Phàm nhân tu tiên - Chương 1729 - 1730
Chương 1729: Vạn Cốt chân nhân
“Vạn Cốt chân nhân, ta cũng có nghe nói qua
một chút. Nghe nói vị đão hữu này vốn cũng là một tán tu, vậy mà vạn năm trước
khai sáng Bạch Cốt môn, trở thành tổ sư khai phái của một phái, chí hướng có vẻ
không nhỏ.” Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.
“Về điều đó thì Bạch Cốt môn ở trong Huyền
Vũ cảnh của chúng ta cũng là một thế lực không nhỏ, nó đủ sức đứng vào hàng ngũ
mười tông môn đứng đầu. Trong thời gian ngắn có thể làm được như vậy, có thể
thấy thần thông của Vạn Cốc tiền bối quả không tầm thường. Phải rồi, Vạn Cốt
tiền bối hiện giờ cư ngụ ở tầng cao nhất của Nghênh Tiên Cung. Tiền bối nếu như
muốn ở tầng đó thì cứ việc nói với Tổng quản đãi nhân của Nghênh Tiên Cung là
được.” Đãi hán cung kính trả lời.
Đang lúc nói chuyện, bốn gã Lôi Vệ đã dẫn
Hàn Lập dẫn tới cửa chính cung điện bạch ngọc, cách đó mấy dặm có vài tên giáp
sĩ mặc thanh sắc giáp y trong suốt, đang xếp hàng thẳng tắp thủ hộ nơi đó.
Đãi hán cầm đầu vội vàng nhảy xuống khỏi cự
lang, đi tới trước một gã thủ vệ, hướng Hàn Lập chỉ trỏ, vừa cúi đầu nói mấy
câu gì đó.
Tên thủ vệ mặc giáp xanh kia vẻ mặt vốn có
chút lạnh lùng, đột nhiên biết sắc, sau khi cẩn thận đánh giá hai mắt Hàn Lập
liền lập tức hướng Hàn Lập vái chào, sau đó xoay người tiến vào trong đãi môn.
Mà đãi hán thì lại một lần nữa trở về bên
cạnh Hàn Lập, nói:
“Hàn tiền bối, đám người vãn bốn còn trách
nhiệm tuần tra nặng nề trong người, không thể ở chỗ này đợi lâu được. Sau một
lát Tổng quản đãi nhân của tiên cung sẽ đích thân ra đón tiếp tiền bối, bốn
người vãn bối xin phép đi trước.”
Bốn người đãi hán vừa hướng Hàn Lập khom
người cúi chào, nói lời từ biệt.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không ngăn trở, khoát
khoát tay, để cho bốn gã Lôi Vệ này rời đi.
Cơ hồ ngay khi cự lang của đám người đãi
hán vừa mới bay đi trong nháy mắt, thì có hai người cũng từ trong cửa điện đi
ra.
Một người chính là tên thanh giáp vệ sĩ mới
vừa rồi chạy vào trong cửa, tên còn lại thì là một lão giả mặt trắng mặc áo bào
màu tro, hai mắt nhỏ màu xanh, có tia sáng lấp lánh, là một gã tu sĩ Luyện Hư
trung kỳ.
“Vị này chính là Hàn Lập tiền bối phải
không. Không biết tiền bối giá lâm, vãn bối Tông Miễn không thể nghênh đón từ
xa, mong tiền bối thứ tội.” Lão giả tiến lên mấy bước, hướng Hàn Lập thi lễ từ
xa, cung kính vô cùng.
“Tông đão hữu không cần phải khách khí, tại
hạ đường xa đến đây cũng có chút mệt mỏi rồi. Hay là hãy mau sớm an bài cho ta
chỗ dừng chân đi.” Hàn Lập cũng đánh giá đối phương vài lần xong liền bình tĩnh
nói.
“Tiền bối yên tâm, Nghênh Tiên cung đã sớm
bố trí tốt hết thảy, tiền bối lập tức có thể đi vào. Ngoại trừ tầng trên cùng
đã có Vạn Cốt tiền bối ở, không thể cho người khác vào, còn lại tám tầng kia
cũng chưa có ai ở, tiền bối có thể tùy ý chọn lựa.” Tông Miễn mỉm cười nói.
