Phàm nhân tu tiên - Chương 2245 - 2246
Chương 2245:
Trợ Giúp
“Tu luyện đến
tầng thứ ba của Luyện Thần Thuật? Muốn thành công thật chẳng dễ dàng chút nào,
năm đó lúc ta tu luyện tới tầng thứ hai đã phải dùng hết mọi phương pháp rồi.
Lúc này còn muốn tiến thêm một tầng nữa trong thời gian ngắn thực là không có
khả năng...” Hàn Lập không cho là đúng.
“Vừa nãy thông qua trận pháp từ xa ta thấy
ngươi đánh một trận với Chân Cực Khu của Minh Trùng Mẫu. Độ mạnh mẽ về thân thể
của ngươi thật chẳng thua kém bao nhiêu so với đám Huyền Tiên. Có điều kiện như
vậy lại kèm thêm sự chỉ dẫn của ta thì việc tu luyện thành công tầng thứ ba sẽ
không quá khó khăn như ngươi tưởng tượng. Tuy rằng năm đó ta chưa hề tu luyện
qua công pháp này nhưng vốn là một sứ giả chịu trách nhiệm tuần tra nên tất
nhiên đã từng bắt được vài tên biết loại cấm thuật này. Bắt bọn chúng nói ra
một vài bí quyết tu luyện cũng là chuyện khá dễ dàng.” Dường như người đàn ông
đã đoán trước được ý của Hàn Lập.
“Tiền bối làm cho tại hạ cảm thấy thật khó
xử. Tu luyện môn pháp thuật này sẽ đem lại hậu họa vô cùng. Muốn tiến thêmtầng
nữa thì phải cân nhắc thật kỹ lưỡng thiệt hơn mới được. Nếu chẳng may ngay lúc
tại hạ vừa mới phi thăng đã bị người ta đến giết chết thì sao đây.” Hàn Lập do
dự một lúc mới gượng gạo cười đáp.
“Ta hiểu đạo hữu còn chưa thực sự tin tưởng
ta. Nhưng không sao, với tu vi của ngươi như lúc này nếu nhanh thì thì trăm
năm, chậm thì khoảng ngàn năm là ngươi sẽ phát hiện ra điều không ổn trong thức
hải mình. Đến lúc đó tất nhiên là ngươi sẽ phải tìm ta. Còn việc phi thăng mà
đạo hữu lo lắng lúc này liệu có quá sớm hay không? Chẳng bằng tính toán cách
thoát khỏi nguy hiểm hay dùng cách nào để phi thăng chẳng phải sẽ thực tế hơn
sao?” Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lời, hoàn toàn không có ý muốn cưỡng ép Hàn
Lập.
“Đa tạ tiền bối đã thông cảm, việc này ảnh
hưởng rất lớn đến con đường tu đạo của vãn bối nên phải cần trọng đắn đo thật
nhiều. Vãn bối cần một thời gian nữa để cân nhắc lại mọi chuyện, tin rằng sẽ
sớm có câu trả lời đến tiền bối. Nhưng ta vẫn còn một điều muốn hỏi.” Hàn Lập
trầm ngâm đến cả buổi mới nói ra ý của mình.
“Ô, ngươi muốn biết chuyện gì?” Người đàn
ông không cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của Hàn Lập mà còn bình tĩnh hỏi
lại.
“Ta muốn biết Tiên giới có hình dáng như
thế nào?” Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe.
“Ha ha, Tiên giới thế nào ư! Lúc này nói
với ngươi vẫn hơi quá sớm. Nếu đúng là ngươi muốn biết nó thế nào thì vào trước
lúc phi thăng ta sẽ nói cho ngươi một vài nội dung cụ thể. Còn bây giờ chỉ có
một chữ” rộng “mà thôi. Khi đến Tiên giới ngươi mới hiểu được độ rộng lớn của
các khu vực ở đó. Chính vì vậy cho dù đạo hữu có tu luyện Luyện Thần Thuật đi
nữa, nhưng nếu không đến những nơi trọng điểm thì rất hiếm khi chạm mặt đám sứ
giả tuần tra như bọn ta. Tóm lại là cũng khá an toàn.” Người đàn ông trả lời
nhẹ nhàng.
“Nghe được lời vừa rồi của tiền bối, vãn
bối cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn vài phần.” Hàn Lập nghe xong liền mỉm cười.
