Phàm nhân tu tiên - Chương 1721 - 1722
Chương 1721: Ba đấu ba
Bọn ba người Thạch Luân sắc mặt âm trầm,
không nói tiếng nào liền nhìn chằm chằm về hướng cây đãi thụ.
Kết quả thấy lóe lên linh quang màu xanh
phía sau gốc cây, bỗng hiện ra thêm ba tên tu sĩ xa lạ.
Một gã mặc nho bào màu vàng, đúng là một mỹ
nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi. Một tên trên lưng đeo thanh mộc kiếm đen tuyền,
chính là một tiểu đão sĩ ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Người cuối cùng là
một thanh niên vận thanh bào, niên kỷ trông khoảng hai mươi, khuôn mặt rất bình
thường chẳng có điểm nào bắt mắt cả, nhưng trên tay hắn đang cầm một tấm phù
triện ngân sắc, tay còn lại dẫn theo một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, đúng là
nữ đồng Bạch Quả Nhi.
Hiển nhiên bọn hắn chính là ba người nhóm
Hàn Lập.
Quả thật cũng khéo, ba người bọn họ vừa
trải qua một phen lặn lội đường xa, cũng mới vừa tới chỗ này.
Do đã tới gần phụ cận Cửu Tiên Sơn, lại
thêm lúc trước cả đám đã chạy suốt một quảng thời gian, nên bọn hắn dự định
dừng lại điều tức một đêm, rồi ngày mai sẽ đi xung quanh tìm Phường thị.
Rốt cuộc, ba người còn chưa kịp ngồi nghỉ
ngơi thì đám người Thạch Luân cũng kéo tới nơi hẻo lánh này, cũng chẳng xem bọn
hắn vào đâu ngay tại chỗ này mà phô diễn một màn giết người đoạt bảo.
Bất quá, chuyện giống như vầy ở Linh giới
hẳn nhiên xảy ra rất nhiều, nhưng có điều tên Thạch Luân này chẳng những đã lật
lọng mà còn dùng một đứa trẻ để uy hiếp đối phương, thật quá mức ti tiện mà.
Khiến cho hai người bọn Hải Đãi Thiếu vốn
mang trong người tấm lòng chính nghĩa, thật sự không thể nhịn được, nên tự
nhiên phải xuất hiện và âm thầm ra tay cứu người.
Dĩ nhiên chẳng qua bọn hắn cũng trông ngóng
vào vị “Hàn huynh.” thâm sâu khó lường đang đứng phía sau kia, nếu không thành
công cũng không cần phải lo lắng nguy hại đến tính mạng.
Lúc đó hai người tức giận đầy bụng nên lập
tức nhảy ra can thiệp, Hàn Lập thấy vậy cũng chỉ biết cười khổ một tiếng rồi
theo ra.
“Các ngươi là ai mà dám rỗi hơi quản vào
chuyện ba huynh đệ bọn ta.” Thạch Luân vừa thấy hai người đó cũng chỉ là Trúc
Cơ kỳ tu sĩ và một tên phàm nhân không có chút pháp lực nào nên thoáng nhẹ
người, liền khôi phục lại vẻ uy hiếp âm trầm nói.
“Khí Linh Tử, cái chiêu “Thay mận đổi đào.”
này của ngươi thật là thú vị, có thể trực tiếp đem tiểu nha đầu này thay thế
bằng khôi lỗi đó. Bất quá, lần trước tại sao ngay lúc chúng ta gặp nạn lại
không thấy ngươi đem thứ này ra sử dụng. Chẳng lẽ dưới tình huống xém mất mạng
lần đó, ngươi còn tính đường dấu nghề gì sao.” Hải Đãi Thiếu lại trợn cặp mắt
trắng dã ngó tên Khí Linh Tử, tựa như rất muốn tìm hiểu bí mật này.
“Phì ! Cái gì mà giấu nghề chứ. Ngươi tưởng
rằng tấm phù “Thay mận đổi đào.” này rất dễ luyện và sử dụng à. Trước kia chỉ
vì muốn luyện chế tấm phù này, cơ hồ ta đã chi hết toàn bộ gia sản mới có thể chế
được một tấm duy nhất này. Kết quả ta còn phát hiện ra pháp lực bản thân còn
chưa đủ sức để khu động, vừa rồi nếu không phải ta đem phù triện này ra nhờ Hàn
huynh kích phát, thì căn bản chúng ta không thể cứu được tiểu nha đầu này đâu.”
