Phàm nhân tu tiên - Chương 1727 - 1728

Chương 1727: Ký danh đệ tử

Nghe Lão bà nói vậy, Nhạc Hoa tiên tử cùng
với Bạch Hóa Cập mới tỏ ra mừng rỡ, những lo âu nãy giờ cũng tiêu tan.

Trì hoãn thời gian tu luyện những mấy trăm
năm, cho dù là đối với người thân nhất đi nữa cũng không có mấy ai bằng lòng bỏ
ra, huống gì đây là vì một ngoại nhân vốn không quen không biết.

“Phương pháp thứ hai kia là gì ?” Nam tử
lòng đầy hi vọng truy hỏi một câu.

“Cách giải quyết thứ hai, chính là đi tìm
linh dược trong truyền thuyết để luyện chế ra vài loại đan dược chí dương, sử
dụng phương pháp Thủy Hỏa Giao Tế để thay đổi Băng Tủy Thân Thể. Loại này cũng
không đơn giản hơn so với phương pháp thứ nhất, chưa nói những thứ linh dược
kia toàn là thế gian hiếm thấy, ngàn năm khó xuất hiện được một lần, căn bản
không phải chúng ta có thể tập hợp được. Cho dù có được đi nữa, sau khi luyện
chế ra đan dược chí dương rồi phục dụng cũng hậu hoạn vô cùng. Mặc dù có thể
bài trừ Băng Tủy Thân Thể, nhưng theo cùng với hình thức giao tế còn gây phá
hủy tư chất linh căn của chủ nhân linh thể. Nặng thì hoàn toàn phá bỏ linh căn,
trở thành một phàm nhân, nhẹ thì linh căn trở nên vô cùng thấp kém, trên đường
tu tiên cũng vì thế mà khổ cực trăm bề” Bà lão nói với sắc mặt ngưng trọng.

Nam tử trung niên mặt mũi hoàn toàn trắng
bệch, không còn lời gì để nói.

Thiếu phụ ở giữa cũng giật mình trong chốc
lát, bỗng nhiên khẽ cắn răng hướng Hàn Lập khẩn cầu:

“Hàn tiền bối, lão nhân gia người pháp lực
to lớn, nếu người có thể xuất thủ cứu giúp Quả Nhi, cả nhà vãn bối sau này nhất
định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đãi ân này.”

Nghe thấy thiếu phụ nói vậy, Lão bà không
khỏi động lòng, không kìm được nhìn về phía Hàn Lập.

Lúc trước rõ ràng Hàn Lập cũng tỏ ra là vì
nữ đồng này mà đến đây.

Nói như vậy, vị “Hàn tiền bối.” này cũng
không hẳn là không thể xuất thủ.

Nam tử trung niên không chút lưỡng lự hướng
Hàn Lập dập đầu liên tục!

Hàn Lập nghe vậy, cũng lộ ra vẻ mặt như
cười như không, sau một hồi lâu mới từ từ trả lời:

“Cũng coi như là ngươi hiểu biết. Không
sai, nếu Hàn mỗ đã thân chinh đến đây, đúng là có ý cứu chữa cho nha đầu này.”

“Đa tạ đãi ân đãi đức của tiền bối !” Thiếu
phụ vừa nghe thấy quả đúng như mình suy đoán, trong lòng mừng rỡ, đang muốn
hướng Hàn Lập quỳ lạy.

Nhưng Hàn Lập lại lắc đầu, vung một tay áo
lên.

Tức thì có một cỗ sức lực vô hình đồng thời
tuôn đến dưới chân hai người Bạch Hóa Cập rồi nâng họ lên một chút.

Một người căn bản không cách nào quỳ gối
xuống, người kia lại bị một lực mạnh mẽ ép đứng lên.

“Hai người các ngươi đừng vội cám ơn ta
trước. Có xuất thủ hay không còn phải xem các ngươi có chịu đáp ứng điều kiện
của ta không rồi hãy nói, mặc dù ta rất ấn tượng với tiểu nha đầu này, nhưng
cũng không tự dưng mà làm trễ nải của ta mấy trăm năm khổ tu đươc.” Thần sắc
Hàn Lập thản nhiên nói.

