Phàm nhân tu tiên - Chương 1664 - 1665
Chương 1664: Sụp đổ
Nhưng một màn kế tiếp xảy ra làm cho Hàn
Lập hoảng sợ xuất hiện.
Khi thanh quang mới vừa bao lấy khôi lỗi
trước mắt thì toàn thân khôi lỗi đột nhiên quang mang cuồng thiểm rồi tản mát
ra khí tức cực kỳ nguy hiểm và chỉ bằng vào luồng khí tức đó đã đem thanh quang
đánh tan.
Hàn Lập cả kinh, không cần suy nghĩ gì cả
thân hình nhoáng lên mang theo tàn ảnh liên tiếp lùi ra phía sau. Sau mấy cái
chớp động thì cả người xuất hiện ở bên ngoài đài cao trên không trung. Trong
nháy mắt chín con khôi lỗi đồng thời vung ngân thương trong tay lên rồi một đão
ngân mang kinh người chợt phun ra nhưng lại phân biệt chém về phía một con khỗi
lỗi gần nhất.
“Bụp bụp.” vài tiếng vang lên, chín con
khôi lỗi đều bị chém thành hai mảnh rơi xuống đất mà nổ tung ra. Trên đài cao
thoáng cái đã đầy mảnh vụn từ đám khôi lỗi sau khi bạo liệt.
Hàn Lập tận mắt chứng kiến cảnh này thì tự
nhiên là cảm thấy đáng tiếc, ánh mắt sau khi đảo qua đống mảnh vụn thoáng chút
trầm ngâm rồi độn quang khẽ động bay quanh đài cao một vòng rất nhanh.
Quang hà cuộn xuống phía dưới, đống mảnh
vụn khôi lỗi trên mặt đất đều bị thu hết không còn. Độn quang lại bay lên đài
cao rồi vụt tắt lần nữa hiện ra Hàn Lập.
Những khôi lỗi này tuy rằng luyện chế có
chút thô sơ nhưng tài liệu sử dụng lại là những tài liệu hắn chưa bao giờ thấy
qua, Hàn Lập dự định thu hồi nguyên cứu sau hoặc về sau có tác dụng khác. Sau
khi làm xong hết thảy, hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Trên đài cao lúc này đã trống trơn, bộ dáng
không còn vật gì nữa mà chỉ còn mỗi bức đồ án tinh không đồ thật lớn và cực kỳ
hoàn chỉnh. Sự lợi hại của bức tinh không đồ này Hàn Lập đã tự mình thể nghiệm qua
nên bây giờ tu vi của hắn đã tăng nhiều nhưng cũng không dám nhìn quá lâu.
Sau khi hít một hơi sâu, tay Hàn Lập hơi
run lên rồi đột nhiên trong tay xuất hiện một quyển trục màu trắng nhạt, cổ tay
hơi run lên hướng xuống phía dưới ném đi.
Quyển trục lập tức hoá thành một đão bạch
quang hướng xuống dưới lao đi, khi cách dài cao hơn mười trượng liền dừng lại
huyền phù tại chỗ. Hàn Lập giơ tay bấm quyết, đồng thời trong miệng lầm bầm
niệm chú rồi hướng xuống dưới ngưng trọng điểm ra một chỉ.
“Phốc.” một tiếng.
Quyển trục liền mở ra, bên trong để lộ ra
một khoảng trống rộng vài thước. Theo đó trong quyển trục phát ra tiếng chú ngữ
điên cuồng tăng lên, trong chốc lát công phu đã hoá to thành kích thước của đài
cao, bộ dáng như con diều trắng lơ lửng trên không trung.
Hàn Lập mỉm cười, tiếng chú ngữ trong miệng
cũng dừng lại, mười ngón tay liên tiếp búng ra. Nhất thời từng đão pháp quyết
bắn lên hoạ trục phía dưới không thấy tung tích. Trong quyển trục, các loại hào
quang đãi phóng rồi từ từ rơi xuống phía dưới, trong khoảnh khắc đã đem cái đài
cao bao bọc nghiêm mật bên trong.
