Phàm nhân tu tiên - Chương 1723 - 1724

Chương 1723: Thiên Nguyên Thánh Hoàng

“Vị này chính là Hàn đão hữu?” Thiếu phụ
cẩn thận liếc mắt đánh giá Hàn Lập một cái, trong mắt loé lên một tia nghi ngờ.

Vừa rồi Hàn Lập chỉ thoáng cái đã xua tan
linh áp của nàng phóng ra, việc này làm cho nàng vô cùng chú ý, hiện giờ lại
nghe thấy người này có thể chữa khỏi bệnh cho nữ đồng, khiến cho trong lòng
nàng không khỏi rùng mình.

Nàng rõ ràng cảm ứng được đối phương chỉ là
một gã Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, nhưng từ trên người đối phương nàng lại cảm thấy một
cỗ uy áp không nói lên lời mơ hồ tán phát ra. Khiến cho thiếu phụ có cảm giác
chỉ cần đối phương vừa ra tay một cái, thì chỉ một kích có thể diệt sát mình.

“Như thế nào lại có cảm giác này?”

Nữ tử kêu thầm một tiếng, trong cơ thể pháp
lực khẽ lưu chuyển một vòng, rồi lại dùng thần niệm hướng Hàn Lập cẩn thận quét
tới.

Nhưng lúc này, loại uy áp trên thân Hàn
Lập, lại biến mất hoàn toàn, giống như nó chưa bao giờ xuất hiện qua.

Thiếu phụ tâm niệm khẽ xoay chuyển nhanh
hơn mấy phần, trong lòng càng ngày càng nghi ngờ, nhưng vì nữ đồng tên là Ngân
Hạnh Nhi kia, nên nàng vẫn hướng ba người Hàn Lập tươi cười nói:

“Thiếp thân Nhạc Hoa, đa tạ ba bị đão hữu
ra tay trợ giúp tiểu tế (con rể) cùng Quá Nhi ! Nếu không chê, mời ba vị đão
hữu tới động phủ nhỏ hẹp của ta nghỉ ngơi một chút, Nhạc Hoa nhất định phải cảm
tạ đãi ân cứu mạng của ba vị đão hữu.”

“Cái này …!”

Đối diện một gã Kết Đan tu sĩ, ngay cả Hải Đãi
Thiếu cùng Khí Linh Tử là kẻ lớn gan, nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút
lo lắng, nhịn không được liền dùng ánh mắt liếc nhìn Hàn Lập rò xét.

Mà Hàn Lập cũng không biết nghĩ tới cái gì,
ánh mắt lại đảo qua trên người nữ đồng tên là Quá Nhi kia, sau đó bất động
thanh sắc gật gật đầu nói:

“Nếu Nhạc đão hữu đã có ý mời, vậy thì ba
người Hàn mỗ liền quấy rầy một phen.”

“Đâu có, đão hữu có thể quang lâm tới nơi
ẩn cư chật hẹp của thiếp thân, chính là điều may mắn của Nhạc Hoa rồi!” Thiếu
phụ vừa nghe thấy Hàn Lập lấy ngang hàng thân phận để xưng hô đối với mình, có
chút ngẩn ra, nhưng lại không có hiện ra một chút tức giận nào, ngược lại có vài
phần vui mừng.

Hiển nhiên vị Nhạc Hoa tiên tử này mờ hồ
đoán ra được cái gì đó.

Bên cạnh trung niên nam tử miệng khẽ há ra,
nhìn về phía Hàn Lập với ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Người khác thì không biết, nhưng hắn rất rõ
tính cách của vị nhạc mẫu đãi nhân này là người tâm cao khí ngạo. Hiện giờ lại
đối với một gã Trúc Cơ Kỳ tu sĩ khách khí như vậy, khiến cho hắn khó có thể tin
vào mắt mình.

Nhưng đối với Hải Đãi Thiếu và Khí Linh Tử
do mới lần đầu tiếp xúc với một gã kết đan tu sĩ, nên cũng không cảm giác được
có cái gì không ổn, lại nghe thấy Nhạc Hoa tiên tử muốn hậu tạ bọn hắn, ngược
lại cả hai đều hiện lên vẻ hớn hở.

Ngay khi Hàn Lập định vung tay xuất ra phi
xa để mọi người rời đi nơi này. Thì trên bầu trời lại mơ hồ nghe thấy những âm
thanh vô cùng du dương từ phía xa xa truyền tới.

Âm thanh vô cùng vui vẻ dễ nghe, làm cho
người nghe có cảm giác say lòng.

Đám người Hàn Lập cùng Nhạc Hoa tiên tử vừa
nghe thấy âm thanh này, đều ngẩn ra, đồng thời đều ngẩng đầu nhìn về phía âm
thanh truyền tới.

