Phàm nhân tu tiên - Chương 1642 - 1643

Chương 1642: Lên núi khó khăn

Hiển nhiên nữ tử này cũng minh bạch tình
cảnh của chính mình nên trong lòng tự nhiên là kinh sợ dị thường. Tuy rằng ba
người bọn họ không ai nói cái gì nhưng trong lòng đều hiểu người nào có thể đến
chỗ cung điện sớm một bước thì tự nhiên là có thể giành trước bảo vật.

Như thế mà nói, nữ tử này tự vấn nếu so với
hai người Thạch Côn thì cơ hội của mình thực sự không nhiều. Bất quá dưới tình
huống như vậy, nữ tử này cũng không phải là không có một điểm biện pháp nào.
Nàng sau khi hơi cân nhắc thì bàn tay liền đảo, giữa ngón tay xuất hiện thêm
vài tấm phù màu sắc khác nhau. Trong đó có một cái màu vàng mênh mông, một cái
ánh bạc loè loè, ngoài ra còn có một cái màu đỏ đậm.

Ba tiếng “phốc phốc phốc.” truyền đến, ba
tấm phù trong nháy mắt được dán vào thân thể mềm mại của nữ tử mà bộc phát ra
ba đoàn quang mang nhan sắc khác nhau, chỉ thấy chúng chợt loé lên rồi liền
tiến nhập vào trong thân thể nàng. Lập tức chỉ thấy linh quang ba màu hoàng,
ngân, hồng ở trên người Liễu Thuý Nhi nhộn nhạo mà phát ra, tản mát linh áp
kinh người.

Ba cái tấm phù này là ba loại bùa chú phụ
trợ bất đồng có thể gia trì các loại khí lực đi vào các kinh mạch bất đồng mà
làm cho thân thể người được gia trì thêm mạnh mẽ. Có ba loại thần thông này gia
trì, nữ tử này cũng không tiếp tục chần chờ thêm nữa mà hướng lên trên núi cất
bước đi. Hàn Lập mắt thấy cảnh này thì trên mặt không lộ ra dị sắc nào.

Thứ bùa chú phụ trợ này tuy rằng thần diệu
nhưng đối với tu luyện giả cao giai như bọn họ mà nói thì quả thực là thập phần
vô dụng. Ngay cả phổ thông tu luyện giả bình thường mà chủ tu pháp lực thì tự
nhiên là sẽ không có hứng thú đối với cái bùa chú làm gia tăng trình độ thân
thể, lúc đối địch cũng căn bản là không dùng được để phụ trợ cái gì.

Đối với tu luyện giả chủ tu luyện thể thì loại
bùa chú này tương tự như “kim cương phù” này đối với việc gia tăng thêm sự
cường đãi cho thân thể bản thân mà nói cũng căn bản là không có kết quả vì dù
sao người luyện thể vận dụng bùa chú phụ trợ cao giai đến đâu thì cũng không có
khả năng vừa dán một đão bùa chú lên thân thì làm cho trình độ thân thể tăng
vọt lên mấy lần.

Nói chung là bùa chú phụ trợ cao giai hiếm
thấy có thể gia tăng thêm một hai thành trình độ cho người luyện thể đã tính là
khó thấy. Vì vậy tu luyện giả bình thường co dù có dán lên trên người bao nhiêu
phù chú phụ trợ đi nữa thì hiệu quả sau khi gia trì cũng kém xa thân thể cường đãi
của người luyện thể.

Bản thân Hàn Lập cũng tính thông bùa chú
chi đão nên đối với cái này tự nhiên rất là rõ ràng, vì vậy đối với cái này
cũng không thèm để ý mà không chút hoang mang đi dọc theo từng bậc thang đá mà
lên. Ba người này một trước một sau giành giật nhau từng chút cự ly nhanh chóng
hướng lên trên đỉnh núi mà leo lên.

Ngay từ lúc đầu, ngay cả cấm chế chi lực từ
trên thềm đá truyền đến càng lúc càng nặng thì Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn chỉ
cần dừng lại trong chốc lát là có thể làm hấp lực triệt tiêu đi nhiều, sau đó
lại không chút do dự tiếp tục đi tiếp. Một hơi công phu sau, ba người đi được
một phần ba sơn đão. Bất quá lúc này, tình hình của đám người Hàn Lập lại rất
không giống nhau.

