Phàm nhân tu tiên - Chương 1791 - 1792
Chương 1791: Phá không dị biến
Hàn Lập khẽ động, ánh mắt chợt lóe rốt cuộc
cũng thấy rõ ràng tình cảnh bên trong hố to phía dưới.
Chỉ thấy Ngũ Sắc Khổng Tước nằm thẳng, móng
vuốt hướng lên trời, tuy rằng linh vũ trên người hỗn độn, bộ dáng tựa hồ bị
trảm rụng không ít, nhưng rõ ràng vẫn chưa thực sự tổn hại quá lớn.
Hơn nữa ngay sau đó, từ miệng Khổng Tước
phun ra tiếng người tựa hồ đang phát ra chú ngữ huyền ảo.
Tầng tầng ngũ sắc quang trận ngoài thân
Khổng Tước xoay quanh, sau một trận vù vù lại hướng tới một nơi trên tầng trời
nhanh chóng hội tụ.
Hàng trăm quang trận nhỏ quay tròn ngưng tụ
thành một ngũ sắc quang trận đường kính mấy trăm trượng.
Từng trận phạm âm thật lớn từ trong trận
truyền ra, đồng thời cũng tản ra linh quang ngũ sắc cực kỳ kinh người.
Hàn Lập thấy thế thì trong mắt chợt lóe hàn
quang, song thủ cực lớn của Cự Viên đột nhiên hợp lại trước người.
Sau khi kim quang chợt lóe, hai thanh kim sắc
cự kiếm ở nháy mắt nhập lại thành một.
Lúc này Cự kiếm dài chừng ba bốn mươi
trượng chớp động kim quang, thân kiếm mơ hồ có một con Giao long màu xanh ở
trong bay múa, bộ dáng kinh người giống như tùy lúc đều có thể nhất phi trùng
thiên (1).
Một tiếng “Trảm.” bỗng phát ra từ trong
miệng Cự Viên!
Cự kiếm nhoáng lên một cái lập tức bắn tới
phía trước.
Trong phút chốc, một đão kiếm quang mờ ảo
trảm xuống, chợt lóe liền biến thành hơn trăm trượng, ở giữa phong lôi hung
hăng trảm lên phía trên quang trận.
“Phốc.” một tiếng!
Thanh quang chợt hiện nơi cự đãi quang
trận, giống như tờ giấy mỏng bị bạo liệt xé rách, nhưng sau một cái quay cuồng,
ngũ sắc quang hà chớp động thì lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Một trảm vừa rồi dường như không chút hiệu
quả đối với quang trận này.
Trong mắt Cự Viên hiện một tia ngoại ý
nhưng lại cười lạnh một tiếng, cự kiếm trong tay rung lên, không có chút do dự
lại một lần nữa chém xuống.
Với sự lịch duyệt của Hàn Lập tự nhiên rất
rõ ràng, quang trận này tuyệt không phải không thể hư hao, chỉ cần trảm nhiều
liền có thể công phá.
Đão thanh quang thứ hai tuy thanh thế lớn
hơn lần trước nhưng vừa ly khai cự kiếm thì đồng thời, tiếng chú ngữ trong
miệng Ngũ Sắc Khổng Tước phía dưới đột nhiên dừng lại, tiếp theo giương một
móng vuốt hướng về hư không điểm một cái.
Nhất thời một tiếng quái thanh thống khổ
bỗng truyền ra từ một địa phương khác.
Hàn Lập rùng mình, xoay chuyển ánh mắt lướt
qua hướng phát ra tiếng hô.
Chỉ thấy bên kia, con lôi thú đang cùng
Phạm Thánh kim thân giao chiến quyết liệt, giờ phút này thần tình lại tỏ ra vẻ
thống khổ.
Bên ngoài thân Lôi Thú tiếng sấm nổi lên,
tam sắc điện hồ tuôn ra, cả thân hình được một tầng lưới lôi quang bao phủ,
thân hình lại vừa động, lại trực tiếp từ bỏ trận chiến với kim thân, hóa thành
một đoàn lôi quang ba màu tiến thẳng đến quang trận thật lớn.