Chỉ thấy xa xa phía chân trời, có một đám
mây ngũ sắc lưu động, rồi hiện ra hai hàng giáp sĩ trên người mặc hắc sắc chiến
giáp đang cưỡi trên một quái thú đầu trâu thân hổ.

Những tên giáp sĩ này khuôn mặt đều lạnh
lùng. Một tay cầm giáo, một tay cầm một cái pháp khí hình rừu, thúc dục quái
thú dưới thân từ từ phi hành về phía trước.

Nhạc Hoa tiên tử sau khi dùng thần niệm đảo
qua đám kỵ sĩ này, lập tức hít vào một hơi thật sâu.

Không ngờ đám kỵ sĩ này toàn bộ đều là
Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, ước trừng phải có tới hơn một trăm người.

Mà sau khi đám kỵ sĩ bay theo đội hình đi
qua, tiếp theo là vài chiếc hắc sắc chiến xa ở trong đám mây ngũ sắc bay theo.

Mỗi một chiếc chiến xa này đều chế tạo vô
cùng tinh xảo, phía trên chiến xa đều có ba gã giáp sĩ đồng dạng mặc hắc sắc
chiến giáp đứng ở trên đó, phía trước là một con phi cầm có tướng mạo vô cùng
hung dữ kéo xe bay đi.

Ngay khi ba mươi sáu chiếc chiến xa độc
nhất vô nhị này bay qua, thì phía sau lại có một đội tu sĩ ăn mặc quần áo khác
nhau từ từ hiện ra, trong đó già có trẻ có, có nam có nữ. Tất cả trong mắt đều
ẩn tàng thần quang, khí tức bất phàm.

Đám tu sĩ này có mười tám người, nhưng tu
vi đều là Luyện Hư Hậu kỳ viên mãn tu sĩ.

Mà sau khi đám tu sĩ này bay qua, thì phía
sau trong đám mây truyền ra nhưng tiếng ầm ầm, mơ hồ hiện ra một toà lầu các
cao hai tầng. Mà chính xác mà nói thì đó là một chiếc thú xa khổng lồ có hình
dáng giống như một toà lầu các mới đúng.

Thú xa này cao ước trừng hơn mười trượng,
trông vô cùng hùng vĩ và hoa lệ, phía trước có tám con Khổng Tước màu trắng như
tuyết lớn hơn mười trượng đang kéo xe bay đi.

Mà trên thú xa tại tầng một, có một đám
cung trang nữ tử mặc y phục ngũ sắc trông vô cùng rực rỡ.

Mỗi một tên đều kiều diễm động lòng người,
ngoài ra trên người mấy nữ tử này đều cầm một loại nhạc cụ, người thì trong
lòng ôm tỳ bà, kẻ thì đánh đàn, người thì thổi sáo …

Những âm thanh nghe động lòng người đó,
chính là từ trong tay những nữ tử này truyền ra.

Nhưng ánh mắt của Hàn Lập căn bản là không
đăt trên người những nữ tử này, mà hướng nhìn về phía tầng hai của thú xa này,
ở nơi này hiện giờ đang có ba người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn ngọc màu
lục.

Trên bàn chất đầy một số loại linh quả cùng
với tửu thuỷ (rượu hoa quả ), ba người lúc này đang đàm đão với nhau cái gì đó
rồi cùng nâng ly cạn chén.

Nhưng mà ánh mắt Hàn Lập lại nhanh chóng
chú ý tới phía trên đỉnh của chiếc thú xa khổng lồ này, ở trên đó cắm một cái
lá cờ thật lớn toả ra ngân quang.

Lá cờ này được thêu long vẽ phượng, trên đó
không ngừng tán phát ra những dao động của cấm chế, mà ở giữa lá cờ lại thêu
một chữ “Thánh.” bằng cổ văn thật lớn.

“Thánh hoàng ! là cờ hiều của Thiên Nguyên
Thánh Hoàng ! Đây là xa giá của thánh hoàng !” Bên cạnh Nhạc Hoa Tiên tử sau
khi nhìn rõ lá cờ trên đỉnh thú xa khổng lồ phía xa xa kia, lại hoảng sợ thét
lên một tiếng kinh hãi.

Hàn Lập nghe xong sắc mặt hơi đổi, ánh mắt
ngưng tụ nhìn kỹ, rốt cuộc thấy rõ ràng ba gã tu sĩ đang ngồi nói chuyện với
nhau ở tầng hai.

Ba người này tướng mạo vô cùng kỳ lạ.

