Phàm nhân tu tiên - Chương 2229 - 2230

Chương 2229:
Thổ Hoàng Đinh

“Một khi ta
tặng các vị vật này thì tất nhiên là phải có lý do của nó chứ!” Bảo Hoa nghe
vậy liền nhẹ nhàng cười.

“Có được vật này bảo vệ, hơn nữa Bảo Hoa
đạo hữu còn mượn đến đây một cây Huyền Thiên Chi Bảo có tính tương khắc thì
chắc cũng đủ để ứng phó với co đáng sợ đó rồi. Như vậy thì ta cũng liều mình đi
một chuyến.” Một ông lão già nua nheo nheo cặp mắt rồi gật đầu đồng ý.

Còn bà lão mặc áo bào đen ở bên cạnh cũng đắn
đo một hồi rồi đồng ý.

“Hàn huynh, ý của ngươi thế nào?” Bảo Hoa
mừng rỡ, nhưng nàng không thể quên một người cực kỳ quan trong nên vội quay
sang hỏi.

“Các vị đã đồng loạt lên đường thì sao ta
có thể vừa lâm trận đã vội lùi bước được.” Hàn Lập cất món đồ ở trong tay, vẻ
mặt vẫn lạnh băng không có biểu cảm gì.

Với thần thông của hắn lúc này, lại có thêm
bảo vật cực kỳ quý giá Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm ở trong tay thì cho dù có
phải đối mặt với Chân Tiên hắn cũng vẫn có đủ khả năng để bảo vệ mình, nói chi
đến một con côn trùng đã bị tổn thương nguyên khí nhiều năm.

“Tốt lắm, vậy ta sẽ nhờ lực lượng của phong
ấn đưa chúng ta đi. Ở bên kia chắc hai vị đạo hữu đến từ Hắc Dạ giới đã ở sẵn
quanh đó, như vậy sau khi hội hợp với bọn họ thì chúng ta lại có thể chắc chắn
hơn vài phần.” Bảo Hoa cười khẽ.

Tiếp đó nàng không còn chần chờ nữa, bàn
tay liền đánh ra một đạo pháp quyết lên đám sương mù màu xám.

Chớp mắt sau, đám sương mù liền quay cuồng
một chặp rồi tách ra hai bên tạo thành một cái đường hầm.

Thân hình của Bảo Hoa chợt động, nàng chẳng
hề do dự lập tức đi vào.

Những người khác cũng mau chóng đi vào
đường hầm trước mặt.

Chốc lát sau đó, khi mọi người vừa bước ra
từ bên kia đường hầm thì trước mắt họ chợt hiện ra một vùng sáng lóa, thì ra
nơi này là khu vực trống trải, ở trước mặt còn được bố trí thêm một cái truyền
tống trận màu xám trắng.

Trong tai bọn họ là vô số tiếng nhộn nhạo
truyền đến từ khắp bốn phía giống như đang đúng giữa một đám đông nói chuyện
râm ran với nhau.

Nhưng đối với bọn Hàn Lập thì không ai hiểu
được những âm thanh đó là gì cả. Chỉ có Bảo Hoa là đang quan sát một điểm nhỏ
trong không trung phía dưới rồi cẩn thận dò dẫm đi vào bên trong tòa trận pháp.

Những người khác thấy vậy liền do dự một
chặp, mỗi người đều mang theo một vẻ mặt khác nhau nhưng tất cả đều rảo bước đí
theo.

Đợi đến khi người cuối cùng bước vào pháp
trận là bà lão mặc áo bào đen, tòa pháp trận liền tự động kích hoạt tạo thành
một tiếng “phốc.”

Những làn sáng nhẹ lượn lờ xung quanh, thân
hình của mấy người liền hơi mờ đi rồi tan biến mất.

Cùng lúc, tại một đài tế lễ đỏ rực như máu
trong khu rừng đá, cái bát đen xì vốn luôn im lặng thì bỗng dưng run lên bần
bật, tiếp đó là một giọng nói của đàn ông chợt vang lên:

“Ha ha, quả là mấy đứa này định đối phó với
con trùng chúa, thật là không biết sợ chết là gì. Chỉ với chút thực lực như vậy
thì thật chẳng khác nào đi tự đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng đứa nhỏ kia tuyệt đối
không được chết, xem ra phải nghĩ cách cứu nó một lần mới được. Khụ, lúc này
không thể dùng đến nó được...”

