Phàm nhân tu tiên - Chương 1838 - Phần 2
Ngay lúc Thanh Long thương nhân nghiêm nghị chú ý toàn bộ chiến trường, một tiếng cuồng tiếu bỗng nhiên truyền đến từ bầu trời xa xa. Theo hai tiếng nổ “ầm ầm.”, hai cỗ lốc xoáy đen kịt thoáng chốc từ trên cao xông vào mỗi đoạn tường thành, hướng tới những điểm này điên cuồng đánh vài cái, ngân sắc quang tráo trên tường thành cũng lập tức điên cuồng rung động, có xu thế bất ổn.
Chính là hắc giáp đãi hán kia múa may hai cự chùy, điên cuồng đánh xuống cấm chế trên tường thành.
Hai cự chùy liền biến lớn chừng trăm trượng, mỗi cái đều giống như một ngọn núi nhỏ màu đen, nhưng khi được pháp quyết thôi động lại hóa thành hai cơn lốc màu đen quay cuồng. Lúc này liền công kích khiến cấm chế cứng rắn ở đầu tường thành lung lay như sắp đổ.
“Hừ, bản Thượng nhân sẽ đi gặp mặt vị Ma tộc tôn giả này!” Thanh Long thượng nhân thấy tận mắt cảnh này thì sắc mặt phát lạnh. Lúc này đơn thủ kháp quyết, từ cơ thể phun ra một cột sáng bay lên không trung. Sau một cái chớp động thì cột sáng kia hóa thành một hư ảnh Thanh Long Ngũ Trảo dài hơn trăm trượng.
Hư ảnh này xoay quanh một vòng, phát ra một tiếng thanh minh rồi đem thân hình Thanh Long thượng nhân cuốn một cái. Sau đó lại giương nanh múa vuốt bay tới tấn công hắc giáp nam tử.
Hắc giáp nam tử vốn đang cười điên cuồng, nhưng vừa thấy hư ảnh Thanh Long hùng hổ như vậy, tuy khẽ động nhưng liền lập tức cười lạnh một tiếng, đưa tay điểm vào hai cơn lốc mênh mông kia.
Nhất thời bên trong cơn lốc vang lên âm thanh đùng đùng một hồi, cuồng phong vụt tắt hiện nguyên hình là một cái chùy lớn.
Tiếp theo hào quang đãi phóng, hai vật nọ hợp lại làm một, nhoáng lên biến thành một đãi vật khổng lồ dài mấy trăm trượng, tàn bạo đánh thẳng vào hư ảnh Thanh Long.
Thanh Long thượng nhân bên trong hư ảnh Thanh Long thấy cảnh này, hai hàng lông mày dựng thẳng dậy. Tay áo bỗng run lên, trong tay xuất hiện bảy thanh kiếm nhỏ màu đen, mỗi thanh đều tỏa ra sương mù, tà khí bốc lên tận trời cao.
Bàn tay lão hơi mơ hồ vung lên hướng về thân thể của mình.
Vài tiếng “Phốc phốc.” liên tiếp truyền ra.
Bảy thanh kiếm nhỏ màu đen cắm lên bảy huyệt vị trên ngực lão, chỉ còn lộ ra một nửa.
Đồng thời Thanh Long thượng nhân lại quát khẽ, há miệng phun ra một huyết vụ. Cùng lúc đó, mười ngón tay kháp quyết đồng thời trong miệng lẩm bẩm.
Dưới thúc dục của pháp quyết, huyết vụ kia phát ra một tiếng Phanh thì hóa thành bảy đão huyết quang, nhanh như linh xà nhập vào bảy trên thân bảy kiếm màu đen.
Bảy thanh tiểu kiếm trong nháy mắt phát ra âm thanh “Ông minh.”, thân kiếm tản mát ra huyết quang yêu dị. Lần nữa chợt lóe, tự động chìm vào bên trong thân thể Thanh Long thượng nhân.
Theo đó Thanh Long thượng nhân huýt một tiếng sáo dài, bảy đão huyết quang vốn đã chìm vào kiếm lại chợt lóe, lướt qua rồi hòa với hư ảnh Thanh Long kia thành một thể.
Một màn kinh người xuất hiện.
Hư ảnh Thanh Long ngũ trảo vốn chỉ nhàn nhạt. Trong nháy mắt trong thân hiện lên chi chít vô số tơ máu, đồng thời dày đặc đan vào nhau.