Mặt Khí Linh Tử lộ rõ vẻ bị oan ức, thiếu điều chút nữa đã nhảy cẫng lên luôn.
“Có chuyện này nữa à.” Hải Đãi Thiếu ngẩn
người ra, bộ dạng có chút bất ngờ.
Hai gã này một hỏi một đáp, căn bản không
thèm đếm xỉa gì tới câu hỏi của tên Thạch Luân kia, khiến cho sắc mặt hắn xanh
mét, đồng thời trong mắt hai tên hắc y tu sĩ cũng chớp động hung quang.
Về phần Hàn Lập, cánh tay vừa rung lên đã
tùy ý đặt nữ đồng xuống đất, trên mặt lộ ra thần sắc hơi cười cười.
Còn Bạch Quả Nhi bởi vì mới vừa thoát chết
trong đường tơ kẽ tóc, nên có chút kinh hoảng bất định, hơi ngơ ngác nhìn đám
người Hàn Lập, rồi lóng nga lóng ngóng không biết phải làm thế nào.
“Động thủ đi, hãy giết ba tên tiểu tặc này.”
Khuôn mặt Thạch Luân trầm xuống, rốt cuộc cũng thốt ra một câu đằng đằng sát
khí.
Theo kinh nghiệm của hắn, tuy rằng đối thủ
nhiều hơn ba người, nhưng trong đám đó đáng phải chú ý nhiều nhất chính là tên
thanh niên Trúc Cơ hậu kỳ mà nãy giờ chưa từng thốt ra lời nào.
Còn hai người kia, một tên là Trúc Cơ sơ
kỳ, tên con lại chỉ là một phàm nhân bình thường, cộng thêm Trung niên nam tử
lúc trước nữa cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ thôi.
Ba người bọn chúng đều là tu sĩ Trúc Cơ hậu
kỳ đỉnh phong, chỉ xem tu vi cảnh giới thôi đã hoàn toàn đủ sức đè bẹp đối
phương.
Huống chi với pháp lực của hắn có thể khiến
cho hai tên đồng bạn phải kiêng kị như thế, tất nhiên cũng có một đòn sát thủ
cực kỳ lợi hại nào đó, dù cho đối với Kết Đan tu sĩ cũng có thể uy hiếp được.
Do đó, hắn tin tưởng tuyệt đối sẽ đánh bại
những người trước mắt này.
Có phiền toái duy nhất chính là muốn diệt
sát cùng lúc thì hắn không đủ khả năng.
Dù sao nếu đối phương đã muốn chạy trốn thì
quả thật không có cách nào tiêu diệt sạch sẽ được.
Đấy cũng chính là lý do tại sao ngay từ đầu
hắn vẫn chưa muốn động thủ, mà nguyên nhân chủ yếu là muốn dùng lời nói thu hút
bọn ba người Hàn Lập.
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên giết
người đoạt bảo của gã Thạch Luân này, trước mắt hắn thấy không thể lung lay
được mấy người, liền không nghĩ thêm nhiều nữa, lúc này sát khí nổi lên muốn ra
tay động thủ.
Dựa theo hắn phán đoán, cho dù có một tên
trong số đó thật sự chạy thoát đi nữa, thì bất quá bọn hắn sẽ lập tức rời khỏi
Cửu Tiên Sơn tránh nạn một thời gian không chường mặt ra nữa là được.
Hơn nữa, làm gì có chuyện cao giai tu sĩ
nào đó chỉ vì việc vặt vãnh này mà thật sự muốn truy sát bọn hắn chứ.
Cho nên hắn chỉ mới vừa thốt ra chữ
“Động...” thôi, lập tức nguyên xấp pháp kỳ màu đen đang cầm trong tay bỗng chốc
hóa thành mười mấy đão hắc quang phát ra công kích, chỉ có điều mục tiêu không
phải là ba người Hàn Lập, mà lại chính là Trung niên nam tử đang đứng gần đó.
Còn hai gã hắc y tu sĩ kia cũng vung cặp
ngân thương và hắc thuẫn lên, hóa thành hai đão ngân quang cùng đám mây đen
hung hăng vọt tới trước người Trung niên nam tử.
