Phàm nhân tu tiên - Chương 2269 - 2270

Chương 2269:
Kim Hàn Tiên Cung

Hoa văn trên
vách núi băng vốn đang nhấp nháy, tỏa ra những tia sáng màu vàng nhạt, bỗng
nhiên rực sáng.

Từ bên trong núi băng ánh sáng trắng từ từ
ngưng tụ về một hướng, cuối cùng nó nhanh chóng biến ảo thành một người tí hon
cao hơn một thước.

Hai mắt người này nhắm nghiền, cả người tỏa
ra ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt cũng như quần áo trên người không có chút nào khác
biệt với lão già áo trắng.

Lão già ở ngoài núi băng thấy thế, cánh tay
lão khẽ nhấc lên, một ngón tay hướng giữa trán của mỉnh khẽ điểm một cái.

Những âm thanh “xì xì.” vang lên!

Ngay sau đó, một sợi ánh sáng màu trắng ngà
từ giữa trán của lão già lao vút ra, sau khi nhoáng lên một cái, liền xuyên
thẳng vào vách núi băng, nhanh chóng nhập vào trên trán của người tí hon rồi
biến mất tắm.

Sau khi khuôn mặt của người tí hon khẽ nhúc
nhích, lúc này hai mắt của nó chầm chậm mở ra.

Trong hai con ngươi của người tí hon ánh
sáng quay vòng hỗn loạn, nhưng màu sắc trong đó hoàn toàn là một màu vàng óng
ánh.

“Thật vất vả cho ngươi rồi, nhưng cuối cùng
mọi chuyện cũng đã xong xuôi. Chỉ cần có thể lấy được Quang Âm Ti, chúng ta
liền có thể rút ngắn hơn nửa thời gian luyện hóa kẻ dưới kia. Chỉ cần được như
vậy, ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bằng không, nếu quả thật phải tốn trên
vạn năm luyện hóa mà nói, chỉ sợ sẽ phát sinh những chuyện không thể lường
trước được.” Người tí hon chậm rãi nói, âm thanh phát ra từ miệng của nó và lão
già áo trắng giống nhau như đúc.

“Nếu thật sự được như vậy thì hiển nhiên là
tốt nhất. Chẳng qua, hao tổn mấy tấm Lôi Tiêu Phù kia cũng có chút đáng tiếc.
Mấy tấm phù này vốn là tính để lại cho mấy đứa con cháu quan trọng trong tộc,
nhằm giúp bọn nó có thể dễ dàng vượt qua mấy lần đại thiên kiếp.” Lão già áo
trắng thở dài phàn nàn.

“Đây là chuyện không thể nào thay đổi. Ban
đầu, chúng ta từ Tiên giới mang xuống hạ giới chỉ có một số linh phù và đan
dược, trải qua nhiều nắm như vậy cùng với tộc ta sau mấy lần trải qua đại nạn,
hôm nay số linh phù cùng đan dược kia đã tiêu hao gần như không còn. Nếu muốn
đả động mấy tên tu sĩ Đại Thừa kia, thì cũng chỉ có mấy tấm Lôi Tiêu phù này mà
thôi. Chẳng qua lão tổ Thạch Tâm vậy mà lại ngã xuống, trái lại còn đưa tới hai
gã Đại Thừa của Nhân tộc, đây là chuyện mà chúng ta không thể nào lường trước
được. Tên Hàn Lập trong hai gã Đại Thừa này không phải là tên tiểu tử Nhân tộc
ngày đó cùng với đám Thiên Thu tiến vào Ma giới à?” Ánh sáng màu vàng trong mắt
người tí hon chợt lóe lên mấy lượt, nói.

