Phàm nhân tu tiên - Chương 1672 - 1673

Chương 1672: Hỗn Nguyên Xích

“Phanh.” một tiếng, kim quang sau đó bạo
liệt ra theo kim bàn phun ra từng đão ngân sắc phù văn hướng về ngọn núi bắn đi
khắp nơi. Ngân quang chớp động rồi tất cả phù văn đều chui vào bên trong núi
đá, sau đó xuyên qua tầng tầng khoáng thạch mà vào sâu bên trong lòng núi.

Hàn Lập lẳng lặng huyền phù tại chỗ, mặt
không chút biểu tình. Một chén trà nhỏ công phu sau đó, hư không phía dưới kim
bàn đột nhiên phát ra một tiếng “vù vù” xé gió, tiếp theo kim quang chợt lóe
lên. Hàn Lập thấy vậy đuôi lông mày khẽ nhíu lại, một tay hướng về phía kim bàn
phất lên một cái, viên bàn chợt lóe lên liền bị nhiếp vào trong tay của Hàn
Lập.

Hàn Lập cúi đầu xuống nhìn viên bàn thật
kỹ, chỉ thấy mặt ngoài kim bàn lưu chuyển một đoàn linh quang chói mắt, khóe
miêng hắn khẽ run run một chút, bên ngoài thân hoàng quang chợt lóe lập tức
hướng về phía ngọn núi bắn thẳng tới, vô thanh vô tức lập tức bay xuyên qua
tầng tầng đất đá hướng bụng núi chui vào, tuy là đang thi triển thổ độn thuật
nhưng tốc độ cũng không kém phi độn như lúc trước là bao. Chỉ một lát công phu
sau, phía trước mặt hắn đột nhiên sáng ngời, một cái động ngầm thật lớn quỷ dị
xuất hiện. Bên trong huyệt động có một đoàn kim quang đang huyền phù ngay giữa
không gian huyệt động, bề ngoài bộ dáng không chút hao tổn, đúng là kim đoàn từ
ngân sắc phù văn do kim bàn tạo thành ban đầu.

Độn quang chợt tắt hiện ra Hàn Lập ngay bên
trong huyệt động, ánh mắt nhanh chóng hướng bốn phía đảo qua một lần, nhất thời
phát hiện được mấy thông đão uốn lượn thông với nơi này. Thần sắc hắn vừa động
nhanh chóng hướng về phía một cái thông đão gần đó đi tới.

Bên trong thông đão chỉ có một mảnh tối
đen, cơ hồ không thể nhìn rõ năm ngón tay được nhưng chỉ thấy Hàn Lập tùy ý
xuất ra viên dạ quang tinh thạch để cho nó huyền phù ngay trên đỉnh đầu, từ đó
trong thông đão tự nhiên sáng rõ như ban ngày. Sau khi đi qua một đoạn nhỏ, hắn
đem thần niệm hướng bốn phương tám hướng quét khắp nơi trong thạch động gồ ghề.
Một lát sau hắn liền dừng cước bộ lại, mở miệng phun ra một đão thanh sắc tiểu
kiếm, thanh quang chợt lóe lên liền kích lên trên thạch bích. Kiếm quang này cơ
hồ sắc bén dị thường, nơi nào kiếm quang đi qua thạch bích đều như đậu hũ dễ
dàng đâm sâu vào bên trong. Trong nháy mắt trước mắt đã xuất hiện một cái thạch
động phía trên thạch bích.

“Đương.” một tiếng từ bên trong huyệt động
mới tạo truyền ra, có vẻ rõ ràng dị thường. Hàn Lập sau khi nghe được thanh âm
này, trên mặt lộ ra một tia hỉ sắc. Một tay bấm quyết, một ngụm thanh sắc tiểu
kiếm từ bên trong huyệt động lập tức quay trở về trong tay hắn, chỉ thấy bên
trên tiểu kiếm có đính một khoáng thạch màu tím đen không rõ danh tính.

“Quả nhiên là nơi này, số lượng cũng không
ít, muốn thu lấy toàn bộ e là phải mất vài ngày mới làm được.”

Hàn Lập nâng phi kiếm thu lấy khoáng thạch
vào trong tay, sau đó ngưng thần nhìn kỹ rồi tự thì thào nói một câu.