Ba tên này thường xuyên liên thủ đối địch,
nên không cần thương lượng gì cả, liền đồng thời ra tay.
Ý đồ của bọn hắn quá rõ ràng, trước tiên
liên thủ thu thập xong Trung niên nam tử, rồi mới từ từ đối phó ba người Hàn
Lập sau.
Lúc này Trung niên nam tử gặp tình hình vây
công nên sắc mặt trắng bạch, cổ tay liền dứt khoát run lên, rồi phóng ra thanh
tiểu kiếm màu vàng đang cầm trong tay, lập tức xuất hiện một màng kiếm bay lượn
xung quanh thân hình.
Tiếp theo một tay áo vung lên, lại bay ra
đám hoàng sa sau đó hóa thành nhiều điểm tinh quang rồi bao trùm lấy thân thể.
“Oanh Loong...” Một tiếng nổ thật lớn !
Màng chắn kiếm ảnh dễ dàng bị uy lực của ba
loại Pháp khí phá nát, nhưng khi tiếp xúc với những hạt hoàng sa này lại chấn
động rồi bị chặn lại.
Lần này khiến cho bọn người Thạch Luân có
chút bất ngờ.
Bất quá, bọn hắn lại lập tức thúc động Pháp
khí tiếp tục công kích vào, khiến cho lớp tinh quang trên hoàng sa ảm đãm đi.
Nhưng đúng lúc này, Hải Đãi Thiếu lại hét lớn một tiếng, dậm mạnh chân xuống
đất.
Lập tức mặt đất dưới chân hắn khẽ run lên,
thân hình hắn kích bắn tới trước, sau một thoáng chớp động, liền xuất hiện trên
đầu của tên hắc y tu sĩ sử dụng ngân thương.
Hai tay Hải Đãi Thiếu ngăn lại, không biết
lúc nào trên đôi tay hắn đã hiện ra một cặp bao tay ánh vàng rực rỡ, cánh tay
vừa huy động, lập tức vô số kim sắc quyền ảnh điên cuồng đánh xuống như mưa sa
bão táp.
Tuy quyền ảnh chưa xuống tới, đã xuất hiện
cỗ khí thế kinh người thấu qua quyền ảnh mà bao phủ xuống dưới.
Hắc y tu sĩ đứng phía dưới chấn động, làm
sao còn tâm trí công kích Trung niên nam tử nữa, vội vàng biến đổi pháp quyết
trong tay.
Hai đão ngân thương ở xa xa chợt lóe lên
rồi tức tốc quay trở về, hóa thành một mảnh ngân quang bảo vệ bản thân.
Ngay sau đó, tiếng gầm rú truyền ra liên
miên của cả hai, kim mang và ngân quang đan xen vào nhau, rồi bao phủ toàn bộ
thân hình hai người vào trong.
Nhưng lúc đó, Hải Đãi Thiếu cất tiếng cười
lớn, kim sắc quyền ảnh trong nháy mắt đãi phóng kim quang, trông giống như một
vầng thái dương sáng chói, liền ép luồng ngân quang liên tiếp lui về phía sau.
“Linh cụ, Luyện thể sĩ.”
Một gã hắc y tu sĩ khác thấy tình hình như
vậy, sắc mặt thoáng chốc biến đổi, đột nhiên hắc thuẫn đổi hướng một chút,
trông có vẻ như muốn giáp công Hải Đãi Thiếu vậy.
Nhưng đúng lúc này, tên Khí Linh Tử đang
rung đùi đắc ý ở đằng xa bỗng thở dài một hơi cũng ủ rũ lẩm bẩm nói:
“Sao hai người lại có thể đánh một được
chứ, quá vô sĩ đi mà. Thật không còn cách nào khác, tuy rằng ta mang danh đứng
đầu, nếu động thủ với các ngươi thì hơi mất thân phận một chút, nhưng vì tên
Hải Đãi Thiếu này đành phải phá lệ một phen vậy.”
Vừa dứt lời, tiểu đão sĩ giơ đơn chưởng ra,
đã đem một tấm phù màu lam dán lên người.
Một mảnh lam quang lóe lên rồi lướt qua,
sau đó thân ảnh Khí Linh Tử bỗng nhiên biết mất không thấy nữa.
