Phàm nhân tu tiên - Chương 1646 - 1647

Chương 1646: Kim Kiếm đồ

Nhưng bên trong thật ra rất đơn giản, đó là
một cái cửa nhỏ đem căn phòng nguyên bản hình chữ nhật chia ra làm hai gian
trong ngoài. Gian ngoài lớn hơn, rõ ràng là một gian phòng khách, ngoại trừ một
ít đồ dùng đơn giản như bàn ghế cùng một bộ đồ uống trà ra thì cũng không còn
vật gì.

Hàn Lập dùng thần niệm đảo qua mấy thứ này
thì phát hiện ra tài liệu làm ra coi như cũng có chút quý hiếm nhưng đối với
hắn mà nói thì căn bản là vô dụng nên lập tức bước đi, thoáng một cái đã đi vào
bên trong phòng ngủ. Bên trong gian phòng này đồ vật nhiều hơn một ít.

Trừ bỏ cái giường ngọc màu xanh nhạt ra thì
còn một cái bàn học hình chữ nhật, trên bàn bày ra bừa bãi mấy cây bút lông,
một cái nghiên mực màu hồng cùng một tấm lụa mỏng trắng như tuyết.

Hàn Lập đuôi lông mày vừa động liền đi tới
chỗ bàn học, đem mấy cái bút lông và nghiên mực phân biệt nhấc lên mà thưởng
thức nhưng rồi lại lắc đầu buông xuống. Sau đó hắn lại duỗi tay đem cả tấm lụa
mỏng màu trắng kia quơ lấy vào tay, cũng nhẹ nhàng ngắm một hồi lâu. Kết quả là
trên mặt trên tất cả đều không có chữ nào cả!

Trên mặt Hàn Lập cũng không có gì khác
thường, đem tất cả trả lại chỗ cũ, thần niệm sau khi cẩn thận quét qua một lần
nữa xác định thực sự không có bỏ sót gì thì liền không chút do dự xoay người
bước đi.

Hắn nguyên bản sẽ không trở vào việc tìm
kiếm và có đãi thu hoạch bảo vật gì tại nơi ở của môn nhân đệ tử nên tự nhiên
cũng không dừng lâu tại đây. Huống hồ số phòng như vậy ở đây còn có hơn mười
gian, thời gian cũng không nhiều lắm, cũng không có khả năng mỗi một gian ở đây
tìm kiếm qua một lần. Kết quả là ngoại trừ mấy cái ngọc giản dùng một loại cổ
văn vô danh ghi lại thì cũng không có thu hoạch gì nữa.

Mấy cái ngọc giản này được tuỳ ý đặt ở đầu
giường nên hơn phân nửa cũng không phải là vật trọng yếu gì. Hàn Lập cũng là
thuận tay thu lại, tính toán về sau vạn nhất mà sáng tỏ lai lịch cổ văn này thì
từ đó cũng có thể có được một số tin tức hữu dụng. Dù sao đối với hết thảy mọi
thứ tại Chân tiên giới hắn vẫn cảm thấy tò mò. Hắn mang theo khôi lỗi một lần
nữa quay về tới đãi sảnh tại chủ điện rồi tiến vào một cánh cửa hông khác.

Đồng dạng trải qua một đoạn thông đão, Hàn
Lập đi tới một khu phòng ốc nằm song song chỉnh tề trước mặt, Tuy nhiên số
phòng này so với mấy cái sương phòng lúc trước thì bất đồng, mỗi một gian phòng
ở đều có hình vuông, có một cánh cửa nhỏ ra vào, bên trong không có gì khác.
Hơn nữa tất cả các phòng đều hoàn toàn độc lập và mỗi cái cách nhau chừng hơn
mười trượng.

Điều làm cho trong lòng Hàn Lập nhảy dựng
lên chính là bốn vách tường các phòng này đều có ánh sáng màu bạc lóng lánh
đồng thời phía trên có viết đầy đãm ngân sắc phù văn. Đúng là Ngân khoa văn mà
hắn quen thuộc dị thường.