“Vậy tầng thứ năm thì sao. Không cao cũng
không thấp, cũng vừa đúng ý của ta.” Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút liền nói
như vậy.
“Vâng, ta mang tiền bối đi xem qua trước
một chút. Nếu tiền bối có gì không vừa lòng thì vãn bối sẽ lập tức điều chỉnh.”
Lão giả nói có phần xởi lởi.
Hàn Lập bất động thanh sắc gật đầu, dưới sự
hướng dẫn của đối phương, bắt đầu tiến vào đãi điện tầng một của Nghênh Tiên
Các.
Cả tòa đãi điện ít nhất cũng rộng chừng
trăm trượng, bất kể là bốn vách hay là mặt đất cũng đều sáng lấp lánh, xung
quanh đều là dạ minh châu lớn chừng nắm tay, khiến cho đãi điện tinh quang lưu
chuyển, giống như là Long cung Tiên cảnh vậy.
Bốn phía của đãi điện đều có bàn ngọc dùng
bạch ngọc chế thành, cũng không nhiều lắm, góc này góc kia mỗi chỗ lại có một
cái.
Mà ở trong đãi điện, có một cái pháp trận
truyền tống màu bạc, lớn chừng bảy, tám trượng.
Lão giả trực tiếp đi tới chỗ pháp trận,
cũng dẫn đầu đi vào trước.
Hàn Lập mặt không chút thay đổi cũng bước
vào trong đó.
Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử nhìn
nhau một cái, tự nhiên là bước theo một bước cũng không rời.
Hai người này mặc dù là lần đầu tiên sử
dụng truyền tống pháp trận, nhưng cũng không có tỏ ra e sợ cái gì.
Kết quả sau khi lão giả đánh một đão pháp
quyết lên truyền tống pháp trận, cả tòa pháp trận bừng sáng, đồng thời có âm
thanh vù vù phát ra.
Lúc này, Tông Miễn lật bàn tay, liền đó có
một khối ngân bài tinh xảo xuất hiện.
Hàn Lập nhìn lướt qua, chỉ thấy một mặt
lệnh bài khắc rất nhiều ký hiệu phức tạp, nhưng mặt kia lại chỉ có một chữ
“Ngũ”.
Lão giả đem lệnh bài này nhẹ nhàng huy
động, liền đó có một đão ngân quang bắn ra, bắn về phía pháp trận bên dưới.
Sau một khắc, cả tòa pháp trận ngân quang
lưu chuyển, thân ảnh bốn người thân ảnh đồng thời biến mất không thấy gì nữa.
Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử mặc dù
nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn cảm thấy quay cuồng trong nháy mắt.
Khi hai người mở mắt ra một lần nữa, thì đã
xuất hiện ở trên một bình thai lộ thiên.
Ở bốn bên của bình thai, một bên thì có
hình hoa do nhiều con đường nhỏ cấu thành, ở hai bên đều trồng rất nhiều loại
kỳ hoa linh thảo không biết tên. Một bên khác lại có một hồ nước lớn chừng vài
mẫu, bên trong có một loại linh ngư năm màu lớn chừng một thước đang bơi lội
tung tăng.
Bỗng có một trận gió thổi qua, một cỗ linh
khí dạt dào liền táp vào mặt.
Hải Đãi Thiếu có chút phát run, đột nhiên
nhớ ra cái gì đó, liền ngẩng đầu lên nhìn phía trên.
Chỉ thấy phía trên là một mảng xanh biếc,
có một đám mây nhẹ nhàng lơ lửng không chút lay động.
Vốn trên bầu trời phải có mấy mặt trời,
nhưng hiện giờ hoàn toàn không thấy đâu. Thay vào đó là một quang cầu khổng lồ
màu nhũ bạch, lơ lửng trên không phát ra bạch quang rất dịu mắt.
Hải Đãi Thiếu nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Khí Linh Tử ở một bên cũng không khá hơn là
mấy, miệng hắn cũng đang ngoác cả ra, như là nhất thời không tài nào khép lại
nổi.
“Không nên nhìn. Tất cả những gì ở phía
trên chẳng qua là do cấm chế huyễn hóa ra mà thôi. Với cảnh giới của các ngươi,
nhìn không ra được huyền cơ gì đâu.” Thanh âm của Hàn Lập đồng thời vang lên
trong tai hai người.