Giọng nói tiếc nuối của người đó vang lên
thật dài, giống như hắn sắp phải từ bỏ đi một vật gì đó mà mình rất yêu thích
vậy.

Bỗng nhiên một trận dao động giống như kim
loại va vang lên trên không trung. Tiếp đó đài tế chợt lóe hào quang rồi bất
chợt xuất hiện thêm tám sợ xích rất nhỏ màu bạc.

Mỗi sợi đều quấn lấy chiếc bát màu đen, đầu
còn lại của chúng thì tách ra rồi phân chia nối với tám cột trụ bằng đồng, trực
tiếp nhập vào thân của ngọn đèn cổ này.

Trong cái bát giữa đài tế chợt truyền ra
từng tràng thần chú khó hiểu làm sợi xích nhỏ nối với ngọn đèn duy nhất còn
cháy kia chợt lóe hào quang run nhè nhè.

Tiếp đó bỗng nhiên có vô số ký hiệu màu
vàng rực bé như hạt gạo nổi lên trên ngọn đèn, rồi chúng bám theo sợi dây xích
chạy một mạch đến đài tế, cuối cùng lại biến mất hút vào trong cái bát đen
không thấy đâu nữa.

Làn sương mù màu bạc nhàn nhạt lượn lờ
quanh cái bát, nó dày đặc dần rồi tỏa ra một cỗ khí tức cực kì khủng khiếp,
càng lúc càng bành trướng điên cuồng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận
ra.

 “Đây
là nơi Minh Trùng Mẫu bị phong ấn sao?” Hàn Lập nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt tỏ
ra hết sức ngạc nghiên thốt lên.

Không riêng gì hắn, ngay cả Bảo Hoa cùng
với mấy tu sỹ Đại Thừa khác cũng quan sát hết thảy khung cảnh chung quanh rồi
tỏ vẻ giật mình.

Đúng là mấy người bọn họ đang đưng trên một
mặt biển mênh mông. Nhìn khắp bốn phía đâu đâu cũng thấy một mặt nước màu lam
nhạt vô bờ bến, mà thỉnh thoảng còn có từng cơn gió ướt át của biển cả ập vào
mũi.

“Đây không phải là ảo thuật! Sao lại thế
này? Trong cung điện ngầm còn có thể có một nơi thế này sao?” Ông lão già nua
nhướng mày hỏi Bảo Hoa.

“Đương nhiên là không. Toàn bộ cung điện
cũng chỉ rộng lớn có vậy thì sao lại có thể kiến tạo ra một vùng biển rộng lớn
như này được!” Bảo Hoa lắc đầu phủ nhận.

“Nhưng mà nơi này là đâu? Chẳng lẽ chúng ta
bị truyền tống ra khỏi thủy ấn sao?” Gã cao lớn có khuôn mặt đỏ rực ngó trái
nhìn phải một lúc rồi chần chờ hỏi.

“Chắc chắn không phải như vậy. Nếu không
thì thần niệm của chúng ta đã thoát khỏi sự áp chế của phong ấn, mà lúc này vẫn
chẳng thể nào dò xét quá xa được.” Bà lão mặc áo đen đằng hắn giọng rồi đáp
lời. Tất nhiên là bà ta đã dùng thần niệm để tra xét.

“Các vị nhìn lên cao một chút xem đi!” Bỗng
nhiên Hàn Lập điềm tĩnh nói.

“Phía trên? Ta đã để ý rồi, đâu có gì khác
thường đâu?” Ông lão già nua nghe vậy liền ngần ra nhưng vẫn ngẩng đầu ngó
nghiên đôi chút.

Bà lão mặc áo đen và tên to lớn có khuôn
mặt hồng hào cũng ngước nhìn lên, rồi cùng tỏ vẻ khó hiểu.

Riêng Bảo Hoa mới vừa nhìn lên trời cao đã
giật mình thốt lên, tỏ ra rất ngạc nghiên.

Ngay lúc đó, Hàn Lập gio ngón tay vẽ một
vòng lên chỗ thật cao trên bầu trời. “Tách.”, một lưỡi kiếm dài đến mấy trăm
trượng bất ngờ xuất hiện rồi chém thẳng lên cao.