Lập tức ngay lúc này, quầng lam quang lại
chớp động rồi hiện lên trên đầu tên hắc y tu sĩ sử dụng tấm chắn.
Tên tu sĩ này xem ra cũng có kinh nghiệm
tranh đấu rất phong phú, thoáng thấy tình hình dị biến trên không trung, liền
không cần vội vàng phát động tấm chắn trợ giúp đồng bạn, mà trực tiếp hóa thành
một đám mây đen kích thẳng vào quầng lam quang.
“Ầm...” luồng lam quang lại giống như một
vũng nước thoáng cái bị đánh cho tan nát, hóa thành vô số quang điểm lam sắc
rồi tan ra biến mất.
Thế nhưng bên trong lại trống không, chẳng
hề thấy bóng dáng Khí Linh Tử đâu cả.
“Không tốt.”
Tên hắc y tu sĩ thầm kêu một tiếng, nhưng
lại có chút muộn màng, ngay phía sau lưng đột nhiên ngưng tụ lại một đoàn khói
lam sắc.
Tiếp theo vang lên tiếng rít xé gió rất
lớn, hơn mười mũi tên băng dài hơn thước ác liệt kích bắn bay ra.
Với khoảng cách hiện tại, cho dù hắc y tu
sĩ có pháp lực hơn xa Khí Linh Tử đi nữa, nhưng căn bản đã khó lòng phòng bị,
nên tức thì đám tên băng lam sắc chớp động rồi nhắm sau lưng tên tu sĩ mà phóng
tới.
Thế nhưng chỉ thấy hắc quang lóe sáng, kế
đó một hư ảnh trông tựa hắc hổ chợt hiện ra.
Ngay chỗ tên băng đánh trúng, hết tám chín
phần bị chặn rớt xuống, chỉ có mỗi một mũi thật sự đánh thấm lên lưng của tên
hắc y tu sĩ đó thôi.
Dù chỉ bị trúng thương một mũi tên, nhưng
lập tức máu tươi cũng theo trên người âm ĩ chảy ra.
“Xú tiểu tử, ta sẽ lấy mạng ngươi.” Tên hắc
y tu sĩ này bị Khí Linh Tử đánh lén thụ thương nhất thời cực kỳ nổi giận, đột
nhiên một tay bấm quyết niệm chú, từ trong cổ tay áo bay ra mấy khỏa hắc sắc
quỉ đầu, miệng phun lửa vàng rừng rực, đồng loạt hung tợn lao về phía tiểu đão
sĩ.
Khí Linh Tử thấy vậy muốn nhảy dựng lên,
vội vàng khoát tay đã đem hắc mộc kiếm sau lưng ra cầm trên tay, tiếp theo tay
cũng bắt quyết niệm chú, mộc kiếm liên tiếp đâm về phía trước điểm điểm không
ngừng.
Nhất thời từng đão lam quang phun ra từ mũi
kiếm, rất chuẩn xác đánh vào đầu hắc khô lâu đó, thế nhưng cũng chỉ có thể làm
cho chúng nó hơi đình trệ lại một chút, cũng không thể nào chân chính đối đầu
được.
Tuy nhiên không rõ Khí Linh Tử này tu luyện
độn thuật loại nào, mà ngoài thân lam quang chớp động, nhân ảnh lại tựa như rất
đổi bình thường giống cá gặp nước vậy, thân pháp lúc ẩn lúc hiện trên không,
khiến cho bất cứ là Pháp khí hay tu vi của đối thủ đều xuyên qua hắn, thế nhưng
nhất thời vẫn chưa làm được gì.
Sắc mặt Thạch Luân còn khó coi hơn lúc nãy
nữa.
Tuy đối phương mới chỉ có hai người ra tay
thôi, nhưng rõ ràng đã rất khó giải quyết rồi, thật quá bất ngờ !
Bản thân hắn tin tưởng hai gã đồng bọn cuối
cùng vẫn có thể diệt được đối thủ, nhưng chắc chắn hắn không có nhiều thời gian
chờ đợi đến vậy.
Bất giác vẻ hung ác nổi lên, hắn cũng không
thèm quan tâm tới mười mấy đão hắc quang đang tấn công ào ạt Trung niên nam tử
không ngừng nữa, lúc này tay vừa lật chuyển lại xuất hiện thêm một chiếc áo da
đỏ như máu, bên trong mơ hồ có tiếng động vù vù truyền ra.
