Phàm nhân tu tiên - Chương 1871 - 1872

Chương 1871: Truy Anh

      Mí mắt Nguyên Sát
vừa động, nguyên bổn hai mắt đang đóng chặt lần nữa mở ra, trong mắt chớp động
bích mang, có vẻ trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.

"Hừ, ngươi khẳng định lần này không
sai lầm nữa chứ? Ta mất nhiều công sức như vậy thì phải thành công. Cho dù
trước mắt không phải là bản thể, nhưng nếu có thể bắt giữ thì cũng có ích với
bổn tọa. Nếu các ngươi cảm thấy không chờ được thì cứ đi trước một bước. Chờ
sau khi ta bắt giữ tên trước mắt hiển nhiên sẽ hội họp với các ngươi."

Nữ tử lạnh như băng nói.

"Nếu Nguyên Sát đão hữu đã nói thế thì
ta đi trước một bước. Chỉ là một hóa thân, lấy thần thông của đão hữu khẳng
định không thành vấn đề. Nhưng bản thể thì rất khó giải quyết, ngươi và ta liên
thủ mói nắm chắc hy vọng bắt được, tốt nhất không nên tham lam thứ khác."

Huyết bào thiếu niên nghe vậy có chút ngoài
ý muốn, ánh mắt sau khi hơi nghi hoặc liền cảnh cáo nói.

"Ngươi yên tâm! Liên thủ là chuyện có
lợi, bổn tọa sao lại không hiểu. Ta muốn khối hóa thân này hiển nhiên có mục
đích quan trọng, có lẽ không lâu sau ngươi sẽ biết."

Nguyên Sát cười lạnh một tiếng, không thèm
để ý trả lời.

Nghe nữ tử nói thế, mặc dù huyết bào thiếu
niên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tiện phán đổi. chỉ có thể thản nhiên
nói:

"Ta sẽ để lại một nửa nhân thủ cho đão
hữu sai khiến. Mặc dù số lượng không nhiều nhưng nghĩ rằng cũng có thể giúp
Nguyên Sát ngươi một chút."

"Bổn tọa đa tạ!"

Thẩn sắc Nguyên Sát hòa hoãn vài phẩn, gật
đầu nói.

Tiếp đó, huyết bào thiếu niên độn quang tái
khởi, hóa thành một đão huyết quang bay lên trời, sau vài lần chớp động, huyết
quang liền chui vào trong ngọc bàn. Chỉ một lát sau, huyết sắc quang mạc do
ngọc bàn phát ra chợt lóe liền biến mất.

Quỷ dị chính là tinh nhuệ Ma tộc đang vây
quanh ngọc bàn, trong phút chốc cũng mất đi một nửa. Sau một khắc, ngọc bàn run
lên hóa thành một đoàn bạch quang phá không bay đi. Còn lại hơn trăm tên Ma tộc
dưới sự dẫn đầu của một gã Ma tộc cao lớn Luyện Hư hậu kỳ đều hạ xuống chồổ
Nguyên Sát.

Tên Ma tộc cầm đầu này sau khi tiến lên,
liền thi lễ ân cần hỏi:

"Nguyên Sát đãi nhân! Huyết Quang đãi
nhân đã rời đi, đãi nhân có chuyện gì cần chúng ta làm không."

Mặc dù tên Ma tộc này là thủ hạ của Huyết
Quang, nhưng đối mặt với Nguyên Sát vẫn cực kỳ cung kính!

"Không cần, các ngươi cứ canh giữ ờ
gần đây là được."

Nữ tử nhìn tên Ma tộc này một cái, thản
nhiên ra lệnh.

"Tuân lệnh đãi nhân!"

Ma tộc này hiển nhiên không dám ý kiến, lập
tức khom người nhận lệnh.

Theo đó, hơn trăm tên Ma tộc còn lại đều
tản ra bốn phía bãi đá, không có bất cứ dị động nào khác nữa.

