Phàm nhân tu tiên - Chương 2253 - 2254

Chương 2253:
Trở Về

      Hàn Lập giơ tay về
phía ngọn thương màu xanh cổ kính.

Lập tức vật ấy léo lên hào quang xanh muốt,
“véo.”, bắn thẳng về phía mình.

Hàn Lập chụp lấy nó một cách rất nhẹ nhàng,
nâng cao lên rồi chậm rãi quan sát. Bỗng nhiên hắn khẽ cười, đưa ngọn thương
cho Ngân Nguyệt:

“Món bảo vật này đã được dung nhập một mảnh
Huyền Thiên Thánh Khí, tuy chả mấy tác dụng gì đối với ta nhưng lại rất phù hợp
cho muội.”

“Cám ơn Hàn huynh! Muội không khách khí
đâu.” Ngân Nguyệt reo lên, nàng không từ chối mà nhận lấy ngọn thương cổ kính,
ngắm nhìn nó với ánh mắt đầy thích thú.

Lúc này, một tay của Hàn Lập khẽ vẫy từ xa
kéo cái hồ lô màu vàng bay lại.

“Đây là...” Hàn Lập quan sát vật trong tay
một lúc, vẻ mặt thể hiện ra đôi nét bất ngờ. Hắn đắn đo một lúc rồi đảo bàn tay
cất nó đi không một tiếng động. Cuối cùng lại nhìn về món bảo vật duy nhất còn
lại.

Đó chính là một chiếc thuyền màu đen đẹp mê
người, hẳn phải là Mặc Linh Thánh Khai mà người ta thường đồn thổi rồi. Hàn Lập
ngắm nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên hắn cười cười rồi bấm một đạo pháp quyết
lên thân chiếc thuyền.

Phốc!

Chiếc thuyền rung rung, thế rồi nó từ từ
bay lên khỏi bề mặt bệ đá. Tiếp đó quanh thân thuyền bắt đầu phun ra vô số ký
hiệu cuồn cuộn không ngừng, hình dáng cũng mau chóng hóa lớn thêm khiến cho mọi
thứ trong gian điện cũng bị ông ông cộng hưởng theo.

Nửa giờ sau, mặt hồ nước bên trên đột nhiên
quay cuồng liên tục. Một cơn sóng chợt trào lên rồi tràn ra khắp bốn phương tám
hướng.

Tiếng nổ long trời lở đất!

Kể cả hồ nước cũng như bình nguyên phủ kín
băng bỗng chốc vỡ ra rồi xụp đổ.

Ngay giữa trận tuyết lở đó có một quái vật
màu đen tuyền như một ngọn núi phi ra. Thì ra đó là một chiếc thuyền khổng lồ
dài đến hơn ngàn trượng.

Cái thuyền này cao khoảng mười tầng, từ
trên xuống dưới đen thui. Trải kín toàn thân nó là vô số các linh văn huyền
diệu, mà ở trước sau và hai mạn sườn được cắm thêm hơn mười ngọn cờ màu bạc cao
thấp nhau, mỗi lá đều khảm vài loại chim thú lạ kỳ nào đó.

Ngoài ra trên bong thuyền còn là chi chít
những con rối ma tinh đứng thành hàng thẳng tắp.

Một tiếng nổ vang lên!

Chiếc thuyền khổng lồ liền hóa thành một
đoàn sáng màu đen bắn vút đi, chỉ chớp mắt mà đã biến mất khỏi cuối chân trời.

Hai tháng sau, ở một dải núi vô danh thuộc
Linh giới. Bỗng nhiên không trung truyền ra tiếng gầm rú mãnh liệt, cuồn cuộn
mây đen từ bốn phương tám hướng ầm ì kéo về, tụ tập, xoay tròn tạo thành một
cái vũng xoáy lớn ngay trên nền trời.

Từng đợt dao động không gian lan tới!

Một tiếng nổ như sấm vang lên, tiếp theo đó
là vô số vệt sáng màu bạc chằng chịt lập lờ trong giữa dòng xoáy. Con thuyền
tối đen từ giữa vòng xoáy lao ra khiến cho hư không rung lên bần bật. Mọi thứ
đều trở nên vặn vẹo giống hệt như cả không gian bị người ta dùng lực xé toạc
vậy.