Sau một nhịp hô hấp, Thanh Long thượng nhân đột nhiên biến mất. Thay vào đó, Thanh Long chân chính xuất hiện trong không trung.
Đồng thời một cỗ khí tức đáng sợ từ bên trong thiên địa tuôn ra, mơ mồ tạo một cảm giác làm người khác phải cúi đầu sùng bái!
Thanh Long giơ móng vuốt lên, khẽ bát xuống cái chùy lớn như ngọn núi màu đen kia.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra!
Một trảo màu xanh xuất hiện ở giữa không trung dễ dàng giữ cự chùy màu đen, rồi đem nó quay tròn loạn chuyển trong không trung, không cách nào hạ xuống.
“Chú Huyết Tố Linh đãi pháp! Tốt, tốt, xem ra đãbản tọa khinh thường ngươi rồi. Không ngờ ngươi lại biết sơ một chút về đãi thần thông lưu truyền từ thượng cổ này. Bất quá ta cũng muốn xem ngươi có bao nhiêu máu để dây dưa cùng bản tọa. Khi máu hao hết cũng chính là lúc ngươi nằm xuống!” Ở trên cao, hắc giáp nam tử sửng sốt nhưng lập tức nhớ tới điều gì, trên mặt tuy lộ vẻ khiêng kỵ nhưng cũng cười gằn một tiếng.
Đột nhiên hai tay hắn hợp lại, sau một lát lại buông ra thì vô số lôi hỏa màu bạc rồi phô thiên cái địa bắn tới.
Đồng thời cự chùy màu đen kia một liền hóa hai, lấy hai hóa bốn, lấy bốn hóa tám, tám cái chùy vừa huyễn hóa ra điên cuồng đập xuống Thanh Long không dứt.
Nhất thời hộ thành cấm chế trong nháy mắt tỏa ra hào quang gấp bội.
Nhưng Thanh Long ngũ trảo chỉ là khẽ lắc đuôi, một cổ cự lực vô hình như cuồng phong đảo qua. Tám cự chùy cùng lôi hỏa trên không trung phun xuống liền bị cổ lực lượng vô hình này phá hủy.
Thân thể Thanh Long “Vù” một tiếng, biến mất vô ảnh vô tung rồi lại xuất hiện ở chỗ của hắc giáp nam tử, hé miệng phun ra một đão hỏa diễm màu xanh.
Không biết thanh diễm này là loại thần thông ra sao nhưng hắc giáp nam tử chợt biến sắc, không dám đón đỡ, giẫm chân chợt lóe rồi chìm vào hư không.
Sau một khắc, không gian dao động đồng thời một thanh Cự Nhận đen kịt trảm xuống Thanh Long, thế tới cực kỳ hung ác như có thể trảm nó thành hai đoạn.
Nhưng Thanh Long lại mẫn tiệp đến bất khả tư nghị, cơ hồ ngay khi Hắc Nhận vừa mới xuất hiện, móng vuối màu xanh liền chụp xuống.
Vuốt xanh chợt lóe thanh quang, cuồng trướng rồi biến thành năm thanh trường kiếm màu xanh xông vào cự nhận màu đen.
Âm thanh “Đinh đang.” vang vọng toàn bộ bầu trời.
Hắc giáp nam tử Ma tộc tôn giả với tu vi hợp thể hậu kỳ đãi thành nhưng lại bị một thân thần thông quỷ dị của Thanh Long uy hiếp.
Hai người nhất thời khó mà phân ra cao thấp.
Một màn này làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn, không kể đám nhân tộc Ngân quang tiên tử hay nữ tử kiều loan Ma tộc tôn giả đều lộ ra vẻ giật mình.
Bất quá nhân tộc tu sĩ đương nhiên hân hoan vui mừng mà Ma tộc lại có chút phiền muộn.
Hàn Lập thấy vậy, tuy ngoài ý muốn nhưng trong lòng cũng hơi buông lỏng.
Nếu Thanh Long thượng nhân này có thể kiềm chế gã Ma tộc tôn giả này, những Ma tộc tôn giả còn lại tự nhiên dễ đối phó hơn.
Trong lòng nghĩ như thế, ánh mắt Hàn Lập lóe lên, nhìn lướt qua ba gã Ma tộc tôn giả đối diện.
