Phàm nhân tu tiên - Chương 1694 - 1695

Chương 1694: Nhập thành

Vừa thu lại ánh mắt, chân Hàn Lập nhẹ nhàng
giẫm xuống, phi xa liền từ từ bay thấp xuống.

Do chiếc thanh sắc phi xa này khá to lớn,
nên đám Thanh Minh Vệ thủ trận đã sớm phát hiện ra bóng dáng của bọn họ, lúc
này từng đão thần niệm quét qua.

Hàn Lập phất tay áo một phát, thanh quang
chợt lóe lên rồi phi xa đột nhiên biến mất.

Thân hình năm người thoáng động, lập tức
đều hạ xuống sát bên Truyền Tống pháp trận.

“Ồ, đội trưởng!” Đột nhiên tiếng thét kinh
hãi vang lên từ miệng một gã Thanh Minh Vệ.

Hàn Lập vừa nghe qua cảm giác nao nao, ánh
mắt liền đảo qua, phát hiện một gã đãi hán mắt xanh trong đám Thanh Minh Vệ,
dung mạo hết sức quen thuộc.

Tên đãi hán đó rõ ràng là Trác Hướng, chính
là một trong số mười gã Hắc Vệ năm xưa khi hắn còn làm thủ lĩnh ở Thiên Uyên
Thành.

Bây giờ hắn cũng đã tiến giai từ Nguyên Anh
hậu kỳ lên Hóa Thần sơ kỳ, vẻ mặt giật mình nghi ngờ nhìn chăm chăm Hàn Lập.

“Nguyên là Trác đão hữu! Chúc mừng đão hữu
cũng đã trở thành Thanh Minh Vệ.” Trên mặt Hàn Lập hiện lên nét tươi cười, chậm
rãi nói.

“Quả thật là đội trưởng! Ồ, đội trưởng đã
tiến cấp lên Luyện Hư cảnh giới rồi!” Trác Hướng vừa xác nhận đúng là Hàn Lập,
đầu tiên rất vui mừng, sau đó lại cả kinh hỏi.

Thần niệm hắn vừa đảo qua, thế nhưng không
cách nào nhìn ra được tu vi nông sâu của Hàn Lập, tự nhiên phải nhận định như
vậy.

“Mấy năm nay lưu lạc ở bên ngoài một thời
gian, đích xác đã tiến nhập vào Luyện Hư cảnh giới. Nhưng thật không nghĩ tới,
còn chưa kịp vào thành đã gặp ngay Trác đão hữu rồi, các vị đão hữu khác trong
đội ngày trước hiện tại đều khỏe cả chứ” Hàn Lập mỉm cười hỏi.

“À, Không biết phải nói thế nào, năm đó đội
trưởng rời đi không bao lâu thì dị tộc tấn công Thiên Uyên Thành. Trong số bọn
họ, gần phân nữa đã ngã xuống trong trận chiến, đa số những người còn sống thì
lựa chọn rời khỏi Thiên Uyên Thành, hiện nay trong thành chỉ còn mỗi ta và Hứa
tiên tử thôi.” Trác Hướng nói như thế.

“Hứa tiên tử vẫn còn trong thành à?” Hàn
Lập vừa nghe qua lời này, trong mắt chợt hiện lên dị sắc.

Nàng này chính là hậu nhân của Băng Phách
tiên tử, đúng là một tin tốt để hắn hoàn thành ước nguyện của thanh niên họ Ông
ở Thiên Vân tộc, vì vậy hắn tỏ ra rất quan tâm.

“Hứa tiên tử cũng tương tự tiến cấp lên Hóa
Thần cảnh giới, hơn nữa lại là Hóa Thần trung kỳ đấy, hiện tại vị đó đang dẫn
dắt một tiểu đội hắc vệ. À phải rồi, Hứa tiên tử cũng đã từng nhiều lần nhắc
tới đội trưởng, đãi khái cứ nhắc hoài nhờ có đội trưởng ần cần chỉ điểm nên
nàng mới đãt được tu vi như ngày nay.” Trác Hướng cười hì hì.

Dường như hắn nghĩ rằng giữa Hàn Lập cùng
nàng này có mối quan hệ gì đó không bình thường thì phải.

“Ha hả, năm đó ta cũng chỉ tiện tay mà làm
thôi, chưa có gì gọi là chỉ điểm đâu. Hứa tiên tử có thể đãt được thành tựu như
hiện nay, tự nhiên là nhờ tư chất hơn người của bản thân nàng thôi.” Hàn Lập
lắc đầu thản nhiên nói.

