Phàm nhân tu tiên - Chương 1719 - 1720

Chương 1719: Cửu Tiên sơn

Vì thế, cặp dở hơi trời sinh này kết hảo
hữu cùng nhau lên đường.

Bất quá, hai người cũng coi như cơ cảnh (cơ
trí), tình nguyện chọn đường dài mà đi, tận lực tránh những chỗ hung hiểm, cho
nên dọc đường đi cũng không có đụng phải nguy hiểm gì lớn. Cho đến khi hai
người này trong lúc vô tình đắc tội một tiểu tông môn trong một thành thị nhỏ
nên mới gặp phải một phen đãi hoạ, bị vài tên cùng giai tồn tại đuổi giết. Nếu
không đụng phải Hàn Lập, sợ rằng hai người thật là có đãi phiền toái.

Cho nên, trong mắt Hải đãi thiếu cùng Khí
Linh Tử, vị “Hàn huynh.” gặp phải trên đường này thực sự có chút thần bí. Chẳng
những một thân tu vi chỉ cách Kim Đan kỳ chỉ có một bước nhỏ nhưng trên người
những có không ít pháp khí cùng bảo vật huyền diệu mà lại còn tuỳ ý chỉ điểm
mấy câu tâm đắc trên con đường tu luyện cũng khiến cho hai người được lợi không
nhỏ, cho dù bọn hắn thúc ngựa đuổi theo cũng không cách nào so được.

Ngay khi Hải đãi thiếu được Hàn Lập chỉ
điểm về luyện thể thuật, khiến hắn thực ngạc nhiên rất lâu. Dù sao, đối phương
cũng là tu tiên giả nhưng đối với luyện thể thuật của phàm nhân quả thực am
hiểu vô cùng, thực sự là hiếm thấy. Cũng chính vì vậy, trong suy nghĩ của hai
người không hẹn mà càng không thể đánh giá được Hàn Lập, bộ dáng thâm bất khả
trắc!

Cũng may, vị Hải đãi thiếu và Khí Linh Tử
này tính cách trước nay đều là loại người đỉnh đãc. Cho dù biết Hàn Lập không
phải tu sĩ bình thường nhưng bọn họ vẫn không thèm để ý chút nào mà ngược lại
còn mở miệng gọi một tiếng “Hàn huynh.” nhiệt tình dị thường. Nếu không phải
“thấy.” tu vi của Hàn Lập không cao, phỏng chừng hai người này lập tức thi lễ
bái sư từ lâu rồi!

Dù sao tiểu đão sĩ Khí Linh Tử này mặc dù
luôn mồm muốn phát triển Vụ Hải môn lớn mạnh nhưng trên thực tế đã sớm lộ ý
niệm bái sư tại Vạn bảo đãi hội. Hiện tại, phỏng chừng trong mắt hắn một chút
lưu luyến danh hiệu môn chủ Vụ Hải môn cũng không có. Cho dù toan tính của hắn
là thế nhưng dọc đường đi, vị Khí Linh Tử này vẫn năm lần bảy lượt chào mời hai
người Hàn Lập gia nhập Vụ Hải môn nhưng so ra chỉ là như trò đùa mà thôi.

Tự nhiên hắn luân phiên bị Hải đãi thiếu
cười mắng, mà Hàn Lập cũng chỉ có thể cười khổ không dứt.

Cứ như vậy, Hàn Lập mang theo hai người một
đường phi hành suốt một tháng trời, dĩ nhiên một tháng này nằm trong khoảng
thời gian cho phép. Cho đến khi ba người Hàn Lập đi thẳng tới một ngọn sơn
phong cách Huyền Vũ không xa liền dừng lại nghỉ ngơi chốc lát rồi lại tiếp tục
lên đường.

Vừa rồi là Khí Linh Tử thao thao bất tuyệt
nói về Vụ Hải môn mà cũng không quên câu dẫn hai người Hàn Lập, Hải đãi thiếu
tự nhiên một chút do dự cũng không, ngay lập tức cự tuyệt. Mà Hàn Lập nhìn như
cười không dứt kia, ở sâu trong mắt ẩn hiện một tia lam mang âm thầm chớp động,
bộ dáng như phát giác ra điều gì đó mà nhìn chằm chằm về phía Hải đãi thiếu đối
diện không tha.

Đột nhiên, trên mặt Hải đãi thiếu đột nhiên
hiện ra một tia đỏ sẫm khác thường nhưng chỉ sau một lần hô hấp thời gian liền
biến mất vô ảnh vô tung.

“Khai!”