Đúng lúc này, bỗng nhiên sau lưng hắn
truyền tới một thanh âm lạnh lùng:
“Ồ, là linh trùng sao ? tựa hồ cấp bậc
không thấp chút nào. Một gã Trúc Cơ tu sĩ mà có được linh trùng cỡ này, coi như
ngươi cũng có chút bổn sự”
Chương 1722: Hàn độc
Thạch Luân vừa nghe bảo thế, nhất thời
trong lòng cả kinh, cơ hồ không chút lưỡng lự ném thẳng túi da về phía sau.
“Phốc...” Một âm thanh ngân vang.
Túi da lập tức bị nổ tung, đồng thời bay
tán loạn ra một bầy Huyết Sắc Độc Phong.
Tiếng động vù vù nổi lên, sau đó đám Huyết
Phong này hóa thành đoàn huyết vân, bay thẳng đến gã thanh niên không biết xuất
hiện từ lúc nào ở sau lưng Thạch Luân.
Hiển nhiên tên thanh niên này đột nhiên hiện
ra đã thi triển thuật thuấn di chính là Hàn Lập.
Vừa ngó thấy bầy Huyết Phong nhắm hướng
mình bủa xuống, hắn liền cười ảm đãm.
Số lượng Huyết Phong này rõ ràng không ít,
khoảng chừng ba bốn trăm con gì đó. Đối phương đã bỏ công đào luyện tới mức
thành thục rồi, thật tốn khá nhiều tâm huyết, cho dù tu sĩ Kết Đan kỳ gặp phải
tình trạng này chỉ sợ cũng phải kiêng kị vài phần.
Tất nhiên với hắn mà nói, căn bản không
đáng nhắc tới.
Tay chân hắn chưa cần nhúc nhích, chỉ há
miệng phun ra một cỗ ngũ sắc hàn diễm, luồng khí cực hàn chớp động một cái, lập
tức cuốn lấy toàn bộ bầy Huyết Phong vào trong.
Chỉ thấy ngũ sắc hàn quang lưu chuyển trong
chốc lát, cả đàn Huyết Phong nháy mắt hóa thành một khối băng cực lớn, rồi treo
lơ lững giữa không trung không động đậy chút nào.
Thạch Luân thấy tình hình như vậy tỏ ra
kinh sợ, liền đan hai tay lại, giơ ra một cổ kính màu xanh.
Chỉ thấy mặt kính chợt lóe hào quang, lập
tức phun ra một luồng thanh quang trải dài, tốc độ cực kỳ chớp nhoáng, mà
khoảng cách so với Hàn Lập lại gần trong gang tấc.
Đuôi mắt Hàn Lập hơi nhíu lại, căn bản
không cần tránh né gì, bỗng nhiên trước người hiện lên một tầng sắc xám, điện
quang lập lòe.
Luồng thanh quang đánh thẳng lên quầng
sáng, liền như trâu đất xuống biển mà không thấy chút bóng dáng nào bên trong
quầng sáng cả.
Bản thân tên Thạch Luân quá mức giật mình,
trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Khuôn mặt Hàn Lập không chút cảm tình liền
nhẹ nhàng trỏ ngón tay về phía đối diện, một tia thanh quang chớp động bắn
nhanh ra, rồi im hơi lặng tiếng biến mất dạng.
Ngay sau đó, tên Thạch Luân cảm thấy trước
mắt thanh quang lóe lên, ánh mắt chợt lạnh đi, liền bị tia thanh quang đột ngột
xuyên thủng ngay đỉnh đầu, thân thể trở nên cứng đờ rồi không nghe thấy gì nữa.
Lúc đó tia thanh quang không hề dừng lại, tiếp
tục bay nhanh xung quanh xác Thạch Luân rồi trực tiếp cắt gọn thành bảy tám
mảnh.
Tàn thi tóe ra một màn mưa máu rơi xuống
đất, kể cả nguyên thần núp trong cơ thể trong nháy mắt cũng bị tiêu diệt.
“A...”
Trung niên nam tử vừa mới thoát chết trong
gang tấc đứng gần đó thấy vậy, kinh hãi thất thanh la lên.
