Phàm nhân tu tiên - Chương 1833 - 1834

Chương 1833: Hộp gỗ thần bí

Hắc giáp đãi hán cũng với nữ tử xinh đẹp,
thần sắc căng thẳng, cơ hồ theo bản năng liếc mắt nhìn nhau một cái.

Bạch bào thiếu niên nguyên bản biểu tình đờ
đẫn, cũng đột nhiên hiện ra một tia khác lạ.

“Lời nhắc nhở của Yên ma tôn, tựa hồ cũng
có chút khả năng. Tính toán thời gian, xác suất hai gã nhân tộc tu sĩ gặp phải
ba người Lực tôn giả, cũng thật không nhỏ. Nếu là như thế, sự lợi hại của người
này so với dự liệu của ta còn cao hơn vài phần. ít nhất Tàng mỗ dưới sự hiệp
trợ của một tên ma tôn, kích bại ba người Lực tôn giả không khó, nhưng nếu đem
bọn họ toàn bộ giết chết tại đương trương thật vô pháp làm được.” Hắc giáp đãi
hán có chút đăm chiêu nói.

“Nếu nói như thế, người này thật phải xem
như là một tên đãi địch. Nếu hắn chính là hung thủ giết chết ba người Lực tôn
giả. Cho dù có Âm Dương nhị sát tương trợ, muốn đem người này lưu lại trên
chiến trường cũng thật không phải là một chuyện dễ dàng, lấy thực lực của hắn
như thế nếu một lòng muốn chạy trốn. Trừ phi là thánh tổ tự mình ra tay hoặc
đem hắn vây ở một cái tử địa muốn trốn cũng không thể trốn. Nếu không tuyệt đối
vô pháp ngăn cản người này. Nữ tử xinh đẹp thì thào nói, trên mặt hiện ra vẻ
khó xử.

“Ân, đích xác như thế. Vả lại Ỷ Thiên thành
có người này tham gia phòng thủ, chỉ sợ cũng sẽ trở thành một biến số lớn.” Hắc
giáp đãi hắn ánh mắt chớp động nói, sắc mắt trở nên vô cùng âm trầm.

Đãi sảnh nhất thời yên tĩnh không một tiếng
động, nhưng người khác cũng nhíu mày cân nhắc.

“Hừ, thật sự không được. chúng ta lại vận
dụng thủ đoạn kia một lần nữa để đối phó người này. Chỉ cần dụ dỗ hắn vào trong
đó, cho dù hắn có thiên đãi bổn sự cũng chắp cánh khó thoát a. lần trước hai gã
nhân tộc Hợp Thể tu sĩ không phải cũng bị chúng ta tiêu diệt như thế sao? Nữ tự
xinh đẹp đột nhiên có chút khác thường đề nghị.

“Còn vận dụng phương pháp đó, tuyệt đối
không được. lần trước vận dụng thủ đoạn đó, đã tổn thất gần ngàn ma kỵ cũng hơn
mười tên Gia Luân chiến ma. Nếu còn vận dụng phương pháp này, tổn thất khẳng
định vượt xa lần trước. Đây đều là tinh nhuệ do thánh tộc chúng ta tỉ mỉ bồi
dưỡng, tuyệt không thể dễ dàng hy sinh như thế được.” Hỏa giáp cự nhân cả kinh,
không chút lưỡng lự lớn tiếng phản đối.

“Hừ, nếu không vận dụng phương pháp này,
lại để người đó đào thoát, nói không chừng lại chết trong tay người thánh tộc
khác, tổn thất sẽ còn vượt xa hơn lần trước. Hơn nữa, hắn chính là người mà
Huyết Quang đãi nhân muốn tìm, nếu để hắn trốn thoát từ trong tay chúng ta,
chúng ta ai có thể gánh vác cơn thịnh nộ của thánh tổ đãi nhân.” Hắc giáp đãi
hán hừ lạnh một tiếng, không chút do dự phản bác.

“Ta vừa rồi cũng bất quá chỉ là lời dự
đoán, lại có sự trùng hợp cũng liên quan đến Lực tôn giả như thế.” Hỏa giáp cự
nhân hỏa diễm ngưng tụ trong mắt, không khỏi cười khổ nói.