Hắn tự nhiên sẽ không tự mình đào xới tìm
kiếm khoáng thạch bên trong lòng núi, lúc này một tay hướng về phía túi trữ vật
hất lên một cái, vài đão linh quang chợt bay ra sau đó hiện ra trước người mấy
đầu khôi lỗi hình dạng khác nhau.

Số khôi lỗi này đều do hắn luyện chế khi
còn ở dưới Nhân giới, cấp bậc tuy vô cùng thấp nhưng cũng đối với việc khai
thách khoáng thạch bên trong lòng núi này thì xem ra vẫn dư sức. Sau đó, hắn
lại khẽ vuốt lên thiên linh cái một cái, đệ nhị Nguyên anh cũng theo đó mà bay
ra, sau đó trực tiếp phụ trách thao túng đám khôi lỗi này thực hiệc công tác
đào mỏ, còn về phần hắn thì tự nhiên là lại thi triển thổ độn thuật rời khỏi
lòng núi. Lúc này Khúc nhi cũng vừa mang theo mấy vạn khỏa nội đan của Phi hồng
ngư bay lại đây, sau đó đem toàn bộ bên trong trữ vật thủ trạc giao cho Hàn
Lập. Sau khi kiểm tra cẩn thận, vẻ mặt liền lộ ra vẻ vừa lòng, trong miệng
khích lệ Khúc nhi vài câu, sau đó đem trữ vật thủ trạc này cẩn thận thu lại.

“Chủ nhân, Khúc nhi cảm ứng được khu vực
gần đây tựa hồ có không ít linh dược, tiểu tỳ đem toàn bộ thu lấy lại đây nhé!”

Khúc nhi do dự một lát rồi hướng về phía
Hàn Lập rụt rè nói.

“Linh dược? Ngươi thân là thiên địa linh
vật có thể cảm ứng được có lẽ là không sai. Được rồi, nơi đây cũng không có
mãnh thú gì khác, thời gian cũng còn nhiều ngươi cứ làm theo ý mình đi.”

Hàn Lập nghe nói như thế thì cũng có chút
ngoài ý muốn nhưng không có ý ngăn trở đồng ý nói.

“Đa tạ chủ nhân, tiểu tỳ đi làm ngay!”

Nữ đồng tỏ ra vui vẻ, hân hoan đáp lại.

Sau đó bạch quang tái khởi, nữ đồng lập tức
hóa thành một đão độn quang hướng trời cao bay lên, sau đó hướng về ngọn núi
thấp xanh rờn bên cạnh kích bay tới. Hàn Lập khẽ cười một cái, lúc này bắt đầu
đi tìm một khối cự thạch tùy ý khoanh chân ngồi xuống. Tay áo bào khẽ run lên,
hơn mười đão trận kỳ màu sắc khác nhau, linh quang chớp động hướng bốn phương
tám hướng biến vào hư không không thấy bóng dáng.

“Phốc.” một tiếng.

Một tầng ngũ sắc quang tráo hiện lên đem cả
tòa sơn phong này bao phủ lại hoàn toàn, sau đó linh quang lại chớp lên một cái
liền đem toàn bộ tòa sơn phong này biến mất không thấy bóng dáng. Từ xa xa nhìn
lại nơi này tựa hồ so với trước không có gì khác biệt nhưng chỉ khác là ngọn
sơn phong này đã hoàn toàn trở thành hư vô, không thấy bóng dáng.

Sau khi bố trí cấm chế bao phủ toàn bộ ngọn
sơn phong, lúc này hắn mới yên tâm đưa một tay lên bấm quyết, ngoài thân kim
quang đãi phong, sau lưng xuất hiện một đão kim ảnh. Đúng là Phạm thánh pháp
tướng, sau đó hắn hướng về phía pháp tướng điểm ra một chỉ. Nhất thời ba cái
đầu của pháp tướng phía sau lưng hắn đột nhiên tử kim phù văn chợt lóe lên liền
biến thành kim thân, kim thân chợt lóe lên mà hiện ra phía trước người Hàn Lập.
Hàn Lập hai mắt nhíu lại, nhìn từ trên xuống dưới kim thân một lần sau đó một
tay hướng về phía trước đánh ra một kích.