Trước nhất là Thạch Côn, phần thân dưới hai
chân vẫn trầm ổn hữu lực nhưng khi rảo bước về phía trước thì ngực lại có hơi
chút phập phồng, đồng thời trên trán bắt đầu mơ hồ có xuất hiện một ít mồ hôi.

Ở chính giữa là Hàn Lập, da thịt cả người
bắt đầu hoá thành màu vàng nhạt nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, nhìn không ra vẻ
cật lực nào.

Về phần mặt sau là Liễu Thuý Nhi, do áo
choàng nên không thấy rõ khuôn mặt nhưng rõ ràng là cước bộ đi càng lúc càng
chậm, đồng thời sau mỗi buớc thì thân thể mềm mại đều nhẹ nhẹ run lên, ba tấm
phù dán trên người linh quang cũng chợt ám chợt minh, phảng phất như tuỳ thời
đều tắt đi. Hiển nhiên nữ tử này cho dù có bùa chú gia trì thân thể thì cũng vô
pháp chống đỡ được lâu lắm nữa.

Liễu Thuý Nhi chính mình cũng rất rõ ràng
việc này, trong đôi mắt đẹp không ngừng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Cuối cùng sau khi
leo thêm được hai trăm bậc nữa thì nữ tử này than nhẹ một tiếng mà dừng chân
tại chỗ.

Hàn Lập tuy không quay đầu lại nhưng thần
niệm cũng cảm ứng được tất cả việc này, khuôn mặt khẽ động nhưng hai chân thì
không có ý dừng lại chút nào. Tiếp theo Thạch Côn cùng Hàn Lập lại đi tới trước
được hơn ngàn bậc thì cuối cùng cũng đi tới đoạn giữa sơn đão.

Trên mặt Thạch Côn mồ hôi nóng bắt đầu cuồn
cuộn tuôn ra, mỗi một bước chân dẫm lên trên bậc tiếp theo đều khiến mặt đất
hơi chấn động, trên người hoàng quang chợt hiện lên, thần sắc lại không mấy
thoải mái. Vị Thạch Kiến Tộc này đồng dạng cũng dùng thần niệm luôn luôn quan
sát Hàn Lập ở phía sau.

Hàn Lập lúc này, ngoại trừ trên kim quang
ngưng trọng thêm mấy phần ra thì vô luận là thần sắc hay là động tác so với lúc
bắt đầu lên núi thì không khác gì cả, phảng phất như không có bị cấm chế dưới
chân ảnh hưởng chút nào.

“Lẽ nào người này cũng là người luyện thể
cao giai, thân thể còn mạnh mẽ hơn cả mình sao!”

Thạch Côn trong lòng bắt đầu ngạc nhiên nói
thầm.

Ở sau cùng là Liễu Thuý Nhi, sau khi nghỉ
ngơi một hồi thì lại dùng một ít đan dược khôi phục thể lực và cũng bắt đầu
nhấc chân đi tới. Nam tử này tâm niệm quay nhanh, cảm giác hai chân chính mình
ngày càng chậm lại, hấp lực dưới chân phảng phất trầm trọng như núi thái sơn
đồng thời xương cốt cả người đều mơ hồ truyền đến thanh âm “dát băng.” lách
cách, có thể thấy được thân thể đang chịu áp lực to lớn cỡ nào.

Do tốc độ đi tới của Thạch Côn hạ xuống mà
Hàn Lập thì vẫn nhịp bước như một nên cuối cùng sau một chén trà nhỏ công phu
sau thì hắn đã vượt qua được nam tử rồi cùng hắn song song mà đi.

Hàn Lập xoay đầu nhìn hướng về phía Thạch
Côn đang mồ hôi đầm đìa thản nhiên mà cười nhưng tốc độ thì không giảm chút
nào, chỉ trong tích tắc hắn đã đuổi kịp và vượt qua Thạch Côn, sau đó lại dễ
dàng đi vài bước mà rời xa nam tử này. Nam tử này cắn răng một cái, thân hình
đột nhiên dừng lại, hai chân gắt gao như đóng đinh tại chỗ, sau đó hai mắt nhìn
chằm chằm vào bóng lưng Hàn Lập, thần sắc âm u bất định.