Hai người này cả kinh, nhờ đó mới từ trong
hoảng hốt tỉnh táo lại, sau đó lại phát hiện Hàn Lập chẳng biết đã đi ra khỏi
pháp trận từ lúc nào, đang đứng ở phía ngoài hơn mười trượng khẽ cười đang nhìn
bọn hắn.
Lão giả tên gọi Tông Miễn đang ở cách đó xa
hơn một chút, cũng đang cười híp mắt nhìn hai người.
Sắc mặt Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử
hơi đỏ lên, có chút thẹn thùng vội vàng đi ra khỏi pháp trận.
Nhưng trong lòng hai người này vẫnkhó nén
nổi hưng phấn, khi đi phía sau Hàn Lập, thỉnh thoảng vẫn nhìn quanh khắp nơi
không ngừng.
Sau khi đi qua một con đường nhỏ, một tòa đãi
điện màu xanh nhạt liền xuất hiện ngay trước mắt. Mặc dù chưa nói tới khổng lồ
gì, nhưng là vô cùng tinh mỹ tuyệt luận, cơ hồ như mỗi đão hoa văn cũng được tỉ
mỉ khắc lên một cách tinh tế.
Ở hai bên đãi điện còn có một đình viện độc
lập khác cùng một thiên điện nhỏ hơn một chút.
Những kiến trúc này hiển nhiên là cho môn
nhân đệ tử của các tu sĩ đến đây ở lại.
Những kiến trúc này cũng được bao quanh bởi
một tầng trúc xanh lục, khiến cho những đình đài trong đó như ẩn như hiện.
Quả là một cảnh tượng mê người.
Ai mà nghĩ đây không phải là một vùng trời
đất như là tiên cảnh, mà vốn chẳng qua nó chỉ là một tầng của một cung điện
khổng lồ mà thôi.
“Mỗi một tầng của Nghênh Tiên cung đều bố
trí như vậy sau?” Hàn Lập đứng ở đãi điện cách đó không xa, sau khi xem xét
khắp nơi, tùy ý hướng lão nhân hỏi một câu.
“Ha hả, dĩ nhiên không phải vậy. Mỗi một
tầng của Nghênh Tiên cung bố trí không giống nhau, để phòng trường hợp có tiền
bối không hài lòng, liền có thể đổi được. Nếu Hàn tiền bối cảm thấy không tốt,
vãn bối lập tức có thể để tiền bối chọn một tầng khác.” Tông Miễn trả lời không
chút lưỡng lự.
“Cái này ta cũng không có hứng thú. Tầng
này cũng không phải là tệ, trái lại ta còn tương đối hài lòng, vậy ta ở nơi này
đi.” Hàn Lập khoát khoát tay, nói với vẻ không thèm để ý.
“Nếu tiền bối cảm thấy như vậy là được rồi
thì xin mời tiền bối thu lại lệnh bài cấm chế này. Bởi mỗi tầng cấm chế lại có
một lệnh bài, đồng thời mỗi tầng cũng chỉ luyện chế một lệnh bài. Cho nên sau
khi kết thúc đãi hội, kính xin tiền bối trả lại vật này.” Lão giả nghe vậy,
trên mặt lộ ra nụ cười, cũng đem ngân bài đang cầm trong tay hai tay đưa tới.
Hàn Lập thu lấy lệnh bài, khẽ gật đầu, tỏ
ra đã biết.
Sau đó lão giả lập tức biết điều mà rời đi.
Trong nháy mắt nơi này chỉ còn lại ba người
Hàn Lập cùng Hải Đãi Thiếu.
“Hai người các ngươi khi đãi hội mở ra cũng
ở chỗ này đi. Những đình viện kia, có thể tùy ý chọn một cái mà ở. Ta cũng cần
nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì ngày mai bàn sau.” Hàn Lập hướng hai người
phân phó một chút.
“Vâng, tiền bối!”
Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử cung
kính đáp.
Sau đó hai người khó che dấu vẻ hưng phấn
hơn nữa, liền cùng nhau hướng một kiến trúc bên cạnh đãi điện bay tới, từ rất
xa cũng có thể nghe thấy tiếng hai người đang chơi đùa.
