Phàm nhân tu tiên - Chương 1711 - 1712
Chương 1711: Hàn Diễm cùng Kim Phù
“Bảo vật à ? Quả thật năm xưa trước khi mất
tích, tổ tiên đã đem toàn bộ bảo vật tùy thân mang hết trên người, cuối cùng
vẫn chưa kịp lưu lại vật gì cho đám hậu nhân chúng ta cả. Còn về phần công
pháp, tổ tiên Hứa gia chúng ta có để lại vài loại bí thuật uy chấn năm xưa,
nhưng do điều kiện tu luyện quá hà khắc, nên rất ít người có tư cách tu luyện
được, cũng may còn có Nham thúc tổ chính là một vị trong số đó. Thúc tổ, cảm
phiền người biểu diễn cho tiền bối xem qua một chút.” Hứa Giao sau khi trầm
ngâm một lát, liền quay đầu qua lão già cạnh bên nói.
“Nếu tiền bối đã muốn xem, vãn bối mạn phép
xin được bêu xấu vậy.” Lão già thoáng có chút do dự, cũng liền gật đầu.
Kế đó chỉ thấy cánh tay khô gầy của hắn từ
trong tay áo giơ ra, năm ngón tay liền xòe ra rồi hướng về trước lật chuyển.
Trong phút chốc, một đoàn quang diễm lam
sắc hiện ra trong lòng bàn tay, linh quang lưu chuyển thoáng chốc hóa thành một
đóa sen lam sắc trong suốt. Băng liên này vô cùng tinh xảo, tựa như trời sinh
ra đã như thế.
“Kiền Lam Băng Diễm !” Ánh mắt Hàn Lập chợt
lóe, không khỏi thì thào thốt ra một câu.
“Tiền bối thật có con mắt tinh tường, Hàn
Diễm này chính là thần thông danh chấn của tổ tiên, nếu có thể tu luyện đến đãi
thành, uy lực phát ra có khả năng đóng băng ngàn dặm, hư không hóa hàn băng,
tiếc rằng vãn bối còn xa lắm mới tu luyện đến được cảnh giới đó.” Gương mặt gầy
yếu của Hứa Nham hiện lên nét tươi cười, đóa băng liên trong tay vừa xoay tròn
một phát, liền hóa thành một luồng lam quang đập mạnh vào hư không phía trước.
Chỉ thấy những nơi nào mà tầng lam quang
này tràn qua, lập tức trên hư không toát ra sắc lam lóng lánh, trong nháy mắt
không gian nơi đó cảm giác như có chút mơ hồ vặn vẹo.
Chính lúc này, một lão già khác của Hứa gia
vung chén trà đang cầm trong tay, chỉ thấy lóe lên một cái rồi bay thẳng vào
trong khoảng hư không đó.
Một màn quỷ dị liền xuất hiện.
Trong nháy mắt, chén trà chẳng những bị
tầng lam quang hóa thành một khối băng điêu (khắc), mà còn bị dừng lại ở giữa
hư không.
Đồng tử Hàn Lập co lại, biểu tình trên mặt
không chút thay đổi, nhưng trên khóe miệng vẫn còn hiện ra tia kinh ngạc.
Kiền Lam Băng Diễm này nếu có thể tu luyện
được về sau, có thể đãt được thần thông lợi hại đến thế, hắn quả thật vô cùng
bất ngờ.
Tuy nhiên suy nghĩ sâu xa thêm một chút,
đây cũng là lẽ thường tình.
Năm xưa hắn từ trong Hư Thiên Đỉnh mà có
được Kiền Lam Băng Diễm, vì vậy đâu phải do tự tu luyện mà thành, hơn nữa lúc
trước hắn trực tiếp hấp thu luyện hóa, cho nên uy lực sẽ khó có thể tự tăng lên
được.
Còn Hàn Diễm của tên Hứa Nham này, thần
thông hoàn toàn do dự thân khổ luyện mà ra, thêm vào sau đó có khẩu quyết công
pháp nữa, đương nhiên uy lực về sau có thể từ từ thăng tiến.
Hai trường hợp này tất nhiên có chỗ lợi hại
khác nhau.
Nếu trực tiếp hấp thu Hàn Diễm sẳn có, sẽ
không cần hao phí thời gian tu luyện đặc thù, liền có thể sở hữu ngay được thần
thông đó, nhưng về sau muốn tiếp tục tăng cao uy lực hơn nữa, chỉ còn cách mượn
ngoại lực hoặc tìm cách dung hợp một loại Hàn Diễm cực lạnh nào khác.