Trác Hướng miệng vẫn cười cười, cũng chưa
nói thêm gì.

Còn đám Nho sinh bốn người vừa thấy Hàn Lập
có quen biết với tên Thanh Minh Vệ Trác Hướng, nên một tia lo lắng cuối cùng
cũng đem vứt bỏ. Xem ra vị này đúng thật là xuất thân từ Thiên Uyên Thành như
lúc đầu đã nói qua, bọn họ cũng không cần phải lo lắng đối phương chính do dị
tộc biến hóa ra, rồi tìm cách tiếp cận đám người bọn họ để âm thầm tiến vào
Thiên Uyên Thành nữa.”

Sự tình như vậy trước giờ đã gặp qua nhiều
lần rồi.

Trước đây Nho sinh cũng đã biết qua Trác
Hướng, hai mắt nhìn qua liền ôm quyền chào Trác Hướng:

“Nguyên là Hàn tiền bối cùng Trác huynh
quen biết nhau, thật sự quá tốt rồi. Bọn ta cũng nhờ Hàn tiền tối ra tay cứu
giúp, nên chuyến này mới có thể quay về được đây.”

“Sao vậy, bốn vị đão hữu gặp nguy hiểm à.”
Trác Hướng có chút bất ngờ.

“Đâu chỉ là nguy hiểm thôi, bốn người chúng
ta thiếu chút nữa đã chui vào miệng một đầu cổ thú Luyện Hư cấp là Thạch Nguyên
Quy rồi.” Nho sinh cười khổ nói.

“Ha ha, đội trưởng chúng ta năm xưa đã có
thể với tu vi Hóa Thần kỳ đánh chết được tên di tộc Luyện Hư cấp rồi, bây giờ
mà đánh chết một đầu Thạch Nguyên Quy lại càng không thành vấn đề gì cả” Trác
Hướng cười hắc hắc nói.

Nghe qua Trác Hướng bảo vậy, mấy người Nho
sinh liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Thôi sau này nếu có cơ hội sẽ tán gẫu cùng
Trác đão hữu vậy, ta còn nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, trước hết vào
thành đã.” Hàn Lập lại như đang cười nói.

“À, cũng là do Trác mỗ quá sơ sót. Khẳng
định đội trưởng mới từ một nơi rất xa mới về thành, nên nhất định rất mỏi mệt.”
Lúc này Trác Hướng mới hơi giật mình, vội vàng nhích người qua một bên, làm lộ
ra truyền tống pháp trận nằm phía sau đó.

Hàn Lập sau khi gật đầu chào Hướng Trác,
liền không khách khí tiến nhập vào trong trận.

Hào quang chợt lóe lên, cả người bỗng nhiên
biến mất không thấy đâu nữa.

Mấy người Nho sinh tự nhiên cũng giống thế,
thân ảnh đều mất dạng trong pháp trận.

Trác Hướng vẫn nhìn vào pháp trận trống
không, sắc mặt hiện lên vẻ đăm chiêu tư lự.

“Trác huynh, thật sự ngươi quen biết vị Hàn
tiền bối này chứ?”.

“Năm đó hắn chính là đội trưởng của người
à? Thật có thể với tu vi Hóa Thần diệt sát được tồn tại cấp Luyện Hư sao?”.

“Làm thế nào chúng ta không thể nhìn ra
được tu vi cảnh giới của hắn vậy! Không lẽ hắn tu luyện loại thần công đặc thù
nào sao?”.

Vừa rồi đứng yên lặng kế bên chính là mấy
tên Thanh Minh Vệ khác, lúc này không nhịn được đều mở miệng tra vấn.

“Tất nhiên không giả rồi, vị Hàn đội trưởng
này năm đó danh tiếng trong Thanh Minh Vệ tuyệt đối không nhỏ đâu. Một thân
thần thông cái thế, thậm chí nhiều Thiên Vệ bình thường kết hợp lại cũng chưa
chắc là đối thủ. Năm đó Trác mỗ ở dưới trướng của người này tính ra cũng rất có
lợi, nếu không ta đã khó lòng tiến giai thành công lên Hóa Thần rồi. Sau một
thời gian dài không gặp, không ngờ vị đó đã đột phá lên cảnh giới Luyện Hư,
hiện tại chắc chắn thần thông lại càng biến thái, thật ra các ngươi không thể
nhìn thấu tu vi cũng là chuyện bình thường thôi.” Trác Hướng trả lời, đồng thời
trong lòng lại âm thầm đoán già đoán non hành tung bấy lâu nay của Hàn Lập.