Trên tầng cao nhất của chiếc thuyền, Hàn
Lập khép hờ hai mắt đứng im chả buồn nhúc nhíc.

Còn sắc mặt của Ngân Nguyệt lại lộ ra đôi
nét hưng phấn.

“Cuối cùng cũng về đến Linh giới rồi. Thế
mà so với tưởng tượng còn dễ dàng hơn nhiều! Ai mà biết là chiếc Ma Linh Thánh
Chu này lại có thần thông không gian như vậy, thật đáng mừng!” Sau khi điều
khiển chiếc thuyền bay ra từ trong vòng xoáy, hai mắt của Hàn Lập mở to ra, tỏ
vẻ vừa lòng.

“Tiếp điểm mà chúng ta vừa đi qua cực kỳ
không ổn định. Cứ tưởng là muốn trở lại linh giới sẽ phải tốn thêm nhiều thời
gian nữa.” Ngân Nguyệt nhẹ nhàng cười đáp.

“Mặc kệ đi, chuyến đi Ma giới lần nay cũng
xem như không tệ.” Hàn Lập mỉm cười.

“Đúng vậy!” Ngân Nguyệt nhớ lại một phần
bảo tàng của Khấp Linh đã nằm trong tay mình mà không dấu nổi sung sướng, liên
tục gật gật đầu.

“Tốt lắm, nếu đã về đến Linh giới, trước
tiên là xác định chỗ chúng ta đang đứng rồi về thẳng Thánh Đảo đi. Hẳn là Mạc
huynh cùng Ngao Khiếu tiền bối đang đợi chúng ta ở đó.” Hàn Lập phóng thần niệm
ra bao phủ lấy toàn bộ dải núi rồi nói.

“Ơ, nghe huynh nói vậy hóa ra nơi này không
các Nhân tộc quá xa sao?” Ngân Nguyệt đã vui lại càng mừng hơn.

“Tuy có sai sót so với dự định ban đầu,
nhưng nhờ vậy mà lại gần với Nhân tộc hơn một đoạn.” Hàn Lập đáp.

“Thế thì tốt quá. Chúng ta cứ trở về đã!”
Ngân Nguyệt cười rạng ngời.

Hàn Lập cũng khẽ cười, không nói tiếp gì
nữa mà chiếc Ma Linh Thánh Chu ở dưới chân run lên, phát ra tiếng rền vang rồi
bắn đi thật nhanh.

Mà sau khi chiếc thuyền biến mất, vòng lốc
xoáy trên nền trời cũng dần dần tan đi.

Nửa năm sau, trên Thánh Đảo thuộc về hai
tộc Nhân và Yêu. Một thanh niên có bộ tóc bạc trắng phơ đang ngồi trò chuyện
với một ông lão trong căn phòng rất rộng. Họ đúng là lão tổ Ngao Khiếu cùng Mạc
Giản Ly.

Ở phía dưới bọn họ có hơn mười người của
Thánh Đảo đang khép nép chắp tay thành thật đứng làm hai hàng.

“Tính ra thì lúc này tên tiểu tử họ Hàn phải
trở về rồi mới đúng. Không biết ở Ma giới có sảy ra chuyện gì không đây.”

Lúc này Ngao Khiếu cau có nhìn về ông lão
đối diện tỏ vẻ lo lắng.

“Yên tâm đi. Thần thông của Hàn đạo hữu rất
lớn, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của ta và ngươi, đến ngay cả Minh Trùng Mẫu
còn không làm gì đước hắn thì sao có thể sảy ra chuyện gì được!” Mạc Giản Ly
lắc đầu đáp.

“Hừ, nói vậy cũng phải nhưng trên thế gian
này còn biết bao kẻ lợi hại. Mà cái thằng bé này cũng chẳng phải loại biết an
phận, không biết nó có trêu chọc đến loại phiền toái khó lường nào không nữa.”
Ngao Khiếu bặm môi nói.

“Ha ha, càng ngày ta càng thấy điệu bộ của
Ngao Khiếu đạo hữu giống như cha vợ dạy dỗ con rể. Chẳng lẽ ngươi đang ôm ý
định đem cháu gái ruột của mình gả cho tiểu tử đó sao?” Mạc Giản Ly xoa xoa
chòm râu cười tủm tỉm châm chọc.

