Phàm nhân tu tiên - Chương 1668 - 1669

Chương 1668: Cự viên hung uy

Dưới công kích của bạch sắc khí lãng, toàn
bộ phi kiếm đều huỷ diệt nhưng kim giác thanh niên cũng không có ý tứ dừng tay
lại, bạch sắc tiểu chung lại vang lên thêm hai tiếng nữa, bạch sắc khí lãng lại
tiếp tục cuốn tới khắp nơi trong không gian.

Cùng lúc đó, pháp tướng phía sau lưng hắn
cũng nâng tay lên đem hai bảo vật lần nữa tế ra, tam sắc quang diễm đầy trời
cùng hoả vân cuồn cuộn tuôn ra. Khi đó thần sắc của hắn bỗng chuyển sang tái
xanh, miệng chợt hé phun ra một cỗ hắc khí nồng đậm, sau đó hắc khí lại bao lấy
thân hình hắn vào bên trong.

Tiếng quỷ khóc sói tru liên tiếp nổi lên,
bên trong hắc khí vô số bịch lục tế ti như ẩn như hiện tản mát ra một cỗ xú khí
nồng đậm. Kim giác thanh niên vừa ra tay cư nhiên lại đem một loạt thần thông
thi triển ra nhằm nhất kích diệt sát Hàn Lập.

Thấy cảnh này, Hàn Lập cũng hơi rùng mình
một chút.

Công kích từ những thần thông khác đối với
hắn cũng không có gì đáng để đặt trong mắt nhưng hắn lại rất kiêng kị bạch sắc
khí lãng do tiểu chung thả ra, đó là không gian thần thông công kích. Bất quá,
bởi vì pháp lực chưa phục hồi hoàn toàn cho nên hắn cũng không muốn dây dưa lâu
dài với tên thanh niên đối diện, trong lòng nhất thời trầm xuống, tâm niệm
nhanh chóng chuyển động. Kim thân một bên bỗng nhiên tử kim linh quang đãi
phóng hào quang, từ bên trong hào quang trận trận phạm âm truyền ra. Bên trong
kim quang mơ hồ có tử sắc phù văn phiên động không thôi, sau đó kim thân nâng
một cánh tay lên rồi đánh ra một trào vào hư không, bỗng nhiên một cái kim sắc
tàn nhận hiện lên trong tay.

Vừa xuất hiện, tàn nhận bắt chợt tiêm minh
một tiếng!

Dưới tiếng tiêm minh này, phương viên vài
dặm phụ cận thiên địa nguyên khí bỗng nhiên sôi trào hình thành vô số ngũ sắc
quang hà hiện lên triều bái cuồn cuộn hướng về phía tàn nhận. Cũng vì đây là
Nghiễm Hàn Giới nên thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn linh giới mấy lần nên mới
xảy ra thiên tượng kinh người như thế.

Ngũ sắc quang hà ẩn chứa vô số thiên địa
linh khí khiến cho tên thanh niên phía đối diện thần sắc không khỏi biển đổi
nhưng không cần chờ hắn có phản ứng gì khác, ngoài thân kim thân linh quang lưu
chuyển không ngừng, kim quang dọc theo cánh tay mà điên cuồng rót vào trong kim
nhận trong tay. Vốn kim thân nguyên bản cao khoảng hai trượng nhưng thoáng cái
thì đã quỷ dị hạ thấp xuống một chút, còn tàn nhận trong tay kim thân nguyên
bản không có lưỡi đao nhưng sau khi kim quang chợt loé lên liền huyễn hoá ra
một lưỡi kim nhận đầy đủ.

Kim nhận trọn vẹn trong tay kim thân bỗng
nhiên phát ra thanh âm “chi chi.” không ngừng, trên bầu trời ngũ sắc linh quang
bỗng nhiên quay tít thành một vòng, sau đó hướng về phía chuôi kim nhận điên
cuồng chui vào. Sau thời gian mấy nhịp thở công phu, kim nhận phảng phất như
cái động không đáy đem ngũ sắc linh quang đầy trời hấp thu không còn một mảnh.