Được Hàn Lập sử dụng pháp quyết điên cuồng
thúc dục, tại chỗ trống trong quyển trục, quang hà diễm lệ lưu chuyển bất định,
có vẻ diễm lệ và thần bí dị thường. Sau một chén trả nhỏ công phu, quang hà
trên quyển trục dần dần tiêu thất để hiện ra nguyên bản màu trắng đã biến thành
năm màu.
Hàn Lập không nói gì mà vẫy vẫy tay, trên
hoạ quyển lập tức xuất hiện quang mang rồi từ trên đài cao bay lên không và
cũng rất nhanh thu nhỏ lại. Trong nháy mắt kích thước của nó đã biến thành vài
thước, nguyên bản hoạ trục vốn trống không thì lúc này xuất hiện một bản tinh
không đồ thu nhỏ lại vài phần.
Hàn Lập đã sử dụng bí pháp đem tinh không
đồ trên đài cao sao chép lại, hoạ quyển sau khi bay xuống phía dưới thì biến
thành một cái hoạ trục tản ra ngũ sắc quang mang rồi run lên mà tự hành bắn
nhanh đi, sau đó liền chui vào ống tay áo của Hàn Lập.
Hàn Lập sao chép tinh không đồ này là do
hắn tự tin có thể từ đó mà nghiên cứu ra một ít môn đão, tối thiểu là cũng giúp
hắn lĩnh ngộ thêm về một chút ảo thuật. Kể từ đó, nơi đây cũng không còn cái gì
có giá trị nữa nhưng Hàn Lập vẫn cẩn thận tỉ mỉ tìm tòi một lần, sau khi xác
định không còn đồ vật gì nữa thì thở dài một hơi rồi hoá thành một đão thanh
quang hướng ra ngoài bắn nhanh đi.
Hắn đã ở trong Tu di không gian này gần một
ngày nên tự nhiên không muốn ở lại lâu hơn nữa.
“Oanh.” một tiếng.
Trong đãi điện lúc trước, tấm bình phong
thật lớn đang nằm trơ trọi đột nhiên nổ tung ra, một đoàn hắc quang khoảng một
trượng hiện lên trên bình phong, sau đó xoay tròn một cái thì hình thành một
tiểu hắc qua. Tiếng xé gió vang lên rồi bên trong xuất hiện một đão cầu vòng
bắn nhanh ra rồi trung tâm đãi điện hiện ra thân ảnh của Hàn Lập.
Hắn quay đầu lại nhìn tấm bình phong một
cái, con mắt thứ ba đen kịt giữa trán từ từ nhắm lại rồi biến mất.
“Đáng tiếc, cái Tu di không gian bảo vật
này đã bị người ta triệt để luyện hoá, không phải ngoại nhân có thể thu được.
Nếu không có được bảo vật này thì rất có tác dụng.”
Hàn Lập có chút tiếc nuối nói nhỏ một tiếng
rồi đưa mắt đảo qua mọi nơi. Không ngoài sở liệu, hai người Liễu Thuý Nhi quả
nhiên không có ở chỗ này.
Thần sắc hắn vẫn lãnh đãm, cũng không có vẻ
lo lắng gì nhưng sau khi hơi cân nhắc bước về phía cửa đãi điện. Hắn đã ở trong
Tu di động thiên thời gian dài như thế, thiết nghĩ các nơi ở trong cung điện
này hẳn là đều bị hai người này tim kiếm qua một lần. Bây giờ đi tìm hai người
này cũng không phải là ý hay mà nhanh chóng ly khai nơi đây, sau đó tìm địa
phương khác đả toạ mấy ngày đem pháp lực khôi phục lại rồi nói tiếp.