Hàn Lập trong lòng quát khẽ một tiếng, một
luồng thần niệm cường đãi trong nháy mắt bộc phát hướng thân thể Hải đãi thiếu
đảo qua thật nhanh.

“Ha ha, không phải là ta mặt dày. Chỉ bằng
dị linh căn phong thuộc tính linh của ta mà bái làm môn hạ của tu sĩ Hóa Thần
hay Luyện Hư kỳ nào đó đều là việc dễ dàng. Chờ đến lúc ta tu luyện đãi thành,
khi đó...”

Hải đãi thiếu bộ dáng cao hứng mơ tưởng tới
lúc công pháp đãi thành, trở thành tồn tại như những lão quái vật Nguyên Anh kỳ
hay Hóa Thần kỳ nào đó, khi đó cuộc sống của hắn hẳn là tốt đẹp vô cùng.

Mà hắn tự nhiên không biết, lúc hắn tự đắc
về phong dị linh căn cửa hắn thì linh căn của hắn đã quỷ dị biến mất không
thấy. Giờ phút này, bất kỳ một tu sĩ nào tới kiểm tra linh căn của hắn thì chỉ
đều sẽ nói hắn chỉ là một gã phàm nhân luyện thể sĩ mà thôi.

Khoé mắt Hàn Lập khẽ co giật mấy cái, trong
lòng có chút khiếp sợ.

Quả nhiên một màn này hơn mười ngày trước
đều giống nhau y hệt, phong linh căn của đối phương lại lần nữa biến mất trước
mắt hắn. Nếu không sai, chỉ sau một ngày một đêm, linh căn của vị Hải đãi thiếu
này lần nữa sẽ xuất hiện.

Kỳ quái!

Với lịch duyệt của hắn nhưng hắn chưa từng
nghe tới trường hợp linh căn tự biến mất trong một khoảng thời gian ngắn như
vậy. Thật sự là rất kỳ quái!

Nếu cứ như vậy, chẳng phải là khi linh căn
biến mất, một thân tu vi sẽ không cách nào thi triển ra được sao?

Thần sắc Hàn Lập thoáng hiện lên một tia
kinh dị, trong lòng thực sự rất khó diễn tả nổi.

“Hàn huynh, ngươi phát ngốc gì thế, sắc mặt
ngươi tựa hồ có chút không tốt lắm a. Không bằng thưởng thức một chút linh trà
của Vụ Hải môn ta chứ! Nhưng dù sao Hàn huynh cũng phải lấy ra thêm một ít linh
quả ra a. Lần trước ăn xong, tư vị kia thật sự làm cho người ta khó quên được!”

Khí Linh Tử linh giác linh mẫn phát hiện
nét mặt Hàn Lập có chút khác thường, ánh mắt khẽ động, cười hắc hắc nói.

“Khí Linh Tử nói không sai, linh quả lần
trước Hàn huynh lấy ra, tư vị đúng là tuyệt hảo.”

Hải đãi thiếu vừa nghe Khí Linh Tử nói như
vậy, tinh thần khẽ rung lên, không cao giọng đàm luận nữa mà giống như tiểu đão
sĩ dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Hàn Lập.

“Ta cũng biết nhị vị vẫn còn nhớ tới linh
quả lần trước tại hạ lần trước lấy ra. Cũng không phải Hàn mỗ hẹp hòi mà “Ngưng
châu quả” này mặc dù mùi vị đặc biệt ngon nhưng trong đó ẩn chứa tinh thuần
linh lực cũng không nhỏ, một lần ăn quá nhiều rất có thể làm tổn hại kinh mạch
của nhị vị đão hữu. Như vậy đi, ta lấy thêm ra sáu quả nữa, một người hai hai
quả.”

Hai người này vậy mà trong nháy mắt liền
đem toàn bộ sự chú ý lên linh quả của Hàn Lập, điều này làm cho da mặt hắn giựt
giựt mấy cái, chỉ có thể vội vàng ho khan một tiếng, nói.

(DG: Chỗ này tại mấy bản convert ghi là “mai.”,
“miếng.”, “khoả” không thống nhất, cho nên tại hạ mạo muội dùng từ “quả”, “trái.”
thay thế, dù sao dựa theo miêu tả phía dưới thì Ngưng châu quả này cũng không
lớn lắm. Có sai sót xin hãy góp ý)

Tiếp theo, một tay áo bào run lên, một số
chén đĩa cùng bàn ghế bằng ngọc thạch trắng noãn hiện ra, ngoài ra trên bàn còn
có thêm sáu trái linh quả xanh mướt to bằng trứng chim.