“Có phải hay không, chúng ta còn phải điều
tra trước một phen rồi nói. Nhưng bất kể nói như thế nào, chúng ta cũng phải
chuẩn bị án chiếu theo loại kết quả này. bất quá cũng không nhất định phải cần
thiết vận dụng thủ đoạn này.” Hắc giap đãi hán lại trầm ngầm nói.

“Tàng huynh, lời của người có ý tử gì? Vừa
rồi còn nói phải vận dụng phương pháp đó mới có thể đối phó với người này. Bây
giờ lại nói không nhất định.” Nữ tử xinh đẹp đôi mi nhíu lại, bộ dáng có chút
không vui.

“Vũ tiên tử không cần nổi giận. Thần thông
của Âm Dương nhị sát tuy rằng không yếu, nhưng dưới sự liên thủ cũng cùng lão
phu không sai biệt lắm. Nếu thánh tổ đãi nhân đã phái họ ra truy xét hung thủ
diệt sát ba người Lực tôn giả, nghĩ lại cũng khẳng định sẽ chuẩn bị cho hai
người đó phương pháp đối phó với người này mới phải.Nếu không người đó đã có
thể diệt sát Lực tôn giả, đối phó Âm Dương nhị sát cũng sẽ không quá khó khăn.”
Hắc giáp đai hán cũng không chút tức giận giải thích.

“Ân, lời Tàng huynh nói thật có lý. Với thủ
đoạn của Huyết Quang đãi nhân, chúng ta đích thực không cần lo lắng quá nhiều.
vậy phương pháp chúng ta vừa nói lúc nãy, liền coi như là vạn nhất chi sách**
đi.” Hỏa giáp cự nhân cười to một tiếng nói, tựa hồ yên tâm hơn một chút

vạn nhất chi sách**: nghĩa là lỡ có bất
trắc gì cũng còn có kế này.

“Lãnh hynh, huynh cảm thấy như thế nào? Nữ
tử xinh đẹp nghe vậy, thần sắc giữa long mày cũng không thoải mái hơn chút nào,
ngược lại khoanh tay hướng phía bạch bào thiếu niên hỏi một câu.

“Ta không quản các người chuẩn bị loại thủ
đoạn nào đối phó với nhân tộc. tính mệnh người đó phải do ta đích thân lấy đi.
Người này thân hoài các loại kỳ hàn chi lực, đói với ta có chỗ hữu dụng rất
lớn.” Ánh mắt thiếu niên thanh quang chợt lóe, băng hàn thấu xương nói.

“Điều này yên tâm, tiểu muội không dám cùng
Lãnh huynh tranh giành việc này, cũng không biết ý tứ Tàng huynh như thế nào?”
Nữ tử xinh đẹp ngẩn ra, nhưng tùy ý cười nhẹ một tiếng.

“Ân, Lãnh huynh đệ đã có tính toán như vậy,
Tàng mỗ tự nhiên cũng sẽ thành toàn cho. Nhưng bảo vật trên thân người này, ta
lại muốn được chia một nửa. Còn một nửa, liền chia cho Vũ tiên tử và Lãnh huynh
đi. Xem ra Lãnh huynh đệ đối với điều này cũng không có ý kiến gì.” Hắc giáp đãi
hán do dự một chút, nhãn châu xoay động nói.

“Ta chỉ cần kỳ hàn chi lực của gã nhân tộc
tu sĩ đó, bảo vật khác các người cứ việc phân chia là được.” Bạch bào thiếu
niên không chút để ý nói.

“Tiểu muội cùng Yên đão hữu cũng không có ý
kiên!” Nữ tử xinh đẹp chớp chớp đôi mắt, mở miệng cười nhẹ đồng ý.

Hỏa giáp cự nhân nghe nữ tử này thay mình
phát biểu ý kiến, cũng không phát ra một tiếng dị nghị nào.

