Phàm nhân tu tiên - Chương 1745 - 1746

Chương 1745:Truy địch

Đã có quyết định, hai người lập tức chia
nhau hành sự.

Lão phụ nhân bước nhanh như bay, trong
khoảnh khắc thông qua một hành lang, vào trong một căn phòng rất mộc mạc.

Ở trong gian nhà này có một gã thanh niên
mặc áo bào trắng, sắc mặt xanh xao vàng vọt, đang ngồi bên cạnh một cái bàn đá,
tập trung tinh thần xem một quyển sách màu bạc rực rỡ.

“Mẫu thân, sao người đến đây.” Vừa thấy lão
phụ nhân tới, thanh niên lập tức buông quyển sách trong tay, vẻ mặt mỉm cười
nói.

“Danh nhi, lập tức thu thập hành trang.
Chúng ta sẽ tới Lũng gia ở Nghênh Tiên cung.” Lão phụ nhân đối diện thanh niên
thì vẻ mặt âm trầm lập tức chuyển thành yêu thương.

“Lũng gia! Phụ mẫu bắt người nọ về, thật có
chút vướng bận a.” Thanh niên nghe vậy nhướn mày, có chút bất đắc dĩ nói.

“Thế nào, con cũng biết việc này rồi sao?”
Lão phụ nhân có chút ngạc nhiên mở miệng.

“Mẫu thân người đã quên, tuy rằng pháp lực
của con không cao nhưng đã kích phát Chân Long chi huyết, cũng có được một chút
Thiên Nhĩ thần thông. Tuy rằng không rời quá động phủ nhưng các người nói
chuyện, mơ hồ nghe được một chút.” Thanh niên nở nụ cười nói.

“Thì ra là thế! Bất quá Danh nhi yên tâm.
Vô luận như thế nào, ta và phụ thân sẽ đem truyền thừa pháp khí của tiểu tử nọ
bình yên chuyển qua cơ thể con. Khi đó không chỉ ác tật của con có thể khỏi
hẳn, mà có thể mượn cỗ linh lực truyền thừa đột phá bình cảnh, rất có thể con
sẽ kết thành Kim Đan. Về phần lão gia hỏa phía sau tiểu tử kia, chỉ cần chúng
ta tới Lũng gia, hắn tuyệt đối không dám tìm tới cửa.” Lão phụ nhân trấn an
nói.

“Năm đó Thiên Kính tiên sinh nói rằng cách
trị hết ác tật trong cơ thể con là dùng truyền thừa chi vật, phụ mẫu hai người
một mực tìm kiếm tu sĩ có được truyền thừa pháp khí mà còn chưa mở phong ấn.
Khi đó con có dự cảm sẽ có phiền toái không nhỏ với chúng ta. Bây giờ tìm được
một người như thế, cho dù con có khuyên nói thế nào, chỉ e mẫu thân cũng không
dễ buông tay.” Thanh niên trầm mặc một lát, khẽ thở dài một hơi.

“Con nói lời ngây ngốc gì đó. Ta và phụ
thân con mắt thấy chịu nổi đãi thiên kiếp tiếp theo, lúc đó mới hạ quyết tâm
vất vả có được cốt nhục là con. Nói ra sao thì ta quyết không để người tóc bạc
đưa tiễn người đầu xanh.

Chỉ cần người nọ không phải là Tam Hoàng
hoặc bảy đãi Yêu vương, có đãi cửu cùng tổ phụ tuyệt đối sẽ bảo đảm bình yên
cho con. Huống hồ bây giờ con đã kích phát Chân Long chi huyết, cũng tính trở
thành đệ tử Lũng gia. Hừ! Nếu là Lũng gia không che chở con, còn được xưng cái
gì mà chân linh đệ nhất thế gia.” Sắc mặt Lão phụ nhân trở nên có chút âm trầm,
trong giọng nói mơ hồ có chút oán hận.

“Được rồi! Nếu mẫu thân đã hạ quyết tâm thì
chúng ta nên lập tức đi ngay. Nói không chừng Hợp Thể lão quái kia sẽ nhanh
chóng truy tới nơi này.” Thanh niên lắc đầu, nhưng bỗng nhiên ngữ khí chuyển
thành đốc thúc.