“Ha ha, không sao, có thể ăn được hai quả
là không tồi rồi. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, lần trước ta ăn
vào ba trái linh quả của Hàn huynh, tu vi nguyên bản trì trệ không tiến vậy mà
trong mấy ngày nay không ngờ có thể đột phá. Nếu linh quả này đúng như lời Hàn
huynh nói, có thể cho ta biết nơi nào có bán loại Ngưng châu quả này hay không.
Nếu có, ta cũng phải đi mua nhiều một chút a. Sau này cũng không cần đan dược
hay đả toạ tu luyện gì cả mà cứ năm ba (3~5) ngày ăn vào hai trái linh quả này
là đủ. Khi đó, tu vi chắc hẳn một đường tăng tiến rồi.”

Khí Linh Tử nhìn linh quả trên bàn, thần
sắc vui mừng quá đỗi nhưng chưa chờ hắn dứt lời, một đão hắc ảnh chợt loé lên,
ngay lập tức số linh quả trên bàn vậy mà lại mất đi hai quả.

Khí Linh Tử ngẩn ra, đảo mắt nhìn xuống một
chút liền nhận ra đó là hai cái tay của vị Hải đãi thiếu, trong mỗi tay đều bắt
được một quả linh quả, ngay lập tức đưa lên miệng ngấu nghiến gặm.

“Sưu cao thuế nặng thiên vật a!” (DG: để
nguyên văn convert, khó dịch quá!)

Khí Linh Tử gặp tình hình này, liên tục lắc
đầu.

Mà Hải đãi thiếu hai mắt khẽ đảo, căn bản
là không thèm để ý tới vẻ thương tiếc của tiểu đão sĩ trước mắt, mà chỉ cảm
thấy miệng đầy sinh lực, thoả mãn hô to không ngừng.

Hàn Lập im lặng không nói nhưng trong lòng
lại mỉm cười. Không biết hai người này nếu biết được giá mỗi trái linh quả này
cũng hơn một vạn linh thạch, không biết còn có thể thống khoái hưởng thụ như
vậy được hay không nữa. Bất quá, vị Khí Linh Tử này cũng có chút không tầm
thường.

Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, hai mắt híp
lại nhìn về phía tiểu đão sĩ. Linh căn của tiểu đão sĩ này đích xác chỉ thuộc
loại bình thường, linh căn tam thuộc tính nhưng qua mấy ngày cẩn thận quan sát,
hắn cũng phát hiện ra đan điền của đối phương có một hạt châu bỉ ẩn nhỏ như hạt
đậu được một tầng linh quang bao phủ.

Đây cũng là do thần niệm của hắn hơn hẳn
tồn tại cùng giai, nếu không cho dù tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường cũng không nào
phát hiện ra vật này bên trong đan điền của tiểu đão sĩ được. Mà làm cho Hàn
Lập càng kỳ quái chính là dưới thần niệm cường đãi của hắn thần không biết quỷ
không hay âm thần tiếp xúc xâm nhập vào bên trong hạt châu lại phát hiện ra một
cỗ phong ấn chi lực mênh mông cuồn cuộn.

“Truyền thừa pháp khí.”

Khi Hàn Lập vừa phát hiện ra điều này thì
cũng lập tức hiểu rõ vật này là gì.

Trên con đường tu tiên cũng có vài tu tiên
giả vì phòng ngừa truyền thừa đứt đoạn nên dùng một loại bí thuật phong ấn đem
một thân sở học của mình truyền thừa vào kiện pháp khí nào đó, sau đó chỉ cần
đem pháp khí này tiến nhập vào người một hậu nhân hoặc môn nhân nào đó là được.
Mà vật này cũng cần phải có điều kiện nhất định nào đó thì mới có thể mở ra
được, nếu không nội dung bên trong truyền thừa pháp khí thuỷ chung sẽ không
xuất hiện.

Tuy nói như vậy nhưng chỉ cần tu vi đãt tới
cảnh giới nhất định liền có khả năng tự động đãt được các loại bí thuật công
pháp ở bên trong pháp. Dĩ nhiên nếu đãi hạn buông xuống mà chưa đãt tới yêu cầu
thì sẽ dùng tới bí thuật đặc thu lấy pháp khí truyền thừa ra rồi chuyển sang
một hậu nhân hay môn nhân khác. Mà nếu bị người khác mạnh mẽ đoạt lấy pháp khí
truyền thừa này ra thì nó sẽ lập tức tự bạo ngay lập tức.