“Hảo, thế liền quyết định như vậy đi. Trước
hết đem bộ phận nhân thủ phái ra điều tra việc ba người Lực tôn giả vẫn lạc rồi
hãy nói. Sau đó lại đợi Âm Dương nhị sát tới, nghĩ đến trước khi Ngũ Dương Hóa
Nguyệt chi nhật tới, cũng đủ cho chúng ta biết rõ ràng ba người Lục tôn giả rốt
cuộc vẫn lạc trong tay người nào. Nếu chính là gã nhân tộc tu sĩ của Ỷ Thiên
thành. Liền án theo phương pháp thương nghị trước kia để xử lý. Nếu như không
được, chúng ta mới án theo kế hoạch vừa nãy để hành sự.” Hắc giáp đãi hán tuyên
bố ra một cái kết luận cuối cùng.

……

Trong Ỷ Thiên thành, thân ở trong mảnh rừng
trúc u tĩnh tinh xảo trong lầu các, Hàn Lập ngồi ở trong một tầng mật thất, bốn
phía bày ra từng trận cấm chế nghiêm mật, trong tay đang chơi đùa với một cái
hộp gỗ nhũ bạch sắc, trên mặt lộ ra biểu tình đăm chiêu.

Hộp gỗ này chính là chiến lợi phẩm ngày
trước hắn đoạt được sau khi giết chết gã Trọc đầu ma tôn kia. Chỉ là vật này bị
một loại cấm chế quỷ dị phong ấn, trên đường nhất thời không có thời gian phá
giải, bây giờ tiến nhập vào trong Ỷ Thiên thành, cuối cùng có thể nghiên cứu
thêm một chút.

Trong hộp gỗ thỉnh thoảng có băng hàn và
hỏa nhiệt hai loại lực lượng mơ hồ từ bên trong thẩm thấu ra ngoài, hơn nữa có
thể ngăn tuyệt toàn bộ thần niệm dò xét, có chút kỳ diệu.

Hàn Lập tỉ mỉ đánh giá hộp gỗ một hồi lâu,
sâu trong đồng tử chợt bạo phát ra hai đoàn lam quang chói mắt, hướng thẳng vào
trong hộp gỗ nhìn vào.

Chỉ thấy trong lúc lam quang trong mắt chớp
động, thần sắc của Hàn Lập cũng tùy thời biến hóa bất định, nhưng cũng không
lập tức đem linh mục thu lại.

Thời gian liền qua đi từng chút như vậy,
động tác Hàn Lập nhìn hộp gỗ thủy chung duy trì bất động, phảng phát cả người
đều triệt để hóa thành một pho tượng gỗ.

Thời gian ba ngày ba đêm, liền nháy mắt
trôi qua như vậy.

Hàn Lập sắc mắt có vẻ hơi tái nhợt, lam
quang trong mắt so với lúc trước cũng ảm đãm đi vài phần!

Ước chừng sau công phu uống cạn một tuần
trà, Hàn Lập biểu tình có chút quái dị đứng lên, một tay bấm pháp quyết, lam
quang trong mắt liền tản ra tiêu thất.

“Có chút ý tứ, bản thân hộp gỗ này chính là
một cái tu di chi vật, hơn nữa còn vận dụng mười ba cái thượng cổ cấm chế phong
ấn lên. Nếu không phải ta có được Minh Thanh linh mục, đối với thượng cổ cấm
chế cũng có chút nghiên cứu, chỉ sợ thật sự vô pháp nhìn ra được chút manh mối.

“Nhưng mà các cấm chế này mỗi một loại đều
cực kỳ lợi hại, không hao phí hơn trăm năm thời gian suy nghĩ phá giải từng
tầng, căn bản không có khả năng mở ra được. bất qua xem bộ dáng này, các cấm
chế này cũng không có khả năng là tên Trọc đầu ma tộc kia bố trí, cũng không
biết bên trong rốt cuộc đang cất giấu vật gì, mà lại cẩn thận đến vậy.” Hàn Lập
thần sắc một trận âm trầm bất định, thì thào nói nhỏ vài câu không thể nghe
thấy được.

Theo sau Hàn Lập đem hộp gỗ đặt ở mặt đất
trước mặt, ánh mắt sáng ngời nhìn vào gỗ hộp gỗ này suy ngẫm.