“Chính là gã tu sĩ Đại Thừa vừa tiến cấp
này chứ ai. Ngày đó, cũng không biết đám người bọn họ ở Ma giới gặp phải chuyện
gì mà Thiên Thu và những người khác toàn bộ đều chết chỉ có người này là thoát
thân được, hơn nữa sau khi trở về Linh giới liền vượt qua thiên kiếp trở thành
tu sĩ Đại Thừa, ngoài ra hắn còn ở buổi lễ mừng tiến cấp Đại Thừa của mình, dễ
dàng đánh trọng thương một tên Đại Thừa của tộc Dạ Xoa. Thực lực hiện giờ của
hắn đã vượt xa những tu sĩ Đại Thừa bình thường.” Lão già áo trắng lộ ra vài
phần ngưng trọng nói, giống như lão ta đang giải thích cho người tí hon kia
hiểu rõ, lại giống như lão tự mình lẩm bà lẩm bẩm vậy.

“Xem ra tên tiểu tử Nhân tộc này quả thật
đã tiến vào Tẩy Linh Trì, hơn nữa còn ăn được cả Tịnh Linh Liên, nếu không hắn
sẽ không thể có thực lực như vậy được. Nhưng như vậy cũng tốt! Thần thông của
hắn càng lớn thì khả năng lấy được Quang Âm Ti tại Tiểu Tu La giới càng thêm
chắc chắn.” Sau khi người tí hon suy nghĩ một lúc, liền quay sang trả lời.

“Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu đổi lại là Mạc
Giản Ly và lão tổ Ngao Khiếu kia cùng nhau tới đây thì ta tuyệt đối không dễ
dàng đáp ứng giao dịch với bọn họ như vừa nãy đâu.” Lão già cười khẽ.

“Ừm, nếu mọi chuyện tiến hành thuận lợi, cứ
như vậy mà làm tiếp thôi. Hiện tại, ta phải tập trung luyện hóa chân hồn gã kim
tiên bên dưới, việc bên ngoài toàn bộ giao cho ngươi xử lý. Ngoại trừ thời điểm
những người ki từ Tiểu Tu La giới trở về, nếu không, không cần đánh thức ta làm
gì.” Người tí hon không chút do dự nói.

“Tốt, ngươi cứ an tâm luyện hóa là được. Ta
và ngươi vốn là một thể, nếu ngươi có thể sớm ngày luyện hóa ra Tiên Hồn đan
thì ta cũng được vô số lợi ích.” Lão già áo trắng cười khẽ một tiếng, một tay
bấm niệm pháp quyết, một ngón tay hướng bên trong vách núi băng khẽ điểm.

Chỉ nghe nổ “ầm.” một tiếng!

Ngay lập tức, người tí hon khẽ gật gật đầu
rồi thân thể của nó liền vỡ tung thành nhiều điểm sáng, sau đó hoàn toàn biến
mất.

Tiếp theo, lão già xoay người lại, mặc dù
không thấy lão ta kia có bất kỳ động tác gì, nhưng dưới chân bỗng nhiên lóe
sáng, truyền tống trận liền tự động hiện ra.

Sau khi vang lên nhưng âm thanh vù vù, bóng
dáng của lão chợt mờ đi rồi biến mất trong không gian.

Trên một đại lục rộng mênh mông vô bờ bến
tại Chân Tiên giới, từng mảnh linh điền vuông vức chỉnh tề rải rác khắp nơi
đang được vô số nông phu mặc trang phục màu vàng chăm sóc.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được những
“nông phu” này cả đám đều có khuôn mặt giống nhau, thêm vào đó tất cả đều có vẻ
đần độn, chắc hẳn đây chính là vô số con rối có vẻ ngoài sống động như người
thường.

Những thứ được trồng bên trong linh điền
chủ yếu là một loại hạt thóc khổng lồ to cỡ khoảng cái chén ăn cơm, từ những
hạt thóc này tản ra linh khí tinh thuần làm người ta khó có thể tưởng tượng
nổi, thậm chí chỉ cần hít một hơi thôi cũng đủ làm cho tinh thần vô cùng phấn
chấn.

Phía trên không trung cách mặt ruộng hơn
trăm trượng là từng đám linh vân đủ các loại lớn gần một mẫu, phía trên những
đám mây đó là một đám người mặc trường bào đang ngồi xếp bằng, cầm trong tay đủ
các loại đồ vật.