Tính ra phương pháp luyện chế loại pháp khí
truyền thừa dĩ nhiên hiếm có người biết được, hơn nữa luyện chế loại pháp khí
này cũng khó khăn dị thường, có thể coi đây là một trong những thất truyền bí
thuật hiếm thấy. Hôm nay, trên người Khí Linh Tử lại có loại bảo vật này khiến
cho Hàn Lập cũng có chút ngoài ý muốn.

Xem ra tổ sư của cái này cái gọi là Vụ Hải
môn này tựa hồ thật sự cũng có chút danh khí, bộ dáng cũng không phải là tu sĩ
phi thăng bình thường. Bất quá, lấy một thân thần thông của hắn tự nhiên sẽ
không có hứng thú với công pháp của người khác mà chỉ là có chút kinh ngạc mà
thôi. Dù sao toàn bộ chú ý của hắn vốn dĩ đều tập trung trên người vị Hải đãi
thiếu mỹ nam tử này.

Linh căn có thể tự động biến mất, đây là
loại linh căn quỷ dị gì!

Điều này thật sự khơi gợi lòng hiếu kỳ của
hắn.

Cùng lúc đó, Khí Linh Tử cũng bắt đầu lấy
ra một bộ trà cụ, lấy ra nước mấy chén linh trà thơm nức mũi, làm cho đám người
Hàn Lập nhấp nháp một phen. Sau cùng, cũng ăn hết số linh quả còn thừa, lúc này
ba người cũng không có ý tứ dừng lại ở địa phương này thêm nữa.

Hàn Lập lại thả ra kiện phi xa pháp khí lúc
trước, mang theo hai người còn lại hoá thành một đoàn bạch quang hướng về phía
Huyền Vũ cảnh phá không bay đi.

********

Nếu đem Huyền Vũ cảnh so với Thiên Nguyên
cảnh cùng Thiên Linh cảnh thì hơi có chút bất đồng.

Xét về số lượng tu tiên giả trong nội cảnh
tuy rằng hơn hẳn Thiên Nguyên cảnh cùng Thiên Linh cảnh nhưng số lượng luyện
thể sĩ đồng dạng nhiều hơn hẳn, không phải hai cảnh còn lại có thể so sánh
được. Mà dân phong nơi này cũng bưu hãn dị thường, cho dù là lão ấu, phụ nữ và
trẻ em cũng đều có thể cầm vũ khí sẵn sàng cùng yêu thú chém giết.

Bất quá, số lượng thành thị của phàm nhân ở
Huyền Vũ cảnh quả thực không có mấy, đa phần đều thuộc loại hình sơn trại. Hơn
nữa, bởi vì Huyền Vũ cảnh giáp với thất yêu chi địa, cho nên vô luận quy mô thú
triều hay là tỉ lệ đêu giai yêu thú xuất hiện đều vượt xa so với hai cảnh khác.
Mà hai cảnh kia lại càng không có cảnh yêu thú hoá hình xâm nhập cảnh nội gây
rối.

Cho nên Huyền Vũ cảnh cũng là nơi hỗn loạn
nhất trong tam cảnh của Nhân tộc, càng vào sâu bên trong Huyền Vũ cảnh tức là
càng gần với địa vực của Yêu tộc, tình cảnh cũng vì thề mà càng hỗn hoạn không
chịu nổi.

Cửu Tiên sơn, đây vốn là một dãy chín ngọn
linh sơn cực lớn nằm trong khu vực giáp ranh giữa Yêu hồ chi địa cùng Huyền Vũ
cảnh nhưng nơi này là một trong những ngoại lệ hiếm hoi. Như tên gọi, nơi này
có chín ngọn linh sơn, chẳng những trên mỗi ngọn linh sơn đều có cực phẩm linh
mạch, hơn nữa còn có là nơi sảnh sinh ra vài loại linh dược đặc hữu đãi hữu
dụng đối với Nhân - Yêu nhị tộc. Cộng thêm địa thế của Cửu Linh sơn hung ác, là
địa vực đặc thù, cho nên mấy ngọn linh sơn này đồng thời được Nhân - Yêu nhị
tộc phái tinh nhuệ tới chiếm đóng.

Cho dù nhân sĩ gan to mật lớn của hai tộc
cũng tuyệt không dám ở nơi này gây rối, mà mấy năm gần đây Cửu Tiên sơn lại
càng sâm nghiêm hơn hẳn. Nhân - Yêu nhị tộc đã phái ra rất nhiều nhân thủ đem
toàn bộ tiểu thế lực xú danh phụ cận quét sạch không còn một mảnh.