“Không có khả năng. Trước đó ta đã tỉ mỉ
kiểm ta qua thân thể tiểu tử kia, không thấy có ấn ký gì lưu lại trong người hắn.”
Lão phụ nhân nghe vậy lấy làm kinh hãi, có chút nửa tin nửa ngờ.

“Mẫu thân, người không phải Hợp Thể tu sĩ.
Theo con được biết, Hợp Thể tu có ít nhất ba bốn phương pháp có thể hạ tiêu ký
thần niệm, dễ dàng giấu được sự dò xét của thần niệm Luyện Hư kỳ tu sĩ. Mấy năm
nay tuy con không còn tu luyện pháp lực, nhưng xem qua nhiều công pháp điển
tịch cũng không phải uổng phí.” Thanh niên cười khổ một tiếng nói.

“Danh nhi, con nói cũng có lý. Chúng ta
không cần thu thập gì nữa mà nên đi ngay. Phụ thân con đã đi mang tiểu tử
theo.” Phụ nhân biến sắc, có chút khẩn trương.

Cùng lúc đó, tại trong một gian mật thất
khác, Hắc mi lão giả nhìn một người đang lẳng lặng nằm bất động trên mặt đất,
thần sắc có chút phức tạp.

“Tiểu đão sĩ, ngươi đừng trách phu phụ
chúng ta thủ đoạn độc ác. Muốn Danh nhi có thể khỏi hẳn bệnh, cũng chỉ có
truyền thừa bảo vật trong cơ thể ngươi. Mà sau này ngươi không có truyền thừa
chi vật, căn cơ toàn bộ sẽ bị phế, sống không bằng chết. Đến lúc đó lão phu sẽ
tiễn ngươi bình yên ra đi không chút đau đớn.” Lão giả thì thào nói, vẻ mặt trở
nên vô cùng dữ tợn.

Mà người trên mặt đất chính là tiểu đão sĩ
Khí Linh Tử.

Nhưng không biết bị hai người lão phụ động
tay chân kiểu gì mà hắn đang hôn mê bất tỉnh.

Hắc mi lão giả bỗng nhiên lật tay, giữa ngón
tay chợt lóe hắc quang, một tấm Phù lục đen kịt như mực thoáng cái hiện ra.

Cổ tay lão giả run lên, Phù lục lập tức hóa
thành một đão sáng màu xám mờ ảo quỷ dị, chớp động một cái đã lặn vào trong
thân thể Khí Linh Tử.

Tiếp theo lão giả há miệng phun ra một đoàn
hắc khí, bên trong mơ hồ một quả chuông đồng màu xanh chuyển động quay tròn.

Hắc mi lão giả nhấc tay, khẽ gập một ngón
tay lại.

“Đinh đang.” một tiếng vang nhỏ, trong
chuông đồng truyền ra tiếng vang cùng hắc khí.

Tức thời một màn quỷ dị xuất hiện.

Thân thể Khí Linh Tử đang nằm trên mặt đất
rung lên, sau đó tự vặn mình đứng lên từ mặt đất, hai mắt nhắm chặt vẫn đối
diện lão giả.

Lúc này trên mặt tiểu đão sĩ không chút
biểu tình, dường như là một kiện khôi lỗi.

Lão giả lẩm bẩm trong miệng, trong tay một đão
liên tiếp bắn ra các đão pháp quyết, chuông đồng màu xanh nhất thời phát ra âm
thanh thanh minh dài ngắn không đồng nhất.

Nghe như tiếng chuông bình thường nhưng vừa
lọt vào tai thì Khí Linh Tử chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt hắn đầu tiên là một vùng mờ mịt
nhưng dần trở nên có chút sáng rõ, chỉ là nét mặt vẫn không chút biểu tình.

Hắc mi lão giả thấy tình cảnh này không
khỏi thở dài một hơi, nhấc tay một trảo, đem chuông đồng thu vào trong tay áo,
không nói hai lời xoay người liền đi!

Tiếng chuông mơ hồ từ trong tay áo lão
truyền ra, cước bộ Khí Linh Tử khẽ động, theo sát lão giả không rời đi ra
ngoài.