Những người này, hoặc ngồi một mình, hoặc
hai ba người ngồi cùng nhau, nhưng bất kể là giả hay trẻ thì quần áo mà bọn họ
mặc đều giống nhau. Bọn họ ở phía trên những linh điền dò xét qua lại, rồi
thỉnh thoảng lại thúc dục đồ vật trong tay, khiến cho những đám linh vân bên
dưới phun từng đợt nước mưa trong suốt xuống tưới cho linh điền bên dưới.

Mà ở khoảng không trên cao vạn trượng, còn
có một biển sương mù cuồn cuộn, cho dù nhìn khắp tứ phía cũng không thể thấy bờ
bến, giống như biển sương mù này có thể đem toàn bộ đại lục đều bao phủ trong
đó.

Trong biển sương mù đối diện linh điền bên
dưới, có thể nhìn thấy những con linh cầm và linh thú đang ở trong đó trong
xuyên qua xuyên lại, bọn chúng đang chở một số người mặc trang phục khác nhau
ra vào biển sương mù.

Bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm cuồn cuộn
truyền đến!

Nơi chân trời chợt lóe lên ánh sáng lấp
lánh, một con băng giao màu lam dài trăm trượng đột nhiên hiện ra.

Chỉ thấy bốn phía vừa vang lên những tiếng
sấm, băng giao màu lam nhanh như chớp đã bay đến phía trên linh điền nơi này.

Một con băng giao lớn như vậy, nếu như lúc
này để nó xuất hiện trước mặt những người bình thường ở Linh giới, chỉ sợ dù
không đem những người đó hù cho hồn phi phách tán thì cũng sẽ thu hút vô số ánh
mắt nhìn vào.

Nhưng bất kể là đám “nông phu đang chăm sóc
linh điền bên dưới, hay là một số đạo đồng đang thúc dục linh vân, phần lớn đối
với việc này đều xem như không thấy.

Thỉnh thoảng có mấy tên đạo đồng ngẩng đầu
lên nhìn một cái, rồi lập tức xem như không có chuyện gì xảy ra, liền cúi đầu
xuống.

Chỉ có hai gã đạo đồng tuổi chừng mười hai
mười ba, môi hồng răng trắng đang ở trên một đám linh vân, sau khi thấy được
băng giao trên bầu trời, trên mặt cả hai mới lộ vẻ kinh ngạc.

“Đây không phải là Cách đại nhân sao! Mấy
ngày hôm trước đại nhân mới vừa đi Tiên cung, làm sao có thể quay trở về nhanh
như vậy nhỉ?” Một gã đạo đồng lẩm bẩm nói một câu.

“Xem bộ dạng vội vàng của Cách đại nhân thì
nhất định là đang làm chuyện gì đó rất khẩn cấp, hơn nữa có vẻ còn không thuận
lợi cho lắm a.” Một gã đạo đồng khác lên tiếng.

“Có lẽ là vậy. Chẳng qua với thực lực có
thể xếp vào một trăm người đứng đầu ở Kim Hàn Tiên Cung của Cách đại nhân, ở
Tiên vực này thì có chuyện gì mà đại nhân không làm được. Chậc chậc, nếu những
đệ tử như ngươi và ta có thể được Cách đại nhân chỉ bảo một chút thì đúng là
may mắn to bằng trời.” Đạo đồng thứ nhất “chậc chậc.” nói.

“Đừng có nằm mơ! Những đệ tử như ngươi và
ta ở Tiên cung chẳng qua chỉ là những tên đệ tử cấp thấp mà thôi, chúng ta một
nửa là đệ tử nửa còn lại chính là những tên sai vặt, những người như Cách đại
nhân làm sao mà coi trọng chúng ta cho được. Chẳng qua, thân thể của sư huynh
ta đây đã cô đọng được bảy thành hỏa hầu, trong lần tuyển chọn sau, nói không
chừng có thể thông qua khảo nghiệm, trở thành đệ tử chính thức. Đến lúc đó,
cuối cùng cũng không cần phải đem thời gian lãng phí vào những chuyện tầm
thường như thế này rồi.” Tên đạo đồng thứ hai sau khi bĩu môi, cúi đầu nhìn một
vật có hình dạng ngọc bài trong tay một lát, rồi bỗng có chút ước mơ nói.