“Cho dù lão tổ ta đây có ý định như vậy thì
có gì đang ngạc nhiên chứ. Với tư chất của Linh nhi, tuy không thể có mười
thành có thể tiến tới Đại Thừa Kỳ, nhưng so với bọn người dưới kia còn nhiều hi
vọng hơn. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu cháu của ta mà thành bạn lữ với tiểu
tử đó chẳng phải hai tộc chúng ta sẽ thành một nhà sao?” Hai mắt của Ngao Khiếu
chớp chớp, lão vừa nói vừa chỉ tay về đám trưởng lão của Thánh Đảo.

Mấy gã trưởng lão đứng phía dưới nghe vậy
trên mặt toát ra vẻ xấu hổ nhưng ngoài miệng vẫn liên tục dạ dạ vâng vâng không
ngớt.

“Ngươi, cái lão chết toi này.” Mạc Giản Ly
cười gượng gạo, thế nhưng trong lòng lão cũng không thể không thừa nhận là Ngao
Khiếu nói rất có lý.

“Có điều hình như ta có nghe, từ khi ở Nhân
giới Hàn đạo hữu đã có bạn lữ song tu rồi. Hơn nữa tình cảm của bọn họ rất xâu
nặng, nếu không thì cớ sao sau khi lên Linh giới đến nay hắn chưa đi tìm ai
khác kia chứ.” Mạc Giản Ly lo lắng thở dài.

“Những người như chúng ta tìm thêm vài bạn lữ
để cùng tu luyện nào có phải chuyện gì đáng ngạc nghiên đâu. Mà đôi mắt của ta
tuy già nhưng không mờ, tất nhiên là ta thấy đứa bé này không hẳn là không có
cảm tình với Linh nhi của ta.” Ngao Khiếu cười hắc hắc.

“Nghe ngươi nói vậy cũng có thể xem đây là
một việc. Mà tuổi của Hàn đạo hữu so với chúng ta chỉ như mới bắt đầu thôi. Nếu
hắn cứ tìm lấy vài người ở trong tộc chúng ta làm bạn lữ, không khéo sau này
chúng ta lại có thêm vài thế hệ có tư chất tu luyện kinh người cũng nên.” Mạc
Giản Ly trừng mắt nhìn nhìn, sau đó mới chậm rãi nói.

Ngao Khiếu nghe xong lời của Mạc Giản Ly
liền mếu máo dở khóc dở cười. Lão đang định đáp lại gì đó nhưng một tiếng cười
gượng gạo từ hư không xa tít truyền đến. Tiếp đó là giọng nói quen thuộc vang
khắp gian phòng:

“Hai đạo hữu đừng lấy tiểu đệ làm đề tài
đùa tếu chứ, nếu không ta chẳng dám về gặp mắt hai vị nữa đâu.”

Tiếng nói vừa dứt, không gian trong căn
phòng dao động, thân hình của một thanh niên và một thiếu nữ chợt hiện lên.

Trong đó người thanh niên toàn thân khoác
áo bào màu xanh, vẻ mặt gượng gạo bất đắc dĩ. Hắn đúng là Hàn Lập.

Bên cạnh là một thiếu nữ gò má đỏ bừng, ánh
mắt bẽn lẽn xấu hổ. Nàng này chính là Ngân Nguyệt.

“A, bái kiến Hàn tiền bối!” Hai hàng trưởng
lão của Thánh Đảo thấy vậy liền giật mình bước tới chào.

Còn Ngao Khiếu và Mạc Giản Ly thì liếc mắt
nhìn nhau, ai nấy cũng thấy trong ánh mắt của đối phương toát ra nét mừng rỡ.

“Hàn đạo hữu, cuối cùng ngươi đã trở về!
Lão phu có thể thở phào an tâm rồi.”

“Ha ha, Hàn tiểu tử, lão tổ ta đây còn
tưởng ngươi bắt cóc Linh nhi nhà ta luôn rồi chứ.”

Cả hai vị lão tổ này đều đồng loạt đứng dậy
đón chào.

“Hai vị đạo huynh cứ đùa! Không phải tại ha
với Ngân Nguyệt vẫn đang bình yên vô sự đó sao! Các vị đạo hữu chớ nên đa lễ!” Hàn
Lập cười cười, khoát tay cho hai hàng trưởng lão của Thánh Đảo đứng dậy.

