Giang Nam tài nữ - Đệ nhất khuynh thành - Chương 25 - 26 - 27
CHƯƠNG 25:
HOÀI NGHI.
Ngọc phi mang
theo nụ cười tiến vào Ngự Thư Phòng, tuy nhiên vừa nhìn thấy Nhược Lam nụ cười
của nàng có phần gượng gạo, vội vàng cuối đầu che đi sự thiếu tự nhiên của
mình, nàng dịu dàng nói:
“Thần thiếp tham
kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”
“Ân, ái phi
không cần đa lễ.” Nam Phong Thiên Hạo mỉm cười, từ tốn nói.
“Bệ hạ, triều
chính bận rộn người hẳn là vất vả. Thần thiếp lo lắng không yên cho nên nấu một
ít chè long nhãn mang đến đây.” Ngọc phi nhẹ nhàng bước về phía trước, nắm nhẹ ống
tay áo của Nam Phong Thiên Hạo, nhu thuận nói.
Nghe vậy, Nam
Phong Thiên Hạo thầm liếc mắt nhìn về phía Nhược Lam, sau đó một tay vòng qua
ôm eo của Ngọc phi, cao giọng nói:
“Haha, quả nhiên
là ái phi của trẫm, chỉ có nàng mới chu đáo như thế.”
Hành động này của
Nam Phong Thiên Hạo khiến Ngọc phi vô cùng sửng sốt, hoàng thượng hôm nay bị
sao vậy? Mọi khi chỉ có hai người hắn vẫn không như thế thân mật với nàng, huống
hồ hiện tại lại có mặt nhiều người như vậy.
“Biểu ca a, ở
đây có một tiểu cô nương chưa gả, ba đại nam nhân chưa thú thê, phu thê các người
ân ân ái ái như vậy trước mặt chúng ta có phải hay không quá mức bất lịch sự?
Ban đêm còn chưa đủ hay sao lại còn kéo đến tận ban ngày. Nếu là ham muốn như
thế thì ít ra cũng phải cho bốn người bọn ta lui ra rồi hai người muốn làm gì
thì làm chứ.” Nhược Lam chống cằm nhìn chằm chằm bọn họ, lạnh lùng nói.
Thượng Quan Cẩn,
Nam Phong Dịch Thiên cùng Nam Phong Khuynh Tuấn đang tao nhã uống trà thì bỗng
nhiên ho sặc sụa, khóe miệng co giật muốn cười nhưng lại không dám cười.
Cánh tay ôm eo
Ngọc phi của Nam Phong Thiên Hạo trở nên cứng ngắc, Ngọc phi thì bởi vì xấu hổ
mà cúi gầm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên.
“Haha, biểu muội
đây là đang ghen tị sao?” Nam Phong Thiên Hạo nhướng mày hỏi.
“Nha, cũng có
đôi chút ganh tị. Dù sao chính huynh là người đã tứ hôn cho muội, hay là bây giờ
công bố luôn nhỉ?” Nhược Lam híp mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhếch miệng trả lời.
Vừa nghe đến hai
chữ tứ hôn, Nam Phong Thiên Hạo mày kiếm chau lại nồng đượm, cả người tản mác
ra một loại khí thế thâm trầm đến đáng sợ.
Thấy vậy, Nam
Phong Khuynh Tuấn thức thời cười haha hai tiếng, cao hứng nói:
“Nha, mùi thơm
quá, hoàng huynh người vẫn là nên ăn chè long nhãn đi thôi, để lâu sẽ nguội đấy.”
Nghe Nam Phong
Khuynh Tuấn nói, Ngọc phi cũng lập tức gật đầu, xắn nhẹ ống tay áo múc một chén
chè cho Nam Phong Thiên Hạo.
Khoảnh khắc cánh
tay trắng noãn của Ngọc phi ẩn hiện sau làn áo, một đôi tử mâu lạnh lùng cũng đồng
thời xuất hiện. Nam Phong Dịch Thiên, Nam Phong Khuynh Tuấn cùng Thượng Quan Cẩn
cảm nhận được sự bất thường liền nghiêng đầu nhìn Nhược Lam, men theo ánh mắt của
nó nhìn chằm chằm vào cánh tay của Ngọc phi.
Đột nhiên Nhược
Lam sắc mặt tái mét, ôm ngực thở gấp, vô lực ngả người dựa vào ghế.