Hàn Lập nhìn mấy cái phòng này trong chốc
lát mới rốt cục xát định được mấy căn phòng này dĩ nhiên là mật thất dùng để tu
luyện. Phát hiện này làm cho hắn hơi có chút vui vẻ. Nếu là mật thất thì bên
trong nói không chừng còn có vật gì mà người ở trước kia đi lưu lại. Bất quá
sau khi nhìn vô số ngân sắc phù văn ẩn hiện bên ngoài cửa thì thần sắc hắn
ngưng trọng hơn vài phần.

Nói như vậy, nơi mật thất này có bố trí
pháp trận thì hẳn chủ yếu là loại cách âm tiểu cấm chế gì đó nhưng lúc trước
tại đãi môn chủ điện hắn gặp một phen hoảng sợ nên tự nhiên cũng không thực sự
phớt lờ đi. Bất quá lúc này hắn không để cho cự viên khôi lỗi đi kiểm tra mà
bày ra trên người mấy tầng phòng hộ rồi thò tay từ trong áo bào trực tiếp đè
lên cửa đá của một gian mật thất.

Một thanh tiểu kiếm màu xanh kích bắn ra,
chỉ chợt loé lên liền đã hoá thành một đão thanh hồng dài chừng một trượng hung
hăng chém lên đãi môn mật thất. Hắn chuẩn bị dùng bạo lực mạnh mẽ bài trừ cấm
chế trên cửa. Mật thất đãi môn ngân quang đãi phóng rồi một tiếng thanh minh từ
bên trong vang lên.

Ngân quang kia nhìn như bình thường nhưng
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lại bị ngăn cản lại. Kiếm quang trảm lên ngân quang
kia lại giống như trảm lên mặt nước mà nhất thời lại không thể phá vỡ được, chỉ
có thể chậm rãi làm tiêu thất linh quang nhưng Hàn Lập thấy vậy thì trong tâm
lại buông lỏng.

Quả nhiên như hắn đã dự đoán, cấm chế trên
cửa cũng không phải là loại phản kích lại, hơn nữa phân nửa cũng chỉ là loại
tiểu cấm chế đê giai ở Tiên giới mà thôi. Ngẫm lại cũng phải, mẫy cái gian mật
thất tu luyện này làm sao có thể bày ra cấm chế gì đó quá lợi hại. Hắn không
chần chờ gì nữa, tay vừa chuyển rồi lấy ra một cái hắc sắc tiểu sơn cao vài tấc
ra rồi hướng ra trước người ném đi.

“Oanh.” một tiếng!

Tiểu sơn ở trong hắc quang biến lớn hơn một
trượng rồi hung hăn đánh lên trên ngân quang. Lúc này đây, cấm chế trên cửa
hiển nhiên không thể thừa nhận được cự lực như thế, sau khi phát ra một tiếng
thanh minh thì ngân quang tán loạn tiêu thất.

Thanh quang chợt loé, cửa phòng đã bị kiếm
quang cắt thành hai nửa hướng ra hai bên sườn mà rơi xuống. Hàn Lập đem bảo vật
thu lại rồi tiêu sái bước vào trong.

Cái gọi là mật thất này bất quá chỉ rộng
bảy tám trượng nhưng bên trong rộng rãi dị thường, trừ bỏ vài cái bồ đoàn đồng
dạng dùng “Giáp Y thảo.” bện thành thì cũng không có vật gì nữa. Vì vậy nơi đây
thật sự không cần dùng thần niệm quét qua làm gì. Hàn Lập chỉ có thể khẽ thở
dài một hơi, thuận tay đem mấy cái bồ đoàn kia thu lại thì rời khỏi mật thất.

Tuy nhiên mật thất như vậy còn có rất nhiều
nên hắn vẫn chưa thật sự cảm thấy thất vọng cái gì!

Sử dụng thủ đoạn đồng dạng hắn đem một gian
phòng cửa bằng đá khác phá vỡ ra rồi đi vào trong nhưng một lát sau hai tay
trống trơn đi ra.

