Phàm nhân tu tiên - Chương 1743 - 1744

Chương 1743: Lời mời của Vạn Cốt

Chốc lát sau, vô số đão độn quang cùng từng
chiếc Thú xa Phi chu, từ trong biển mây bay vọt lên không, bắn nhanh về hướng
bốn phương tám hướng mà đi.

Trong đó có một đão thanh hồng thoạt nhìn
không chút thu hút, chớp động mấy cái rồi tiêu thất vô tung vô ảnh quanh vùng
Phi Tiên Phong.

Trong thanh quang, vẻ mặt Hàn Lập trầm
ngâm. Tại phía sau hắn, Hải Đãi Thiếu cùng Khí Linh Tử thành thành thật thật mà
đứng.

Vừa rồi bán đấu giá hai kiện bảo vật sau
cùng, sự tình diễn ra cực kỳ đặc sắc!

Trải qua sự tranh đoạt của hơn mười Hợp Thể
tu sĩ, Vạn Sâm La Bàn rơi vào tay Hắc phượng vương Tiêu Quán.

Về phần bản vẽ Kình Thiên chiến thuyền của
Thiết Lặc tộc thì rơi vào trong tay Lũng gia, được xưng chân linh đệ nhất thế
gia.

Vừa nghĩ đến Lũng gia, Hàn Lập không khỏi
nheo hai mắt, trong đầu nhất thời hiện lên một gã trung niên tu sĩ sắc mặt vàng
nhạt.

Vị Lũng gia lão tổ trực tiếp lên đài giao
dịch bản vẽ chiến thuyền, không ngờ là một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ đãi thành,
không chỉ một thân pháp lực sâu không lường được mà quanh thân còn hiện ẩn
những luồng khí tức cực hàn băng lãnh.

Xa xa liếc mắt lại, khiến người sinh cảm
giác mất hết hồn vía.

Lũng gia lão tổ này một thân tu vi tựa hồ
không kém Tam Hoàng cùng bảy đãi yêu vương, trách không được Lũng gia được xưng
chân linh đệ nhất thế gia ổn cư.

Có thể đấu giá được bản vẽ chiến thuyền,
vượt qua Thiên Nguyên thánh hoàng cùng đám nhân yêu lưỡng tộc tối đỉnh giai tồn
tại, có thể thấy được tài lực của Lũng gia vượt hơn những thế lực này một chút.

Vừa nghĩ tới mình đã đắc tội thế lực này,
Hàn Lập bất giác có chút đau đầu.

Cũng may lúc trước thông qua tiếp xúc cùng
Cốc gia và Diệp gia, hắn đã biết rõ Lũng gia quan hệ tương hòa với các chân
linh thế gia khác. Mà bây giờ hắn đã có liên hệ với hai nhà này, hắn thân là
Hợp Thể kỳ tu sĩ, thật không quá e ngại đối phương.

Lẽ nào Lũng gia lão tổ dám mang theo khách
khanh trưởng lão Lũng gia liên can, vây công mình hắn sao?

Trong lòng Hàn Lập như thế nghĩ, lo lắng
cũng giảm bớt rất nhiều.

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ hướng phía sau
hắn mơ hồ truyền đến một âm thanh có chút quen tai.

“Hàn đão hữu, xin chậm bước.”

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, độn quang màu
xanh vụt tắt rồi ngừng lại, quay người về phía sau chắp tay:

“Ta còn tưởng là ai? Thì ra là Vạn Cốt đão
huynh, không biết vừa rồi tại đấu giá hội, huynh có thu hoạch nhiều chăng?”

Tại ngoài mấy trăm trượng, một đám mây xám
nhanh vô cùng bay vụt đến. Đứng trên mây là một lão đão, chính là Vạn Cốt chân
nhân Bạch Cốt môn.

“Tại cũng thu được vài món không tồi. Nhưng
hai kiện bảo vật sau cùng, là nhìn mà không chạm tới được!” Lão đão khống chế
đám mây xám, chỉ khoảng nửa nhịp hô hấp đã tới trước mặt Hàn Lập, nghe vậy
không khỏi cười khổ một tiếng.