Hai gã tu sĩ đang giằng co với Hải Đãi
Thiếu cùng Khí Linh Tử đương nhiên thấy trọn một màn Thạch Luân bị chém giết
thế nào, nên sắc mặt hai tên đó đãi biến, tứ chi lạnh cóng đều lộ ra vẻ hoảng
sợ tựa như nhìn thấy quỷ vậy.
Lúc đó Hàn Lập vừa dừng tay, ánh mắt lạnh
như băng đảo qua hai người bọn chúng.
Hai gã đồng bọn của Thạch Luân phát lạnh
khắp người, cơ hồ cùng lúc buông đối thủ ra. Một tên đột nhiên thả ra khẩu phi
đao, rồi hóa thành đão bạch quang mà ngự khí bỏ chạy ra xa. Tên còn lại móc ra
hắc sắc phù lục vỗ nhanh lên người, lập tức một đoàn hắc khí phunra bao phủ hết
toàn bộ thân hình vào trong, rồi cũng cuống cuồn nhắm một hướng khác mà chạy
trối chết.
Hai người Hải Đãi Thiếu cùng Khí Linh Tử thì
một người không thể bay lên không trung, còn tên kia căn bản không có linh khí
phi hành, chỉ có thể đứng tại chỗ mà giương mắt nhìn đối thủ phi độn ra xa, nên
bực tức đứng đó chửi ầm lên.
Đúng lúc này Hàn Lập thản nhiên phát ra câu
nói:
“Đã tới đây rồi lại còn muốn bỏ đi sao !”
Lời vừa dứt, trên người Hàn Lập vang lên
tiếng sấm, hai đão kim sắc lôi quang bắn ra liền đuổi theo sau lưng bóng dáng
hai gã tu sĩ đang chạy trốn.
Hai tiếng “Oanh.” “Oanh.” vang lên, hai gã
tu sĩ ngay hướng kim sắc lôi quang kích phát lập tức hóa thành tro tàn mà không
kịp kêu rên tiếng nào.
Hải Đãi Thiếu và Khí Linh Tử đang đứng đó
nhất thời ngẩn người ra như phỗng.
Một lát sau tên mỹ nam tử kia mới hừ một
tiếng rồi nói:
“Khí Linh Tử, bản thân ngươi là tu sĩ Trúc
Cơ kỳ, Hàn huynh cũng là Trúc Cơ tu sĩ, nhưng tại sao thần thông ngươi lại kém
quá xa vậy. Ngươi đánh một lúc lâu cũng không thu thập được đối thủ, thế nhưng
Hàn huynh chỉ cần phất tay liền tiêu diệt gọn. Ta không hiểu là ngươi quá yếu
hay do Hàn huynh quá lợi hại đây nữa !”.
Tên Khí Linh Tử vốn còn đang hoảng sợ vừa
nghe qua lời này liền hoàn toàn tỉnh táo, lúc này buồn bực trong lòng đều tuôn
ra:
“Đãi Thiếu à, ngươi cũng là một gã Luyện
thể sĩ trung giai, nếu nói thực lực thì không hề thua tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vậy tại
sao cũng không tóm được tên nào chứ ? Hơn nữa, trong tay ta hiện giờ chỉ còn có
mỗi thanh hắc mộc kiếm này, nguyên bản có rất nhiều pháp quyết chưa thể thi
triển ra được.”
“Hừ, dù sao đi nữa xem ra ngươi cũng không
bằng cả một ngón tay của Hàn huynh, ta thật may mắn khi trước đây chưa bị ngươi
mị hoặc gia nhập vô Vụ Hải Quan gì đó, nếu không thì bản Đãi thiếu gia đã bị
thiệt thòi lớn rồi.” Hai tay Hải Đãi Thiếu chợt lóe kim quang, đôi bao tay kim
sắc nhất thời biến mất, thay vào đó nhẹ nhàng phe phẩy một cây quạt, bộ dáng
rung đùi đắc ý tựa như tình hình xảy ra nằm trong dự tính của hắn vậy.
Khí Linh Tử bị Hải Đãi Thiếu nói vậy lập
tức gương mặt ửng đỏ, nhất thời chưa tìm ra lời nào chống chế, cũng chỉ có thể
làm như không nghe thấy gì rồi hừ vài tiếng cho xong chuyện.