Ngắn ngủn năm sáu năm, nơi này lại trở
thành một trong những nơi bình yên nhất của Huyền Vũ cảnh. Nhưng vào lúc này
đây, Nhân - Yêu nhị tộc tại đây cử hành đãi hội mỗi ngàn năm một lần, Vạn bảo
giao dịch hội.

Chương 1720: Bạch Quả Nhi

Hiện tại còn mấy tháng nữa mới tới ngày mở
hội chính thức, nhưng trên Cửu Tiên Sơn cũng đã tụ tập rất đông những Tu sĩ và
Yêu tu đến từ Tam cảnh Thất địa.

Tuy rằng bọn họ vô phương tiến nhập vào sâu
bên trong Cửu Tiên Sơn, nhưng tại những nơi xung quanh sơn mạch đó, đã sớm hình
thành tự phát mười mấy Phường thị lớn nhỏ.

Vô số trung giai và cao giai tu sĩ thường
xuyên lui tới những Phường thị này, một số tài liệu linh dược hiếm thấy cũng
liên tục xuất hiện ở đây, không khí cũng sôi nổi hẳn lên trước ngày giao dịch
chính thức.

Ở những nơi khác thì hai tộc Nhân Yêu có
thể giải quyết ân oán với nhau, nhưng tại khu vu75v Phường thị này lại cấm tiệt
tình trạng đó xảy ra.

Dù cho Yêu tộc có tiến vào những Phường thị
này đi nữa, thì số lượng rất ít so với Nhân tộc. Nhưng bù lại những tên Yêu tộc
nào dám xuất hiện tại đây, cơ hồ ai cũng có khả năng biến hóa gần như trọn vẹn
cơ thể thành cao giai yêu thú.

Vì vậy luận về thực lực chân chính tại
những Phường thị, Yêu tộc không kém chút nào so với Nhân tộc, người của hai tộc
cũng có thể kết giao ở gần nhau, vì vậy sẽ khó xảy ra tình huống Tộc này khi dễ
thẳng thừng Tộc kia.

Dĩ nhiên, đây mới chỉ là tình hình đãi khái
mà thôi.

Những Phường thị này cũng chẳng phải là khu
vực chính thức tổ chức Vạn Bảo Đãi Hội, mà chỉ mang tính tạm thời, vì thế trật
tự không được chặt chẽ cho lắm.

Ngay cả những lúc từ trong Cửu Tiên Sơn
phái ra vài tên vệ sĩ tới Phường thị tuần tra đi nữa, thì sơ lược cũng chỉ có
thể thấy biểu hiện bên ngoài khá yên ổn mà thôi.

Cậy mạnh hiếp yếu, do đó những chuyện ép
buộc mua bán tại những nơi hẻo lánh đương nhiên sẽ có xảy ra.

Vào một ngày, tại tòa núi hoang vu cách Cửu
Tiên Sơn khá xa, đúng là đang phát sinh ra sự việc đãi loại như thế.

Một trung niên tu sĩ có thân hình gầy ốm,
đi cùng một nữ đồng có niên kỷ chừng mười một mười hai tuổi, lúc này đang bị ba
tên hắc y nhân sát khí đằng đằng bao vây xung quanh.

Trung niên tu sĩ bất quá chỉ mới Trúc Cơ
trung kỳ, còn nữ hài lại chỉ mới là Luyện Khí kỳ ba bốn tầng mà thôi. Thế nhưng
đám người vây bắt này lại đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mặt mày tên nào cũng lộ
vẻ hung hăng.

“Bạch Hóa Cập, hãy đem Thiên Niên Huyết Sâm
trên người mang ra đây ngay. Nếu biết thức thời, ba huynh đệ chúng ta chẳng
những tha cho phụ tử các ngươi rời đi, mà còn có thể trả cho ngươi một ít linh
thạch, còn không thì đừng trách Thạch mỗ trở mặt vô tình đấy.” Trong số ba gã
hắc y nhân này, có một tên xem ra niên kỷ đứng đầu, âm trầm lên tiếng.

“Thạch Luân, Bạch mỗ chỉ trách bản thân
không may nhìn lầm người, bị ngươi lừa gạt tới đây. Nhưng nếu ngươi muốn ta
giao ra Huyết Sâm, thì trước hết hãy thả tiểu nữ rời khỏi chỗ này, bằng không
ta nguyện hủy diệt Huyết Sâm cũng sẽ không giao ra.” Tên trung niên gầy ốm tuy
có gương mặt tiều tụy nhưng không hề hoảng loạn, một tay giơ lên lập tức lấy ra
từ trong tay áo một hộp gấm, tay kia linh quang chớp động đè lên chiếc hộp,
trên mặt thoáng hiện vẻ tức giận liền nói ra.