Cho dù hắn có tính nát óc cũng không đoán
ra được nguyên nhân tại sao Hàn Lập biến đi đâu mất qua nhiều năm như vậy, có
ngờ đâu là hắn bị lưu lạc rất xa thậm chí còn tới đãi lục khác một chuyến nửa.

Đồng thời lúc này, linh quang chớp động,
thân hình Hàn Lập hiện ra tại một tòa điện phủ trông rất bình thường, hắn chậm
rãi ra khỏi Truyền Tống pháp trận rồi quay nhìn bốn phía đánh giá vài lần.

Một lát sau mấy người Nho sinh cũng đồng
dạng bước ra từ Truyền Tống Trận.

“Hiện tại đã tới Thiên Uyên Thành rồi, ta
nghĩ nên chia tay các vị đão hữu tại đây.” Hàn Lập xoay qua phía bốn người rồi
nói.

“Xin đa tạ đãi ân của tiền bối, bốn người
bọn ta tạm thời sẽ ở lại Xuân Miên Các, nếu tiền bối có gì sai bảo xin cứ nói
ra, tuyệt không dám chối từ” Nho sinh thi lễ vô cùng thành khẩn.

Nếu không có mặt Hàn Lập kịp thời, lúc này
đây khẳng định khó mà tìm được đường sống, quả thật lời này xuất phát tận đáy
lòng.

“Xuân Miên Các! Ta biết rồi. Sau này không
chừng ta sẽ có chuyện nhờ vã các vị đão hữu.” Hàn Lập liếc mắt nhìn qua Nho
sinh rồi gật gật đầu, tay áo theo sau vung lên, bản thân nhắm hướng cửa điện đi
tới.

Tên Nho sinh cảm giác nao nao, cùng ba
người còn lại cung tay tiễn biệt.

Đi ra khỏi điện phủ, thấy rõ bên ngoài là
một gian đãi sảnh rất to lớn phạm vi cả trăm trượng, có vài người cũng đang từ
mấy chỗ điện phủ ở bốn phía xung quanh cùng tiến vào đãi sảnh, chỉ có điều nhân
số không được đông lắm.

Bất quá hiện tại ở trong đãi sảnh vẫn có
hai Thanh Minh Vệ đang tuần tra, trong tay cầm sẳn một khối Dị Linh Bàn, kiểm
tra kỹ càng từng tên tu sĩ ra vô.

Thế mà ở ngay phía sau Thanh Minh Vệ còn có
một gã Thiên Vệ toàn thân áo giáp vàng chóe, lạnh lùng khoanh hai tay đứng đó
quan sát từng người một.

“Luyện Hư trung kỳ!” Hàn Lập liếc mắt sơ
qua đã nhìn ra tu vi của tên Thiên Vệ đó, thoáng có chút cân nhắc liền không
chút do dự nhẹ nhàng đi tới.

Những tên trông coi pháp trận ở ngoài thành
là Thanh Minh Vệ, chủ yếu phụ trách trông coi Truyền Tống pháp trận không cho
dị tộc cùng vài loại cổ thú tới quấy phá, ở nơi đó thủ vệ phụ trách chỉ cần xác
nhận thân phận của những ai ra vào thành.

Nguyên bản Thiên Uyên Thành chính là cửa
ngõ ra vào để mọi người tiến nhập Hoang Dã Thế Giới, khi đó những người ra
ngoài sẽ tạm thời được cấp cho một lệnh bài thông hành, đã nhiều năm qua Hàn
Lập chưa từng quay lại Thiên Uyên Thành, nên đương nhiên không có tín vật đó,
thực có chút phiền phức.

Trong đãi sảnh lúc đó không có bao nhiêu tu
sĩ, tồn tại Luyện Hư cấp chỉ có mỗi Hàn Lập mà thôi.

Ánh mắt tên Thiên Vệ bỗng nhiên chợt loé
lên nhìn về hướng này.

Trên mặt Hàn Lập một chút biến sắc cũng
chẳng thấy, trước đây vốn dùng bí thuật để che dấu đi hơi thở, nhưng hiện tại
hắn cũng chẳng cần thu liễm lại làm gì.

Tên Thiên Vệ kia có khuôn mặt gầy ốm nhất
thời biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ giật mình.