Vốn kim nhận sau khi huyễn hoá ra chỉ dài
có vài thước nhưng sau khi hấp thu ngũ sắc linh quang thì đã biến dài ra tầm
một trượng, mặt ngoài kim sắc phù văn lưu chuyển chớp động không ngừng, vô
thanh vô tức hướng về phía đối diện chém ra một kích.

Một đão kim quang hình bán nguyệt từ trên
kim nhận phóng thẳng ra, lúc bắt đầu kim quang chỉ dài không quá vài xích nhưng
sau khi chớp động mấy cái thì dần dần kéo dài ra mà điên hướng về phía đối diện
quét tới.

Kim giác thanh niên phía đối diện thấy cảnh
này thì trong lòng hoảng sợ không thôi nhưng đã đến nước này thì tự nhiên là
không thể nào cùng Hàn Lập giảng hoà được nữa. Lúc này trong miệng hắn hét to
một tiếng, đồng thời ngón tay hướng về phía Hàn Lập ngưng trọng điểm ra một
chỉ.

Nhất thời bạch sắc khí lãng, hoả vân, tam
sắc hoả lãng cùng hắc khí quay cuồng một trận rồi hướng về phía kim quang đón
đầu đánh tới.

Hoả vân, hắc khí, tam sắc hoả lãng cùng kim
quang vừa tiếp xúc kim quang đã bộc phát ra một tiếng nổ kinh người nhưng chợt
rít lên một tiếng mà tản ra, căn bản không thể ngăn cản chút nào. Về phần bạch
sắc khí lãng kia cũng cuồn cuộn xông thẳng vào kim quang mà bộc phát ra một
tiếng nổ khác thường.

Hai tầng công kích đan vào nhau, chợt loé
lên rồi lâm vào thế giằng co không dứt.

“Huyền Thiên thánh khí!”

Vốn đã có chút hoài nghi trong lòng nhưng
vừa thấy cảnh này thì sắc mặt tên thanh niên kia bỗng trầm xuống. Hắn có thể
nhận ra thanh Huyền Thiên tàn nhận vì dưới công kích của tiểu chung kia mà cũng
không mảy may rơi xuống hạ phong, bất quá hắn chỉ có thể coi đấy là Huyền Thiên
thánh khí mà thôi.

Huyền Thiên tàn nhận vốn dĩ khuyết mất lưỡi
đao cho nên uy năng tự nhiên là còn lại mấy phần cho nên cũng có chút tương tự
như Huyền Thiên thánh khí. Huyền Thiên thánh khí vốn dĩ chỉ là phỏng chế từ
Huyền Thiên chi bảo nên cũng có một phần thần thông cùng uy năng của loại bảo
vật nghịch thiên này.

Lúc này chỉ thấy cổ tay của tên thanh niên
kia khẽ động, đem vật trong tay ném lên không trung, sau đó nâng một ngón tay
hướng về phía tiểu chung đánh ra một chỉ.

“Đương đương.” mấy tiếng truyền ra.

Ngón tay mơ hồ có ẩn ẩn một tia máu, mỗi
lần bắn ra thì sắc mặt của tên thanh niên cũng trắng bệch đôi chút. Bảy tám
tiếng chuông liên tục phát ra thì sắc mặt của hắn đã chuyển sang trắng bệch
không còn giọt máu. Hiển nhiên làm mỗi lần thôi động tiểu chung tương đương với
việc tổn hao nguyên khí vô cùng lớn, cho dù hắn có tu vi Luyện Hư đỉnh giai thì
cũng không thể chống đỡ được lâu dài.

Không gì hơn ngoài mấy tiếng chuông phát ra
từ tiểu chung, tự nhiên hiệu quả cũng rất kinh người.

Hàn Lập vừa nghe thấy mấy tiếng chuông ngân
phát ra thì trong nháy mắt chỉ cảm thấy hai bên tai chợt ông ông lên một trận,
bốn phía cảnh sắc mơ hồ như lọt vào khu vực không gian chi lực công kích. Một
kích bất ngờ này tự nhiên khiến hắn thất hồn lạc phách nhưng lập tức trong lòng
liền thúc dục pháp quyết, bên ngoài ma giáp vốn dĩ đã được khoác lên trên người
hắn từ trước chợt toát ra tầng tầng hắc sắc phù văn, những phù văn này quay tít
tại chỗ rồi bạo liệt ra. Một cỗ hắc sắc quái phong trong nháy mắt được hình
thành, một cỗ vô hình chi lực đem không gian phụ cận hắn bao voà trong đó.