Nhưng Hàn Lập mới đi ra khỏi cửa điện, đang
muốn lên tiếng báo hiệu để liên hệ với hai người Liễu Thuý Nhi thì mặt đất đột
nhiên truyền đến một trận rung động, tiếp theo một trận động đất đột nhiên
truyền đến làm rung động cả không gian, tiếp theo một trận rung chuyển kịch
liệt truyền đến. Hàn Lập cả kinh nhưng chưa kịp nghĩ gì trong không trung bỗng
nhiên vì đó mà tối sầm lại rồi không biết khi nào đã có thêm một tảng mây đen
kịt lớn bay tới đem phân nửa không trung che kín lại. Trong mây đen ẩn hiện có
tiếng sấm nổ lớn!
Từng cơn lốc đen kịt như giao long đột ngột
mọc lên từ trên mặt đất trực tiếp tiến vào trong đám mây kia. Từ xa nhìn lại
như trong thiên địa đột nhiên mọc thêm rất nhiều trụ chống trời đồ sộ dị thường.
Sắc mặt Hàn Lập thoáng cái đã trở nên khó coi dị thường.
Bây giờ không cần kiểm tra cái gì, hắn cũng
có thể cảm ứng được thiên địa nguyên khí trong nháy mắt đã loạn thành một đoàn.
Đủ loại linh áp tràn ngập bầu trời, càng làm cho hắn kinh hãi là trong không
trung phụ cận còn có rất nhiều cấm chế ba động hiện lên, chợt mạnh chợt yếu,
cực kỳ không ổn định. Đây là dấu hiệu cấm chế nơi này bắt đầu mất đi sự khống
chế.
Hàn Lập không lưỡng lự, ngoài thân thanh
quang chợt loé rồi từ từ hướng lên không trung bay đi, khi lên đến cách mặt đất
sáu trượng thì mới dừng lại huyền phù tại chỗ. Cấm chế cấm không tuy rằng không
có triệt để bị mất đi tác dụng nhưng mà cấm chế chi lực không bằng phân nửa
trước kia. Như thế mà nói, phi độn ở tầng trời thấp cũng không có vấn đề gì.
Môt lúc sau, sự chấn động trên mặt đất càng
thêm mạnh mẽ, phía sau chủ điện cũng bắt đầu có một tầng tử quang nổi lên mà tử
quang này cũng chợt ám chợt minh, cuồng thiểm bất định. Từ trong một đám lầu
các ở phía sau chủ điện, một đão hoàng quang bỗng nhiên theo nóc nhà xông ra
rồi phát ra một tiếng huýt sáo dài và nhằm thẳng cung điện phía trước bay vụt
đến.
Cùng lúc đó, từ một nơi bên cạnh chủ điện
cũng có một đão bạch quang chợt loé lên bay ra rồi cũng hướng về phương hướng
đó bắn nhanh đi. Chính là hai người Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn. Bọn họ hiển
nhiên cũng không từng dự liệu đến thời khắc kinh biến này nên nét mặt đều có ẩn
chứa một tia sợ hãi.
Hàn Lập khoé mắt nhảy lên một chút rồi cũng
không có chần chờ. Thanh quang chợt loé rồi hoá thành một đão thanh sắc cầu
vồng lướt qua cái sân trước chủ điện, sau mấy lần chớp động thì đã phi độn tới
chỗ sơn đão, sau đó gấp gáp lao thẳng xuống phía dưới mà đi.
Trước kia hắn còn có chút lo lắng về hấp
lực ở chỗ sơn đão khiến hành động bị trở ngại khi hạ sơn nhưng sau khi vừa bay
ra hơn mười trượng thì đã triệt để yên tâm. Không biết là do không gian dị biến
còn hay là cấm chế trên sơn đão chỉ có tác dụng với người lên núi mà độn quang
không chút trở ngại, trong khoảnh khắc thanh quang đã chớp động một cái thì đã
xuống tới chân núi. Cơ hồ là chân trước chân sau, Thạch Côn cùng Liễu Thuý Nhi
cũng tới bên cạnh Hàn Lập.
“Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy? Không
gian nơi này không ổn định, sắp sụp đổ rồi. Ta còn có một cái trọng bảo lập tức
có thể thu lấy mà.”