Một trong ba cái đầu của kim thân chợt mở
miệng phun ra một đoàn ngân quang, bên trong ẩn ẩn có bảo vật gì đó. Đây đúng
là ngân xích ngày đó hắn đã diệt sát tên thanh niên kia mà thu lấy được. Bảo
vật này tuy rằng không phải là Huyền Thiên chi bảo nhưng ngày đó cũng đã biểu hiện
ra thần thông có phần huyền diệu, uy năng tuyệt không thấp hơn phân nửa là cũng
có cấp độ tương đương với Thông thiên linh bảo.

Tuy trong lòng hắn vẫn chưa xác định rõ
ràng, giờ phút này có chút thời gian rãnh rỗi nên lấy ra để xem xét lại lần
nữa. Chỉ thấy ngân xích chợt lóe lên liền bị nhiếp vào trong tay hắn, sau đó
hắn chậm rãi vừa nhẹ nhàng nắm lấy ngân xích vừa triển khai thần niệm tiến nhập
vào bên trong ngân xích. Thần sắc thủy chung vẫn không có chút biểu hiện gì cả.
Không biết bao lâu sau đó hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, cảm thán một tiếng:

“Hỗn nguyên xích! Không ngờ lại là Thông
thiên linh bảo, chỉ cần có thể đem Thông bảo quyết bên trong hảo hảo tu luyện
một chút là có thể sử dụng được rồi!”

Sau nói nói xong, tùy theo nắm tay bắt ngân
xích thanh quang chợt lóe đem một cỗ linh lực tinh thuần rót vào bên trong ngân
xích. Ngay sau đó, ngân xích bỗng nhiên truyền ra một tiếng thanh minh chi âm,
ngân xích khẽ run lên một cái rồi mặt ngoài bắt đầu phun ra một đám ngân sắc
quang mang, sau đó quang mang liền tự hành sắp xếp lại thành một đoạn thượng cổ
văn tự hoàn chỉnh hiện ra.

Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp động đem “Hỗn
nguyên xích.” Thông bảo quyết ghi nhớ rõ ràng vào trong đầu, sau đó cổ tay khẽ
run lên, quang mang nhất thời tiêu tán trong không trung cùng bảo vật trong tay
tiêu thất vô thanh vô tức. Sau khi thu bảo vật và kim thân lại, hai tay bấm
quyết niệm chú, bắt đầu tu luyện Thông bảo quyết của “Hỗn nguyên xích.” Thông
thiên linh bảo.

Thời gian thoáng cái đã trải qua ba ngày.
Lấy tu vi của Hàn Lập hiện tại tự nhiên sẽ không giống khi bắt đầu tu luyện
Thông bảo quyết của Hư thiên đỉnh, ngắn ngủn ba ngày hắn đã đem toàn bộ Thông
bảo quyết này triệt để tham ngộ hoàn chỉnh, có thể tùy tâm sở dục mà khu sử
được bảo vật này.

Mà cũng trong khoảng thời gian này, đám
khôi lỗi bên trong huyệt động phía dưới cũng đã đem gần như toàn bộ khoáng
thạch bên trong lòng núi thu hoạch hoàn toàn. Ngày kế tiếp, tiểu nha đầu kia
cũng hoàn thành xong công việc của mình. Lúc này, tiểu nha đầu Khúc nhi cũng đã
thu thập được không ít linh dược, trong đó có một ít là linh dược hiếm thấy
được ở Linh giới.

Đây cũng là chuyện vui ngoài ý muốn!

Bất quá, trong thời gian này cũng có chút
sự tình xảy ra. Nguyên bản tiểu nha đầu kia lá gan cũng không nhỏ, sau khi tìm
được không ít linh dược nhưng tiểu nha đầu này lại có vẻ chưa thỏa mãn lại tiếp
tục hướng về phía đáy hồ tìm kiếm thêm một hồi nữa, kết quả lại tìm ra không ít
linh dược sinh trưởng ở những nơi vô cùng bí ẩn. Mà cũng trong khoảng thời gian
này Hàn Lập cũng đang tập trung tu luyện Thông bảo quyết nọ nên cũng chỉ dùng
thần niệm phân phó một câu. Đương nhiên hắn tự nhiên cũng đem một lũ thần niệm
gắn lên trên người của tiểu nha đầu, ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Kết quả là phiền toái ngoài ý muốn lại kéo
tới!