Ước chừng sau công phu một bữa cơm, ánh mắt
Hàn Lập sáng lên, tựa hồ nhớ tới cái gì đó.

“Tuy rằng bài trừ phong ấn của vật này tạm
thời vô pháp làm được, nhưng nếu vận dụng một loại dị tôc bí thuật nào đó, cũng
không phải là không thể tra ra đồ vật bên trong. Bất quá vạn nhất đồ vật cất
giấu bên trong là hung sát chi vật, thì cũng có chút phiền phức a!” Hàn Lập tựa
hồ có chút không quyết định được, hai mắt híp lại trầm ngâm.

Bất quá lần này, chỉ là một chốc lát công
phu, Hàn Lập liền bật cười rộ lên.

“Cho dù thật đụng phải hung sát chi vật,
nhiều lắm cũng chỉ là tổn thất một chút thần niệm mà thôi, chỉ cần đả tọa nửa
tháng liền có thể khôi phục lại bình thường. vật này nếu bị cấm chế lợi hại như
vậy phong ấn, hẳn là đáng giá để tìm tòi.

Trong nháy mắt Hàn Lập đã quyết định được
chủ ý, cũng không chút chần chừ tay áo run lên.

Quang mang chợt lóe, liền có hơn mười khỏa
ngũ sắc viên châu trong suốt từ trong tay áo bay ra, xoay tròn trước ngực, liền
hóa thành từng đoàn linh quang phiêu phù bất động.

Mà bên trong đám linh quang này, mơ hồ có
từng con mắt ngũ sắc bị vây ở bên trong, chớp động quang mang quỷ dị

Hàn Lập bàn tay vừa lật chuyển, liền bay ra
thêm một khỏa ngũ sắc viên châu, hướng trước ngực thổi lên, liền lập tức niệm
khởi một loại chú ngữ cổ quái quỷ dị.

Một bàn tay khác, lại đột nhiên hướng thiên
linh cái vỗ một cái.

Quang hà màu kim sắc mịt mù lộn chuyển, một
cái kim sắc Nguyên Anh cả người trần trụi liền hiện ra.

Đôi tay Nguyên Anh bắt ra một loại pháp
quyết quỷ dị, đồng dạng trong miệng lẩm bẩm.

Ánh mắt ngũ sắc ở trong bốn phía linh
quang, chợt quang mang đãi phóng, liền thả ra từng đão ngũ sắc quang trụ nhỏ cỡ
ngón tay, chợt lóe lên rồi lướt tới nhập vào trong Nguyên Anh.

Cùng một thời gian, Kim sắc Nguyên Anh đột
nhiên quát khẽ một tiếng, pháp quyết trong tay đột nhiên hướng xuống viên châu
đang phiêu phù trước ngực Hàn Lập điểm một cái.

Một đoàn kim sắc hư ảnh từ thân Nguyên Anh
bắn ra, sau một cái chớp động liền nhập vào trong viên châu.

Ở trong viên châu, một cái hư ảnh Nguyên
Anh mơ hồ, thần sắc bình tĩnh đứng ở bên trong.

Kim sắc Nguyên Anh thấy tình hình này,
miệng nhỏ không ngừng thét lên, một cánh tay nhỏ không chút do dự hướng viên
châu lại phát ra một chiêu.

Bề mặt viên châu ngũ sắc linh quang một
trận lưu chuyển, từ từ thu nhỏ lại, “Sưu.” một tiếng, hóa thành một đão lưu
quang nhập vào trong hộp gỗ trên mặt đất.

……

Trong một không gian tăm tối, ngũ sắc lưu
quang chớp động, liền quỷ dị xuất hiện ở bên trong.

Tiếp theo lưu quang một trận biến hóa, liền
hóa thành một cái nhân ảnh mơ hồ không rõ.

Tuy rằng gương mặt có chút nhìn không rõ,
nhưng nhìn từ phục trang, không thể nghi ngờ rõ ràng đúng là Hàn Lập.

Hàn Lập vừa hiện thân, liền ngẩng đầu hướng
mọi nơi đánh giá một chút, trong mắt lam quang một trận chớp động.