“Dù thế nào thì những tài nguyên quý hiếm
để tu luyện ở Tiên giới cũng hơn xa rất nhiều so với hạ giới. Nếu không bần đạo
cũng chả phải ngày đem đau đầu tìm kiếm phương pháp trở về. Được rồi, ngươi
không lập tức đồng ý giao dịch với ta, ta cũng chẳng giữ ngươi lâu làm gì. Ta
có một vật đối với tình trạng của ngươi lúc này rất hữu dụng, tạm thời coi nó
là thù lao cho việc đánh chết con sâu chúa đi. Ha ha, cả đời bận đạo xưa nay
chưa nợ nhân tình của ai bao giờ.”
Vừa dứt lời, một tiếng “véo.” vang tới. Từ
trong chiếc bát đen thui bỗng phun ra một làn sáng màu trắng.
Thần niệm của Hàn Lập quét nhanh qua, vẻ
mặt hơi đổi, hắn phất tay lên nhanh chóng chụp lấy vật đang bay về. Nhìn kỹ lại
thì ra đây là một mảnh ngọc trong suốt có hình dáng giống như tờ giấy, mặt
ngoài của nó được khảm chi chít những ký tự vàng và bạc rất nhìn thật quen mắt.
Đúng là chúng được viết bằng chữ Ngân Khoa và Kim Triện nổi tiếng ở Tiên giới.
“Đây là một lá bùa quý mà năm đó ta mang
xuống. Bên trong nó ẩn chứa một giọt Tử Vân Tinh rất quý hiếm ở Tiên giới. Có
nó chắc chắn sẽ đủ để bù đắp những tổn th chân nguyên của ngươi.” Giọng nói của
người đàn ông trong chiếc bát chẳng hề mang theo chút cảm tình nào.
Từ đầu ngón tay Hàn Lập cảm ứng được từng
đạo tiên khí đang tỏa ra hoàn toàn khác hẳn với linh khi thường thấy. Trong
lòng hắn cực kỳ vui mừng, lập tức cất tấm bùa đi rồi chắp tay cúi mình cám ơn.
“Ngươi có thể đi rồi, đợi khi nào quyết
định tiếp tục tu luyện Luyện Thần Thuật thì hãy quay lại gặp bần đạo.” Tiếng
nói của người đàn ông vừa dứt thì một cái pháp trận sáng rực đã xuất hiện dưới
chân của Hàn Lập. Trong chớp mắt hắn đã bị truyền tống ra khỏi nơi này.
“Đã tu luyện môn bí thuật đó rồi còn muốn
dừng lại sao? Thế gian làm gì có loại chuyện tốt đẹp như vậy! Theo tình hình
lúc này thì ta nên ngủ tiếp một thời gian nữa, mong là khi tỉnh dậy cũng chính
là lúc gặp lại hắn đi.”
Một lúc thật lâu sau giọng nói của người
đàn ông mới lại vang lên từ trong chiếc bát.
Tiếp đó cả đài tế chấn động kịch liệt,
những cây trụ bằng đồng xanh ở xung quanh nổ vang rền rồi truyền đến khắp mọi
nơi trong rừng đá đang biến ảo thành mô hình của tòa trận pháp.
Ánh sáng lóe lên rồi tắt đi, cho dù là rừng
đá hay các cột trụ bằng đồng đều như ảo ảnh tan biến mất. Nơi này hoàn toàn trở
lại dáng vẻ trống trải hệt với ban đầu.
Một năm sau, trên
một đỉnh núi cao hàng vạn trượng cách khu vực thủy ấn không biết bao xa ở Ma
giới có một người thanh niên mặc áo bào đen đang ngồi trên mỏm đá, hai mắt khép
hờ.
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu,
nét mặt của người thanh niên đó chợt đổi, cặp mắt liền mở to. Chẳng những thế
từ hai con ngươi của hắn còn tỏa ra những tia sáng màu tím nhạt.
“Người đến sao lại là...” Sắc mặt hơi đổi,
miệng hắn thì thào một câu, hơn nữa giọng điệu còn mang theo đôi chút e dè.
Chốc lát sau, ở phía chân trời vang lên
từng tiếng xé gió. Một vệt cầu vồng màu xanh sáng chói mắt đang vạch ngang nền
trời bay đến, sau vài lượt chớp động, nó đột ngột dừng lại ngay phía trên đỉnh
ngọn núi này.