“Ha ha, những lời này của chân nhân rất
giống ta. Bất luận Vạn Sâm Luân Bàn hay là bản vẽ Kình Thiên chiến thuyền,
không phải để tán tu chi sĩ như chúng ta có thể thu được. Đặc biệt bảo vật sau
vốn nóng vô cùng đến phỏng tay a.” Hàn Lập cũng cười khẽ một tiếng.

“Ha ha, ta sẽ biết Hàn huynh là người thông
minh. Không giống một số lão gia hỏa quanh năm bế quan tu luyện đến ngây ngốc,
mắt lại trông mong đi giành thứ đồ vướng tay đó.” Lão đão nghe vậy cười ha hả.

“Bất quá, chân nhân gọi tại hạ hẳn là có
chuyện gì quan trọng?” Hàn Lập nhấp nháy mắt, mỉm cười hỏi.

“Cái này là đương nhiên. Hàn đão hữu cũng
biết, Hắc Vực đãi hội đã quyết định ba ngày sẽ sau cử hành. Bần đão thu được
tin tức này, cũng thuận tiện lấy một khối Khiên Dẫn lệnh cho đão hữu. Đến lúc
đó, Hàn đão hữu cầm vật này có thể trực tiếp tham gia trao đổi hội, không cần
thông qua nơi khác để lấy lệnh.” Nụ cười trên mặt Vạn Cốt chân nhân nhạt dần,
móc từ trong tay áo ra một đồ vật.

Tiếp theo cổ tay lão run lên, đã đem nó
trực tiếp bay vút qua đây.

Hàn Lập bất động thanh sắc tiếp lấy, cúi
đầu liếc mắt.

Chỉ thấy là một lệnh bài hình tam giác đen
nhánh, mặt trên ngoại trừ một số giản đơn hoa văn ngoài thì không có thêm dấu
hiệu gì, trông có vẻ tầm thường như một khối thiết phiến màu đen mà thôi.

“Đây là Khiên Dẫn lệnh!?” trong mắt Hàn Lập
hiện một tia hồ nghi.

“Đão hữu không cần hoài nghi vật này. Khiên
Dẫn lệnh tại Hắc Vực đãi hội lần trước chỉ là một cây mộc côn gì đó. Tuy không
biết người chủ trì trao đổi hội sao làm được, nhưng mấy thứ này đích thật là
tín vật duy nhất tiến nhập kia Hắc Vực, Hàn đão hữu nghìn vạn lần đừng xem
thường nó.” Vạn Cốt chân nhân căn dặn.

“Thì ra là thế, đão hữu thật là có nhã ý.
Hàn mỗ đa tạ chân nhân tặng lệnh bài.” Hàn Lập cảm thấy có chút ngoài ý muốn,
lập tức hướng lão đão khách khí cảm tạ.

“Ha ha, chỉ là việc nhỏ mà thôi, có gì mà
nói đến! Nói thật, bản bản lĩnh khác trong các đồng đão cùng giai thì bần đão
không có, nhưng một số tin tức vẫn có chút linh thông. Không biết Hàn đão hữu
đã nghe nói qua, nhân yêu lưỡng tộc chúng ta tại nghìn năm tới, khả năng phải
gánh một trận kiếp nạn không nhỏ. Chúng ta vốn không thể không đếm xỉa đến.”
Vạn Cốt chân nhân nói, vẻ mặt bỗng nhiên ngưng trọng.

“Kiếp nạn! Chân nhân nói chẳng lẽ là Ma
kiếp?” Hàn Lập thần sắc khẽ động, chậm rãi trả lời.

“Quả nhiên đão hữu biết rõ việc này. Không
biết về phương diện tin tức này Hàn đão hữu đã biết bao nhiêu?” Vạn Cốt chân
nhân không có vẻ ngoài ý muốn.

Trải qua một phen giao lưu trước Vạn Bảo đãi
hội, bây giờ Hợp Thể tồn tại không biết tin tức về ma kiếp, sợ rằng không còn
mấy ai.

Bằng không tại đấu giá hội, sẽ không có
nhiều người bất chấp liều mạng tranh đoạt bản vẽ Kình Thiên chiến thuyền. Dĩ
nhiên là muốn gấp rút phòng ngừa chu đáo trước khi Ma kiếp hàng lâm.

“Tuy không nhiều nhưng rõ ràng ma kiếp lần
này hung mãnh vô cùng, không dễ vượt qua.” Khóe miệng Hàn Lập co một cái, thở
dài một hơi.