Không gian chi lực do tiểu chung quỷ dị kia
tạo thành va chạm với hắc sắc quái phong, ban đầu chỉ có thể khiến cho hắc sắc
quái phong vặn vẹo một trận, rồi cùng với vô hình chi lực do quái phong tạo
thành triệt tiêu lẫn nhau, không cách nào gây ra tổn thương cho Hàn Lập ở bên
trong quái phong được.

Bất quá, khi tiếng chuông thứ hai truyền
đến, hắc sắc quái phong “phanh.” một tiếng liền trực tiếp tan thành mây khói,
bộ dáng không thể ngăn cản mảy may. Mà tiếng chuông thứ ba vang lên, ma giáp
ngoài thân Hàn Lập bỗng nhiên thả ra hắc sắc hào quang chói mắt, phụ cận hư
không dao động từng trận, phát ra tiếng xé gió vù vù.

Không gian chi lực trực tiếp đánh lên thiên
ngoại ma giáp, khiến cho hắc quang lung lay từng trận. Hàn Lập trước đây đã
từng sử dụng Huyền Thiên chi bảo, đối với sự lợi hại của pháp tắc chi lực vô
cùng rõ ràng, chỉ thấy sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, vội vàng bấm quyết.

Một tiếng sấm truyền tới, sau lưng hắn
thanh bạch hồ quang chợt loé lên, một đôi cánh trong suốt hiện ra. Mà đúng lúc
này tiếng chuông thứ ba đã văng vẳng truyền đến, hắc quang do ma giáp thả ra
như ngưng kết lại thành thực thể, dưới tác động của thanh âm này liền vỡ vụn ra
ngay tức khắc.

Thấy cảnh này, khoẽ miêng hắn khẽ co giật
vài cái, không hề chần chừ, đôi cánh sau lưng khẽ động cả người liền hoá thành
một đão hồ quang thanh bạch biến mất tại chỗ. Sau một khắc chỗ hắn đứng lúc
trước chợt xuất hiện không gian ba động, rồi biến thành một hắc động đen ngòm.

Khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi công kích
này thì đến lần tiếng vang thứ tư, trong nháy mắt cách đó hơn hai mươi trượng
chợt “phịch.” một tiếng, một đoàn thanh bạch hồ quang trống rỗng xuất hiện,
nhân ảnh bên trong hồ quang loạng choạng ngã vật ra. Chính là Hàn Lập vừa mới
sử dụng Phong Lôi Sí thi triển độn thuật vậy mà bị tiếng chuông của tiểu chung
kia dễ dàng phá vỡ.

Thêm một tiếng vang dài dằng dặc truyền
đến, Hàn Lập chỉ cảm thấy không gian bốn phía căng thẳng hẳn lên, cả người bị
thiên địa pháp tắc không chút khách khí bao vào trong đó. Không gian chi lực
thoáng cái hoá thành một cỗ hấp lực vô cùng to đè ép lên trên thân hình hắn,
tiếp theo hấp lực đột nhiên hướng bốn phương tám hướng bắn đi, dĩ nhiên là muốn
xé Hàn Lập ra thành muôn mảnh.

Nhưng vào thời khắc này, Hàn Lập hai mắt mở
trừng trừng ra, ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng.

Trên người hắn kim quang chói mắt rồi sinh
ra vô số tơ vàng óng ánh, đồng thời răng nanh hoàn toàn lộ ra, trong nháy mắt hắn
đã biên thành một đầu kim mao cự viên.

Cự viên này cao tới năm sáu trượng, tướng
mạo hung ác, tứ chi thô to, phảng phất như có lực lượng vô cùng lớn.

Cự viên điên cuồng rống lên, tứ chi đồng
thời dùng sức vung lên.