“Nguyên Yểm đạo hữu, vậy là ngươi thực sự
ra tay, hơn nữa còn đến sớm hơn hai canh giờ so với ước định nữa!” Vệt sáng
dừng lại, trong làn hào quang màu xanh mờ mờ đang dần tan đi hiện ra hình dáng
của một gã thanh niên khoảng độ hai mươi tuổi. Hắn liếc mắt nhìn xuống phía
tảng đá bên dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ mỉm cười.
Người thanh niên này đúng là Hàn Lập, còn
đang ngồi trên tảng đá phía dưới chính là Nguyên Yểm, một trong những thủy tổ
của Ma tộc. “Hẹn ta đến đây không phải là các hạ. Bảo Hoa đang ở nơi nào? Cho
đến cùng thì mưu kể của ả này vẫn không chê vào đâu được!” Vẻ mặt của Nguyên
Yểm chẳng thay đổi chút nào, mà giọng nói của hắn cũng lạnh băng như thường.
“Lúc này Bảo Hoa đạo hữu đang ở cốc Phỉ Vân
cách đây cả trăm vạn dặm. Mà ta đến đây cũng bởi lời hẹn đó, tạm thời mời đạo
hữu nán lại đây một thời gian rồi hãy nói chuyện khác sau.” Hàn Lập mỉm cười,
vậy mà hắn lại nói trắng ra mục đích của mình với người ở phía dưới.
“Cốc Phỉ Vân! Đó chính là nơi Lục Cực đang
dưỡng thương! Vậy là Bảo Hoa đã định ra tay rồi, ả chuẩn bị đoạt lại ngôi thủy
tổ đã mất. Mà xem ra cũng đã có người cầm chân Niết Bàn ở nơi khác. Ở đây ngoài
các hạ ra thì người có đủ tư cách làm việc này cũng chỉ có thể là lão già Đồng
Nha đó thôi. Thật chẳng biết Bảo Hoa đã cho các ngươi những lợi ích gì mà các
ngươi chịu giúp đỡ.” Khuôn mặt của Nguyên Yểm tỏ vẻ hơi phức tạp, mà cũng thật
lạ, chẳng những hắn ta không hề nổi giận mà còn vô cùng bình tĩnh hỏi chuyện
với Hàn Lập.
“Ta vẫn chưa hỏi đến việc ai lo chuyện cầm
chân Niết Bàn, nhưng chắc hẳn là lão già Đồng Nha rồi. Còn lợi ích sao, tất
nhiên là Hàn mỗ cũng thu được vài điều, nếu không thì sao ta lại dễ dàng đắc
tội với một gã thủy tổ cơ chứ.” Hàn Lập trả lời không chút hoang mang.
“Hừ, nghe người ta nói lúc giết chết con sâu
chúa kia có mấy người cùng nhau ra tay nhưng thần thông của ngươi lại lớn nhất.
Xem ra sau khi tiến cấp lên Đại Thừa Kỳ ngươi đã có thể đứng ngang hàng với bọn
ta. Tuy vậy nếu như ta thực sự muốn rời đi thì ngươi cho là có thể ngăn cản
được sao?” Những tia sáng màu tím nhạt trong mắt của Nguyên Yểm chớp động liên
tục, lời do hắn nói ra cũng dần trở lên lạnh lẽo.
“Giết chết Minh Trùng Mẫu là do nhiều người
cùng nhau ra tay, tuy Hàn mỗ cũng góp sức một phần nhưng vẫn không giám giành
hết công lao về mình. Còn nếu đạo hữu cảm thấy có thể rời đi khi đã ra tay với
ta thì cứ việc thử một lần đi.” Hàn Lập thấy biểu hiện của đối phương như vậy
nhưng vẫn điềm nhiêm đối đáp.
Nguyên Yểm nghe xong sắc mặt liền trở nên
tức tối, thế nhưng trong mắt hắn vẫn còn như ẩn như hiện đôi chút do dự khó
quyết.
Phải qua khoảng một tuần trà đắn đo sau hắn
mới thở dài rồi nói:
“Mặc kệ thế nào nhưng lần này ta có thể
thoát ra từ trong phong ấn cũng là nhờ công của Bảo Hoa dẫn người đến cứu giúp.