Thạch Côn vừa hiện ra thân hình thì kinh sợ
dị thường gầm nhẹ nói.
“Hừ, đâu chi có ngươi. Ta cũng vừa mới phá
giải xong một đám cấm chế trong mật thất, đang muốn tiến nhập đây...”
Liễu Thuý Nhi cũng không có bao nhiêu tức
giận nói ra. Hai người tuy không có chủ ý nhắm vào người nào nhưng ánh mắt bất
tri bất giác cùng nhìn về phía Hàn Lập.
“Thế nào, nhị vị đão hữu chẳng lẽ cho rằng
việc này có liên quan tới Hàn mỗ? Ta cũng mới từ chỗ không gian cấm chế kia đi
ra, sao lại làm chuyện như vậy được?”
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, tự nhiên tuyệt
không gánh vác loại oan uổng này.
“Nhưng...”
“Có cái gì thì khi thoát ra khỏi nơi đây
rồi nói tiếp. Nếu không nhanh chóng ly khai thì một khi không gian sụp đổ e là
chết không có chỗ mà chôn đâu.”
Thạch Côn còn muốn nói thêm cái gì nữa
nhưng đã bị Liễu Thuý Nhi đi trước một bước cướp lời nói.
Vừa nghe lời này, Thạch Côn nhất thời ngậm
miệng lại không nói gì nữa mà Hàn Lập tự nhiên lại càng không biết nói gì thêm.
Ba người lại lần nữa bay lên không trung rồi hoá thành độn quang bay đi, độn
tốc nhanh hơn lúc trước vài lần.
Sau mấy cái hô hấp, ba người đã đến sát bên
truyền tống trận. Thân hình ba người nhoáng lên rồi đồng thời đi vào trong
truyền tống trận. Hàn Lập giương tay lên đánh ra một đão pháp quyết vào pháp
trận trước phía dưới, pháp trận vang lên một tiếng ông minh rồi bạch quang đãi
phóng. Thân ảnh ba người Hàn Lập chợt loé lên rồi được bạch quang triệt để bao
lấy.
Khi tiếng ông minh vừa dứt, quang mang vụt
tắt, ngay sau đó trong truyền tống trận đã không còn ai nữa. Thanh sắc quang
mang chợt loé lên, trên cao mấy nghìn trượng thân hình Hàn Lập hiện ra. Liễu
Thuý Nhi và Thạch Côn cũng đồng dạng đứng cách đó vài chục trượng. Ba người
không nói gì mà đều đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Lúc này phía dưới các loại quang hà chớp
động không thôi, tiếng nổ liên miên truyền ra, đồng thời chỗ sát mép hang linh
quang co giãn bất định, nhuyễn động không thôi, giống như một miệng núi lửa sắp
phun trào.
“Đi thôi! Nơi đây không phải là nơi có thể
ở lâu, phía dưới sắp bị phá huỷ rồi. Không cẩn thận là bị cuốn vào trong không
gian lốc xoáy, nguy hiểm cực kỳ lớn.”
Hàn Lập mặt không biểu tình nói ra rồi cũng
không để ý tới hai người Liễu Thuý Nhi nữa mà xoay người hướng về một phương
hướng phá không mà bay đi.
Hai người Thạch Côn nhìn nhau liếc mắt một
cái, thần sắc ngưng trọng rồi không nói gì nữa mà cũng độn quang theo sát Hàn
Lập bay đi. Lấy độn tốc của ba người, trong chốc lát đã cách xa hơn mấy nghìn
dặm. Vào lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía sau cuồn cuộn truyền
đến.
Chương 1665: Đuổi kịp
Từ trung tâm vụ nổ, một lượng lớn linh khí
đè nén tạo nên linh áp thật lớn cơ hồ trong nháy mắt đem mấy tầng cấm chế tại
lối vào phá huỷ tan tành. Một đão phong trụ thô to từ dưới đất phóng lên cao,
sau đó dần dần lan ra, cơ hồ đem tất cả mọi thứ trong khuôn viên vài dặm cuốn
vào cơn lốc, đồng thời một cỗ linh áp ba động điên cuồng quét về bốn phía.