“Cái gì, thân thể của sư huynh thực sự đã
có bảy thành hỏa hầu sao, ta mới vừa vặn đạt tới năm thành mà thôi. Xem ra ta
phải cố gắng tu luyện mới được. Nếu qua mấy năm nữa mà ta không cách nào trở
thành đệ tử chính thức thì sợ rằng sẽ bị đánh xuống phàm trần, không thể không
trở lại Hạ giới rồi.” Đạo đồng thứ nhất nghe vậy thì hết sức kinh hãi, trong
lòng có chút sợ hãi.

“Thật ra thì đi xuống Hạ giới cũng không tệ
mà. Nghe nói ngoại trừ việc không thể trường sinh thì những thứ hưởng thụ khác
tất cả đều là cần gì có nấy.” Tên đạo đồng thứ hai cười hắc hắc, ra vẻ già dặn
nói.

“Ta thèm vào đi xuống Hạ giới, nhất định ta
phải cùng sư huynh trở thành đệ tử chính thức.” Đạo đồng thứ nhất lộ vẻ kiên
quyết phi thường, nói.

“Nếu muốn vậy, sư đệ quả thật phải cố gắng
hơn nữa. Nếu trong vòng năm năm đệ không cách nào cô đọng ra thân thể thật sự,
thì đám chấp sự hình luật của Tiên cung kia cũng sẽ không lưu tình chút nào
đâu.” Tên đạo đồng thứ hai thấy vậy, nụ cười trên mặt bỗng chốc thu vào, nói
một cách chân tình.

“Cám ơn lời khuyên của sư huynh, sư đệ nhất
định sẽ cố gắng.” Đạo đồng thứ nhất gật đầu lia lịa.

Lúc hai gã đạo đồng ở nơi này bàn luận xôn
xao thì băng giao trên cao vạn trượng kia sau khi vẫy đuôi một cái, liền lao
thẳng vào trong biển sương mù, một đường hướng về phía cao hơn mà bay đi.

Trong khoảnh khắc nó đã bay qua mấy vạn
trượng lên cao.

Sương mù bỗng nhiên tản ra, băng giao màu
lam vừa xông ra khỏi biển sương mù thì một thế giới dạt dào linh khí khác đột
nhiên hiện ra trước mặt.

Chỉ thấy phía trên biển sương mù cuồn cuộn
kia, có ít nhất cũng phải mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ, những ngọn núi này đang
lúc nhúc trôi nổi ở phía xa xa.

Những ngọn núi này, lớn thì to đến mấy vạn
trượng, nhỏ thì cỡ ba bốn ngàn trượng mà thôi, nhưng phía trên mỗi một ngọn núi
đều đầy ắp những kỳ hoa dị thảo, không những thế bên trên đó còn có một số mái
đình, lầu gác vô cùng đẹp đẽ.

Mà ở giữa những ngọn núi này lại có những
chiếc cầu giống như cầu vồng nối liền, thỉnh thoảng trên đó lại có một số nam
nữ mặc trang phục cung đình lướt nhẹ qua.

Thật là một chốn tiên cảnh đẹp đẽ.

Con băng giao màu lăm ngâm vang, thân hình
uốn éo không ngừng lượn lách quá những ngọn núi mà đi.

Liên tục như vậy qua vài ngọn núi, lúc này
nó đã đên trung tâm của dải núi.

Ở giữa, nơi có hơn mười ngọn núi bao bọc
xung quanh có một cung điện lớn như cả tòa thành đang lơ lửng trên không.

Lớp tường ngoài cung điện màu vàng lộng
lẫy, khắp nơi là muôn trùng các loại ký hiệu to như cái đấu gạo đang lượn qua
lượn lại không ngừng. Bên trong cửa chính cao đến cả ngàn trượng có thể thấy
được loáng thoáng một vài tên vệ sỹ mặc áo giáp màu vàng, tay cầm vũ khí chỉnh
tề. Ngoài ra trên cao còn được treo một bảng hiệu được khắc bốn chữ vàng rất
lớn, “Kim Hàn Tiên Cung.”