“Tại hạ là Ngọc Linh Tử, tu vi đão hữu thật
kinh người, xin hỏi tôn tính đãi danh cùng nơi xuất xứ?” Tên Thiên Vệ này vừa
thấy Hàn Lập đến gần, lập tức thân hình nhoáng lên rồi quỷ mị xuất hiện chắn
trước mặt Thanh Minh Vệ, rồi khách khí ôm quyền hướng Hàn Lập mà hỏi.

“Tại hạ là Hàn Lập! Về phần xuất thân thì,
hắc hắc, hơn ba trăm năm trước ta chính là thành viên trong Thiên Uyên Vệ.”
Khóe miệng Hàn Lập vừa động liền nói.

“Thiên Uyên Vệ! Chắc đão hữu nói giỡn rồi.
Lúc Dương mỗ đảm nhiệm chức vị Thiên Vệ đã mấy trăm năm qua rồi, toàn bộ Thiên
Vệ không có một ai mà ta không biết, đã bao giờ thấy qua các hạ đâu.” Tên Thiên
Vệ này trước hết ngẩn người ra, kế tiếp sắc mặt trầm xuống.

Hàn Lập nghe bảo thế liền cười hắc hắc, đột
nhiên giơ tay lên, một đoàn thanh quang bay vèo tới trước.

Cặp đồng tử gã Thiên Vệ gầy ốm thoáng co
rụt lại, tay cách không tung ra một trảo, liền bắt lấy quang đoàn màu xanh vào
trong tay.

Rõ ràng đây là một tấm ngọc bài màu xanh
đen.

Một mặt ngọc bài hiện lên vài nét ngân khoa
văn, mặt còn lại có khắc mấy chữ vàng sậm “Bính năm mươi sáu.”

Đây đúng là Thanh Minh Vệ lệnh bài năm xưa!

“Thanh Minh Vệ?” Tên Thiên Vệ này có chút
khó tin.

“Không sai. Đão hữu cảm thấy có gì không ổn
à?” Hàn Lập thản nhiên nói.

“Thật ra không có gì bất ổn cả, bất quá tại
hạ cần kiểm tra qua lệnh bài này một chút.” Tên Thiên Vệ họ Dương cười một
tiếng, cẩn thận trả lời.

“Không có gì, đão hữu cứ tùy tiện.” Hàn Lập
thong thả trả lời.

Tên Thiên Vệ gầy ốm gật gật đầu, hai tay
chà xát một phát, lập tức ngọc bội nhè nhẹ chớp động thanh quang.

“Không sai, đích thật đây là lệnh bài Thanh
Minh Vệ. Bất quá dựa theo con số ghi trên lệnh bài Thanh Minh Vệ này, đáng lẽ
ra đã bị hủy bỏ từ trăm năm trước rồi, hiện tại đão hữu đã được tự do.” Linh
quang trong tay tên Thiên Vệ gầy ốm chợt tắt đi, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái
khó hiểu.

“Cũng do năm xưa tại hạ nhận một nhiệm vụ
cực kỳ nguy hiểm, vì vậy lúc nhiệm vụ hoàn thành cũng là lúc được tự do.” Hàn
Lập cũng chẳng ngạc nhiên gì, bình tĩnh trả lời.

“Nhiệm vụ cửu tử nhất sinh từ ba trăm năm
trước?” Tên Thiên vệ hai mắt sáng ngời, tựa hồ nhớ lại gì đó rồi thoáng giật
mình.

“Xem ra đão hữu cũng nhớ được sự tình năm
đó!” Hàn Lập cười hắc hắc.

“Thì ra năm đó đão hữu chính là một trong
số những người chấp hành nhiệm vụ đó, thật là thất kính. Đã không có vấn đề gì
nữa, đão hữu có thể đi được rồi. Tuy nhiên khối lệnh bài Thanh Minh Vệ này ta
buộc phải thu hồi lại.” Vẻ mặt Dương Thiên Vệ hiện ra vài phần kính trọng, hai
tay liền ôm quyền nói.

“Hiển nhiên là thế, bởi vì đã lâu rồi tại
hạ chưa trở về thành, nên chẳng có một vật nào khác để chứng minh thân phận bản
thân được, hiện tại cũng chỉ có thể đưa ra khối lệnh bài đó thôi.” Hàn Lập nói
nhẹ nhàng bâng quơ.

Tên Thiên Vệ gầy ốm gật đầu rồi vung tay ra
hiệu, mấy tên Thanh Minh Vệ kia lập tức tránh qua một bên nhường đường.

Hàn Lập cũng không khách khí, hóa thành đão
thanh hồng độn quang bay ra khỏi đãi sảnh.