“Biểu muội, muội
làm sao vậy?” Nam Phong Khuynh Tuấn giật mình hét lên.
Nghe thấy tiếng
hét của Nam Phong Khuynh Tuấn, Nam Phong Thiên Hạo nhanh chóng đẩy Ngọc phi ra
một bên, biểu tình thập phần vội vã chạy tới bế Nhược Lam vào lòng, gằn giọng
quát:
“Lập tức gọi Ngự
y”!
“Ưm, không cần
đâu, chỉ là không khí ở đây ngột ngạt dẫn tới khó thở, cho muội muội trở về
Tinh Tú Cung nghỉ ngơi là được.” Nhược Lam nhíu mày, thở dốc nói.
Nghe Nhược Lam
nói vậy, hàng lông mày nhíu chặt mới giãn ra được một chút, hoài nghi hỏi:
“Thật sự không
sao?”
Nhược Lam không
trả lời, chỉ khẽ gật đầu một cái, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.
“Được rồi, đích
thân trẫm sẽ đưa muội về.”
“Hoàng thượng!
Người cứ giao biểu muội cho đệ là được rồi, muội ấy cũng đã nói là không sao,
người cũng đừng nên quá lo lắng. Huống hồ Ngọc phi còn ở đây.” Nam Phong Dịch
Thiên tiến lên chắn phía trước, nhanh như chớp bế lấy Nhược Lam từ trong tay
Nam Phong Thiên Hạo, thấp giọng nói.
“Ân, ngũ ca nói
không sai, biểu muội cứ giao cho bọn đệ là được rồi.” Nam Phong Khuynh Tuấn
cũng tiến lên, chắn trước mặt Nam Phong Dịch Thiên.
“Thần nghĩ vẫn
là nên đưa Quận chúa về Tinh Tú Cung càng sớm càng tốt, ở đó không khí trong
lành sẽ giúp ích cho việc thuận khí của nàng. Bệ hạ, chúng vi thần xin được
phép cáo lui.”
Dứt lời, bốn người
lập tức xoay người rời đi, không thèm quan tâm Nam Phong Thiên Hạo có chấp thuận
hay không.
Tinh Tú Cung.
Sau khi được Nam
Phong Dịch Thiên bế trở về Tinh Tú Cung, Nhược Lam liền đuổi tất cả hạ nhân ra
ngoài. Trong tẩm phòng hiện tại chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Nhược Lam đưa
tay lên miệng ngáp một cái, uể oải tựa vào ghế, hớp một ngụm trà sau đó nói:
“Ba người nghĩ
sao?”
“Cánh tay của Ngọc
phi nương nương bị thương. Hơn nữa dấu vết này trùng hợp thay lại khớp với móng
vuốt của chim ưng.” Thượng Quan Cẩn nhíu mày trả lời.
“Muội đang nghi
ngờ Ngọc phi chính là nội gián?” Nam Phong Khuynh Tuấn chống cằm nhìn chằm chằm
Nhược Lam, lắc lắc cái đầu nói.
“Ân! Nhưng sao
huynh lại nhìn muội như thế?” Nhược Lam gật đầu, mỉm cười trả lời.
“Haizzz, vừa rồi
muội diễn kịch thật sự là quá xuất sắc đó, báo hại ta một phen đứng tim.”
“Nha, chỉ có
mình huynh là bị lừa, hai người kia đâu có thế.” Nhược Lam bĩu môi, chỉ tay về
phía Nam Phong Dịch Thiên và Thượng Quan Cẩn.
Nghe vậy, Nam
Phong Khuynh Tuấn quay ngoắt đầu lại, trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Nam Phong Dịch
Thiên và Thượng Quan Cẩn bị ánh mắt của hắn nhìn đến rợn người, chỉ biết cười
haha hai tiếng liếc mắt nhìn sang chỗ khác.
Nhìn biểu tình
trẻ con của Nam Phong Khuynh Tuấn, Nhược Lam vui vẻ giải thích.
“Thật ra lúc đó
muội là dùng ngân chân điểm vào huyệt Chấn thủy, vùng tiếp giáp giữa bụng và ngực
để gây ra trạng thái khó thở, như vậy mới có thể đánh lừa được tên đáng ghét
kia.”