Phảng phất như cảm ứng được điều gì, thiếu niên mặc áo bào trắng bên kia nhẹ xoay đầu, ánh mắt vừa lúc chạm ánh mắt Hàn Lập.
Sắc mặt thiếu niên trắng nhợt không nói một lời, tay áo khẽ động, một thanh phi đao óng ánh dài vài tấc xuất hiện giữa ngón tay. Sau đó thân hình khẽ động, trực tiếp hóa thành một đao ảnh óng ánh lao thẳng tới Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy chân mày khẽ động rồi cười lạnh một tiếng. Ngoài thân chợt lóe linh quang, muốn độn quang ra tiếp người này.
Nhưng lúc này Lâm Loan tiên tử chợt vung cánh tay ngọc ra cản hắn, cười khẽ nói:
“Hàn huynh, người này không phải tu sĩ trung kỳ bình thường, đồng thời tinh thông thần thông băng hàn thuộc tính, bảo vật của tiểu muội vừa đúng có thể khắc chế một chút, hay là nhường ta đối phó hắn đi.”
Vừa dứt lời, nữ tử cũng không chờ Hàn Lập đáp lời, một bàn tay khác vỗ xuống eo, ba chiếc hồ lô màu “Tím.” “Den.” “Vàng.” bay ra.
Mỗi hồ lô lớn chừng vài tấc, mặt ngoài trải rộng phù văn màu bạc, vừa nhìn đã biết là bảo vật bất phàm.
“Phanh.” “Phanh.” “Phanh.” ba tiếng, ba cái hồ lô xoay quanh trên đỉnh đầu Lâm loan một vòng, liên tiếp mở ra. Sau khi nhoáng lên, từ trong phun ra những sơi Hỏa Phong cỡ ngón tay. Vang lên một tiếng “Ông minh.” rồi hóa thành ba đoàn Hỏa Vân thật lớn nghênh đón Đao Ảnh.
Lâm loan tiên tử liền bấm pháp quyết, phía sau đột nhiên phun hai đão hỏa diễm đỏ đậm rồi biến ảo thành một đôi cánh màu lửa hồng.
Với đôi cánh lửa này nàng hóa thành một đão hồng quang cưỡi hỏa vân mà đi.
Sau một lát, Hỏa Vân cùng Đao Ảnh kia đụng vào nhau.Trong nháy mắt hàn khí cùng hỏa vân đồng thời bạo liệt, cực nhiệt cùng băng hàn tràn ngập phạm vi vài dặm xung quanh.
Hai người cũng bắt đầu trận chiến!
Trong mắt Hàn Lập lóe lên lam quang, lập tức thấy rõ công pháp cùng bảo vật của Lâm Loan tiên tử đúng là có chút tương khắc đối với băng hàn chi lực bên kia.
Thiếu niên áo bào trắng đối diện tuy phóng xuất hàn khí kinh người nhưng những đám hỏa vân kia cũng quay cuồng chống lại, dường như chiếm một chút thượng phong.
Bất quá nữ tử này do không ngừng bấm quyết niệm chú tới ba cái hồ lô mà hao tổn nguyên khí. Mà thiếu niên áo bào trắng tuy bị thần thông kia áp chế nhưng trên mặt vẫn băng lãnh như thường.
Hàn Lập không khỏi nhíu mày!
“Hàn huynh, Lâm tỷ tỷ đã cùng thượng nhân cuốn lấy hai người kia thì chúng ta nhanh tiếp hai người còn lại đi. Nếu có thể giải quyết trước một gã Ma tôn trong đó. Trận này nói không chừng còn có cơ hội thủ thắng!” Ánh mắt Ngân quang tiên tử lưu chuyển, hai tay giương lên đem một đôi Ngân Câu cùng vài kiện bảo vật khác cùng phóng xuất ra.
Tiếp theo lại thân lại hóa thành một đão ngân hồng bay lên trên không đỉnh chóp của đãi điện, xuyên thủng quang tráo màu bạc trực tiếp đánh về phía nữ tử của Ma tộc. Riêng cự nhân kia lưu lại cho Hàn Lập đối phó.