“Di, không quá giống tu di không gian, lại
giống như một cái cấm chế ảo thuật nào đó. Lẽ nào thần niệm không thể xuyên
thấu qua hộp gỗ, chính là bị vây ở bên trong các tầng cấm chế này.” Hàn Lập hư
ảnh thấp giọng nói, tựa hồ có chút ngoài dự liệu!

Chương 1834: Trấn Ma Tỏa (Khóa)

Hư ảnh này, chính là hóa thân tạm thời do
luồng thần niệm của Hàn Lập phân ra tụ lại, định mượn một loại bí thuật quỷ dị
của ngoại tộc, bỏ qua mười ba tầng thượng cổ cấm chế đưa vào bên trong hộp gỗ.

Nhưng không gian nơi này, hiển nhiên lại
không phải là bên trong hộp gỗ. Tự nhiên khiến cho Hàn Lập rất bất ngờ.

Tuy rằng có chút giật mình, nhưng Hàn Lập
vẫn không có quá nhiều sợ hãi.

Chu dù thật không may, bất quá chỉ tổn thất
luồng phân niệm này mà thôi, cũng không thể đối với bản thể tạo thành quá nhiều
tổn hại.

Cho nên sau khi Hàn Lập đánh giá phụ cận
bốn phía xong, liền trực tiếp thân hình vừa động, nhẹ nhàng hướng về một phương
hướng bay qua.

Ven đường ngoại trừ những màn sương mỏng
màu xám, cũng không còn đồ vật nào mang màu sắc khác, Hàn Lập một mực phi hành
về phía trước vài thời thần sau, cảnh sắc bốn phía thủy chung không đổi

Hàn Lập khẽ cau mày, nhất thời dừng độn
quang lại, đánh giá một phen, đột nhiên phương hướng biến đổi, hướng lên cao
thẳng tắp bay lên.

Xông qua từng tầng sương mỏng, không trung
của không gian này phảng phất như vô biên vô tận, mặc cho Hàn Lập phi hành sau
nửa ngày, bộ dáng quang cảnh đồng dạng không thể thấy được điểm tận cùng.

Hàn Lập sắc mặt có chút âm trầm, thân hình
lần nữa dừng lại, hướng bốn phía quét qua một phen.

Đột nhiên thần sắc Hàn Lập vừa động, hướng
một phương hướng khác nhìn qua, lập tức khẽ quát một tiếng:

“Là vị đão hữu nào ẩn thẩn ở phụ cận, cũng
xin đi ra gặp mặt!”

Âm thanh của Hàn Lập tuy rằng không lớn,
nhưng ở hư không phụ cận quanh quẩn không thôi. Nhưng bốn phía một mảng yên
tĩnh, nào có nhân ảnh nào hiện ra đâu.

Hàn Lập thấy tình hình này, đôi mi nhíu
lại, sau khi hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống, hay tay kết
quyết đả tọa ở trên hư không.

Hai mắt Hàn Lập nhắm nghiền, thân hình
không chút nhúc nhích, liền ngồi luôn hơn nửa ngày, phảng phất như định vĩnh
viễn không dậy nữa.

Nhưng vừa tiến vào ngày thứ hai, đột nhiên,
một nơi trong hư không phụ cận một đoàn lục quang hiện ra, chợt lóe lên, liền
hóa thành một lão giả thân mặc mực lục sắc trường bào

Hai hàng lông mi của lão giả cực kỳ dài,
khuôn mặt gầy yếu, tết một cái búi tóc tam giác, tay cầm một cây mộc sãi dài
mấy tấc, trên áo choàng minh ấn một cái ma trượng ba đầu sáu tay dự tợn, hình
tượng có vẻ quỷ dị dị thường.

Lão vừa hiện thân, không có một chút ý tới
gần, chỉ dùng một loại ánh mắt băng lãnh ở chỗ cũ lẵng lặng nhìn Hàn Lập, đồng
dạng không nói tiếng nào.

Hàn Lập đối với điều này coi như không
thấy, phảng phát căn bản chưa từng phát hiện sự xuất hiện của lão giả, vẫn nhắm
mắt đả tọa.