Con giao long màu lam chớp lên, nháy mắt đã
đến bên cạnh cửa chính của cung điện. Hào quang quanh thân của nó tắt dần, biến
ảo thành một người đạo sỹ cao gầy, khuôn mắt hơi đen.

Hắn mặc áo bào bát quái, tay cầm một cây
phất trần sợi bạc, toàn thân từ trên xuống dưới không hề mang theo một vệt bụi
trần nào.

Mà cùng lúc đó, liền có mấy người trong đám
mấy vệ sẽ giáp vàng đứng ở cửa điện bước ra nghênh đón. Một gã có vẻ như mang
thân phận cao nhất trong đám hơi thi lễ, sau đó nói vởi vẻ không kiêu ngạo cũng
chẳng nịnh nọt:

“Cách đại nhân, bây giờ ngài đến đại điện
của tiên cung là có chuyện gì?”

“Ta có việc quan trọng cần phải gặp cung
chủ.” Gã đạo sỹ mặt đen đáp lời không lưỡng lự.

“Việc này thật không tiện. Hôm nay không
phải là ngày bàn bạc công việc, chắc giờ này cung chủ đang đóng cửa tu luyện,
sẽ không dễ đồng ý gặp mặt đại nhân đâu.” Tên vệ sẽ tỏ vẻ khỏ xử.

Gã đạo sỹ nghe vậy liền trầm mặt, đang muốn
nói gì đó thì bỗng một giọng nói cực kỳ uy nghiêm đồng thời vang lên trong tai
hai bọn hắn.

“Không cần ngăn cản, cứ để cho Cách Minh đi
vào gặp ta. Ta cũng đang có việc tìm hắn.”

“Vâng, thưa cung chủ! Cách đại nhân, mời
ngài vào đi.” Tên vệ sỹ giật mình, liền chắp tay vội vàng tránh sang một bên.

Chương 2270:
Cửu Nguyên Quan

Đạo sỹ có
khuôn mặt ngăm đen không nói tiếp điều gì, tay áo khẽ phất, thân hình hơi động
liền nhẹ nhàng lướt vào trong khung cửa.

Dường như hắn đã rất quen thuộc đối vợi
cung điện này, cứ một mạch xuyên qua gian phòng làm việc rộng lớn, đi hết dải
hành lang dài đến mấy trăm trượng, lúc này ập vào mặt là khoảng không thoáng
đãng của một cái sân khá yên tĩnh.

Trong sân được trồng các loại cây hoa xanh
biếc vô cùng, bố trí thành một hàng dài gồm rất nhiều các loài hoa to bằng cái
bát, rực rỡ muôn màu. Đứng hai bên khung cửa vào sân có hai thiếu nữ mặc cung
trang, khăn che mặt màu bạc.

Làn da của cả hai đều trắng trong như ngọc,
thướt tha yêu kiều. Trên người hai nàng tỏa ra một loại khí tức phảng phất như
có như không khiến cho người khác cảm thấy thâm sâu không lường được.

“Gặp được hai vị tiên tử, tại ha đặc biết
đến đây để chào cung chủ!” Đạo sỹ mặt đen thấy hai người thiếu nữ thì lập tức
lại gần chắp tay chào hỏi, khách khí cực kỳ.

“Cách đại nhân, nô tỳ thực sự không dám
nhận đại lễ của người. Ngài mau vào đi thôi. Cung chủ đã căn dặn trước, hiện
giờ đang đợi ngài ở bên trong.” Một thiếu nữa uốn vòng eo thon lảng tránh không
dám nhận lễ rồi cười ngượng ngùng nói.

“Ha ha, tiên tử thật biết trêu đùa. Vậy
Cách mỗ liền vào trong ra mắt cung chủ trước đã.” Đạo sỹ mặt đen cũng mỉn cười,
lại thi lễ với hai thiếu nữ mới tiếp tục cất bước đi vào.

Xuyên qua một đường đầy hương hoa thơm tho,
xung quanh là mảng đất rộng trồng đầy các loại hoa cỏ mướt mát.