Sau khi hắn đem Thông bảo quyết tham ngộ
hoàn toàn tầm nửa ngày, đang ở trên sơn phong nọ nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ
cảm thấy được cái gì đó đột nhiên thần sắc lạnh lùng mở miệng quát khẽ một
tiếng:

“Muốn chết!”

Ngay sau đó liền hóa thành một đão thanh
hồng lao ra khỏi cấm chế hướng về một hướng phá không bay đi. Cơ hồ trong lúc
nhất thời, cách đảo nhỏ mấy trăm dặm trên không hồ nước, ba đão độn quang điên
cuồng hướng về phía hải đảo điên cuồng bay tới, trong số đó có một đão bạch
quang, bên trong bạch quang là một nhân ảnh thấp bé, rõ ràng chính là Khúc nhi!

Mà cách đó vài dặm phía sau lại có một
chiến xa cổ quái đuổi theo không dứt. Cỗ chiến xa này cũng không biết lớn nhỏ
bao nhiêu nhưng mặt ngoài rêu xanh loang lổ, linh quang ảm đãm, thậm chí bộ
dáng còn có chút tàn phá nhưng độn tốc cũng cực nhanh, chớp lên một cái thì đã
xuất hiện cách đó mấy chục trượng, ngay cả thiên phú của Khúc nhi về độn thuật
cũng vô pháp bỏ xa chiến xa, cơ hồ còn có chút bị thua thiệt. Về phần hai đão
độn quang còn lại tốc độ tựa hồ còn nhanh hơn cả Khúc nhi, thậm chí có thể miễn
cưỡng có thể so sánh với chiến xa ở phía sau, luôn bảo trì một khoảng cách
không đổi.

“Cạc cạc! Nguyệt đão hữu, ngươi đã hao tổn
nguyên khí nhiều, hiện tại đã dùng tới bí pháp kích thích tiềm lực, có năng lực
thoát khỏi tay ta sao? Thức thời thì hãy đem Cửu diễm thảo trong tay giao ra
đây. Như thế ta còn có thể nể tình mà thả nguyên thần của ngươi có thể tiến
nhập luân hồi.”

Một thanh nam tử âm khàn khàn khó nghe dị
thường từ bên trong chiến xa truyền ra, tựa hồ có chút không kiên nhẫn nói.

“Hừ, nếu không có được linh dược này, bản
tiên tử cũng sẽ hủy diệt nó không để nửa phần lọt vào tay ngươi.”

Bên trong một đão lam sắc độn quang, một
giọng nữ lạnh lùng truyền ra.

“Nguyệt tiên tử đừng tin lời vô nghĩa, hai
người chúng ta đã đem bảo vật thu vào tay ai ngờ các ngươi lại trở mặt ám toán,
quyết không thể sai lầm lần nữa!”

Một đão hôi sắc độn quang khác cũng vang
lên thanh âm phẫn nộ dị thường của một lão giả.

“Tử lão yên tâm, trải qua chuyện lúc nãy
thì lời như vậy quả thật là cực kỳ đáng cười.”

Nữ tử chậm rãi nói. Cơ hồ trong lúc nhất
thời, lão giả trong tai lại vang lên thanh âm nữ tử truyền âm tới:

“Tư lão, phương hướng này không sai chứ?
Chỉ sợ ta không thể kiên trì bao lâu nữa rồi.”

“Hẳn là không sai, lúc trước pháp khí của
ta đã cảm ứng được phương hướng này hẳn là có Thiên Vân tộc nhân của bổn tộc.
Hơn nữa phía sau còn có một nữ đồng khí tức có chút quái dị, hình như là linh
vật gì đó tu luyện thành nhân hình, hơn phân nữa mấy tên phía sau có mang theo
linh thú có khả năng hạ ấn ký lên chúng ta rồi, hiện giờ cũng chỉ có thể liều
mạng đánh cược một phen...”

Lão giả lớn tiếng nói nhưng ngữ âm đông
dạng là hướng nữ tử phía sau truyền âm tới.

Nghe được lời này, nữ tử chỉ khẽ than nhẹ
một tiếng sau đó cũng không nói gì thêm mà toàn lực thúc dục độn quang bay về
phía trước.