“Dường như đão hữu biết chính xác một số bí
ẩn. Cũng tốt, bần đão cũng nói thẳng. Sau Hắc Vực trao đổi hội, Hàn đão hữu có hứng
thú theo bần đão đi tụ hội cùng một số tán tu đồng đão, hảo hảo trao đổi một
lần, tính xem tán tu chúng ta làm sao để bình yên vượt qua Ma kiếp lần này
chăng?” Lần này Vạn Cốt chân nhân lộ vẻ ngạc nhiên, nói ra mục đích chân chính.

“Tán tu? Đều là người trong Nhân tộc chúng
ta sao?” Hàn Lập nghe xong sắc mặt bất biến, nhưng nghĩ một chút thì bỗng nhiên
hỏi.

“Tán tu Hợp Thể Nhân tộc chúng ta vốn không
có mấy người, có gì mà trao đổi. Không dối đão hữu, lần này các đồng đão yêu
tộc chiếm đa số.” Vạn Cốt chân nhân đầu tiên là ngẩn ra rồi biện giải nói.

“Chân nhân không cần giải thích. Ta với yêu
tộc cũng không có thành kiến gì, chỉ là muốn xem xét tình huống mà thôi. Đã có
người bên Yêu tộc tham gia thì cũng đáng đi một chuyến. Chờ sau khi kết thúc
Hắc Vực trao đổi hội, ta sẽ theo đão hữu một lần.” Cũng không biết Hàn Lập cân
nhắc như thế nào, nhanh chóng đáp ứng.

“Đão hữu quyết định tuyệt đối là sáng
suốt!” Lão đão thấy sự tình thuận lợi, không khỏi mừng rỡ.

Kế tiếp hai người nói thêm vài câu, Vạn Cốt
chân nhân cáo từ đi trước một bước.

Chỉ thấy mây xám dưới chân lão quay cuồng
một trận, hóa thành một quầng sáng mờ bay đi. Trong khoảnh khắc không còn tung
tích.

Hàn Lập nhìn độn quang của lão đão tiêu
thất, ánh mắt chớp động không thôi.

“Sư tôn, chúng ta có nên trở về chăng?” Khí
Linh Tử thấy Hàn Lập bất động hơi lâu, nhịn không được hỏi.

“Khí Linh Tử, Nguyệt Thiên, các ngươi chưa
vội theo ta quay về nơi ở. Các ngươi giúp vi sư tìm kiếm một người, đối phương
là một nữ tử yêu tộc.” Hàn Lập không quay đầu nói.

“Vâng! Sư tôn!” Khí Linh Tử cùng Hải Đãi
Thiếu có chút ngoài ý muốn, nhưng không chút do dự đáp ứng.

“Đây là tín vật, phương pháp liên hệ cụ
thể, các ngươi hãy nghe cho tỉ mỉ” Hàn Lập khẽ đảo bàn tay đem nửa miếng ngọc
bài ném ra, môi khẽ động đem ngôn ngữ truyền âm qua.

Hai gã đệ tử tự nhiên ngưng thần lắng nghe,
trong miệng đáp ứng không ngừng.

“Được rồi, không còn gì nữa. Các ngươi tìm
được người thì trở về bẩm báo với ta.” Hàn Lập vừa nói xong, tay áo khẽ rung
lên, thanh quang đang lơ lửng lập tức chia ra non nửa phần, đem Hải Đãi Thiếu
cùng Khí Linh Tử cuốn hạ xuống mặt đất.

Bản thân hắn thì lại lần nữa hóa thành một đão
thanh hồng, bay thẳng về nơi ở.

Hàn Lập trở lại Nghênh Tiên cung, chưa vội
tiến nhập mật thất tiếp tục tu luyện, mà là ngồi ở chủ tọa đãi điện đem Khấp
Linh Huyết Mộc lấy ra, ở trong tay nhẹ nhàng thưởng thức, trên mặt lộ vẻ cân
nhắc.

Danh đầu của Hóa kiếp khôi lỗi tại Nhân tộc
không nhỏ, nhưng bởi vậy nên phương pháp luyện chế không phải độc môn bí thuật,
trong đông đảo phường thị đều có bán.

Năm đó hắn sưu tập các loại điển tịch, đã
nhớ kỹ phương pháp luyện chế khôi lỗi này, bây giờ vừa lúc phát huy công dụng!