Ở phía trước có một quần thể cây hoa xanh
tươi sắc tím thanh tao trang nhã khác, một thiếu phụ diện áo bào tím đang đứng
trước một gốc hoa, cúi đầu khoan khoái thưởng thức làn hương nhè nhẹ.

“Bái kiến cung chủ!” Đạo sỹ mặt đen không
dám chậm trễ, bước vội về phía trước rồi cúi đầu cung kính.

“Cách sư điệt, lúc này không có người ngoài
thì cần gì phài trái cung chủ này, phải cung chủ kia, cứ gọi ta bằng sư cô là
được.” Thiếu phụ chẳng ngẩng đầu mà chỉ khẽ cười nói.

“Ta không dám! Hiện giờ chúng ta không ở
trong Cửu Nguyên Quan, sư điệt không dám lỡ miệng vì sợ chẳng may có đại nhân
giám sát nào đó nghe được. Như vậy cả ta với cung chủ sẽ đều không tiện.” Đạo
sỹ nghiêm nghị đáp lời.

“Quả nhiên lá gan của ngươi đã bé đi một
ít. Nhưng có những sứ giả đó giám sát khiến chúng ta ở tiên cung này dẫu đứng
đầu nhưng vẫn phải bó chân bó tay rất nhiều. Thực không thể tự tại như lúc còn
ở quan đâu. Nếu ngươi không muốn quay về, ta sẽ đến gặp sư tổ xin từ bỏ chức vị
này rồi đề cử sư điệt đảm đương thay, ngươi thấy sao?” Cuối cùng người thiếu
phụ mới chịu ngẩng cằm, để lộ một khuôn mặt trắng trẻo lạ thường, hàng lông mày
kéo dài thẳng đến chân tóc mai, thực khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy
trong lòng dấy lên một sự uy nghiêm không biết tên.

“Ô, cung chủ, sư tổ sao có thể đồng ý việc
này được. Tuy rằng tiên cung Kim Hàn của chúng ta quản lý khu vực nhỏ bé chẳng
thấm tháp gì trong ảnh hưởng của Cửu Nguyên Quan. Thế nhưng ở đây ở đây có vô
số tiên dân, với pháp lực thấp kém như của sư điệt thì sao có thể làm người
đứng đầu ở nơi này được.” Đạo sỹ mặt đen liên tục lắc đầu.

“Hừ, cái miệng thằng bé này nói thật xuôi
tai. Chẳng phải là sư phụ và các sư bá của ngươi ai nấy đều có thần thông hơn
xa ta sao, vậy vì đâu mà họ không đứng đầu ở tiên cung Kim Hàn này? Hơn nữa ta
bái làm học trò của sư tổ ngươi trễ hơn rất nhiều năm tháng, nhưng đã ở tiên
cung này hơn mười vạn năm rồi, đã đến lúc nên thay bằng người khác đi thôi.”
Thiếu phụ hừ nhẹ rồi nói.

“Ha ha, lúc trước khi chưa bái nhập làm đồ
đệ của sư tổ thì cung chủ đã từng là người đứng đầu của một giới diện nhỏ bé.
Nay người đảm đương trọng trách ở tiên cung cũng chỉ là dùng dao mổ trâu giết
gà thôi. Thay bằng các sư bá hay sư phụ, toàn là những người có bản tính lười
biếng vốn có thì thật chẳng cách nào phát triển Kim Hàn Tiên Cung hưng thịnh
như ngày nay được.” Đạo sỹ mặt đen nghe vậy liền càng nịnh hót nhiều hơn.

“Lời này nghe thật êm tai. Sư phụ hay như
những sư bá của ngươi là một đám vốn chẳng bao giờ màng đến thế sự, suốt cả mấy
vạn năm đằng đẵng chẳng biết có chịu xuất quan lấy một lần hay không, cứ vậy mà
tu luyện như bàn đá, một chút cảm tình cũng chẳng có nổi. Đặc biệt là sư phụ
của ngươi, trước kia khi ta còn ở trong quan, mỗi lần trông thấy là vội trốn
rất xa, không dám lại gần ta trong vòng vài trượng.” Thiếu phục mặc áo tím như
nhớ ra chuyện gì đó chẳng mấy tốt đẹp, có chút nghiến răng nghiến lợi thốt lên.