“Vũ tiên tử” của Ma tộc đương nhiên không lộ ra vẻ sợ hãi, lúc này khóe miệng lộ vẻ xem thường, quanh thân đột nhiên toát ra một trận kỳ hương. Tiếp theo từng mảng vụ khí hồng nhạt hiện ra bốn phía, hóa thành một đám mây hùng hổ vọt xuống.
Hai bên vừa chạm nhau, đám phấn mây cuốn động đã đem ngân hông bao vây bên trong, rồi trong nháy mắt huyễn hóa ra những đám vụ khí tạo thành các loại quái thú đủ hình dạng, dương nanh múa vuốt nhào qua.
Ngân quang tiên tử cũng không tỏ ra yếu kém. Sau vài tiếng sét, vụ khí liền quay cuồng, một vầng trăng khuyết cùng một khối đỏ hồng như một mặt trời nhỏ hiện ra, đột nhiên phóng ra hào quang chiếu ra mọi nơi.
Hàn Lập cười nhẹ, mắt liếc cự nhân mặc hỏa giáp thì trên mặt hiện vẻ lãnh khốc. Không nói lời bấm pháp quyết.
Sau một tiếng tiếng sấm, một đôi cánh bằng lôi điện hiện ra!
Đôi cánh này chớp động bắn ra từng đão lôi điện. Sau khi đan vào nhau liền hóa thành lôi quang pháp trận rồi bao phủ thân thể trong đó.
Ở phía xa, trong mắt của hỏa giáp Cự nhân có hai luồng Xích Diễm, vừa thấy cử động của Hàn Lập thì không khỏi hiện tia kinh ngạc.
Nhưng còn không chờ hắn phản ứng, phía trên đỉnh đầu bảy tám trượng đột nhiên vang vọng một tiếng nổ lớn. Trong nháy mắt, lôi quang pháp trận phá vỡ hư không mà hiện ra.
Ở giữa pháp trận chợt lóe lôi quang. Một bóng người quỷ dị xuất hiện, vung tay lên đem hai ngọn núi một đen một xanh trực tiếp ném xuống. Chưa đè xuống mà từng đão sáng màu xám tro và hàng ngàn vạn kiếm khí từ dưới đáy núi đã tuôn ra
Cùng lúc đó, một tiếng hừ lạnh băng hàn đến tận xương vang lên trong tai cự nhân.
Cự nhân chỉ cảm thấy trong tai một tiếng sắc nhọn, phảng phất vô số mũi nhọn trong đầu đang ra sức đâm lấy, một cỗ đau nhức như xé rách thần hồn đột nhiên hiện ra.
Khiến cho vị Hợp Thể sơ kì ma tôn, đôi tay ôm chặt đỉnh đầu hét to một tiếng, hộ thể linh quang tán loạn, không chút tự chủ từ trên trời cao rơi xuống.
Mà lúc này, hai tòa cự sơn chợt lóe lướt xuống, liền mang theo uy năng to lớn tới bên trên chỗ đỉnh đầu Hỏa giáp cự nhân, oanh long long đập xuống một cái.
Chỉ thấy hôi sắc hà quang quay cuồng không ngừng, vô số kiếm khí mơ hồ hiện ra, đan xen dày đặc, liền tổ thành một cái ti võng cự đãi đem Hỏa giáp cự nhân bao phủ trong đó
“Không, nhị vị đão hữu mau mau cứu mạng!”
Hỏa giáp cự nhân dù sao cũng là Hợp Thể tu sĩ, sau khi bị Hàn Lập dùng Thất Thần thứ hung hăng công kích, ngay cả trong đầu đau nhức không chịu nổi, nhưng vẫn trong khoảng khắc liền khôi phục thần trí, vừa thấy tình hình trước mắt sắc mặt đột nhiên trắng bệch lớn tiếng kêu cứu.
Mà chiến giáp màu đỏ bên ngoài thân Hỏa giáp cự nhân vù vù một tiếng, không cần thúc dục liền quang mang đãi phóng trở nên to lớn, đồng thời từ trên chiến giáp toát ra một lúc ba luồng hỏa mãng dài hơn mười trượng, xoay một cái, liền đem thân hình hoàn toàn bảo hộ ở bên trong.
Kiện bảo mệnh dị bảo này cơ hồ chưa từng rời khỏi người Hỏa giáp cự nhân, vẫn chưa làm cho cự nhân thất vọng, vào thời khắc nguy cơ liền tự thông linh hộ chủ.