“Hừm, dù sao
cũng không phải mình ta bị lừa, tạm tha cho muội đó.” Nam Phong Khuynh Tuấn bĩu
môi nói.
“Ngũ ca, còn
huynh?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nam Phong Dịch Thiên, huynh ấy
hình như có tâm sự. Vừa rồi lúc nó nhắc tới ý kiến nghi ngờ Ngọc phi là nội
gián, rõ ràng nhìn thấy huynh ấy khẽ nhíu mày. Ngũ ca, huynh thật sự có rất nhiều
bí mật, phải chăng Ngọc phi cũng là một trong những bí mật ấy?
Nghe Nhược Lam hỏi
đến mình, Nam Phong Dịch Thiên thở dài một hơi, thấp giọng trả lời:
“Không có bằng
chứng huynh không thể vội vàng kết luận, vết thương trên tay Ngọc phi, có thể
là tình cờ cũng có thể giống như muội nói. Huynh sẽ điều tra về điều này.”
Nghe được câu trả
lời của hắn, Nhược Lam nhếch miệng cười một cái, huynh là đang do dự, rốt cuộc
là vì sao đây a?
CHƯƠNG 26: TIỂU ĐÔNG TÂY. (*)
Tinh Tú Cung.
Đêm nay vầng trăng trên cao thật tròn, ánh trăng
bàng bạc xuyên qua mọi ngóc ngách hòa quyện cùng mùi thơm thoang thoảng của Dạ
Lai Hương càng khiến cho cảnh vật trong Tinh Tú Cung huyền ảo khác thường.
Nhược Lam đang dần dần chìm vào giấc ngủ thì bỗng
nhiên, một đạo ánh sáng lóe lên làm nó giật mình. Vội vàng mở mắt nhìn chằm chằm
vào khoảnh không trước mặt, Nhược Lam lập tức kinh ngạc nhìn hai miếng ngọc bội,
một khắc chữ Thiên Di, một khắc chữ Trân Lam đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh
nhạt lượn lờ dưới ánh trăng bạc.
Tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, chưa kịp suy
nghĩ được gì thi hai khối ngọc đã tách nhau ra rồi “Bùm” một phát, miếng ngọc
không thấy đâu nữa, đổi lại là hai nhân ảnh, một xanh lục, một xanh lam, tròn
tròn nho nhỏ cực kì đáng yêu.
Bé thân mặc xanh lục có mái tóc xoăn cùng đôi mắt đồng
dạng xanh lục, mũi cao, hai má căn tròn, đôi môi đỏ tươi thập phần khả ái. Bé
thân mặc xanh lam tóc dài tới eo, mắt to màu lam, hai má hồng hồng, môi mỏng
nam tính, nhếch miệng mỉm cười nhìn Nhược Lam.
“Liễu Mặc, Lãnh Huyết tham kiến chủ nhân.” Hai bé lục
lam lần lượt lên tiếng.
Nghe vậy, Nhược Lam mày liễu chau lại nồng đượm,
thanh âm này…
“Các ngươi là…lúc đó?” Nhược Lam trợn tròn mắt, chỉ
tay về hai người bọn họ, kinh ngạc hỏi.
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt của Nhược Lam,
Lãnh Huyết cười nhạt một tiếng, nhíu mày nói:
“Ân, giọng nói mà người nghe thấy lúc đụng độ với Tu
La Thất Kiếm chính là của bọn ta.”
“Chúng ta là linh thể ngự trị trong miếng ngọc phỉ
thúy mà người đang nắm giữ. Chắc hẳn Nam Phong Tử Đằng đã kể cho người về chúng
ta.” Liễu Mặc lượn một vòng quanh thân thể của Nhược Lam, líu lo nói.
Hai tiểu đông tây vừa dứt lời thì tay của Nhược Lam
trong vô thức liền đưa lên xoa xoa huyệt Thái dương, trong lòng rối rắm không
thôi.
Sau khi tỉnh dậy quả thật Nhược Lam có nhiều thứ muốn
hỏi nhưng bản thân lại không nhớ chính mình muốn hỏi điều gì. Ngay cả hai tiểu
đông tây quan trọng như vậy mà Nhược Lam cũng không tài nào nhớ nỗi, mãi cho đến
khi bọn họ xuất hiện, nó mới giật mình thảng thốt nhận ra. Điều này rốt cuộc là
sao đây?
