Phàm nhân tu tiên - Chương 1717 - 1718
Chương 1717: Hoàn đỉnh
“Đa tạ nhã ý trao tặng bảo điển của Huyết
Linh đão hữu, nhưng có điều bên trong có đề cập tới những thứ này nọ lại có
chút bất đồng với công pháp tu luyện của ta, do đó những bí thuật trong đó e
rằng tại hạ không thể tiếp nhận được.”“ Cầm ngọc giản trong tay một hồi, Hàn
Lập đảo qua đãi khái nội dung bên trong ngọc giản một lần, sau đó lắc đầu rồi
đặt ngọc giản trở lại bàn.
“Sao vậy, không lẽ công pháp chủ tu của đão
hữu là pháp quyết nho gia à !” Dung mạo Huyết Linh thoáng động, có chút hoài
nghi nói ra.
Dù sao đệ nhị Nguyên Anh của Hàn Lập vốn
đang tu luyện ma công cực kỳ lợi hại, đồng thời hắn cũng chính là tu sĩ cùng
lúc tu luyện hai loại công pháp hoàn toàn tương phản nhau, chẳng phải nói trên
thế gian không hề có, nhưng nếu tính ở Nhân tộc thì tuyệt đối chỉ có thể đếm
được trên đầu ngón tay mà thôi.
“Cũng không hẳn là vậy. Hàn mỗ tu luyện bí
thuật thần niệm quá đặc thù, nếu thật sự bây giờ tu luyện Huyết hồn thì ngược
lại sẽ gây trở ngại cho việc tu luyện về sau.” Thần sắc Hàn Lập bình tĩnh, thản
nhiên trả lời.
“Xem ra đệ nhị Nguyên Anh của đão hữu cũng
đã tu luyện tới Luyện Hư hậu kỳ rồi, thiếp thân cũng biết bí thuật thần niệm
của Hàn đão hữu đang tu luyện hẳn là không thua Huyết Hồn đãi pháp chút nào.
Nếu không, bất kỳ ai muốn tu luyện thêm Nguyên Anh phụ trợ, mà thần niệm chi
lực không đủ, thì theo lẽ thường ắt hẳn tu vi phải thua xa bản tôn. Còn thiếp
thân đây, được hóa thân từ một đám huyết hồn, bất quá pháp lực cũng chỉ đãt tới
Luyện Hư sơ kỳ mà thôi. Nếu là như vậy, ta sẽ thu hồi lại vật ấy.” Huyết Linh
tuy nghe Hàn Lập bảo thế, nhưng không lộ ra chút bất ngờ nào, phất tay áo một
cái thu ngọc giản trở về.
“Huyết hồn thuật này mà so với đệ nhị
Nguyên Anh thì quả thật cái nào cũng có sở trường riêng cả, chỉ có điều nếu đệ
nhị Nguyên Anh của tại hạ mà rời xa bản tôn lâu năm như đão hữu đây, ắt hẳn đã
sớm xuất hiện phiền toái lớn rồi.” Hàn Lập nhìn sang Cung trang nữ tử ở đối
diện, cười một tràng rồi nói thêm.
“Cũng vì từ thời thượng cổ, Huyết Hồn Thuật
đã được sử dụng bí thuật huyết luyện đặc thù để tế luyện hồn niệm, do đó không
cần phải e ngại xuất hiện trường hợp hóa thân phản phệ. Nếu không thì Huyết
Tinh Thượng Nhân sáng lập ra bí thuật này, năm xưa đã không có danh khí cực lớn
như vậy rồi.” Huyết Linh thản nhiên cười rộ.
Hàn Lập nghe qua, cũng không nói tiếp lời
nào nữa, chỉ cười hắc hắc.
“Đúng rồi, mấy hôm trước có nghe Hàn đão
hữu nói là có chút vấn đề cần hỏi thiếp thân phải không, tuy rằng Huyết Linh
truyền thừa ký ức từ bản tôn không được trọn vẹn lắm, nhưng chỉ cần biết rõ sẽ
ra sức giải đáp phần nào cho đão hữu.” Thần sắc nữ tử ngưng trọng nói.
“Nếu đão hữu đã bảo thế, thì Hàn mỗ cũng
không khách khí nữa. Lai lịch của tại hạ có lẽ Huyết Linh đão hữu đã từng nghe
nói qua rồi chứ” Ánh mắt Hàn Lập đảo qua người Hứa Giao đang ngồi kế bên rồi
trầm ngâm hỏi.
“Đích xác Huyết Linh đã biết được một ít.