Chương 1695: Đuổi đi

Bên ngoài gian đãi sảnh, trong một tòa
thạch tháp cao tầng, một đão độn quang thanh hồng chớp động vài cái, lập tức
không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“Dị Linh Bàn có phản ứng gì không?” Lão già
gầy ốm vừa thấy độn quang Hàn Lập đã đi xa, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống vội
hỏi.

“Khởi bẩm đãi nhân, vẫn không có phản ứng
gì. Vị Hàn tiền bối này đích thật chính là người của Nhân tộc!” Một gã Thanh
Minh Vệ lên tiếng trả lời.

“Không có lệnh bài thông hành, cũng không
bị thu hồi lại lệnh bài Thanh Minh Vệ vô dụng này, đã qua nhiều năm như vậy
không lẽ người này vẫn phải trụ lại ở khu hoang dã à. Xem ra chắc chắn hắn có
được cơ duyên không nhỏ rồi, nếu không làm sao có thể trong vòng ba trăm năm
liền tiến cấp từ Hóa Thần lên tới Luyện Hư hậu kỳ cảnh giới được. Dù sao nếu đã
đúng là người Nhân tộc, ta nghĩ cũng không có vấn đề gì nữa, cần gì phải nhiều
chuyện chứ” Ánh mắt tên Thiên Vệ gầy ốm chớp động một lát, nhưng vẫn lắc đầu
không thôi.

Loại sự tình này, chỉ trong vòng mấy trăm
năm ngắn ngủi đã liên tiếp tiến giai như vầy tuy rằng cực kỳ hiếm thấy, thế
nhưng trong khu hoang dã có thể bắt gặp vô số cơ duyên, cũng không hẳn chưa
từng xảy ra việc tương tự. Nếu đối phương trước kia vẫn chưa từng gia nhập vào
Thiên Uyên Vệ thì có lẽ hắn nên thử mời vào Thiên Vệ, thế nhưng hiện tại đối
phương đã từng thoát ly Thiên Uyên Thành rồi, đương nhiên hắn sẽ không muối mặt
đi tìm làm gì nữa.

Cho nên tên Thiên Vệ gầy ốm này rất nhanh
không cần quan tâm đến sự việc này nữa, tiếp tục ngó qua bốn người Nho sinh
đang tiến ra từ điện phủ.

Trong độn quang, Hàn Lập không ngừng đánh
giá xung quanh.

Mới đây đã trải qua hơn ba trăm năm, hầu
như các kiến trúc trong Thiên Uyên Thành không thay đổi chút nào.

Trong thành vẫn đang có khá đông hắc bạch giáp
sĩ tuần tra xung quanh, rất khác với phần đất bên ngoài của các tu sĩ vốn đã có
vài chỗ thay đổi.

Cả tòa thành trì như một bức tranh toát ra
một khí thế vô cùng thịnh vượng, không còn để lại chút dấu vết nào trước đây
khi bị dị tộc tấn công.

Hiện tại chính là có một nơi rất gần, Hàn
Lập cũng không cần phải lo lắng gì nữa, độn quang lập tức bay thẳng tới Phường
thị Thiên Uyên Thành.

Lúc này đây hắn căn bản không dự định ở lại
lâu tại Thiên Uyên Thành để làm gì.

Trải qua hơn trăm năm củng cố pháp lực, cộng
với nhiều lần vào sống ra chết giúp cho ma luyện tâm tính, hắn đã đủ điều kiện
để chuẩn bị đánh sâu bình cảnh tiến lên Hợp Thể. Chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức
một thời gian nữa, hắn sẽ bắt đầu thử nghiệm tiến giai.

Hắn vốn có nhiều loại đãi thần thông, chỉ
cần tiến giai lên Hợp Thể sơ kỳ cảnh giới liền có thể chống lại được Hợp Thể
hậu kỳ, cơ hồ lúc đó sẽ có thể tung hoành hai tộc Nhân Yêu.

Việc trước mắt hắn phải làm chính là tìm
một nơi bí ẩn ở gần với Thiên Uyên Thành, rồi chuẩn bị bế quan một thời gian ngắn,
sau đó mới bắt đầu đánh sâu vào bình cảnh.

Trước đó phải tạm gác lại hết mọi sự tình,
tạm thời không để ý tới nửa.

Cũng do hắn đã tiêu hao hết hơn trăm năm để
hồi thành, nên hiện tại phải bổ sung thêm một số lượng lớn tài liệu phụ trợ
ngay tại Thiên Uyên Thành này.