Toàn bộ những vầng mây màu xám trên nền
trời cao dao động điên cuồng, phát ra một tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Thanh kiếm màu xanh tỏa hào quang chói mắt,
mang theo khí thế kinh người như chém rách màn trời ra làm đôi.

Như khi nhát kiếm qua đi, bầu trời vẫn bị
chém rách mà ngược lại còn có từng tiếng sấm nổ vang. Trên cao lúc này thình
linh hiện ra một cái pháp trận dường như che kín toàn bộ không trung.

Pháp trận này tối đen như mực, nó được tạo
thành từ vô số những ký hiệu màu đen lớn nhỏ không đồng nhất. Mà nếu nhìn kỹ
lại thì thấy ở trung tâm của nó có một con côn trung màu trắng to như quả núi
đang nằm im bất động.

Toàn thân của con trùng trắng noãn như
ngọc, một vết bẩn nhỏ cũng không thấy. Cái đầu của nó đã được dấu thụt vào sâu
trong chính thân thể của mình nên không thấy được, nhưng dáng vẻ của nó lại cực
kỳ mập mạp, nhìn từ xa thật chẳng khác gì một con tằm lớn.

Kỳ lạ hơn là hình như con sâu này đang ngủ
say. Trên cơ thể đang nằm sấp của nó có những ký hiệu màu vàng sáng lập lòe
đang chạy qua lượn lại liên tục.

“Minh Trùng Mẫu!” Bà lão mặc áo bào đen
kinh hãi thốt lên.

Gã mặt đỏ cùng với ông lão già nua thấy
được cảnh tượng kinh người này liền tái mặt, hơi thở của cả hai đọng lại, bộ
dáng như gặp phải đại địch.

Thế nhưng Bảo Hoa lại rất trấn định:

“Các vị không cần quá hoảng hốt! Phải mất
một thời gian nữa con sâu này mới có thể tỉnh lại. Như vậy chúng ta phải hành
động thật cẩn thận để tránh đánh thức nó. Mà xem ra nơi này chính là một khe hở
không gian được nó mở ra, nếu đã vậy thì chỉ sợ hai vị đạo hữu đến từ giới diện
Hắc Dạ khó mà hội họp với chúng ta được.”

“Mở ra khe hở không giản! Với thần thông
của Minh Trùng Mẫu thì đúng là có thể làm được. Điều này cũng giải thích tại
sao nơi này vẫn bị ảnh hưởng tác dụng của phong ấn.” Ông lão già nua thở dài
rồi đắn đo nhận xét.

“Nhưng thiếu đi hai vị đạo hữu đến từ giới
diện Hắc Dạ khiến cho lực lượng của chúng ta bị mỏng đi. Vậy chúng ta có nên
tìm cửa vào rồi đón hai đạo hữu đó vào trong cái khe không gian này không? Chắc
là giờ này bọn họ vẫn giám sát ở đâu đó bên ngoài thôi.” Bà lão mặc áo bào màu
đen nhìn ra bốn phía xa tít tắp một vòng rồi đề nghị.

“Không được. Con trùng này đã sắp tỉnh dậy,
nếu có người ra vào chỉ sợ sẽ lập tức đánh thứ nó luôn. Mà cũng bởi vì lo lắng
vấn đề này nên hai vị đạo hữu đến từ giới diện Hắc Dạ mới không dám liều lĩnh
đi vào khe hở không gian này. Dù sao thì họ cũng khác với chúng ta, bọn họ
không được phong ấn hỗ trợ để vào đây.” Bảo Hoa thẳng thắn gạt bỏ đề xuất của
bà lão.

Những người khác thấy có lý nên không còn
ai nhắc lại việc này nữa.

Lúc này Hàn Lập vẫn nhìn lên pháp trận thật
lớn trên trời cao, đột nhiên hắn lạnh lẽo nói:

“Bớt nói những lời vô dụng lại! Hãy thừa
dịp con trùng này còn chưa tỉnh chúng ta mau ra tay đi. Nếu có thể làm nó bị
tổn thương trong một chiêu thì quả đúng là không gì có thể tốt hơn.”