Thể theo những gì lão già cùng Băng Phách
tiên tử tự tu luyện nên, tuy rằng hao phí thời gian rất lâu, nhưng chỉ cần dựa
theo khẩu quyết công pháp, sau cùng có thể tu luyện Hàn Diễm này đến giai đoạn đãi
thành.
Mà chuyện hắn hấp thu được Kiền Lam Băng
Diễm vẫn chỉ là sự tình xa xưa lúc còn ở Nhân giới.
Khi đó Băng Phách tiên tử lưu lại Kiền Lam
Băng Diễm thì thần thông của vị đó cao lắm cũng chỉ tới Hóa Thần kỳ mà thôi, do
đó làm sao có thể so với lão già có tu vi Luyện Hư kỳ như bây giờ được.
Tâm niệm Hàn Lập sau khi xoay chuyển nhanh
một chút, liền hiểu ra được ảo diệu bên trong, nên khóe miệng vốn đang ngạc
nhiên cũng chợt bình thường trở lại.
Tuy nhiên, lúc này vùng lam quang trong hư
không phía trước người lão già, cũng chỉ duy trì được vài nhịp thở, sau đó liền
giống như một chiếc bàn thủy tinh bị vỡ tung ra từng mãnh vậy.
Nguyên bản chén trà vốn đang bị lơ lững
giữa hư không, lập tức rơi nhanh xuống đất.
Một lão già đứng gần đó chính là Hứa Hỏa đã
sớm có chuẩn bị, lập tức ra tay hút lấy chén trà vừa mới bị hóa băng đó vào
tay. Đồng thời trong tay hắn chợt lóe lên một quầng sáng đỏ sậm, ngay tức thì
tầng lam băng bị chảy ra rồi tan biến...
Chén trà đó lại hoàn hảo hiện ra tựa như
lúc ban đầu.
“Tiền bối cảm thấy thế nào, thần thông này
của Nham thúc tổ có thể chứng thực được Hứa gia chúng ta chính là hậu nhân trực
hệ của tổ tiên hay không ?” Vẻ mặt của Bạch y nam tử tươi cười hỏi Hàn Lập.
“Quả thật đúng là Kiền Lam Băng Diễm, hơn
nữa thần thông của Hứa Nham đão hữu cũng đã đãt tới lô hỏa thuần thành rồi, có
thể đem cực hàn chi lực khống chế được trong một phạm vi tùy ý, thật sự rất khó
!” Hàn Lập nở nụ cười, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
“Không biết ý tiền bối là …” Tinh thần Hứa
Giao thoáng rung lên.
“Hắc hắc, đão hữu hãy cứ yên tâm, nếu Hứa
gia đúng thật là hậu nhân trực hệ của Băng Phách tiên tử thế này, đương nhiên
ta sẽ giao ra đồ vật nhờ chuyển hộ.” Hàn Lập thấp giọng tươi cười, bỗng nhiên
tay áo bào phất lên một cái.
Một chùm ánh sáng chợt lóe, lập tức hai món
đồ vật liền hiện ra trên mặt bàn.
Một thứ là ngọc giản màu lam nhạt, món kia
lại là một hộp ngọc trắng noãn.
Cả hai vật đều bị dán bởi một đão phù lục
kim quang nhàn nhạt, quả thật vẫn còn phong ấn kín mít, đủ minh chứng cho Hàn
Lập chưa từng xem qua bao giờ.
Bạch y nam tử đảo ánh mắt ngó qua, vẻ mặt
có chút nghiêm nghị, lập tức ánh mắt bao lấy cả hai thứ, ngược lại cẩn thận hỏi
thêm một câu :
“Hiện tại tiền bối có thể báo cho biết là
người phương nào đã ký thác nhờ tiền bối chuyển giúp hay không ?”
“Không phải tại hạ không chịu nói ra. Lúc
trước ta đã bảo, nếu có nói ra có lẽ cũng không có vị đão hữu nào có khả năng
biết người đó là ai đâu, ta chỉ có thể tiết lộ cho chư vị đão hữu biết chút ít,
vị tiền bối đó không phải là người trong hai tộc chúng ta, với thần thông tu vi
như ta cũng khó sánh nổi một phần so với vị đó.” Hàn Lập nhướn mày, chậm rãi
nói ra.
“Cái gì, người dị tộc à.”