Dựa vào mối ân tình đó thì ta sẽ không can thệp vào lần hành động này của ả.
Nếu ả thành công thì ta cũng thừa nhận Bảo Hoa đã trở về vị trí thủy tổ như
trước kia. Còn như thất bại thì ta cũng sẽ không cho ả cơ hội thứ hai, dù sao
thì ở Thánh giới chúng ta, các thủy tổ luôn luôn cùng tiến cùng lui với nhau.”
“Đạo hữu có quyết định như vậy thật là
chuyện may mắn. Nếu như Nguyên đạo hữu không chê, hay là nhân cơ hội này chúng
ta hãy trao đổi một vài tâm đắc trong lúc tu luyện đi. Đạo hữu thấy ý kiến này
thế nào?” Hàn Lập nghe vậy liền mừng rỡ, thế rồi hắn tươi cười đưa ra đề nghị
với Nguyên Yểm.
“Bổn tọa rất hứng thú đối với thực lực tăng
vọt một cách kinh người của Hàn đạo hữu sau khi tiến cấp. Trao đổi kinh nghiệm
tu luyện với ngươi cũng là việc tốt!” Lần này Nguyên Yểm chỉ hơi suy nghĩ đôi
chút đã gật đầu đồng tình.
Hàn Lập nghe xong liền không khách sáo, hắn
phất tay xuống đỉnh núi phía dưới. Lập tức trên đó đột nhiên trồi lên một tảng
đá lớn khác, đối diện và khá gần với tảng đá mà Nguyên Yểm đang ngồi.
Hàn Lập làm xong, hào quang trên thân hơi
sáng lên rồi từ từ đáp xuống phiến đá.
Mà cùng với lúc này, ở hòn đào nhỏ nổi giữa
hồ nước, lão già Đồng Nha đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị đứng.
Còn phía đối diện lão là một thanh niên
tuấn tú toàn thân khoác chiến giáp trong suốt tỏa ánh sáng vừa vàng vừa bạc lấp
lánh. Hắn đang nhìn chằm chằm về phía lão già, ánh mắt chẳng hề có chút thân
thiện nào.
Còn ở chỗ khác có một thung lũng trải đầy
bởi những thân trúc xanh mượt mà đang bị khắp một trời sương mù trắng xóa bao
phủ. Ngay giữa mặt biển trắng xóa này có từng dòng sương mù quay cuồng, thỉnh
thoảng còn vang vang từng hồi tiếng nổ ầm ì. Đâu đó lác đác từng ảo ảnh những
cánh hoa bay lượn lập lờ giữa không trung.
Chương 2246:
Quay Lại Quảng Nguyên Trai
“Lục Cực, bao
nhiêu năm rồi không gặp vậy mà ngươi chẳng tiến bộ thêm chút nào. Chẳng lẽ là
do vết thương trong cuộc chiến giữa ta và ngươi năm xưa vẫn chưa lành hẳn sao?
Lúc này sáu cái hóa thân của ngươi đã bị ta diệt sạch, mà ngay cả thân thể
chính thức ngươi cũng đang ở trong Huyền Thiên Linh Vực. Nếu như ngươi không có
bản lĩnh tày trời thì chớ đừng mộng ước gì xa xôi.” Giọng nói của Bảo Hoa
truyền đến từ giữa muôn trùng những cánh hoa hồng nhạt.
Nhưng trong biển sương trắng chỉ ầm ì những
tiếng nổ liên miên, hoàn toàn không có ai đáp lại lời của nàng.
“Ngươi liều lĩnh chịu hao tổn cả sáu cái
hóa thân để ngoan cường chống lại ta chắc là vì đợi hai tên Niết Bàn với Nguyên
Yểm đúng không?” Bảo Hỏa chẳng thèm để ý đến thái độ của đối phương mà khóe
miệng nàng còn nhếch lên châm chọc.
“Thì đã làm sao? Năm đó khi giành lấy địa
vị thủy tổ từ tay ngươi ta đã được chính Niết Bàn và Nguyên Yểm đồng ý, hơn nữa
còn dốc hết sức để bảo vệ ta. Ngươi chớ vội quên, lúc này ta mới chính thức là
một trong ba thủy tổ ở Thánh giới. Ta đã sớm đoán được thế nào ngươi cùng tìm đến
để báo lại mối thù năm đó, vì vậy ta đã thông báo cho hai vị đạo hữu kia rồi.”