Còn Hải Đãi Thiếu lần này dễ dàng tranh
luận chiếm thượng phong, nên tự nhiên cảm thấy mãn ý nên không nói thêm gì nữa.
Lúc đó Hàn Lập cũng từ trên không trung
chầm chậm hạ xuống.
“Tại hạ Bạch Hóa Cập xin hỏi đãi danh của
ba vị đão hữu ? Đa tạ đãi ân chư vị đã cứu mạng ! Nếu không thì tính mệnh phụ
tử chúng ta thật khó giữ được.” Lúc này Trung niên nam tử mang theo tiểu đồng
đi tới, lộ vẻ vô cùng cảm kích liền hướng ba người thi lễ.
Nhưng rõ ràng khi ánh mắt hắn vừa nhìn qua
Hàn Lập, liền cảm giác mất tự chủ hết sức kính sợ.
Cũng do vừa rồi Hàn Lập đã phô diễn ra một
thân thần thông quá kinh người, chỉ cần trong tích tắc lập tức diệt sát ba gã
tu sĩ đồng giai, dường như căn bản vẫn chưa phải động tới thân thủ chân chính
vậy.
Thực lực chân chính có lẽ cũng không kém
hơn Kết Đan kỳ tu sĩ bao nhiêu.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên hai tên Hải Đãi
Thiếu và Khí Linh Tử này được một vị tu sĩ đồng giai cung kính đối đãi như thế.
Nên vừa nghe thế, hai tên này ngông nghênh
thốt lên: “Việc nhỏ thôi mà.”
Thần sắc bọn chúng đều lộ vẻ đắc ý, hoan hỷ
nhận lời cảm tạ của Trung niên nam tử kia, đồng thời cũng đem danh xưng bản
thân cùng Hàn Lập nói ra hết.
Hàn Lập thản nhiên nhìn hai người liếc mắt
một cái, rồi xoay chuyển ánh mắt nhìn thật kỹ nữ đồng Bạch Quả Nhi kia.
Nữ đồng có chút thẹn thùng đứng nép phía
sau phụ thân mình, lúc này cũng giương ánh mắt tò mò đánh giá ba người Hàn Lập.
Vừa lúc ánh mắt nàng chạm phải cái nhìn của
Hàn Lập, liền có chút sợ hãi hơi giấu thân mình ra sau, rồi trốn hoàn toàn sau
lưng Trung niên nam tử.
“Ồ, dường như lệnh ái có chút bất ổn.” Nhìn
một lát Hàn Lập lên tiếng, nhưng trên mặt thoáng hiện ra một tia kinh ngạc.
“A, Hàn huynh có thể nhìn ra được hàn độc
bị nhiễm trong cơ thể của tiểu nữ à !” Trung niên nam tử nghe qua lời đó, lập
tức cũng lộ ra vẻ giật mình.
“Chà, khí băng hàn đã muốn xâm nhập vào đan
điền cùng kinh mạch bên trong rồi, nếu không tìm cách chữa trị, cao lắm lệnh ái
chỉ sống được ba năm nữa thôi. Bất quá, dường như không phải thuộc loại băng
hàn chi độc thông thường, muốn chữa khỏi thật đúng là hơi phiền phức.” Lam mang
chớp lóa trong chỗ sâu thẳm cặp mắt Hàn Lập, mấy câu này làm cho Trung niên nam
tử chấn động thân hình.
“Cái gì, đão hữu bảo loại hàn độc này có
thể chữa khỏi được à ?” Bạch Hóa Cập không tin nỗi vào hai tai mình, thanh âm
có chút phát run mà liên tục hỏi lại.
Hàn Lập mỉm cười, đang tính trả lời nhưng
đột nhiên nhướn mày lên, tiếp theo ngẩng đầu lên nhắm phía chân trời xa xa tựa
như phát hiện ra chuyện gì thì phải.”
Những người khác thấy tình hình như vậy đều
ngẩn người ra, không cưỡng lại được cũng đều nhìn theo, nhưng rõ ràng trên
không trung xa xa vẫn trống trải chẳng có chút điểm dị thường nào.
“Hàn huynh, ngươi …” Hải Đãi Thiếu khép cây
quạt lại, không nhịn được nên mở miệng tính hỏi.