“Ngay cả tiền bối đây cũng tự nhận không
bằng, vậy không lẽ là …”
Mấy người trong Hứa gia thất thanh la lên,
hiển nhiên vừa nghe qua câu trả lời này, đã vượt xa những gì họ đoán trước.
Hứa Thiên Vũ cùng mấy lão già đều lộ ra vẻ
kinh nghi.
Nhưng thật ra Hàn Lập đối với phản ứng của
bọn họ, lại chẳng hiện lên chút kỳ quái nào, có vẻ vô cùng bình tỉnh.
Ánh mắt Hứa Giao chợt lóe lên, thoáng suy
nghĩ qua rồi nói :
“Năm đó lúc tổ tiên rời đi cũng vừa mới đột
phá Hợp Thể kỳ cảnh giới không bao lâu, rồi sau đó tiến nhập Hoang Dã Thế Giới
để đi du ngoạn khắp nơi Phong Nguyên đãi lục. Nếu nói như vậy, có thể biết được
một hai vị tiền bối dị tộc âu cũng là việc bình thường, không lẽ chuyện này có
liên quan tới việc mất tích năm xưa của tổ tiên à.”
“Quả thật rất có khả năng.” Hứa Nham và lão
già kia ngó nhau, sắc mặt chợt lóe lên tia vui mừng, cơ hồ như một câu này đã
thay lời của biết bao người xung quanh vậy.
Hứa Thiên Vũ cùng với cự hán cũng nhìn
nhau, sau đó cả hai không dằn nỗi đều hiện lên vẻ hưng phấn.
“Đây chỉ là dự đoán thôi, có thật hay không
vẫn là hai chuyện khác nhau. Xin tiền bối hãy chờ một chút, vãn bối đi làm chút
chuyện sẽ quay về ngay. Nham thúc tổ, cảm phiền người cùng Vũ nhi bồi tiếp tiền
bối một chút.” Bạch y nam tử hít sâu một hơi, liền không chần chờ thu hai món
đồ trên bàn vào trong tay, sau đó áy náy nói với Hàn Lập.
“Hứa đão hữu cứ tự nhiên.” Hàn Lập dường
như không để ý lắm.
Nghe thế Hứa Giao liền cầm hai món đồ rồi
đứng dậy, dẫn theo một lão già khác cùng với tên cự hán cáo từ đi ra.
Chốc lát, trong đãi sảnh chỉ còn lại ba
người Hàn Lập. Hứa Thiên Vũ và Hứa Nham.
“Hàn tiền bối, trước đây tại hạ từng nghe
Vũ nhi có kể qua, năm đó lúc ở trong thành tu vi còn thấp, con bé đã được tiền
bối chỉ điểm qua, nếu không thì không nhất định đột phá lên Hóa Thần cảnh giới
nhanh như vậy, ta đây thân làm thúc tổ xin thay Vũ nhi cảm tạ tiền bối rất nhiều.”
Lão già bồi tiếp Hàn Lập nói chuyện phiếm vài câu, hai tay kính cẩn thốt ra.
“Không có gì đâu, cũng nhờ Thiên Vũ đão hữu
bản thân tư chất hơn người, năm đó ta cũng chỉ điểm qua sơ sơ thôi.” Hàn Lập
thoáng động lòng trả lời.
“Thế nhưng đề cập đến việc này, ta có nghe
Vũ nhi nói, dường như tiền bối cùng với tổ tiên có chút liên quan sâu xa thì
phải ?” Hứa Nham có chút tò mò mà hỏi.
“Tuy rằng vẫn chưa có cơ hội diện kiến Băng
Phách tiên tử, nhưng quả thật có một chút quan hệ. Nếu không thì vị tiền bối
kia sẽ không phó thác cho ta chuyển giao đồ vật này đâu, nếu trong lòng đão hữu
có chút hoài nghi nào, hãy tự mình xem qua tất sẽ hiểu được.” Hàn Lập liếc mắt
nhìn lão già, sau khi suy tính một lúc, bỗng nhiên ngón tay đưa ra trước mắt
rồi giương lên, tiếp theo chỉ nghe truyền đến một tiếng cười khúc khích, một
đóa quang diễm màu lam từ đầu ngón tay nở rộng ra, vừa xoay tròn một vòng liền
hóa thành một đóa băng hoa màu lam.
“Kiền Lam Băng Diễm !”Lão già cất lên tiếng
thét kinh hãi, hết sức chăm chú nhìn vào băng hoa mà trên mặt đầy vẻ giật mình.