“Nơi này tạm thời không cần các ngươi đứng
chờ nữa, đi xuống trước đi. Hai người bọn phải ta tán gẫu thật thỏa thích với
Hàn đạo hữu đã.” Ngao Khiếu trực tiếp sai bảo mấy tên trưởng lão của Thánh Đảo.

Chúng trưởng lão nghe vậy đều không dám cãi
lời, liền lập tức đi ra khỏi gian phòng.

Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại bốn
người bọn Hàn Lập.

Hàn Lập cũng chẳng khách sao, hắn nhón lấy
một trái mơ rồi ngồi đối diện với hai tu sỹ Đại Thừa.

Còn Ngân Nguyệt thì bước lại gần lão tổ
Ngao Khiếu, ngắm nhìn ông của mình vài lần rồi mới chịu đứng ngoan ngoãn ở sau
lưng.

Hẳn là bởi mấy câu nói khi này khiến trong
lòng nàng vẫn còn ngại ngùng.

“Hàn đạo hữu, nếu không nhờ có ngươi thì
chỉ sợ ta và Ngao Khiếu huynh đã nằm lại ở Ma giới rồi. Mặc kệ thế nào, mối ân
tình này lão phu sẽ ghi nhớ trong lòng.” Mạc Giản Ly ôm quyền nói với Hàn Lập,
vẻ mặt cực kỳ nghiêm trang.

“Đúng vậy, nếu không có tiểu từ này cứu
giúp, chỉ sợ ta và người đã táng thân trong tòa phong ấn thượng cổ với lũ Ma tộc
rồi. Sau này ta cũng sẽ có báo đáp.” Sắc mắt của Ngao Khiếu tắt đi vẻ cười cợt,
lão nghiêm chỉnh nói với Hàn Lập.

“Không dám! Từ bao nhiêu năm nay hai vị đạo
huynh luôn luôn cúc cung tân tụy cho hai tộc chúng ta. Vãn bối đến cứu giúp thì
có đáng tính là gì.” Hàn Lập liên tục xua tay.

“Ha ha, việc này tuyệt đối chớ nên đánh
đồng như vậy. Hai người bọn ta tuy là tận lực với tộc của mình nhưng vẫn chẳng
đáng kể, cũng không thể xem làm một với ơn cứu mạng của ngươi. Món ân tình nhất
định phải tính.” Mạc Giản Ly cười hắc hắc.

Ngao Khiếu lão tổ cũng gật đầu đồng ý.

Hàn Lập thấy vậy chỉ còn cách cười chừ, chả
biết nói sao cho phải.

Tiếp theo sau đó Hàn Lập cùng với hai vị
lão tổ này hàn huyên về một ít sự việc ở Ma giới cùng vài chuyện liên quan đến
Minh Trùng Mẫu.

Đương nhiên những dính dáng đến gã Chân
Tiên đang ẩn nấp ở phong ấn thượng cổ không được hắn đề cập đến. Mà việc chém
chết Minh Trùng Mẫu cũng đều được hắn đổ lên đầu của Bảo Hoa cùng với tòa phong
ấn từ thời thượng cổ.

Thế nhưng lời hắn nói chẳng để cho Ngao
Khiếu và Mạc Giản Ly hoài nghi chút nào.

“Hàn đạo hữu, ngươi về trong tộc thế này là
tốt rồi. Giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt, thời gian sắp tới chớ vội ra ngoài...” Vẻ
mặt của Mạc Giản Ly bỗng biến thành hơi khác thường rồi nói với Hàn Lập.

Chương 2254:
Tam Thanh Lôi Tiêu Phù

“Thiên kiếp
lần tới của Ngao huynh chỉ e không đến vài năm nữa sẽ tới. Đến lúc đó, ta và
ngươi cũng không thể đích thân hộ pháp.” Mạc Giản Ly thở dài, ngưng trọng nói.

“Cái gì, thiên kiếp của Ngao đạo hữu sắp
đến sao?” Ngay cả Hàn Lập luôn tỉnh táo sau khi nghe vậy, sắc mặt cũng không
khỏi biến hóa, ánh mắt hắn khẽ chuyển sang nhìn Ngao Khiếu lão tổ.

“Tổ phụ, chuyện này là thật sao?” Ngân
Nguyệt vốn đang mỉm cưởi vui vẻ bỗng chốc khuôn mặt lập tức tái đi.