Đúng ngay lúc này, ở phía chân trời lóe lên
luồng bạch quang, rồi chợt hiện ra đão bạch hồng phá không bắn tới chỗ bọn họ.
“A, là ngoại tổ mẫu !”
Nữ đồng vừa thấy đão bạch hồng xa xa liền
vẫy tay mừng rỡ, Trung niên nam tử cũng lộ ra vẻ vui mừng.
“À, là tu sĩ Kết Đan kỳ ? Chẳng lẽ chính là
Nhạc Hoa Tiên Tử mà bọn họ nhắc tới.”
Hàn Lập gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn bình
thường, chưa lộ ra chút khác thường nào cả.
Một lát sau, đão bạch hồng đã bay đến không
trung trên đầu mọi người, độn quang chợt tắt liền hiện ra một thiếu phụ quần
trắng, chừng hơn ba mươi tuổi, tú lệ đoan trang.
“Quả nhi, các ngươi không bị gì chứ” Thiếu
phụ vừa hiện thân ra, mặt mày vốn đang lo lắng nhưng khi thấy rõ nữ đồng cùng
Trung niên nam tử đó, liền hỏi một hơi.
“Nhạc mẫu đãi nhân, tiểu tế vẫn bình yên vô
sự. Lão nhân gia người làm thế nào biết được nơi này mà đến đây vậy, chẳng lẽ
đoán biết được phụ tử tiểu tế gặp nguy hiểm gì sao.” Bạch Hóa Cập lập tức bước
lên phía trước hướng trên không trung thi lễ, đồng thời cũng có chút nghi hoặc
hỏi ra.
“Không có chuyện gì là tốt rồi ! Ta có nghe
một hảo hữu ở Phường thị cho biết, các ngươi đang theo Nam Sơn Tam Ác đi ra
ngoài. Bọn chúng chính là hạng người xấu xa ai cũng biết đến, ta lo lắng quá
nên lập tức chạy tới đây. Ba tên này là Nam Sơn Tam Ác à ?” Thiếu phụ vừa trả
lời ngắn gọn mấy câu với Trung niên nam tử, sau đó ánh mắt chợt lóe hàn quang
đảo qua đám ba người Hàn Lập, nhất thời một cỗ linh áp trực tiếp ép xuống ba
người.
Hải Đãi Thiếu cùng Khí Linh Tử cả kinh,
nhất thời lui lại liên tiếp mấy bước, xem ra không thể ngăn cản nỗi linh áp
này, thậm chí có vẻ như sắp phải quỵ xuống đất.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không nói lời
nào đột nhiên vung tay lên không, lập tức một cỗ vô hình cự lực âm ĩ tuôn ra.
“Phanh...” một tiếng ngân vang, linh áp
thật lớn từ không trung phóng xuống trong nháy mắt bị đánh tan tành.
“Chật, cái ngươi không phải là Nam Sơn Tam
Ác !” Thiếu phụ thoáng rùng mình, liền cẩn thận xem lại bộ dáng của ba người
Hàn Lập, trên ngọc dung hiện lên vẻ bất ngờ.
“Nhạc mẫu đãi nhân, chậm đã ! Ba vị đão hữu
này không phải là Nam Sơn Tam Ác, bọn đó đã bị đánh chết rồi, chính ba vị này
đã ra tay cứu giúp tiểu tế cùng Quả nhi đấy. Hơn nữa dường như vị Hàn đão hữu
đây có biện pháp giải trừ được hàn độc trong cơ thể Quả nhi nữa.” Trung niên
nam tử thấy tình hình như vậy vội vàng hô lớn.
“Cái gì, bọn họ thật có biện pháp chữa khỏi
bệnh của Quả nhi à !” Nghe được hai câu đầu của Bạch Hóa Cập, trên mặt sắc lạnh
của thiếu phụ đã có chút hòa hoãn trở lại, nay vừa nghe thêm câu cuối thần sắc
lập tức đãi biến, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Nãy giờ tiểu tế còn chưa kịp hỏi chi tiết
vị Hàn huynh đây, thì Nhạc mẫu đãi nhân đã tới rồi.” Trung niên nam tử cười khổ
một tiếng, cùng lúc dùng ánh mắt ra hiệu cho thiếu phụ ý bảo hãy hỏi Hàn Lập
một chút.