“Tiền bối có gì điều kiện gì xin hãy nói
ra. Chỉ cần có thể làm được, vãn bối tuyệt không chút đắn đo.” Nhạc Hoa tiên tử
không chút lưỡng lự mà đáp ứng.

Nam tử trung niên mặc dù trong lòng rùng
mình, nhưng đồng dạng cũng không nói lời gì khác.

Dù sao Hàn Lập chính là cơ hội duy nhất của
con gái yêu của hắn.

“Điều kiện rất đơn giản, Hàn mỗ có thể giúp
tiểu nha đầu này tu luyện thành Băng Tủy Hàn Phách đãi thần thông, thậm chí có
thể thu nàng làm đệ tử ký danh. Nhưng khi thần thông đãi thành, phải không tiếc
công sức thay ta đi tìm một vật, vật này có thể nằm trong hai tộc Nhân Yêu,
cũng có thể ở một góc Man Hoang nào đó. Cũng chỉ có người tu luyện thành công
Băng Tủy Hàn Phách thần thông mới có thể cảm ứng và tìm kiếm được nó. Dĩ nhiên
đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhị vị đão hữu có thể thay tiểu nha đầu đáp ứng
hay không ?” Hàn Lập nhìn hai người thiếu phụ bằng ánh mắt sắc nhọn.

“Xâm nhập hoang dã ?” Bạch Hóa Cập nghe vậy
liền hít vào một hơi, trên mặt hiện ra vẻ do dự.

Đồng dạng như thế sắc mặt Nhạc Hoa tiên tử
cũng khẽ biến đổi, nhưng sau khi cân nhắc một phen thì cũng cẩn thận hỏi lại
một câu:

“Nhưng không biết theo lời tiền bối nói thì
khi thần thông đãi thành Quả Nhi sẽ có tu vi bậc nào ?, nếu tu vi quá thấp mà
tiến vào Man Hoang thế giới thật sự là có đi không có về”.

“Ha hả, chuyện này hai vị hãy yên tâm. Nếu
Hàn mỗ đã thu nhận làm đệ tử ký danh, lại còn bỏ ra công sức giúp nàng tu luyện
Băng Tủy Hàn Phách, tự nhiên không thể làm cho nàng có đi mà không có về đâu.
Món đồ mà nàng tìm kiếm, ít nhất cũng phải có tu vi Hóa Thần trở lên mới có thể
cảm ứng được. Hơn nữa ta còn ban thêm cho nàng vài trọng bảo để phòng thân, nếu
là ở phụ cận hai tộc Nhân Yêu mà có thể tìm được thì căn bản không cần mạo hiểm
đi sâu vào Man Hoang tìm kiếm làm gì. Nếu không thì cho dù phụ cận hai tộc Nhân
yêu không có, ta cũng phải đợi nàng thăng cấp tu vi lên cao mới để nàng tiến
nhập vào Man Hoang thế giới được.” Hàn Lập tựa như đã suy nghĩ kỹ càng, từ từ
bình tĩnh nói ra.

“Cảnh giới Hóa Thần ! Nếu như vậy thì đủ
rồi, cảnh giới này đối với vãn bối mà nói cũng là mong muốn mà không thể thực
hiện được, huống hồ nếu tiền bối không ra tay cứu giúp thì đứa nhỏ này ngay cả
mấy năm tới cũng không thể qua nổi. Mà tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần, ít nhất
cũng là sự tình của ngàn năm sau rồi.” Nhạc Hoa tiên tử cho dù tu vi không cao,
nhưng quyết đoán dị thường, một hơi liền đáp ứng.

Về phần Bạch Hóa Cập cho dù còn có chút bận
tâm, nhưng cũng biết thiếu phụ nói như vậy cực kỳ có lý, cũng gật đầu lia lịa.

Lão bà ở một bên lại càng không có lý do
khuyên can.