Điều phiền phức là, trong thời gian luyện
chế hóa kiếp khôi lỗi cần phải tiêu hao một lượng lớn máu huyết ngâm thấm, thêm
nữa khi đã luyện chế thành công thì cách một đoạn thời gian, cần dùng máu huyết
bồi dưỡng, bằng không sẽ mất đi hiệu dụng hóa kiếp vốn có.

Đương nhiên máu huyết tổn thất so với hiệu
dụng hóa kiếp thay thế kiếp nạn của bản thân thì không tính là gì.

Trong lòng hắn bắt đầu tính toán, luyện chế
còn cần những tài liệu phụ trợ gì.

Kết quả tâm niệm chuyển động một hồi thì
trên mặt lộ một tia mừng rỡ. Không ngờ tài liệu luyện chế hóa kiếp khôi lỗi đều
đã thu thập đủ trong tay.

Cái này cũng là thời gian trước hắn thu được
phong phú các loại tài liệu, mới có thể đúng dịp như thế.

Trong lòng Hàn Lập định ra thời gian gần
nhất để luyện chế, linh quang trong tay chợt lóe, Huyết mộc liền tiêu thất
không thấy.

Tiếp theo hắn nhắm hai mắt cân nhắc từng
bước, tránh khi đang luyện chế thì xuất hiện sai lầm.

Một ngày một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Hải Đãi Thiếu từ
bên ngoài quay trở về đãi điện, nhưng vừa thấy Hàn Lập thì nóng vội hét lớn:

“Sư tôn, không tốt rồi. Khí Linh Tử sư đệ
đã xảy ra chuyện!”

Chương 1744: Phụ Tâm Ti

“Không cần quá kinh hoảng, đã xảy ra chuyện
gì! Từ từ nói tỉ mỉ cho vi sư “ Hàn Lập mở hai mắt, hiện một tia kinh ngạc.

Trong Vạn Bảo đãi hội tuy hỗn tạp nhân yêu
lưỡng tộc nhưng sự tình bất ổn xảy ra trước mắt bao người thì vô cùng hiếm
thấy.

“Sư phụ. Con cùng sư đệ đã tìm được vị yêu
tộc tiền bối mà người muốn tìm. Nhưng khi hai ta trên đường trở về, qua một chỗ
hẻo lánh thì đột nhiên gặp một phụ nhân, phụ nhân kia chỉ là quan sát Khí Linh
Tử sư đệ hai lần, đột nhiên sử ra một trận quái phong, đem sư đệ cứ thế mà bắt
đi.” Hải Đãi Thiếu thấy bộ dáng trấn định của Hàn Lập thì trầm tĩnh trở lại,
cung kính mở miệng.

“Phụ nhân kia hình dáng ra sao, có điểm gì
đặc biệt chăng?” Lần này Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, hàn quang trong mắt chợt
lóe hỏi.

“Phụ nhân vừa cao lại vừa gầy, có bộ tóc
dài trắng xám, trên trán còn có một nốt ruồi rất lớn, cả người tỏa ra khí tức
âm trầm, bộ dáng vô cùng đáng sợ . Đúng rồi, phụ nhân này trước lúc rời đi còn
đánh ta một chưởng, khiến con ngất tại chỗ. Về sau con được một nhóm tu sĩ đi
ngang qua cứu tỉnh, đồ nhi mới có thể trở về cầu cứu sư phụ.” Hải Đãi Thiếu có
vẻ rất phẫn hận nói ra.

“Còn đánh ngươi một chưởng? Ngươi lại gần
đây để vi sư xem một chút.” Hàn Lập nghe xong trong lòng khẽ động, khẽ vẫy tay
về Hải Đãi Thiếu.

“Tuân mệnh!” Hải Đãi Thiếu nghe vậy trong
lòng cả kinh, nhưng không nói hai lời lập tức tiến lên vài bước.

“Quả nhiên như thế! Tâm cơ thật ác độc !”
Thần niệm Hàn Lập hướng về thể nội Hải Đãi Thiếu đảo qua, trên mặt hiện vẻ tức
giận.

Sau đó cánh tay hắn vừa nhấc túm lấy tay
Hải Đãi Thiếu, tiếp theo từ đầu ngón tay bắn ra một vầng thanh quang, cuồng chú
vào trong thân thể Hải Đãi Thiếu.