Mấy năm qua tuy rằng cũng có thu thập thêm
được vài thứ ở mấy chỗ dị tộc, nhưng do phải dừng lại ở những khu lân cận với
thành trì trung tâm của di tộc, nên dĩ nhiên không chính thức bổ sung được bao
nhiêu thứ.

Nếu không phải do trước lúc ly khai Lôi
Minh Đãi Lục hắn đã sớm chuẩn bị không ít đồ vật các loại, thì có lẽ đi nữa
đường đã buộc phải dừng lại để tìm kiếm bổ sung thêm rồi.

Với quy mô của Thiên Uyên Thành này hắn hy
vọng có thể thu gom đầy đủ.

Chỉ cần có đủ tài liệu, hắn liền có thể luyện
chế một số pháp khí và đan dược, dùng để phụ trợ phần nào cho tiến trình đột
quá bình cảnh.

Tại Phường thị Thiên Uyên Thành này, năm đó
Hàn Lập đã đi vào không biết bao lần rồi.

Cho nên nửa canh giờ sau, hắn hạ xuống tại
một quầng sáng thật lớn được phân ra làm đôi, bên cạnh một tòa kiến trúc đặt
ngay ngã tư đường.

Ở bên kia quầng sáng chính là nơi giao dịch
của Yêu tộc tại Thiên Uyên Thành này.

Còn ở giữa quầng sáng nọ là một tòa điện
phủ, chính là nơi duy nhất để hai tộc Nhân Yêu cùng trao đổi những vật phẩm quý
giá.

Ánh mắt Hàn Lập lướt nhìn qua điện phủ thật
lớn ở xa xa, thần sắc thoáng động liền trong đầu tự nhiên hình dung ra một thân
ảnh mơ hồ của nữ tử Yêu tộc.

Cũng tại đây, năm đó trong tòa điện phủ
này, hắn đã nhiều lần giao dịch với một nữ tử Yêu tộc vẫn chưa biết tên, để đổi
lấy các cây giống linh dược quý hiếm từ tay cô nàng yêu tộc này.

Nếu không phải nhờ đợt đó, thì có lẽ hắn
phải tốn rất nhiều công sức cũng chưa chắc đã tìm được nhiều đến thế.

Bất quá nàng này tựa hồ cũng có chút lai
lịch, có thể năm đó đã biết trước việc dị tộc tấn công quy mô lớn vào Thiên
Uyên Thành, nên đã sớm tìm cách rời khỏi Thiên Uyên Thành này.

Ánh mắt Hàn Lập vừa thu lại, ngó qua hai
bên một chút, liền tiến vào một căn thương hiệu chuyên bán tài liệu.

“Trong bổn tiệm chuyên môn bán các loại tài
liệu dùng để luyện khí luyện đan, cần cái gì cũng có. Tiền bối muốn tìm gì xin
cứ việc phân phó là được.” Trong thương hiệu có tới năm sáu tên phục vụ, một gã
thiếu niên thanh tú lập tức tươi cười bước ra tiếp đón.

“Ngươi đi xuống đi, vị tiền bối này hãy để
ta tự mình tiếp đãi.” Hàn Lập còn chưa kịp đề cập chuyện gì, thì tên chưởng
quầy vốn đang ngồi ngay ngắn trên ghế trúc bỗng phát hiện ra hào quang chợt lóe
sáng trên một vật đang cầm trong tay, liền cả kinh nhảy dựng người lên rồi lớn
tiếng nói.

Kế tiếp, lão già chưởng quầy Kết Đan kỳ
chạy thẳng đến trước người Hàn Lập, trên mặt tràn đầy vẻ kính cẩn nói:

“Mọi người không biết tiền bối đãi giá
quang lâm, vãn bốn không kịp ra ngoài nghênh đón, mong tiền bối thứ tội.”

Hàn Lập nghe vậy trong lòng có chút kinh
ngạc.

Tuy rằng sau khi vào thành hắn vẫn chưa
dùng lại bí thuật cố ý che dấu cảnh giới tu vi thật sự, nhưng không thể nào một
gã Kết Đan kỳ lại có thể trực tiếp nhìn ra tu vi của mình được.

Nhưng sau khi nhìn lướt qua một cái pháp
bàn trong tay lão già, Hàn Lập cũng có chút giật mình rồi gật đầu nói:

“Nguyên lai ngươi có món pháp khí Linh Áp
Bàn này, trách sao không biết được một phần tu vi của ta, tốt lắm không cần nói
dài dòng làm gì, ta đang cần một lượng lớn tài liệu, ngươi hãy xem qua rồi cho
ta biết ngay.”