“Được rồi, nếu đã như vậy, nha đầu Quả nhi
này ta sẽ thu làm đệ tử ký danh, sau này trong vòng trăm năm tạm thời cho nàng
ở bên cạnh ta. Còn sau trăm năm, Hàn mỗ sẽ đem nàng trả lại cho các ngươi, sau
này trừ việc chỉ điểm tu luyện, ta cũng sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của
nàng.” Hàn Lập cười nhẹ một tiếng, nói với thần sắc rất hòa ái.

“Tiểu nữ sau này là phải nhờ cậy tiền bối
nhiều rồi.” Nam tử trung niên nghe vậy, mới thật sự yên tâm, khuôn mặt tỏ vẻ
cảm kích lại thi hành đãi lễ một lần nữa.

Hàn Lập cũng không cự tuyệt nữa mà thản
nhiên đón nhận đãi lễ lần này của đối phương, Nhạc Hoa tiên tử cũng tỏ ra sắc
mặt rất vui mừng hướng Hàn Lập cảm ơn không dứt.

Còn Lão bà ở một bên cũng thở nhẹ một hơi,
đồng thời trong lòng không khỏi mở cờ trong bụng.

Mặc dù đối với phương chỉ thu Quả nhi làm
đệ tử ký danh, cũng không có ý đem toàn bộ y bát truyền thừa, nhưng dù gì đi
nữa cũng khiến cho Kim Quảng Tông các nàng có được một chút quan hệ sâu xa với
vị tiền bối Hợp Thể kỳ này. Những thứ khác không cần nói, ít nhất cũng có thể
làm cáo mượn oai hùm một phen, không để người khác dễ dàng lấn tới trước cửa.

Nhưng Lão bà đang chuẩn bị nói gì đó, định
gây dựng thêm chút quan hệ tốt đẹp với Hàn Lập thì một thanh âm rụt rè lại đột
nhiên vang lên ở một bên:

“Hàn tiền bối, hai người vãn bối có thể xin
bái làm môn hạ của người được không !”.

Nghe được thanh âm này, đám người Lão bà
không khỏi ngẩn ra liền quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy người nói chuyện đó, rõ ràng chính
là Hải Đãi Thiếu đang đứng yên ở phía dưới.

Giờ phút này đôi mắt của hắn tràn ngập hy
vọng nhìn Hàn Lập, bộ dạng vừa có chút lo lắng, lại vừa có chút chờ mong.

“Ha hả, muốn bái làm môn hạ của ta à ?” Hàn
Lập nhìn Hải Đãi Thiếu một chút, bộ dạng tỏ ra không lập tức lên tiếng cự
tuyệt, cũng không đáp ứng.

“Hì hì, như vật tiền bối có thể coi như đáp
ứng rồi phải không.” Khí Linh Tử lớn gan đánh bạo một phen, cũng ở một bên cười
đùa hỏi.

Hiển nhiên tiểu đão sĩ rất rõ ràng, bây giờ
đối với hắn và Hải Đãi Thiếu mà nói là thiên đãi cơ duyên nghìn năm có một.

Có thể bái làm môn hạ của một tu sĩ Hợp Thể
kỳ là một chuyện mà không biết bao nhiêu tu sĩ cấp thấp chỉ dám nghĩ trong mơ
mà thôi.

Cho nên sau khi hai người bọn hắn thấy Hàn
Lập nhận Bạch Quả Nhi làm đệ tử ký danh thì len lén truyền âm thương lượng vài
câu, cũng muốn dựa vào chút quen biết với Hàn Lập trước kia mà mặt dày trực
tiếp tiến đến bái sư.

“Trước hết, về chuyện bái sư hai người các
ngươi đừng quá nóng vội, qua ít ngày nữa rồi hẵng nói. Hãy ở bên cạnh ta một
thời gian trong kỳ Vạn Bảo đãi hội này rồi tính sau.” Hàn Lập thu nụ cười lại,
rốt cuộc ngưng trọng nói.