“Chẳng lẽ tiền bối cũng là …”Hứa Thiên Vũ
đang đứng bên cạnh vừa nhìn thấy cảnh này cũng khiếp sợ thì thào không ra
tiếng.
“Không phải như các ngươi nghĩ đâu, năm xưa
ta chỉ có cơ may thu được một ít Hàn Diễm của tổ tiên hai vị, được di lưu lại ở
hạ giới mà thôi.” Hàn Lập mỉm cười.
“Thì ra là thế !” Hứa Nham liền bừng tỉnh
hiểu ra, tuy nhiên trong mắt vẫn còn thấp thoáng chút nghi ngờ, nhưng không
tiện mở miệng mà truy vấn tiếp nữa.
Dù sao Hàn Lập cũng là một vị tu sĩ Hợp Thể
kỳ, một tu sĩ Luyện Hư như hắn làm sao có tư cách dám đưa ra nghi vấn được chứ.
Cũng đồng thời ngay lúc này, trong một mật
thất ở mặt sau tòa lâu đài bị tầng tầng cấm chế bảo vệ nghiêm ngặt, Hứa gia tộc
trưởng cùng với cự hán và một lão già đang hồi hộp dòm thật kỹ hai món đồ đang
nằm trên mặt bàn.
“Đão phù này thật lợi hại, dựa vào tu vi
của hai người bọn ta, lại không thể mạnh mẽ dụng lực gỡ ra được. Xem ra thật
đúng như lời vị tiền bối kia đã bảo, những thứ này chắc chắn là do người dị tộc
Đãi Thừa chuyển giao tới cho tổ tiên rồi.” Tên lão già Hứa Hỏa tựa hồ đã nếm
thử qua mùi vị thất bại khi muốn gỡ đão phù xuống, mắt nhìn hai vật có chút bất
đắc dĩ nói.
“Nếu thật sự nguyên nhân xuất phát từ tồn
tại Đãi Thừa kỳ, thì hai đão phù này huyền diệu đến thế cũng chẳng có gì gọi là
kỳ quái cả. Nếu dựa vào uy lực của bảo vật mà mạnh mẽ hủy diệt luôn hai đão bùa
đó, chỉ sợ đồ vật bên trong tất sẽ bị ảnh hưởng hư hao, chắc chắn là phải có
chút xảo thủ nào đó mới phải.” Hứa Giao sờ sờ chiếc cằm bóng loáng tựa hồ như
đang nghĩ tới chuyện gì đó.
“Tộc trưởng nếu đã có biện pháp, nếu không
ngại cứ thử nghiệm một phen xem sao, trường hợp không được nữa thì chúng ta lại
tìm biện pháp khác vậy.” Hứa Hỏa hiển nhiên hơi nóng vội, nói ra không lưỡng
lự.
“Thúc phụ nói hay lắm, tiểu chất trước hết
thử qua một lần xem sao.” Hứa Giao sau một hồi lâu nghĩ ngợi, liền hồi hợp gật
đầu.
Tiếp theo bỗng nhiên thấy hắn khoát tay rồi
há miệng ra, theo đó một đão bạch quang tuôn ra.
Chỉ thấy luồng bạch quang dày đặc vây quanh
cổ tay bay lòng vòng một hồi, liền lập tức lóe lên rồi bị Hứa Giao hút trở về
miệng.
Nhưng ngay sau đó, ngay chỗ cổ tay hiện lên
một vệt đỏ thẳm, vài giọt máu từ từ rớt xuống, vừa lúc rơi ngay phía trên tấm
phù đang phong ấn khối ngọc giản kia.
Huyết quang rơi nhanh xuống, những giọt máu
đó liền dễ dàng hòa nhập vào rồi biến mất.
Nguyên bản tấm phù vốn đang nằm yên bất
động, nháy mắt quầng kim quang phóng lớn ra, tiếp tục ở phía trên hiện ra một
đám kim văn lớn nhỏ bất đồng.
Sau đó chợt lóe lên, những kim văn đó đều
tán loạn biến mất, đồng thời linh khí trên tấm phù chợt tắt, toàn bộ linh quang
cũng tiêu biến không thấy nữa.
Hứa Giao vừa nhìn thấy cảnh này nhất thời
mừng rỡ, biết rõ bản thân đã đoán đúng quá nữa rồi, quả nhiên chỉ có huyết mạch
kế thừa của Băng Phách tiên tử mới có thể yên ổn gỡ xuống tấm phù này.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó há miệng nhẹ
nhàng thổi một phát về phía ngọc giản.