Chốc lát sau, một sợi tơ nhỏ màu đen bị
thanh quang bao vây, cưỡng ép từ bên trong thể nội của Hải Đãi Thiếu rồi lôi
ra.

Sợi hắc tơ này mới vừa rời thân thể Hải Đãi
Thiếu thì lập tức liều mạng giãy dụa trong thanh quang, thì ra là một loại quái
trùng vô danh.

Hải Đãi Thiếu thấy cái này, tự nhiên sắc
mặt tái mét, không khỏi vừa sợ vừa giận.

“Phụ nhân hạ độc thủ thứ gì với con?”

“... Hừ, ngoại trừ nó thì còn là gì. Đây là
Phụ Tâm Ti, một loại yêu trùng tương đối hiếm thấy. Khi còn là ấu trứng thì nó
to cỡ chiếc đũa, được tu sĩ tinh thông khu trùng chi đão bắt về, sau khi tế
luyện thì thân thể từ từ trong suốt dần, chỉ khi hóa thành vô ảnh mà mắt thường
vô pháp nhìn thấy, mới tính chân chính tế luyện đãi thành. Dùng khu sử để đối
địch, vô sắc vô hình rất khó lòng phòng bị. Mà một khi bị trùng này chui vào
bên trong cơ thể, khi vào giờ Ngọ, nó sẽ phóng ra nhiệt độc công tâm người bị
ký phụ, trong khoảnh khắc có thể làm người ngã xuống mất mạng. Sau này muốn tra
ngọn nguồn cũng rất khó. Con Phụ Tâm Ti này tuy rằng chưa luyện chế đãi thành,
nhưng đã hao phí chí ít tâm huyết mấy trăm năm của chủ nhân. Dùng trên người
một trung cấp luyện thể sĩ như ngươi thật đúng là vẽ rắn thêm chân!” Hàn Lập hừ
lạnh một tiếng, giải thích vài câu cho Hải Đãi Thiếu.

“Rốt cuộc phụ nhân kia có ý gì, nếu muốn
diệt khẩu sao không một chưởng trực tiếp đánh chết con, còn làm ra mê mê hoặc
hoặc này làm cái gì.” Hải Đãi Thiếu nhìn Hắc Ti Trùng trong thanh quang, sắc
mặt đãi biến nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được hỏi.

“Thời điểm khi mụ động thủ đối với ngươi,
ngươi có nói điều gì đó chăng?” Hàn Lập trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi vu vơ
một câu.

“Nói điều gì... À, con lúc đó có hô một câu.”Chúng
ta ở tại Nghênh Tiên Cung “ Lẽ nào bởi câu nói này mà mụ không dám trực tiếp hạ
độc thủ?” Hải Đãi Thiếu nháy nháy mắt, bộ dáng vô cùng kinh ngạc.

“Hẳn là thế! Bất quá khi đó mụ không dám
khẳng định lời ngươi là thật hay giả, nên mới dùng Phụ Tâm Ti một lần. Nếu như
quá giờ Ngọ đi qua, yêu trùng không bị phát hiện, tự nhiên lập tức ngươi sẽ
xuyên tim mà chết. Sau đó nó sẽ trở về với chủ nhân. Nếu ngươi thật quan hệ với
Hợp Thể tu sĩ, tự nhiên vô pháp giấu diếm. Một khi bị khu trục ra, mụ cảm ứng
được thì sẽ có đề phòng. Về phần vì sao không trực tiếp hạ độc thủ, tự nhiên là
kiêng kỵ chấp pháp tu sĩ của Vạn Bảo đãi hội. Bọn họ sẽ không hỏi đến tranh
chấp trong âm thầm, nhưng trực tiếp hạ độc thủ đối với người khác trước mắt bao
người, chấp pháp tu sĩ tuyệt không khoanh tay đứng nhìn.” Hàn Lập nhìn Ti Trùng
màu đen trong thanh quang, thản nhiên nói.

Hải Đãi Thiếu nghe xong, tự nhiên mới bừng
tỉnh.

Mà đúng lúc này, hắc tơ trong thanh quang
bỗng nhiên run lên, ngoài thân lưu chuyển một hồi hắc quang, ép một cái bắn ra
khỏi thanh quang mà đi.