Trong chốc lát sau, hai đão kinh hồng một
đen một xám từ trong ngọn núi nhỏ bay lên không trung, lượn một chút thì nhằm
phương hướng Cửu Tiên Sơn bắn nhanh mà đi.

Trong hai đão độn quang đều có thanh niên
gầy gò cùng Khí Linh Tử.

Chớp động mấy cái, hai đão kinh hồng đã
tiêu thất vô tung vô ảnh tại phương tời xa.

Cơ hồ thời gian một cơm sau, một đão thanh
cầu hồng không chút bắt mắt từ một phương hướng khác bắn nhanh đến ngọn núi
nhỏ, quang hoa vụt tắt trên bầu trời, hiện ra hai nam tử.

Một người khuôn mặt tuấn mỹ dị thường,
người còn lại có diện mạo không chút thu hút.

Chính là hai người Hải Đãi Thiếu cùng Hàn
Lập.

“Không còn ở tại đây!” Thần niệm Hàn Lập như
gió cuốn mây bay đảo qua ngọn núi nhỏ phía dưới, có chút ngoài ý muốn nói.

“Cái gì, bọn họ đã đem sư đệ đưa đến địa
phương khác! Sư tôn còn biện pháp truy tung theo không?” Hải Đãi Thiếu vừa nghe
lời Hàn Lập, có chút khẩn trương hỏi.

“Yên tâm, tuy rằng thần niệm ấn ký mà ta đã
đặt vào trong cơ thể ngươi cùng Khí Linh Tử cực kỳ yếu ớt, nhưng cách mỗi đoạn
thời gian sẽ có một lần phản ứng cường liệt, khi đó sẽ biết rõ bọn họ đi đâu.”
Hàn Lập bình tĩnh dị thường nói.

“Như vậy là tốt rồi! Bất quá người này thật
đúng là to gan lớn mật, dám trong Vạn Bảo đãi hội công khai làm ra sự tình bắt
người. Những chấp pháp tu sĩ lại mặc kệ thế sao?” Thần sắc Hải Đãi Thiếu đầu
tiên là buông lỏng, nhưng tiếp theo lại có chút tức giận bất bình.

“Hắc hắc! Nếu là tu sĩ bình thường làm
chuyện này tự nhiên sẽ có chấp pháp tu sĩ ngăn cản. Nhưng nếu là tồn tại Luyện
Hư trở lên, bọn họ hơn phân nửa sẽ tỉ mỉ cân nhắc. Nếu là Hợp Thể kỳ tồn tại
thì chấp pháp tu sĩ thấy cũng như không, không xoay người rời đi mới là lạ.”
Hàn Lập cười nhạt một tiếng.

“Lẽ nào lão phụ nhân kia là Hợp Thể kỳ tu
sĩ!” Hải Đãi Thiếu vừa nghe lời này, sắc mặt biến đổi.

“Hợp Thể tu sĩ? không có khả năng. Bằng
không thì phải tránh đi làm gì?.” Hàn Lập lắc đầu.

“Điều này cũng đúng.” Hải Đãi Thiếu đồng ý
gật đầu.

Hai người dừng lại ở không trung hơn nửa
canh giờ, bỗng nhiên hai hàng lông mày Hàn Lập nháy động:

“Tìm được rồi, hướng Cửu Tiên sơn. Chúng ta
đi thôi!” Vừa dứt lời, Hàn Lập không đợi sắc mặt Hải Đãi Thiếu hiển lộ vẻ vui
mừng, thân hình quay tròn, phút chốc một đão sáng màu xanh hiện ra bao phủ thân
hình hai người lại.

Một đão thanh hồng lại lần nữa hiện lên,
cũng hướng về Cửu Tiên Sơn bắn nhanh đi.

Ba canh giờ sau, thân ảnh hai người Hàn Lập
cùng Hải Đãi Thiếu lặng yên xuất hiện trước một cung điện xanh vàng rực rỡ rất
lớn trên bầu trời.

Cung điện này chia làm mười tầng, chính là
một trong chín tòa Nghênh Tiên cung.

Hàn Lập nhíu mày nhìn tầng một cung điện,
ánh mắt âm trầm dị thường.

“Sư tôn, không có tính sai chứ? Khí Linh Tử
thực sự được đưa đến nơi này?” Vẻ mặt Hải Đãi Thiếu có chút trắng bệch, có chút
khó khăn hỏi.