Kim sắc phù lục thoáng run lên, liền sau đó
từ trên ngọc giản bay xuống không một tiếng động.
Chương 1712: Huyết Hồn
Lão già cùng tên cự hán trông thấy tình
hình như vậy, sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng.
Hứa Giao dằn lại tia hưng phấn đang dâng
trào, liền dùng thủ pháp tương tự gỡ lấy phù triện từ trên hộp ngọc.
Ánh mắt Bạch y nam tử đảo qua đảo lại nhìn
kỹ hai món đồ vật, sau một lúc hơi do dự bàn tay còn lại liền chụp lấy ngọc
giản lam sắc kia.
Nhẹ nhàng áp ngọc giản lên trán, hai mắt vị
nam tử đó khẽ nhắm lại.
Một lát sau, sắc mặt Bạch y nam tử bắt đầu
định thần trở lại, rồi dần dần hiện lên chút nghi hoặc, nhưng sau đó lại lộ ra
chút vẻ khiếp sợ.
Lão già Hứa Hỏa cùng với Cự hán đứng bên
cạng trông thấy tình hình như vậy, liếc mắt nhìn nhau trong lòng không khỏi có
chút khẩn trương.
Sau một tuần trà, rốt cuộc Bạch y nam tử
thở dài một hơi, thần sắc có chút hoảng hốt rồi lấy ngọc giản đang áp lên trán
đem xuống.
“Hiền chất, rốt cuộc bên trong nói gì vậy.”
Lão già không nhịn được hỏi ngay.
Biểu tình tên cự hán cũng lộ ra vẻ cấp bách
tương tự.
“Hỏa thúc, người hãy tự xem đi.” Tựa hồ Hứa
Giao đã bình tĩnh lại được vài phần, thần sắc biểu hiện phức tạp rồi trực tiếp
đưa ra ngọc giản, dường như không muốn bàn luận thêm gì nữa.
Lão già tiếp nhận lấy ngọc giản, tự nhiên
trong lòng cũng có chút kinh nghi, sau một hồi do dự cũng tương tự thả thần niệm
vào trong.
Lúc này ánh mắt Hứa Giao dừng lại ở hộp
ngọc, thoáng cân nhắc liền phất tay áo qua một cái.
Nắp hộp lập tức mở bung ra.
Bên trong hộp ngọc đang ngưng tụ một quầng
ô quang lưu chuyển không ngừng, bên trong rõ ràng đang đặt một chiếc bình đỏ tươi
cao gần một tấc.
Mặt ngoài chiếc bình này có khắc một loại
hoa văn rất kỳ quái, thoáng mơ hồ tỏa ra một cỗ huyết tinh khí.
“Ồ, hình như cái này là …” Tên cự hán đứng
bên cạnh thấy rất rõ, lập tức cả kinh nhận ra chút gì đó.
“Không sai, đây chính là Huyết Hồn Bình của
tổ truyền Hứa gia. Nguyên trước đây bình này có một đôi, nhưng năm xưa đã bị
Băng Phách tổ tiên mang đi một cái rồi, thật không ngờ lại có ngày gặp lại được
tại đây.” Thần sắc Hứa Giao âm trầm nói.
“Đúng là bảo vật này rồi.” Tên cự hán nuốt nước
miếng cái ực, liền thì thào một câu.
Hứa Giao cũng không đề cập thêm nữa, liền
trực tiếp phân phó cho tên đãi hán :
“Ngươi lập tức cầm lệnh bài của ta, điều
động tất cả mật vệ trong Tộc đến xung quanh ngọn núi ngay chỗ Tông Miếu cho ta,
đồng thời cũng phát động toàn bộ cấm chế gần đó, đem phong tỏa kín mít cho dù
con ruồi cũng khó bay lọt. Kế tiếp, mời cho được Đãi thúc tổ dù đang trong giai
đoạn bế quan cũng phải tỉnh lại rồi vào Tông Miếu chờ ở đó.”
“Sao phải điều động mật vệ, lại còn thỉnh Đãi
thúc tổ xuất quan nữa.” Tên cự hán cả kinh, trông bộ dạng rất khó tin.
“Không sai. Đây là chuyện đãi sự có liên
quan đến Băng Phách tổ tiên, Đãi thúc tổ cho dù đang tu luyện đến giai đoạn
quan trọng cũng phải mời xuất quan một chuyến.” Bạch y nam tử cắn răng một cái,
dứt khoát phân phó.