Khóe miệng Hàn Lập khẽ động, một bàn tay vỗ
một trảo vào hư không, một đão cự lực vô hình ép tới.

Vù một tiếng, hắc tơ vừa bắn đi như tên lập
tức bị kéo trở lại.

Trên mặt Hàn Lập không chút biểu tình, hai
tay chà sát. Một đão ngân diễm bừng lên quay cuồng trong tay hắn.

Tức thời Phụ Tâm Ti trong ngân diễm bị
thiêu đốt biến thành tro tàn.

Yêu trùng vốn cũng có mấy phần hỏa hầu
nhưng lại sao có thể chống lại hỏa đoạn thiêu đốt.

Cơ hồ cùng lúc khi Ti trùng màu đen tiêu
thất, trong lòng một ngọn núi nhỏ bên ngoài Cửu Tiên Sơn.

Một lão phụ tóc dài xám trắng, móng tay đen
thui kỳ dị, đang ngồi tĩnh tọa đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Sắc mặt mụ chợt trắng bệch, há mồm phun ra
một ngụm máu huyết đỏ tươi, tựa hồ nguyên khí hao tổn không nhẹ,

“Phu nhân, nàng không sao chứ!”

Tại bên cạnh lão phụ còn ngồi một lão giả
có hai hàng lông mày thô đen, kinh hoàng hỏi.

“Hoảng cái gì mà hoảng! Bất quá là một con
Phụ Tâm Ti bị người diệt sát mà thôi, chỉ cần tĩnh tọa hai ngày sẽ không vấn đề
gì.” Lão phụ nhân cắn răng một cái, lạnh lùng nói.

“Không có việc gì là tốt rồi!” Lão giả tuy
rằng trong lòng biết rõ, Phụ Tâm Ti được phụ nhân bồi dưỡng cả nghìn năm, sự
tình bị diệt một con tuyệt không giản đơn vô sự, nhưng thấy lão phụ nhân trừng
mắt, lão lại như chuột thấy mèo, không dám nói thêm điều gì.

“Như vậy lời nói của tiểu tử kia thật không
giả. Bọn chúng có chút quan hệ với một lão quái vật Nghênh Tiên Cung.” Lão phụ
nhân tự mình tự lẩm bẩm, đồng thời sắc mặt âm tình bất định.

“Hay là đem tiểu tử này thả ra đi, dù sao
đối phương là Hợp Thể kỳ tu sĩ, bọn ta trêu chọc thì sẽ gây phiền toái lớn.”
Hắc mi lão giả thì thào nói.

“Thả cái gì mà thả! Ta cùng lão niên kỷ cao
như thế, mới có Danh nhi là nhi tử độc nhất, chỉ cần đem bí thuật truyền thừa
pháp khí của tên kia truyền thụ sang thân thể Danh nhi, không những có thể thu
được hết linh lực truyền thừa, đồng thời còn có thể thu trọn vẹn bí thuật
truyền thừa. Ta đã xem qua thể nội của tiểu tử kia, là có truyền thừa một viên
bảo châu, phong ấn mặt ngoài huyền diệu dị thường, có thể thấy được công pháp
truyền thừa tuyệt không nhỏ. Danh nhi thu được thì đường tu luyện về sau tuyệt
đối vượt chúng ta nhiều. Bỏ lỡ cơ hội này, sao có tu sĩ cùng cấp có được truyền
thừa chi vật cho nó.” Khuôn mặt Lão phụ nhân có chút vặn vẹo, tàn bạo nói.

“Thế nhưng phía sau hắn là Hợp Thể lão quái
vật, vô luận như thế nào, hai Luyện Hư kỳ tu sĩ chúng ta cũng không ứng phó
nổi.” Bộ dáng của Hắc mi lão giả có vẻ đã chột dạ.

“... Hừ, tiểu tử này bất quá chỉ là một gã
Trúc cơ kỳ tu sĩ, linh căn lại tầm thường như thế, như vậy chắc chỉ có chút
quan hệ mỏng với Hợp Thể lão quái. Chúng ta chỉ cần đi tìm một chỗ dựa lớn vững
chắc, lão quái vật kia vì một gã trúc cơ kỳ tiểu tử làm khó chúng ta cũng không
dễ. Cùng lắm thì đến lúc đó lại thương lượng một phen, tận lực bồi thường cho
đối phương là được.” Lão phụ nhân tựa hồ sớm có cân nhắc, vô cùng lãnh tĩnh dị
nói.