“Hắc hắc, thiên kiếp này đáng lẽ đã phải
xảy ra từ hơn một ngàn năm trước rồi, nhưng bị lão phu dùng một loại phương
pháp đặc thù nên mới kéo dài đến hiện tại. Mặc dù làm như vậy có thể khiến cho
lão phu có thêm một chút thời gian để chuẩn bị, nhưng tương đối mà nói thì làm
như thế sẽ khiến cho thiên kiếp chắc chắn càng trở nên mãnh liệt hơn so với ban
đầu. Chẳng qua ta vốn chưa chuẩn bị tốt cho thiên kiếp lần này nên làm như vậy
nhìn chung lợi nhiều hơn hại. Có thêm được hơn một ngàn năm thời gian, ta cuối
cùng cũng thấy được Linh nhi ngươi tiến cấp tới Hợp Thể kỳ, thêm vào đó còn có
Hàn tiểu tử chăm sóc, ta sau này cũng coi như yên tâm rồi.” Ngao Khiếu lão tổ
sau một lúc trầm mặc mới cười hắc hắc nói.

“Nói như vậy, tổ phụ là vì ta nên mới làm
loại chuyện uống rượu độc giải khát này!” Giọng nói của Ngân Nguyệt khẽ run rẩy
thêm vài phần.

“Linh nhi, chuyện đó và ngươi không có quan
hệ gì cả. Cho dù không có ngươi thì khi đó Ma giới đã có ý định xâm nhập Linh
giới của chúng ta, lão phu cũng sẽ giống như trước, bắt buộc phải lựa chọn như
vậy thôi.” Vẻ mặt Ngao Khiếu lão tổ nghiêm túc nói.

Nhưng ngay cả khi lão nói như vậy thì Ngân
Nguyệt vẫn lắc đầu, hiển nhiên nàng không quá tin tưởng vào những lời này.

“Ngao đạo hữu, thiên kiếp lần này của ngươi
ngay cả một tia hi vọng vượt qua cũng không có ư, nếu như đạo hữu cần loại bảo
vật gì, ta có thể nghĩ cách tìm giúp.” Hàn Lập chau mày, vẻ mặt trâm tư nói.

“Nếu lúc trước không dùng bí thuật trì hoãn
thiên kiếp, ta còn có thể có một phần mười cơ hội, nhưng hiện tại mà nói thì
ngay cả nửa phần cũng chưa tới. Về phần độ kiếp bảo vật thì lão phu tự nhiên
sớm đã chuẩn bị rồi, tất cả những gì có thể dùng đến đều đã thu thập khá đầy
đủ. Còn lại mấy thứ không tìm được kia thì đều là những bảo vật khả ngộ bất khả
cầu, lão phu cũng không thể hi vọng xa vời.” Ngao Khiếu lão tổ than thở nói.

“Nửa thành? Tỷ lệ này không phải là quá
thấp hay sao? Như vậy không thể được! Tổ phụ, quả thật không còn biện pháp nào
khác để có thể nâng cao tỷ lệ độ kiếp sao?” Hai mắt Ngân Nguyệt ửng đỏ, lắc đầu
liên tục hỏi.

“Biện pháp? Nếu như tên đệ tử có Ẩn Lôi
linh căn kia của Hàn đạo hữu là một gã Đại Thừa thì nói không chừng còn có thể
giúp ta gia tăng thêm một phần cơ hội. Nhưng với tu vi hiện tại của hắn, đối
với thiên kiếp của ta không có chút nào hữu hiệu.” Ngao Khiếu lão tổ không cần
suy nghĩ liền trả lời ngay.

Ngân Nguyệt nghe được những lời này, sắc
mặt càng thêm trắng bệch.

Hàn Lập và Mạc Giản Ly sau khi nhìn nhau,
cũng chỉ có thể im lặng gượng cười.

Nếu là nói đem tu vi của Hải Đại Thiếu tạm
thời tăng lên tới Hợp Thể Kỳ thì những gã Đại Thừa như bọn họ còn có thể suy
nghĩ một số biện pháp, nói không chừng còn có thể miễn cưỡng làm được, nhưng để
tăng tu vi của Hải Đại Thiếu đến cảnh giới Đại Thừa như bọn họ thì đây là
chuyện không cần đề cập đến nữa rồi.