“Vãn bối biết, trước hết Hàn tiền bối cần
thử nghiệm lại bọn vãn bối một thời gian ngắn. Xin hãy yên tâm, bổn sự khác vãn
bối không có, nhưng lòng hiếu kính đối với sư trưởng thì tuyệt đối thế gian khó
tìm.” Hải Đãi Thiếu mở trừng hai mắt, không lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại lập
tức mừng rỡ nói.

“Vãn bối cũng nhất định sẽ làm cho tiền bối
hài lòng !” Khí Linh Tử thì dập đầu ba cái về phía Hàn Lập rồi mới đứng lên
cười hì hì.

Trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ muốn cười khổ
cũng không được, nhưng lại lắc đầu, không biết trong lòng đang nghĩ như thế
nào.

“Hàn độc trong cơ thể Quả nhi đã bị ta trục
xuất đi một lần rồi, trong vòng một năm cũng sẽ không phát tác nặng hơn. Sau
khi kết thúc Vạn Bảo đãi hội, ta sẽ đến đây mang nha đầu này đi. Trong lúc đó,
các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt một chút. Đúng rồi, mảnh Viêm Dương ngọc này hãy
mang theo trên người cho tiểu nha đầu, mặc dù không đẩy được hàn độc ra, nhưng
đối với thân thể tự nhiên có chỗ tốt của nó, ngoài ra mãnh ngọc này còn là một
loại pháp khí phòng thân, nếu như có gặp phải nguy hiểm gì sẽ đỡ cho chủ nhân
một lần. Còn đây là bình “Dưỡng Tinh Đan.”, ngươi hãy cho Quả nhi ăn vào, cứ
hai ngày một viên là được.” Hàn Lập nói xong lời đó, tay áo đột nhiên phất qua
mặt bàn một cái, bỗng nhiên có một khối ngọc bội lấp lánh hồng quang cùng một
chiếc bình nhỏ xanh biếc đồng thời xuất hiện ở trên bàn.

Có thể cảm nhận được rõ ràng trên ngọc bội
phát ra linh khí kinh người, hẳn nhiên biết được ngọc bội kia không đơn giản
chút nào. Về phần Dưỡng Tinh Đan cũng là thánh dược bổ nguyên đãi danh đỉnh
đỉnh ở Linh giới, vô cùng thích hợp với Quả nhi đang bị tổn hại nguyên khí,
thiếu phụ nhất thời mừng rỡ vội vàng tạ ơn, đem hai vật đó cẩn thận thu vào.

Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử đứng kế
bên nhìn thấy Hàn Lập vừa mới thu đệ tử ký danh đã có chỗ tốt như vậy, cũng
không thể che dấu chút nào vẻ mặt tấm tắc hâm mộ.

Tình cảnh này khiến cho Hàn Lập có chút
buồn cười trong lòng, sau khi nghĩ qua một chút, liền lật bàn tay, lại lấy ra
hai bình đan dược khác, ném cho mỗi người một chai, mỉm cười nói:

“Bất kể sau này có thể nhận các người làm
môn hạ hay không, nhưng suốt đoạn đường đi vừa qua, ít nhất các ngươi cũng có
chút duyên phận với ta. Hai bình đan dược này một lọ có thể dịch kinh cường
cốt, một bình có thể tăng tiến pháp lực, hai người hãy nhận lấy đi.”

“Đa tạ Hàn tiền bối !”

Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử dĩ nhiên
hết sức mừng rỡ, sau khi nhận lấy lọ thuốc liền lập tức luôn miệng nói lời cảm
ơn, cảm thấy người sư phụ tương lai là Hàn Lập này thật tuyệt vời, sau đó giống
như vừa mới nhặt được bảo vật mà đem bình thuốc cẩn thận thu lại.

Thời gian sau đó, Hàn Lập cũng không có ý
dừng lại lâu ở đây, sau khi nói thêm vài câu liền mang hai người Hải Đãi Thiếu
và Khí Linh Tử thong dong rời đi.

Trong chốc lát công phu, ba người đã ở trên
một phi xa, từ từ hướng về phía Cửu Tiên Sơn bay tới.