Nguyên Sát thấy cảnh này, tinh quang trong
mắt chợt lóe rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mà đám mây đen do vạn con quạ đen
biến thành chỉ một lát liền tìm tòi tất cả ngõ ngách của sơn cốc, dưới sự thúc
dục của ma nữ này liền hung hăng bay đến một khu vực khác.

Lúc này đây đàn quạ bay lượn không bao lâu
thì rốt cục xuất hiện dị trạng.

Khi hơn trăm con quạ bay qua một bụi cây
rậm rạp đột nhiên vây xung quanh bụi cây này mà không ngừng kêu to.

"Tìm thấy rồi!"

Nguyên Sát bỗng nhiên mở hai mắt, đồng thời
trong miệng phát ra tiếng vui mừng lẫn sợ hãi, hô lên một tiếng, lập tức hóa
thành một đão bạch hồng bay thăng về phía bụi cây.

Lấy độn tốc của nữ tử này mà nói, khoảng
cách gần như vậy hiển nhiên chỉ chớp mắt liền đuổi tới. Đồng thời, từ trong bụi
cây đột nhiên phát ra tử sắc quang hà, hư không hơi vặn vẹo, một đão hắc khí từ
đó bắn ra, đồng thời rít lên phá không bỏ chạy.

Nhưng, hiển nhiên lúc này đã trễ.

Nguyên Sát phía sau thấy cảnh này, không
nói hai lời điểm một cái về phía hắc ảnh trên hư không một cái. Nguyên bổn hắc
nha (quạ đen) ở gần đó nhất thời kêu loạn xạ, hai cánh vỗ mạnh lao xuống hắc
ảnh.

Có lẽ một hay mười mấy con thì không đáng
kể, nhưng mấy trăm, mấy ngàn con cùng lao xuống, khí thế to lớn khiến đoàn hắc
khí không thể không dừng độn quang lại hiện ra nguyên hình.

Đúng là một Nguyên anh toàn thân đen kịt,
dung mạo giống Hàn Lập như đúc, nhưng chỉ là cả người phát ra ma khí nồng đậm.

Đúng là đệ nhị Nguyên Anh mà Hàn Lập tu
luyện.

Đệ nhị Nguyên anh hiển nhiên tu vi không
bằng chủ Nguyên anh, nhưng được Hàn Lập không ngừng dùng linh dược bồi dưỡng,
hiện tại đã có tu vi Luyện Hư kỳ, một thân ma đão công pháp cũng vô cùng tinh
thuần. Mặc dù nó bị cưỡng ép dừng lại, nhưng đổi mặt với công kích của đàn quạ
thì cũng không kinh hoàng chút nào mà ngược lại còn hét lớn một tiếng, hai tay
đột nhiên chà xát, đồng thời phất ra ngoài.

Hắc phong nổi lên, từ đó bay ra hai cỗ ma
khí đen thui, huyễn hóa thành hai đầu hắc sắc quái mãng lao vào trong đàn quạ.

Quái mãng lắc đẩu vẫy đuôi, nơi nào nó đi
đi qua thì hắc phong cuồn cuộn nổi lên, đàn quạ bị cuồng phong quét qua theo đó
mà bị xé nát bét ra, dường như không thể chống đỡ.

Mắt thấy hắc mãng chỉếm được thượng phong
nhưng động tác trong tay đệ nhị Nguyên anh lại không chút dừng lại. Sau khi
nhanh chóng bắt mấy pháp quyết khác, thân hình nhất thòi xoay tròn một cái.

Đúng lúc này, không trung chợt lóe linh
quang, một đão bạch hồng quang mang bắn tới, chớp một cái liền hiện ra một thân
ảnh thướt tha.

Dĩ nhiên là Nguyên Sát vừa lúc chạy tới nơi
này.

Nguyên Sát vừa hiện thân, không chút khách
khí trảo một cái xuống phía dưới.

"Ầm ầm ầm!”