Hàn Lập tuy chưa rõ con thú này hành động
ra sao nhưng cơ hồ theo bản năng cũng rống to một tiếng, một quyền đầu đầy lông
lá liền hướng lôi quang hung hăng đánh một kích.
Đồng thời Ma Anh điều khiển Phạm Thánh kim
thân, cũng thét dài một tiếng rồi hóa thành một đoàn kim quang, nhanh như chớp
mau chóng đuổi theo.
“Oanh.” một tiếng!
Một kích của Cự Viên đánh vào hư không, tuy
cách xa trăm trượng nhưng vô số các kim sắc quyền ảnh lớn nhỏ bỗng xuất hiện ở
phía trước lôi quang, như tia chớp đánh vào phía trước thân hình của lôi thú.
Lôi thú giận dữ “Gầm.” một tiếng, ngay cả
khi nó có lai lịch lớn, nhưng bị Cự Viên dụng toàn lực đánh một kích cũng không
thể đón đỡ, lưới lôi quang hộ thể vừa chạm vào một chút đã quyền ảnh bị phá hư,
thân hình theo đó chấn động mà bay ra ngoài.
Chỉ một lát trì hoãn này, Phạm Thánh kim
thân liền nhanh chóng đuổi theo, Kim Nhận trong tay lưu chuyển một trận, biến
ảo thành một Cổ kính kim sắc sáu mặt, nhoáng lên một cái, sáu đão cột sáng kim
sắc phun ra, liền hùng hổ hướng về lôi thú.
Tiếng bạo liệt nháy mắt phát ra, lôi thú bị
cột sáng đánh trúng thân hình nhất thời không thể ổn định, lại bị chấn bay đi,
thống khổ gầm nhẹ vài tiếng, tựa hồ bị một chút thương thế.
Phía dưới, Khổng Tước khổng lồ do Ngư điếm
chủ biến thành thấy vậy không khỏi khẩn trương. Trong miệng phát ra một tiếng
thét chói tai, giống như đang liều mạng thúc giục lôi thú.
Một tiếng “tiêm minh.” thê lương từ trong
miệng lôi thú phát ra, lôi quang sau lưng nó đãi phóng, tiếp theo ngay sau đó
một màn kinh người xuất hiện.
Sau lưng lôi thú “Phốc.”“ Phốc.”“ phốc.” ba
tiếng, lại đột nhiên hiện ra ba đôi cánh màu vàng, bạc, lam. Sáu chiếc cánh
đồng thời chớp vỗ một cái. Nhất thời phát ra một tiếng sấm, bỗng nhiên từ bên trong
tam sắc điện hồ chớp động, quỷ dị biến mất.
Phạm Thánh kim thân phát ra một cột sáng
theo sau, không ngờ nhất thời lại đánh vào hư không.
Hàn Lập thấy cảnh này thì tròng mắt co rụt
lại, cơ hồ theo bản năng lập tức xoay chuyển ánh mắt nhìn vào cự đãi quang trận
ở phía dưới, hơn nữa trên trán hắc quang chợt lóe, một con mắt đen thui quỷ dị
hiện lên.
Con mắt vừa động, một cột sáng màu đen theo
đó phun ra, lập tức cũng nhập vào hư không biến mất.
Quang trận cự đãi trên không chợt phát ra
một tiếng sấm, thân ảnh của lôi thú có ba đôi cánh ngay trong tiếng sét đánh
hiện ra.
Nhất thời một cột sáng màu đen cũng theo hư
không bắn ra, khoảng cách gần như thế, ngay cả lôi thú sau khi biến thân sử
dụng thần thông thuấn di kinh người mà căn bản không thể tránh.
Mắt thấy cột sáng màu đen chợt lóe, ngưng
tụ đánh lên trên mình lôi thú nhưng cự đãi quang trận lại bỗng nhiên phát ra
một tiếng vù vù, ngũ sắc linh quang đãi phóng, cột sáng màu đen lại quỷ dị rẽ
ngoặt một cái, lướt qua sát sạt bên cạnh lôi thú.