Ngồi ở giữa là một người mặc nho bào màu
trắng, tướng mạo nho nhã, chỉ có điều hai tai người này lại hơi dài, trên mặt
đang mang vẻ mặt tươi cười.

Bên cạnh là một lão giả, mặc trường bào màu
xám, khuôn mặt hơi gày, nhưng hai mắt mơ hồ như phóng ra bích mang.

Người cuối cùng, là một tăng nhân béo tròn
bên ngoài khoác một chiếc áo cà sa màu tím, nhìn như khoảng bốn năm mươi tuổi,
trông tai to mặt lớn, vẻ mặt thì hiền lành.

Mà ba người này đều là Hợp Thể Kỳ tu sĩ.

Lão giả thì không nói, cũng chỉ là Hợp Thể
sơ kỳ tu sĩ có cùng giai với hắn, còn tăng nhân là một gã Hợp Thể Trung Kỳ tu
sĩ.

Về phần người mặc nho bào màu trắng ngồi ở
giữa, dưới linh mục của hắn, thì thấy bên ngoài thân người này được bao phủ một
tầng ánh sáng màu trắng bạc. Hắn mất rất nhiều khí lực mới nhìn ra được đối
phương có tu vi là Hợp Thể Hậu Kỳ đáng sợ tồn tại.

Xem ra nho sinh mặc áo bào trắng này chính
là một trong Tam Hoàng, Thiên Nguyên Thánh Hoàng !

Trung niên nam tử cùng với đám người Khí
Linh Tử và Hải Đãi Thiếu đứng ở bên cạnh, sớm thấy đã trợn mắt há hốc mồm, sau
lại nghe thấy xa đội phía xa xa kia chính là xa giá của Thiên Nguyên Thánh
Hoàng, cho dù là người có to gan lớn mật đến đâu cũng không khỏi dâng lên một
cỗ run rẩy sợ hãi, nhưng nhìn vào trong mắt lại thấy một vẻ hưng phấn khó có
thể nhịn được.

Đây chính là Hợp Thể Kỳ tồn tại, cả nhân
tộc cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, mà Tam Hoàng lại là một trong những
Nhân tộc cao giai nhất tồn tại rồi.

Có thể chính mắt nhìn thấy hình dáng của
Tam Hoàng, trong những tu sĩ ở nhân tộc cũng tuyệt đối không có bao nhiêu.

Bọn hắn ở chỗ này có thể nhìn thấy xa giá
của Thánh Hoàng cũng coi như là tạo hoá không nhỏ rồi.

Tuy nhiên đúng lúc Hàn Lập đang dùng ánh
mắt cẩn thận đánh giá nho sinh mặc áo bào trắng ở trên thú xa phía xa xa kia,
thì vị Thiên Nguyên Thánh Hoàng này đang cùng với tăng nhân đang cười cười nói
nói, đột nhiên thần sắc khẽ động, sau đó liền đứng dậy, bước vài bước tới phía
rìa tầng hai, đồng thời trong mắt kim mang chớp động, hướng nhìn về phía Hàn
Lập nói.

“Không biết vị đão hữu nào cũng ở chỗ này,
nếu cảm thấy không chê, có thể lên đây cùng uống vài ly linh tửu!”

Thanh âm của Thiên Nguyên Thánh Hoàng cũng
không quá lớn, nhưng không biết làm như thế nào, mà không ngừng quanh quẩn ở
trên không trung, đến khi truyền vào trong tai mọi người thì vô cùng rõ ràng.

Trừ bỏ Hàn Lập ra, vô luận là Nhạc Hoa tiên
tử hay là đám người Hải Đãi Thiếu, cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

“Thánh hoàng tiền bối chẳng lẽ đang nói
chuyện với chúng ta?” Sau một hồi lâu, Hải Đãi Thiếu, nuốt một chút nước miếng,
lớn mật nói một câu mang theo vẻ thiếu tự tin nói.

“Không có khả năng! Có thể được thánh hoàng
tiền bối xưng hô như vậy, cũng chỉ có thể là cùng giai tu sĩ mà thôi, những
người chúng ta, như thế nào có thể được!” Bạch Hoá Cập liên tục lắc đầu, bộ
dáng tuyệt đối không thể tin tưởng.

“Nhưng mà phụ cận quanh đây, cũng chỉ có
mấy người chúng ta mà thôi.” Khí Linh Tử hai mắt mở to, đồng dạng thì thào nói.

Cái này thật ra cũng không giả ! Mấy tên
Nam Sơn Tam ác kia để tiện cho việc hạ thủ đối với cha con Bạch Hoá Cập, đã cố
ý đưa bọn họ tới chỗ hẻo lánh này, trong phạm vi trăm dặm quanh đây căn bản
không thấy bóng dáng của tu sĩ khác.