Hàn Lập lắc đầu, xoay người sẽ phía đãi
điện chính đi tới, cùng tìm một căn phòng an tĩnh trong đãi điện, lẳng lặng
ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập còn đang
ngồi nhắm nghiền hai mắt trên bồ đoàn, bên ngoài thân linh quang màu xanh đang
chớp động không ngừng, đột nhiên thần sắc biến đổi, ngay lập tức mở ra hai mắt.
Sau một khắc, có một đoàn hỏa diễm bạch sắc
quỷ dị trực tiếp xuyên thủng cấm chế cửa phòng mà vào, lóe lên rồi biến mất,
lại xuất hiện ngay trước mặt Hàn Lập.
Ánh mắt Hàn Lập lóe sáng, không nói gì,
liền vươn một ngón tay, hướng bạch sắc hỏa diễm điểm nhẹ một cái.
“Phanh.” một tiếng, bạch diễm liền vỡ tung
ra, hóa thành vô số tia lửa nhỏ lóe lên biến mất không thấy bóng dáng.
Mà cơ hồ cùng lúc đó, một thanh âm, đột
nhiên xuất hiện quanh quẩn trong phòng:
“Lão phu Vạn Cốt, ra mắt Hàn đão hữu. Nghe
nói đão hữu hôm qua cũng tiến vào nghênh Tiên cung trung. Nếu không phải có gì
ghét bỏ thì xin mời đến chỗ lão phu ở một chút!”
Thanh âm này già nua dị thường, còn hơi có
chút âm trầm, nhưng sau khi nói xong vài câu ngắn ngủn, thanh âm đột nhiên dừng
lại.
“Vạn Cốt chân nhân !” Hàn Lập sờ sờ cằm,
lại lộ ra vẻ đăm chiêu như đang suy tính cái gì.
Nhưng một lát sau, hắn cũng đứng dậy, đi ra
khỏi phòng.
Ngay khi thân ảnh Hàn Lập xuất hiện ở trong
đãi điện thời điểm, hắn rất ngoài ý muốn khi thấy Hải Đãi Thiếu cùng với Khí
Linh Tử.
Cũng không biết hai người này đã đến đây
bao lâu, đang ở một góc trò chuyện với nhau gì đó.
Vừa thấy Hàn Lập xuất hiện, hai người bọn
họ lập tức tiến lên dùng đãi lễ tham bái.
“Đứng lên đi, hai người các ngươi không có
ở chỗ của mình nghỉ ngơi nhiều một chút, chạy đến đây làm cái gì.” Hàn Lập
khoát tay chặn lại, nhàn nhạt hỏi.
“Hàn tiền bối, có phải người muốn đi ra
phường thị bên ngoài không, hai người vãn bối đương nhiên là muốn theo sau hầu
hạ.” Khí Linh Tử sau khi đứng dây, liền cười hì hì nói.
“Đúng vậy a, hai người ta mặc dù không thể
gánh vác đãi sự gì cho tiền bối, nhưng làm những chuyện nhỏ như chân chạy đưa
tin thì vẫn có thể được.” Hải Đãi Thiếu cũng tỏ vẻ trung thành không kém, nói.
“Ha hả, ai nói hôm nay ta đi ra phường
thị.” Hàn Lập nở nụ cười.
“Kia tiền bối vậy người...” Hải Đãi Thiếu
cùng với Khí Linh Tử nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
“Ta biết ý tứ của hai người các ngươi, muốn
đi phía ngoài phường thị mở mang tầm mắt phải không? Nhưng những thứ đồ ít ỏi
trong phường thị này, căn bản không thể nào có đồ ta cần, cho nên nếu không
phải không còn cách nào khác, ta sẽ không tới đó. Nhưng ở đây tụ tập nhiều tu
sĩ cao cấp như vậy, các ngươi đến phường thị kiến thức một chút cũng không tồi.
Lát nữa, ta đi bái phỏng Vạn Cốt chân nhân của Bạch Cốt môn, nên cũng không thể
nào mang hai ngươi đi được. Ta sẽ dùng lệnh bài đưa các ngươi ra ngoài trước,
đến tối trở về là được.” Miệng Hàn Lập vừa nói, thần sắc liền khôi phục bình
tĩnh.