Một tiếng “phanh.” truyền ra, bốn phía
trong hư không phảng phất như có thứ gì đó bị kích vỡ ra, sau đó cự viên lại
nhe răng cười một cái, thân thể đong đưa sải chân bước tới. Cũng không biết làm
như thế nào mà chỉ thấy mỗi bước chân lại có thể kéo dài qua ba bốn mươi
trượng, một chút đã tới sát bên cạnh tên thanh niên kia, sau đó cự viên liền
nâng tay hung hăng đánh ra một trảo.

Một cỗ ác phong gào thét phóng thẳng chỗ
tên thanh niên kia.

Kim giác thanh niên sau khi hao tổn nguyên
khí để thúc dục tiểu chung công kích Hàn Lập, mắt thấy công kích của tiểu chung
không thể giải quyết được Hàn Lập ngay lập tức thì chỉ biết há miệng trợn mắt
đứng sững tại chỗ. Mà khi Hàn Lập hoá thành cự viên thì hắn lại càng không thể
tin nổi vào mắt mình được nữa.

Đối với cự viên do Hàn Lập biến thành chỉ
với mấy bước chân đã đến bên cạnh hắn rồi hung đánh thẳng về phía hắn nhưng hắn
cũng không còn bao nhiêu linh mẫn để ứng phó kịp, căn bản là không kịp thi pháp
thúc dục tiểu chung chống lại cự trảo của cự viên.

Mặc dù hắn đối với biến thân cự viên của
Hàn Lập không biết chút nào nhưng chỉ dựa vào sự mạnh mẽ của thân thể cự viên
mà đễ dàng ngạnh kháng với không gian chi lực thì hắn cũng không dám xem nhẹ
chút nào. Cho nên tên thanh niên kia chỉ còn bất đắc dĩ chỉ có thể một tay bắt
quyết thật nhanh, pháp tướng sau lưng toàn thân hào quang đãi thịnh, hai tay úp
lại huyễn hoá thành một thanh lam sắc cự nhận hướng lên trên cự trảo đón đầu
đánh tới.

Hàn quang trong mắt chợt loé, đối với công
kích của lam nhận kia căn bản không quan tâm tới, ngược lại khí lực toàn thân
đều dồn cả vào cự trảo đánh tiếp tục đánh tới.

Một tiếng kim chúc va chạm với nhau truyền
ra!

Lam nhận kia khi vừa mới tiếp xúc với cự
trảo thì đột nhiên rung mạnh một cái rồi hoá thành vô số đoản nhận hung hăng
đánh thẳng lên thân thể của cự viên. Chỉ thấy ngoài da của cự viên kim quang
chợt loé lên liền đánh văng tất cả lam sắc tàn nhận, ngay cả một vết xước để
lại trên da cũng không có.

“A!”

Một tiếng kinh sợ từ trong miệng tên thanh
niên kia truyền ra, trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ, không lưỡng lự chút nào
liền thúc dục pháp quyết khiến cho pháp tướng sau lưng bắt đầu huy động song
chưởng hung hăng lao thẳng tới cự viên điên cuồng đánh tới. Đồng thời một cỗ
hắc khí có pha một chút bích ti hướng không trung bắn đi, một cánh tay tiếp tục
nhấc nên, trên mặt huyết quang chợt loé, một tia máu từ đầu ngón tay phun ra.

Hắn không tiếc tổn hao nguyên khí tiếp tục
sử dụng tiểu chung công kích Hàn Lập nhưng hắn hiển nhiên đã coi thường sự bá đão
của kim mao cự viên!

Khi lam sắc pháp tướng vừa mới lao vào ngăn
cản cự viên thì một chút đã bị kim quang ngoài thân cự viên đánh cho tan thành
bụi, về phần đám hắc khí này thì đều bị tiêu diệt dưới cự trảo của cự viên.

Lôi đình nhất kích, nhất kích tất sát!

Sau khi thoát khỏi hắc khí cùng pháp tướng,
cánh tay cự viên vừa như chớp đánh tới trên hộ thể linh quang của tên thanh
niên kia, đối với công kích của cự viên thì một cái hộ thể linh quang cũng
không là gì cả, cự trảo như một tia chớp bất thình lình xuyên thủng quang linh
quang hộ thể mà đánh thẳng lên đỉnh đầu hắn, sau đó năm ngón tay không chút do
dự coi lại nắm chặt lấy đầu của hắn.