“Ý của phu nhân là tới tìm...” Hắc mi lão
giả ý thức được điều gì, có chút giật mình hỏi.

“Không sai! Chớ quên ta cũng là họ Lũng,
Lũng gia lão tổ là phụ thân thân sinh ra ta, chúng ta lập tức rời đi, bây giờ
đến Lũng gia ở Nghênh Tiên Cung một thời gian rồi nói.” Phụ nhân thản nhiên
nói.

“Thế nhưng là căn cứ quy củ của Lũng gia,
một khi nữ tử gả cho người ngoài sẽ không còn là người Lũng gia. Bằng không
những năm gần đây, nhạc phụ đãi nhân đối với nhà chúng ta cũng mặc kệ không hỏi
như thế. Phu nhân, ta thấy việc này hay là thôi đi.” Lão giả rõ ràng lý trí hơn
mấy phần, cười khổ khuyên bảo.

“Không sai. Lũng gia nữ tử chúng ta vốn vô
pháp kích phát Chân Long chi huyết, tự nhiên không được gia tộc quá coi trọng.
Nhưng lão chớ quên, Danh nhi có lưu giữ huyết mạch Lũng gia. đồng thời không
phải hai ta đã kiểm tra bên trong có thể nó Chân Long chi huyết sao. Tuy rằng
mỏng manh nhưng chỉ cần đem việc này nói cho đãi ca ta biết, tin tưởng huynh ấy
sẽ không ngồi yên mà không quản đến “ Phụ nhân cắn răng một cái.

“Phu nhân, không phải hai ta đã nói, không
đem sự tình Chân Long chi huyết của Danh Nhi nói cho Lũng gia các ngươi sao?
Hiện nàng lại cải biến chủ ý sao!” Hắc mi lão giả nghe lão phụ nhân như thế,
sắc mặt không khỏi khó coi.

“Ta biết rõ phu quân nhất tâm muốn Danh nhi
truyền thừa hương hỏa của Lý gia các ngươi, không muốn cho nó trở về Lũng gia.
Nhưng bây giờ không phải tình huống có biến sao! Nếu không dùng thủ đoạn này
thì thọ nguyên Danh nhi bất quá chỉ được mấy trăm năm mà thôi, lão thực sự nhẫn
tâm như thế sao? “ Phụ nhân trầm mặc một hồi lâu, mới lạnh lùng nói ra.

“Ta...” Môi lão giả mấp máy vài cái, nhưng
cuối cùng không nói ra.

“Được rồi, việc này cũng không phải hết
cách. Sự tình liên quan đến tiểu tử kia trước tiên chưa cần nhắc tới trước mặt đãi
ca. Nếu là Hợp Thể lão quái không tìm tới cửa, thì tiểu tử này căn bản không
quan trọng gì. Chúng ta chờ sau khi Vạn Bảo đãi hội kết thúc, lẽ lặng lẽ rời
Lũng gia. Như vậy Danh nhi sẽ không rời xa bên người hai ta.” Lão phụ nhân thấy
vẻ mặt cùng bộ dáng lão giả uể oải, có chút không đành lòng, mở miệng an ủi vài
câu.

“Phu nhân hà tất gạt ta. Danh nhi kích phát
Chân Long chi huyết, sao có thể giấu diếm được con mắt đãi ca nàng.” Lão giả
lắc đầu nói.

Nghe lời lão giả, da mặt lão phụ nhân co
rúm vài cái, nhất thời á khẩu không trả lời được.

“Thôi được, tất cả cứ như phu nhân nói mà
đi làm. Vì tương lai Danh nhi, trở về Lũng gia cũng được. Danh nhi có Chân Long
chi huyết, địa vị ở Lũng gia so với hai ta sẽ hơn gấp trăm lần.” Thần sắc lão
giả biến hóa một lát, bỗng nhiên cắn răng nói ra.

“Phu quân, điều này tuyệt đối là chính xác.
Theo ta được biết, một đời Lũng gia kích phát Chân Long chi huyết cũng không có
nhiều, Danh nhi trở về, khẳng định được các lão đãi thụ coi trọng “ Lão phụ
nhân nghe mà mừng rỡ.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3