Một bạch sắc đãi thủ từ hư không hiện ra,
năm ngón tay đè xuống phía dưới. Lấy thần thông của nữ tử này, nếu cự thủ thật
sự hạ xuống thì đệ nhị Nguyên anh hiển nhiên không thể chạy thoát. Nhưng cũng
may Ma anh đã sớm thi triển thần thông giữ mạng khác, chỉ thấy hư ảnh bỗng
nhiên nổ tung ra, rồi từ trung tâm bạo liệt bắn ra mười mấy đoàn hắc sắc ma
diễm.

Mỗi một đoàn hỏa diễm đều to cỡ trứng gà,
nhưng sau khi bắn ra liền biến thành một đám hắc sắc tiểu nhân. Sau khi
"phốc phốc.” vài tiếng liền quỷ dị xuất hiện cách đó hơn mười trượng.

"Còn muốn chạy sao!"

Nguyên Sát nhíu mày, sau khi quát một tiếng
liền bắt pháp quyết cổ quái.

Trong phút chốc, bề mặt bạch sắc quang thủ
lưu chuyển một trận tinh quang khác thường, trong nháy mắt nổ tung, hóa thành
một bạch sắc quang vựng thật lớn.

Tiếng "xuy xuy.” xé gió nổi lên.

Vô số tinh mang từ quang vựng bắn ra bao
trùm phạm vi hơn trăm trượng, vừa lúc bao phủ mười mấy hắc sắc tiểu nhân vào
trong.

Hắc sắc tiểu nhân vốn vừa định lần nữa thúc
dục độn thuật chạy trốn liền bị tinh mang trong nháy mắt xuyên thủng.

"Phanh phanh.”

Ngoại trừ một hắc sắc tiểu nhân thân hình
khẽ lắc một cái khiến tinh mang lướt qua vai thì những tiểu nhân còn lại đều bị
tinh mang xuyên thủng, trong nháy mắt liền hóa thành từng đoàn hắc diễm tiêu
tán.

Những tiểu nhân đó hóa ra chỉ là mấy đão hư
ảnh.

Hắc sắc tiểu nhân còn sót lại bất ngờ chính
là đệ nhị Nguyên anh biến thành, hiện tại thấy ảo thuật bị phá, sắc mặt khẽ
biến, nhưng nó lại đột nhiên há miệng phun ra một đoàn tinh huyết đồng thời hai
tay bắt quyết, miệng lầm bầm niệm chú.

Đoàn tinh huyết sau khi phun ra liền đón
gió liền hóa thành một cổ huyết vụ rồi quay ngược lại bao phủ đệ nhị Nguyẻn anh
vào trong.

"Hừ, còn muốn giờ trò gì nữa
đây!"

Sắc mặt Nguyên Sát trầm xuống, hừ lạnh một
tiếng, phất tay về phía huyết vụ.

Một đoạn xích màu đen chợt lóe liền bắn ra
khỏi cổ tay áo, vừa động liền giống như ảo ảnh chém về phía huyết vụ. Nhưng cơ
hồ cùng lúc đó, một đão huyết hồng cũng từ trong huyết vụ bắn ra, hơn nữa chỉ
chớp động một cái liền hóa thành một đão huyết tuyến biến mất ở cuối chân trời.

Sau một khắc, cuối chân trời chợt lóe huyết
quang, huyết tuyến chợt lóe hiện lên, nhưng chỉ chớp một cái liền mơ hồ biến
mất.

"Huyết Ảnh độn! Không ngờ là loại độn
thuật này, quả thật có chút phiền phức. Nhưng chỉ dựa vào đó mà muốn chạy thoát
khỏi bàn tay bổn tọa thì đúng là si tâm vọng tướng."

Nguyên Sát đâu tiên là ngẩn ra, nhưng sau
khi tự thì thào vài câu, trên mặt liền trở nên lạnh như băng.

Tiếp theo, nữ tử này phất tay về phía xa,
hai cự đãi thạch trụ chớp lên một cái liền rút ra khòi mặt đất mà bay lên không
trung lần nữa họp thành tòa bạch sắc thạch điện lúc trước rồi bay thẳng về phía
Nguyên Sát.