Lãnh Huyết cũng mơ hồ cảm nhận được tâm tình bất thường
của Nhược Lam, lúc hắn và Liễu Mặc kết hợp với nhau chống lại ma khí của Tu La
Thất Kiếm cũng là lúc bên ngoài xuất hiện một luồng tiên khí vô cùng mạnh mẽ.
Sau đó cả hai người bọn họ bởi vì nguyên khí bị tổn thương trầm trọng cho nên mới
tạm thời ngủ sâu. Tuy nhiên trong lúc Lãnh Huyết ngủ sâu hắn rõ ràng cảm nhận
được luồng tiên khí đó tiếp cận Nhược Lam nhưng rất nhanh liền biến mất. Đó có
phải là nguyên nhân khiến Nhược Lam bất ổn như vậy? Thậm chí không thể nhớ nỗi
bọn họ là ai?
Liễu Mặc chớp chớp mắt, hết nhìn Nhược Lam lại quay
sang nhìn Lãnh Huyết, hai người này làm sao vậy? Tự nhiên im lặng hết thế?
“Các ngươi nói gì đi chứ? Khó khăn lắm mới ta mới tỉnh
dậy mà, hai người các ngươi ai nấy cũng đều đăm chiêu. Thật nhàm chán!” Liễu Mặc
chu mỏ, bất bình nói.
Nghe Liễu Mặc nói vậy, Nhược Lam mới nghiêng đầu
nhìn về phía hắn, khó hiểu hỏi:
“Tỉnh lại? Khó khăn?”
“Ân, trận chiến với Tu La Huyết Kiếm khiến chúng ta
mất khá nhiều nguyên khí không thể xuất hiện dưới hình dạng con người, cũng may
hôm nay tình cờ người lại đặt chúng ta dưới ánh trăng, mới khiến bọn ta hồi phục
được phần nào phần nguyên khí bị hao tổn.” Lãnh Huyết thở dài trả lời.
“Thật xin lỗi, làm liên lụy tới các ngươi.” Nhược
Lam cúi đầu, thấp giọng lên tiếng.
“Nha, không cần tự trách, đấy là bổn phận của chúng
ta mà.” Liễu Mặc nhào vào lòng Nhược Lam, nhu hòa lên tiếng.
“Chủ nhân, ta có thể hòi người một câu được không?”
Lãnh Huyết nhíu mày hỏi.
“Dĩ nhiên.” Nhược Lam ngẩng đầu, mỉm cười trả lời.
“Vào những đêm trăng tròn có phải hay không người
thường nằm mơ, mà giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại?”
“Mơ? Ta không có.” Nhược Lam lắc đầu nói.
Lời vừa dứt, Liễu Mặc lúc này đang ngồi trên đùi của
Nhược Lam liền đánh một cái giật mình, quay đầu nhìn về phía Lãnh Huyết. Chủ
nhân thế nhưng không nhớ! Không thể nào!
Ngược lại với phản ứng của Liễu Mặc, Lãnh Huyết chỉ
nhăn nhẹ đuôi lông mày một chút, sau đó liền rơi vào trầm tư. Quả nhiên là quên
hết tất cả, xem ra mọi chuyện đều liên quan tới luồng tiên khí kia. Chỉ là
không biết kẻ kia là bạn hay thù, làm vậy với mục đích gì?
Cảm nhận được sự khác thường của hai tiểu đông tây,
Nhược Lam lo lắng hỏi:
“Sao vậy? Có phải ta đã quên thứ gì?”
“Cũng không có gì quan trọng, quên cũng tốt.” Lãnh
Huyết trầm mặc nói.
“Nhưng…” Nghe những lời khó hiểu của hắn, Nhược Lam
càng thêm bồn chồn, đang tính mở miệng hỏi thêm thì đột nhiên cơn buồn ngủ ập tới,
Nhược Lam vô thức chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Nhược Lam ngủ say, thanh âm non nớt của Liễu
Mặc lập tức vang lên:
“Ngươi là biết chuyện gì đang xảy ra đúng không? Tại
sao chủ nhân lại không nhớ được gì?”
“Hử? Ta làm sao biết được, chẳng qua việc chủ nhân
không nhớ gì về kí ức tiền kiếp không phải là một chuyện tốt sao?” Lãnh Huyết
nhướng mày trả lời, sau đó quay người biến mất vào ngọc bội.