Hiển nhiên hắn rõ ràng, nếu Khí Linh Tử
xuất hiện ở đây mang ý nghĩa gì.

“Không sai. Với cự ly gần thế này, chút cấm
chế che đậy căn bản vô pháp ngăn cản cảm ứng của ta.” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe.

“Lẽ nào lão phụ nọ thực sự là Hợp Thể tu
sĩ, nhưng nếu là như thế, vì sao khi nãy sư đệ lại xuất hiện tại bên ngoài Cửu
Tiên Sơn.” Hải Đãi Thiếu thì thào nói.

“Rất đơn giản! Một là lão phụ thực sự là
một Hợp Thể tu sĩ, động phủ ngoài Cửu Tiên Sơn chỉ là lâm thời, chuyên môn dùng
để làm một số sự tình bí ẩn không muốn người biết. Hoặc là mụ phải có quan hệ
sâu xa với một Hợp Thể tu sĩ ở đây, cố ý tới đây là muốn dùng tìm chỗ dựa vững
chắc. Dùng điều này hù dọa khiến chúng ta rút lui!” Hàn Lập thản nhiên nói.

“Vậy sư tôn quyết định như thế nào?” Hải Đãi
Thiếu chần chờ một lúc sau, mới thấp giọng hỏi một câu.

“Ngươi đi xuống, tìm một người hỏi thăm chủ
nhân tầng thứ chín rồi nói tiếp.” Hàn Lập phân phó một câu.

“Tuân mệnh, sư tôn!” Hải Đãi Thiếu vừa nghe
lời này của Hàn Lập, không khỏi tinh thần rung lên, vội vàng kính cẩn đáp ứng.

“Ta đưa ngươi đi xuống, ngươi tìm hiểu rõ
ràng rồi quay về ngọn núi nhỏ đằng kia tìm ta. Ta chờ ngươi tại nơi đó.” Hàn
Lập lại dặn thêm một câu, tay áo run lên, nhất thời một đão thanh quang đem Hải
Đãi Thiếu bao lại, trực tiếp đưa xuống mặt đất.

Mà hắn thì biến đổi phương hướng, hướng một
đỉnh núi nhỏ cách nơi hơn mười dặm bay đi.

Cửu Tiên Sơn là do chín tòa cự phong hợp
thành, nhưng tự nhiên trong cả tòa sơn mạch còn có một số đỉnh núi vô danh bình
thường.

Hai chân Hải Đãi Thiếu thì vừa hạ xuống đất
thì hướng về Nghênh Tiên cung nhìn lướt qua, nhưng không lập tức tiến tới mà là
hít sâu một hơi, hướng về nơi náo nhiệt gần nhất mà đi.

Chương 1746: Xâm nhập

Với tính tình của Hải Đãi Thiếu lanh lẹ từ
trước đến nay. Ở nơi phường thị đông đảo người tụ tập, không cần bao lâu đã hỏi
thăm được thân phận chủ nhân tầng thứ chín Nghênh Tiên cung. Lúc này hắn hít
vào một hơi, nhưng mặt ngoài không lộ chút dị sắc, nhanh chóng về gặp Hàn Lập.

“Cái gì, là Lũng gia!” Hàn Lập đang ngồi
xếp bằng trên một khối đá, thần sắc vừa động, có chút bất ngờ la lên.

“Không sai. Đồ nhi đã hỏi thăm rõ ràng.
Nghe nói tầng thứ chín là chỗ của Lũng gia lão tổ cùng một khách khanh trưởng
lão, đương kim Lũng gia gia chủ cùng với các Luyện Hư kỳ trưởng lão cũng ở tại
nơi đó.” Vẻ mặt Hải Đãi Thiếu không khỏi trở nên lo lắng.

“Thật là phiền toái, không ngờ lại là bọn họ.”
Hàn Lập nheo hai mắt.

“Sư tôn, lời này là…?” Hải Đãi Thiếu ngẩn
ra, có chút khó hiểu.

“Phiền toái chính là, quan hệ giữa vi sư
cùng Lũng gia không tốt. Nếu là một Hợp Thể tu sĩ khác, ta liền trực tiếp tới
cửa đòi sư đệ của ngươi. Khi đó đối phương sẽ nể thể diện của tồn tại cùng cấp
mà thả người. Nhưng Lũng gia thì không được.” Thanh âm Hàn Lập lạnh như băng.