“Hàn tiền bối, tiếp theo chúng ta sẽ đi tới
đâu, có phải là đi tìm một nơi để làm động phủ tạm thời hay không.” Mắt thấy
khoảng cách tới Cửu Tiên Sơn ngày càng gần, Khí Linh Tử đang ở trong phi xa
không nhịn được hỏi.

“Không cần phiền toái như thế, mặc dù hiện
tại cấm chế tại Cửu Tiên Sơn không cho ngoại nhân tiến vào, nhưng cái này cũng
chỉ là đối với tu sĩ bình thường mà thôi, chờ đến khi ta qua đó, tự nhiên sẽ có
người tiến ra tiếp đãi.” Hàn Lập lơ đễnh trả lời.

Chương 1728: Nghênh Tiên cung

“Thì ra là như vậy ! Ta đã nói rồi mà, Hàn
tiền bối chính là Hợp Thể kỳ tu sĩ, sao có thể giống như những tu sĩ bình
thường, mà tùy tiện tìm chỗ đặt chân ở bên ngoài kia được chứ” Hải Đãi Thiếu
cười hì hì nói.

“Đúng thế ! Nói vậy nơi tiếp đãi tiền bối,
nhất định sẽ vô cùng tráng lệ, hai người chúng ta nhờ chiếc bóng của tiền bối
cũng có thể vào đó mở rộng tầm mắt một phen rồi.” Khí Linh Tử mở to hai mắt,
vẫn xum xoe như trước.

Mặc dù Hàn Lập nghe ra ngay hai người bọn
họ đang vuốt mông mình, nhưng cũng chỉ cười hắc hắc mà không có nói gì thêm.

Không bao lâu sau, phi xa bay qua bầu trời
của một khu Phường thị, liền đâm thẳng vào phía trước một sơn mạch.

Khoảng cách hơn nghìn dặm, đối với cỗ phi
xa đỉnh giai pháp khí phi hành này có thể nói chỉ là trong nháy mắt sẽ tới.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tầng
mây màu lam, hoàn toàn chặn mất đường đi.

Hàn Lập nhẹ nhàng dẫm xuống phía dưới pháp
khí, phi xa đang chạy như bay bỗng xoay vòng rồi dừng lại.

Hàn Lập không nói gì mà chà xát hai tay,
đồng thời hướng về phía không gian vùng vụ hải giơ lên.

Sau một tiếng nổ vang, có hai đão tia chớp
màu vàng kim bắn ra, lóe lên rồi biến mất trong làn mây.

Sau một khắc, trong đám mây mù màu lam có
hai tiếng nổ mạnh “Oanh.” trực tiếp truyền ra.

Hai cổ linh áp khổng lồ từ trong màn mây
phát ra, khiến cho đám mây mù màu lam phía trước kích động quay cuồng kịch
liệt, giống như biển động sóng dâng không ngừng.

Tiếp đó, Hàn Lập chắp hai tay ra đằng sau,
thản nhiên đứng trong xe không có cử động gì khác, phảng phất như đang đợi thứ
gì đó.

Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử thấy
vậy, trong lòng cũng nghĩ thầm nhưng không dám mở miệng hỏi thăm lung tung, mà
ngoan ngoãn đứng ở phía sau Hàn Lập.

Kết quả chỉ chốc lát sau, trong biển sương
mù phía trước mơ hồ truyền ra mấy tiếng thú rống quái dị, tiếp đó một nam tử hô
to hét lớn, cũng truyền ra từ bên trong đó: “Kẽ nào to gan như vậy, lại dám
công kích cấm chế nơi này, không biết là từ ba tháng trước, nơi đây đã bắt đầu
trở thành cấm địa hay sao ?”.

Tiếng hô của nam tử vừa mới thấp dần, có
một trận ba động truyền đến từ trong màn vân vụ màu lam, cụm mây bất chợt rẽ ra
làm hai, từ đó hiện ra một lối đi khổng lồ rộng tới vài trượng.

Lam quang lóe lên, có mấy vệ sĩ cưỡi quái
thú khổng lồ từ bên trong bay ra.