Lôi thú ngay sau đó cũng không chút do dự,
hai cánh mở ra, một đầu chui vào bên trong quang trận.
Hàn Lập không khỏi ngẩn ra.
Toàn cảnh hết thảy nhìn như phức tạp nhưng
trên thực tế chỉ tốn thời gian một nhịp hô hấp!
Ngũ Sắc Khổng Tước ở phía dưới hố to thấy
vậy, lại phát ra một tiếng thanh minh mừng rỡ, ngũ sắc linh quang bên ngoài
thân giống như thủy triều tuôn tới cự đãi quang trận, thậm chí hai cánh cùng
bản thể cũng hóa thành một đoàn linh quang tiến nhập vào trong đó.
Trong khoảnh khắc, phía dưới hư không ngoài
một quang trận thật lớn mơ hồ không còn thấy vật gì!
Quang trận lại bắt đầu biến hóa, sau khi
phát ra một tiếng gầm rú, hào quang đãi phóng, phun ra liên tục mấy chục cột
sáng ngũ sắc to thô.
Mỗi cái đều to chừng một người ôm, trực
tiếp phun nhập sương mù trắng mịt trên trời cao rồi biến mất.
Hàn Lập dừng một chút, chợt phát hiện có
tám mươi mốt cột sáng.
Còn chưa chờ hắn có phản ứng thì tám mươi
mốt cái cột sáng cùng lúc phun ra vô số ngũ sắc phù văn đi ra, ầm ầm chuyển
động.
Nhất thời một ngũ sắc cột sáng cực lớn từ
trong trung tâm quang trận hiện ra, chợt lóe lên rồi lập tức nhập vào không
trung biến mất một cách quỷ dị.
Ngay sau đó không gian tại chỗ cột sáng
biến mất truyền ra dao động mãnh liệt.
Một lỗ thủng màu bạc trống rỗng lộ ra ở
phía trên quang trận!
Ban đầu bất quá nắm chỉ bằng nắm tay nhưng
chớp động một cái, liền biến thành hơn trượng, một cỗ linh khí tinh thuần tới
cực điểm từ giữa tuôn ra.
“Ồ, đây là...”
Hàn Lập cảm nhận được cỗ tinh thuần linh
khí này, lại mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết,
tâm niệm lướt qua cực nhanh, bỗng nhiên nhớ tới linh khí tinh thuần này cực kỳ
tương tự nơi Quảng Hàn giới.
Hắn nhìn kia vùng hư không đang không ngừng
thành lỗ thủng lớn, trong nháy mắt đột nhiên có cảm giác không ổn xuất hiện
trong lòng. Không lưỡng lự vung một tay lên, kim sắccự kiếm trong tay được huy
động.
“Vù Vù” tiếng xé gió nhất thời mãnh liệt!
Vô số kim sắc kiếm quang lớn nhỏ cỡ bàn
tay, điên cuồng bắn tới lỗ thủng màu bạc kia, một bộ liều mạng muốn phá hư lỗ
thủng này.
Nhưng chuyện tình khiến Hàn Lập trong lòng
trầm xuống đã xảy ra!
Mặc cho kim sắc kim quang cuồng phong bão
táp lướt qua lỗ thủng màu bạc, nhưng hư không phụ cận chỉ vặn vẹo một
chút,dường như không chút hiệu quả.
Hơn nữa không chỉ thế, lỗ thủng bỗng nhiên
một tiếng vang thật lớn, tiếp theo một cột sáng màu bạc phun ra từ trong đó.
chợt lóe lên rồi trực tiếp tiến nhập vào đãi quang trận phía dưới.
Quang trận nổ vang, lập tức hào quang chói
lóa, các loại phù văn ào ạt tuôn ra, đồng thời cả tòa quang trận điên cuồng
khuếch trương ra bốn phía.