Thấy vậy, Liễu Mặc tức tối giậm chân, trong lòng
không ngừng chửi rủa. Lãnh Huyết chết tiệt, cư nhiên dám đánh trống lảng với
ta. Đêm nay nhất định sẽ không cho ngươi ngủ yên giấc!.
Chú thích: (*) Tiểu
đông tây: Hàm ý chỉ những vật dễ thương, khả ái.
CHƯƠNG 27:
THẬP TAM CÔNG CHÚA.
Tinh Tú Cung.
Nhược Lam híp mắt,
đưa tay lên miệng ngáp một cái, nhíu nhíu mày nhìn hai con người trước mặt, thấp
giọng hoi:
“Đại biểu ca,
ngũ biểu ca, hai người rảnh nhỉ, sáng sớm không có chuyện gì làm hay sao lại chạy
đến chỗ này?”
“Trẫm nhớ trước
đây trẫm đã nói ra lý do rồi, biểu muội a, sao cứ bắt trẫm phải lặp lại.” Nam
Phong Thiên Hạo nhếch miệng trả lời.
“Ngũ biểu ca của
muội không có rảnh như ai đó, ta đến đây là vì có chuyện muốn nói với muội.”
Nam Phong Dịch Thiên liếc Nam Phong Thiên Hạo một cái, tiếu tựa phi tiếu nói.
Nghe vậy, Nam
Phong Thiên Hạo lập tức quay sang nhìn hắn, thanh âm đầy oán hận:
“Ngũ đệ, càng
ngày ta càng thấy đệ xem thường ta.”
“Hửm? Có sao? Đại
ca, huynh nghĩ quá nhiều rồi.” Nam Phong Dịch Thiên chớp chớp mắt trả lời.
Hành động này của
hắn khiến cho cả Nhược Lam lẫn Nam Phong Thiên Hạo đồng thời sửng sốt. Từ lúc
nào mà Ngũ vương gia nổi tiếng trầm tĩnh lạnh lùng lại có biểu hiện trẻ con y hệt
Bát vương gia Nam Phong Khuynh Tuấn thế này? Không phải là ở cạnh nhau quá nhiều
nên bị lây nhiễm đấy chứ?
“Hoàng thượng,
ngươi chắc hẳn cũng nghe thấy lời của ngũ ca.” Nhược Lam ho nhẹ một cái, mỉm cười
nhìn Nam Phong Thiên Hạo.
Lời vừa dứt, sắc
mặt của hắn cũng lập tức tối sầm, nhướng mày hỏi:
“Biểu muội này
là đang đuổi khéo trẫm? Hai người các ngươi rốt cuộc là đang mưu tính chuyện
gì? Tại sao không thể nói trước mặt trẫm?”
“Nha, cái đó…”
Nhược Lam nói
còn chưa có hết câu thì đã bị thanh âm chói tai của Chu công công làm cho gián
đoạn.
“Bẩm hoàng thượng,
nô tài có chuyện bẩm báo.”Chu công công thở hổn hển, quỳ xuống đất, lo lắng
nói.
“Có chuyện gì? Tại
sao lại gấp gáp như thế?”
“Khởi bẩm hoàng
thượng, Thập tam công chúa bị ngã xuống hồ sen ở Lạc Tứ Cung.” Chu công công vừa
nói, thân hình cũng theo đó mà run lẩy bẩy.
“Cái gì!” Lời vừa
nói ra, Nam Phong Thiên Hạo khuôn mặt lộ rõ sự bất an, lớn giọng quát.
“Hoàng thượng
xin người đừng quá lo lắng, cũng may lúc đó có Đại nô tỳ bên cạnh Tịnh phi nhảy
xuống cứu, hiện tại Thập tam công chúa đang được Ngự y chữa trị tại Ngữ Ninh
Cung.”
Nghe xong lời
Chu công công nói, hai hàng lông mày của Nam Phong Thiên Hạo mới từ từ giãn ra,
khẽ nghiêng đầu nhìn Nhược Lam một cái rồi trầm giọng nói:
“Bãi giá Ngữ
Ninh Cung.”