Hải Đãi Thiếu nghe xong, sắc mặt đãi biến.

“Bất quá không phải không có cách. Hắc hắc,
dù sao đã đắc tội qua một lần, đắc tội thêm một lần nữa cũng chẳng sao! Huống
hồ, chưa chắc ta đã bị bọn họ phát hiện. Nguyệt Thiên, trước tiên ngươi quay về
chỗ ở đi. Vi sư sẽ trở lại sau!” Hàn Lập cười lạnh một tiếng, thân ảnh chợt tỏa
ra thanh quang, nhoáng lên một cái biến mất không thấy.

Hải Đãi Thiếu tự nhiên hiểu ý của Hàn Lập,
vẻ mặt có chút bất ngờ xen lẫn kinh hỉ. Lúc này không quản Hàn Lập còn ở chung
quanh hay không liền cung kính đáp ứng một tiếng, sau đó hướng phía chân núi mà
bay đi.

Tại một nơi cách Nghênh Tiên cung hơn một
dặm, Hàn Lập không một chút tiếng động xuất hiện giữa không trung.

Hắn nhìn tầng thứ chín của tòa cung điện cự
đãi này, trong đầu hiện ra một pháp trận cấm chế thật lớn.

Chín tòa Nghênh Tiên Cung ở những địa
phương khác nhau, nhưng qua quan sát thì pháp trận cấm chế không mấy khác nhau.

Tuy rằng cấm chế cực kỳ tinh diệu nghiêm
mật nhưng đối với đãi thần thông của hắn, muốn lặng yên phá cấm lén vào cũng
không khó.

Trong lòng hắn cân nhắc một lát, đột nhiên
bàn tay vừa lật chuyển, một miếng da bạc chói mắt hiện ra.

Đây là Thiên Biến Huyễn Diện, năm đó ở
Quảng Hàn Giới thu được trong tay của Liễu Thủy Nhi. Vật ấy thần kỳ dị thường,
sau khi thông qua Ám Thú Sâm Lâm, nàng ngẫu nhiên thu về, giờ phút này mới phát
huy công dụng.

Hàn Lập đem Huyễn Diện ném ra trước người,
cổ tay lắc khẽ. Trên Trữ vật Trạc thủ chợt lóe thanh quang, một tấm da thú phủ
đầy lông vàng đã bay ra.

Một tay hắn bấm tay niệm pháp chú, tay kia
hướng về hai vật chỉ một chút.

Nhất thời Huyễn Diện vừa động, hóa thành
một đão ngân quang nhập vào bên trong da thú.

Kim sắc da thú quay tròn hướng Hàn Lập mà
tới, chợt lóe rồi không thấy bóng dáng.

Mà cơ hồ cùng lúc, trong miệng Hàn Lập phát
ra tiếng gầm nhẹ, gương mặt chợt đãi biến.

Nguyên bản da thịt bóng bẩy đột nhiên mọc
lên một lớp lông thật dày, bao phủ toàn bộ khuôn mặt hắn. Đồng thời hai mắt lóe
lam quang, đồng tử biến thành màu lam đậm tràn ngập tia sáng bạo ngược.

Hàn Lập đưa tay sờ sờ lớp lông vàng trên
mặt, tự nói một câu:

“Tấm da Kim Tí Viên này quả nhiên rất tốt,
hẳn sẽ làm cho đám người Lũng gia đau đầu đoán già đoán non một phen.”

Nói xong hắn hít sâu một hơi, ngoài thân
chợt lóe hắc quang, đột nhiên hiện ra hai cái khăn sa màu đen.

Hai vật này bay quanh người một chút, liền
hóa thành hai đão sáng mờ ảo màu đen bao phủ hắn lại.

Ngay sau đó thân hình Hàn Lập ở trong hắc
quang mơ hồ không rõ, cuối cùng hoàn toàn tiêu thất trên không trung.

Hàn Lập hài lòng cúi đầu nhìn thân hình đã
như trong suốt một chút.