Cột sáng màu bạc bỗng nhiên dừng một chút,
hơn nữa lỗ thủng màu bạc lóe lên rồi lập tức biến mất, đãi quang trận đã cuồng
tăng thập bội, từ giữa phát ra ngũ sắc linh quang. Cơ hồ trải rộng hơn phân nửa
hư không phía dưới, làm cho người ta giống như đặt mình vào một vùng đãi địa
ngũ sắc, thật sự cực kỳ diễm lệ.
Cùng thời gian, theo trong lòng quang trận
truyền ra quái dị thanh âm của liễu phụ và và ấu nhi khóc nỉ non, khiến người
vừa nghe lập tức tinh thần hốt hoảng, lâm vào ma chướng.
Hàn Lập nghe thì sắc mặt đãi biến.
Nhưng hắn không phải bị ảnh hưởng bởi thanh
âm này quái dị, mà là tại nơi khóc nỉ non truyền ra, trong nháy mắt bỗng có cảm
giác sởn gai ốc trong lòng, mạng cho hắn một cảm giác nguy hiểm.
“Không ône!”
Hàn Lập thầm kêu một tiếng, thật sự ngưng
trọng lại. Tâm niệm vừa động, thân ảnh Phạm Thánh kim thân ba đầu sáu tay
nhoáng lên một cái, chợt lóe lên rồi không thấy bóng dáng tại chỗ, nhưng lập
tức kim quang chợt lóe, quỷ dị hiện thân ngay tại một chỗ bên cạnh Hàn Lập.
Tiếp theo nó không nói hai lời, sáu cánh
tay cùng chuyển động, trong sáu bàn tay lại tạo ra từng đoàn kim quang quay
tròn không ngừng, lại đồng thời hợp lại trước ngực. Nhất thời sáu đoàn kim
quang hợp làm một thể, lại hóa thành một kim sắc lốc xoáy.
Cùng lúc đó, sáu mắt trên ba đầu kim thân
lưu chuyển hào quang, ba loại chú ngữ hoàn toàn khác nhau từ trong ba cái miệng
trùng điệp truyền ra.
Trong lốc xoáy nổi lên tiếng sấm chớp, có
tiếng phạm âm từ trong truyền ra, chợt lóe lên liền biến lớn thành mấy lần, vừa
bay vừa xoay tròn, ở giữa có thể mơ hồ chứng kiến nhiều điểm tinh quang tựa như
linh quang.
“Đi.”
Cự Viên một bên bỗng nhiên hét lớn một
tiếng bằng tiếng nhân tộc.
Kim thân sau khi nghe được, lập tức cầm kim
sắc lốc xoáy trong tay hướng quang trận hung hăng mà đi.
Phong lôi thanh nổi lên, nguyên bản kim
quang hơn một trượng rời tay, lập tức đón gió cuồng trướng lớn lên, trong nháy
mắt liền biến lớn hơn mười trượng, hơn nữa còn đang cuồn bạo to lên hơn lên.
Tại thời khắc tiếp xúc với ngũ sắc quang
trận, lốc xoáy lại hóa thành một vùng biển kim sắc đường kính trăm trượng, lốc
xoáy mơ hồ lộ ra cự lực vô hình, thậm chí làm cho hư không phụ cận đều mơ hồ
vặn vẹo.
Đây chính là Hàn Lập sau khi tiến giai Hợp
Thể trung kỳ, lần đầu tiên thao túng Phạm Thánh kim thân toàn lực thi triển
Động Tuyền kim quang, uy lực to lớn thậm chí còn có thể vượt qua sự tưởng tượng
của hắn.
Sau một tiếng trầm đục đất rung núi chuyển,
kim sắc lốc xoáy liền hung hăng đụng vào trung tâm đãi quang trận!
Chú thích: (1) Nhất phi trùng thiên: Một
bước lên trời.
Thành ngữ này lấy tích từ một tể tướng nói
với một vị vua: ở đất Sở có con chim ba năm không hót, vừa hót là vang trời.