Đám người Hàn Lập cho dù đứng ngoài ngàn
dặm nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức huỷ thiên diệt địa kia. Sắc mặt ba
người khẽ biến, nếu như bọn họ phản ứng chậm một chút sớm không thoát ly khỏi
bên trong không gian vừa rồi sợ rằng đã gặp bất trắc.
“Không ổn, mấy tên Giác Xi Tộc bên kia đã
phát hiện ra chúng ta rồi, chúng đang dùng tốc độ rất nhanh hướng sang bên này,
chúng sắp tới rồi.”
Liễu Thuý Nhi bỗng nhiên thất thanh nói.
“Bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi,
chúng cũng đang dùng bí thuật khoá chặt chúng ta rồi, nơi này không thể ở lâu,
phân tán ra mà chạy. Mấy tên Giác Xi Tộc này lưu lại tại đây một thời gian dài
như thế chắc là có mưu đồ không nhỏ, không nhất định sẽ truy sát chúng ta không
tha.”
Hàn Lập tựa hồ cảm ứng được điều gì đó,
thấp giọng nói.
Bây giờ bảo vật đã tới tay, bọn họ nguyên
bản mỗi người chuẩn bị chia tay nhưng bây giờ nghe Hàn Lập nói như vậy hai
người còn lại dĩ nhiên là không có ý kiến gì.
“Đã như vậy, Thạch mỗ đi trước một bước!”
Thạch Côn lúc này hướng Hàn Lập và Liễu
Thuý Nhi ôm quyền nói, sau đó độn quang tái khởi hoá thành một đão hoàng quang
bắn nhanh đi.
“Hàn huynh, mấy tháng sau tại Vân thành gặp
lại.”
Liễu Thuý Nhi cũng khẽ cười một tiếng nói.
Dứt lời, nữ tử này tay áo hơi run lên, một cái ngân sắc phi chu hiện ra trong
tay rồi khẽ nhoáng lên một cái rồi biến to ra khoảng một trượng, sau đó trực
tiếp bay xuống phía dưới chân nữ tử, toàn thân khẽ động rồi nữ tử này nhẹ nhàng
hạ xuống phi chu phía dưới. Cùng lúc đó, không gian phụ cận xuất hiện không
gian ba động, một đoàn ngũ sắc linh quang chợt hiện ra liền tiến nhập vào trong
cơ thể của nữ tử, rõ ràng là một con tiểu điểu.
Vừa thu hồi linh thú, Liễu Thuý Nhi dứt
khoát thúc dục phi chu dưới chân, ngân quang chợt loé lên ngay sau đó phi chu
liến biến mất, tức thì xuất hiện cách đó vài chục trượng rồi hướng một hướng
khác phá không mà đi.
Hàn Lập thấy vậy, khoé mắt khẽ giựt một cái
rồi giơ một tay lên bấm pháp quyết, sau lưng tiếng sét nổi lên rồi hiện ra một
đôi cánh trong suốt. Hai cánh chỉ khẽ chớp động một cái thì Hàn Lập đã phi độn
ra cách đó hơn trăm trượng, sau mấy cái chớp động liền biến mất tại cuối chân
trời.
Đúng lúc đó, độn quang hơi chậm lại một
chút rồi phụ cận độn quang có tiếng xé gió truyền đến, một con tiểu bạch xà
thoáng hiện ra rồi trực tiếp tiến nhập vào độn quang, sau đó độn quang tiếp tục
phá không mà đi, tốc độ lúc này dường như đã đãt tới cực hạn.