Mắt thấy Hàn Lập trong chốc lát công phu đã
đi lên được hơn trăm bậc thềm đá nhưng thân ảnh vẫn không thấy chậm chạp chút
nào thì sắc mặt Thạch Côn có chút tái xanh. Hắn ngẩng đầu nhìn lên tử sắc cung
điện trên đỉnh núi rồi lại dùng thần niệm cảm ứng Liễu Thuý Nhi dưới chân núi
đang chậm rãi đi tới thì khoé mắt nhảy lên hai cái rồi bỗn nhiên lấy từ trong
lòng ra một cái huyết sắc tiểu bình.

Cái bình nhỏ này toàn thân trong suốt ánh
màu huyết hồng, mặt ngoài có dán mấy tấm bùa chú dài một tấc, trông có vẻ thần
bí dị thường. Thạch Côn không hề do dự hướng về vật trong tay há mồm khẽ thổi
một cái. Nhất thời một cỗ hoàng hà phun ra nhằm cái huyết sắc tiểu bình cuốn tới,
mấy tấm bùa chú kia tự hành bóc ra mà rơi xuống.

Sau khi “phanh.” vài tiếng muộn hưởng thì
những tấm bùa chú này hoá thành vài đoàn linh diễm, tiêu thất ở trong không
trung. Bùa chú vừa được khai trừ thì miệng bình kia lập tức mở ra, một cỗ quang
diễm lập tức trong bình liền phun ra, bên trong mơ hồ bao vây lấy một viên
huyết sắc đan hoàn. Thạch Côn đối với cái này đã sớm có dự liệu nên lập tức há
miệng hút vào.

Nhất thời một cỗ hấp lực sinh ra một chút
đem khoả đan hoàn kia hít vào trong miệng rồi theo cổ họng nuốt xuống bụng. Đan
dược cơ hồ trong nháy mắt hoà tan, hoá thành một đão khí lưu mát lạnh xông
thẳng xuống đan điền rồi toả đi các kinh mạch. Hàn Lập mặc dù vẫn rảo bước đi
nhanh phía trước nhưng tự nhiên vẫn chú ý tới cử động của Thạch Côn nên trong
lòng khẽ động.

Kết quả chỉ thấy nam tử này sau khi ăn đan
dược vào thì trên mặt hiện ra vẻ thống khổ dị dạng, tiếp theo bên ngoài thân da
thịt nguyên bản màu xám trắng lập tức trở nên đỏ tươi ướt át và tản mát ra
nhiệt độ rất cao, linh quang toả ra cũng một chút từ ánh vàng biến thành đỏ
tươi rất quỷ dị.

Theo sau chỉ thấy Thạch Côn trong miệng
quát khẽ một tiếng, trên trán đột nhiên nhảy ra từng sợi gân xanh thô to đồng
thời bạnh ra mà phình ra gấp bội, tiếp theo thân hình điên cuồng tăng vọt lên
biến thành cao bốn năm trượng.

Sau khi thân thể hoá thành thật lớn, Thạch
Côn không chút chần chờ bỗng nhiên bước đi, “oanh.” một tiếng, bước chân của
hắn vậy mà như sấm nổ đồng thời rảo bước kéo dài qua hai bậc mà qua. Kể từ đó,
Thạch Côn lấy một loại tốc độ so lúc bắt đầu thì còn nhanh hơn một chút nhằm về
phía Hàn Lập đuổi theo.

Hàn Lập thấy tình hình này thì trong mắt
tinh quang chợt loé. Hiển nhiên Thạch Côn vừa vận dụng một loại bí thuật tổn
hại đến thân thể nguyên khí, bằng không nếu đã có loại thần thông này mà nói
thì sao lại không vận dụng ngay từ lúc bắt đầu, lại chờ tới bây giờ mới vận
dụng.

Trong lòng nghĩ như thế nhưng hắn cũng
không dám chậm trễ. Lúc này hắn hít sâu một hơn, tay bấm pháp quyết, bên ngoài
thân kim quang đãi thịnh, tiếp theo ngoài da thịt hiện ra vô số đám kim sắc lân
phiến. Sau cùng Hàn Lập đưa tay hướng ra sau đầu đẩy một cái.