Chẳng những đão hữu với bản tôn Huyết Linh cùng xuất thân từ Nhân giới, mà còn
tìm được Kiền Lam Băng Diễm di lưu lại của bản tôn tại hạ giới, hiện giờ lại
còn trợ giúp Hứa gia hoán tỉnh lại thiếp thân, trong đó cơ duyên thật xảo hợp,
đúng là không còn gì để nói nữa.” Cung trang nữ tử than nhẹ một tiếng, thần sắc
thoáng có chút phức tạp.
“Cũng vì lý do đó, mà Hàn mỗ còn vài sự
tình ở Nhân giới năm đó vẫn chưa hiểu được, thật muốn đão hữu giải thích tường
tận.” Khóe miệng Hàn Lập hơi nhếch lên rồi nói.
“Đão hữu muốn hỏi chuyện gì dưới Hạ giới ?”
Nữ tử ngẩn ra, tựa hồ có chút bất ngờ.
“Sao vậy, có gì không ổn à ?” Ánh mắt Hàn
Lập chợt lóe, dường như hơi khó hiểu.
“Đâu chỉ đơn thuần là không ổn ! Nếu đão
hữu muốn hỏi về chuyện dưới Nhân giới, Huyết Linh e là không thể giải thích
được chuyện nào cả” Cung trang nữ tử cười khổ một tiếng.
Bỗng nhiên Hàn Lập nhíu mày lại, bất quá
cũng chưa mở miệng hỏi kỹ hơn, vì hắn biết đối phương nhất định sẽ nói rõ ràng
hơn nữa.
Quả nhiên một lát sau, Cung trang nữ tử nói
tiếp:
“Không phải Huyết Linh cố ý làm ra vẻ thần
bí, mà căn bản trong ký ức của ta không có những chuyện liên quan tới Nhân
giới. Đối với mọi hiểu biết về Nhân giới, hiện tại chỉ cảm thấy hết sức mơ hồ,
không còn ấn tượng nào cả”
“Sao lại như vậy. Chẳng lẽ trong lúc đão
hữu phong ấn huyết hồn, thì bị mất đi trí nhớ ở Nhân giới rồi à !” Trong lòng
Hàn Lập có chút nghi hoặc liền hỏi.
“Không hẳn nguyên nhân chủ yếu bị mất đi là
do phong ấn, mà có thể trước khi bản tôn truyền thừa ký ức, cơ bản không có
phục chế bộ phận trí nhớ trong giai đoạn Nhân giới này.” Nữ tử nhất quyết khẳng
định nói.
“Do nguyên nhân này à ?”
“Dường như thế, Huyết Linh cũng không biết
chính xác lắm.” Cung trang nữ tử hơi xấu hổ một chút.
Khóe miệng Hàn Lập hơi mím lại, cuối cùng
cũng không hỏi tiếp gì nữa.
Cung trang nữ tử cũng cảm thấy ngượng
ngùng, nhưng rõ ràng lần này nàng đến bái phỏng Hàn Lập, còn có một chuyện quan
trọng khác nữa, cho nên sau một lúc chần chừ, thần sắc có chút kỳ quái rồi mở
miệng:
“Thiếp thân cũng có một chuyện không rõ,
không biết có nên hỏi qua không.”
Trong lòng Hàn Lập hoàn toàn hết chỗ nói.
Đối phương đã không thể giải đáp cho nghi
vấn của mình, mà còn ngược lại muốn nhờ mình giải đáp thắc mắc nữa chứ. Nhưng
trên mặt hắn vẫn chưa lộ ra biểu tình gì cả, liền ảm đãm cười nhẹ:
“Có chuyện gì vậy, đão hữu cứ nói ra đi.”
“Nếu vậy thiếp thân mạo muội nói thẳng ra.
Xin hỏi Hàn đão hữu lúc ở Nhân giới, có từng thu thập được món pháp khí nào có
quan hệ với bản tôn Huyết Linh không ? Mấy ngày trước, khi vừa gặp mặt đão hữu,
thiếp thân đã cảm nhận được một cỗ khí tức hết sức quen thuộc từ trên người đão
hữu. Tuy rằng không thể nhớ được đó là thứ gì, nhưng phảng phất nhận ra được
món đồ đó tựa hồ rất trọng yếu đối với Huyết Linh và bản tôn ?” Huyết Linh hít
sâu một hơi, rồi hỏi cực kỳ ngưng trọng.