Về phần ba ngọn cực sơn của Hàn Lập, mặc dù
có thể ngăn cản lôi kiếp hiệu quả nhưng đáng tiếc là hắn đã sớm luyện chế thành
chỉ hắn mới có thể sự dụng, tự nhiên không cách nào lấy ra cho mượn.

“Có một vật có lẽ đối với lần độ kiếp này
của Ngao đạo hữu sẽ có tác dụng, vật này có thể gia tăng một hai phần tỷ lệ
vượt qua lôi kiếp.” Sắc mặt Mạc Giản Ly sau một hồi âm trầm biến hóa, bỗng
nhiên nói một câu như vậy.

“Mạc tiền bối, là vật gì vậy?” Ngân Nguyệt
vừa nghe nói thế, lập tức tinh thần trở nên hưng phấn.

Trên mặt Ngao Khiếu lão tổ thoáng qua một
tia kinh ngạc, dường như từ trước tới giờ chưa từng nghe Mạc Giản Ly đề cập tới
điều này.

Sau khi sắc mặt Hàn Lập hơi biến đổi, liền
chăm chú lắng nghe.

“Ngao Khiếu đạo hữu, Thạch Tâm lão tổ ngươi
có từng nghe qua chưa?” Mạc Giản Ly không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngân
Nguyệt, thay vào đó hắn quay sang nhìn Ngao Khiếu lão tổ hỏi ngược lại.

“Thạch Tâm lão tổ, ta tất nhiên biết hắn.
Hắn không phải là gã Đại Thừa của tộc Vân Cương, đã từng cùng chúng ta tiến vào
thủy ấn trong Ma giới đó sao? Ta còn cùng hắn chào hỏi mấy câu nữa mà, nhưng
cuối cùng không phải hắn đã chết bên trong phong ấn thượng cổ à? Thế nào, không
lẽ đồ vật mà ngươi nói có liên quan tới hắn?” Ngao Khiếu lão tổ sau một hồi suy
tính, liền trả lời.

“Mặc dù Thạch Tâm lão tổ không có bảo vật
ngăn cản thiên kiếp, nhưng tin tức của kiện bảo vật kia lại từ trong miệng hắn
truyền ra. Hắn nói bảo vật kia hẳn là đang ở trong Linh tộc.” Trên mặt Mạc Giản
Ly thoáng qua một chút kinh dị, rồi sau đó cũng giải thích đôi câu.

“Tên Đại Thừa của tộc Vân Cương này trước
lúc tiến vào Ma giới, quả thật đã từng đi qua Linh tộc một chuyến, hắn cũng
dừng lại ở nơi đó một đoạn thời gian. Xem ra chuyện này hơn phân nửa không sai.
Nhưng theo như Mạc huynh ngươi nói nãy giờ, bảo vật kia đến cùng là thứ gì
thế?” Ánh mắt Ngao Khiếu lão tổ lóe lên, hỏi.

“Là Tam Thanh Lôi Tiêu Phù!” Mạc Giản Ly
sau một lúc chần chừ, cuối cùng cũng nói ra.

“Cái gì? Là loại phù này sao? Vật này không
phải là loại vô thượng bí phù trong truyền thuyết ư? Hạ giới thật sự có loại
phù này tồn tại sao?” Vẻ mặt Ngao Khiếu lão tổ sau cùng cũng hoàn toàn thay
đổi, hắn không nén được sự kích động trong lòng.

Một tay Hàn Lập vân vê cằm, hắn quả thật
cũng có vài phần kinh ngạc.

Loại Tam Thanh Lôi Tiêu Phù này là một
trong số những bảo vật hiếm có, tiếng tăm lẫy lừng khắp các giới diện, trong
điển tịch ghi lại là nó có thể ngăn cản lôi kiếp của Đại Thừa Kỳ rất hiệu quả.

Nhưng bảo vật này cùng với những mấy loại
bảo vật có công hiệu tương tự khác lại không giống nhau, bởi vì loại vô thượng
bí phù của Đạo gia này là một loại phẩm tiêu hao, thêm vào đó nó cũng chỉ tồn
tại trong truyền thuyết, nghe nói chỉ có chân tiên trên Tiên giới mới có thể
luyện chế ra, cho nên trong các giới diện khác, cũng chưa từng nghe nói có
người nào có thể chính mắt nhìn thấy loại phù này.