Sau khi Nam
Phong Thiên Hạo rời đi, Nhược Lam liền lập tức chạy tới nắm tay áo của Nam
Phong Dịch Thiên, cao hứng nói:
“Biểu ca, chúng
ta cũng đến đó đi a.”
“Tiểu nha đầu,
muội là muốn xem kịch vui à? Chuyện của Ngọc phi lẽ nào muội không muốn biết?”
Nam Phong Dịch Thiên búng nhẹ một cái lên trán của Nhược Lam, ôn nhu nói.
“Vừa nãy chẳng
phải Chu công công bảo Thập tam công chúa được cứu bởi nô tỳ thiếp thân của Tịnh
phi hay sao? Ai nha, không phải trùng hợp như thế chứ? Còn chuyện của Ngọc phi
từ từ tính cũng được, không cần gấp”
Nhìn thấy vẻ mặt
ham vui của Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên chỉ có thể lắc đầu thở dài một cái,
sau đó nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, vậy
thì đi! Dù sao ta cũng muốn ghé thăm muội ấy.”
Ngữ Ninh Cung.
Sau khi Nam
Phong Thiên Hạo đặt chân vào Ngữ Ninh Cung không bao lâu thì Nhược Lam và Nam
Phong Dịch Thiên cũng tới.
Lúc này trong Ngữ
Ninh Cung chỉ còn lại ba người. Nhược Lam đưa mắt quan sát cách bài trí bên
trong. Ngữ Ninh Cung bày biện đơn sơ nhưng lại không mất đi vẻ phong nhã của
hoàng cung. Phong thủy cũng rất tốt nha, không khí thoáng đạt trong lành, xem
ra Thập tam công chúa này con mắt nhìn cũng không tồi. Tuy nhiên có một điều
làm Nhược Lam chú ý đó chính là mùi thuốc bắc nồng đượm nơi đây, có phải hay
không thập tam công chúa thân thể kiều nhược, rất dễ bị bệnh?
Nhìn thấy Nhược
Lam chau mày, Nam Phong Thiên Hạo lập tức lên tiếng:
“Khó chịu vì mùi
thuốc phải không? Y Ninh muội ấy từ nhỏ cơ thể yếu ớt ngày ngày phải uống thuốc
mới có thể sống sót.”
Nghe Nam Phong Dịch
Thiên giải thích, mày liễu của Nhược Lam lại càng nhíu chặt hơn. Phải uống thuốc
để suy trì mạng sống ư? Rốt cuộc là mắc phải căn bệnh gì mà ra nông nỗi như thế?
Nghe thấy tiếng
động phát ra từ tẩm phòng của Thập tam công chúa, ba người bọn họ lập tức tiến
vào bên trong.
“Y Ninh, muội tỉnh?”
Nam Phong Thiên Hạo nhíu mày hỏi.
Đáp lại câu hỏi
của hắn, Thập tam công chúa chớp mắt liên hồi, rồi đột nhiên nàng bật người dậy,
hét lớn:
“AAAAAAAAA, soái
ca kìa, lão thiên a! Cuối cùng bổn tiểu thư cũng được xuyên không.”
Lời vừa nói ra,
ba người còn lại trong phòng cũng theo đó mà trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nữ
nhân trước mặt.
Nhược Lam vẫn
còn đang ngẩn người trước tình huống đầy bất ngờ này thì đột nhiên bả vai đã bị
nắm chặt lắc qua lắc lại.
“Á, Asagi chan!
Đúng là mi rồi, con nhỏ kia, tại sao xuyên mà không báo với ta một tiếng hả?
Báo hại ta không có ai để chơi cùng.”
Nghe thấy giọng
điệu chanh chua đầy chất vấn của Thập tam công chúa, Nhược Lam lập tức vươn tay
chỉ thẳng vào mặt nàng, hồ nghi hỏi:
“Ann chan?”
“Bingo! Bạn với
chả bè, tưởng mi quên ta luôn rồi chứ.” Thập tam công chúa chống nạnh, bĩu môi
trả lời.
Câu trả lời của
Thập tam công chúa càng khiến cho Nhược Lam kinh ngạc không thôi.
“Làm sao mi
xuyên được?”