Hàn Lập vừa nghe qua, hơi biến sắc một
chút, sau một lúc lâu nhìn kỹ Cung trang nữ tử, mới chậm rãi trả lời:
“Tuy rằng nghe qua lời nói của đão hữu
không rõ ràng lắm, nhưng ta nghĩ có thể chính là vật này thì phải ?”
Vừa dứt lời, Hàn Lập hé miệng phun ra một
đoàn thanh quang.
Quầng sáng này vừa xoay tròn liền hóa thành
một chiếc tiểu đỉnh màu xanh, nhẹ nhàng rơi xuống tay Hàn Lập.
Đúng là Hư Thiên đỉnh.
“Hư Linh đỉnh, ồ không đúng, chính là Hư
Thiên đỉnh …”
Huyết Linh vừa thấy bảo vật này liền kinh
hải thất thanh la lên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ, nhưng kế đó đôi mắt xinh
đẹp hơi ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ phức tạp dị thường.
“Ồ, đão hữu có thể nhận biết được bảo vật
này à !” Chân mày Hàn Lập hơi nhướn lên liền hỏi.
“Chắc chắn không sai. Tuy rằng ta không nhớ
rõ những sự tình ở Nhân giới, nhưng chỉ vừa mới nhìn thấy đỉnh này, không hiểu
sao lại có thể gọi ra ngay đúng tên như thế. Hơn nữa từ khí tức phát ra trên
đó, tựa hồ như rất giống với một kiện Hư Linh đỉnh khác cũng của bản tôn, ắt
hẳn là cả hai có cùng xuất xứ do bản tôn tự tay luyện chế ra. Mặt khác ta cũng
không hiểu lý do tại sao, ta có cảm giác bảo vật này cực kỳ trọng yếu đối với
bản tôn.” Huyết Linh nhìn trân trân tiểu đỉnh, thì thào nói ra.
“Cực kỳ trọng yếu !” Hàn Lập lộ ra một tia
biểu tình sâu xa.
“Nguyên nhân khiến thiếp thân khó diễn đãt
được nên lời, chính là dựa theo luồng ý niệm mãnh liệt bên trong ký ức được lưu
lại trong Huyết hồn mà ra. Ta cũng không quanh co dài dòng với Hàn đão hữu nữa,
thiếp thân sẽ không tiếc tốn kém để thu hồi lại Hư Thiên đỉnh này, chỉ cần đáp
ứng việc này, Hàn huynh hãy nói ra điều kiện đi.” Huyết Linh sau khi trầm mặt
một hồi, mới cẩn thận nói ra.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, khẽ sờ sờ cằm,
trong lúc nhất thời vẫn chưa mở miệng trả lời gì cả.
“Hứa Giao, hãy đem những thứ kia lấy ra đây
!” Huyết Linh thấy tình hình như vậy bỗng nhiên ngó qua Hứa Giao ở bên cạnh,
dùng lời lẽ dứt khoát ra lệnh.
“... À vâng, Huyết Linh tiền bối !” Hứa
Giao vừa nghe qua lời nói của Cung trang nữ tử, trên mặt hiện ra vài phần không
can tâm, nhưng sau khi cắn răng một phát, liền lắc vòng tay trữ vật trên cổ tay
ra.
Một mảnh bạch sắc hào quang bay cuộn ra,
hai hộp ngọc một lớn một nhỏ cùng với túi da màu xanh hiện ra trên mặt bàn bên
cạnh Hàn Lập.
“Ở đây có một gốc Ngọc Ma Hoa khoảng ba vạn
năm tuổi, còn đây là Linh bảo Bát Giao Nhận có thể triệu hồi tám loại giao long
chi lực, cùng với một túi cực phẩm linh thạch trị giá ba nghìn vạn. Huyết Linh
xin dùng ba thứ này để đổi lấy Hư Thiên đỉnh trong tay đão hữu ! Hàn đão hữu
cảm thấy thế nào ? Việc này nếu như xong, cũng xem như bản tôn nhận của đão hữu
một món nợ nhân tình vậy. Chỉ cần ngày nào bản tôn trở về Nhân tộc, ta nhất
định cảm tạ thâm sâu.” Sóng mắt Huyết Linh lưu động nói ra.
Hàn Lập khẽ cười một tiếng, nháy mắt thần
niệm xuyên qua ba món đồ đang đặt trên bàn.
Bên trong quả nhiên đúng như lời nói của
Cung trang nữ tử.
Một đóa hắc sắc linh hoa rất hữu dụng đối
với tu luyện ma công, đồng thời một lam sắc quái nhận ẩn hiện tám loại giao
long, và một túi da chứa đầy cực phẩm linh thạch.