Hàn Lập nghe được âm thanh cầu cứu của cự nhân, trong lòng nhất động, nhưng động tác trong tay vẫn không chút nào ngừng lại, hai tay áo chợt vung lên, bảy mươi hai khẩu thanh sắc tiểu kiếm bay ra điên cuồng, nhoáng lên một cái, liền phân hóa thành mấy trăm đão thanh sắc kiếm quang, sau đó ngưng lại một cái, liền hợp thành một khẩu thanh sắc cự kiếm dài hơn mười trượng.
Quang hà màu xám vừa chuyển, ba luồng hỏa mãng phảng phất như gặp phải khắc kinh, lóe lên tán loạn, tiếp theo vô số kiếm ti đan xen khắp nơi hung hăng chém xuống.
Bên ngoài hỏa giáp màu đỏ vô số âm thanh bạo liệt truyền ra, lập tức điên cuồng chớp động, trạng thái chống đỡ hết nổi.
“Trảm.”
Hàn Lập hướng cự kiếm huyền phù phía trước điểm một cái, lạnh lung khẽ quát một tiếng.
Đồng thời một cánh tay hướng phía dưới đảo một cái, một đão ngân ảnh mơ hồ từ trong tay áo biến mất.
Cự kiếm một tiếng nổ vang, hóa thành một đão thanh sắc quang trụ cuốn thẳng xuống, độn tốc cực nhanh, chỉ cần nháy mắt là tới.
Chưa thật sự chém xuống, một cỗ kiếm khí sắc bén đủ để khai thiên tích địa, đã đón đầu chém xuống.
Hỏa giáp cự nhân chỉ cảm thấy thân hình phảng phất bị một cỗ nước lạnh hất xuống, cả người như chìm vào trong một hố băng, vào lúc hoảng hốt, ngoài thân xích diễm quay cuồng, liền muốn hóa thành một đoàn xích diễm tránh đi.
Nhưng vào lúc này, phụ cận hư không ba động nổi lên, một khẩu ngân thước không chút dấu hiệu phá không hiện ra, nhoáng lên một cái, liền hóa thành một con ngân sắc trường xà, xoay quanh một cái, liền như sấm chớp đem cự nhân cuốn lấy vào giữa.
Khiến cho độn quang này ngưng lai liền vô pháp nhúc nhích mải mai.
Ngay cả bên ngoài thân Hỏa giáp cự nhân xích diễm một chút liền tăng vọt lên mấy lần, nhưng đối với ngân xà một chút tác dụng cũng không có, ngược lại trong miệng ngân xà phun ra, liền đem thân hình cuốn chặt hơn ba phần.
Cự nhân kinh hải thất sắc, lại muốn thi triển thần thông khác, nhưng đã muộn.
Thanh sắc quang trụ dưới một cái chớp động, kiếm quang phảng phất như nước liền đem thân hình cự nhân hoàn toàn chìm vào trong đó.
Hộ thể linh quang căn bản không thể ngăn cản kiếm quang khủng bố như vậy, nháy mắt công phu liền bị xé rách ra.
Tiếp theo kiếm quang nhất khuẩy, liền hình thành một cái lốc xoáy cự đãi màu xám, đem một mảng hư không to lớn toàn bộ đều cuộn vào trong đó.
Hỏa giáp cự nhân vừa lúc thân hình ở trung tâm lốc xoáy, một tiếng kêu la thảm thiết thê lương, nhục thân cùng nguyên anh cũng đồng thời bị ghiền thành bột phấn, từ trên thế gian này chân chính tiêu thất.
Mà cơ hồ cùng một thời gian, trong ma hải hai cổ ba động khủng bố nổi lên, một ngân một kim hai đão độn quang từ bên trong chợt lóe bay ra, hướng thẳng Hàn Lập kích bắn tới.
Hàn Lập vẫn chưa cảm thụ sự sung sướng trong nháy mắt diệt sát một tên Hợp Thể ma tôn, đem bảo vật thu lại, đôi mắt nhíu lại hướng về phía độn quang đang bay tới cẩn thận đánh giá.
Chỉ thấy Kim Ngân độn quang tốc độ cực kỳ nhanh, sau mấy cái chớp động, liền tới chỗ phía trước cách Hàn Lập không quá trăm trượng, quang mang chợt tắt, liền hiện ra thân hình.