“Hừm, sao trăng
gì? Tại mi chứ ai, qua nhà kiếm mi chơi ai dè bà cô đanh đá và quái vật không
tuổi nhà mi liền ném vô trong mặt ta một câu, nói rằng mi xuyên không về cổ đại
rồi. Thế đấy, mi đi mà không chịu rủ ta theo làm ta bức rức chịu không được, thế
là ta ra hồ bơi xả stress. Nào ngờ vừa ra đến nơi liền thấy một thằng nhóc té
xuống hồ, mà cái hồ bơi sâu cũng phải hai mét, một thằng nhỏ như nó làm sao mà
bơi ở trong đó được, với lại nhìn sắc mặt nó tái nhợt thế là ta không suy nghĩ
gì hết liền nhảy xuống cứu nó.”
“Rồi! Stop, bạn
Asa đa hiểu vấn đề ngay và luôn. Hóa ra xuyên được là vì có người không biết
bơi lại ham hố nhảy xuống cứu người chết đuối chứ gì?”
“Thì đó, lúc nhảy
xuống rồi ta mới nhớ hóa ra mình không biết bơi, ta sợ quá vùng vẫy la hét một
hồi thì bỗng nhiên một trận cuồng phong kéo đến, ta nhìn thấy một con giun, à
không, không phải giun mà là một con rồng. Ta đang lơ ngơ không biết gì thì cái
thằng nhỏ ôn dịch kia hắn nói hắn là con trai của thủy thần, vì trốn phụ vương
xuống nhân gian chơi mà bị yêu ma hãm hại té xuống dưới này, đang định hóa thân
lại thành hình rồng thì tự nhiên ta lại nhảy xuống, hắn không biết phải làm thế
nào, bản thân bị thương mà lại còn đèo bồng thêm cả ta, sau đó may thay cái lão
già giun đất à quên phụ vương của hắn đến cứu mới thoát được.”
Nghe Thập tam
công chúa líu lo một hồi, khóe miệng Nhược Lam co giật không thôi, hít sâu một
hơi, lớn giọng quát:
“Con điên kia!
Có biết thủy thần trong truyền thuyết là một siêu cấp tuyệt đỉnh soái ca không
hả, ở đâu lòi ra cái danh hiệu lão già mà còn gắn thêm chứ giun đất vào. Người
ta là rồng là đại long đấy biết chưa hả?”
“Ờ thì, ta đâu
có phải là nhà khảo cổ học như mi đâu làm sao ta biết được mấy cái đó chứ” Thập
tam công chúa chu mỏ phản bác.
“Hừ, rồi sau đó
thủy thần cảm thấy nhân gian hiếm có người nào không biết bơi mà lại quên cả bản
thân đi cứu người khác cho nên mới phá lệ đáp ứng điều kiện của mi, cho mi
xuyên không chứ gì?”
“Ân, ta nói nha,
mi không hổ là bạn ta, thông minh dễ sợ luôn á. Cơ mà ta cứ tưởng đến đây sẽ
thành người câm vì ta đâu có biết nói tiếng Hán, còn là Hán cổ nữa chứ, may
thay khi nhập vào cái thân xác này, toàn bộ trí nhớ của nàng ta đều được lưu lại,
hắc hắc cho nên ta mới có thể nói được Hán cổ.”
Nam Phong Thiên
Hạo cùng Nam Phong Dịch Thiên cuối cùng mới định thần lại nhìn cảnh tượng trước
mặt, nhíu mày hỏi:
“Biểu muội, nàng
ta là ai?” Nam Phong Thiên Hạo cất tiếng hỏi.
“Nàng ấy là bằng
hữu của ta ở thế giới bên kia”
“Vậy còn Thập
tam muội muội?” Nam Phong Dịch Thiên cũng lên tiếng hỏi.
“Muội e là nàng ấy
đã nhập vào thân xác của tiểu nha đầu này ở thế giới bên kia rồi.”
“Ý muội là tá
thi hoàn hồn?” Nam Phong Dịch Thiên hoài nghi hỏi
“Ân! Bất quá hai
người yên tâm đi, ở chỗ của muội y học rất phát triển. Thập tam công chúa xuyên
đến đó tuyệt đối không có hại.”
“Nếu là như vậy
thì tốt rồi, trẫm cũng không quá khắt khe, chuyện này ngoài những người cần biết
thì tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Y Ninh vẫn là Y Ninh, bất quá mọi hành
động, cử chỉ đều phải hết sức cẩn thận.” Nam Phong Thiên Hạo thấp giọng dặn dò.