Kỳ thật nếu là dùng Thái Nhất Hóa Thanh Phù
thì hiệu quả ẩn thân càng tốt hơn. Có điều nếu dùng phù này thì không thể thi
triển thần thông khác bài trừ cấm chế.

Do dự một chút, Hàn Lập nhắm thẳng tầng thứ
chín nhẹ nhàng mà tới. Một lát sau, hắn đã vô thanh vô tức đến gần mục tiêu.

Bỗng nhiên bạch quang chợt lóe, một tầng
sáng màu trắng hiện ra ở trước mắt, hơn nữa mặt ngoài chợt lóe lôi quang, lại
có thêm mấy đão hồ quang ẩn hiện.

Thần sắc Hàn Lập không chút thay đổi, bàn
tay lộ ra khỏi tay áo, năm ngón tay co lại một chút, mấy đão hồ quang kim sắc
bắn ra.

Sắp chạm tầng sáng thì một tiếng động xèn
xẹt phát ra, lôi quang vừa tiếp xúc với kim sắc hồ quang thì nháy mắt tiêu
thất.

Hắc quang quanh thân Hàn Lập lưu chuyển,
thân hình chợt lóe, hướng về phía tầng sáng xuyên thủng mà qua.

Chỉ thấy trong tầng sáng hiện một lỗ thủng
lớn cỡ thân người, bóng dáng Hàn Lập hoàn toàn tan biến.

Bất quá bằng mắt thường có thể thấy, trong
nháy mắt lỗ thủng đã khôi phục như ban đầu, tiếp theo tầng sáng chợt lóe rồi
tiêu thất.

Một lát sau, từ một tầng đãi điện trong
Nghênh Tiên Cung bay ra hai gã Hoá Thần kỳ vệ sĩ, thẳng đến nơi này.

Mấy cái chớp động, hai người hiện ra trên
trời qua.

“Cấm chế dao động vừa rồi đích thật là từ
nơi này truyền ra, bất quá hiện tại lại như không có gì bất thường!” Một gã
thanh niên bộ dáng chừng hai mươi bảy tám, đánh giá khắp nơi vài lần, trong mắt
lộ vẻ kinh ngạc than một câu.

“Phản ứng rất nhỏ như thế, không chừng chỉ
là một con phi điểu đụng vào cấm chế mà thôi.” Một lão giả có dài chòm râu dê,
trên đầu có một đôi sừng ngắn, đôi mắt hình tam giác nhỏ nhẹ chớp không thôi mở
miệng.

Thì ra là một gã yêu tu!

“Công Tôn huynh, ngươi đừng nói đùa! Nếu
tùy tiện một con phi điểu có thể khiến cấm chế Nghênh Tiên Cung sinh ra phản
ứng thì những trận pháp đãi sư bố trí pháp trận nơi đây thật sự là phế vật.”
Thanh niên nhướn mày, có chút tức giận nói.

“Hắc hắc, cho dù không phải phi điểu thì
cũng là linh thú ở phường thị gần đây lạc đường, hoặc là một Hợp Thể kỳ tiền
bối vô ý kích động cấm chế, ta và ngươi có năng lực điều tra được cái gì! Câu
sau nếu nói không dễ nghe, nếu thực sự có người tiềm nhập Nghênh Tiên cung thì
chính là một Hợp Thể tiền bối, đão hữu cảm thấy hai ta có thể ứng phó được
chăng?” Yêu tu lão giả cười nhẹ một trận, rõ ràng không muốn quản nhàn sự này
nhiều.

“Ừm. Công Tôn đão hữu nói cũng có lý, nếu
cấm chế không có việc gì, chúng ta cũng không cần phải tìm hiểu quá sâu. Tại hạ
tính trở lại nội điện Huyền Vũ Thành.” Sắc mặt thanh niên âm tình bất định một
hồi lâu, đột nhiên cười nói.

“Ha ha, ta biết đão hữu là người thông
minh. Đi, nơi đó lão phu có một hồ Linh Tửu tốt nhất, quay về sẽ mời đão hữu
hảo hảo thưởng thức một chút.” Lão giả vừa nghe thanh niên bỏ qua truy xét, mặt
mày cười rộ lên.

Vì thế, một người một yêu lại kề vai sát
cánh bay xuống phía dưới, không chút hứng thú quay đầu nhìn lại cấm chế.