Những vệ sĩ này đều có thân hình cao lớn,
thân to vạm vỡ, nhìn sơ qua ít nhất so với Hàn Lập cũng cao hơn hai cái đầu,
nửa người bên trên khoát chiếc cốt giáp màu trắng thô kệch, nửa dưới thì lại
mặc theo kiểu quần da, một tay đang nắm chặt cốt thuẫn khổng lồ, tay khác lại
cầm một hắc mâu thô kệch.

Mà những con quái thú mà bọn họ đang cưỡi
kia, phảng phất như cự lang mọc ra đôi cánh khổng lồ bằng xương bằng thịt, thêm
nữa bộ lông khắp người phát ra màu lam, mơ hồ có chút điện quang chớp sáng
không ngừng, lộ ra vẻ thần bí dị thường.

Nhưng trên người mấy tên vệ sĩ này không
thấy một chút pháp lực ba động nào, hẳn là một đám luyện thể sĩ cấp cao, chỉ
với thân thể mạnh mẽ, có lẽ cũng phải tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ rồi.

Vừa thấy Hàn Lập đứng ở trong phi xa trên
không trung, đang dùng ánh mắt tỏ ra hơi hứng thú đánh giá bọn họ, trông có vẻ
như không muốn trốn tránh hay chạy trốn đi đâu cả, bốn gã vệ sĩ thấy thế lại
không khỏi ngẩn người.

Trong đó có một đãi hán tựa như tên thủ
lĩnh có thân hình cao lớn nhất, vẻ mặt vốn có chút hung ác liền trở nên vài
phần kinh nghi.

Hắn vừa vung tay lên, bốn người liền cùng
nhau ghìm chặt quái thú, dừng lại ở bờ bên kia của ở đám vân vụ.

“Các ngươi chính là Lôi Vệ rất có tiếng tăm
ở Huyền Vũ Cảnh sao ! Quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá các ngươi xuất hiện
ở chỗ này, chẳng lẽ Phách Hoàng đão hữu đã tới Cửu Tiên Sơn trước rồi à ?” Hàn
Lập không đợi mấy người này hỏi, đã tranh tiên hỏi trước.

Vừa nghe Hàn Lập khẩu khí lớn như vậy, mấy
tên vệ sĩ này cả kinh, lại không dám chậm trễ.

Đãi hán cầm đầu thần sắc tập trung, vội
hướng Hàn Lập ôm quyền, cung kính nói: “Mấy người vãn bối đích thực là Lôi Vệ
thường bên cạnh Phách Hoàng đãi nhân, nhưng hiện tại Phách Hoàng đãi nhân vẫn
chưa giá lâm tới đây. Tiểu đội này của chúng ta, đến Cửu Tiên Sơn trước để chịu
trách nhiệm ổn định trật tự nơi này. Xin được hỏi tôn tính đãi danh của tiền
bối ?!”.

“Hắc hắc, tên của Hàn mỗ, các ngươi chưa
chắc đã nghe qua đâu. Bất quá trước đây, Phách Hoàng các ngươi còn phái người
mời ta gia nhập Phách Hoàng cung, bất quá bởi vì những nguyên do khác, nên ta
chỉ đành từ chối vậy.” Hàn Lập hời hợt trả lời.

“Cái gì, chẳng lẽ tiền bối chính là Hàn Lập
tiền bối mới lên cấp Hợp Thể !”

“Ồ, ngươi biết ta à ?”

Có chút ngoài dự liệu của Hàn Lập, hắn vừa
mở miệng, tên vệ sĩ cầm đầu đã có thể lập tức kêu lên tên của hắn, bộ dạng
giống như là nghe đãi danh đã lâu vậy.

Điều này làm cho hắn khá ngạc nhiên, không
khỏi cẩn thận đánh giá lại đối phương một chút.

“Lúc này mới nhận ra được tiền bối, xin để
ta dẫn tiền bối tiến vào bên trong, rồi đến Nghênh Tiên Cung nghỉ ngơi trước
một chút.” Vệ sĩ thủ lĩnh mặc dù tay chân thô kệch, nhưng lúc này lại có vẻ tâm
tư linh xảo, cười thân thiện nói vậy.