Vì thế nên dần dà, ngay cả mấy vị lão tổ
Đại Thừa cũng không còn tin tưởng loại phù này có thể xuất hiện tại hạ giới.

Hiện tại, Mạc Giản Ly bỗng nhiên mở miệng
nói ra tên gọi của bảo vật kia, hơn nữa bảo vật này lại đang ở cách Nhân tộc
không xa, chính là ở bên trong Linh tộc, điều này làm cho một gã Đại Thừa như
Ngao Khiếu lão tổ cũng không khỏi càng thêm vui mừng.

“Theo lý mà nói thì Tam Thanh Lôi Tiêu Phù
đúng là không thể xuất hiện tại hạ giới, nhưng Thạch Tâm lão tổ ở Linh tộc đã
tận mắt nhìn thấy loại phù này, hơn nữa ta có thể bảo đảm tin tức của hắn hoàn
toàn chính xác. Về phần tại sao thì lão phu cũng không tiện nói rõ.” Mạc Giản
Ly vừa thuật lại vừa giải thích, nói một cách ý vị sâu xa.

“Mạc huynh đã nói như vậy thì nhất định là
không sai. Chẳng qua Thạch Tâm lão tổ nếu như đã biết sự tồn tại của loại phù
này thì hắn sao có thể không nghĩ cách lấy làm của riêng? Ngay cả khi thiên
kiếp lần tới của hắn còn lâu mới xảy ra đi nữa thì đối với loại bảo vật này,
hắn tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua.” Mặc dù Ngao Khiếu lão tổ có chút kinh ngạc
đối với sự chắc chắn của Mạc Giản Ly, nhưng hắn tất nhiên sẽ không hỏi đến
cùng, ngược lại trong lòng hắn dần bình tĩnh, sau một lúc suy tư liền quay qua
hỏi cặn kẽ.

“Bảo vật như vậy nếu để trước mắt ta mà
nói, Hàn mỗ chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua.” Hàn Lập hết sức đồng ý nói.

“Hai người các ngươi có điều không biết
rồi! Không phải Thạch Tâm lão tổ bằng lòng bỏ qua bảo vật ở ngay trước mặt
mình, mà bởi vì hắn đã cùng chủ nhân của loại phù này đã đạt thành giao dịch,
hắn dự định sau khi trở về từ Ma giới mới thực hiện giao dịch này, đem Tam
Thanh Tiêu Lôi Phù kia thu vào tay.” Mạc Giản Ly cười nhẹ một tiếng nói.

“Ở bên trong Linh tộc, người có thể khiến
cho Thạch Tâm lão tổ phải dùng đến phương pháp giao dịch mới thu được loại phù
này thì..., chẳng lẽ phù này đã rơi vào trong tay của tên kia hay sao?” Vẻ mặt
tuấn mỹ của Ngao Khiếu lão tổ bỗng nhiên trầm xuống, lộ ra mấy phần kiêng kỵ.

“Không phải là hắn thì còn có thể là ai vào
đây!” Sau khi Mạc Giản Ly thở dài một hơi mới gượng cười nói.

Ngân Nguyệt nghe đến đó, đôi mắt xinh đẹp
chớp chớp, trong lòng nàng có chút nghi ngờ, nhưng dường như láng máng đoán ra
được điều gì.

Mà Hàn Lập lại bỗng nhiên cười lên:

“Người mà hai vị đạo hữu nói đến chẳng lẽ
chính là Linh Vương của Linh tộc?”

Hắn đang hồi tưởng lại ngày đó ở Ma giới,
trước lúc hắn tiến vào Tẩy Linh Trì, vị Linh Vương kia đã mượn cơ thể của Bạch
Thích, sử dụng Phân Linh Phù để hiện thân.

Sắc mặt của cả Ngao Khiếu lão tổ và Mạc
Giản Ly đều hơi thay đổi, theo bản năng liếc mắt nhìn nhau.

“Không sai, người hai chúng ta nói tới đúng
là Linh Vương, Tam Thanh Lôi Tiêu Phù hiện nay chính là đang ở trong tay hắn,
hơn nữa còn không chỉ có một lá phù thôi đâu.Mạc Giản Ly gật đầu, hắn thản
nhiên thừa nhận.

“Không chỉ có một lá phù?” Ngao Khiếu lão
tổ hơi ngẩn ra, nhưng lập tức hắn cũng không suy nghĩ thêm về việc này.