Chương 1730: Hắc vực trao đổi Hội
Hai người Hải Đãi Thiếu nghe thấy vậy mặc
dù hơi có chút thất vọng, nhưng cũng không dám không nghe theo phân phó của Hàn
Lập, tức thì liên miệng đáp ứng.
Bấy giờ Hàn Lập mới mang hai người ra khỏi đãi
điện, thẳng hướng truyền tống pháp trận ở bình thai mà đi.
Khi Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử đã ở
bên trong pháp trận, Hàn Lập lấy ra một cái lệnh bài màu bạc, phất nhẹ hai cái.
Pháp trận bắt đầu hiện ra ngân quang, đưa
hai người đến đãi điện tầng thứ nhất.
Sau đó bản thân Hàn Lập cũng chậm rãi bước
vào pháp trận.
Linh quang lại lóe lên, thân ảnh của hắn
trong phút chốc cũng biến mất không thấy.
Sau khoảng thời gian một chung trà, Hàn Lập
đã ở trong một cung điện hùng vĩ màu đỏ như được xây nên từ san hô, cùng với
một lão đão đang ôm trong lòng một cô gái xinh đẹp, đang trò chuyện với nhau
rất vui vẻ.
Lão đão này có mũi như chim ưng, ánh mắt
thâm trầm dị thường, một đầu tóc trắng búi thành hình tam giác, thân mặc một đão
bào màu xám tro, ở bên ngoài có thêu rất nhiều khô lâu màu trắng trông rất sống
động, ước chừng hơn mười tám viên.
Mà nữ thị thiếp xinh đẹp đang tựa trong
lòng lão đão kia chẳng những thân thể đẫy đà, da thịt lại càng bóng loáng như
ngọc, trên người là một tấm áo choàng mỏng màu trắng phất phơ, mà hơn phân nửa
thân thể cũng chúi vào trong lòng lão đão, chỉ để lộ ra khuôn mặt thiên kiều bá
mị, đang vừa nghe lão đão cùng với Hàn Lập nói chuyện với nhau vừa cười khúc
khích.
Xa hơn một chút về phía hai bên đãi điện,
còn có bảy, tám nữ tử cũng giống như nàng kia, mỗi người lại mặc một màu khác
nhau, đang khoanh tay ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Lão đão kia hiển nhiên là chủ nhân của nơi
này, cũng là Vạn Cốt chân nhân của Bạch Cốt môn.
Cho dù là nữ tử đang ở trong lòng của hắn
hay là những người khác đang ở hai bên, cũng đều là thị thiếp của hắn trên danh
nghĩa. Chẳng qua cô gái đang ở trong lòng kia, cho dù là tướng mạo hay phong
tình đều hơn xa những cô gái khác, chắc hẳn là người được lão đão sủng ái.
Hàn Lập vừa cùng đối phương tùy ý bàn về
một chút chuyện lúc xưa hắn trải qua ở trong man hoang, đồng thời trong lòng
lại âm thầm cân nhắc tới một số tin đồn có liên quan đến Vạn Cốt chân nhân.
Nghe nói Vạn Cốt chân nhân chẳng như tu
luyện công pháp của ma đão, hơn nữa tính cách trời sinh là cực kỳ háo sắc, rất
thích thuật thải bổ, cơ hồ là mỗi đêm không có gái là không vui. Bây giờ xem
ra, những thứ kia hơn nửa là không giả.
“Ha hả, không nghĩ tới Hàn đão hữu mặc dù
tuổi trẻ nhưng kiến thức lại rộng như thế. Năm đó khi ta Hợp Thể sơ thành thì
bất quá cũng chỉ du lịch ở khu vực phụ cận Nhân tộc một phen rồi cũng trở về
thôi. Tới giờ tuổi lại càng không còn trẻ nữa, lại càng không nghĩ đến chuyện
rời xa Nhân tộc nữa.” Lão đão sau khi trầm trồ tấm tắc một phen xong, cũng thở
dài một hơi rồi nói.
“Vạn Cốt huynh chê cười ta. Sở dĩ ta ở
trong Man hoang lâu như thế, vốn là do cơ duyên xảo hợp bắt buộc như thế. Nếu
nói thật sự về bản tâm của Hàn mỗ thì tuyệt không dám rời xa bổn tộc. Cũng may
là vận khí của tại hạ không tệ, có thể nói là đã đi khắp non nửa đãi lục, mà
vẫn còn may mắn toàn thân quay về.” Hàn Lập mỉm cười nói.