“Hắc hắc, ngươi nói cũng đúng, cơ thể ta
quả thật là có chút mệt mỏi, ngươi hãy dẫn đường đi !” Hàn Lập gật đầu một cái.

“Vâng, mời tiền bối tiến vào !”

Bốn gã vệ sĩ sau khi cung kính thi lễ lần
nữa, mới lần lượt bay vào lối đi lúc nãy mới từ bên trong bước ra.

Hàn Lập thúc giục phi xa dưới chân, thoải
mái đi theo vào trong vùng vân vụ.

Khu vực này hiển nhiên cũng không quá lớn,
chỉ trong chốc lát Hàn Lập đã theo sau bốn gã Luyện thể sĩ thoát ra khỏi nơi
đó, rồi bay thẳng tới ngọn núi khổng lồ phía trước.

“Chín ngọn núi của Cửu Tiên Sơn thì phân ra
do Tộc ta cùng Yêu tộc chia nhau mỗi tộc chấp chưởng bốn tòa, còn tòa cao nhất
là Phi Tiên Phong kia cũng là địa phận của phàm nhân, nên bình thường hai tộc
cũng không cần phái người tới đóng quân nơi đó. Vạn Bảo đãi hội lần này chính
thức khai mạc cũng ở quảng trường trên Phi Tiên Phong này, hiện giờ những người
có chút tinh thông thần thông thổ hệ của hai tộc Nhân Yêu chúng ta đang ngày
đêm ráo riết bố trí cả ngọn núi. Dĩ nhiên chỉ một ngọn núi đó không thể nào
đồng thời dung nạp toàn bộ người của cả hai tộc được, cho nên ngay khi Vạn Bảo đãi
hội khai mạc thì tám ngọn núi còn lại cũng sẽ cùng lúc mở ra, cũng tại trên đó
sẽ xây tám tòa phó hội trường, để có thể dung nạp cùng lúc đầy đủ mọi người
tham gia sự kiện. Nhưng theo vãn bối ước đoán, cho dù nhiều hội trường đến vậy
cũng sẽ khó lòng đáp ứng đủ hết lượng người tham gia. Dù sao tại Vạn Bảo đãi
hội lần trước, cơ hồ mỗi một Tộc phải có trên trăm vạn người tham dự, cũng may
Vạn Bảo đãi hội lần này đã sớm bắt đầu chuẩn bị từ nhiều năm trước, có lẽ sẽ
không để xảy ra vấn đề gì. Bất quá, vãn bối còn nghe nói, đãi hội lần này so
với những lần trước kia dường như có chút ít bất đồng.”.

Dọc đường đi, đãi hán thủ lĩnh vô cùng thức
thời chủ động giới thiệu cho Hàn Lập biết một chút về Cửu Tiên sơn, cùng với
tình hình chuẩn bị Vạn Bảo đãi hội, nhưng câu cuối cùng vừa nói thanh âm lại
càng thêm rõ ràng.

“Ồ, có chỗ nào khác lạ vậy ?” Hàn Lập trong
lòng vừa động, chậm rãi hỏi.

“Cũng chỉ trong lúc vô tình vãn bối thoáng
nghe được một chút lời đồn, cũng không biết là đúng hay sai, vạn nhất có nói
sai chỗ nào, mong tiền bối không trách tội.” Đãi hán chần chờ một chút rồi nói.

“Yên tâm đi, trong đó thật hay giả ta sẽ
phán đoán, dù thế nào cũng sẽ không trách tội trên đầu của ngươi đâu.” Hàn Lập
nhìn qua đối phương một cái rồi thản nhiên nói.

“Vậy vãn bối xin cả gan nói ra. Vãn bối có
nghe nói, Vạn Bảo đãi hội lần này có thể sẽ có người của ngoại tộc tham gia,
cũng có thể đưa ra đầu giá công khai vài món chí bảo của dị tộc nữa đấy.” Đãi
hán nhẹ hít một hơi, mới cẩn thận nói.