Sau một tiếng “phốc xuy.” thì một phiến
sương mù màu vàng một chút từ sau lưng vọt lên đến tận trời, sau khi ngưng tụ
lại thì hoá thành một cái kim sắc hư ảnh ba đầu sáu tay.

Kim sắc hư ảnh vừa hiện thân lập tức quang
mang chợt loé rồi hướng về phía bản thể Hàn Lập mà bay tới. Nhất thời trên mặt
hắn có một vệt sáng óng ánh chợt loé lên mà lướt qua, kim sắc lân phiến trên
người xuất hiện quang mang dị dạng lưu chuyển một trận rồi đột nhiên kết thành
một cái kim sắc quang giáp có chút mơ hồ nhanh chóng bao phủ lên thân thể.

Sau đó dưới chân Hàn Lập cước bộ khẽ động,
hành động đồng dạng so với lúc trước còn nhanh hơn ba phần. Do đó cự ly giữa
hắn và cự nhân do Thạch Côn hoá thành phía sau vẫn duy trì như trước.

Phía sau, hai người Thạch Côn thấy cảnh này
thì tự nhiên đều lấy làm kinh hãi. Bất quá vô luận là Thạch Côn hay là Liễu
Thuý Nhi thì đều giở hết thần thông ra rồi nên cũng chỉ có thể dựa vào chính
mình mà tiến bước, từng bước một hướng lên trên đỉnh núi mà đi lên.

Thân thể Hàn Lập vừa được kim giáp do pháp
tướng biến thành bao bọc lại thì hiển nhiên là thân thể vừa được gia trì mà đãt
tới một tốc độ bất khả tư nghị, tuy rằng không thể nói là bước đi như bay nhưng
mà mũi chân khẽ động thì thân thể đã khinh khinh phiêu phiêu lướt đi trên sơn đão.

Ngay cả trong lòng Thạch Côn phía sau khẩn
trương thì cũng chỉ có thể vô lực đưa mắt nhìn thân ảnh Hàn Lập phía trước ngày
càng đi xa, đem cự ly ngày càng giãn ra.

Sau một hồi công phu sau, thân hình Hàn Lập
trực tiếp vượt xa hơn Thạch Côn đến bốn năm trăm bậc trong khi đó Thạch Côn lại
không có cách nào bảo trì tốc độ trước mắt nữa, cước bộ làn nữa không thể không
chậm lại. Chỉ là lúc này đây, không riêng gì mặt Thạch Côn mồ hôi đầm đìa mà cả
người cũng toát ra trận trận bạch sắc vụ khí, phảng phất như cả thân thể đã hoá
thành một cái đãi hoả lò, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.

Bất quá không riêng gì Thạch Côn mà Hàn Lập
phía trước cũng nhướn mày, cuối cùng cũng có chút không chịu nổi hấp lực dưới
chân, hai chân cũng vì đó mà chậm lại. Lúc này Hàn Lập chỉ còn cách chỗ đỉnh
núi bất quá hai ba trăm bậc mà thôi nhưng mà hắn lại phiền muộn phát hiện ra,
cứ một bậc thềm đá leo thêm thì hấp lực gia tăng hơn xa trước đây. Dù cho hắn
có được thân thể mạnh mẽ ngang thánh tộc thì cũng có chút ăn không tiêu.

Sau khi trực tiếp đi lên phía trên hơn trăm
bậc nữa thi thân hình hắn dừng lại, bước chân đã trở nên cực kỳ chậm, cơ hồ mỗi
bước đi đều phải hơi dừng lại bình ổn thân hình một chút thì mới có thể tiếp
tục nhấc chân hướng về phía trước.

Mà lúc này, mặt sau Thạch Côn cùng Liễu
Thuý Nhi đã sớm lại lần nữa đứng ở tại chỗ, chỉ có thể đưa mắt nhìn Hàn Lập
từng bước tiếp cận đỉnh núi. Hàn Lập cuối cùng đã đi tới hơn mười bậc thang sau
cùng thì trên mặt đất sản sinh ra hấp lực thật lớn khiến cho Hàn Lập bắt đầu
kinh hãi, kim giáp bao bọc bên ngoài thân càng lúc càng run rẩy, một bộ tuỳ
thời đều có thể tán loạn. Hàn Lập rơi vào đường cùng, tại cuối sơn đão, gần
đỉnh núi trong gang tấc mà không thể không ngừng lại.