Hàn Lập nhấc tay lên, hộp ngọc đựng hắc sắc
linh hoa kia liền bay vào trong tay hắn.
“Hàn huynh, đây là ý gì ?” Huyết Linh nhíu
chân mày lại, thoáng có chút khó hiểu liền hỏi.
“Riêng đóa Ngọc Ma Hoa này vốn có chút tác
dụng với Hàn mỗ, nếu từ chối thì hơi thất kính. Còn linh thạch và linh bảo này
tại hạ không thiếu nên cũng không cần, Tuy Hàn mỗ chẳng phải là chính nhân quân
tử gì, nhưng vẫn ít nhiều hiểu được câu “Uống nước nhớ nguồn.” chứ. Năm xưa
dưới hạ giới, tại hạ đã thu thập được Kiền Lam Băng Diễm cùng với chiếc Đỉnh này,
đã từng mấy lần trợ giúp ta đánh bại đãi địch. Chỉ bằng vào điểm này Hàn mỗ
cũng sẽ không quá tham lam, huống chi đóa hắc ngọc hoa này quả thật là một linh
dược đặc sản của Ma Giới, tất nhiên mức độ quý hiếm không thua gì linh bảo đâu.”
Hàn Lập mỉm cười nói.
Tiếp theo tiểu đỉnh trong tay được nâng
lên, rồi bay lên không trung, chỉ một thoáng chớp động, đã nhẹ nhàng lơ lững
bất động một chỗ trước người nữ tử.
Dựa theo động thái cùng lời nói của Hàn
Lập, hiển nhiên Cung trang nữ tử hết sức bất ngờ, liền nhìn kỹ vào tiểu đỉnh,
trên mặt hiện lên vẻ khác thường.
Nhưng nàng này cũng chẳng phải người bình
thường, sau một lúc trầm mặc, liền nghiêm sắc mặt nói:
“Ân tình này của đão hữu Huyết Linh đãi
diện cho Hứa giá cùng bản tôn xin đa tạ, sau này đão hữu có bất cứ việc nào cần
hỗ trợ cứ việc đến Hứa gia tìm ta. Tuy rằng tu vi Huyết Linh không cao lắm,
nhưng tự nghĩ chỉ cần có chuyện cần tới, ta nguyện trợ giúp một tay.”
Cung trang nữ tử tuy nói ngắn gọn mấy câu,
nhưng biểu hiện hết sức nghiêm nghị, kế đó tay áo bào vung lên, một quầng huyết
quang hiện ra.
Tiểu đỉnh màu xanh đang lơ lững trước
người, cùng với hai vật khác còn nằm trên mặt bàn lập tức chợt lóe lên rồi biến
mất dạng.
Tiếp theo nàng thi lễ với Hàn Lập, rồi
không nói thêm lời nào nữa mà hướng cổng chính đi thẳng ra.
“Vãn bối cũng xin cáo từ” Hứa Giao thấy
tình hình có chút bất ngờ, liều cuống quít đứng dậy chắp tay chào Hàn Lập xong
cũng đuổi sát theo sau.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động nhìn ra cổng một
hồi lâu sau, mới nhẹ phát ra một thiếng than.
Không hiểu tại sao, tuy rằng hắn vẫn chưa
nghe được bất kỳ câu trả lời nào của Huyết Linh, hơn nữa cũng chưa rõ ràng lắm
tình hình bản tôn thế nào, nhưng sau khi trả lại Hư Thiên đỉnh cho nàng thì nội
tâm hết sức thoải mái.
Trước đây, chỉ cần một chút áy náy tương tự
thế này cũng có thể biến thành tâm ma gây cản trở trong quá trình tu luyện, bây
giờ đây hắn cảm giác hết sức thoải mái, ảnh hưởng của lời thề năm đó với vị
thanh niên họ Ông vào lúc này cũng hoàn toàn được giải khai.
Tuy rằng Hư Thiên đỉnh đúng là một kiện
linh bảo, nhưng rõ ràng hắn còn chưa biết được một công năng nào đó của bảo vật
này. Nếu không, chỉ so sánh uy năng đấu pháp thôi thì chưa thể bằng được mấy
món linh bảo khác trên người hắn.
Hiện giờ phải giao trả lại đương nhiên có
chút đáng tiếc, nhưng cũng chưa đến nỗi khiến hắn không nỡ rời xa.
Hiện tại có thể vừa tiêu trừ hẳn tâm ma,
vừa có thể kết giao hảo hữu với Huyết Linh và Hứa gia lại còn Băng Phách tiên
tử về sau nữa, nếu tính luôn cả đóa Ngọc Ma Hoa này, cũng chẳng bị thiệt thòi
chút nào.