Liền một hơi như vậy, Hàn Lập liên tiếp phá
vỡ sáu gian mật thất nhưng tựa hồ hôm nay vận khí không tốt nên vẫn không hoạch
được gì. Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng thầm kêu xui xẻo, đồng thời đối
với một số mật thất còn lại cũng không có bao nhiêu mong chờ.

Bất quá, sau một tiếng “oanh.” vang lên,
gian mật thất thứ bảy vừa bị hắn phá vỡ, hắn vừa đi vào trong đó thì trong
miệng lại khẽ kêu lên một tiếng, hai mắt sáng bừng. Gian mật thất này so với
mấy gian phía trước thì hoàn toàn không giống. Trong gian phòng chẳng những đầy
đủ bàn ghế mà trên mặt bàn còn bày ba cái hộp ngọc lớn nhỏ không đồng nhất cùng
hai cái bình nhỏ. Đáng chú ý là trên vách tường còn treo một bộ tranh vẽ màu
vàng lóng lánh.

Mặt ngoài bức tranh này kim quang chói mắt
khiến hắn nhất thời cũng không thể nhìn thấy rõ ràng nội dung bức tranh ra sao.
Chỉ thấy hai mắt Hàn Lập khép hờ, một lát sau bỗng nhiên mở ra, kết quả trong
đồng tử có lam mang chớp động rồi tụ quang rốt cục xuyên qua kim quang mà nhìn
thấy rõ ràng bức tranh này nhưng chỉ thấy thần sắc hắn ngẩn ra.

Chỉ thấy trong bức tranh có vô số kim sắc
phi kiếm kiểu dáng giống nhau nhưng tư thế và kích thước của đám phi kiếm này
thì lại hoàn toàn bất đồng, có cai rất nhỏ, có cái rất lớn giống như kinh thiên
cự kiếm nhưng lại cho hắn một loại cảm giác đáng sợ như dài mấy chục trượng,
cái nhỏ thì chỉ có một tấc nhưng liếc mắt một cái thì có thể nhìn rõ hoa văn
trên thân kiếm, giống như là gần trong gang tấc.

Mà nhiều kim kiếm như vậy ở trong bức hoạ
thì theo lý thuyết hẳn phải có vẻ hỗn độn dị thường, làm cho người ta căn bản
không thể nhìn nhận rõ ràng nhưng nếu nhìn vào bức tranh này thì mỗi một thanh
phi kiếm đều trông rất sống động, hơn nữa còn có khí tức khác nhau, làm cho
người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra muôn vàn sai biệt trong đó.

Vạn kiếm đồ quỷ dị như thế làm cho Hàn Lập
trong lòng vui vẻ, hai con mắt gắt gao nhìn vào bức tranh này, thân hình vẫn
không nhúc nhích nhưng chỉ một lát công phu sau Hàn Lập bỗng nhiên kêu lên một
tiếng đau đớn rồi thụt lùi ra sau mấy bước, giống như bị trúng một kích vô hình
chi lực. Chỉ thấy hắn lập tức lắc lắc đầu, đem ánh mắt nhanh chóng rời khỏi bức
tranh, không dám nhìn lại nữa, đồng thời trên mặt hắn hiện ra sắc đỏ sậm.

“Thần niệm chi lực thật là lợi hại, thật sự
là không khác gì dùng phi kiếm trảm kích. Nếu không phải thân ta tinh thông phi
kiếm hơn nữa thần niệm đồng dạng cũng không yếu thì một kích này chỉ sợ đã làm
hao tổn thần thức nhiều.”

Nội linh lực ở trong kinh mạch Hàn Lập điên
cuồng chuyển động vài vòng thì dị thường trong cơ thể cũng liền biến mất nhưng
trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bất quá sau khi Hàn Lập ổn định tâm thần
thì một tay lập tức vừa chuyển, trên tay đã xuất hiện mấy cái phù lục màu sắc
khác nhau, tay vừa giương lên thì nhất thời hơn mười đão phù lục nhan sắc khác
nhau liên tiếp kích bắn ra, sau mấy cái chớp động thì liền tiến vào trong kiếm
đồ không thấy bóng dáng.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Trên mặt kiếm đồ hiện ra lục sắc hư ảnh phù
văn đem tất cả kim quang thu vào rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Kiếm đồ sau khi
bị phù văn áp chế toàn bộ kim quang phát ra thì bắt đầu không tình nguyện mà
thu nhỏ lại, cuối cùng chợt loé lên mà biến mất hoàn toàn.