Chương 1673: Nhung tộc

Đám dị tộc nhân phía sau vừa nghe được lời
của lão giả thì tự nhiên giận dữ không thôi, cũng không tiếp tục nói thêm cái
gì nữa mà chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó bốn cỗ chiến xa lập tức phát
ra thanh âm “vù vù”, đột nhiên tất cả chiến xa hướng về một chiếc trong đó mà
hợp lại. Kết quả, hào quang đãi thịnh, sau khi bốn chiếc hợp lại hóa thành một
chiếc thì bề ngoài khác hoàn toàn so với những chiếc chiến xa cũ, thể tích cũng
vì thế mà gấp mấy lần.

Chiếc chiến xa này có hình thoi, dài hơn
mười trượng, hơn nữa ở phía đầu chiến xa lại xuất hiện thêm một thứ giống với
ngọn giáo cỡ lớn, nhìn như đầu một con phi mãng nào đó. Mà chiến xa này vừa
xuất hiện, bốn phía linh quang chợt lóe hiện ra hai đôi cánh giống như cánh
chuồn chuồn nhưng mặt ngoài lại được phủ bởi một tầng lông mao như lông chim.

Lão giả cùng nữ tử phía trước mắt thấy cảnh
này đều cả kinh, tay chân có chút luống cuống.

“Đi mau!”

Lão già tuy không hiểu nhiều lắm về chiến
xa kia, quay đầu hét lớn một câu sau đó hai đão độn quang liền hợp lại làm một
phá không mà đi. Độn tốc ước chừng nhanh hơn trước vài phần. Mà cơ hồ cùng lúc
đó, đôi cánh của chiến xa kia khẽ vỗ nhẹ một cái, cái đầu phi mãng phía trước
chiến xa hai mắt hồng quang chợt lóe rồi “sưu.” một tiếng liền biến mất không
thấy!

Ngay sau tiếng hét của lão giả, Khúc nhi tự
nhiên cũng cảm ứng được một màn phía sau. Trong lòng kinh hãi, bên ngoài thân
bạch quang chớp động mà không tiếc tổn hao chân nguyên thi triển một loại bí
thuật có độn tốc nhanh hơn hẳn độn quang hiện thời nhưng hiển nhiên có chút
chậm trễ.

Bỗng nhiên trên đầu nha đầu này xuất hiện
không gian dao động, sau đó một đoàn thanh quang mơ hồ từ bên trong hư không
chợt lóe lên bắn ra, sau một tiếng cười quái dị từ bên trong thanh quang chợt
chớp động, một cái cự trảo từ hư không hiện ra hướng phía dưới hung hăng chụp
tới.

Khúc nhi tuy rằng không phải là mục tiêu
truy sát nhưng nếu cùng đường truy đuổi thì cũng tuyệt không thể buông tha dễ
dàng như vậy, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!

Nữ đồng bên trong bạch quang sắc mặt đãi
biến, nha đầu này cắn răng một cái, một tay bấm quyết niệm thần chú, nhất thời
trên người phun ra mấy trăm khẩu phi nhận hàn quang lóng lánh như ong vỡ tổ từ
bốn phương tám hướng điên cuồng chém tới cự trảo.

“Di!”

Một tiếng kinh ngạc từ bên trong chiến xa
truyền ra nhưng cự trảo vẫn không ý dừng lại, ngược lại xuất hiện một cỗ lục
mang mênh mông từ bên trong cự trảo phun ra. Tiếng nổ “ầm ầm.” vang lên một
trận đã đem hơn phân nửa phi nhận đánh cho tan tác, rồi tiếp tục hướng về phía
Khúc nhi tiếp tục đè xuống.

“A!”

Thấy cảnh này, sắc mặt của Khúc nhi chợt
biến thành tái nhợt. Tuy biết rõ ràng số phi nhận này không thể nào tiếp được
cự trảo kia nhưng tiểu nha đầu vẫn cứ cắn răng thi triển.

Ngay tại lúc mành chỉ treo chuông này, một
tiếng hừ lạnh từ hư không phụ cận truyền tới!

Thanh âm tuy không lớn nhưng không biết vì
sao lại có thể rõ ràng truyền vào tai tất cả những người có mặt tại đây. Tùy
theo ngân quang chợt lóe, một chiếc ngân sắc đãi ấn tầm một mẫu bỗng nhiên xuất
hiện giữa không trung, tiếng xé gió cùng chớp giật nổi lên, cự ấn không chút
khách khí hướng về phía cự trảo đánh tới.