“Lời của Hàn đạo hữu thật có phần coi
thường chúng ta quá. Một khi vài người chúng ta phối hợp với nhau, chỉ sợ ngay
cả Chân Tiên lúc không phòng bị nếu chẳng chết ngay tại chỗ thì cũng bị trọng
thương.” Bà lão mặc áo đen liếc nhìn Hàn Lập tỏ vẻ bất mãn.

“Hừ, nếu con Minh Trùng Mẫu này dễ giết như
lời của ngươi thì lúc ấy hai vị Chân Tiên kia đã diệt nó rồi, cần gì phải gắng
gượng phong ấn làm chi. Xưa nay Hàn mỗ làm bất cứ chuyện gì cũng đều xuy tính
đền tình huống tồi tệ nhất trước tiên!” Hàn Lập lạnh nhạt trả lời.

Bà Lão nghe xong liền trầm mặt, có vẻ như
đang định phản đối gì đó thì Bảo Hoa đã khoát tay chặn lại:

“Hai vị đạo hữu không nên tranh chấp với
nhau làm gì, chúng ta cứ ra tay hết sức là được, còn thành công hay không thì
phải xem vào ý trời. Nhưng cẩn thận một chút cũng tốt hơn. Vì vậy trong chiêu
đầu tiên chẳng những chúng ta phải đồng loạt ra tay mà ta sẽ tự mình vận hết
sức lực điều khiển món Huyền Thiên Chi Bảo mới mượn được kia. Nếu các vị còn có
thủ đoạn gì đang dấu kỹ thì cũng nên lấy ra luôn đi. Mà không khéo đây cũng là
cơ hội duy nhất để chúng ta cùng phối hợp với nhau tấn công con sâu chúa này.”

“Bảo Hoa đạo hữu nói rất có lý, ta không có
ý kiến phản đối gì.” Ông lão già nua liên tục gật đầu.

Còn bà lão áo đen cùng với gã cao lớn mặt
hồng cũng không phản đối.

Mà Hàn Lập thì phải trầm ngâm mất một lúc
mới chịu gật đầu.

Thấy vậy Bảo Hoa mới mỉm cười. Nàng hít một
hơi thật sâu rồi chắp tay bấm niệm thần chú. Sau lưng nàng chợt lóe lên hào
quang, một cái ảo ảnh cây hoa cổ thụ màu hồng nhạt thật lớn hiện ra.

Đồng thời môi thơm của nàng nhẽ nhúc nhích,
bàn tay còn lại chậm rãi nâng lên, xòe năm ngón tay ra. Bất chợt hào quang màu
vàng nhạt lóe lên, trong lòng bàn tay của nàng bỗng xuất hiện thêm một cây đinh
vàng.

Cái đinh giỏi lắm chỉ dài nửa thước, bề mặt
gồ ghề được khảm lên một vài linh văn không rõ tên. Thoạt nhìn nó như một loại
đồ cổ được chôn dấu dưới đất sâu không biết bao nhiêu năm, cũ rỉ vô cùng.

Nhưng Bảo Hoa mang vẻ mặt nghiêm nghị cầm
lấy vật này. Những lời chú ngữ trong miệng nàng dừng lại rồi trịnh trọng quay
sang nói với mọi người:

“Ngọn Thổ Hoàng Đinh này ẩn chứa pháp tắc
thiên địa của cả một giới. Bất kỳ ai bị nó đóng lên, cho dù thần thông mang
tính thổ của người đó có cao đến đâu cũng không thể thi triển được. Nếu ta nhớ
không nhầm thì nguồn gốc thần thông của Minh Trùng Mẫu cũng thuộc tính thổ.
Chính vì vậy nếu lần ra tay này của ta thành công, như vậy đến tám chín phần uy
lực của nó liền có thể coi như đồ bỏ!”

Chương 2230:
Một Đòn Phối Hợp

“Dù cho thân
thể của con sâu có mạnh mẽ đến đâu nhưng một khi không vận dụng thần thông bảo
hộ thì tuyệt đối không thể đỡ được một chiêu hợp lực của chúng ta.”

Bảo Hoa hơi dừng lại giữa chừng, sau đó lại
nói tiếp:

“Đúng là Minh Trùng Mẫu nắm giữ những pháp
tắc mang tính thổ, nhưng cây đinh này giam hãm nó được bao lâu cũng là chuyện
rất khó đoán trước. Chính vì thế chỉ cần sau khi ta tung bảo vật này ra là các
vị hãy lập tức ra tay luôn, tuyệt đối không được chần chờ!”