Thiếu nữ trong làn sương mù thẹn quá hóa giận, giọng nói của nàng truyền ra
mang theo vẻ gắt gỏng chói tai.
“Quả thực Nguyên Yểm và Niết Bàn đã đồng ý
với ngươi, chỉ cần ngươi đụng độ với ta là họ sẽ ra tay giúp đỡ. Thế nhưng muốn
làm được vậy phải có điều kiện quyết định mới được, đó là làm sao để họ có thể
phân thân ra kìa.” Bảo Hoa nhẹ nhàng cười khuẩy.
“Sao! Ngươi cũng đã nhờ người khác trợ giúp
sao? Không thể nào, ở trong Thánh giới này làm gì có ai có thể cầm chân được
bọn Nguyên Yểm với Niết Bànhẳng nhẽ ngươi đã nhờ người đến từ giới diện khác?
Bọn họ là tu sỹ Đại Thừa ở giới nào mà lại dám đi đắc tội với hai gã thủy tổ cơ
chứ?” Trong giọng nói của Lục Cực pha đầy nỗi kinh hãi và sợ sệt.
"Ngươi cũng không ngu ngốc chút nào.
Ta đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ mới có thể mời được hai người này giúp
đỡ. Một trong số họ có thực lực không hề thua kém với hai tên kia, mà người còn
lại thậm chí còn hơn xa nữa cơ. Vì vậy nếu có ý định đợi chờ viện binh đến cứu
thì ngươi đã phải thất vọng rồi. Bảo Hoa bật cười khanh khách.
“Hừ! Không cần hỏi cũng có thể đoán được
một trong hai người đó là lão già Đồng Nha, nhưng kẻ còn lại là ai? Trong các
cao thủ ở các giới diện khác còn có người có thể dùng thực lực để áp chế các
thủy tổ ở Thánh giới sao? Bảo Hoa, đừng nói là ngươi tự biên tự diễn vở kịch
này chứ.” Nhưng chỉ chốc lát sau đó giọng nói của Lục Cực trở nên trấn tĩnh
hơn, thậm chí ả còn tỏ vẻ không tin tưởng gì lắm.
“Ta có tự thổi phồng hay không thì chẳng
mấy chốc nữa là ngươi sẽ rõ ràng thôi. Nguyên Yểm và Niết Bàn ở cách đây không
quá xa, nếu như họ thực sự có cách đến cứu ngươi thì với thời gian trôi qua đã
lâu vậy họ phải đến rồi mới đúng. Chỉ là lúc này ngươi làm sao để có bản lãnh
chống đỡ được thêm một khắc mới là việc khó nói.” Bảo Hoa lạnh nhạt đáp lời.
Trong biển sương mù chỉ truyền ra một tiếng
hừ lạnh lẽo cực kỳ tức tối, thế rồi sau đó hoàn toàn trở nên yên lặng, không
còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Bởi vì lúc này Lục Cực đã hiểu rõ ràng mọi
chuyện, cho dù lời nói của đối phương có là thật hay giả thì phiền toái trước
mắt phải do chính mình tự giải quyết, vì vậy ả chẳng buồn nói thêm bất cứ lời
nào.
Nhưng Bảo Hoa lại không như vậy, khóe miệng
của nàng lại khẽ nhếch lên, buông một câu nói khiến cho sống lưng của Lục Cực
lạnh buốt:
“Lục Cực, có phải ngươi đang tự tin là mình
đã chuẩn bị một con đường lui đúng không? Cho dù bây giờ có bị ta giết chết thì
ngươi vẫn có cơ hội bày lại keo khác sao?”
“Bảo Hoa, ngươi nói vậy là có ý gì?” Cuối
cùng thì Lục Cực đã chẳng còn kiên nhẫn thêm được, ả liền quát một tiếng chói
tai.
Đơn giản thôi, không phải là ngươi còn một
cái hóa thân thứ bảy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác sao? Tuy cái
hóa thân này của ngươi được dấu diếm rất cẩn thận, chưa hề nói cho kẻ nào biết.