Không lâu sau, từ một phương hướng khác
linh quang chợt loé, mười mấy đão độn quang liên kết lại một mạch gào thét chạy
tới chỗ đám người Hàn Lập vừa mới đứng cách đấy không lâu, độn quang vụt tắt,
bên trong hiện ra hơn mười tên Giác Xi Tộc trang phục khác nhau. Dẫn đầu là một
gã thanh niên trên đầu có mọc ra một cây kim giác, sắc mặt âm trầm dị thường
nói:
“Mấy tên cũng rất cơ trí, vừa thấy không ổn
là lập tức chạy mất. Bất quá lúc đãi sự của chúng ta sắp thành vậy mà lại có
tộc nhân của tộc khác ẩn thân bên cạnh nhìn trộm mà không biết, nếu không phải
bọn chúng xúc động cấm chế nào đó thì sợ rằng chúng ta vẫn vô pháp phát hiện ra
mấy người này. Quyết không thể cứ như vậy mà để bọn chúng thoát đi được. Lãnh
Hàn, Bạch Quả hai người mang theo những người khác đuổi theo hai tên kia, tự ta
sẽ đuổi theo tên cuối cùng này.”
Kim giác thanh niên nghiến răng nghiến lợi
phân phó một tiếng.
“Thục Thử đặc sứ yên tâm, hai người bọn ta
nhất định sẽ không phụ lòng phó thác của đặc sứ.”
Một nam một nữ Giác Xi Tộc lập tức khom
người đáp. Trong đó nam nhân ngoại mạo trông có vẻ đã hơn bốn mươi tuổi, thân
hình cao lớn, da thịt có một lớp lân phiến dày đặc bao phủ, đỉnh đầu có một đôi
lam sắc loan giác, trông có vẻ bưu hãn dị thường. Nữ tử thì mặc một bộ ngân y,
vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, giữa trán có mọc một cây
ngân giác dài khoảng vài tấc. Hai người này hướng về phía đội ngũ phía sau hất
tay chỉ về phía sau, nhất thời những người phía sau chia ra làm hai đội, mỗi
đội ba người liền bay lên đứng phía sau hai người.
“Các ngươi đi cùng Lãnh đão hữu, còn ta sẽ
đi truy sát tên kia.”
Kim giác thanh niên vừa thấy trong đội ngũ
còn lại ba bốn người vẫn không nhúc nhích thì liền nhướn mày phân phó một
tiếng.
“Nhưng mà...”
Bốn người còn lại nghe vậy thì hơi ngẩn ra,
trong đó có một người lộ ra vẻ chần chờ thì thào nói.
“Hừ, các ngươi đã quên ta có bảo vật gì
sao? Không tính tới Huyền Thiên thánh khí, chẳng lẽ lấy thần thông của ta mà
còn đánh không lại một gã thượng tộc thôi sao?”
Kim giác Thanh niên hừ lạnh một tiếng, bộ
dáng tự tin nói.
Nghe được tên kim giác thanh niên tên Thục
Thử nói như thế, mấy người còn lại khẽ liếc mắt một cái, thầm cảm thấy có lý,
lúc này gật đầu một cái rồi cũng chia ra làm hai phần gia nhập vào đội ngũ của
đôi nam nữ lúc trước. Sau đó đôi nam nữ này liền dẫn theo đám người đồng loạt
bay lên cao rồi hoá thành hơn mười đão kinh hồng hướng về hai hướng bất đồng
đuổi theo, hai hướng đó cũng chính là phương hướng hai người Liễu Thuý Nhi cùng
Thạch Côn mới vừa rời đi không lâu.
Trong nháy mắt, nơi đây chỉ còn lại một
mình tên kim giác thanh niên. Kim giác thanh niên đem ánh mắt thu lại lạnh lùng
nhìn về phương hướng Hàn Lập rời đi, bàn tay khẽ vỗ vào thắt lưng một cái.”Vù”
một tiếng, một đoàn hoàng quang chợt bay ra. Theo một tiếng long ngân truyền
đến, một con quái thú giống như rắn mối toàn thân vàng sẫm chợt xuất hiện. Con
quái thú này có sáu chân, trên lưng có hai đôi cánh thịt thật lớn, trong nháy
mắt biến dài hơn mười trượng, thoạt nhìn dữ tợn dị thường.