“Ừm, nói như vậy thì Hàn đão hữu thấy bản
thân chính là người có đãi khí vận rồi. Huống chi, trong chuyến đi đó đão hữu
còn liên tục có tạo hóa của mình, tu vi liên tiếp đột phá tiến cấp. Sau khi trở
về tộc lại dễ dàng đánh sâu vào Hợp thể thành công. Quả thực là quá xa so với
bần đão có thể tưởng tượng. Ít nhất trong vòng mấy vạn năm, tuyệt không có
người thứ hai có thể lên cấp nhanh giống như đão hữu như vậy. Năm đó Vạn mỗ đột
phá bình cảnh Hợp Thể kỳ ít nhất cũng phải mất mấy ngàn năm mới thành công, căn
bản không thể đánh đồng cùng với Hàn đão hữu. Với tư chất cùng với tuổi tác của
Hàn đão hữu, nói không chừng đánh sâu vào Đãi Thừa kỳ cũng có cơ hội.” Vẻ mặt
lão đão tươi cười, ấy vậy mà trong giọng nói có một chút ý nịnh nọt.
“Sao Hàn mỗ lại dám vọng tưởng tới chuyện Đãi
Thừa. Chỉ cần có thể chịu qua được mấy lần Đãi Thiên Kiếp cũng đã đủ hài lòng
rồi.” Hàn Lập tự nhiên khiêm nhường dị thường.
“Lời này cũng phải! Đãi Thừa kỳ đối với
chúng ta mà nói cũng giống như mò trăng đáy nước vậy. Nhân tộc chúng ta trụ
vững ở Linh giới đã nhiều năm như vậy, bất quá cũng chỉ xuất hiện có tổng cộng
hơn mười vị Đãi Thừa kỳ mà thôi. Thậm chí còn có một thời kỳ không có tu sí Đãi
Thừa kỳ khiến cho chỉ thiếu một chút là cả tộc gặp phải nguy cơ tuyệt diệt.”
Vạn Cốt chân nhân tựa hồ như nhớ ra gì đó, vừa nói vừa có chút cảm khái.
Lần này, Hàn Lập cũng không tiếp lời, mà
chỉ cười đáp lễ. Những chuyện có liên quan tới lần đãi kiếp đó của Nhân tộc,
hắn cũng có nghe nói qua một chút.
Lần đó cũng là do bị liên quân của vài dị
tộc cùng tấn công. Nếu không phải khi đó Yêu tộc lại vừa đúng lúc là thời kỳ
cường đãi nhất, có thể xuất hiện hai tu sĩ Đãi Thừa kỳ, hơn nữa bản thân Yêu
tộc cũng biết rằng chỉ bằng vào lực lượng của Yêu tộc nhất tộc thì không thể
nào đặt chân lâu dài ở Linh giới được, nên bắt buộc phải tiến hành lôi kéo với
Nhân tộc thì quả thực khi đó Nhân tộc thật đúng là có thể gặp họa diệt tộc.
“Hàn đão hữu gần đây lên cấp Hợp Thể, lần
này tới tham gia Vạn Bảo đãi hội, khẳng định là tính toán thu mua không ít đồ
đi.” Vạn Cốt chân nhân rất nhanh đem vẻ mặt kinh dị nãy giờ thu lại, bỗng nhiên
chuyển đề tài.
“Đúng là tại hạ đang cần một chút tài liệu
luyện đan, hy vọng có thể có thu hoạch ở chỗ này. Dù sao cũng chỉ có lúc này
mới có thể xuất hiện một số tài liệu trân quý mà bình thường không tài nào thấy
được.” Hàn Lập gật đầu, cũng không có ý phủ nhận.
“Nếu là như vậy, bần đão có một đề nghị,
Hàn đão hữu có nguyện ý nghe một chút hay không!” Lão đão cười nói.
“Nga, chân nhân có gì cứ nói ta xin lắng
nghe!” Hàn Lập hơi có chút ngoài ý muốn.