“Đạo hữu yên tâm, trận chiến này liên quan
đến mạng của ta nên sẽ tuyệt đối không để sảy ra sơ xuất gì.” Ông lão già nua
trả lời không chút do dự.

Những người khác cũng gật đầu tán thành.

“Tốt lắm! Đểviệc không may, trước tiên ta
sẽ liên hệ với linh hồn của tòa phong ấn để nhờ nó dồn toàn bộ lực áp chế đến
nơi này. Như vậy sẽ làm giảm đi rất nhiều thực lực của Minh Trùng Mẫu, cũng
đồng thời giúp chúng ta ẩn núp kỹ lưỡng khi hành động.” Bảo Hoa liền lấy ra một
vật trong lòng bàn tay rồi nghiêm nghị nói.

Nàng đánh lên trên bề mặt món vật trên tay
từng đạo thần chú kỳ lạ, đồng thời trong miệng còn khẽ râm ran tụng niệm.

Chốc lát sau, ngay trước người nàng chợt
sáng rực hào quang, tiếp đó là một làn khói giống như là một khuôn mặt mờ ảo
bất thình lình hiện lên.

Làn môi của Bảo Hoa khẽ nhúc nhíc nhưng
không hề phát ra tiếng động nào, thì ra là nàng đang truyền âm đến khuôn mặt
phía trước.

Cũng rất nhanh sau đó, khuôn mặt bằng làn
khí liền tan biến mất. Mà dường như cùng với lúc đó, mấy người bọn Hàn Lập chợt
cảm thấy trong không gian xung quanh lại nhiều thêm một loại áp lực không biết
từ đâu.

Bọn họ ai nấy đều rùng mình, liền vội vàng
kiểm tra lại cơ thể, mãi đến khi phát hiện loại áp lực này không có ảnh hưởng
gì đến mình nên mới chịu an tâm.

Lúc này xung quanh thân thể của Bảo Hoa
chợt xuất hiện vô số ký hiệu màu xám, chúng đang di chuyển không ngừng rồi bao
bọc lấy thân thể của nàng. Cuối cùng chỉ còn có thể nhìn thấy một dáng người
yểu điệu mờ mờ nằm bên trong làn khí xám mà thôi.

Càng kỳ lạ hơn là từ lúc nàng bị làn khí
bám quanh thì toàn thân cũng không hề tỏa ra bất kỳ chút khí tức nào.

Rõ ràng hình dáng của nàng vẫn ở đó nhưng
khí quét thần niệm qua thì lại giống như một mảng trống không bình thường.
Dường như nàng đã hòa hợp làm một thể với hư không.

“Bây giờ lực lượng của phong ấn đã giúp
chúng ta che dấu đi khí tức của mình, cho dù có đến sát Minh Trùng Mẫu thì nó
cũng không thể nhận ra được. Ta chuẩn bị ra tay đây, các vị cũng mau chuẩn bị
đi!”

Ông lão già nua lẳng lặng gật đầu không nói
một lời nào, hào quang bỗng nhiên lóe lên, trong tay của lão bất chợt xuất hiện
thêm một miếng ngọc giống như một cái lệnh bài.

Bề mặt bên ngoài của tấm ngọc được điêu
khắc cực kỳ tinh xảo vô số các loại hình vẽ của muôn loài linh thú.

“Vạn Thú Bài, đúng là nó rồi! Nghe nói nó
không phải Huyền Thiên Chi Bảo nhưng cũng là vật được Chân Tiên mang xuống từ
thời cực kỳ xa xưa. Năm đó đã có không ít tu sỹ Đại Thừa Kỳ đánh đấu lẫn nhau
để tranh giành vật này. Vậy mà thật không ngờ một món bảo vật cực quý của Chân
Tiên mà lại lọt vào tay của đạo hữu.” Bà lão áo đen trông thấy tấm ngọc liền tỏ
vẻ giật mình.

“Ha ha, năm xưa ta có một vài cơ duyên nên
mới có thể lấy được bảo vật quý giá này.” Ông lão già nua vội đằng hắng rồi tỏ
vẻ đắc ý.