“Phanh.” một tiếng, đầu của tên thanh niên
kia như một quả dưa hấu nổ tung ra. Thi thể không đầu sau khi lảo đảo một chút
liền rơi thẳng xuống mặt đất.

Chương 1669: Giác Xi mưu đồ

“Oanh.” một tiếng, thi thể vừa rơi xuống
phía dưới mặt đất bỗng nhiên nứt toác ra, huyết quang đãi phóng. Huyết nhục
cùng nội thể còn sót lại hoá thành một đoàn huyết vũ hướng bốn phương tám hướng
bay tán loạn đi.

Tiếng xé gió vang lên.

Bên trong huyết vũ, một đão hư ảnh mơ hồ
chợt loé lên mà ra, giống như quỷ mị hướng tiểu chung cách đó không xa bắn
nhanh đi. Đúng là Nguyên anh của kim giác thanh niên kia!

Hắn cũng rõ ràng, biết sau khi mất đi pháp
thể chỉ bằng Nguyên anh mà muốn trốn thoát khỏi tay Hàn Lập thì trước tiên phải
mượn sức của tiểu chung bên kia, hy vọng dùng uy lực huyền diệu của tiểu chung
này mà thoát khỏi kiếp nạn này.

Đối mặt với huyết vũ đầy trời, cự viên căn
bản là không để vào trong mắt, ngược lại trên mặt lệ quang chợt loé, từ trong
cổ họng phát ra một tiếng rống to. Tiếng rống này như cửu thiên thiên lôi, khi
vừa ra khỏi miệng liền khiến cho không gian phụ cận chấn động mà ông ông một
trận, nơi nào âm ba đi qua không trung phụ cận nổi lên từng đoàn phong quyển
làm cho không gian vặn vẹo biến dạng. Biến thân cự viên này của Hàn Lập chỉ với
một tiếng rống kinh thiên này đã đem hư không phụ cận làm ra bộ dáng như chấn
động sắp vỡ, có thể thấy được uy lực trong tiếng rống này lớn đến mức nào.

Đám huyết vũ dưới tác động của âm ba, trong
nháy mắt đồng loạt hoá thành hư ảo, đồng thời đão hư ảnh nọ cũng bị tiếng rống
đầy uy lực bao vào trong, hư ảnh chị kịp hét thảm một tiếng liền biến thành tro
bụi nhưng bất ngờ chính là tiểu chung kia ngay lúc Nguyên anh của tên kim giác
thanh niên kia trong nháy mắt bị huỷ diệt cũng bạo liệt mà hoá thành một đoàn
bạch quang. Bất quá, uy lực của tự bạo này không có nhiều uy lực, đoàn bạch
quang nọ chỉ chớp động vài cái liền biến thành điểm điểm bạch quang quỷ dị biến
mất.

Thấy cảnh này, trong mắt cự viên lam mang
chợt loé lên nhưng không chút chần chờ nào, thân hình vừa động chợt loé lên
tiến nhập vào trong hư không. Ngay sau đó, cự viên bỗng xuất hiện trên đầu của
con quái thú đang cùng bạch sắc cự mãng dây dưa. Lưỡng đão cự quyền giống như
cuồng phong bạo vũ điên cuồng đánh thẳng xuống thân thể quái thú. Đầu quái thú
kia tu vi đồng dạng là Luyện Hư trung kì nhưng dưới công kích của cự viên cơ hồ
không kịp phản ứng thì đã biến thành bánh thịt, thậm chí ngay cả yêu đan cũng
bị cưỡng bức lôi ra khỏi cơ thể, còn tinh hồn của quái thú vừa mới thoát ra
khỏi cơ thể thì đã bị bạch sắc cự mãng không khách khí nuốt vào trong bụng mà
hồn phi phách tán.

Địch nhân cuối cùng đã đều bị diệt sát hoàn
toàn, lúc này ngoài thân cự viên kim quang chớp động, hình thể nhanh chóng co
lại, nháy mắt đã khôi phục chân thân Hàn Lập, sau đó hắn quay đầu lại nhìn chằm
chằm về phương hướng tiểu chung biến mất, ánh mắt chớp động như nghĩ tới điều
gì đó.