Ba gã hắc y nhân thấy vậy, sắc mặt không
khỏi biếc sắc.

“Không được, ngươi mà không giao ra Huyết
Sâm trước, đừng nghĩ sẽ có ai thoát khỏi nơi này.” Một tên hắc y nam tử khác
dứt khoát cự tuyệt.

“Hừ, Bạch mỗ sao không biết chứ, dù cho ba
người các ngươi có đoạt được Huyết Sâm hay không, nhất định cũng sẽ hạ độc thủ
với hai người phụ tử chúng ta. Không cần phải phát thệ độc chú gì đó, lời hứa
của ba người các ngươi ta sẽ không tin được chút nào đâu.” Trung niên tu sĩ
lạnh lùng nói ra, thần sắc hết sức kiên quyết.

“Ngươi đừng mơ …”,

“Được, Thạch mỗ đáp ứng ngươi !”.

Hắc y tu sĩ vừa mở lời cự tuyệt vốn còn
muốn tiếp tục uy hiếp gì đó, lại bỗng dưng bị tên Thạch Luân kia âm trầm chặn
lại, chẳng những vậy còn tỏ lời đáp ứng nữa.

“Thạch huynh, ngươi …”

“Thế nào, các ngươi không muốn nghe theo
lời của Thạch mỗ nữa sao.” Thạch Luân quét ánh mắt lạnh lẽo dị thường về phía
hai tên đồng bọn.

“À không, bọn ta sao dám như vậy chứ, thôi
thì cứ theo như lời Thạch huynh nói đi, hãy phóng thích cho tiểu nha đầu này
trước !” Hai gã hắc y tu sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, tựu trung lại hết sức kiêng
nể tên Thạch Luân này, mà chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý nghe theo.

Trung niên tu sĩ thấy tình hình như vậy rất
đổi vui mừng.

“Có lẽ ngươi đã nghe thấy ba người bọn ta
nói rồi chứ, tiểu nha đầu này có thể đi được rồi. Nhưng nếu sau đó ngươi ma
mãnh đổi ý gì đó, kết quả thế nào hẳn ngươi đã rõ !” Thạch Luân lại âm trầm uy
hiếp Trung niên tu sĩ.

“Cứ yên âm. Bạch mỗ chỉ cần quan tâm tới an
nguy của tiểu nữ mà thôi, chỉ cần tiểu nữ được bình an vô sự, một gốc Huyết Sâm
này có sá là gì.” Trung niên tu sĩ buông lỏng nét mặt ra rồi nói.

“Không được phụ thân, Quả Nhi không muối
rời đi một mình đâu !” Nữ hài xinh xắn như tiên đồng ngọc nữ trong tranh vẽ,
thế nhưng lúc này một tay nắm lấy vạt áo trung niên tu sĩ mà liên tục lắc đầu
kêu lên.

“Nha đầu ngốc này. Ngươi hãy đi đi, rồi tới
Phường thị tìm ngoại tổ mẩu đến đây cứu ta...” Trung niên tu sĩ biến sắc, môi
khẽ động vài cái liền truyền âm rất nhanh vài câu với nữ đồng.

Trước hết nữ đồng thoáng ngẩn ra, tiếp theo
liều mạng liên tục gật đầu.

“Tốt, còn không mau cút đi, nếu không Thạch
mỗ sẽ đổi ý đấy.” Thạch Luân tựa hồ không còn kiên nhẫn nữa mà tàn bạo gắt lên.

Nữ đồng vừa nghe qua câu này, thoáng có
chút ngẩn người, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ.

Nàng quyến luyến không nỡ rời đi, lại liếc
mắt nhìn trung niên tu sĩ rồi mới vung tay ra, trên tay xuất hiện thêm một tấm
phù triện màu trắng, kế đó dán lên người lập tức quanh thân nổi lên một tầng
bạch quang nhẹ bay lơ lững, dự định bỏ chạy ra xa.

Còn Trung niên tu sĩ nắm thật chặt chiếc
hộp gấm trong tay, mắt cũng không chớp chăm chú nhìn cử động của ái nữ, mắt
thấy ba gã hắc y tu sĩ đứng yên đó, Quả Nhi nữ tử ngây thơ chất phác lướt người
ngang qua tên Thạch Luân, khiến hắn thở dài ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc này dị biến xảy ra !