Gã cao to mặt đỏ thấy vậy liền trở nên rất
hâm mộ ông lão.

Hàn Lập cũng tò mò quan sát nó mấy lần.

“Hay lắm! Có thêm bảo vật Vạn Thú Bài thì chúng
ta càng có thể nắm chắc hơn vài phần.” Tất nhiên là Bảo Hoa càng tỏ ra vui
sướng.

Lúc này bà lão áo đen và tên to cao mặt đỏ
như gấc cũng đều lấy ra bảo vật của mình. Một người thì há mồm phun ra một cây
thương ngắn đen xì như mực. Mà người còn lại thìo moi ra một lưỡi đao làm bằng
xương thú. Bề mặt của nó được khảm lên vô số các ký hiệu màu đỏ đậm, tản mạt
hào quang lập lòe.

Tuy rằng hai món bảo vật này đã bị chủ của
chúng kìm chế bớt hào quang nhưng đứng trên phương diện khí tức của chúng phát
ra lại cực kỳ đáng sợ. Xem ra dù đây không phải là những loại bảo vật huyền
thiên nhưng cũng tuyệt đối chẳng phải loại tầm thường.

“Giải huynh, chúng ta ra tay hết sức đi!” Hàn
Lập thấy vậy liền quay qua nói với Giải Đạo Nhân.

Giải Đạo nhân vẫn đờ đẫn gật đầu. Hắn nhấc
cao một tay, trong đó liền xuất hiện thêm một viên ngọc màu phớt bạc.

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, vô số tia
sét từ viên ngọc bắn ra khắp nơi, đan xen vào nhau, rồi trong nháy mắt đã ngưng
tụ lại trở thành một khối cầu bằng sấm chớp.

Ban đầu nó còn nhỏ xíu, nhưng lại bắt đầu
từ từ bay lên cao, càng lúc càng lớn lên cho đến khi to ngang với cả một tòa
nhà thật lớn.

Uy thế của nó rất kinh người!

Tiếp đó Giải Đạo Nhân giơ tay nâng cao khối
cầu điện rồi lẳng lặng đứng tại chỗ không nói thêm bất cứ câu gì.

Hàn Lập thấy vậy cũng chắp tay bấm niệm
thần chứ. Lập tức hào quang sáng rực chợt lóe lên, sau lưng hắn chợt hiện ra
một pháp tướng ba đầu sáu tay vàng chói.

Cái pháp tướng hơi ngưng tụ lại, sau đó
liền đậm đặc đến độ như thân thể thực sự rồi nhào đến trên người Hàn Lập.

Ánh sáng tím vàng tỏa lên rực rỡ, Hàn Lập
cùng với thân thể màu vàng của pháp tướng hợp lại làm một khiến cho da thịt của
hắn cũng trở thành màu vàng rực. Đồng thời vô số linh văn màu bạc chợt xuất
hiện, sau khi xoay tít chúng liền ngưng tụ lại tạo thành chi chít những cái
pháp trận bằng phù văn trải đầy khắp nơi trên cơ thể của Hàn Lập.

Lúc này Hàn Lập mới giơ tay chụp vào khoảng
không, từ trên mu cánh tay chợt lóe hào quang màu xanh biếc rồi tiếp đó là một
thanh kiếm dài khoảng ba thước bất chợt hiện ra.

Cổ tay hắn run lên khiến cho không gian
quanh đó bị kích động ông ông, dường như toàn bộ nguyên khí ở đó đều bị thanh
kiếm làm lay động.

Thanh kiếm này đúng là Huyền Thiên Trảm
Linh Kiếm.

Hàn Lập gặp phải loại côn trùng cực kỳ hung
ác Minh Trùng Mẫu có thể hủy diệt cả giới diện này thì không dám khinh thường.
Vừa mới ra tay đã liền lấy thủ đoạn cao nhất của mình ra sử dụng.

Bảo Hoa đã từng thấy Hàn Lập sử dụng Huyền
Thiên Trảm Linh Kiếm nên không tỏ vẻ bất ngờ lắm. Nhưng mấy người nhóm ông cụ
và bà lão đứng ở bên vừa thấy bóng dáng của Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm thì ngay
lập tức trở nên kinh hãi. Họ dùng ánh mắt nghi ngờ liên tục nhìn về lưỡi kiếm.
Hiển nhiên là khả năng làm lay động nguyên khí trong trời đất của lưỡi kiếm này
đã khiến cho nó rất khó qua được ánh mắt của họ.