Những người khác không hiểu ra sao, nhưng
Hàn Lập làm sao lại không hiểu vị Thiên Nguyên Thành Hoàng này chính là hướng
về phía mình mà nói, lúc này sau khi hắn khẽ nhíu mày một cái, liền quay đầu
hướng về mấy người Hải Đãi Thiếu rồi thản nhiên nói:

“Hải đão hữu, hai người các ngươi trước
tiên hãy đến động phủ của hoa đão hữu nghỉ tạm một chút đi. Ta đi lên phía
trước gặp vị Thiên Nguyên Thánh Hoàng này trong chốc lát, sau này ta tự có biện
pháp tìm được các ngươi.

Nghe xong Hàn Lập nói như vậy. Đám người
Hải Đãi Thiếu, Khí Linh Tử cùng với Nguyệt Hoa Tiên Tử và trung niên nam tử đều
trợn mắt há hốc mồm.

“Hàn huynh, …ngươi nói … cái …cái gì ?” Hải
Đãi Thiếu lắp bắp nói một cách không rõ ràng.

Nhưng Hàn Lập lại lắc đầu, cũng không nói
thêm cái gì nữa, mà bên ngoài thân thanh quang chợt loé, thoáng chốc hoá thành
một đão thanh hồng, hướng thẳng tới xa giá bay đi, chỉ sau mấy cái chớp động,
đã độn xuất ra xa hơn nghìn trượng.

Tại chỗ, chỉ để lại đám người đang trợn mắt
há mồm, chỉ có nữ đồng Ngân Hạnh Nhi kia, hai mắt đang mở to nhìn những người
khác, tựa hồ có chút minh bạch, trên mặt ửng hồng bộ dạng có chút ngây thơ vô
cùng đáng yêu.

“Nguyên lai Hàn đão hữu lại là một vị tiền
bối Hợp Thể Kỳ, ta sớm đã đoán được. Trừ bỏ Hợp Thể tu sĩ ra, những người khác
làm sao có thể có biện pháp chữa được bệnh hàn độc trong cơ thể Quá Nhi cơ
chứ!” Thiếu phụ theo bản năng tự nói vài câu, trên khuôn mặt thoáng chốc hiện
nên vẻ vô cùng mừng rỡ.

“Hải đão hữu, chẳng lẽ hai người các ngươi
cũng là …” Bạch Hoá Cập nhìn chằm chặp vào Hải Đãi Thiếu và Khí Linh Tử đứng ở
bên cạnh, có chút lắp bắp như muốn nói cái gì.

“Không, không phải, hai người chúng ta
chính là hàng thật giá thật bình thường tu sĩ, tu vi của ta chỉ có Trúc Cơ Kỳ,
không giả chút nào. Chúng ta cùng Hàn huynh … không …phải là Hàn lão tiền bối,
cũng chỉ là trên đường quen biết, tuyệt đối không biết lão nhân gia chính là
Hợp Thể tu sĩ?” Khí Linh Tử giật mình một cái rồi hồi phục lại thần trí, rồi
vội vàng lắc đầu liên tục trả lời.

“Ta …Chúng ta vậy mà lại cùng một vị Hợp
Thể tu sĩ đồng hành trong mấy tháng, lại còn cùng nhau uống trà, cùng nhau uống
rượu …lại còn xưng hô ngang hàng… Khí Linh Tử, ta không có nằm mơ đấy chứ!” Hải
Đãi Thiếu thì lại giống như mộng du hốt hoảng nói.

Đồng thời trong lúc đó, Hàn Lập biến thành
thanh hồng, cũng đã bay tới gần xa giá.

Những tên giáp sĩ, lúc vừa rồi cũng đã nghe
thấy Thiên Nguyên Thánh Hoàng nói, tự nhiên cũng không có tiến lên ngăn cản Hàn
Lập.

Hàn Lập sau khi độn quang thu lại, liền
xuất hiện ở trong tầng thứ hai của thú xa khổng lồ, rồi chấp tay hướng về ba gã
Hợp Thể Kỳ bên trong mỉm cười nói:

“Tại hạ Hàn Lập, ra mắt ba vị đão hữu.”

“ồ, Hàn Lập. chẳng lẽ chính là vị Hàn đão
hữu gần đây ở trong Thiên Nguyên Cảnh ta vừa mới tiến giai! Lão phu Hoàng Đãng
ra mắt đão hữu.” Lão giả khô gày vừa nghe thấy như vậy, thần sắc khẽ động, đáp
lễ trả lại.