Chương 1643: Tân thần thông

Hắn đợi đến khi hấp lực dưới chân bắt đầu
yếu đi đến trình độ nhất định sau đó lại từng bước bước đi, tiếp theo lại dừng
lại một hồi lâu. Cứ như vậy, cuối cùng mười tầng thềm đá cuối cùng cũng đã tiêu
phí của Hàn Lập đến nửa khắc thời gian nhưng cuối cùng cũng đã đi đến.

Cơ hồ ngay khi hai chân mới vừa bước lên
đỉnh ngọn núi thì Hàn Lập cảm thấy hấp lực dưới chân cơ hồ không còn tồn tại
nữa, thân hình trở lại cực kỳ nhẹ, giống như không cần sử dụng pháp lực mà một
mạch trực tiếp phi lên. Hàn Lập thở dài một hơi, kim giáp mơ hồ trên người cũng
trong nháy mắt chợt loé lên mà tiêu thất.

Hắn quay đầu lại nhìn, bộ dáng như Đãi Phật
nhìn xuống chúng sinh. Lúc này đây chỉ thấy Thạch Côn còn đang cách xa mấy trăm
bậc mà há mồm thở hổn hển nhìn Hàn Lập, vẻ mặt buồn bực không thôi. Còn Liễu
Thuý Nhi thì còn cách đó hơn hai nghìn bậc, chỉ có thể nhìn thấy một cái điểm
đen nhỏ mà thôi.

Cũng may hai người biết tuy rằng để cho Hàn
Lập chiếm tiên cơ nhưng tử điện này to lớn như thế, hơn nữa ai biết bên trong
còn có cấm chế lợi hại nào nữa hay không nên cũng không e ngại tất cả bảo vật
đều bị đối phương lấy hết.

Hàn Lập mỉm cười, biết thời gian hai người
lên tới đỉnh núi còn phải rất dài nên cũng không nói gì nữa mà quay lại hướng
về tử điện trước mặt đi tới. Cách hắn hơn mười trượng rõ ràng là một cái cửa
điện cao hơn mười trượng đứng ở nơi đó. Cửa này hai cánh đóng chặt, mặt ngoài
có khảm hơn mười khoả đãi tinh thạch màu sắc khác nhau, ở bên cạnh thì có khắc
vô số hoa văn rối rắm phức tạp, được sắp xếp theo một trình tự nào đó.

Hàn Lập đứng ở cửa điện cẩn thận nhìn quanh
vài lần sau đó ánh mắt chợt loé lên, trên mặt hiện ra một tia kỳ quái. Hắn mới
phát hiện ra, hơn mười khoả đãi tinh thạch to cỡ nắm tay kia chính là mười khối
cực phẩm linh thạch quý hiếm dị thường, thậm chí so với “Cực phẩm linh thạch.”
của linh giới thì còn muốn tinh thuần hơn một bậc.

Hàn Lập trong miệng “chậc chậc.” vài tiếng,
ánh mắt thu lại rồi rơi xuống bức tường bên cạnh cửa điện. Bức tường này không
biết dùng loại tài liệu nào xây dựng thành nhưng cao năm sáu trượng, từ thân
tường tản ra hào quang màu tím mênh mông quái dị, mặt ngoài còn ẩn hiện một đám
phù văn lớn nhỏ không đồng nhất màu bạc.

Hàn Lập khoé miệng nhếch lên, chỉ liếc mắt
một cái hắn đã nhìn ra đám phù văn này chính là Ngân khoa văn hắn vốn đã quen
thuộc dị thường.

“Nơi đây quả nhiên là nơi ở của tiên giới
tiên nhân!”