Ngay lúc tiểu chung tại Nghiễm Hàn Giới bị
huỷ, trong một dãy lầu các thần bí nào đó tại Linh giới, dưới tầng tầng cấm chế
bao phủ chung quanh một toà lâu các đột nhiên một tiếng hét kinh hãi truyền ra.

“Sao như vậy chứ!”

Bên trong tiếng hét bao hàm sự kinh ngạc
cùng nộ ý.

Ở lối vào toà lầu các này, vài tên kim giác
giáp sĩ đứng thẳng tắp, sắc mặt không chút thay đổi, giống như căn bản là không
nghe thấy tiếng hét vừa rồi, mà ở toà lầu các ở tầm trung có ba gã Giác Xi Tộc
chăm chú nhìn lên một cái bạch sắc tiểu chung được đặt trên một cái ngọc bàn,
sắc mặt ngưng trọng dị thường. Tiếng hét thất thanh kia là do một mỹ phụ trung
niên ước chừng hơn ba mươi tuổi, trên đầu có một đôi tiểu giác xanh biếc nhưng
một tay lại chống nạnh, trong mắt lộ ra vẻ tức giận. Bên trên cái bàn kia có
một cái cự chung cao chừng một trượng, trừ bỏ vẻ ngoài thì hình dáng và nhan sắc
đều giống hệt cái mà kim giác thanh niên kia vừa mới sử dụng.

Ở trên mặt đất phía dưới ngọc bàn có năm
pháp trận liên hoàn cỡ nhỏ, kim quang chớp động không ngừng. Trong đó bốn pháp
trận đều không có gì đặc biệt, duy nhất chỉ có một cái pháp trận gần tiểu chung
nhất là có bạch quang chớp động.

Bạch quang cùng với bạch sắc hào quang từ
cự chung toả chớp động không ngừng, giống như hô ứng lẫn nhau.

“Như thế mà vẫn có một kiện Huyền Thiên
thánh khí bị huỷ, cũng do tài liệu luyện chế thánh khí cùng với chung Chân Linh
có liên hệ nên mới quay trở về được. Xem ra tên đệ tử giữ Huyền Thiên thánh khí
ở Nghiễm Hàn Giới đã vẫn lạc không thể nghi ngờ.”

Mỹ phụ thì thào một tiếng nói.

“Điều này có gì lạ. Bên trong Nghiễm Hàn
Giới nguy cơ trùng trùng, ngoài ra còn có bao nhiêu dị tộc khác cũng phái người
vào trong đó, tiểu tử này chắc gặp phải đối thủ có thần thông nghịch thiên hoặc
là bất ngờ gặp phải hung thú thượng cổ nào đó không phải là không có khả năng.”

Một lão giả mặc bạch bào, trên trán có một
đôi thanh giác vân vê chòm râu nói.

“Sĩ Tâm huynh, lời này có thể không đúng
lắm. Có Huyền Thiên thánh khí trong tay thì cho dù có gặp phải tồn tại thánh
giai đi chăng nữa thì cũng có thể tự bảo vệ mình. Huống hồ trước đó đã có
nghiêm lệnh đệ tử giữ thánh khí cùng đội ngũ phải luôn hành động cùng nhau,
thật sự nghĩ không ra tại sao lại hắn có thể gặp nguy hiểm gì mà khiến cho một
đệ tử sở hữu Huyền Thiên thánh khí dưới sự bảo vệ của một đám người mà lại vẩn
lạc được. Hơn nữa hiện tại mới chỉ qua có nửa năm, chẳng lẽ ngay từ đầu đã
truyền tống sai vị trí tới một chỗ xa lạ nào đó, mà với thời gian dài như thế
thì cũng phải tới nơi chỉ định chứ!”

Người cuối cùng là một gã bạch diện lam bào
trung niên, ảm đảm cười nói.

Nghe trung niên nói như thế, lão giả ánh
mắt chợt loé lên rồi lâm vào trầm tư.