Hư ảnh phù văn sau khi áp chế xong thì lập
tức hoàn nguyên trở thành mười tấm phù lục rắn chắc dán lên trên mặt kiếm đồ.
Nhất thời các luồng khí tức từ kiếm đồ phát ra thu liễm lại không còn sót lại
chút gì, trở thành một bức tranh bình thường.

Hàn Lập thấy vậy thì mỉm cười, một tay hư
không đánh ra một trảo.”Sưu.” một tiếng, kiếm đồ liền rơi vào trong tay hắn.
Thanh quang chợt loé lên rồi bức tranh lập tức hành cuốn lại mà biến mất. Hàn
Lập lúc này khẽ thở ra một hơi, trong lòng buông lỏng.

Bức tranh vạn kiếm đồ này cũng không biết
là vật gì nhưng vừa đơn giản nhìn vài lần là có cảm nhận được đồ vật này thực
sự huyền diệu dị thường, bên trong tựa hồ có bao hàm một loại pháp môn tu luyện
thần bí hoặc là một loại kiếm quyết lợi hại hoặc như loại thần niệm bí thuật
nào đó. Nhưng rốt cục như thế nào thì tự nhiên là phải chậm rãi nghiên cứu rồi
mới có thể có được kết luận chuẩn xác.

Tiếp theo hắn đi đến cái bàn trước mặt, tay
áo phất một cái, một mảnh thanh hà ba cuộn ra. Nhất thời mấy cái hộp ngọc cùng
bình nhỏ tất cả đều bị quang hà cuốn lên tay. Sau khi dùng thần niệm hướng vào
trong đó xem xét thì Hàn Lập lại nhíu mày.

Bên trong ba cái hộp ngọc phân biệt có ba
tấm phù lục, mặt ngoài có minh ấn ngân triện văn phức tạp dị thường nhưng bên
trên linh khí sớm đã tiêu tán như không còn, căn bản là vô dụng. Về phần hai
cái bình nhỏ kia thì bên trong lại trống không, chỉ có ẩn hiện mùi linh dịch
còn sót lại tản ra.

Xem ra hai cái bình nhỏ này trước đây được
sử dụng để chứa loại linh dịch nào đó nhưng bởi vì bảo quản không nghiêm mật,
công thêm nhiều năm trôi qua như vậy làm cho chúng bay hơi hết rồi. Hàn Lập hơi
cân nhắc rồi đem phù lục này thu lại.

Số phù lục này cùng với vài loại phù lục
chứa vài loại Kim Khuyết Ngọc Thư khác nhau rất lớn, thật đáng giá để nghiên
cứu phục chế một lần. Tiếp theo hắn lại đem mọi ngóc ngách mật thất điều tra
qua một lần nhưng không thu hoạch được gì nữa. Thấy vậy Hàn Lập bèn đi ra bên
ngoài.

Còn ba cái mật thất kia hắn cũng không có
buông tha nhưng tất cả đều giống như cái trước, bên trong tất cả đều trống
rỗng. Khi hắn đi đến cái mật thất cuối cùng thì cước bộ không khỏi có chút
nhanh lên.

Không bao lâu sau, Hàn Lập liền đi ra khỏi
toà thiên điện, đứng ở cửa điện phân biệt hướng về phía sơn đão dẫn đến hai
gian thiên điện cùng chủ điện liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Lúc này Thạch Côn cùng Liễu Thuý Nhi hẳn là đã lên đến đỉnh núi.

Chương 1647: Dược viên

Bất quá, ảo trận tại quảng trường kia cũng
không phải là loại bình thường. Hai người này nếu không có thủ đoạn đặc thù thì
tuyệt không trong khoảng thời gian ngắn mà thông qua được. Nhưng cho dù là như
thế thì thời gian dành cho bọn họ cũng không nhiều lắm, tối đa chỉ điều tra
được một vài chỗ mà thôi.