“Thật sự Tộc trưởng đã tìm được tung tích
của tổ tiên rồi à, được ta đi làm ngay.” Tên cự hán nghe vậy mừng rỡ, liền
không chút do dự đáp ứng ngay, rồi đi thẳng ra ngoài.
Còn Hứa Giao thấy tên cự hán sau khi đã rời
khỏi mật thất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc bình nhỏ đỏ như máu, sắc
mặt thoáng âm trầm bất định.
Một lát sau, lão già Hứa Hỏa thở ra một
hơi, cuối cùng cũng xem xong ngọc giản liền mở mắt ra nói :
“Thì ra là thế, tổ tiên đãi nhân thật sự đã
đi vào khu vực hoang dã thế giới, lại còn đến một đãi lục nào khác nữa. Chuyện
gì đã xảy ra, đến nỗi chỉ có thể chuyển về được một tia huyết hồn vốn được tế
luyện từ năm xưa.” Lão già thì thào một câu, cặp chân mày nhăn tít.
“Trong Ngọc giản này ngoại trừ truyền lại
bộ bí thuật Huyết hồn ra, cũng chỉ có lưu lại vài câu nhắn nhủ thôi. Cuối cùng
đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ cần vận dụng Huyết tinh khiến cho tia huyết
hồn này được tỉnh lại, lúc đó mới biết rõ sự tình. Nghĩ lại cũng nhờ năm xưa
Băng Phách tổ tiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, trước đó đã luyện chế ra Huyết Tinh
Quan cùng với một cặp Huyết Hồn Bình này, nếu không bọn ta thật sự bó tay không
còn cách nào giải quyết.” Hứa Giao âm trầm nói.
“Chính xác như thế, theo như những gì bên
trong Ngọc giản cho biết, một khi tấm phù triện này bị gỡ xuống, nhất định
trong vài ngày phải gấp rút cử hành nghi thức, nếu không cho dù có Huyết Hồn
Bình này đi nữa, một tia huyết hồn đó sẽ bị tan đi mất, dù sao huyết hồn được
phong ấn trong chiếc bình này đã rất lâu rồi.” Lão già lại tiếp tục lộ ra vẻ lo
lắng.
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ lập tức cử hành
nghi thức trong ngay đêm nay.” Ánh mắt Bạch y nam tử chợt lóe lên rồi nói.
“Cũng chỉ còn cách này mà thôi. À còn nữa,
vị Hàn tiền bối kia đang ở chính điện, chúng ta sẽ hồi báo thế nào đây. Ta có
nghe Vũ nhi nói qua, dường như vị này cùng với Băng Phách tổ tiên cũng có chút
liên quan gì đó, hơn nữa lại chủ động đem trả về huyết hồn tổ tiên, hiển nhiên
không có ác ý gì với Hứa gia chúng ta đâu.” Lão già nói ra một câu.
“À, vị Hàn tiền bối này tuy là mới vừa tiến
giai không bao lâu, nhưng thần thông dường như không thấp chút nào, lại còn
tinh thông pháp trận thượng cổ nữa chứ, nói không chừng về sau sẽ trở thành một
bức tường lớn để Hứa gia chúng ta dựa vào. Bất luận thế nào cũng quyết phải giữ
chân vị tiền bối này ở lại Hứa gia càng lâu càng tốt. Sau khi cử hành nghi thức
hồi sinh huyết hồn, ta hãy nghĩ cách làm sao để tăng thêm giao tình với vị Hàn
tiền bối này.” Hứa Giao trầm ngâm một chút liền có quyết định.
“Chắc chắn phải thế, thôi ta ra ngoài trước
để an bài đôi chút đây.” Hứa Hỏa nhẹ gật đầu, liền dự định rời đi.
“Để chứng tỏ thành ý, hay là ta và Hỏa thúc
cùng đi ra vậy.” Bạch y nam tử hơi do dự một chút lại bảo thế.
“Cũng tốt, đối với một gã Hợp Thể kỳ như
thế, bất luận thế nào chúng ta phải đối đãi thật long trọng vào.” Lão già
thoáng suy nghĩ liền tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế, vị tộc trưởng của Hứa gia này đem
hộp ngọc có chứa chiếc bình màu đỏ cẩn thận thu hồi lại, sau đó cùng lão già
rời khỏi mật thất.