“Ha ha !!! Hàn mỗ quả thật vừa mới tiến
giai được có vài năm!” Hàn Lập khoé miệng khẽ nhếch lên, cười khẽ trả lời.

Chương 1724: Tửu Hoàng

“Hoá ra đão hữu chính là vị Hàn Lập mà mấy
năm trước vừa mới tiến giai, thật là thất kính! Tiếc là lúc trước đão hữu lại
cự tuyệt lời mời của Thánh Thành, nếu không bổn hoàng có thể sớm đã cùng Hàn đão
hữu thoải mái nâng cốc uống vài chén với nhau rồi.” Thiên Nguyên Thánh Hoàng
quan sát trên dưới Hàn Lập vài lần, rồi cười cười nói.

“Thánh hoàng nói như vậy thì hơi quá. Nghe
nói Hàn đão hữu chỉ mất có mấy trăm năm thời gian, liền từ một gã Hoá Thần tu
sĩ tiến giai tới cảnh giới trước mắt. Tốc độ như vậy quả thật là đáng sợ. Không
thể nói từ trước đến nay chưa từng có ai, nhưng như vậy cũng đủ làm cho ta xấu
hổ!” Tên tăng nhân béo tròn lúc này cũng hướng Hàn Lập mở miệng tiếp lời, đồng
dạng đối với Hàn Lập vô cùng hứng thú.

“Đãi sư quá khen rồi. Hàn mỗ tư chất bình
thường, nếu không phải là trong Man Hoang Thế giới bản thân gặp mấy lần cơ
duyên, thì làm sao lại có thể tiến giai nhanh như vậy được.” Hàn Lập biểu hiện
vô cùng khách khí nói.

“Thiên Thiền đãi sư, có cái gì muốn nói,
thì trước tiên hãy để cho ta kính Hàn đão hữu một ly linh tửu đã rồi hãy nói
sau. Bổn hoàng cũng không có ham mê cái gì khác, chỉ là đối với vật trong chén
này là vô cùng yêu thích. Nếu không phải danh hiệu Thánh Hoang này là qua nhiều
thế hệ tổ tiên truyền thừa xuống, thì bổn hoàng muốn chở thành một vị “Tửu Hoàng.”.
ha ha “tửu hoàng.” mới là tâm ý mà bổn hoàng muốn hướng tới.” Nho sinh mặc áo
bào trắng cười nhẹ một tiếng nói, rồi nhấc tay cầm một chiếc chén ngọc màu lục
ở phía trên chiếc bàn ngọc cùng với một chiếc bầu rượu màu đỏ đậm cầm vào trong
tay.

Sau đó vị Thiên Nguyên Thánh Hoàng này cổ
tay khẽ nhấc lên, tiếp theo từ trong bầu rượu đổ ra một ly linh tửu vô cùng
nồng đậm, rượu này nhìn như trong suốt, có màu đỏ như trứng gà, nhìn giống như
một loại hổ phách. Rồi tự mình đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập không dám thất lễ, trong miệng nói
một tiếng cảm ơn, rồi đem chén rượu tiếp lấy, trong nháy mắt hắn dùng thần niệm
khẽ đảo qua chén rượu một vòng, biết rằng rượu này không có vấn đề gì, ngược
lại không biết rượu này được ủ bằng vật gì mà tạo thành, mà có thể tản ra hương
khí làm say lòng người, hơn nữa ở trong đó còn ẩn chữa một cỗ linh khí kinh
người, tuyệt không thua một loại linh dược làm tăng tiến tu vi.

Hàn Lập khẽ nhấc tay lên, liền đem rượu có
trong chén chậm rãi uống một hơi cạn sạch.

“Quả nhiên là hảo tửu, theo Hàn mỗ biết đến
trong các loại linh tửu, thì rượu này có thể là một trong ba loại đứng đầu.”
Hàn Lập sau khi uống xong, trên mặt có một tầng hoàng sắc linh quang chợt loé
qua, có chút động rung nói.

“Một trong ba loại đứng đầu? Nói như vậy,
Hàn đão hữu còn biết một loại linh tửu có thể so với loại “Hổ Phách Linh Tửu.”
này!” Thiên Nguyên Thánh Hoàng vừa nghe thấy lời này, có chút ngẩn ra, tiếp
theo mừng rỡ hỏi.

Hàn Lập mỉm cười, định tiếp tục trả lời.
Thì lão giả tên kêu là Hoàng Đãng lại khẽ cười nói:

“Thánh hoàng, trước tiên chúng ta hãy ngồi
xuống vừa ăn vừa uống rượu đã, rồi sau đó tiếp tục nói chuyện. Chứ để cho Hàn
huynh đứng nói chuyện như vậy, quả là có chút thất lễ.”