Hàn Lập sau khi cân nhắc như thế thì ánh
mắt nhìn sang hai nơi thiên điện khác quét qua vài lần, bộ dáng hơi có vẻ lưỡng
lự không quyết. Bỗng nhiên, trong mắt hắn tinh quang chợt loé rồi nhìn về phiến
lầu các đỉnh thai phía sau chủ điện kia. Nơi đó có cây xanh biếc, khắp nơi được
một cỗ mộc linh khí nồng đậm bao phủ, hơn nữa trong mỗi cơn gió nhẹ thổi tới
đều ẩn hiện có chút dược hương lẫn ở trong đó.

Hàn Lập thở dài một hơi, trong lòng không
khỏi thầm mắng chính mình là một tiếng “ngu ngốc.” Đối với tu luyện giả mà nói,
dược viên là cái mà khẳng định là mỗi một động phủ phải có. Nơi đây chính là
tiên nhân di lưu chi địa, nghĩ đến dược viên khẳng định là phải có tồn tại. Mà
các bảo vật khác dù có thì sao có thể so sánh với linh dược của Tiên giới chứ.

Chỉ cần có thể tìm được linh dược thích hợp
mà hắn lại có cái bình nhỏ thần bí nọ thì có thể đem linh dược đó mà nhân ra số
lượng lớn, cái này so với bảo vật gì đó thì đều mạnh hơn gấp trăm lần. Chỉ cần
lấy linh khí từ xa xa lan đến đây thì xem ra dược viên này rõ ràng là nằm ở
giữa phiến lầu các đỉnh thai kia.

Sau khi trong lòng nghĩ thông suốt, Hàn Lập
không hề chần chờ nữa, lúc này mang theo cự viên khôi lỗi hoá thành một làn khó
nhẹ nhàng bay thẳng đến mặt sau chủ điện. Lấy tốc độ đáng sợ của Hàn Lập chỉ
trong một chén trà nhỏ công phu sau hắn đã đến nơi. Tuy rằng không biết vị trí
chuẩn xác của dược viên nhưng căn cứ theo mức độ đậm nhạt của mộc linh khí thì
có thể phân biệt được dễ dàng.

Hắn cũng không quản trên đường đi có những
toà kiến trúc gì, chỉ sau mấy cái chớp động thì đã đến một chỗ bằng phẳng phía
trước một gian lầu các ba tầng. Ở chỗ này rõ ràng là có một mảnh vườn rộng một
mẫu, dược hương đúng là từ bên trong này phát tán ra. Bất quá cả toà dược viên
này đều bị một cái ngũ sắc tử kim quang trụ bao quanh, từ đó toả ra một mảnh
ngũ sắc quang tráo bao phủ lấy nó. Hàn Lập thấy cảnh này thì không khỏi nhíu
mày.

Pháp trậ này là đãi hình pháp trận, thoạt
nhìn so với cấm chế ở trên cửa mật thất lúc trước thì đã thấy có chút khó giải
quyết nhưng đối với loại phòng hộ cấm chế này thì hắn tự hỏi lại lại có vài
phần tự tin. Sau khi hơi trầm ngâm, hắn liền một tay bấm quyết há miệng phun ra
một đoàn ngân sắc hoả cầu. Trong ngân sắc hoả cầu có một tiếng thanh minh
truyền ra.

Hoả cầu ngân quang chợt loé lên rồi biến ảo
thành một con ngân sắc hoả điểu bay ra. Đúng là Phệ Linh Thiên Hoả hoả điểu.
Hoả điều này tối am hiểu thôn phệ các loại linh diễm linh lực, đối với việc bài
trừ cấm chế này mà nói tự nhiên là có diệu dụng không thể tưởng được.

“Đi!”

Hàn Lập không chút khách khí chỉ vào ngũ
sắc quang tráo trước mặt, trong miệng khẽ quát một tiếng. Nhất thời ngân sắc
hoả điều hai cánh mở ra trực tiếp hoá thành một đoàn ngân quang kích bắn ra.