Con chim ấy ba năm không bay, vừa cất cánh là vọt thẳng trời xanh.
Chương 1792: Lôi thú chi lực
Trong nháy mắt pháp trận cực lớn diện tích
cả nghìn trượng va chạm vào lốc xoáy kim sắc. Nhất thời từng vòng sóng cuộn
nhộn nhạo tỏa ra bốn phía, ở trung tâm thì càng chấn động kịch liệt, tựa hồ
trong khoảnh khắc như muốn vỡ vụn.
Phạm Thánh Kim Thân toàn lực thi triển Động
Tuyền Kim Quang quả nhiên bá đão dị thường, mắt thấy quang trận huyền diệu dị
thường kia cũng không thể chống lại mảy may.
Hàn Lập thấy tình hình này thì trên mặt
không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau đó thần sắc lập tức lại biến đổi.
Bởi vì sau một thoáng, nơi trung tâm quang
trận bỗng phát ra âm thanh vang vọng quái dị, tiếp theo tám mươi mốt cột sáng
rung động ầm ầm rồi đồng thời tấc tấc vỡ vụn tiêu thất.
Một cỗ khí tức đáng sợ phảng phất như có
thể thôn phệ toàn bộ thiên địa từ trong quang trận bắn thẳng lên cao.
Tiếp theo ngũ sắc quang hà điên cuồng cuồn
cuộn, một bàn tay màu bạc thật lớn quỷ dị từ trung tâm quang trận từ từ ló lên.
Năm ngón mở ra đem cơn lốc kim sắc chậm rãi nâng thẳng lên, căn bản xem nhẹ đối
với cự lực quỷ dị của cơn lốc.
Hàn Lập cảm ứng được cỗ khí tức đáng sợ này
thì cơ mặt vù một cái, vẻ mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
“Đãi Thừa kỳ! Không có khả năng, tại đây
căn bản không thể có thần thông nghịch thiên như vậy!”
Vừa dứt lời thì tiếng khóc nỉ non trong
quang trận đột nhiên dừng lại, cả tòa quang trận to lớn sau một tiếng trầm đục
thì dường như là huyễn ảnh tán loạn đi không thấy.
Lúc này ở trung tâm quang trận lại xuất
hiện một vật khác thể hình to lớn dị thường tới ba bốn trăm trượng.
Nó có hai đầu tám cánh, hình dáng nửa thân
trên như người, nửa thân dưới như chim!
Ngưng thần nhìn kỹ có thể phát hiện, hai
cái đầu một là đầu chim của lôi thú cùng một là đầu của Ngư điếm chủ. Tám cái
cánh phía sau, sáu cái cánh nguyên bản của lôi thú, hai cái cánh ngũ sắc còn
lại chính là của Khổng Tước.
Càng thêm kinh khủng là, con thú này tuy
một thân lông vũ màu trắng bạc nhưng quanh thân ngoài tiếng thanh minh còn có
từng đão ngũ sắc điện hồ quấn quanh rèn rẹt.
Lôi quang diễm lệ cùng khuôn mặt dữ tợn con
thú này tương phản dị thường quỷ dị!
Cái đầu của Ngư điếm chủ vừa xuất hiện trên
Quái Cầm kia hé miệng, phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị. Bàn tay màu bạc
khổng lồ đang nâng cơn lốc kim sắc khẽ động năm ngón, ngũ sắc điện hồ ào ào
tuôn ra.
Một hồi tiếng sấm vang rền kinh thiên động
địa nổ ra, cơn lốc kim sắc cùng vô số ngũ sắc lôi quang đan vào nhau rồi bị
cường bạo bị xé mở đánh tan đi.
Phạm Thánh kim thân đứng ở bên cạnh Hàn
Lập, đột nhiên ba cái đầu đồng thời phát ra thanh âm hoảng loạn, tiếp theo bên
ngoài thân cuồng thiểm kim quang vài lần, phát ra tiếng kêu hoảng bất định.