Nữ đồng mới từ bên cạnh Thạch Luân bay ra
xa chừng hai ba trượng, trong mắt Thạch Luân chợt lóe hung quang, đột nhiên hắn
vung tay lên rồi hóa thành một bóng đen tung ra một trảo về phía sau.

“A...”

Nữ đồng thét lên kinh hãi, rốt cuộc không
thể chống cự lại mà còn bị bóng đen túm lấy.

Kế tiếp bị hút xuống dưới, thân hình nữ
đồng bị kéo mạnh về sau, liền rơi vào tay của Thạch Luân.

Một bàn tay xám xịt siết chặt cổ tay mềm
mại của nữ đồng.

“Thạch Luân, ngươi muốn làm gì ! Không sợ
ta lập tức hủy đi Huyết Sâm sao !” Trung niên tu sĩ thấy tình hình như vậy vừa
giận vừa sợ, linh quang hai tay chớp động rồi ép xuống, đồng thời lớn tiếng
quát lên.

“Hủy à, ngươi không sợ ta sẽ vặn gãy cổ con
tiểu nha đầu này sao ! Ít nói lời thừa đi, lập tức mém chiếc hộp lại đây, nếu
ta đếm tới ba mà ngươi vẫn không làm, ta sẽ động thủ ngay ! Một, hai...” Thạch
Luân không thèm để ý đến lời uy hiếp của Trung niên tu sĩ, trái lại năm ngón
tay siết chặt hơn, bấm mạnh hơn khiến cho nữ đồng bị tươm máu, đồng thời lạnh
lùng hô to đếm ngược thời gian, căn bản không để cho Trung niên tu sĩ có cơ hội
phản ứng.

Hai gã hắc y tu sĩ đứng cạnh thấy tình hình
như vậy thì mừng rỡ ra mặt, đến lúc này bọn hắn mới biết được ngay từ đầu tên
đồng bạn đã không có ý định thả nữ đồng, bất quá chỉ muốn thi kế bắt người làm
con tin để uy hiếp ngược lại đối phương mà thôi.

Ngay cả Trung niên tu sĩ có chút nhanh trí,
nhưng vừa thấy qua tình hình như vậy cũng giận run cả người, trong đầu rối như
tơ vò, mắt thấy Thạch Luân đếm tới tiếng thứ ba, cơ hồ như làm theo bản năng,
lập tức cuống cuồng quăng hộp ngọc ra xa.

Một gã hắc y tu sĩ cười hắc hắc, tiến lên
một bước rồi tung trảo ra.

“Vù” một tiếng, nhất thời hộp gấm bị hút
vào tay.

“Kiểm tra cái đã, hãy nhìn xem bên trong có
cây Huyết Sâm không !” Thạch Luân không chút do dự liền ra lệnh một tiếng.

“Được, Thạch huynh !” Tên tu sĩ kia đang
cầm hộp gấm nghe thế liền đáp ứng, tiếp theo khẻ lắc bàn tay, lập tức mở hộp
gấm ra.

Chỉ thấy một vầng huyết quang bên trong, có
một gốc cây dài cả xích, toàn thân chớp động huyết quang, lẳng lặng nằm yên trong
hộp.

“Thạch huynh, quả thật không sai, đây đúng
là Huyết Sâm !” Hắc y tu sĩ hé mở cặp mắt ti hí ra rồi trả lời với Thạch Luân.

Thạch Luân cùng một gã khác nghe vậy cũng
lộ vẻ vui mừng như điên.

“Được lắm, các ngươi đã đoạt được Huyết Sâm
rồi, cũng nên thả tiểu nữ ta ra đi.” Trung niên tu sĩ sắc mặt vô cùng tái nhợt,
sau khi cắn răng một phát lạnh lùng nói.

“Hừ, thả cho các ngươi rời đi à, rồi sau đó
chạy đi tìm vị Nhạc Hoa tiên tử kia để gây phiền phức cho chúng ta sao.” Thạch
Luân nghe qua câu đó lại hừ lạnh một tiếng sắc mặt lộ nét nanh ác.

“Các ngươi cũng biết Nhạc mẫu của Bạch mỗ
mà còn dám hạ độc thủ sao ?” Trung niên tu sĩ vừa nghe qua lời này trong lòng
thoáng trầm xuống.