Vài hôm sau, trong một tòa lầu vô cùng xinh
đẹp được xây dựng bên trên ngọn núi, Hàn Lập đang ngồi khoanh chân trên tấm bồ
đoàn ở tầng cao nhất, hắn khẽ nhíu mày trầm ngâm không thốt nên lời.
Hiện tại trong lòng hắn thật sự có chút
chuyện khó xử.
Vốn là chỉ muốn sau khi đưa được đồ vật đến
nơi, rồi đàm đão vài câu với Hứa gia, sau đó sẽ cáo từ rời đi ngay.
Vốn không nghĩ sẽ phải ở lại Hứa gia lâu
hơn, thế nhưng do gia chủ hết sức nhiệt tình, chẳng những quyết liệt giữ ở lại
thêm một thời gian, mà còn khi thấy hắn muốn rời khỏi nơi đây, lại ẩn ý tiết lộ
chút ít tin tức về món đồ nhờ chuyển cho Hứa gia, đồng thời phong phanh nói ra
manh mối có liên quan đến Băng Phách tiên tử.
Chỉ cần hắn ở lại Hứa gia vài hôm thôi, nói
không chừng có thể biết được hạ lạc của tổ tiên bọn họ.
Hắn nghe qua trong lòng không khỏi suy
tính.
Nếu nói Hàn Lập thật sự không để ý đến sự
tình của Băng Phách tiên tử thì hoàn toàn không hẳn thế.
Bất luật là hắn hấp thu Kiền Lam Băng Diễm,
hay đã từng mạo hiểm tiến vào Hư Thiên Cung rồi đoạt được Hư Thiên bảo đỉnh,
lại còn diễn biến hung hiểm trong Bắc Minh Tiểu Cực Cung ở Đãi Tấn nữa, hầu hết
đều có liên quan mật thiết với vị Băng Phách tiên tử này.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng có vài vấn đề
mơ hồ nan giải, cũng nghĩ nên gặp vị Băng Phách tiên tử này để kiến thức một
phen.
Nếu chỉ cần ở khoảng mười ngày nửa tháng,
tự nhiên hắn không quan tâm lắm.
Dù sao với thần thông tu vi hiện tại, hắn
cũng không cần phải lo lắng mấy người Hứa gia này có ý đồ gì đó với hắn.
Trong hai tộc Nhân Yêu, ngoại trừ tu sĩ Đãi
Thừa được nhắc tới như một truyền thuyết, thật sự khó tìm được người có thể uy
hiếp được tính mạng hắn.
Do đám tu sĩ Hứa gia quá sốt sắng lưu lại,
nên hắn ở lại tộc Hứa gia một thời gian, kế đó yên tỉnh ngồi trong tòa lầu này.
Bất quá trong lòng Hàn Lập cũng đã có quyết
định, nhiều lắm cũng sẽ ở lại Hứa gia hơn tháng là cùng, nếu đến khi đó vẫn
không có tin tức của Băng Phách tiên tử, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục chờ
đợi ở đây được nữa.
Tất nhiên, dù cho thật sự có biết được hạ
lạc của Băng Phách tiên tử đi nữa, hắn vẫn chưa tính tới chuyện có nên dành
thời gian đi tìm hay không, hắn muốn chờ tới lúc tình huống rõ ràng rồi mới
quyết định sau.
Hàn Lập đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên
nhấc bàn tay lên, tiếp theo linh quang chớp nhoáng, nhất thời trong tay xuất
hiện một ngân sắc phù triện.
Tấm phù triện này chính là trước đây hắn có
được từ cấm chế di lưu trong Quảng Hàn giới, đích thực là một phù triện tiên
giới đã bị tiêu hao hết linh lực.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì đan dược
cho Hợp Thể kỳ nhất thời không thể điều chế được, nên hắn cũng không vội mà tu
luyện pháp lực, trái lại tập trung hơn phân nữa tinh thần để tìm hiểu tấm phù
triện tiên giới này.
Tuy rằng toàn bộ uy lực đã bị tiêu tán đi
hết, nhưng phù văn được vẽ trên đó đều dùng ngân khoa văn cả, so với lĩnh ngộ
về phương diện phù triện được ghi trong Kim Khuyết Ngọc Thư rất có chỗ giống
nhau.
Điều này khiến cho Hàn Lập cảm thấy rất có
khả năng tìm hiểu sâu hơn.
Nguyên bản bên trong tàn trang của Kim
Khuyết Ngọc Thư, hắn thủy chung vẫn chưa có khả năng nhập môn được chút nào,
thế nhưng cuối cùng cũng tìm được chút manh mối đó là “Thiên Qua Phù”.