“Mặc kệ tên đệ tử kia gặp phải chuyện gì mà
mất mạng, đội ngũ kia đã làm mất đi Huyền Thiên thánh khí thì cũng không thể
chiếm được vật kia. Điều này đúng là không có nằm trong kế hoạch, e là có ảnh
hướng rất lớn tới đãi sự lần này.”

Trung niên mỹ phụ ngược lại bình tĩnh lạnh
lùng nói.

“Không sao, vật kia tổng cộng có năm phần.
Chỉ cần một đội ngũ khác đắc thủ thì khi Nghiễm Hàn Giới mở ra lần nữa vẫn sẽ
không ảnh hướng đến kế hoạch của bổn tộc.”

Trung niên nam tử khẽ nói một tiếng.

“Chỉ sợ những đội ngũ khác cũng xảy ra vấn
đề. Thiếu đi một đội thì có thể miễn cưỡng cứu chữa được nhưng nếu lại mất đi
thêm một đội ngũ nữa thì e rằng sẽ có phiền toái rất lớn a.”

Lão giả sau khi trầm ngâm một hồi liền chậm
rãi nói.

“Nào có thể trùng hợp như vậy được, vạn
nhất như thế thì chỉ có thể nói trách rằng cơ duyên của bản tộc chưa tới mà
thôi, không thể oán hận được.”

Trung niên nam tử mỉm cười trả nời nói.

“Nói như thế nhưng mấy người chúng ta đã
động viên không ít tài liệu quý hiếm mới luyện chế ra vài món Huyền Thiên thánh
khí, có thể nói là có chút lãng phí. Phải biết rằng những thánh khí này đều là
nhằm vào phong ấn của vật kia mà nhất thời chuyên môn tạo ra. Tuy rằng uy lực
không thể so sánh với Huyền Thiên thánh khí chính thức cũng không kém là bao
nhưng qua một khoảng thời gian liền hành tự giải thể biến mất. Nếu như không có
gì thu hoạch, ta là người phụ trách kể hoạch này, e rằng phải cấp cho những
trưởng lão khác một cái công đão.”

Lão giả nhướn mày nói.

“Công đão gì? Nhị vị chẳng lẽ đã quên kế
hoạch của chúng ta nguyên bản vốn là hoàn thành từng phần làm gì có chuyện một
công đôi việc. Mà ngay cả đãi sự tại Nghiễm Hàn Giới có thất bại thì nguyên bản
kế hoạch vẫn có tám chín phần thành công.”

Mỹ phụ trong nháy mắt hàn quang chợt loé,
chậm rãi nói.

“Cũng đúng. Có lẽ đến lúc nên đánh một trận
cuối cùng với Thiên Vân mười ba tộc rồi.”

Vừa nghe được lời này của mỹ phụ, trung
niên nam tử cùng lão giả chợt liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cũng cười một cái.

Mỹ phụ không nói gì thêm nữa, một ngón tay
hướng về phía kim sắc pháp trận có bạch quang huyền phù chính giữa điểm ra một
cái, nhất thời đoàn bạch quang kia phát ra một tiếng thanh minh dễ nghe liền
phiêu phiêu bay thẳng đến cự chung chui rồi vào bên trong. Ngay sau đó, cự
chung chợt phát ra một tiếng vù vù, mặt ngoài hiện lên tầng tâng ngân sắc phù
văn mà ra.

------------------------

Hàn Lập tự nhiên không biết rằng chính mình
đánh chết tên kim giác thanh niên kia trong lúc vô ý đã phá vỡ đãi kế cực kỳ
chu mật của Giác Xi Tộc. Giờ phút này tâm thần hắn toàn bộ đều chìm vào trạng
thái thể ngộ khi nhất quyền trảm sát cường địch lúc trước.

Hiển nhiên Kinh Chập Thập Nhị Quyết uy lực
cũng tuỳ theo tu vi của tu luyện giả mà tăng lên. Cùng là một loại biến thân
nhưng dưới tu vi Luyện Hư hậu kỳ thì uy lực chính thức mới bày ra. Biến thân cự
viên với thân thể cùng thần lực có thể đãi chiến với Hợp Thể Kỳ một hồi, một
phần cũng do cơ duyên của Hàn Lập thâm hậu, dưới ảo cảnh của tinh không đồ kia
đưa hắn trải qua vô tận năm tháng cho nên hắn đã trầm ổn hơn rất nhiều so với
trước đây, lúc này hắn vẫn có thể bảo trì thể xác và tinh thần cân bằng, không
đến mức xuất hiện tình trạng mất khống chế.