Nguyên Sát bay vào trong thạch điện, sau
khi ra lệnh cho đám Ma tộc bên dưới một tiếng, liền hóa thành một đoàn bạch
quang bắn đi.

Tinh nhuệ Ma tộc khác thấy cảnh này, hiển
nhiên đãi loạn một trận mà rối rít đuổi theo.

Trong nháy mắt, nơi đây trở nên heo hút
không có một bóng người.

Trên bầu tròi một hồ nước cách đệ nhị
Nguyên anh không biết bao xa, Hàn Lập đang thúc dục kiếm quyết, vô số kiếm
quang tạo thành cự đãi thanh long giương nanh múa vuốt xé rách thân thể một gã
cao giai Ma tộc cổ dài, thân hình giống như một loại côn trùng nào đấy. Mà ngay
cả Nguyên anh bên trong cũng không thể chạy thoát, đều bị kiếm quang chém thành
từng mành nhỏ hóa thành một luồng khói xanh biến mất.

Hàn Lập phất tay, thanh sắc giao long nhất
thời gầm một tiếng rồi tản ra, lần nữa hóa thành vô số thanh sắc kiếm quang rồi
rối rít xoay quanh người hắn rồi tiến nhập vào bên trong thân thể không thấy
bóng dáng.

Bên cạnh, đám cao giai Ma tộc nửa người nửa
trùng, bất ngờ còn có mười mấy tàn thi khác lơ lửng giữa không trung, dường như
đều là cao giai Ma tộc.

Sau khi Hàn Lập thu tất cả kiếm quang vào
người, sắc mặt trờ nên trắng bệch, vội vàng vận chuyển tâm pháp vài lần thì sắc
mặt mởi trở nên tốt hơn một chút.

"Xem bộ dáng thì bọn họ đã có phản ứng
rồi, không thể lại đi hướng này. Đáng tiếc, nếu những người kia hành động chậm
một chút thi nói không chừng có cơ hội trở về Thiên Uyên thành. Quyết không thể
để bọn họ nắm được quy luật, chỉ có thể đi theo hướng khác thử thời vận. Cũng may
ta đã bỏ xa mấy tên phía sau, hẳn là có cơ hội lớn để chính thức chạy
thoát."

Hàn Lập thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhin xung
quanh nói nhỏ hai câu.

Hóa ra, ngày đó Hàn Lập thi triển bí thuật
thoáng cái huyễn hóa ra mười mấy hư ảnh, ngoại trừ Khúc Nhi và đệ nhị Nguyên
ânh phân biệt thúc dục linh khu và kim thân từ trong hỗn loạn dụ truy binh đi
xa, trong khi đó bản thể thì lặng lẽ xuất ra Thái Nhất Hóa Thanh phù, hư hóa
thân thể ở lại chỗ cũ.

Theo sự tăng tiến tu vi của Hàn Lập. Thái
Nhất Hóa Thanh phù ngay cả thần diệu cũng không thể duy trì được lâu, nếu không
thì Nguyên Sát và Huyết Quang cũng không cần bài trừ phù này, chỉ cần đứng ỡ
chỗ cũ một lát hắn liền tự động hiện thân ra.

Cho nên lúc trước trên đường bỏ chạy, Hàn
Lập vẫn chưa từng sử dụng tấm tiên phù này.

Chương 1872: Độn xa

Bất quá, sau khi hắn cắn rằng quyết định
mạo hiểm phái linh khu và kim thân ra, hiển nhiên cũng dứt khoát dùng tới tấm
tiên phù này.

Quả nhiên, hóa thân Huyết Quang Thánh tổ
không chú ý, để hắn gạt được.