“Các ngươi đi xuống trước đi.” Vạn Cốt chân
nhân cũng không ngay lập tức nói với Hàn Lập cái gì, ngược lại để cho thị thiếp
trong lòng rời đi, cũng xua tay với những nữ tử kia.
Những nữ tử này tự nhiên là ngoan ngoãn
nghe lệnh, hướng hai người Hàn Lập thi lễ một cái rồi lũ lượt thối lui ra khỏi đãi
điện.
Trong nháy mắt, trong đãi điện cũng chỉ còn
lại hai người Hàn Lập.
Lúc này, lão đão mới lấy thần sắc nghiêm
túc hướng Hàn Lập nói một lần nữa:
“Hàn đão hữu hẳn là lần đầu tiên lấy thân
phận tu sĩ Hợp Thể tham gia Vạn Bảo đãi hội, nhưng không biết có từng nghe nói
qua “Hắc Vực trao đổi đãi hội.” không?
“Hắc Vực trao đổi đãi hội.”! Hàn mỗ lần đầu
tiên nghe nói, chẳng lẽ là thứ giống như bí **** ở phường thị?” Hàn Lập nghe
xong ánh mắt lóe sáng, nhưng cũng không lộ ra vẻ mặt quá sức ngoài ý muốn.
Sự kiện lớn như Vạn Bảo đãi hội này, nếu
như không có một chút giao dịch hội nhỏ thần bí, ngược lại là một chuyện kỳ
quái.
“Hắc hắc, xem ra Hàn huynh cho dù lần đầu
nghe nói, nhưng đối với việc này đã sớm có suy đoán rồi. Đối với tu sĩ Hợp Thể
kỳ chúng ta mà nói thì những thứ đồ tầm thường đúng là rất khó đập vào mắt. Cho
dù là đấu giá trong Vạn Bảo đãi hội cũng không thể toàn bộ hài lòng quay về. Có
rất nhiều đão hữu mặc dù có trọng bảo trong người, nhưng không muốn lấy ra đem
trao đổi linh thạch, chỉ là muốn đổi lấy những vật phẩm cấp bách theo nhu cầu
của mình. Còn có một vài đão hữu mặc dù có đồ tốt trong tay, nhưng không rõ lai
lịch, không tiện cầm trực tiếp đi đấu giá. Ngoài ra còn có một số bảo vật quả
thực quá trân quý, cho dù là tu sĩ Hợp Thể như chúng ta có được, cũng chỉ sợ để
lộ phong thanh, gì đó mà dẫn tới đãi họa sát thân. Cho nên cũng không biết từ
lúc nào, trước khi Vạn Bảo đãi hội bắt đầu khai mạc, đã có vài người lén cử
hành những hội giao dịch quy mô nhỏ. Chẳng qua Hắc Vực đãi hội này cũng là một
trong những cái thần bí nhất, do một vài tu sĩ thần bí tổ chức, đặc biệt nhằm
vào tu sĩ Hợp thẻ mà cử hành. Có không ít Hợp Thể kỳ tham gia Vạn Bảo đãi hội
cũng tham gia đãi hội này.”
Lão đão ngừng nói một chút, nhìn thấy Hàn
Lập lộ ra vẻ hứng thú, lúc này mới cười một tiếng, lại nói tiếp:
“Những tu sĩ thần bí này lai lịch kỳ lạ,
thần thông quảng đãi cực kỳ, thậm chí đã từng có một lần ở ngay trong trao đổi đãi
hội, đã đánh chết một gã tu sĩ Hợp Thể kỳ gây chuyện. Những Hắc Vực đãi hội trở
về sau không còn có ai dám đắc tội những người tổ chức đãi hội này nữa. Cho nên
tham gia Hắc Vực trao đổi đãi hội này cũng an toàn cực kỳ. Mà ở trao đổi đãi
hội cũng chỉ lấy vật đổi vật, chỉ cử hành một lần, hơn nữa chỉ diễn ra trong
vòng một ngày là kết thúc. Người tham gia cũng không đòi hỏi vấn đề thân phận,
lai lịch. Do đó, với những tu sĩ Hợp Thể kỳ như chúng ta hết sức thích hợp cực
kỳ. Tham gia đãi hội này ngoại trừ Hợp thể kỳ như chúng ta còn có một số người
có trọng bảo trong người cũng tham gia. Dĩ nhiên là bảo vật bình thường thì
không thể nào được phép ra vào. Trong Yêu tộc cũng có rất nhiều người tham gia.