Kim giác thanh niên thân hình khẽ động liền
bay lên đứng lên phía trên cái đầu rắn mối của nó. Linh quang chợt loé rồi
trong tay xuất hiện thêm một con quái trùng trông giống ốc sên, bên ngoài vỏ ốc
sáng long lanh hiện lên trong lòng bàn tay nhưng quái trùng này hơn nửa thân
thể đều co vào bên trong vỏ, hai cái xúc tu cũng co thành một cục, bộ dáng
trông có vẻ cực kỳ lười biếng.
Kim giác thanh niên khẽ nhướn mày, ngón tay
khẽ bắn động liền xuất hiện một khoả đan dược màu đỏ đậm, dược hương nồng đậm
hướng đến ốc sên bắn nhanh đi. Ốc sên nguyên bản trong bộ dáng lười biếng bỗng
nhiên tinh thần phấn chấn, đầu khẽ nhoáng lên, nhất thời như tia chớp từ trong
vỏ bay ra đem khoả đan dược kia nuốt vào trong bụng.
Nhất thời hai cái xúc tu nhỏ nhắn của con
ốc sên vươn dài ra, hồng quang chói mắt nhắm ngay hướng Hàn Lập bỏ chạy hướng
tới. Kim giác thanh niên vừa thấy cảnh này, trong mắt hàn quang chợt loé rồi
giơ một chân lên đãp xuống quái thú phía dưới.
Hoàng quang chợt loé, bốn cái cánh thịt của
con quái thú dưới chân hung hăng quạt một cái. Nhất thời một cơn lốc bão cát
hiện lên, đem thân hình nó triệt để bao lấy, một lát sau sau khi cơn bão cát
tan ra thì thân hình của con quái thú cùng kim giác thanh niên kia đã biến mất
vô ảnh vô tung.
-----------
Cách đó không xa, bên trong quang ti do độn
quang của Hàn Lập biến thành đang lấy một tốc độ bất khả tư nghị chạy đi, như
ẩn như hiện trên không trung, trong nháy mắt công phu đã chạy xa hơn mười vạn
dặm. Nhưng hiện tại trong độn quang, lam mang trong mắt hắn liên tục chớp động
cùng thần niệm liên tục quét lên trên thân mình, trán hắn hơi nhăn lại. Sau khi
phi độn không lâu, hắn dường như cảm thấy mình bị một thứ gì đó khoá chặt lại,
bộ dáng không buông tha mà hắn lại sử dụng tới cả linh mục thần thông mà cũng
không phát hiện ra điều gì khác thường, giống như đấy không phải là bí pháp hay
công pháp gì đó. Kể từ đó, tốc độ độn quang của hắn lại nhanh hơn trước vài
phần nhưng vẫn vô pháp thoát khỏi truy binh phía sau. Huống hồ, hắn bây giờ
đang sử dụng độn tốc kinh người nhưng đồng thời pháp lực tiêu hao cũng không
ít.
Lấy tu vi hiện tại mà tốc độ hao tổn pháp
lực như thế cũng vô pháp duy trì lâu dài, chỉ có thể giải quyết truy binh phía
sau thì mới có thể triệt để thoát khỏi tình trạng hiện tại. Mà trên đường đào
thoát hắn đã thi triển một số bí pháp thì đã biết được phía sau chỉ có một
người mà thôi. Kể từ đó, Hàn Lập cũng không có bảo trì tốc độ như trước, ánh
mắt quét xung quanh như tìm kiếm cái gì đó, tâm niệm nhanh chóng chuyển động,
sát tâm khẽ nổi lên.
Lấy tu vi hiện tại cùng nhiều đãi thần
thông, ngay cả pháp lực có tổn hao nhiều đi chăng nữa nhưng đối thủ của hắn lại
mà một gã cùng giai thì hắn tự nghĩ vẫn có thể giải quyết dễ dàng. Trong lòng
nghĩ như thế, Hàn Lập cũng không có lập tức dừng độn quang lại mà tiếp tục bảo
trì độn tốc như cũ, tiếp tục hướng về phía trước bắn nhanh đi.