Hàn Lập cùng lão giả kẻ ngồi kẻ đứng, bày
biện ra một loại giằng co quỉ dị, tựa hồ ai cũng không nguyện ý là người đầu
tiên mở miệng.

Thời gian liền từng chút nhanh chóng qua
đi.

Sau ba ngày ba đêm, Hàn Lập cùng lão giã
vẫn đều duy trì bộ dáng ban đầu, một chút biến hóa cũng không có.

Bất quá nếu nhìn kỹ một chút liền có thể
phát hiện, một đôi nhãn châu màu xám trắng của lục bào lão giả, giờ phút này
lại có chút chuyển động, biểu tình mơ hồ lộ ra một tia kinh ngạc nhìn Hàn Lập

Lại trôi qua ba bốn canh giờ sau, nhãn châu
của lão giả dấu hiệu hoạt động càng phát ra rõ ràng. Bỗng nhiên một đôi mắt
nhíp lại, rồi đột nhiên trợn ra, nhãn châu phái ra một loại ngân quang dị
thường, tiếp theo thân hình vừa động, thân thể như bọt khí tại chỗ cũ biến mất.

Ngay sau đó, địa phương Hàn Lập đang ngồi
xếp bằng mấy trượng xa phía trước, ba động nổi lên, thân hình lão giả lại quỉ
dị hiện ra.

Sắc mắt Hàn Lập một chút cũng không thay
đổi, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào.

Lục bảo lão giả thấy vậy, trên mặt không
khỏi hiện ra một tia uất giận.

“Hừ, lá gan của người cũng thật không nhỏ,
trước mắt lão phu còn dám đường hoàng ngồi ngay ngắn bất động như vậy.” Lão giả
rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm sắc nhọn chói tai phảng phát như kim loại va
chạm với nhau, khiến cho người nghe, tâm thần đều trở nên buồn bực bất an.

“Nghe khẩu khí của các hạ, tựa hồ cũng là
người rất có lai lịch. Nhưng không biết xưng hô như thế nào?” Hai mắt Hàn Lập
chậm rãi mở ra, dị thường bình tĩnh hỏi ngược lại một câu.

“Danh tự của lão phu, nói với một tên nhân
tôc tu sĩ như người cũng không có khả năng biết được. Bất quá ta cũng rất bất
ngờ, vậy mà lại có thần niệm hóa thân của nhân tộc tu sĩ xông vào nơi này. Xem
ra vật này đã rơi vào trong tay bản thể của ngươi.” Lão giả tựa hồ chỉ liếc mắt
một cái liền nhìn ra được Hàn Lập trước mắt không phải là bản thể, liền dùng
một loại khẩu khí to lớn nói.

“Ha ha, xem ra tiền bối hẳn là đãi năng chi
sĩ của Cổ Ma giới. hộp này đích thực rơi vào trong tay tại hạ, lúc này mới phái
ra một luồng thần niệm hóa thân tới đây tra xét một chút. Bất quá nơi này không
phải là thiên địa trong hộp, mà là trong một loại cấm chế nào đó.” Thần sắc Hàn
Lập không đổi, thản nhiên trả lời.

Hàn Lập tuy rằng chỉ là một luồng thần niệm
vô pháp ra nhìn ra được sự nông sâu của đối phương, nhưng sớm đã đoán được đối
phương chính là người của Ma tộc, cho nên biểu tình trên mặt không lộ ra, nhưng
trong lòng tự nhiên sớm đã cẩn thận một trăm hai mươi phần trăm.

“Nơi này đích thực không phải là bên trong
hộp, mà là trong tầng thứ mười của ảo thuật cấm chế. Cấm chế này chỉ cần có thể
nắm giữ được điểm mấu chốt nhất của ảo hóa chi đão, liền có thể tùy ý điều
khiển thay đổi thiên địa. Lại nói về, thánh tộc hiện giờ thực sự vô dụng quá,
lại để bảo vật này rơi vào trong tay nhân tộc. Nghe khẩu khí của người, hiện
tại vật này ảo hóa thành trạng thái hình hộp, như vậy cũng không tồi, so với bộ
dáng trước đó trông vừa mắt hơn nhiều.” Lão giả nghe vậy nhướn mày thì thào
nói, một tay tùy ý hướng không trung vung lên.

Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, bốn
phía cảnh sắc màu xám trở nên mơ hồ, giống như miếng kính vỡ vụn ra, trong mũi
đột nhiên ngửi được mùi hương thơm tươi mát của cây cỏ, đồng thời mơ hồ nghe
được âm thanh suối nước chảy.

Trong lòng Hàn Lập run lên, vội ngưng thần
hướng bốn phía nhìn lại lần nữa.

Bốn phía hết thảy đều biến thành một cái
thế giới hoàn toàn bất đồng.

Cảnh vật trời xanh mấy trắng, thanh sơn
bích thủy đều xuất hiện ở trong mắt, lại cúi đầu nhìn xuống một cái, Hắn và lão
giả rõ ràng đang đứng trong một dòng suối trong suốt chậm rãi trôi đi, dòng
suối không tính là sâu, vừa đủ ngập qua một nửa đầu gối, thậm chí mắt thường có
thể thấy được vài con thanh ngư dài nửa thước thản nhiên từ bên cạnh bơi qua,
bộ dáng một chút cũng không sợ người lạ.

Thần sắc Hàn Lập khẽ biến, không nói hai
lời một tay phóng xuống dòng suối bên dưới hư không một trảo.

“Sưu.” một tiếng

Một con thanh ngư sống động nhảy loạn lập
tức dễ dàng bị nhiếp tới trong tay, năm ngón tay sờ một cái, lại có thể cảm ứng
được rõ ràng dị thường trên thân cá đang giãy dụa một tầng cảm giác trơn trợt.

Đồng tử Hàn Lập lam quang chợt lóe, tay run
lên, liền đem thanh ngư lần nữa quăng trở về dòng suối. lại đem ngón tay hướng
gần mũi ngửi, một cổ hương vị cá tanh nồng đậm lập tức xông vào mũi.

“Cấm chế thật lợi hại, đã đãt tới trình độ
vật do tâm sinh. Nhưng đối với việc này, không biết tiền bối có thể nói vì sao
lại tự thân xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa dựa theo hiệu quả thần thông tại hạ
thi triển, hẳn là phải đem luồng thần niệm này trực tiếp đưa tới bên trong hộp.
bây giờ bị vây ở nơi này, ít nhiều cũng cùng tại hạ có chút quan hệ a!” Hận Lập
sau khi trầm ngâm, chậm rãi hỏi.

“Lão phu vì sao phải trả lời vấn đề của
người. Ngươi muốn biết cái gì, có thể tự mình đi tìm đáp án.” Lục bào lão giả
vừa nghe lời Hàn Lập nói, liền hai mắt trợn lên nói.

“Hắc. tiền bối đã chịu hiện thân ra, không
phải chỉ cùng tại hạ tán ngẫu vài câu rồi lập tức bỏ đi chứ. Hơn nữa xem tiền
bối tựa hồ cũng không phải là thực thể chi thân, đồng dạng chỉ là thần niệm hóa
thành mà thôi. Xem ra ở nơi này cũng không phải là cam tâm tình nguyện.” Hàn
Lập nghe vậy không chút tức giận, ngược lại quỉ dị cười một cái trả lời.

“Ngươi rốt cuộc là ai, biết được những gì,
có phải là Huyết Quang tên tiểu nhân kia phái ngươi đến.”

Bên tai Hàn Lập tiếng sấm nổ vang lên ầm
ầm, một cổ cự áp khiến mao cốt Hàn Lập nhảy dựng lên rơi trên thân mình.

Tiếp theo cuồng phong nổi lên, lục bào lão
giả chỉ là thân hình vừa động, liền đem cổ Hàn Lập bắt lấy, đôi mất lưu chuyển
ngân quang liền biến thành huyết hồng chi sắc, hung tợn hướng Hàn Lập nói.

Trên thân lão giả một cổ khí tức huyết tinh
của man hoang mãnh thú xông thẳng lên trời, sau lưng mơ hồ có một cái huyết sắc
ma ảnh cự đãi lúc ẩn lúc hiện, phảng phất một khắc sau liền lập tức đem Hàn Lập
xé rách thành vô số mảnh vụn.