“Đúng vậy!!! Do bổn hoàng nhìn thấy Hàn đão
hữu nên vô cùng cao hứng. Nhân tộc chúng ra đã gần ngàn năm nay cũng chưa có
Hợp Thể Kỳ tu sĩ mới nào tiến giai.” Thiên Nguyên Thánh Hoàng vỗ vỗ đầu, vội
vàng mời Hàn Lập cùng nhập tiệc, còn bản thân mình cũng về tới vị trí của mình
ngồi xuống.

Từ khi tiếp xúc tới giờ, vị Thiên Nguyên
Thánh Hoàng gây cho Hàn Lập ấn tượng quả thật không tồi.

Mặc dù mang danh hiệu là Thánh Hoàng, nhưng
thái độ làm người tựa hồ như vô cùng hào sảng, không mang một chút cổ hủ nào
của nho gia.

Tuy nhiên với tu vi cảnh giới hiện giờ của
hắn. Tự nhiên không có khả năng chỉ dựa vào một vài ấn tượng ngắn ngủi mà có
thể phán đoán được đối phương là người như thế nào.

Hàn lập lúc này trong miệng nói một câu
khiêm nhường, rồi ngồi xuống đối diện với Thiên Nguyên Thánh Hoàng.

“Hàn đão hữu, hiện giờ có thể nói, ngươi
biết loại linh tửu nào có thể so sánh với “hổ phách linh tửu.” của ta. Đão hữu
không biết đã tự mình nhấm nháp qua chưa.” Vị Thiên Nguyên Thánh Hoàng này
giống như là một người rất mê rượu, ngay khi Hàn Lập vừa ngồi xuống liền khẩn
cấp hỏi.

“Hổ phách linh tửu của Thánh Hoàng cũng là
một loại linh tửu hiếm thấy ở trong linh giới cũng là một loại quí hiếm. Tuy
nhiên tại hạ ở trong man hoang tại một cái ngoại tộc, đã may mắn từng nhấm nháp
qua một loại “Cửu Hương Linh Tửu.” vô luận là tửu hương hay là bản thân hiệu
dụng của nó, cũng không kém hơn “Hổ phách linh tửu.” chút nào.” Hàn lập sau khi
suy đoán rồi cẩn thận trả lời.

“Linh tửu của dị tộc nhân? Cửu hương linh
tửu, không biết đão hữu có tiện thể lấy được một bầu mang về không?” Thiên
Nguyên Thánh Hoàng có chút mong chờ hỏi.

“Thiên Thiền tăng nhân cùng Hoàng Đãng,
cũng đều cảm thấy hứng thú nhìn về phía Hàn Lập.

“Loại Cửu hương linh tửu kia cũng là một
loại mật tửu ở trong ngoại tộc nhân do một gã Hợp Thể Kỳ tồn tại nhưỡng chế.
Lúc đó Hàn mỗ vẫn còn chưa tiến giai tới cảnh giới bây giờ, làm sao có tư cách
mà đòi hỏi rượu này, có thể may mắn uống được một ly, đã tính là người hữu
duyên rồi.” Hàn Lập nở một nụ cười khổ nói.

“Cái này cũng phải. Hổ phách linh tửu của
ta, bình thường đối với bản thân ta cũng coi là vật trân quí, cũng không dễ
dàng lấy ra để đãi khách.” Thiên Nguyên Thánh Hoàng không che dấu vẻ thất vọng,
cũng chỉ thở dài nói.

“Ha ha, thánh hoàng cũng không cần quá mức
đáng tiếc, mặc dù trong tay tại hạ không có cửu hương linh tửu, nhưng chỉ cần
qua một thời gian ngắn nữa, lại có thể đãt được một loại linh tửu khác, đến lúc
đó sẽ mời thánh hoàng thưởng thức một phen.” Hàn Lập đột nhiên lộ ra một nụ
cười thần bí nói.

“A!!! cái gì linh tửu. Chẳng lẽ trên cả hổ
phách linh tửu của thành hoàng cùng với cửu hương linh tửu kia.” Thiên Nguyên
Thánh Hoàng còn chưa kịp hỏi tiếp, thì khô gày lão giả không nhịn được xen vào
hỏi.

Hiển nhiên vị này cũng là một người đam mê
rượu.

Cái này cũng khó trách, đối với người tu đão
hàng năm đều ngồi đả toạ tu luyện, nên đối với ngoại vật bình thường căn bản
không xem trọng, nam tính tu sĩ trừ bỏ một vài người thích uống linh trà ra,
thì đa phần đều là người thích uống linh tửu.