Bất quá mọi việc hầu như đã xử lý xong,
cũng đến lúc phải rời khỏi Hứa gia rồi. Thời điểm tham dự Vạn Bảo Đãi Hội cũng
còn khá xa, trước mắt có thể đi du ngoạn khắp nơi trong Thiên Nguyên cảnh này,
rồi từ từ sắp xếp thời gian đến tham gia đãi hội.
Hàn Lập đứng dậy chậm rãi đi ra hướng thang
lầu, trong đầu thoáng có chút suy nghĩ.
Chương 1718: Hải Đãi Thiếu cùng Khí Linh Tử
Một ngày sau, một đão thanh hồng từ phía
trong sơn mạch Hứa gia bắn ra, sau khi xoay quanh một chút liền hiện ra thân
hình Hàn Lập ở tầng trời cao. Chỉ thấy hắn quay đầu thản nhiên nhìn xuống phiến
sơn mạch dưới chân vài lần liền tái khởi độn quang phá không bay đi. Sau mấy
cái chớp động liền biến mất ở phía chân trời xa xa.
Liên tiếp những ngày sau đó, Hàn Lập bắt
đầu du lịch Thiên Nguyên cảnh dọc theo một số thành thị lớn nhỏ rồi kéo dài đến
mấy năm. Tại những thành thị này, những danh môn thế gia có chút danh khí đều
ghi dấu chân hắn. Một mặt hắn trực tiếp đăng sơn bái phỏng cùng một vài cao
giai tu sĩ nhiệt đàm trao đổi hoặc chỉ lạnh lùng quan sát một lát sau đó liền
lặng lẽ rời đi.
Tuy rằng hắn mới chỉ đi qua một phần mười
Thiên Nguyên cảnh nhưng cũng phải mất tới vài năm, trong những năm ngắn ngủi
này cũng đủ để cho hắn đối với tình hình thực tế của Nhân tộc càng thêm rõ.
Về số lượng Hợp Thể kỳ tu sĩ của Nhân tộc
đích xác còn xa mới so với Giác Xi tộc hoặc thậm chí là Phi Linh tộc. Trừ bỏ
Thiên Uyên thành cùng với đám thế lực của tam hoàng ra thì số tu sĩ Hợp Thể kỳ
còn lại phần lớn là ẩn cư tại một số tông môn thế gia lớn nhỏ khác. Tuy vậy, về
mặt số lượng cũng không bao nhiêu, cho dù Nhân - Yêu nhị tộc liên thủ với nhau,
thực lực phỏng chừng cũng chỉ so với một số dị tộc cỡ trung ở Phong Nguyên đãi
lục mà thôi.
Điều này một phần cũng do vị trí hai tộc
chiếm cứ tương đối hẻo lánh tại Phong Nguyên đãi lục, khu vực này cũng không có
tồn tại dị tộc nào tương đối mạnh cả. Nhưng ngay cả như vậy nếu không phải nhị
tộc có được Thiên Uyên thành cùng siêu cấp pháp trận thủ hộ thì ngay cả việc
tồn tại cho tới ngày hôm nay ở Linh giới vẫn là chuyện khó nói. Dù sao theo
hiểu biết của hắn, rất nhiều dị tộc ở Linh giới mà đem ra so với Nhân - Yêu nhị
tộc thì cường đãi hơn rất nhiều, trong đó có không ít tộc đã từng oanh liệt một
thời nhưng rồi cũng dần biết mất theo dòng thời gian.
Kể từ đó, lấy thân phận Hợp Thể kỳ tu sĩ
của hắn tự nhiên trong khoảng thời gian này, ngay cả một chút nguy hiểm dĩ
nhiên chưa từng xuất hiện mà ngược lại dưới sự trùng hợp hắn còn ra tay diệt
sát vài tên tán tu, làm cho danh tiếng của hắn ở Thiên Nguyên cảnh dần dần lan
truyền rộng rãi.
Có rất nhiều trung, tiểu tông môn thế gia
cũng vì thế mà biết được ở Nhân tộc mới xuất hiện một vị tu sĩ trẻ nhưng tu vi
và pháp lực sâu không thể lường.
Về sau, thậm chí ngay cả một số thế lực lớn
ở Huyền Vũ cảnh cùng Thiên Linh cảnh đều phái không ít người tìm tới chào mời
hắn. Dĩ nhiên hắn từ chối hết thảy.