Đương nhiên làm thế cũng có mạo hiểm nhất
định, tình cảnh linh khu và đệ nhị Nguyên anh cũng càng thểm hung hiểm. Cũng
may, linh khu vốn là Chi tiên tỉ mỉ luyện chế mà thành, mà nha đầu Khúc Nhi
khống chế linh khu cũng là linh vật do thiên địa hóa thành, nếu có thể nắm bắt
thời cơ hiện ra nguyên hình ẩn nặc thì hắn là có thể giấu diếm được tai mắt đối
phương.

Về phần đệ nhị Nguyên anh, hắn đã cấp cho
Ma anh một cái Thái Nhất Hóa Thanh phù, hơn nữa Ma anh còn tu luyện một loại bí
thuật trong công pháp ma đão, có thể biến ma khí trong cơ thể thành vĩ dực
(cánh), vì thế cũng tu luyện Huyết Ảnh độn.

Có hai sự chuẩn bị này, Ma anh hiển nhiên
không phải không có cơ hội thoát thân, dù sao đám người Huyết Quang một khi
phát hiện kẻ đang chạy trốn không phải là bản thể, nghĩ rằng sẽ không dây dưa
nhiều.

Đó cũng là lý do khiến hắn cảm thấy thời
gian không sai biệt lắm, lập tức hiển lộ thân phận đãi khai sát giới với một số
Ma tộc.

Hiện tại, tính ra thì tin tức bản thể hắn
hiện thân cũng đã truyền tới tai đám người Huyết Quang, hắn hiển nhiên không
muốn để đối phương lần nữa cuốn lấy, lúc này mới không thể không chính thức bỏ
qua Thiên Uyên thành, chạy trối chết tới một nơi khác.

Trong lòng tự định giá như thế, Hàn Lập
không hề do dự trực tiếp thúc dục độn quang, quay đầu phá không bay về hướng
khác.

Trong hai tháng kế tiếp Hàn Lập bắt đầu
phiêu hốt khắp nơi, lúc đông lúc tây, loạn xạ cả lên.

Ngay từ đầu, đích xác khiến Huyết Quang căn
bản không thể đuổi kịp, chỉ có thể thường xuyên dựa vào báo cáo của các thủ hạ
dưới trướng phát hiện tung tích của Hàn Lập mà vội vã đuổi theo. Hành động như
vậy hiển nhiên không thể nào thật sự bắt được hành tung của Hàn Lập, nào chờ
cho bọn họ chạy tới gần thì hắn sớm sớm không thấy bóng dáng.

Càng kỳ quái chính là vị Nguyên Sát Thánh
tổ kia lại không xuất hiện cùng với ba đãi hóa thân Huyết Quang, không biết đã
đi đâu.

Loại chuyện này, Hàn Lập hiển nhiên rất vui
mừng, nếu không phải pháp lực trong cơ thể không nhiều lắm, thi hắn thậm chí
còn muốn nhân cơ hội này đánh trọng thương đám Huyết Quang hóa thân.

Nhưng tình hình trước mắt cũng chỉ có thể
tiếp tục chạy trối chết.

Ba đãi hóa thân Huyết Quang sau khi thấy
đuổi theo nhiều lần vẫn không hiệu quả liền cắn răng điều động vô số nhân thủ
bày ra thiên la địa võng phong tỏa tất cả các khu vực. Cộng thêm việc ma đầu này
có thể lợi dụng các điểm truyền tống trận mà đãi quán Ma tộc đã chỉếm giữ, liền
có thể gắt gao đuổi theo Hàn Lập không tha.

Biết được điều này, Hàn Lập trong lòng thầm
rùng mình không thôi, nghỉên cẩn không dám mất cảnh giác chút nào.

Bình thường, khi hắn khôi phục được ba bốn
phần linh lực liền dứt khoát bay đi hơn ngàn dặm một mặt không dám lưu lại chỗ
cũ.

Cứ như vậy, nhưng hắn thiếu chút nữa mấy
lần bị ba Huyết Quang hóa thân ngăn lại.