“Hàn mỗ ở man hoang du lịch, may mắn lấy
được phương pháp nhưỡng chế “Hồng La Tiên Tửu.” và hồng la tiên quả, mặc dù còn
có một vài loại tài liệu phụ trợ phối chế còn thiếu, nhưng chỉ cần một chút
thời gian, hẳn là không thành vấn đề.” Hàn Lập mỉm cười rồi hướng mấy người
nói.

“Hồng la tiên tửu! Nghe nói loại tiên tửu
này chỉ có ở chân tiên giới mới có loại rượu này.” Thiên Nguyên Thánh Hoàng
nghe xong Hàn Lập nói như thế, vốn mặt có chút ngẩn ngơ, tiếp theo thần tình
hiện lên vẻ giật mình.

Về phần lão giả cùng với tăng nhân hiển
nhiên cũng đã từng nghe qua loại linh tửu của tiên giới này, ánh mắt nhìn Hàn
Lập cũng có chút đăm đăm.

“Đây chính là linh tửu của tiên giới a.
Linh giới làm thế nào mà có thể nhưỡng chế ra được! Hàn đão hữu chẳng lẽ là
đang nói đùa, Hồng La Quả kia chính là vật chỉ có ở tiên giới, làm sao có thể
xuất hiện ở đây. Hơn nữa nghe nói, để bồi dưỡng Hồng la quả đến khi ủ được rượu
thì thời gian phải tính theo vài vạn năm mới được, cho dù là ở chân tiên giới
cũng bồi dưỡng không được. Hàn đão hữu không có nhận lầm đấy chứ.” Thiên Thiền
tăng nhân lại hoảng sợ trực tiếp hỏi.

“Đối với mấy cái linh quả này có thể ủ ra
được hồng la tiên tửu, là do thời điểm tại hạ ở trong man hoang du lịch, có co
duyên xảo hợp mới phát hiện. Về phần vì sao nó xuất hiện ở linh giới này, thì
chỉ có trời mới biết. Không dám dấu tại hạ lấy được hồng la quả không phải là
giả, đối với một chút điểm đó Hàn mỗ vẫn có chút tự tin.” Hàn Lập có chút tự
tin nói.

“Hảo, hảo. Nếu đão hữu có thể thật sự ủ ra
hồng la tiên tửu. Người khác thì mặc kệ, nhưng nhất định phải lưu lại cho bổn
hoàng hai ba bình. Đúng rồi, những tài liệu mà còn khuyết thiếu để ủ rượu này,
bổn hoàng cũng sẽ không lấy không tiên tửu của ngươi, chúng ta ba người sẽ giúp
ngươi thu thập.” Thiên Nguyên Thánh Hoàng trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn, ngay
sau khi nói hai từ “hảo.” xong, liền vội vàng nói như vậy.

“Thánh hoàng sao lại lấy cơ hội của người
phúc ta. Rõ ràng là ngươi muốn thưởng thức loại mỹ tửu này của tiên giới, nhưng
lại làm cho hai người chúng ta hỗ trợ thu thập tài liệu là sao.” Tăng nhân lộ
ra vẻ mặt ủ ê nói.

“Ha ha, lời này của ngươi không thành thật
rồi, bổn hoàng không tin sau khi tiên tửu được nhưỡng chế ra, ngươi lại không
đến thưởng thức một ngụm. Bực này mỹ tửu được lưu truyền trong tiên giới, nếu
thật sự có thể nhấm nháp một phần, có thể xem như là thiên đãi tạo hoá.” Thiên
Nguyên Thánh Hoàng lại cười híp mắt trả lời.

“Điều này cũng đúng, Bần tăng mặc dù bình
thường cũng không mê rượu, nhưng loại này tiên giới linh tửu lại là một chuyện
khác, nhất định phải uống một ngụm.” tăng nhân sau khi suy nghĩ, lại vô cùng
thành thật trả lời.

Khô gày lão giả thì ở một bên cười mà không
nói.

“Nếu mà được ba vị đão hữu khẳng khái ra
tay hỗ trợ, lại được tại hạ vận dụng một chút bí thuật, thì có nhiều khả năng
trong lúc diễn ra vạn bảo đãi hội, liền có thể đem rượu này nhưỡng chế ra.” Hàn
lập vừa nghe xong lời này, trong lòng khẽ động nói.