Động Tuyền Kim Quang bị phá thì cho dù kẻ
thi pháp là kim thân cũng không tránh khỏi bị phản phệ. Cũng may là kim thân
chi thể nên thương thế tự nhiên không mấy quan trọng.
Nhưng chính vì vậy mà trong lòng Hàn Lập tự
nhiên càng thêm hoảng sợ, càng khẳng định Quái Cầm trước mắt có tu vi cấp Đãi
Thừa.
Bằng không thì dù là tồn tại Hợp Thể hậu kỳ
đãi thành cũng không dễ dàng phá hủy Động Tuyền Kim Quang như thế.
Trong lòng có khẳng định, Hàn Lập cơ hồ nổi
lên ý nghĩ lập tức bỏ chạy.
Trải qua một trận đánh vừa rồi, hắn tin
tưởng thực lực của mình tăng lên nhiều, đồng thời còn tự nhận có đòn sát thủ
chưa vận dụng nhưng còn chưa ngạo mạn cho rằng có năng lực đối kháng cùng Đãi
Thừa kỳ.
Bất quá tâm niệm vừa chuyển, ánh mắt hắn
nhìn lướt sang tám cái cánh của Cự Cầm, sắc mặt lại có chút tái xanh.
Thân là Cự Cầm lại có tám cánh, đồng thời
có thể khu sử ngũ sắc thiên lôi quỷ dị kia, không cần hỏi có thể khẳng định độn
thuật cực kỳ thần diệu. Dùng độn thuật phổ thông nếu muốn chạy thoát thì không
thể.
Không đợi tiếng cười quái dị trong miệng
Quái Cầm ngừng lại, trong nháy mắt Hàn Lập có quyết định. Hai tay Cự Viên rất
nhanh liền bấm pháp quyết, sau một tiếng oanh minh thì nháy mắt sau lưng hiện
ra một đôi cánh óng ánh.
Hai cánh vỗ một cái, dưới chân Cự Viên phập
phù hiện ra từng khối lôi cầu màu trắng bạc, sau một hồi tiếng nổ vang thì bạo
liệt khai mở ra.
Trong ngân sắc điện hồ chớp động, một cái
lôi trận thật lớn phập phù hiện ra. Hàn Lập biến thành Cự Viên được vô số đão
điện hồ bao phủ, thân hình liền trở nên mơ hồ, bộ dáng như muốn lập tức truyền
tống đi.
Bất quá sau một thoáng, sắc mặt hắn đãi
biến.
Chỉ thấy cái đầu chim trên Quái Cầm bỗng
phát ra một tiếng hót sắc nhọn, tiếp theo tám cái cánh đồng thời vẫy một lúc. Từ
trong thân thể nó tỏa ra một cỗ pháp tắc chi lực khổng lồ, hư không trong vòng
hơn mười dặm trong nháy mắt bị lực lượng này bao phủ lại.
Cơ hồ cùng lúc thì hào quang nơi lôi trận
dưới chân Cự Viên vụt tắt. Thân hình nó ngưng trệ tại không trung, truyền tống
lập tức bị đình chỉ.
Hàn Lập thầm hít vào một hơi lạnh!
Lúc này cái đầu Ngư điếm chủ trên Quái Cầm
dùng ánh mắt châm chọc, lạnh lùng nhìn phía Cự Viên thốt ra tiếng người:
“Hừ, Lôi thú này tuy có chút khác lôi thú
chân chính nơi tiên giới nhưng được ta dùng chân linh chi lực quán chú thân
thể, đủ để thao túng một số lôi điện pháp tắc. Ngươi dám khu sử lôi điện ở
trước mặt ta thực sự là tự tìm chết!”
Vừa dứt lời, cái đầu còn lại của Quái cầm
lần nữa lại phát ra thanh âm sắc nhọn chói tai! Nhất thời một trận tiếng sấm
oanh động màng nhĩ truyền tới, hơn mười đão điện hồ thô to đoàng đoàng kích bắn
tới. Phảng phất như những sợi xích màu bạc chớp động một cái xuất kỳ bất ý vây
kín Cự Viên lại. Ngay sau đó thanh âm bạo liệt nổi lên, toàn bộ ngân sắc điện
hồ đồng thời bạo liệt nổ ra.