Tấm phù này chính là một loại ngân khoa văn
phù triện được ghi lại sau cùng bên trong tàn trang, đây cũng là loại phù triện
duy nhất có đặc tính công kích.
Không đề cập tới uy lực của tấm phù triện
này mạnh mẽ tới cỡ nào, mà chỉ nói tới chỗ thâm ảo phức tạp thôi, nó thật sự đã
hơn xa Thái Nhất Hóa Thành Phù vốn cùng loại ngân khoa văn linh phù.
Cho dù đối với thiên địa pháp tắc cũng có
một ít lĩnh ngộ nhất là từ khi Hàn Lập tiến giai lên Hợp Thể, nhưng cuối cùng
vẫn không đủ khả năng thấu triệt nỗi.
Về sau mà nói, Thiên Qua Phù này giá trị
chắc chắn là tuyệt đối cao, rất đáng chờ mong.
Hàn Lập chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào
ngân sắc phù lục, ngón tay bên kia không ngừng tung lên vẽ xuống tựa như đang
họa bức tranh nào đó.
Một lát sau, chẳng thấy điểm dị thường nào
xuất hiện, nhưng cũng có khi từ đầu ngón tay tuôn ra vài ngân sắc phù văn lớn
nhỏ bất đồng, có khi tiêu biến đi mất, hoặc có lúc ngưng tụ lại một chút rồi
lóe lên, trông hết sức thần bí.
Thời gian thoáng trôi qua, không bao lâu
sau phía trên bầu trời ngay vị trí sơn mạch của Hứa gia, vầng trăng trên cao
soi sáng, lúc này trời đã về khuya.
Hàn Lập đang khoa tay vẽ không ngừng, gương
mặt bỗng nhiên hiện lên tia khác thường.
Ngay sau đó, hắn dừng lại rồi đứng lên,
bóng người chợt lóe, liền xuất hiện bên cạnh cửa sổ, kế đó nhìn về phía ngọn
núi xa xa, trên mặt thoáng hiện ra vẻ nghi hoặc.
“Sao lại thế này, một cổ dao động cấm chế
rất quái dị, dường như là …” Tâm niệm Hàn Lập bỗng chốc quay ngược trở lại, tựa
hồ nhớ tới chuyện gì đó, liền ngó lên trên trời cao.
Kết quả khiến hắn hết sức kinh hãi !
Chỉ thấy vầng trăng treo trên bầu trời đêm
vốn long lanh ánh sáng trắng ngà, không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ
khiến bất kỳ ai nhìn lên cũng cảm giác bất an.
Hàn Lập thở ra một hơi rồi thu ánh mắt lại,
sau đó bỗng nhíu mắt tiếp tục nhìn về phía ngọn núi một lần nữa.
Tia lam quang từ nơi sâu thẳm trong cặp
đồng tử chớp động không ngừng, ngọn núi nhìn xa xa nhìn trông rất đổi bình thường,
thế nhưng nhờ hiệu quả của linh mục, hắn thấy rất rõ ràng một tầng huyết quang
đỏ thắm.
Vầng huyết quang đó bao phủ xung quanh ngọn
núi, không ngừng bành trướng lớn ra rồi thu hẹp trở lại, dường như hắn bị ảnh
hưởng bởi một lực dao động tựa hồ như được phóng ra từ trong ngọn núi này.
Thấy được rất tường tận, xung quanh bốn
phía ngọn nút đã bày ra cấm chế huyền diệu nào đó. Nhưng cổ huyết quang kia
thật sự chẳng tầm thường chút nào, một phần linh áp vẫn có thể trực tiếp xuyên
thẳng qua.
“Một lượng lớn huyết tinh khí như thế,
chẳng lẽ Hứa gia muốn cử hành nghi thức huyết tế ở chỗ đó ? Bất quá cho dù muốn
tiến hành huyết tế đi nữa, cũng không nên chọn thời điểm có ngoại nhân như ta
chứ, không lẽ đợt huyết tế lần này có quan hệ gì với ta sao.” Một hồi lâu sau,
lam mang trong mắt hắn chợt biến mất, thì thào nói nhỏ vài tiếng, trên mặt đầy
vẻ trầm ngâm.
Hắn là hạng người cơ trí, nên chỉ cần cân
nhắc qua một chút, liền đoán trúng chân tướng sự việc hết bảy tám phần.