Một hơi bay ra hơn vạn dặm, Hàn Lập cảm
thấy tên phía sau mặc dù còn có viện bình nhưng cự ly đã xa như thế thì cũng
không có khả năng lập tức chạy tới, độn quang chợt tắt liền ngừng lại hiện ra
thân hình Hàn Lập, hắn không nói hai lời tay áo khẽ run lên, vài chục khẩu phi
kiếm màu xanh tuôn ra, chợt loé lên rồi tản ra bốn phương tám hướng mà biến mất
trong không trung. Sau đó hắn liền đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng huyền
phù tại chỗ mà nhìn về phương hướng lúc trước chạy tới.
Không bao lâu sau, phía xa xa chợt có tiếng
gió rít nổi lên, một cỗ hoàng phong cuồn cuồn kéo đến. Thế gió thổi tới trông
có vẻ hung ác dị thường, hoàng phong chưa tới gần Hàn Lập mà đã truyền ra tiếng
“oanh long long.” như sấm giật, theo đó hoàng phong chợt tiêu thất rồi xa xa
hiện ra một quái thú giống như rắn với sáu chân cùng bốn cánh thật lớn.
Trên đầu con rắn mối, kim giác thanh niên
hai mắt híp lại nhìn về phía Hàn Lập, hàn quang chợt loé lên.
“Ngươi là người tộc nào, tựa hồ không thuộc
Thiên Vân Tộc? Mặc kệ ngươi là người phương nào đã có dũng khí rình trộm việc
của chúng ta thì cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết mà thôi.”
Thanh niên kia vừa mới mở miệng thì đã nói
ra những lời băng hàn thấu xương.
Theo đó cũng không thấy hắn có cử động gì
mà con quái thú dưới chân chợt gầm nhẹ một tiếng, ngoài thân hiện lên một đám
quái phong rồi biến mấy ngay tại chỗ chỉ lưu lại tên thanh niên, mà tên thanh
niên kia cũng không nhanh, không chậm đánh ra hư không một trảo. Một bóng đen
mơ hồ hiện lên, vặn vẹo chớp động vài cái rồi hình thể chợt kéo dài ra rồi biến
thành một cây ô mâu.
Hàn Lập thấy cảnh này, khoé miệng khẽ co
quắp một chút, bỗng nhiên trên người kim quang đãi thịnh, một tay nắm chặt bỗng
nhiên hơi nghiêng một chút liền đánh ra một kích. Quyền này chưa kịp đánh ra
hoàn toàn nhưng một kim sắc quyền ảnh trông có vẻ ngưng đọng dị thường đã gần
như thoát ra khỏi nắm tay chợt loé lên mà bắn ra.
Quyền phong đi qua nơi nào nơi đó phát ra
tiếng bạo liệt xé gió, tiếp theo quyền ảnh liền vặn vẹo một chút rồi “oanh.”
một tiếng. Kim sắc cự quyền sau khi bay ra cách Hàn Lập không xa một chút thì
bạo liệt, hoá thành một vòng kim sắc quang tráo đem phương viên mấy trượng bên
trong bao lại. Một tiếng rống kinh sợ truyền ra, tiếp theo một đoàn hoàng quang
bỗng nhiên bạo liệt mà ra rồi cùng với kim quang đan vào nhau.
Theo đó con rắn mối sáu chân chợt hiện ra
trong không trung nhưng trông bộ dáng có vẻ chật vật dị thường, trong miệng
liên tục phun ra hoàng mang liều mạng chống lại công kích của kim quang. Mà
đúng lúc này, kim giác thanh niên kia vừa thấy Hàn Lập có chút phân tâm, lúc
này nét mặt chợt hiện lên vẻ nanh ác, trong tay ô mâu chợt loé lên rồi vô thanh
vô tức tiêu thất.