“Cái gì Huyết Quang, tại hạ không quen
biết.” Hàn Lập trong lòng hoảng sợ, nhưng trên mặt vẫn trấn định dị thường thản
nhiên trả lời.

“Thúi lắm, người nếu không quen biết tên
tiểu nhân Huyết Quang, làm sao có được kiện Trấn Ma Tỏa này. Ngươi thật sự nghĩ
rằng lão phu tin tưởng lời nói vừa rồi của ngươi! Hừ, kiện Trấn Ma Tỏa này từ
xưa đến nay không biết ở thánh tộc chúng ta lưu truyền qua trong tay bao nhiêu
thánh tổ, nhưng không một người nào mà không luôn mang theo bên người, làm sao
có thể rơi vào trong tay một tên nhân tộc như người. Ngươi đừng nói với ta,
ngươi đã giết tên tiểu nhân Huyết Quang, mới có được vật này.” Lục bào lão giả
trên mặt hiện ra một cỗ ý tứ điên cuồng, từng từ hướng Hàn Lập nói, đồng thời
năm ngón tay khô gầy đang kẹp lấy cổ Hàn Lập, cũng bắn ra từng tia lục quang
chói mắt, bộ dáng tựa hồ lúc nào cũng muốn động thủ.

Khối hóa thân này của Hàn Lập chỉ là một
luồng thần niệm hóa thành, tự nhiên không có thần thông nào ẩn chứa bên trong,
rõ ràng không chút nào chống cự hành động của đối phương, ngược lại mỉm cười
nói:

“Trấn Ma Tỏa? Nguyên lai vật này danh xưng
là thế! Tại hạ tuy rằng không biết tên gọi là Huyết Quang kia rốt cuộc là người
nào, nhưng làm sao lại nghe theo phân phó của một gã ma tộc. Càng huống chi nếu
ta thật muốn đối với các hạ mưu đồ điều gì, lại càng không chỉ phái ra một
luồng thần niệm tới đây. Đão hữu cho dù hủy đi khối thần niệm hóa thân này của
tại hạ, nhưng đối với bản thể tại hạ mà nói căn bản không quan trọng gì. Nói
không chừng trong lòng sợ hãi, lại đem vật này tìm đến một vực sâu không đáy,
đến một nơi không ai có thể tìm được vứt đi. Có lẽ trải qua trăm vạn năm, sẽ có
người khác lần nữa đem vật này tìm được nhưng cũng không nhất định a.

“Ngươi dám uy hiếp lão phu, ha ha, xem ra
người thật sự không biết thân phận của lão phu, không phải tên tiểu nhân Huyết
Quang kia phái đến. vừa rồi có chút đắc tội, cũng mong đão hữu thứ lỗi cho!”
Lục bào lão giả vừa nghe lời của Hàn Lập, trên mặt đỏ thẫm kinh người thoáng
hiện lên, giận sắc trên mặt liền tiêu thất vô ảnh vô tung, bỗng nhiên năm ngón
tay buông lỏng đem Hàn Lập thả ra, thần sắc chợt biến đổi nói.

“Nga, xem ra đão hữu đã tin lời của tại hạ.
nhưng tại hạ vẫn là một đầu mơ hồ, không biết các hạ có thể đem lai lịch nói
cho tại hạ một chút.” Hàn Lập trong lòng đồng dạng buông lỏng, đem vạt áo có
chút nhăn nhúm sửa sang lại, sau đó liền xem như tùy ý hỏi một câu.

“Nói với người, đương nhiên có thể. Nhưng
lão phu cũng giống bộ dáng đoán mò của người, vây ở nơi này không biết bao
nhiêu năm rồi, cũng muốn biết một ít sự tình ở bên ngoài. Bổn tọa cũng không
chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi trả lời một câu hỏi của lão phu, ta liền giải
đáp một nghi vấn của người.” lục bào lão giả mân mê mấy chòm râu trên cằm, hai
mắt nhíu lại từ từ giảng đão.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3