***

Một đão hỏa diễm màu bạc phun ra, sau một
thoáng đã đem trước mắt quang ti dày đặc phía trước hóa thành hư ảo.

Tiếp theo bóng người chợt lóe, cả người Hàn
Lập liền hiện trước mặt vách tường tầng thứ chín.

Nhìn vách tường trắng tinh gần trong gang
tấc, chỉ thấy bên ngoài có một đám phù văn màu bạc lớn nhỏ chớp động không
thôi, có vẻ vô vùng thần bí. Trên mặt Hàn Lập lộ ra một tia ngưng trọng.

Phù văn màu bạc này không tầm thường, là
một loại cấm chế không gian tác dụng trên vách tường, bí thuật công pháp căn
bản không có phản ứng.

Nhưng may mắn là hắn có một số không gian
thần thông, xâm nhập qua vách tường này không mấy khó khăn.

Tâm niệm Hàn Lập chuyển động một chút. Hai
tay bấm niệm pháp chú, đột nhiên trên trán hiện ra một đão hắc quang. Nó vừa
lưu chuyển thì một vết Huyết ngân nhanh chóng mở rộng, một con mắt yêu đen thui
trong suốt hiện lên.

Yêu mục liếc mắt nhìn vách tường một cái,
nhất thời từ giữa mắt kích bắn ra một đão ô quang, chợt lóe vào trên vách
tường.

Tức thời một màn quỷ dị xuất hiện.

Ô quang vừa tiếp xúc vách tường thì phù văn
màu bạc lại ảm đãm tiêu tán đi.

Trong miệng Hàn Lập quát khẽ một tiếng, đão
ô quang cỡ ngón tay tục to lên gấp mấy lần.

Nhất thời tường trắng trước mắt rung động,
quỷ dị hiện ra một lỗ hổng hình tròn đen tuyền đường kính cỡ hơn thước.

Trong mắt Hàn Lập chợt lóe hàn quang, ô
quang trên trán vừa thu lại, liền hóa thành một đão thanh hồng nhập vào trong
lỗ hỗng.

Ngay sau đó, lỗ hổng chợt lóe rồi biến mất
trên vách.

Hàn Lập thấy trước mắt sáng ngời, thân ảnh
từ trong hư không thoáng hiện ra.

Hắn xuất hiện ở trong một rừng cây, vừa lúc
dưới một cây cổ thụ màu xanh thật lớn.

Nhưng khiến cơ mặt hắn rung một chút chính
là, cách hắn hơn trượng có một trung niên nam tử cùng một tử nữ mỹ miều, đang
dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn hắn.

Hàn Lập thở dài một hơi, hai cánh tay đồng
thời vừa động.

Chỉ nghe răng rắc hai tiếng quái dị, hai
cánh tay đột nhiên dài ra mấy lần vỗ tới.

Bộp bộp hai tiếng trầm đục, đôi nam nữ chưa
kịp lên tiếng đã bị hắn đánh ngã xuống đất.

Bất quá là một đệ tử Kết đan kỳ cùng một
Trúc Cơ kỳ của Lũng gia, hắn không tùy tiện hạ tử thủ, chỉ là đem một tia pháp
lực nhập vào trong thần thức hai người, làm cho bọn họ hôn mê bất tỉnh.

Hàn Lập cũng không khách khí, bàn tay lại
hướng trung niên nam tử đánh ra một trảo, nam tử lập tức rơi vào trong ngũ chỉ.

Trên mặt Hàn Lập chợt lóe thanh khí, nhất
thời thi triển Sưu Hồn thuật!

Sau một lát công phu, sắc mặt Hàn Lập hơi
trầm, buông tay trên đầu nam tử xuống, lại đem nữ tử một phát bắt được, đồng
dạng thi pháp một phen.

Kết quả sau khi Hàn Lập buông nữ tử tuổi
trẻ thì tự thì thào vài câu:

“Quả nhiên Khí Linh Tử bị đưa đến Lũng gia
này. Lão phụ kia nhân là chủ muội muội của Lũng gia gia chủ, đáng tiếc trong
thần niệm của đệ tử đã bị bí mật thi pháp, tin tức hữu dụng thật sự không có
mấy.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3