Nhưng không để cho bọn họ kịp bàn tán gì
thì Bảo Hoa đã vội bấm niệm thần chú. Tiếp đó thân hình của nàng mờ nhạt đi,
rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng trước mặt mọi người.

Ngay lúc sau, ở một nơi cao cao hàng ngàn
trượng phía trên bầu trời, giỏi lắm cũng chỉ cách pháp trận đen xì khoảng cỡ
vài chục trượng, thân hình của Bảo Hoa chợt hiện ra rồi dựng thẳng chiếc trong
tay lên.

Vừa thấy cảnh này, những người khác liền
quên béng mất mình đang định hỏi Hàn Lập cái gì mà ai nấy đều nín thở. Họ bắt
đầu bấm niệm thần chú, sau đó dồn rất nhiều chân nguyên vào trong bảo vật của
mình ở trên cao.

Một điều có thể chắc chắn là chỉ cần chiếc
Thổ Hoàng Đinh kia mà cắm vào mình của con sâu là mấy tên tu sỹ Đại Thừa Kỳ này
sẽ lập tức phối hợp với nhau đánh ra một chiêu khiến cho trời long đất lở.

Mà chính lúc này trong làn hào quang của
trận pháp, con côn trùng to như cả ngọn núi kia vẫn nhẹ nhàng ngủ say như không
hề biết đến chuyện gì đang diễn ra.

Bảo Hoa nhìn chằm chằm về phía con sâu
khổng lồ bên trong pháp trận, trong ánh mắt của nàng còn mơ hồ như có như không
một sợi sáng màu bạc nhàn nhạt đang chớp động liên tục. Nhưng cuối cùng khuôn
mặt của nàng lộ vẻ quyết đoán. Nàng hừ khẽ, chiếc đinh trên tay liền hóa thành một
tia sáng màu vàng nhạt bắn đi.

Ngay sau đó, bảo vật này liền không coi màn
cấm chế màu đen phía trước là gì mà trực tiếp xuyên thủng qua. Sau khi chớp
nháy một lượt nó đã cắm chặt lên phía trên thân thể của con sâu, rồi liền trở
về nguyên hình như lúc đầu.

“Oành.”, một tiếng nổ ran truyền đến.

Cái đinh lớn tỏa ánh sáng ra khắp bốn phía,
vô số sợi tơ sáng màu vàng nhạt liền hiện ra trên thân con sâu, chúng hơi mờ
nhạt đi rồi trực tiếp câm sâu vào cơ thể của con côn trùng.

“Được rôi! Các đạo hữu không ra tay thì còn
đợi đến khi nào đây?” Bảo Hoa mừng rỡ quát lớn. Ảo ảnh của cây hoa cổ thủ phía
sau lưng chợt bành trường lên, sau đó lại vỡ tung ra, hóa thành vô số những đóa
hoa màu hồng nhạt cuốn thẳng đến con côn trùng.

Bọn Hàn Lập đang đứng ở phía dưới cũng đồng
loạt ra tay.

Đột nhiên ông lão già nua cầm miếng ngọc
trong tay phất lên phía trời cao. Tấm ngọc ngay tức khắc trở nên mờ ảo rồi hóa
thành một khung cửa lớn bằng sương mù. Tiếp đó cánh cửa mở ra, bên trong là vô
số ảo ảnh của các loài thú hung ác, tất cả đều gấm rú đinh tai rồi lao ra tràn
về phía không trung.

Còn bà lão mặt áo bào đen chỉ đơn giản là
niệm chúlẩm nhấm trong miệng, tiếp đó cây thương đen trong tay liền nhoáng lên
rồi hóa thành một vệt chớp màu đen bắn đi.

Còn người cao lớn mặt đỏ thì ngưng trọng
vung lưỡi đao khổng lồ bằng xương trắng lên chém xuống. Ngay lập tức không gian
phía trên của con côn trùng dao động nhộn nhạo, một lưỡi đao dài đến hàng ngàn
trượng chợt hiện ra rồi hùng hổ chém xuống.