“Oanh.” một tiếng, cự trảo kia ngay cả có
thể tích kinh người nhưng không thể chịu nổi một kích của đãi ấn như một ngọn
tiểu sơn kia. Nhất thời thanh âm bạo liệt truyền ra, cự trảo giống như tuyết
gặp nắng xuân tan rã trong không khí.

“Ai! Ai dám ngăn cản chuyện của Nhung tộc
ta?”

Bên trong thanh quang chợt phát ra một
tiếng gầm giận dữ, linh quang chợt tắt hiện ra chiếc chiến xa hình thoi kia,
hai đôi cánh ở hai bên sườn khẽ run rẩy không ngừng.

Ở phía trên chiến xa xuất hiện bốn gã toàn
thân bị lục quang bảo phủ bên trong, hình dáng của bọn họ nhìn qua thì có chút
giống như người nhưng nhìn kỹ lại cũng có chút bất đồng. Chẳng những những
người này cả người được toàn thân đều được bao phủ bởi một tầng lông mao màu
bích lục mà cái đầu cũng có chút giống như loài lang sói, có vẻ dữ tợn cực kỳ.

“Ngay cả một nữ đồng mà cũng hạ sát thủ,
trước tiên hãy xem bảo vật của ta có bao nhiêu thần thông trước đã!”

Một thanh âm nam từ theo hư không lạnh lùng
truyền tới.

Tiếp theo một đão nhân ảnh chợt hiện ra, đó
là một nam tử vẻ ngoài trông còn rất trẻ, sau lưng có một cặp cánh trong suốt
màu xanh, sau khi vừa hiện thân nhân ảnh kia khẽ khoát tay một cái trong tay có
thêm một thanh ngân xích. Người tới tự nhiên chính là Hàn Lập, trong lúc nha
đầu kia cận kề nguy hiểm hắn đã sử dụng tới độn thuật kinh người như xuyên qua
hư không của Phong lôi sí kịp thời tới đúng lúc. Bảo vật này dựa theo tu vi
tăng tiến của Hàn Lập ngày càng phát huy ra uy năng viễn siêu so với trước đây,
lúc này mới có thể kịp thời ngăn cản được công kích của cự trảo.

Hiện tại pháp lực của hắn sớm đã khôi phục
hoàn toàn, hơn nữa hắn đã đem Thông bảo quyết của Hỗn nguyên xích tu luyện hoàn
chỉnh tự nhiên sẽ không có chút kiêng kị nào ngăn cản đám dị tộc nhân này. Cho
nên mắt thấy dám dị tộc nhân này ra tay hạ sát thủ với Khúc nhi, trong lúc nhất
thời sát tâm nổi lên.

Tay áo khẽ run lên, Hỗn nguyên xích trong
tay linh quang chớp động, phiến phiến thước ảnh nhất thời từ bên trong ngân
xích tuôn ra, đem thân hình Khúc nhi bao phủ vào bên trong đó.

“Đa tạ chủ nhân cứu giúp!”

“Di! Là Hàn đão hữu!”

Hai thanh âm bất đồng đồng thời vang lên.
Thanh âm vui mừng cảm tạ đương nhiên là từ phía Khúc nhi truyền tới, còn thanh
âm còn lại là từ hướng đám người lão giả bên kia.

Hàn Lập thần sắc vừa động, ánh mắt hướng về
phía hai người kia nhìn lại. Chỉ thấy độn quang của hai người đã dừng lại từ
lúc nào, chỉ thấy một lão giả và một nữ tử đang huyền phù tại chỗ. Lão giả
thoạt nhìn có chút quen mắt còn nữ tử kia hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền
nhận ra. Đây đúng nữ tử đã dẫn đội ngũ khác cùng với hắn tiến vào Nghiễm Hàn
Giới, Nguyệt tiên tử.

Nữ tử này khuôn mặt trước giờ luôn tĩnh như
mặt nước hồ thu nhưng giờ phút này nhìn về phía Hàn Lập có chút ngoài ý muốn,
mà bộ dáng của lão giả kia lại có phần nhẹ nhõm. Đối vỡi lão mà nói, có thêm
một người là có thêm hy vọng, ngay cả khi bọn họ không phải là đối thủ của đám
Nhung Tộc kia nhưng khả năng bảo mệnh lại nắm chắc thêm vài phần. Đặc biệt hắn
biết Hàn Lập là người dẫn đội khác trong chuyến đi này, không chừng phụ cận còn
có đồng tộc, đương nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Hàn Lập đồng dạng cũng có chút ngoài ý muốn
nhưng hắn lại hướng về phía hai người thản nhiên gật đầu một cái, ngân xích
bỗng nhiên tản ra tầng tầng xích ảnh rồi đột nhiên nhất tề hướng về phía đối
diện kích tới.