Chỉ cần một khi trong lòng có dự cảm, tâm
thần không yên liền tình nguyện lập tức ngồi xuống khôi phục pháp lực, sau đó
lập tức độn xa hơn ngàn dặm, tránh được vài lần tai kiếp.

Liên tiếp mấy lần như vậy, Hàn Lập hiển
nhiên càng cẩn thận hơn, nguyên bổn định đi Thánh Hoàng thành và mấy cứ điểm
của tứ đãi Chân linh gia tộc, lúc này không thể không từ bỏ, phải chọn một
hướng khác mà đi.

Những hướng khác quả thật nhân thủ Ma tộc
giảm đi rất nhiều, thời gian ba người Huyết Quang truy đuổi cũng bắt đầu kéo
dài ra. Điều này khiến Hàn Lập dễ thở hơn rất nhiều, thời gian ngồi xuống nghỉ
ngơi hồi phục cũng tăng lên, pháp lực trong cơ thể theo đó mà dần dần dư thừa.

Nhưng việc tốt thường không kéo dài quá
lâu.

Ba tháng sau, trong đám truy binh phía sau
Hàn Lập bỗng xuất hiện thêm Nguyên Sát hóa thân, hơn nữa vừa hiện thân liền
cùng với ba đãi hóa thân Huyết Quang đuổi sát phía sau không tha, bộ dáng không
để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi.

Hiện tại hắn vừa ngồi xuống nghỉ ngơi không
quá ba canh giờ, ma nữ này liền dẫn ba đãi hóa thân Huyết Quang đuổi theo. Bất
quá cũng may Ma tộc đãi quân gần đó không nhiều lắm, Hàn Lập hiển nhiên lại
thong thả rời đi.

Nhưng trong một tháng tiếp theo, mặc cho
Hàn Lập thay đổi phương hướng thế nào đi chăng nữa thì bốn tên Ma tộc này lại
chuẩn xác xuất hiện phía sau. Điều này khiến Hàn Lập cả kinh, rốt cục cảm thấy
không ổn.

Bốn tên Ma tộc này dường như có biện pháp
truy tung đãi khái vị trí của hắn, mặc dù không quá chính xác nhưng cũng đủ để
đuổi theo không thoát. Rõ ràng phương pháp truy tung này là của nữ tử nắm giữ,
nhưng hình như cũng chỉ vừa nắm giữ, nếu không thì lúc trước hắn cũng không có
cơ hội dùng kế kim thiền thoát xác mà chạy trốn.

Hàn Lập rùng mình, sau mấy phen làm phép
thay đổi phương hướng đều bị đối phương dò ra vị trí, càng không dám bỏ chạy về
phía nhiều Ma tộc, hắn liền dứt khoát bay về vùng hoang vu.

Kể từ đó, ngay cả khi hắn nhất thời không
thể bứt đuôi đám người Huyết Quang, nhưng nhân thủ của bốn ma đầu này cũng thưa
thớt đi nhiều.

Cứ như thế, hai bên một đuổi một chạy, thời
gian cứ như thế trôi qua, dần dần đã đi tới rìa khu vực Nhân tộc.

Nơi này bởi vì gần Man Hoang thế giới cho
nên thường xuyên có cổ thú xông qua cấm chế xâm nhập lãnh thổ Nhân tộc, cho nên
căn bản Nhân tộc không thiết lập thành thị, đây được coi là khu vực hoang vu
nhất trong Nhân tộc.

Không có cứ điểm Nhân tộc, hiển nhiên cũng
không có đãi quân Ma tộc đóng quân ờ đây. Mà lấy độn tốc Hàn Lập, giờ phút này
cao giai Ma tộc đuổi theo hiển nhiên rất ít, chỉ có đám Ma tộc bị Huyết Quang
thu vào trong ngọc bàn thì mới có thể theo đến đây.

Hàn Lập sắc mặt âm trầm hóa thành một đão
thanh hồng bay nhanh về phía trước. Lúc này, pháp lực trong cơ thể hắn thật sự
không thể biến thân thành cự bằng để bay nhanh hơn, cho nên chỉ có thể dùng độn
quang bình thường phi hành về phía trước.