Cứ như vậy, năm năm thời gian trong nháy
mắt đã trôi qua...
Một ngày nào đó tại nơi giáp ranh giữa
Huyền Vũ cảnh cùng Thiên Nguyên cảnh, trên sườn một toà sơn phong xanh mướt tú
lệ dị thường có ba gã Nhân tộc tu sĩ trang phục khác nhau đang ngồi ở trong một
toà thạch đình trò chuyện vui vẻ với nhau. Trong số đó có một gã một thân nho
bào trắng mướt, mày kiếm mắt lang, bộ dáng đã ngoài ba mươi tuổi, một bộ phong
độ tao nhã mỹ nam tử. Bên cạnh hắn, một gã tiểu đão sĩ một thân đão bào vàng,
khuôn mặt tròn trịa, sau lưng còn đeo một thanh mộc kiếm đã có chút tàn phá, bộ
dáng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Người cuối cùng là một thanh niên tầm hai
mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, da hơi ngăm đen, thân mặc một bộ trường bào
màu xanh, dĩ nhiên đây chính là Hàn Lập!
Khoé miệng Hàn Lập lúc này có chút vểnh
lên, bộ dáng như cười như không nghe tiểu đão sĩ đối diện thao thao bất tuyệt.
“Không phải Khí Linh Tử ta khoác lác, vị tổ
sư sáng lập ra bản môn năm đó vốn xuất thân từ Vụ Hải tông ở dưới hạ giới, đo
chính là thiên hạ đệ nhất tông môn, độc quyền chiếm lĩnh cả Nhân giới, uy phong
bát diện. Tổ sư gia chính là Huyền Linh Tử danh xưng đương đãi đệ nhất tu sĩ.
Hiện tại Khí Linh Tử ta kế thừa y bát của lão nhân gia cùng Vụ Hải môn, nếu nhị
vị đão hữu có ý gia nhập bản môn mà nói thì chả khác nào như hổ thêm cánh. Chờ
ba người chúng ta tu luyện đãi thành mà nói, dưới sự liên thủ của ba người
chúng ta về sau nếu không biến bản môn thành thiên hạ đệ nhất tông môn thì cũng
xưng bá nhất phương, tuyệt đối dư sức.”
“Ha ha, Khí Linh Tử này, dọc đường đi lời
này ta và Hàn huynh đã nghe không ngoài mười bảy, mười tám lần. Vụ Hải môn của
ngươi bất quá cũng chỉ như tiểu hổ mà cũng dám mời chào bản đãi thiếu gia cùng
Hàn huynh gia nhập. Cho dù ngay cả tổ sư gia của ngươi khi còn ở Nhân giới uy
phong lẫm lẫm nhưng ở Linh giới mà nói, bất quá tu vi cũng chỉ là Hoá Thần kỳ
mà thôi. Nếu không, Vụ Hải môn của ngươi hiện tại lụi bại như vậy chứ.”
Mỹ nam tử cười hắc hắc, một tay vừa động
trong tay liền có thêm một cây quạt màu xanh biếc, sau một tiếng “phạch.” liền
mở ra, bộ dáng tiêu sái quạt nhẹ.
“Phi... phi..! Hải đãi thiếu, ngươi thì
biết cái gì! Không phải công pháp của Vụ Hải môn ta không được mà là Vụ Hải Vô
Cực đãi pháp mà tổ sư gia bản môn lưu lại đối với người tu luyện cần phải có tư
chất đặc thù. Lúc tổ sư gia ta phi thăng Linh giới lại gặp phải không gian toàn
phong (gió lốc), tuy rằng thoát được một mạng nhưng thân phải chịu trọng
thương. Sau khi vội vàng sáng lập ra Vụ Hải môn liền vẩn lạc. Nếu không, bản
môn sao vẫn phải ru rú ở tại địa phương chim không thèm ỉa như hiện tại chứ.”
Tiểu đão sĩ mặt đỏ tía tai, nói.
“Xem ra tổ sư gia các ngươi thật sự đã đoán
trước được. Lấy thực lực của Vụ Hải môn các ngươi, nếu thực sự chiếm cứ một
linh sơn linh mạch nào đó thì chỉ e Linh giới nhất mạch các ngươi đã không còn
tồn tại tới bây giờ. Hàn huynh, ngươi nói có đúng không?”
Tên “Hải đãi thiếu.” mỹ nam tử kia tay cây
quạt nhỏ nhẹ nhàng quạt, bộ dáng rung đùi đắc ý, bỗng nhiên hướng Hàn Lập hỏi.