Cho nên trên đãi hội cũng sẽ xuất hiện một vài tài liệu yêu thú bị Yêu tộc ngăn
cấm cùng với một ít trứng linh thú mà không thể nào mua được theo cách bình
thường. Thậm chí còn có người lấy ra đấu giá một số nữ tử yêu tộc Hóa Hình kỳ.
Sách sách, đặc biệt là những nữ tử của Hồ tộc, mỗi người đều là lô đỉnh song tu
tuyệt hảo, không biết có bao nhiêu đồng đão Nhân tộc vô cùng cảm thấy hứng thú.
Dĩ nhiên là nếu quả thực đổi được những cô gái yêu tộc này ai cũng chắc chắn sẽ
nhốt trong động phủ như Kim Ốc Tàng Kiều, nếu như để cho Thất đãi Yêu vương
biết được thì, hắc hắc... Cũng giống như thế, có một vài nữ tử nhân tộc tư chất
tuyệt hảo cũng có người đem ra trao đổi. Người Yêu tộc cũng đồng dạng cảm thấy
rất hứng thú.”
Nghe đến đó Hàn Lập tự nhiên hiểu được cái
gọi là Hắc Vực trao đổi hội này thật ra cũng giống như giao dịch ngầm ở Đãi Tấn
ở Nhân giới mà hắn đã từng tham gia không khác biệt nhiều lắm. Chẳng qua chủ
yếu người tham gia là Hợp Thể kỳ, kể cả về người trao đổi hay là giá trị đồ đem
trao đổi, căn bản là không thể đánh đồng.
Đồng thời nghe lão đão nói xong, trong lòng
hắn cũng có chút thất kinh.
Tu sĩ hai tộc Nhân Yêu nghiêm cấm cưỡng
đoạt bắt người cướp của của tộc nhân đối phương, lấy làm lô đỉnh cùng thị
thiếp. Đây cũng là một trong các cấm lệnh mà hai tộc Nhân Yêu cùng ký kết.
Mặc dù đã trải qua thời gian dài như thế,
quy định này đã không còn mấy người nhắc đến, nhưng nếu quả thật bị bắt tại
trận thì tuyệt đối là phiền toái lớn.
Bởi vậy có thể thấy những tu sĩ thần bí tổ
chức Hắc Vực trao đổi hội này quả thực là to gan lớn mật.
Nhưng càng như thế, một ít thứ tốt bình
thường không thể nào gặp được cũng có thể xuất hiện ở những đãi hội trao đổi có
tính mờ ám này. Bất quá khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất tất nhiên là những tài
liệu yêu thú kia.
Hàn Lập không khỏi không kìm được động tâm.
“Nghe chân nhân nói vậy, tại hạ quả thực có
chút hứng thú. Cũng không biết trao đổi hội này ở địa phương nào, khi nào thì
bắt đầu.
“Hắc Vực trao đổi hội.” bắt đầu mở ra ở một
địa điểm tự nhiên là một địa phương thần bí gọi là Hắc Vực. Chẳng qua là Hắc
Vực này cũng không phải là nơi cố định mà là môi chỗ có thể tự động di chuyển
khắp bầu trời. Có thể thấy được thần thông của những người tổ chức này không
nhỏ.
Về thời gian, đến lúc đó sẽ có người tổ
chức thông qua đủ loại thủ đoạn cho những tu sĩ muốn tham gia như chúng ta
biết, đồng thời cũng cho biết phương pháp tiến vào. Theo ta được biết, phương
pháp của các tu sĩ tiến vào cũng không phải hoàn toàn giống nhau. Bần đão đã
nhiều lần tham gia trao đổi hội này, cũng có một chút phương pháp có thể cho
biết trước một chút tin tức. Nếu đão hữu thực sự muốn đi, đến khi đó bần đão
mang đão hữu cùng đi qua.” Vạn Cốt chân nhân cười nói.
“Vậy tại hạ phải cảm ơn chân nhân trước
rồi.” Hàn Lập sau khi cân nhắc một phen, cũng lộ ra nụ cười đáp ứng.