Từng đoàn điện quang trong nháy mắt đem
thân thể cự vượn bao phủ vào trong.
Nhưng sau một thoáng, từ trong miệng kim
sắc Cự Viên phát ra một tiếng rống to. Hai tay nắm thành quyền giương lên không
trung, từ trên người cuồng bắn ra vô số tia sáng kim sắc. Ngân sắc điện quang
trong nháy mắt bị xuyên thủng hàng ngàn lỗ hổng, cuối cùng tán loạn tiêu thất.
Cự Viên vừa mới thoát ra khỏi sự trói buộc
của lôi điện, không chút chần chờ thân hình liền cấp tốc lăn chuyển một vòng
đồng thời thu nhỏ lại, trong nháy mắt liền hiện nguyên hình.
Thân hình Hàn Lập nhoáng lên một lần nữa
bay lên cao, liếc mắt nhìn nhìn xuống Cự Cầm phía dưới, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Một thoáng sau hắn thở ra một hơi, một tay
khẽ lật, trong lòng bàn tay bỗng có thêm một thanh Tàn Nhận kim sắc. Đồng thời
áo bào tay còn lại khẽ rung lên, nhất thời thanh âm sấm sét nổi lên, hơn nghìn
đóa kim hoa từ trong tay áo ào ào tuôn ra.
Chính là những Phệ Kim Trùng mới biến dị
kia!
Phệ Kim trùng mới bay ra khỏi tay áo chỉ to
tầm ngón cái, sau khi bay quanh Hàn Lập vài vòng liền biến lớn cỡ nắm tay, hơn
một nghìn con vây quanh thân thể hắn, từ xa nhìn lại đích xác có vẻ khủng
khiếp.
Lúc này Phạm Thánh pháp tướng cũng tỏa ra
một đão hắc khí, chợt loé nhập vào thân thể Hàn Lập. Sau đó Phạm thánh kim thân
theo một tiếng trầm muộn mà hóa thành vô vàn điểm kim quang phiêu phù tiêu tán
đi. Sau lưng Hàn Lập tiếp tục chợt lóe kim quang, hư ảnh Phạm thánh pháp tướng
lại lần nữa hiện ra.
Cùng lúc đó, một đão thanh ảnh cùng một
đoàn bạch quang quỷ dị nhoáng lên thoáng hiện từ trên người Hàn Lập, chia ra là
một gã “Hàn Lập.” với làn da màu xanh lục cùng một bạch y nữ tử dung mạo mỹ lệ.
Đây chính là Linh tiên chi thể cùng với Thông linh khôi lỗi “Oa Oa.”
Hàn Lập đưa Tàn Nhận kim sắc giơ ngang phía
trước người, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn Cự Cầm phía dưới.
“Ồ! Phệ Kim trùng, còn là thể trưởng thành!
Quả nhiên đão hữu sở hữu không ít đòn sát thủ. Bất quá ngươi cho rằng hơn nghìn
con phi trùng này có thể làm gì được ta sao? Nếu là ngươi có hàng vạn con thì
ta còn sợ hãi ba phần nhưng chỉ bằng vào những thứ trước mắt sao? Khắc khắc.!”
Cái đầu Ngư điếm chủ trên thân Quái Cầm
truyền ra tiếng cười cuồng tiếu, ngoài mặt tuy tỏ ra càn rỡ nhưng cẩn thận nhìn
lại, có thể phát hiện được hai mắt hắn đang nhìn chòng chọc vào thanh Tàn nhận
kim sắc trong tay Hàn Lập, vẻ mặt lộ vẻ nghi hoặc mơ hồ.
Tuy Hàn Lập chưa sử ra uy năng chân chính
của nó nhưng thông qua cảm ứng pháp tắc chi lực, Ngư điếm chủ đã nhận ra Tàn
nhận này không hề tầm thường chút nào.