“Oanh.” một tiếng!

Ngũ sắc quang tráo hơi nhoáng lên một cái.
Tiếp theo ngân diễm quang hà đan vào nhau mà phát ra tiếng nổ liên miên không
dứt. Bên ngoài thân ngân sắc hoả điểu hoả diễm xoay quanh bay múa, thi thoảng
trực tiếp bắn ra bốn phía, tất cả hoả diễm này khi tiếp xúc với ngũ sắc quang
tráo thì đều loé lên biến mất, bị cắn nuốt vô ảnh vô tung. Một lát công phu sau
quầng sáng liền trở lên loãng hơn. Hàn Lập thấy cảnh này thì trong lòng nhất
thời lộ ra vẻ vui mừng.

Cấm chế do tiên nhân lưu lại này tựa hồ
cũng không được tốt lắm, so với dự đoán thì dễ dàng phá giải hơn nhiều. Hắn
đang muốn tái thi pháp thúc dục uy năng của hoả điểu thì từ trên tử kim quang
trụ bốn phía kia lại bỗng nhiên phát ra thanh âm vù vù, tiếp theo ngũ sắc linh
quang đãi phóng, từng đão quang trụ dày đặc từ phía trên phun ra, chỉ chợt loé
lên rồi đều rót vào phía trên quầng sáng.

Quầng sáng nguyên bản vừa mới bắt đầu yếu
bớt đi lập tức hào quang chợt loé rồi lại dày đặc như lúc ban đầu. Hàn Lập thấy
vậy thì sắc mặt không khỏi trầm xuống nhưng hắn không lưỡng lự, mười đầu ngón
tay mơ hồ khu động pháp quyết, trong miệng đồng thời lầm bầm rồi bỗng nhiên một
từ “trướng.” từ trong miệng hắn hung hăng phun ra.

Kích thước của Phệ Linh hoả điểu nguyên bản
chỉ có một thước nhưng lúc này hai mắt hung quang chợt loé, hai cánh mở rộng ra
rồi hướng lên trời cao bắn lên, tiếp theo nó xoay quanh một cái và hình thể
nhanh chóng phình lớn lên. Chỉ một lát công phu sau, một con ngân sắc hoả điểu
hình thể một trượng hiện lên phía trên ngũ sắc quang tráo.

Hoả điểu ngẩng đầu kêu lên một tiếng thanh
minh rồi hai cánh thật lớn hướng xuống phía dưới hung hăng quạt một nhát.”Phốc
xuy.” một tiếng xé gió đãi tác, vô số ngân vũ biến thàn hoả cầu như mưa điên
cuồng kích xuống.

Cả không gian bỗng chốc tràn đầy tiếng nổ
vang động, hoả diễm rào rạt đem cả quầng sáng bao phủ trong đó. Ngay cả có ngũ
sắc quang trụ không ngừng rót linh lực vào nhưng quầng sáng này bắt đầu kịch
liệt chớp động. Thấy vậy, ngân sắc hoả điểu thật lớn thu hai cánh lại, thân hình
quay tròn vừa chuyền rồi ngân quang sau lưng đãi phóng mà hoá thành một viên
hoả cầu lớn giống như lưu tinh từ trên cao lao thẳng xuống.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Ngũ sắc quang tráo kia rốt cục vô pháp chống đỡ, mặt ngoài bắt đầu tấc tấc vỡ
vụn ra. Hàn Lập thấy vậy trong lòng vui vẻ hẳn, ánh mắt chớp động liền chuẩn bị
sau khi quầng sáng kia hoàn toàn hư hại thì lập tức vọt vào trong dược viên
nhưng hắn suy nghĩ hiển nhiên quá đơn giản.

Mấy cái Tử kim quang trụ kia đột nhiên
ngừng phun ra linh lực nhưng ngay sau đó liền phát ra tiếng sấm thanh lớn, điện
quang chớp động rồi từng đão tử sắc hồ quang nhất thời hiện lên.