Bất quá so với việc này, hắn tuyệt đối
không rõ ràng tại sao tiểu chung kia lại biến mất một cách quỷ dị như thế, cảm
thấy cực kỳ đáng tiếc. Bất quá chỉ là một kiện phảng chế Huyền Thiên chi bảo mà
đã có thần thông thần kỳ như thế, nếu có thể đoạt tới tay mà nói thì thực lực
của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng nếu kiện dị bảo này đã biến mất vô ảnh vô
tung thì hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đem tâm tư này ném lên tận mây xanh,
sau đó đem bảo vật của tên kim giác thanh niên tất cả thu lại liền hoá thành
hoá thành một đão thanh hồng phá không rời đi.

Một lát công phu sau, Hàn Lập đã phi độn ra
cách đó mấy vạn dặm. Bên trong độn quang, Hàn Lập bắt đầu tỉ mỉ cân nhắc kế
hoạch tiếp theo của bản thân.

Tuy rằng hắn đã hiệp trợ hai người Liễu
Thuý Nhi đoạt được vật mà Đoạn Thiên Nhận cùng Thải Lưu Anh phải có nhưng trước
đây hắn cũng đã đáp ứng với Thạch Kiến Tộc sẽ thu thập một số tài liệu luyện
khí còn chưa tới tay. Cố nhiên Đoạn Thiên Nhận đã có nói qua, chỉ cần đem bảo
vật trong cấm chế chi địa nọ tới tay thì việc này cũng không cần đặt trong lòng
nữa nhưng hắn vẫn đem yêu cầu của Thạch Kiến Thạch tộc hoàn thành, tránh vì
việc này mà trể nãi kế hoạch mượn truyền tống trận.

Trong lòng cân nhắc như thế, mặc dù từ đây
đến vị trí có tài liệu đấy cũng cần đến cũng còn thừa thời gian cho nên hắn
quyết định đi đến đó một chuyến. Bất quá, trước đó hắn cũng cần phải khôi phục
lại pháp lực trước rồi nói sau. Bên trong Nghiễm Hàn Giới này nguy hiểm trùng
trùng, ngay cả tu vi của hắn đãi tiến nhưng cũng không dám có chút khinh thị
nào. Cân nhắc xong xuôi, lúc này hắn bắt đầu điều chỉnh phương hướng rồi phá
không bay đi.

Gần nửa ngày sau, Hàn Lập đã xuất hiện trên
không trung một mảnh rừng nhỏ, sau khi bay quanh một vòng thì lam mang trong
mắt chợt động quét qua khắp nơi một lần, tựa hồ cảm thấy không có gì nguy hiểm,
lúc này liền hoá thành một đão thanh quang trực tiếp rơi xuống rừng rậm. Một
lát sau, Hàn Lập tìm thấy được cái huyệt động nằm dưới rễ một cây đãi thụ, sau
khi xem xét cẩn thận liền bắt đầu bày ra một cái ẩn nặc pháp trận, đem đãi thụ
che kín lại. Sau đó tay áo bào khẽ run lên, một đão hoàng quang từ trong tay áo
bay ra, chợt loé lên một cái liền hoá thành một con tiểu thủ.

Đúng là Báo Lân Thú!

Con thú này trước đây đã nuốt vào bụng
không ít yêu đan của Ngân sắc Tam nhãn ám thú liền lâm vào trạng thái ngủ say,
trước đó không lâu đã tỉnh dậy. Tuy rằng nó đã luyện hoá hoàn toàn đám yêu đan
này nhưng bề ngoài tựa hồ vẫn chưa có biến hoá gì lớn, chỉ là trên người lại có
thêm một ít hắc sắc hoa văn, hơn nữa trong hơi thở tựa hồ lại có chút bất đồng,
Hàn Lập chỉ cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm bên trong đó.

Điều này làm cho hắn không khỏi đánh giá
lại con thú này một lần nữa.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3