“Đa tạ.”
“Như vậy nghĩa
là chúng ta lại có thêm một muội muội từ trên trời rơi xuống rồi.” Nam Phong Dịch
Thiên tay cầm cây quạt phẩy phẩy nói.
“Ai nha, lại
thêm có thêm một soái ca nữa kìa. Cổ đại này ăn cái giống gì mà sản sinh ra nhiều
mỹ nam thế nhỉ? Thật là ngưỡng mộ quá đi mà.” Thập tam công chúa đưa tay lên miệng
cười duyên một cái, chớp nhẹ hàng mi nhìn chằm chằm Nam Phong Dịch Thiên.
Bắt gặp ánh mắt
này của nàng, Nam Phong Dịch Thiên bất giác nổi da gà, từ trước đến giờ chưa có
ai nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, hắn là hắn sợ nhất nữ nhi nào nhìn hắn như thế.
Trong lòng đánh một cái giật mình, Nam Phong Dịch Thiên cười ha ha hai tiếng, từ
tốn nói:
“Xem ra muội muội
không còn gì đáng lo nữa, ta chợt nhớ ra ở Bình Nam vương phủ có chuyện cần giải
quyết, ta phải trở về.”
Lời vừa dứt, Nam
Phong Dịch Thiên cũng theo đó mà mất tăm mất dạng không thấy đâu nữa.
Nam Phong Thiên
Hạo vốn là người thức thời, nhìn thấy biểu hiện của ngũ đệ như thế, hắn cũng
nhanh chóng cáo từ trở về Ngự thư phòng.
Lúc này trong Ngữ
Ninh Cung chỉ còn lại Nhược Lam và Thập tam công chúa.
“Ta không ngờ
tên giun già, ý nhầm lão long vương đó hào phóng đến như vậy. Vốn chỉ xin hắn
cho nhập vào xác của vị tiểu thư nào đó thôi, nào ngờ hắn cho ta thành công
chúa luôn. Hớ hớ, số ta thiệt là sung sướng quá đi, trong cung sơn hào hải vị,
kỳ trân dị bảo cái gì mà không có, ta giàu to rồi.” Thập tam công chúa vui mừng
hét lên.
“Dẹp ngay cái ý
tưởng đó đi, kể cho ta sự tình ở Lạc Tứ Cung đi.”
“À, cái con quỷ
cái gì gì đó dám hại ta.” Y Ninh lớn tiếng nói.
“Mi là đang nói
Tịnh phi?”
“À đúng rồi Tịnh
phi! Theo những gì trí nhớ của cỗ thân thể này để lại, Y Ninh trước kia vì có
lòng tốt, sợ nàng ta bị cấm túc trong cung ba tháng sẽ buồn cho nên mới ghé
thăm, ai dè nàng ta hình như ganh tị với Y Ninh hay sao ý, cố tình gạt chân để
Y Ninh té xuống hồ sen.”
“Nha nha, trong
cung ta ghét Tịnh phi nhất đó, ta biết mi hữu thù bất báo phi quân tử, cho nên
chuyện của Tịnh phi giao cho mi xử đấy.” Nhược Lam vỗ vỗ vai Y Ninh, vui vẻ
nói.
“Há há, ngon lắm
chớ nói! Ta nhất định khiến nàng ta sống không được chết cũng không xong.” Thập
tam công chúa vừa nói, vừa xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình.
Nhìn thấy hành động
này của Y Ninh, Nhược Lam lườm nàng một cái, mỉm cười nói:
“Được rồi cô
nương, tôi biết là cô đói bụng, đợi đấy tôi kêu người làm đồ ăn cho cô.”
“Oa, Asagi chan,
suki desu” (*) Thập tam công chúa vui mừng, nhảy bổ vào người Nhược
Lam.
“Vâng, tôi biết
rồi cô nương! Giờ tôi có việc phải giải quyết, khi khác sẽ quay lại thăm cô.”
“Ân, đi đi a.”
Sau khi bước ra
khỏi Ngữ Ninh Cung, Nhược Lam mỉm cười vui vẻ, xem ra Tịnh phi sắp bước vào những
chuỗi ngày gà bay chó sủa rồi a!
Chú thích: (*) Suki
desu: Tôi yêu bạn rất nhiều.