Hàn Lập trên mặt nhìn như bình tĩnh nhưng
trong lòng lại kịch liệt quay cuồng, ánh mắt nhìn về phía cung điện dần trở nên
nóng bỏng như lửa đốt. Trên người hắn mặc dù cũng có nhiều loại dị bảo, hơn nữa
theo bước đường tu luyện tới nay thì cũng gặp nhiều loại kỳ ngộ nhưng tưởng
tượng trong cung điện này có thể có lưu giữ bảo vật của tiên nhân thì trong
lòng vẫn hưng phấn đến mưc có chút khó có thể tự kiềm chế mình.

Khó trách Thải Lưu Anh cùng Đoạn Thiên Nhận
hai người đều khẳng định nơi này nhất định có đan dược hỗ trợ bọn họ đột phát
bình cảnh thánh giai. Thiết nghĩ lấy thực lực đãi thần thông của tiên giới tiên
nhân thì việc luyện chế ra một ít đan dược hữu dụng đối với người hạ giới tất
nhiên là chuyện tình dễ dàng.

Nhưng dù sao Hàn Lập cũng không phải là
người bình thường, hắn hít sâu một hơi rồi định tâm lại, cả người bình tĩnh
xuống rồi hướng về bức tường cung điện nhìn lại, bỗng nhiên một tay vừa chỉ,
vươn một ngón tay hướng về hư không điểm ra một cái. Nhất thời sau một tiếng
sét đánh thì một đão đãm kim sắc hồ quang hiện lên, sau một cái chớp động thì
liền nhằm thẳng đến bức tường cung điện kích đến.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Kim sắc hồ quang vừa bắn tới trên bức tường
nhìn như trống không thì bỗng nhiên một trận tiên nhạc dễ nghe truyền đến, tiếp
theo tử quang chợt loé, kim sắc điện hồ liền như trâu đất nhập biển mà tiêu
thất đi. Hàn Lập nhíu mày lại. Cho dù trong phút chốc hắn vận dụng Thanh Minh
linh mục thần thông thì cũng không nhìn ra chỗ huyền diệu của tử quang kia.

Về phần thần niệm của hắn vừa lướt đi thì
sau khi đụng vào bức tường liền lập tức bị một lực lượng vô hình hất ngược quay
về, căn bản không thể tiến vào trong cung điện được. Sau khi nhẹ nhàng thở ra
một hơi, Hàn Lập đưa mắt nhìn bức tường tính toán rồi một lần nữa đem ánh mắt
quay về tới đãi môn cung điện. Rõ ràng so với cấm chế thần bí trên bức tường mà
nói thì đi theo lối đãi môn tự nhiên vẫn là ổn thoả chút. Tuy nhiên mặc dù hắn
vẫn chưa phát hiện được cái gì khác thường trên cửa điện nhưng tự nhiên sẽ
không lập tức mạo muội đi tới mở cửa này.

Hàn Lập suy nghĩ một lúc sau thì mới vỗ tay
một cái, từ trong vòng tay trữ vật trên cổ tay áo nhất thời xuất hiện một đoàn
thanh quang bay ra rồi lập tức rơi xuống mặt đất. Đây là một cái cự viên khôi
lỗi mình cao hai trượng, tứ chi bám chặt nằm sấp trên mặt đất, tựa hồ bị lực đão
của cấm chế cấm không ép cho không nhẹ. Hàn Lập thấy vậy thì đuôi lông mày nhướn
lên, một tay bấm quyết hướng về khôi lỗi tuỳ ý điểm một cái.

Ngay sau đó, trên người cự viên khôi lỗi
liên tục vang lên thanh âm “dát băng.” rồi nó liền chậm rãi đứng lên sau đó mặt
không chút thay đổi quay người lại, hướng về phía đãi môn cung điện đi đến.

Hàn Lập chính mình thì đứng ở tại chỗ chờ
đợi nhưng hai mắt không khỏi híp lại nhìn không chớp mắt vào hành động của cự
viên. Kết quả chỉ thấy cự viên này thản nhiên đi đến chỗ cửa điện rồi không
chút do dự dưa hai tay đặt lên đãi môn. Sau một trận thanh quang hiện lên trên
người khôi lỗi vài cái thì cánh cửa điện liền chậm rãi di động nâng lên bị đẩy
lên mà mở ra.