Dựa theo trên điển tịch ghi lại, ngay cả
khi loại bí phù có nhiều hơn đi nữa, thì trong một lần thiên kiếp cũng chỉ có
thể sử dụng một cái mà thôi.

“Tiếng tăm của Linh Vương ta cũng đã được
nghe nói qua đôi lần, nhưng cũng chỉ giới hạn như một vị Đại Thừa của Linh tộc
mà thôi, những cái khác thì ta đều không hiểu rõ lắm. Nghe khẩu khí của hai vị
đạo hữu thì có vẻ vị Linh Vương kia không thể trêu chọc thì phải!” Sau khi hai
mắt Hàn Lập híp lại, chậm rãi hỏi.

“Đâu chỉ là không thể trêu chọc! Nếu như có
thể được, ta và Ngao huynh căn bản không muốn cùng lão quái vật này có bất kỳ
quan hệ gì.” Mạc Giản Ly cười gượng gạo trả lời.

“Ồ, tại sao lại như thế?” Hàn Lập rất tự
nhiên hỏi lại.

“Bởi vì Linh tộc mặc dù không lớn, thậm chí
thực lực còn thua xa không bằng hai tộc Nhân Yêu chúng ta, nhưng bởi vì vị Linh
Vương này rất có thể là một lão quái vật đã sống hơn trăm vạn năm.” Ngao Khiếu
lão tổ chủ động trả lời.

“Sống hơn trăm vạn năm, điều này sao có thể
xảy ra?” Hàn Lập thất thanh hô lên, hắn thật sự có chút hoảng sợ.

“Hắc hắc, đừng nói là ngươi mà cả hai người
chúng ta năm đó lần đầu nghe thấy chuyện này cũng phải giật mình.” Mạc Giản Ly
cười hắc hắc nói.

“Nếu quả thật vị Linh Vương kia đã sống hơn
trăm vạn năm thì số lần mà hắn vượt qua thiên kiếp chẳng phải là...” Mặc dù Hàn
Lập không nói ra hết, nhưng ý tứ trong đó tự nhiên ai cũng rõ ràng.

“Điều này thì không người nào biết rõ được.
Bởi vì chưa có ai từng chứng kiến tận mắt vị Linh Vương này độ kiếp, cũng chưa
từng nghe nói qua bất kỳ tin tức nào liên quan đến việc độ kiếp đó. Có người
nói, vị Linh Vương này là một loại tồn tại đặc thù, thiên kiếp của hắn mỗi lần
cách nhau cả mười vạn năm, lại cũng có người nói, Linh Vương cùng với mấy người
chúng ta giống nhau, kỳ thật vị trí Linh Vương kia đã sớm trải qua rất nhiều
thế hệ rồi, chẳng qua là người ngoài không biết thôi. Về phần cái nào đúng cái
nào sai thì chả ai rõ ràng.” Ngao Khiếu ngưng trọng giảng giải nói.

“Nếu quả thật hắn là một lão quái vật sống
hơn trăm vạn năm, thì Hàn mỗ đụng phải sợ rằng cũng phải cực kỳ kiêng kỵ.” Sắc
mặt Hàn Lập liên tiếp biến đổi mấy lần, dường như hắn đang suy nghĩ gì đó.

“Tuy nhiên, một điều có thể chắc chắn đó là
trong trăm vạn năm qua, khí tức cũng như diện mạo của vị Linh Vương Linh tộc
kia quả thực thủy chung như một, giống hệt như một người bình thường. Đây là
chuyện mà chính miệng các thế hệ Đại Thừa của hai tộc chúng ta cho biết. Cũng
may là Linh tộc sinh ra cực kỳ khó khăn, nên ngay cả khi thực lực của vị Linh
Vương này sâu không thể lường được đi nữa, thì hắn cũng không cách nào mở rộng
lãnh thổ của Linh tộc, chỉ có thể duy trì diện tích như bây giờ mà thôi. Hơn
nữa, hắn trước giờ hiếm khi ra ngoài, nên trong trăm vạn năm nay, hắn chân
chính ra tay cũng chỉ le que có vài lần.” Mạc Giản Ly tiếp tục giải thích thêm
vài câuỦng hộ chỉ với 1 click và 5s! (http: //adf. ly/C4xmH)

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3