“Như vậy thì tốt quá rồi. Nói vậy thì rượu
này khi xuất hiện có thể làm náo động đãi hội lần này. Hắc hắc, theo ta được
biết, tên Phách Hoàng kia đối với mỹ tửu cũng vô cùng yêu thích, một chút cũng
không thua bổn hoàng. Còn mấy tên gia hoả trong Thất Yêu Vương cũng là hạng
người nghiện rượu nặng. Đão hữu hãy mang danh sách tài liệu cần thiết cầm đến
đây đi. Vì sự kiện lần này, bổn hoàng đã đem một số đồ vật từ trong thánh hoàng
bảo khố mang tới đây.” Thiên Nguyên Thánh Hoàng cũng vô cùng thẳng thắn. Trực
tiếp đưa tay ra, muốn hỏi lấy ngọc giản có chứa tài liều cần thiết của Hàn Lập.

Hàn Lập cũng không khách khí, một tay khẽ
xoay chuyển, lấy ra một khối ngọc giản còn trống, hai tay linh quang chớp động
phóng tới ngọc giản ở trong lòng bàn tay, liền đem một vài thông tin khắc ấn
vào trong đó, rồi lập tức đưa cho đối phương.

Thiên Nguyên Thánh Hoàng đưa một tay nhận
lấy, rồi dùng thần niệm đảo qua ngọc giản nằm trong tay, sau đó gật gật đầu rồi
thu ngọc giản lại, tiếp theo hướng Hàn Lập nói:

“Qua hai ba ngày nữa, hẳn là có thể đem
những thứ này thu thập hết cho đão hữu. Hàn huynh là tự mình đến chỗ ta để lấy,
hay là ta phái người đem những thứ này đưa cho đão hữu.”

“Phái người đưa tới thì không cần. Ta vẫn
còn chưa xác định được nơi nghỉ tạm cố định nào. Như vậy đi, ba ngày sau ta lại
tới chỗ đão hữu một chuyến.” Hàn Lập sau một phen cân nhắc, rồi trả lời.

“Như vậy cũng tốt !!! Ta nghe nói Ly Hoả
Giao Vương cùng với Hắc Phượng Yêu Vương cũng đều đã tới trước Cửu Tiên Sơn
rồi. Đến lúc đó bổn hoàng sẽ dẫn Hàn huynh tới giới thiệu làm quen.” Thiên
Nguyên Thánh Hoàng hoàn toàn đồng ý rồi tiếp tục nói.

“Hắc Phượng Vương.” Hàn lập vừa nghe tên
này thần sắc hơi khẽ biến đổi.

“Như thế nào, chẳng lẽ Hàn huynh có quan hệ
với Hắc Phượng đão hữu.” Thiên Nguyên Thánh Hoàng có chút ngạc nhiên hỏi.

“Hàn mỗ cũng không có quan hệ gì tới Hắc
Phượng Vương. Chỉ là trước kia cùng với Hắc Phượng Tộc nhân có chút quan hệ mà
thôi.” Hàn Lập lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

“Yêu tộc thất đãi yêu vương tu vi thấp nhất
cũng là Hợp Thể Trung Kỳ trở lên, hơn nữa một nữa trong số đó đều có thân thể
vô cùng mạnh mẽ. Ngoài ra mỗi người đều có một vài loại thiên phú thần thông.
Hàn huynh nếu mà không muốn giao hảo, thì tốt nhất cũng không nên dễ dàng đắc
tội. Nếu không bản thân cũng sẽ gặp phải đãi phiền toái.” Cũng không biết Thiên
Nguyên Thánh Hoàng có tin lời Hàn Lập vừa nói hay không, nhưng cũng có chút
chân thành báo cho Hàn Lập biết.

“Đa tạ thánh hoàng chỉ điểm. Tại hạ như thế
nào lại vô cớ đi trêu chọc thất đãi yêu vương. Hàn mỗ còn muốn nhiều thêm vài
năm tiêu dao.” Hàn Lập nở nụ cười, cười nói.

“Nếu không có việc gì là tốt rồi. Đúng rồi
!!! Hàn đão hữu cho dù ở trong man hoang gặp phải đãi cơ duyên mới có thể tiến
giai nhanh như vậy. Chắc hẳn về tu luyện công pháp cung với những điều tâm đắc
khẳng định là cũng có chỗ độc đáo, đặc biệt là vừa mới trải qua việc đột phá
hợp thể bình cảnh, như vậy tại tâm cảnh chắc hẳn có thu hoạch không nhỏ!” Thiên
Nguyên Thánh Hoàng khẽ chuyển đề tài, đột nhiên cung Hàn Lập thảo luận về những
chuyện tình trong quá trình tu luyện.

“Tại hạ vừa mới tiến vào Hợp Thể, nên nhiều
chỗ còn có hiểu biết rất là nông cạn, đang muốn hướng ba vị đão hữu thỉnh giáo
một phen.” Hàn Lập tự nhiên sẽ không cự tuyệt loại chuyện tốt bực này, đồng
dạng thần sắc vô cùng nghiêm túc trả lời.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3