“Ha ha, ngươi nghĩ là ta chưa biết tường
tận nội tình của ngươi, mà ba người Thạch mỗ đã dám ra tay đấy à. Tuy rằng bọn
ta chẳng muốn trêu chọc tới tu sĩ kết đan kỳ chút nào, nhưng ai bảo ngươi lại
mang Huyết Sâm trên người làm chi. Chỉ cần đoạt được cây Huyết Sâm này, thì cơ
hội kết đan của ba người bọn ta đều nắm trong tầm tay, lúc đó cần gì phải sợ
Nhạc Hoa tiên tử nữa chứ. Huống chi hai người phụ tử các ngươi đều chết không
toàn thây tại đây, khi đó có ai biết được chuyện ba huynh đệ ta làm chứ. Đủ
rồi, bổn đãi gia không cần nhiều lời với ngươi nữa, động thủ nào !” Thạch Luân
cười điên cuồng một hồi, sau đó hét to một tiếng, bàn tay đang nắm giữ nữ đồng
chợt lóe lên hắc quang, động thủ trước một bước.

Khóe mắt Trung niên tu sĩ muốn nứt toát ra,
gầm lên một tiếng, tay áo bào run lên, trong tay xuất hiện thêm một thanh tiểu
kiếm màu vàng đang run lên muốn phóng thẳng vào tên Thạch Luân đó.

Nhưng rất rõ ràng, động tác này căn bản
chẳng kịp giải cứu cho nữ đồng.

Khóe miệng Thạch Luân nhếch lên nanh ác,
năm ngón tay vận lực, muốn trực tiếp bẽ gãy cổ nữ đồng ra.

Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông này,
bỗng nhiên xuất hiện một màn hết sức bất ngờ.

Thạch Luân thấy không gian gần đó chợt ba
động, nguyên trước đây hắn đang nắm giữ cổ tay rất chặt, bỗng chốc nơi tiếp xúc
trở nên vô cùng lạnh lẽo, đồng thời từ đầu ngón tay truyền ra một cơn đau nhức
khó mà chịu nỗi.

Hắn buộc miệng hét thảm một tiếng, theo đó
vội vàng kinh hãi ngó mấy ngón tay. Chẳng còn thấy nữ đồng Bạch Quả Nhi trong
tay nữa, mà đã bị thay thế bằng một thiết khôi lỗi hắc quang chớp lóe. Thế
nhưng khôi lỗi này trông thoáng qua thấy chẳng có điểm nào thô cứng cả, vậy mà
toàn thân lại mọc đầy gai màu xanh lam nhỏ cỡ một tấc.

Lúc này bàn tay đang nắm lấy khôi lỗi đều
bị gai nhọn đâm thủng, máu chảy ròng ròng.

Tên tu sĩ Thạch Luân này dựa vào tu vi khá
mạnh mẽ, lát sau cổ tay run lên, hắn đã hung hăng quăng thiết khôi lỗi vứt trên
mặt đất gần đó, đồng thời gầm la lên:

“Ai ám toán ta, mau chường mặt ra đây !”

Mới vừa la ầm lên, trong nháy mắt bàn tay
hắn lắc nhẹ, xuất hiện một xấp dày cộm pháp kỳ đen tuyền trong tay.

Vẻ mặt Trung niên tu sĩ hết sức nghi ngờ
không hiểu.

Lúc này, hai gã hắc y tu sĩ còn lại cũng
bừng tỉnh phát hiện, có tên vung ra một cặp đoản thương ngân sắc, còn tên kia
tế ra một quái thuẫn màu đen, đồng thời phóng thần niệm ra bốn phía tìm kiếm.

“Đãi Thiếu, ta nghĩ không ổn rồi, trận này
nhất định phải đánh nhau thôi.” Một thanh âm lạnh lẽo từ phía sau đãi thụ gần
đó đột nhiên truyền ra.

Bọn ba người Thạch Luân nghe qua biến sắc,
tăng cường cảnh giác đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Hừ, không cần ngươi nói ra, Hải Đãi Thiếu
ta trước giờ chưa gặp phải chuyện kinh tởm đến thế này. Cướp đoạt thì cứ lấy
đi, vậy mà còn muốn hạ thủ với cả con nít nữa, ta nhất định đánh cho đám này
mặt nở đầy hoa mới được. Bất quá, hai người bọn ta chưa chắc đánh nổi ba tên
gia hỏa đó đâu.” Thanh âm của một nam tử khác thở phì phò cũng vang lên từ phía
sau cây đãi thụ.

“Ha ha, sợ gì chứ ! Chẳng phải còn có Hàn
huynh đây sao ! Ba người chúng ta đấu với ba tên đó, cho dù đánh không lại đi
nữa cũng tuyệt đối chẳng nguy hiểm gì !” Thanh âm đầu tiên vốn lạnh lẽo bỗng
nhiên phá lên cười vui vẻ.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3