Là một gả trung niên nam tử thân mặc ngân ti trường bào cùng một ả trung niên mỹ phụ đôi mắt như nước, váy màu phấn hồng.
Hai người hung tợn nhìn Hàn Lập, sắc mắt có chút tái xanh, bộ dáng một chút cũng không tin nổi.
Bọn họ chính là Âm Dương nhị sát mà vài ngày trước mới cùng ma tộc đãi quân nơi này, hội tụ cùng nhau. Cũng không biết tên họ Tàng hắc giáp đãi hán kia dùng loại phương pháp nào, mà có thể thuyết phục hai người tin rằng Hàn Lập chính là hung thủ diệt sát ba người Lực tôn giả, cùng đến hiệp trợ bọn họ công kích Ý Thiên thành này.
Hai vị ma tôn này, lúc trước cố tình trốn bên trong ma vân không ra, tự nhiên có lòng tính toán muốn các ma tôn khác thu hút sự chú ý của đám người Hàn Lập, và bọn họ xuất kỳ bất ý tiến hành đánh lén.
Nhưng vạn lần cũng không nghĩ tới, bọn họ còn chưa kịp động thủ, Hàn Lập vừa đối mặt liền kích sát Hỏa giáp cự nhân người yếu nhất trong đám ma tôn, thậm chí khiến cho bọn họ không kịp xuất thủ tới cứu
Hai người cảm thấy thật ngoài ý muốn, trong lòng vừa kinh vừa sợ!
Hàn Lập thần niệm vừa đảo qua thân hình hai người này, liền ngẩn ra, cũng không cầm được lông mày nhíu lại.
Lại là hai tên ma tộc tôn giả, còn là hai tên Hợp Thể trung kỳ tồn tại, lần này thật có chút phiền toái rồi.
Hàn Lập tuy rằng lúc đầu nghe lời cầu cứu của tên Hỏa giáp cự nhân kia, trong lòng mơ hồ có chút dự đoán, nhưng thật sự nhìn thấy ma tộc tôn giả khác, trong lòng tự nhiên cả kinh.
“Các hạ hảo thủ đoạn, chỉ một cái đối mặt liền diệt sát Yên tôn giả, xem ra Lực tôn giả ba người bọn họ cũng thật sự ngã xuống trong tay ngươi. Các hạ thần thông như vậy, hẳn không phải hạng người vô danh của nhân tộc, có dám xưng tên ra! Trung niên nam tử nhìn Hàn Lập vài lần thật sâu, đột nhiên lãnh đãm hỏi.
“Cái gì Lực tôn giả? Hai người các ngươi có phải tìm lầm người không? Về phần tính danh của tại hạ, chờ khi ta đưa nhị vị đão hữu lên đường, liền tự bẩm báo.” Hàn Lập trong lòng rung mình, nhưng trên mặt không chút biểu tình trả lời.
“Hắc hắc, thật can đảm. Nhiều năm như vậy qua đi, kẻ dám nói chuyện với hai ta như thế, cũng thật không nhìu lắm. Bất quá cho dù phủ nhận sự tình của Lực tôn giả, cũng không sao. Đợi hai người bọn ta đem người bắt giữ, lại dùng “Ngũ U Luyện Hồn đãi pháp.” kia, sẽ tự khiến người phun ra hết thảy. Sư huynh, hãy vận dụng nhị bảo do thánh tổ ban tặng.” Sát khí trên mặt trung niên mỹ phụ chợt lóe, quay đầu hướng đồng bọn nói một câu.
Nàng tùy ý hé miệng, phun ra một cái tử sắc tiểu đỉnh bị một đoàn hắc khí bao lấy, vừa bắt đầu chỉ lớn hơn một tấc, nhưng vừa gặp gió liền to ra, trở nên to lớn hơn trăm trượng.
Khiến người ta liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng, bề mặt cự đỉnh minh ấn hắc sắc phù văn dày đặc, từng cái đều lấp lóe phát sáng.
Trung niên nam tử bên cạnh thấy vậy, cũng không nói hai lời đơn thủ vừa lật chuyển, trong tay lại đột nhiên nhiều ra thêm một tòa bảo tháp trong suốt lấp lánh, tán phát ra linh quang bảy màu.