Vừa thấy hồ quang này, sắc mặt Hàn Lập chợt
khó coi dị thường, ánh mắt đảo qua ngũ sắc quang tráo mắt thấy sẽ hư hại hoàn
toàn kia lúc này cắn răng một cái, không những không lùi lại tránh né mà ngược
lại trên người hắc khí quay cuồng một trận rồi Thiên Ngoại ma giáp lại hiện
lên, hơn nửa linh lực trong cơ thể như nước lũ cuốn về ma giáp kéo đến.

Mặt ngoài ma giáp vô số hắc sắc phù văn bắn
ra vây quanh Hàn Lập mà chuyển động không ngừng đem hắn bao vào trong đó. Tiếng
sấm vang lên rồi vô số đão tinh tế kim hồ nhảy vọt ra mà hoá thành một tầng kim
sắc điện võng đem hắn bao vào bên trong.

Lúc này một tay hắn hư không đánh ra một trảo,
nhất thời một tấm phù lục xuất hiện rồi hướng lên trên người áp vào. Hào quang
chợt loé rồi vô số hào quang các màu sắc khác nhau hiện lên ngoài thân. Sau đó
tay áo bào Hàn Lập run lên, Nguyên từ cực sơn từ trong tay áo bay ra. Tiểu sơn
này bị pháp quyết thúc giục lập tức biến thành hơn mười trượng giống như một
cái cự thuẫn che trước người.

Ngay cả tử sắc hồ quang này có lợi hại thì
hắn cũng không tin là lôi điện chi lực của nó có thể đem ngọn núi này hoà tan.
Cơ hồ ngay lúc Hàn Lập vừa hoàn thành việc này thì mấy quang trụ tử kim kia
đồng thời phát ra một tiếng nổ thật lớn như sét đánh.

Năm đão tử sắc hồ quang thô to từ phía trên
bắn ra, trên đường đi hội tụ lại thành một đoàn rồi dung hợp thành một viên lôi
cầu đường kính hơn nửa trượng mà hùng hổ xông thẳng đến Hàn Lập.

Hàn Lập vừa thấy được kích thước kinh người
của tử sắc lôi cầu thì sắc mặt có chút tái xanh nhưng vẫn không có hành động
gì, chỉ thấy trong miệng quát khẽ một tiếng rồi bàn tay bỗng nhiên vỗ vào hắc
sắc tiểu sơn trước người. Nhất thời mặt ngoài tiểu sơn ngân sắc phù văn chợt
loé lên rồi một quầng sắc màu xám từ trên núi cuộn ra mà trực tiếp nghênh đón
về phía tử sắc lôi cầu đối diện. Ngay sau đó, hai cái liền va chạm với nhau.

Một tiếng nổ kinh thiên như sét đánh vang
lên, quầng sáng màu xám bị lôi cầu làm cho rung động mà vỡ tan, cơ bản là không
thể ngăn cản được bao lâu. Điều này cũng khó trách!

Nguyên từ thần quang này ngay cả huyền diệu
nhưng chỉ có tác dụng đối với ngũ hành chi lực mà thôi, còn đối phó với lôi cầu
này là do tiên giới bí truyền lưu lại thì tự nhiên là không có tác dụng.

Lúc này tử sắc lôi cầu vừa động, bộ dáng sẽ
chuẩn bị vao vào hắc sắc tiểu sơn. Hàn Lập thấy vậy thì khoé miệng hơi nhếch
lên. Hiện tại thần thông của Nguyên từ cực sơn cũng không phải chỉ là có một loại
Nguyên từ thần quang này. Bàn tay hứn đặt lên ngọn núi bỗng nhiên thanh quang
chợt loé rồi một đão pháp quyết bay ra nhập vào trong đó.

Nhất thời phía trên hắc sắc tiểu sơn ngân
sắc phù văn từ trên núi bay ra, hơn nữa sau khi quay tròn vừa chuyền thì cũng
hoá thành một cái lưới màu đen che chắn trước ngọn núi. Tử sắc lôi cầu chợt loé
lên rồi liền đụng vào lưới đem này rồi lại cũng chợt loé lên mà qua, bộ dáng
giống như một chút ảnh hưởng cũng không có.