Điều này đương nhiên cũng không thể thoát
khỏi mắt Hàn Lập, ngoài mặt hắn không lộ chút dị sắc nhưng trong lòng lại trầm
xuống.
Hắn vốn dự định mượn Huyền Thiên Tàn Nhận
đánh lén một kích nhưng xem ra lúc này không còn khả năng thành công nữa, phần
thắng lại giảm đi hai phần.
Bất quá, đối phương còn không ngờ trên
người hắn còn có mấy vạn con Phệ Kim trùng cùng với Huyền Thiên Chi Kiếm phong
ấn trong cánh tay. Với hai thứ này hắn vẫn còn cơ hội đánh ra một kích liều
mạng, không phải là hết đường chạy trốn.
Dù sao khi đối phương dung hợp với Lôi thú,
tuy rằng tu vi một đường tiến tới Đãi Thừa sơ kỳ nhưng không phải do khổ tu, so
với tồn tại Đãi Thừa kỳ chân chính tự nhiên yếu hơn không ít.
Huống hồ nếu hắn thật sự vận dụng Huyền
Thiên chi bảo tranh đấu cùng đối phương, nói không chừng lại kinh động tới
Thanh Nguyên Tử ở Minh Hà Chi Địa này. Nếu có thể kéo dài thời gian tới lúc lão
đến xuất thủ cứu giúp, tự nhiên chuyển nguy thành an.
Trong nháy mắt Hàn Lập tính toán lợi hại
toàn cục, lúc này đem Tàn nhận hoành ngang trước người, chuẩn bị toàn lực động
thủ quyết phân cao thấp với đối phương.
Quái Cầm phía dưới thấy thế thì hai cái đầu
đồng thời giương lên, phát ra hai loại thanh âm sắc nhọn cùng cuồng tiếu xem
thường.
Hai thanh âm một cao một thấp, âm dương
trầm bổng đan vào nhau, khiến người nghe cảm giác toàn thân phát lạnh.
Cùng lúc đó, tám cái cánh của Cự cầm đột
nhiên hung hăng vẫy một cái, đám linh vũ màu bạc ngoài thân thoáng cái dựng
đứng lên, theo một tiếng sấm nổ kinh thiên động địa thì hóa thành ngàn vạn đão
ngũ sắc điện hồ cuồng bắn ra bốn phương tám hướng.
Những điện hồ này vừa mới ly thể bất quá
chỉ cỡ cánh tay nhưng sau mấy lần chớp động liền biến to cỡ thùng nước, mỗi đão
đều có độ dài tới hàng mấy trăm trượng.
Trong lúc nhất thời lôi âm phóng thẳng lên
chín tầng mây, ngũ sắc điện hồ không ngừng chớp động hơn phân nửa không trung,
nơi đây phảng phất như biến thành một không gian lôi điện vậy.
Lôi điện pháp tắc quảng đãi tràn ngập toàn
bộ hư không!
Ngay cả Hàn Lập không biết đã trải qua bao
nhiêu trường diện lớn nhỏ, bây giờ mắt thấy ngũ sắc lôi điện cuồng bạo như vậy,
trên mặt cuối cùng lộ vẻ hoảng sợ. Có điều ngay lập tức trong mắt chợt lóe hàn
quang, một tay kháp quyết, một tay định đem Tàn nhận tế ra.
Nhưng đúng lúc này, sự tình mà Hàn Lập vạn
vạn lần không ngờ đột nhiên xảy ra!
Từ trong ống tay áo hắn đột nhiên truyền ra
một tiếng Viên Hầu rống vang!
Thanh âm gấp gáp mà cường đãi dị thường!
Theo đó một đão hắc quang từ bên trong một
chiếc Linh Thú Hoàn màu đen bắn ra, sau một chớp động liền xông thẳng vào bên trong
không gian lôi điện.
Cảnh này khiến Cự cầm hai đầu kia cũng
không khỏi ngẩn ra!