Hàn Lập vừa lật tay, trong lòng bàn tay
liền xuất hiện thêm một khối ngọc giản màu trắng, rồi ném qua lão già.

Hai tay tiếp nhận ngọc giản, trong miệng
lão già liền vâng dạ liên tục, có điều sau khi đảo thần niệm xem qua ngọc giản,
trên mặt lão liền hiện ra biểu tình vừa mừng vừa sợ.

“Tiền bối lại muốn nhiều tài liệu đến thế,
bản thân cửa hiệu tự nghĩ có thể trao ra hơn phân nửa tài liệu trong đó, còn
những thứ tài liệu khác, tổn tiệm tạm thời có thể đi tìm thêm ở những nơi khác,
hy vọng tiền bối có thể ngồi chờ trong chốc lát.”

“Được rồi, ta có thể đợi ngươi trong một
khắc.” Hàn Lập thản nhiên phân phó.

Lão già nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đích
thân mời Hàn Lập đến ngồi xuống tại một chiếc ghế, sau đó sai một gã phục vụ
dâng lên linh trà, rồi phân phát mấy người khác lập tức vào kho lấy tài liệu.

Còn bản thân hắn sau đó liền rời khỏi
thương hiệu, tới những cửa hiệu quen biết ở gần đó, nhanh chóng tìm thêm những
tài liệu khác cho Hàn Lập.

Thấy thái độ của lão chưởng quầy như vậy,
tên phục vụ hiển nhiên đoán được vị tiền bối này khẳng định có tu vi rất cao
thâm, nên cũng không dằn lòng được mà dùng ánh mắt sợ sệt nhìn qua.

Hàn Lập tùy tiện ngồi thưởng thức linh trà,
sau đó bình tĩnh nhắm mắt lại không nói lời nào.

Bất quá chỉ khoảng sau thời gian uống một
tách trà, lão già mang theo một vẻ mặt kích động đã quay trở về, rõ ràng trong
tay lão đã có thêm một vòng tay trữ vật.

Đồng thời những tên phục vụ khác trong cửa
hàng cũng trưng ra một đống rương có kích cỡ bất đồng.

Những tài liệu này hiện giờ đối với Hàn
Lập, có lẽ chỉ là một ít tài liệu phụ trợ bình thường mà thôi, thế nhưng với
cửa hiệu mà nói vẫn xem là đồ quý hiếm dị thường.

Thần niệm liền hướng qua vòng tay trữ vật
cùng mấy cái rương quét qua vài lần, Hàn Lập liền thản nhiên hỏi giá.

Thần tình lão già nở nụ cười cầu tình rồi
nói ra một cái giá, mà đối với những người tu tiên bình thường mà nói tuyệt đối
là cái giá trên trời.

Mí mắt Hàn Lập chẳng thèm chớp một chút, cổ
tay khẽ phất một cái, nhất thời một túi da không lớn lắm hiện ra.

Lão già vừa tiếp nhận túi da liền lấy thần
niệm đảo qua, không ngờ còn nhiều hơn cả so với cái giá lão đưa ra, lúc này hết
sức mừng rỡ cảm ơn liên tục.

Hàn Lập thần sắc bất động thu lại những thứ
mới mua xong, liền hướng ra cửa nhẹ nhàng đi mất.

Độn quang Hàn Lập trực tiếp rời khỏi Phường
thị, bay đến một mặt khác của Thiên Uyên Thành.

Mấy canh giờ sau, hắn liền dứt khoát ly
khai Thiên Uyên Thành, hóa thành đão thanh hồng nhắm hướng sơn mạch mênh mông
phá không mà đi.

Hai tháng sau, đão thanh hồng đó rốt cuộc
mới hạ xuống một ngọn núi cây cối xanh rì.

Độn quang chợt tắt, thân ảnh Hàn Lập liền
hiện ra trên một tòa cự thạch, sau khi đánh giá xung quanh, hai mắt nhắm lại
rồi phóng ra thần niệm cường đãi.

Một lát sau, khuôn mặt liền hiện ra vẻ vừa
lòng.

Nơi này đúng là có một nguồn linh mạch tuy
không lớn lắm, nhưng trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh có linh khí dạt dào,
vừa lúc rất thích hợp với hắn.