Hàn Lập ánh mắt ngưng trọng lại nhìn rành
mạch, lôi cầu nguyên bản đường kính nửa trượng nhưng sau khi bay xuyên qua hắc
sắc quang võng thì trong nháy mắt hình thể bị thu nhỏ lại ước chừng chỉ còn một
phần ba nhưng không chờ hắn kịp nghĩ gì nhiều.

Lôi cầu vừa kích lên bản thể của hắc sắc
tiểu sơn thì nhất thời một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tử sắc lôi
quang đãi thịnh rồi đột nhiên “thử lạp.” một tiếng, lưỡng đão tử sắc điện xa
một chút t heo hai bên sườn cự sơn vọt qua rồi như thông linh nhằm thẳng Hàn
Lập mà đến.

“Phốc phốc.” vài tiếng, vô số màn hào quang
bên ngoài vừa cùng lưỡng đão từ xa tiếp xúc thì đều chợt loé lên mà toán loạn
phá diệt, bộ dáng không thể ngăn cản mảy may. Khoé mắt Hàn Lập chợt kinh hoảng,
một tay bỗng nhiên vung lên. Trên người kim sắc điện võng nhất thời có tiếng
sấm truyền ra rồi nhằm thẳng đến lưỡng đão tử điện cuốn đến nhưng ngay tại lúc
đó chợt có một tiếng vỡ thanh thuý truyền đến.

Hàn Lập vừa nghe được thanh âm này thì cơ
hồ không cần suy nghĩ thân hình nhoáng lên một cái rồi liên tiếp mang theo tàn
ảnh hướng một bên dạt ra. Đúng là ngũ sắc quang tráo đã bị ngân sắc hoả điểu
phá hỏng hoàn toàn.

Nhưng tử, kim lưỡng sắc hồ quang vừa đan
vào nhau thì lưỡng đão điện quang lại đột nhiên bạo liệt mà nổ tung. Tử mang
trong nháy mắt công phu đã đem kim quang hoàn toàn bao phủ vào trong đó. Tác
động của vụ nổ này thật lớn, lốc khí một chút đã cuồn cuộn nổi lên, cơn lốc này
mang theo vô số tia điện màu tím lăn xuống đem thân hình Hàn Lập vừa động bao
vây vào trong đó.

Sắc mặt Hàn Lập tái xanh, thân hình không
dám dừng lại. Tiếng gầm rú vang lên rồi hắc sắc phù văn trong nháy mắt vỡ vụn
ra mà hoá thành một cỗ hắc khí cùng tử sắc điện hồ đan vào nhau rồi lại cùng
bạo liệt mà song song tán loạn tiêu thất.

Ngay sau đó, một cái hư ảnh ba đầu sáu tay
màu vàng từ trong hắc khí hiện ra, song chưởng của nó vung lên rồi vô số kim
quang từ sáu bàn tay phun ra đem cơn lốc kích đến lung lay sắp đổ, thanh thế
cực kỳ kinh người.

Mấy cái gai sắc nhọn của ma giáp trên người
Hàn Lập đột nhiên hắc mang chợt loé rồi một đão hắc sắc quang trụ phun ra. Cơn
lốc này dưới sự tấn công của lưỡng chủng công kích rốt cục gào thét lên một
tiếng mà tan thành mây khói.

Thân hình Hàn Lập vừa động lại hướng tới
dược viên lao tới nhưng vào lúc này, tử sắc quang trụ đột nhiên phát ra một
tiếng vù vù rồi vô số quang hà chợt hiện, quầng sáng vừa mới vỡ tan chợt loé
lên rồi khôi phục như lúc ban đầu ở phía trên dược viên.

Hàn Lập muốn dừng lại nhưng căn bản là
không kịp rồi, một đầu hắn đã chui vào trong ngũ sắc quang mà. Bốn phía tiếng
sấm lại vang lên, mặt ngoài quầng sáng lôi quang chợt loé rồi từng đão tử sắc
hồ quang lại vọt ra, tiếp theo mấy tiếng sét đánh liền hoá thành tử sắc điện xà
bắn ra. Sắc mặt Hàn Lập có chút tái nhợt đi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3