“Hải lão đệ có lý. Bất quá, công pháp của
Khí Linh Tử đão hữu thật sự có chút huyền diệu, hơn nữa đối với tư chất người
tu luyện nhất đích xác là có yêu cầu đặc thù.”
Hàn Lập mỉm cười, nói.
“Ha ha, ngươi xem. Ngay cả Hàn huynh đều
nói như vậy. Vụ Hải môn chúng ta truyền thừa đích xác không phải bình thường.
Thế nào, chỉ cần ngươi gia nhập bản môn, ta lập tức đem Vụ Hải Vô Cực đãi pháp
truyền lại.”
Tiểu đão sĩ vừa nghe Hàn Lập nói như vậy,
đôi mắt nhỏ lập tức cười híp lại thành một đường, dùng khẩu khí đầy dụ hoặc
nói.
Hải đãi thiếu kia nghe xong lời này, mở lớn
hai mắt nhưng không có chút tức giận, đáp:
“Công pháp bản đãi thiếu gia ta tu luyện
chính là Luyện thể thuật, hơn nữa lại có thiên phú hơn người, Kim Cương Quyết
ta đã luyện tới tầng thứ ba. Bất quá, ngươi chỉ mới Trúc Cơ không lâu, ngay cả
bản đãi thiếu gia ta cũng không hơn mà có năng lực dạy cái gì sao. Bản nhân
muốn bái sư thì cũng phải bái nhập vào danh môn chính phái. Còn có Hàn huynh,
lời của ngươi mới rồi chính là hàm hồ. Cái gì gọi là có chút đão lý, lời bản đãi
thiếu gia vừa rồi khẳng định không sai. Năm đó Huyền Linh Tử tiền bối sỡ dĩ đem
Vụ Hải quan di dời tới nơi khỉ ho cò gáy này, hơn phân nửa cũng vì nghĩ tới
truyền thừa mà thôi.”
Hải đãi thiếu nói xong, bộ dáng lại có chút
tự đắc.
Hai người trước mắt thật đúng là một cặp dở
hơi trời sinh!
Hai người này là hắn gặp lúc trước gặp ở
trong một thành thị phụ cận. Lúc ấy hai người vừa lúc đắc tội với một môn phái
nhỏ, bị vài tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ đuổi giết. Loại chuyện này vô luận là ở Nhân -
Yêu lưỡng tộc tự nhiên đều là việc bình thường.
Hàn Lập lúc ấy đang phi hành trên cao,
nguyên bản cũng không có ý tứ ra tay can thiệp nhưng vẫn cố tình dùng thần niệm
đảo xuống dưới một chút, chỉ thấy tên luyện thể sĩ một thân linh căn tuyệt hảo
nhưng lại chủ tu Luyện thể thuật của phàm nhân, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã đem
Kim Cương Quyết tu luyện tới đệ tam tầng. Tên còn lại linh căn tựa hồ phi
thường thấp kém nhưng lại chủ tu một loại công pháp thập phần kỳ lạ, có thể lấy
thực lực yếu nhược của bản thân chống lại vài tên cùng giai tồn tại.
Dưới sự liên thủ của hai người này vậy mà
miễn cưỡng không rơi xuống hạ phong dưới sự liên thủ của năm tên cùng giai lại.
Hàn Lập trong lòng sinh ra chút tò mò, tâm
niệm khẽ động liền đem khí tức trên người thu liễm tới Trúc Cơ kỳ đỉnh giai tồn
tại, sau đó đột nhiên hiện thân cứu giúp một phen.
Lấy thần thông của hắn, cho dù tu vi cùng
pháp lực chỉ duy trì ở mức Trúc Cơ kỳ thì cũng chỉ cần nhấc tay liền đem năm
tên kia doạ sợ mà lui.
Hai tên Hải đãi thiếu cùng Khí Linh Tử kia
được Hàn Lập cứu một mạng, tự nhiên đối với Hàn Lập cảm kích vạn phần, hơn nữa
sau khi tâm sự mấy câu liền có ý kết bái thành huynh đệ. Hàn Lập ngay lúc đó
sắc mặt tự nhiên đặc sắc vạn phần, vội vàng tìm cớ thoát ly. Nhưng sau một hồi,
sau khi biết Hàn Lập có ý tới Huyền Vũ cảnh tham gia Vạn bảo đãi hội, hai người
này lập tức mừng rỡ, kiên quyết nhất định phải đồng hành với hắn. Nguyên lai
hai người này cũng đang trên đường tới tham gia sự kiện Nhân - Yêu nhị tộc, Vạn
bảo đãi hội lần này.