Khó tìm được linh mạch nào như thế, đương
nhiên nơi này đâu thể là vật vô chủ. Vừa rồi sau khi thầm niệm đảo qua, hắn
liền phát hiện trong khu vực lân cận có hơn mười tòa động phủ có tu sĩ.

Những động phủ lớn thì tập trung khoảng
mười mấy người, nhỏ thì mỗi người độc chiếm một ngọn núi.

Bất quá tu vi cao nhất cũng chỉ có hai gã
Nguyên Anh kỳ, còn lại đa số đều là mấy gã Kết Đan cùng với Trúc Cơ mà thôi.

Nghĩ lại cũng thấy bình thường, nếu tu vi
đã cao hơn thì cớ gì mở động phủ ở một nơi hẻo lánh như vầy.

Khi đã là Hóa Thần kỳ, chính là có thể độc
chiếm một động phủ trong khu vực dài cả vạn lý. Cho dù ngay cả nơi này linh khí
dồi dào đi nữa, cũng không có một tu sĩ cao cấp nào lại chấp nhận ở tại một nơi
nhỏ thế này.

Chẳng qua Hàn Lập căn bản không dự định ở
lại đây tu luyện lâu dài, nên tất nhiên không cần để ý kỹ lắm.

Lúc này hắn bắt quyết niệm thần chú, kim
quang trên người bừng sáng, môi khẽ nhúc nhích vài cái, nhưng không nghe phát
ra âm thanh gì, tựa như đang truyền âm với ai vậy.

Cách chỗ đứng của Hàn Lập ước chừng trăm
dặm, trong lòng một ngọn núi có một lão già vận đão bào, mái tóc trắng xóa,
đang đối diện với đỉnh lô cao hơn trượng bên trong một căn mật thất xung quanh
bày ra cấm chế cường đãi, một tay bắt quyết niệm chú vẻ mặt trông rất khẩn
trương.

Bên dưới đỉnh lô, xuất hiện một cỗ hỏa diễm
lam sắc bay quanh uốn lượn, đồng thời từ giữa đỉnh toát ra một mùi hương linh
dược tràn ngập nồng đậm.

Bỗng nhiên xuất hiện một cổ áp lực thần
niệm mạnh bạo kinh người, không thèm để ý đến tầng cấm chế bên ngoài, mà lập
tức xuyên thẳng vào bên trong mật thất.

Đão bào lão giả lấy một tia ngăn cản cũng
không có cơ hội ra tay, bỗng phịch một tiếng đã bị cổ thần niệm mang theo sức
mạnh cực lớn đè sát xuống mặt đất, cả người không thể nhúc nhích được chút nào.

“A.”

Lão già thất thanh la lên, tự nhiên trong
lòng vô cùng hoảng hốt.

Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng gì, một âm
thanh nam tử lạnh lùng bỗng nhiên vang vọng xung quanh mật thất:

“Bổn tọa có việc cần, muốn mượn nơi này sử
dụng một chút, ta không muốn bất kỳ ai đến quấy rầy. Những ai nghe được truyền
âm của ta phải lập tức ly khai khỏi nơi đây. Trong vòng một ngày, còn ai dám ở
lại xung quanh đây sẽ được vĩnh viễn nằm lại.”

Mấy câu nói đơn giản vừa chấm dứt, lập tức
cổ thần niệm cường đãi liền tán loạn không thấy nữa.

Đão bào lão giả cảm thấy trên người nhẹ
tênh, liền lập tức khôi phục lại cử động như trước.

Sau khi hắn run rẩy đứng thẳng lên thì
trong mắt hiện lên nét kinh hoàng.

Lão già cân nhắc một lát, bỗng nhiên giẫm
chân một cái thân hình thoáng động liền nháy mắt chạy ra khỏi mật thất, ngay cả
đỉnh lô mà hắn hết sức coi trọng cũng không dám liếc mắt nhìn qua.

Một lúc sau, đão bạch quang từ phía sau
ngọn núi bay lên không trung, kế tiếp xoay người một cái liền nhắm hướng chân
trời phá không bay đi.

Cũng giống như vậy, ở các nơi khác trong
phạm vi mấy trăm dặm đều đồng thời diễn ra cảnh tượng tương tự.

Từng đão độn quang từ các nơi bay túa ra,
những người trước đây vốn chiếm giữ linh mạch đều vô cùng hoảng sợ mà rời khỏi
đây.

Hơn nửa ngày sau, trên một dãy sơn mạch
rộng lớn không có lấy một gã tu sĩ nhân tộc, chỉ lưu lại những tòa động phủ
trống không người.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3