Ngân quang phô thiên cái địa giống như vô
cùng vô tận, thanh thế kinh người, điên cuồng hướng về phía chiến công kích
tới. Thấy cảnh này, bốn tên dị tộc nhân trên chiến xa đầu tiên là cả kinh, lúc
này hai người trong đó không chút lưỡng lự đồng loạt ra tay. Một tên một tay
vừa lật lại, một cây phiên kỳ đen tuyền liền hiện ra trong tay, sau đó không do
dự quạt ra một cái, nhất thời vô số hắc khí ào ào cuốn tới xích ảnh đầy trời.
Tên còn lại lại hé miệng phun ra một mặt lục kính, sau khi lục kính xuất hiện
liền xoay tròn tại chỗ một chút biến lớn ra tầm vài thước. Mặt kinh lục quang
chợt lóe, vô số lục diễm từ bên trong mặt gương tuôn ra, hướng không trung quét
tới.

Hai người còn lại bên trên chiến xa thần
sắc lạnh lùng đánh giá Hàn Lập bộ dáng có vẻ không muốn ra tay, hiển nhiên hai
tên này cho rằng hai gã đồng bọn dư sức ngăn cản công kích của Hàn Lập.

Hàn Lập thấy cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch
lên, cánh tay nắm giữ Hỗn nguyên xích thanh quang đãi thịnh, linh lực tinh
thuần giống ào ào hướng về phía ngân xích tay tiến nhập vào bên trong. Trong hư
không, đám xích ảnh nguyên bản còn có chút mơ hồ đột nhiên linh quang chợt lóe
lên, tất cả đều hóa thành từng thanh ngân xích tầm nửa thước, mặt ngoài lôi
quang lòe lòe, ngân hồ ẩn hiện.

“Ầm vang long!”

Vô số ngân xích cùng va chạm với với hắc
khí cùng lục diễm, kết quả là đều bị đánh cho tan tành mây khói, tựa hồ có chút
chiếm được thượng phong.

“Di! Quả thật có chút thần thông.”

Ở trên chiến xa trên không trung, một trong
hai gã không có ý tứ muốn động thủ khẽ nhướn mày, tay áo hướng về phía Hàn Lập
khẽ run lên một cái. Hồng quang chợt lóe, một viên châu đỏ đậm hướng về phía
Hàn Lập bắn nhanh tới. Bảo vật này sau khi bay ra một khoảng liền chợt lóe lên
huyễn hóa thành một đầu cự điểu, mặt ngoài cự điểu hồng sắc phù văn quay cuồng
liên tục, một cỗ hỏa vân ngay sau đó xuất hiện trên không trung.

Dù ở rất xa nhưng Hàn Lập đều nhìn rõ cảnh
này, hai mắt đột nhiên nhíu lại, một bàn tay đen xì hướng hư không đánh ra một
trảo.”Phốc.” một tiếng, một tòa tiểu sơn quỷ dị hiện lên phía trên đầu hạt
châu, không chút khách khí hướng hạt châu rơi xuống. Tên kia vừa mới thả hạt
châu ra, vừa thấy cảnh này nhất thời giật mình một cái.

Hạt châu này của hắn không phải là loại bảo
vật có thể đối cứng với bảo vật khác cho nên trong lòng nhất thời quýnh quáng
bắt quyết. Hồng châu khẽ run lên một cái đột nhiên huyễn hóa ra mười khỏa châu
ảnh, sau đó vù vù một tiếng liền hướng bốn phương tám hướng vọt tới.

Ở phía bên kia, trong mắt Hàn Lập lam mang
thiểm động, đột nhiên hướng về phía ngọn tiểu sơn điểm ra một chỉ. Hắc sắc tiểu
sơn nhất thời hôi quang luân chuyển liền biến mất ngay tức thì, ngay sau đó bên
trên số châu ảnh đột nhiên hôi quang chợt lóe, hắc sắc tiểu sơn quỷ dị xuất
hiện ngay trên đầu nó như chớp giật đánh xuống.