Lưỡi đao chưa xuống đến nơi mà áp lực vô hình
đã áp tới trước một bước.

Tiếp đó là tiếng sấm đinh tai!

Một khối cầu điện đột nhiên di chuyển tức
thời đến, nó nổ tung ra rồi hóa thành tấm võng điện có thể che kín gần hết vòm
trời sau đó bao chặt lấy con côn trùng khổng lồ phía xa.

Tất cả những đòn tấn công này đều được đánh
đến với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, động tác nhanh gọn khiến cho người
ta phải thốt lên ngỡ ngàng. Nhưng tất cả màn vừa rồi so với Hàn Lập thì vẫn còn
chậm hơn một bước.

Những pháp trận tạo thành từ các loại ký
hiệu màu bạc trên thân thể Hàn Lập chợt ông ông nhộn nhạo. Ngọn Huyền Thiên
Trảm Linh Kiếm trên tay mới khẽ vung lên, trước người hắn chợt hiện lên một sợi
tơ màu xanh lục. Sau khi nhoáng lên, sợi tơ liền biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, nguyên khí của trời đất phía
trên thân hình con sâu chợt dao động, một sợi tơ màu lục chợt lóe lên rồi siết
tới.

Cỏ vẻ con sâu màu trắng sắp sửa bị cắt
thành hai đoạn trong nháy mắt!

Trong pháp trận tối đen chỉ mới tích tắc mà
đã sáng rực lên ánh của vô số đợt sấm rung, chớp lửa cùng với những vệt đao
kiếm nổ liên miên. Kèm theo đó là muôn trùng ảo ảnh của những bông hoa sắc bén
như đao ở trong không trung bay múa làm vang lên những tiếng xé gió veo veo.

Mà càng sâu xuống là vô số ảo ảnh của các
loại linh thú tiến sát lại thân mình của con côn trùng, rồi hóa thành những
quầng sáng trắng tự động nổ tung.

Sóng khí cuồn cuộn tràn ra khắp bốn phương
tám hướng. Trong mắt mọi người lúc này phía trước là một quầng sáng tráng xóa
đang ồ ạt bùng lên.

Các loại chiêu thức tấn công phát ra hào
quang chói mắt rồi trong nháy mắt đã bao bọc toàn bộ cơ thể của con sâu.

Mà từ đầu tới giờ con côn trùng vẫn chưa
chịu động đậy, giống như đang ngủ say mà cứ thể bị các loại tấn công của mọi
người tiêu diệt vậy.

Thấy thế đám tu sỹ Đại Thừa như Bảo Hoa
chẳng những không vui mà còn “á.” lên kinh hãi, sắc mặt của ai nấy đều trở nên
tái nhợt lạ thường.

Vẻ mặt của Hàn Lập cũng trở lên âm trầm
hơn.

Những người ở nơi này không ai không là
những lão quái vật đã trải qua vô số lần chém giết mới đạt được leo đến được
bước làm lão tổ Đại Thừa Kỳ. Dù bọn họ có rất tự tin vào đòn tấn công của mình
đi nữa nhưng cũng chẳng thể nào dễ dàng đánh chết Minh Trùng Mẫu một cách như
vậy. Cả đám đều dấy lên một nỗi lo lắng đề cao cảnh giác.

Đến khi các loại hào quang rốt cuộc cũng
tan hết đi, thân thể khổng lồ to như quả núi của con sâu cũng biến mất không
thấy đâu nữa. Thay vào đó là một viên tinh thạch tối đen lớn bằng nắm tay, lẳng
lặng trôi nổi ngay giữa không trung.

Phía trên của khối tinh thạc có một ngọn
đinh cũ kỹ màu vàng nhạt đang cắm sâu vào đến gần nửa.

Mọi người nhìn thấy vậy sau lưng chợt lạnh
buốt. Trong lòng mỗi người như có một cỗ cảm giác cực kỳ quỷ quái đang ập đến.

“Không ổn, tình hình thay đổi rồi. Chúng ta
hãy mau chạy khỏi nơi này thôi.” Sắc mặt của Bảo Hoa biến đổi liên tục, bất
chợt nàng thốt lên thật to sau đó vội lật bàn tay. Trong tay nàng liền xuất
hiện thêm một cái trận bàn, tiếp theo nó lại nổ bung ra.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3