Thần sắc Hàn Lập có chút quỷ dị, giống như
có chút kinh hỉ mà lại có chút giống như không thể tin được. Đãi môn này cứ như
thế mà lại dễ dàng bị mở ra, trông rất đơn giản, nói chung là rất khó có thể
tin được. Trong lòng nghĩ như thế, Hàn Lập không cưỡng chế được một tia nghi
hoặc cùng lửa nóng trong lòng vội vàng hướng vào trong cửa điện đảo qua.

Chỉ thấy sau cửa điện là một cái quảng
trường to màu xanh, bốn phía tất cả đều là rào chắn được làm bạch ngọc trong
suốt mà ở phía cuối quảng trường là một cái chủ điện cao lớn màu tím. Xa xa
nhìn lại, lúc này phụ cận chủ điện còn có ba cái điện nhỏ diện tích chừng một
phần ba chủ điện, vây quanh tạo thành hình chữ “phẩm.”

Ngoại trừ cái đó ra thì mặt sau chủ điện
còn ẩn hiện có một số ban công các vũ thấp bé nhưng diện tích tựa hồ cũng cực
lớn. Hắn sau khi hơi do dự liền dùng thần niệm thúc giục khôi lỗi. Cự viên liền
nghênh ngang dẫn đầu đi vào bên trong cửa điện.

Hàn Lập thấy vậy thì cũng chậm rãi đi theo.
Sau một lát, hắn đã ở bên trong cửa điện, rốt cục đã tiến vào giữa cung điện,
vào tới một góc quảng trường. Quảng trường này cũng không nhỏ, diện tích chừng
năm sáu trăm trượng. Lúc này cự viên khôi lỗi dưới sự thao túng của thần niệm
đi thẳng đến trung tâm quảng trường, tính toán trực tiếp xuyên thẳng qua quảng
trường đi đến phía chủ điện đối diện.

Hàn Lập đi theo sau đó nhưng thuỷ chung vẫn
bảo trì khoảng cách với khôi lỗi hai ba mươi trượng để đề phòng có cái gì ngoài
ý muốn phát sinh nhưng một lát sau, thần sắc Hàn Lập ngưng trọng vì hắn phát
hiện ra có chút không thích hợp. Quảng trường này rõ ràng chỉ rộng mấy trăm
trượng nhưng cự viên khôi lỗi cùng hắn đi một thời gian dài như vậy rồi mà
thoạt nhìn vẫn chưa đi tới trung tâm quảng trường.

“Ảo trận!”

Hàn Lập hai mắt nhíu lại, bỗng nhiên ra
lệnh cho khôi lỗi phía trước dừng cước bộ lại sau đó xoay đầu ra nhìn thoáng
qua. Chỉ thấy phía sau hắn ba bốn trăm trượng rõ ràng là hàng rào bằng bạch
ngọc trong suốt kia. Phảng phất như ngay từ đầu hắn cũng không rời khỏi góc
quảng trường bao xa.

Hàn Lập trong lòng thầm giật mình, lúc này
không thể do dự mà trong mắt lam mang chợt loé lên rồi bắt đầu hướng ra toàn bộ
quảng trường đảo qua nhưng linh mục đảo qua mọi nơi vẫn thấy tất cả trống rỗng,
một chút khác thường cũng không nhìn ra. Hàn Lập sắc mặt khẽ biến, trong lòng
cả kinh.

Lấy linh mục thần thông của hắn mà cũng vô
pháp khám phá ra ảo trận này, đây cơ hồ là chuyện hắn trướ kia chưa từng có bao
giờ gặp phải nhưng nghĩ đến người bày ra cấm chế này có thể là tiên giới tiên
nhân thì tựa hồ ảo trận thần diệu này như thế cũng không phải là cái gì rất
đáng kinh ngạc nhưng ngay cả như thế thì Hàn Lập cũng không tính toán cứ như
vậy mà buông tha cho.

Sau khi thở dài một hơi thì toàn thân pháp
lực của hắn tất cả đều dâng lên sau đó dọc theo một đường kinh mạch chạy thẳng
lên mắt. Cơ hồ một lát công phu sau, trong mắt hắn nhất thời xuất hiện một đoàn
hắc khí ngưng tụ thành, sau đó chợt loé lên và một viên châu trong suốt màu đen
hiện lên. Đây đúng là Phá Diệt pháp mục mà Hàn Lập đã luyện thành mấy trăm năm
qua.