Hiện tại hắn đã bỏ chạy được hơn nửa năm,
mặc dù bởi vì hắn lúc nào cũng thay đổi phương hướng nên bốn ma đầu phía sau
không thể đuổi kịp, nhưng thời gian chạy trốn lâu như thế cho dù tâm trí hắn
kiên định như sắt cũng cảm thấy cực kỳ uể oải.

Bất quá đã như vậy, Hàn Lập tự nhiên cũng
không nóng đầu mà quay lại đánh một trận sinh tử với đối phương mà ngược lại
càng quyết tâm chạy trốn, ý định cùng bốn ma đầu kia giằng co tới chết.

Hắn thật sự không tin rằng bốn ma đằu kia
có thể truy đuổi hắn tới chân trời góc biển.

Dù sao bốn ma đầu liều mạng truy đuổi không
tha, pháp lực tiêu hao hẳn là không ít, đồng dạng cũng không có bao nhiêu thời
gian khôi phục pháp lực.

Trên trời cao cách Hàn Lập ngàn vạn dặm,
một tòa thạch điện và một cự bàn đang hóa thành hai luồng bạch quang phá không
bay đi.

Trong ngọc bàn, ba đãi hóa thân Huyết Quang
sóng vai đứng nhìn lên vách tường đang cùng Nguyên Sát bàn bac chuyên gì đó.

"Nói như vậy, Nguyên Sát đão hữu thật
không muốn vào Càn Khôn Bàn. Đão hữu cũng hiểu rõ, chúng ta tự điểu khiển bảo
vật truy đuổi, tiêu hao phập lực quả không ít. Ta chạy tới vội vàng, không mang
theo nhiêu đan dược khôi phục pháp lực. Mặc dù lúc trước từ tay thủ hạ có một
ít, nhưng thời gian phi hành dài như thế cũng không thể chịu nổi. Nếu cứ tiếp
tục truy đuổi thế này thì chỉ có thể dựa vào pháp lực bản thể mà chống đỡ. Bổn
tọa cũng không dám cam đoan có thể kiên trì lâu hơn tên tiểu tử Nhân tộc nọ!
Tiểu tử này không biết gia sản thế nào, đan dược khôi phục pháp lực nhiều bao
nhiêu mà đến bây giờ bộ dáng vẫn chưa hoàn toàn khô kiệt pháp lực. Đão hữu chắc
cũng không mang theo nhiêu đan dược. Cứ như vậy e rằng chúng ta phải cùng nhau
điều khiển một bảo vật thì mới có thể thay phiên điều tức.”

Hóa thân Huyết Quang ở giữa đang khuyênbảo
Nguyên Sát.

"Thay phiên nghỉ ngơi khôi phục hiển
nhiên bổn tọa không phản đối, nhưng ba vị sao không vào trong thạch điện, cần
gì cố gắng nói ta vào trong Càn Khôn Bàn của ngươi."

Hai mắt lam bào nữ từ nhắm lại, bất động
thanh sắc nói.

"Hừ! Đão hữu biết rõ mà còn hỏi. Ba
người chúng ta tu luyện huyết quang công pháp, trời sinh bài xích với thạch khí
hộ thân của Thạch Ma nhất tộc, vào trong thạch điện của ngươi nghỉ ngơi căn bản
không có bao nhiêu tác dụng. Hiển nhiên Nguyên Sát đão hữu vào Càn Khôn Bàn thì
ổn thỏa hơn một chút."

Hóa thân Huyết Quang lắc đầu, cự tuyệt nói.

"Có đúng vậy không! Nhưng bổn tọa đang
lo vào trong Càn Khôn Bàn, vạn nhất bị các ngươi điều động thần thông Càn Khôn
Bàn, vậy cái mạng nhỏ của bổn tọa liều tiêu tùng. Huyết Quang công pháp am hiểu
thôn phệ tinh huyết pháp lực của người khác, loại chuyện này Huyết Quang ngươi
không phải là không làm được.”

