiếng, cho đến khi rơi xuống, con ám thú
phía dưới mới đột nhiên phát hiện. Mà lúc này, bạch sắc cự mãng phía đối diện
há miệng phun ra một thanh lam sắc ngọc phiến hướng về phía ám thú. Một mảnh
hàn quang lam sắc từ đó hiện ra, lao thẳng về phía đối diện.
Con thú này lúc này kinh hãi thất sắc.
Hai con ám thú khác vừa thấy cảnh này, liền
gầm lên giận dữ, lập tức bỏ qua Thạch Côn vồ về hướng bên này.
Thạch Côn cười lớn một tiếng, bay ra, hai
chùy màu đó trong tay đột nhiên rời khỏi tay bắn ra, đầu chùy huyễn hóa lớn
thành gần một trượng, hùng hổ hướng phía hai con thú bắn đi.
Còn chưa kịp rơi xuống, hai cỗ lực vô hình
đã bọc xuống, kiềm giữ thân hình hai con thú, khiến chúng chỉ có thể quay người
lại miệng phun hắc quang, trước hết ứng phó với một kích trí mạng trên đỉnh
đầu, mà con ám thú bị núi lớn đè chúi xuống bất đắc dĩ da lông trên người đột
nhiên dựng đứng, hóa thành hắc mang tua tủa, gào thét hướng lam hà phía trước
bắn ra. Tiếp đó nó ngẩng đầu, một đão hắc quang thô to hướng đáy cự sơn liền
bắn ra.
Con thú này căn bản không trông cậy vào một
kích vội vã này có thể đỡ được giáp công từ hai phía, nhưng chỉ cần trì hoãn
thế tấn công của hai người một chút, thì nó mười phần có lòng tin tránh được
kiếp này. Sau một khắc, bên ngoài ám thú hắc quang đãi phóng, thân thể nó tản
ra, phân thành hàng trăm hắc sắc hồ điệp, hướng bốn phương tám hướng chạy đi.
Hắc sắc quang trụ sau khi đánh vào trên núi
lớn, quả thực cũng làm cho núi này dừng lại đôi chút, mà trong khoảnh khắc này,
hắc sắc hồ điệp chạy ra được cỡ hai, ba mươi trượng, chớp mắt một cái liền
thoát khỏi bao phủ của núi lớn.
Nhưng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong
không trung phát ra.
Nhìn không gì lạ, nhưng những con hắc sắc
hồ điệp kia nghe thấy lại không tự chủ được, loạng choạng ngã, thiếu chút nữa
từ trong không trung ồ ạt rơi xuống. Ngay lúc đó, ký hiệu màu bạc ở mặt ngoài
núi lớn màu đen cũng đột nhiên lóe sáng lên.
Tiếp đó hôi quang phía dưới lóe lên, một âm
thanh như xé gió, từ trong núi vô số hôi ti bắn ra. Chỉ thấy phía dưới quang
mang nhấp nháy, vô số hôi ti liền xuyên thủng qua người lũ hồ điệp như đang
ngây ngốc.