Pháp mục này theo hắn từ nhân giới lên đây,
sau khi Hàn Lập đoạt được nó thì liền luôn luôn ở trong cơ thể hắn mà tu luyện,
đến nay trải qua nhiều năm như vậy cũng đã sớm tự hành sinh ra một ít thần
thông huyền diệu dị thường. Tuy rằng loại pháp mục này có không gian thần thông
là chính nhưng cũng đồng dạng có thêm nhiều loại thần thông khác chuyên khắc
chế ảo thuật cùng mê hồn, chỉ là hiệu quả tự nhiên không bằng linh mục thần
thông thuần tuý.

Hàn Lập trong một lần bế quan tu luyện ở
Lôi Minh đãi lục, trong lúc vô ý đã đem Phá Diệt pháp mục cùng Minh Thanh linh
mục kết hợp cùng nhau mà thi pháp một lần, kết quả là dung hợp hai loại thành
một. Thần thông mới này uy năng có thể to lớn viễn siêu một trong hai loại linh
mục đơn lẻ. Chẳng qua là thần thông này cố nhiên là cực kỳ lợi hại nhưng mỗi
lần thi triển thì pháp lực tiêu hao thật sự là không nhỏ cho nên từ lúc có được
nó đến nay bây giờ cũng là lần đầu tiên hắn dùng tới trong thực chiến. Nhưng cứ
tưởng tượng tới lúc trước thử thần thông này thì trong lòng hắn lại có vài phần
tin tưởng đối với việc bài trừ ảo trận trước mắt.

Lúc này chỉ thấy trong miệng hắn lẩm bẩm,
trong hai mắt lam mang dần dần toả sáng chói mắt mà hắc mục thì bên trong có
hắc mang lưu chuyển không thôi, giống như một viên bảo thạch tối đen được khảm
ở trên trán, trông có vẻ thần bí dị thường. Đột nhiên lưỡng đão lam mang cùng
một đão hắc sắc quang trụ cơ hồ đồng thời từ trong linh mục phun ra, sau khi
chợt loé lên thì ở trước người Hàn Lập hội tụ lại thành một thể, sau đó linh
quang loé lên mà lại dung hợp thành một quang cầu hai màu đen xanh. Quang cầu
này ngoài xanh trong đen nhưng vẫn có thể nhìn thấu được bên trong, kích thước
to cỡ nắm tay trông giống như một viên cầu nhỉ.

“Phá!”

Hàn Lập không chút do dự nhằm phía quang
cầu phất tay một cái. Một mảnh thanh sắc sáng mờ từ trong ống tay áo bay cuộn
ra, sau khi loé lên thì tiến vào trong quang cầu rồi lập tức nhập vào trong đó
không thấy bóng dáng. Bên ngoài quang cầu linh quang chợt loé rồi hiện ra vô số
lưỡng sắc phù văn hai màu xanh đen lớn nhỏ không đồng đều hơn nữa còn quay tròn
liên tục.

Trong nháy mắt công phu, từ trên quang cầu
hào quang đãi phóng, từ phía trên kích bắn ra vô số hắc lam sắc quang ti rồi
nhằm bốn phương tám hướng kích bắn đi. Đám quang ti này thoạt nhìn như có vẻ
chậm chạp nhưng sau khi kích bắn đi thì lại mau lẹ vô cùng, cơ hồ chỉ một cái
chớp động thì liền đã lập tức bắn tới toàn bộ các nơi trong quảng trường đồng
thời hình thành một cái hắc lam sắc đãi võng đem toàn bộ quảng trường vây lại.

Ngay sau đó, một trận âm thanh trầm thấp
vang lên ở các nơi trong quảng trường, thanh âm liên miên phát ra đồng thời
trong ti võng, ở tầng trời tháp ở chỗ đoàn hào quang màu sắc khác nhau liên tục
nổ tung ra. Không chỉ như vậy, trong không gian đột nhiên một luông dao động
khác thường phóng lên cao, phía dưới ti võng hư không vặn vẹo một trận biến
hình rồi tại trung tâm quảng trường hiện ra một cái quang môn cao lớn.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3