“Người dị tộc ? Chẳng lẽ là Mộc tộc, Linh
tộc ở phụ cận, hay là Man tộc cùng người Dạ Xoa Tộc ?” Hàn Lập nghe vậy cũng có
chút cả kinh, không khỏi khẽ biến sắc mặt hỏi.

“Cái này...” Vãn bối quả thật không rõ ràng
lắm ! Dù sao vãn bối cũng chỉ là một tên Lôi Vệ bình thường thôi !” Đãi hán nở
nụ cười khổ.

“Điều này cũng đúng, bất quá tấm chân tình
này của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ. Mấy bình Bổ Nguyên Đan này, các ngươi hãy cầm lấy
đi ! Vài ngày ăn một viên thì có thể kéo dài thêm thọ nguyên của bọn ngươi một
chút đấy. Sau này nếu nghe được những gì hữu dụng khác nữa, chỉ cần tới báo tin
cho ta, chắc chắn ta sẽ không bạc đãi mấy người các ngươi đâu.” Hàn Lập sắc mặt
sa sầm trong chốc lát, thần sắc cũng khôi phục như thường, liền lật bàn tay,
đem mấy bình đan dược ném cho bốn gã vệ sĩ trước mặt.

“Đa tạ tiền bối đã ban thưởng, nếu vãn bối
còn biết được thêm gì nữa, nhất định sẽ hồi báo cho tiền bối trước tiên.” Đãi
hán thủ lĩnh vừa nghe tên Bổ Nguyên Đan nhất thời mừng rỡ đón lấy, cũng dùng
thanh âm khẽ run rẩy mà trả lời.

Ba người còn lại cũng đồng dạng vui mừng,
liên tục bái tạ.

Hàn Lập khoát tay áo, ở trong xe khép mắt
lại không nói gì nữa.

Bốn gã Lôi Vệ này cũng vô cùng thức thời
nên không quấy rầy gì Hàn Lập nữa, mà dẫn phi xa của Hàn Lập phi hành thêm một
thời gian ngắn nữa, rốt cục cũng tới chân một ngọn núi.

Chỉ thấy nơi đó mọc lên một dãy lầu vàng
các ngọc nối dài liền lạc, cơ hồ đem hơn phân nửa ngọn núi bao bọc lấy.

Mà bên trong những tòa kiến trúc đó, có một
cung điện bạch ngọc tráng lệ cao chừng ba bốn trăm trượng, chia ra khoảng mười
tầng, to lớn nguy nga dị thường.

Mà bao lấy tòa cung điện này, là rất nhiều
lầu các tinh xảo dị thường, đông một ngọn, tây một ngọn, chừng hơn trăm cái,
dường như đều lấy cung điện bạch ngọc làm trung tâm mà vây quanh lại.

“Hàn tiền bối, đây chính là Nghênh Tiên
Cung. Tất cả tiền bối Hợp Thể kỳ, cũng có thể mang môn nhân đệ tử độc chiếm một
tầng. Mỗi một tầng cung điện đều có truyền tống pháp trận đặc biệt, không cần
phải qua tầng lầu phía dưới mà có thể trực tiếp truyền tống đến đãi điện công
cộng tầng một. Những lầu các xung quanh kia là để chuẩn bị cho các tiền bối
Luyện Hư kỳ. Bất quá hiện giờ cũng chỉ có tu sĩ Hợp Thể như tiền bối mới có tư
cách tiến vào nơi này. Mà mỗi ngọn núi phía trước đều có các tòa Nghênh Tiên
Cung tương tự, để có thể tiếp đón các tiền bối Hợp Thể kỳ đến dự hội.” Đãi hán
thủ lĩnh tận tâm giới thiệu.

“Ồ, chỗ này đã có người vào ở rồi ư.” Hàn
Lập vừa nghe nói vậy liền cảm thấy có chút hứng thú.

“Tiền bối minh giám! Ngoại trừ một tháng
trước Vạn Cốt chân nhân cùng môn hạ đệ tử giá lâm ra, ở đây không có tiền bối
Hợp Thể kỳ thứ hai nào.” Đãi hán đàng hoàng trả lời.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3