“Oanh.” một tiếng, hôi mang và hồng quang
lập tức đan vào nhau. Viên châu này coi vậy mà cũng không quá cứng rắn, dưới
công kích của tiểu sơn lập tức vỡ vụn biến thành một đoàn hỏa vân phân li tứ
tán trong không trung.

“Ngươi dám hủy bảo vật của ta!”

Chủ nhân của khỏa hồng châu kia vừa thấy
bảo vật của mình bị hủy trở thoáng cái đã trở nên vừa sợ vừa giận, trong miệng
gào thét một trận, đầu vai khẽ nhoáng lên, hơn mười đão xích mang bắn thẳng tới
chỗ Hàn Lập đang đứng. Chỉ thấy Hàn Lập khẽ cười lạnh một tiếng nhưng trong
lòng bắt đầu thúc dục ngân xích.

Đám ngân xích ảnh nguyên bản đang áp chế
hoàn toàn hắc khí cùng lục diễm, bỗng nhiên một thanh cự xích tầm mấy trượng
trong số đó ngân quang chớp động quỷ dị hiện ra trước người hắn. Lúc này, mười
mấy đão xích mang đang hướng tới Hàn Lập còn một khoảng không xa, không nói hai
lời đem bàn tay đen thui lúc trước phất lên một cái.

Nhất thời một tầng hôi quang mênh mông hiện
lên vừa lúc đem toàn bộ xích mang bao vào trong đó. Bên trong hôi mang, xích
mang nhất thời hiện ra nguyên hình, xoay tròn tại chỗ không ngừng nhưng lại
không thể mảy may tiến vào thêm một bước. Bên trong xích mang là hơn mười khẩu
phi đao đỏ đậm.

Cùng lúc đó, Hàn Lập tay nắm Hỗn nguyên
xích hướng về phía trước hư không hoa lên một cái, nhất thời ngân sắc cự xích
phát ra một tiếng long ngâm dài hùng hổ hướng về phía chiến xa bổ tới.

Bên trên phi xa, sắc mặt mấy gã Nhung Tộc
thấy vậy tự nhiên sẽ không cho cự xích này dễ dàng bổ tới như thế. Lúc này cả
đám không cần nghĩ nhiều nhất tề thúc dục bảo vật của bản thân ngăn cản công
kích. Nhất thời không trung liền truyền ra thanh âm “Xuy xuy.” xé gió, hắc khí
một chút liền hóa thành một cái hắc sắc đãi võng chắn phía dưới cự xích. Còn
lục sắc hỏa diễm do gương đồng thả ra phương hướng cũng biến đổi, từ trên không
trung phóng ra một đão lục sắc quang trụ hướng thẳng đến cự xích.

Một tiếng “Oanh.” muộn hưởng truyền đến.

Cự xích thoáng cái trở nên mơ hồ, dễ dàng
đem quang trụ cùng hắc võng đánh cho tan tành, bộ dáng không chịu nổi một kích
so với khí thế kinh người lúc trước hoàn toàn tương phản!

Hai tên dị tộc nhân sử dụng hắc phiên cùng
lục kính thấy vậy liền sửng sốt một chút nhưng vào lúc này, tên dị tộc còn lại
nãy giờ vẫn chưa nói một lời lại đột nhiên sắc mặt đãi biến, trong miệng quát
lớn một tiếng:

“Cẩn thận!”

Tên này ngay sau đó liền giơ một tay hướng
về phía chiến xa trên không trung chém ra một cái, nhất thời một cỗ hôi sắc
kiếm quang phá không trảm tới cự xích, mà lúc này đão cự xích đang mơ mơ hồ hồ
kia có chút yên lặng từ bên trong hắc khí cùng lục diễm bay ra.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Hôi sắc kiếm quang kia rõ ràng đánh tới bên
trên ngân thước thế mà lại dễ dàng xuyên qua giống như chém phải ảo ảnh mà ngân
sắc cự xích thoáng chớp động một cái liền quỷ dị xuất hiện ngay trên đầu tên dị
tộc đang sử dụng hắc phiên, lấy thế lôi đình nhất kích hung hăng đập xuống.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3