Nhưng ngươi chớ quên là thế gian này luôn luôn có chuyện tai vách mạch rừng,
điều mà ngươi cố dấu diếm đã bị ta phát hiện ra. "Bảo Hoa cười chúm chím.
“Ta không tin là ngươi biết được chuyện gì
rõ ràng. Có phải là ngươi nghe được vài tiếng phong thanh ở đâu rồi về ăn nói
ngông cuồng nhằm trêu tức ta?” Lục Cực không hổ danh là kẻ địch nhiều năm của
Bảo Hoa, tuy bí mật lớn nhất của mình bị xé toạc ra nhưng ả vẫn lấy lại bình
tĩnh rất nhanh.
“Hẳn là ngươi tính dùng cái hóa thân thứ
bảy này phòng khi chẳng may phải nằm xuống rồi vẫn có nó để mà sống lại. Tuy nó
chỉ là một cái hóa thân nhưng với khả năng của ngươi nếu muốn một lần nữa khôi
phục lại trí nhớ cũng như thần thông của mình thật chẳng chuyện gì quá khó
khăn. Mà nếu ta không để mắt tới việc này, không khéo nhiều năm sau lại bị
ngươi ám toán cũng nên. Chỉ là nếu căn theo thời gian thì cái hóa thân thứ bảy
của ngươi dấu ở địa phương kia đã bị người ta bắt rồi.” Bảo Hoa cười khẽ, sau
đó thì thào như đang tự nói với chính mình.
“Cái gì, ngươi tìm ra chỗ dấu hóa thân của
ta? Sao lại thế được, ngươi đã cho ai tới đó?” Lục cực nghe vậy liền thốt lên
kinh hãi.
“Ngươi không chú ý đến thẳng bé tên là Hắc
Ngạc xưa nay vẫn chưa bao giờ rời xa khỏi ta sao?” Bảo Hoa trả lời không chút
đắn đo.
“Hắc Ngạc, chỉ là một thằng nhãi Hợp Thể Kỳ
thì còn lâu mới đủ sức phá hủy cấm chế của ta!” Lục Cực nghe xong liền thở phào
nhẹ nhõm.
“Không sai, chỉ bằng vào hắn mà muốn tự
mình phá hủy cấm chế thì đúng là chưa đủ. Nhưng trong tay hắn có thêm một kiện
Huyền Thiên Chi Bảo khắc chế với trận pháp mà ngươi bố trí thì sao?” Bảo Hoa
nhẹ nhàng đáp lời.
“Huyền Thiên Chi Bảo! Ngươi dám đem bảo vật
bậc này cho hắn mượn, bộ không sợ hắn cầm theo bảo vật rồi chạy trốn mất sao?”
Sắc mặt của Lục Cực tái xanh tái mét.
“Ta đã làm một vài thủ đoạn trên bảo vật đó
thì cớ sao lại không dám cho Hắc Ngạc mượn dùng chứ. Tốt rồi, dông dài với
ngươi từ nãy đến giờ cũng coi như báo đáp cạn tình cạn nghĩa với ngươi rồi.
Tiếp theo đây ta sẽ tiễn đưa ngươi đi thêm một đoạn.” Ban đầu thì giọng nói của
nàng cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lời cuối cùng lại trở nên cực kỳ u ám.
Tiếp theo đó những đóa hoa vốn đã lơ lửng
phấp phới giữa làn sương trắng chợt léo sáng rạng rỡ, từng tiếng gió rít, tiếng
chớp giật dần bắt đầu dấy lên dồn dập.
Giữa không trung chợt xuất hiện thêm một
đóa hoa rất lớn, từng cánh của nó trong suốt, sắc bén vô cùng!
Lập tức sau đó, trong trung tâm thung lũng
có vô số những lưỡi đao màu hồng nhạt thật lớn bay lượn điên cuồng.
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên!
Bất kể là biển sương mù hày những đóa hoa
trong tích tắc đã biến thành một khối cầu sáng mờ mờ có đường kính lớn đến cả
dặm dài.
Lại không biết bao lâu sau trôi qua, đến
khi khối cầu sáng cùng với những dao động tràn ra khắp không gian tan đi, giữa
thung lũng lúc này chỉ còn lại mỗi một dáng người thướt tha. Nàng than một
tiếng nhẹ nhàng, thế rồi thân hình chợt mờ đi, sau đó không còn thấy đâu nữa.