Nguyên Sát cười lạnh một tiếng, không khách
khí trực tiếp nói.

"Nguyên Sát đão hữu quá đa tâm rồi, ta
và đão hữu chỉ là hóa thân, nếu làm như thế, bản thể ngươi biết được thì Huyết
mỗ cũng không tốt đẹp gì."

Một khối hóa thân Huyết Quang khác thở dài
một hơi, nói.

"Hắc hắc, điều này cũng khó nói. Cho
dù lời ngươi nói có lý, nhưng bổn tọa tuyệt đối không mạo hiểm. Có lẽ tinh
huyết pháp lực của một khối hóa thân thì không khiến các ngươi động tâm, nhung
nếu là Hỗn độn nhị khí và Trấn Ma Tỏa trong tay Hàn tiểu tử nọ sợ rằng ngay cả
ta cũng động tâm."

Khóe miệng Nguyên Sát nhếch lên một chút,
châm chọc nói.

"Hỗn độn nhị khí nào chứ, Trấn Ma Tỏa!
Huyết mỗ không biết ngươi đang nói cái gì?"

Ba khối hóa thân Huyết Quang đồng thời biến
sắc, sau khi nhìn nhau, khối hóa thân ở giữa lắc đầu phủ nhận.

"Huyết Quang, ngươi cần gì giả nai,
tiểu tử nọ tại Hoàng Tuyền địa hỏa đã rút ra được Đỗn độn nhị khí trong Trấn Ma
Tỏa, cảnh đó bổn tọa đã tận mắt nhìn thấy. Sớm nghe nói Trấn Ma Tỏa này thuộc
về ngươi, hiện tại xem ra lời đồn là thật. Nhưng không biết ngươi làm thế nào
mà bảo vật này lại rơi vào trong tay tên tiểu bối Nhân tộc này. Lúc này ngươi
để ba đãi hóa thân phủ xuống Nhân giới chắc cũng vì Đỗn độn nhị khí này
rồi."

Nữ từ nhíu mày. cười lạnh nói.

"Nếu ngươi đã tận mắt nhìn thấy thì
Huyết mỗ cũng không gạt ngươi nữa. Ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ thông báo cho
Lục Cực?"

Hóa thân Huyết Quang ở giữa sắc mặt âm
trầm, lạnh lẽo nói.

"Hỗn độn nhị khí này rất quan trọng
đối với tồn tại Thánh tổ như chúng ta, ta nào chịu chia cho người khác! Điều
kiện của ta rất đơn giản, Trấn Ma Tỏa và một nửa Hỗn độn nhị khí có thể cho
ngươi, nhưng hỗn độn nhị khí còn lại và trọng bảo trên người tiểu tử Nhân tộc
này thì phải giao cho ta."

Ánh mắt Nguyên Sát chợt lóe mâu quang, chậm
rãi nói ra điều kiện của mình.

"Khẩu khí của ngươi đúng là không nhỏ.
Điều kiện khác không nói, nhưng Tử Ngôn đỉnh của ta cũng rơi vào tay tiểu tử
này, ta phải thu hồi bảo vật đó lại."

Hóa thân Huyết Quang ớ giữa đồng tử co lại,
sau một lúc lâu mới hừ lạnh trả lời.

"Tử Ngôn đỉnh bị Hàn tiểu tử đoạt lấy?
Đúng là bất ngờ thật, nếu như thế thì bảo vật này trả về nguyên chủ cũng được,
ta không ý kiến."

Nguyên Sát có chút ngẩn ra, lộ ra vẻ ngoài
ý muốn, nói.

"Được, quyết định như thế đi. Hai
người chúng ta cũng xem như chính thức kết minh, có hay không đem phương pháp
truy tung tiểu tử này nói cho ta nghe một chút.”

Một khối hóa thân Huyết Quang khác, con
ngươi vừa chuyển bỗng nhiên hỏi một câu

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3