Hàn Lập nghe xong, nhất thời có chút hết
chỗ nói.
Vạn bảo đãi hội là nơi nào chứ, sự kiện này
ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ thậm chí ngay cả Tam hoàng, Thất yêu vương tồn tại đều
có thể đích thân tham dự, vậy mà hai tên Trúc Cơ kỳ lại tính toán tham gia.
Tuy rằng Vạn bảo đãi hội đều không có quy
định cấm tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng đê giai tu sĩ bình thường đều là người hầu hoặc
thị nữ hoặc môn nhân linh tinh này nọ. Cho dù có một số ít Trúc Cơ kỳ tu sĩ một
mình tham gia thì cũng chỉ dám ở phụ cận Vạn bảo đãi hội để mở rộng tầm mắt mà
thôi. Vậy mà hai vị Hải đãi thiếu cùng tiểu đão sĩ lại mang theo một số linh
trà cùng mấy khối quặng sắt không biết tên tính toán tham dự đãi hội này. Thật
sự là làm cho người khác cười khổ cũng không nổi.
Tuy nhiên có thể nói, linh trà của Khí Linh
Tử phẩm chất đích xác không tồi, miễn cưỡng có thể nói là thượng phẩm. Mà quặng
sắt không biết tên này tuy rằng không phải là vật đáng giá gì nhưng mà ngay cả
Hàn Lập cũng vô pháp nhận ra lai lịch của nó.
Cho nên Hàn Lập lại càng tò mò về hai vị
này, hơn nữa hắn cảm thấy Vạn bảo đãi hội dù sao còn lâu mới khai mở, cũng
không cần quá vội vã chạy tới, cho nên hắn tỉnh bơ đồng ý với hai người này.
Vì thế, hắn lấy ra một kiện pháp khí phi xa
thượng phẩm mang theo hai người bay thẳng tới Huyền Vũ cảnh.
Ở trên đường đi, càng làm cho Hàn Lập cười
khổ không được chính chưa chờ hắn bóng gió hỏi thăm lai lịch của hai tên này,
vậy mà hai tên Hải đãi thiếu cùng Khí Linh Tử này ở trong phi xa sau khi cãi
qua cãi lại một hồi, tự nhiên đem toàn bộ những gì hắn cần nói ra cả.
Vị tự xưng Hải đãi thiếu vốn xuất thân từ
một thế gia tại thành thị của phàm nhân, cũng là một trong những luyện thể sĩ
phi thường nổi danh, tuy rằng có được linh căn tuyệt hảo nhưng khi mới sinh, tu
sĩ kiểm tra linh căn cho hắn phạm phải sai lầm, cho nên hắn bị biến thành phàm
nhân không có linh căn. Kể từ đó, từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng thành một gã
luyện thể sĩ nhưng đến khi hắn lộ ra thiên phú kinh người lại trùng hợp nhận ra
bản thân mình có linh căn, tự nhiên giống như người bị ngũ lôi oanh đỉnh. Nhưng
cho dù vậy, vị Hải đãi thiếu này vẫn giống như người bình thường khác, không
chút do dự bỏ qua Luyện thể thuật mà tiến vào con đường tu tiên.
Nhưng toà thành thị hắn ở lại không có tông
môn tu tiên chính hiệu nào cả, thêm nữa hắn có chút tâm cao khí ngạo nên tiểu
tông môn bình thường căn bản không để vào trong mắt. Sau một phen “cặn kẽ” suy
nghĩ, hắn liền lén lút rời khỏi gia tộc tìm tới địa phương có tông môn tu tiên
khác. Kết quả, nửa đường đi hắn gặp phải tên tiểu đão sĩ đang tính toán tham
gia Vạn bảo đãi hội. Hai người này sau một phen đàm luận với nhau, vậy mà lại
mưu tầm mưu, mã tầm mã lập đội lên đường tham gia Vạn bảo đãi hội.
Hải đãi thiếu sau một hồi bị đối phương cổ
động, chẳng những kết bái với hắn thành hảo hữu mà còn đồng hành với hắn đi tới
Vạn bảo đãi hội. Nguyên bản, trong lời của vị Khí Linh Tử miêu tả về Vạn bảo đãi
hội:
““Hoá Thần đầy đất, Nguyên Anh không bằng
cẩu.”, tuỳ tiện tìm một vị tu sĩ bái làm môn hạ đều hơn xa so với gia nhập tông
môn tu tiên gì đó hơn gấp trăm lần.”