Còn đạo sỹ mặt đen nghe vậy chỉ đành biết
cười khổ.

Đứng nói là vị sư cô này, ngay cả mỗi lần
mình thấy hai người gặp nhau là sư phụ liền kinh hồn bạt vía, căn bản không dám
nói một câu.

“Đúng rồi, hôm nay không phải ngày nghị sự,
ngươi tìm ta vì có chuyện gì quan trọng hơn sao? Vừa nãy khi xem qua kính thiên
lý, có vẻ như ngươi không để mắt tới những vệ sỹ canh cửa mà muốn lập tức xông
thẳng vào.” Thiếu phụ áo tím sực nhớ đến ý định gặp mình của đạo sỹ mặt đen, bỗng
nhiên nàng mỉm cười hỏi.

“Thưa cung chủ, ta đến lần này vì muốt báo
cáo kết quả sự việc do chính sư tổ dặn dò.” Gã đạo sỹ liền nghiêm mặt, đồng
thời cố gằng đè thấp giọng nói xuống hết mức có thể.

“Cái gì, là chuyện đó! Ngươi chậm lại chút,
đợi lúc vào trong linh vực của ta rồi hãy nói tiếp.” Điệu bộ của thiếu phụ áo
tím nãy giờ vốn đang ơ thờ, vừa nghe xong câu nói của đạo sỹ, vẻ mặt lập tức
biến đổi.

Vừa nói xong, chỉ thấy ngón tay nàng múa về
bốn phía.

Lập tức một vệt sáng tráng bạc hiện ra,
tiếp đó dao động liên tục!

Vệt sáng co lại, nhưng sau đó liền hóa
thành muôn mảng sáng màu bạc tràn ra khắp bốn phía.

Chỉ thấy không gian xung quanh nơi có mảng
sáng lướt qua, khung cảnh liền biến đổi thành một cung điện thanh thoát tinh
mỹ. Bên trong được bày biện đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có thêm hai đội thị
nữ, đương lẳng lặng đứng ở hai bên sườn cung điện.

Gã đạo sỹ quan sát khuôn mặt đờ đẫn của các
thị nữ một chặp, sau đó tỏ vẻ ngạc nghiên.

“Vậy tu luyện linh vực lên đến tầng thứ ba,
Hóa Linh Cảnh mới có thể biến hóa ra linh vực bậc này. Trong linh vực của sư
cô, tuy thoạt nhìn những thứ kia có tu vi cùng linh trí đều rất thấp nhưng nếu
được tỉ mỉ đào tào thì về sau chắc chắn sẽ trở thành những trợ thủ đắc lực.”

“Sư cô nhà ngươi mới luyện thành như vậy
cũng chưa lâu, vừa mới đột phá từ Tạo Vật Kính lên Hóa Linh Cảnh thôi. Cũng bởi
vậy mà ta đang suy nghĩ rất cẩn thận xem có cách nào củng cố cho linh vực của
mình vững chắc thêm chút nữa. Đương nhiên nếu sư tổ của ngươi mà xuất quan,
đồng ý dạy bảo ta vài phần thì càng thêm tuyệt diệu. Sư điệt, ngươi ngồi xuống
đi. Trong linh vực của ta, cho dù đám tiên sử đang giám sát có sử dụng tiên khí
cũng không thể xâm nhập được. Ngươi hãy kể rõ chuyện đó đi.” Thiếu phụ áo tím
cười nhẹ rồi ung dung ngồi xuống chiếc ghế ngay trung tâm căn điện.

“Vậy sư điệt xin phép.” Đạo sỹ mặt đen cũng
chẳng khách sao, mau chóng tìm mốt cái ghế ở phía dưới rồi ngồi xuống.

“Chuyện đó ta vẫn còn nhớ rõ, vốn là mấy
trăm năm trước ngươi bắt đầu sử lỹ. Lúc này đã có kết quả rồi sao?” Thiếu phụ
chậm rãi hỏi, giọng điệu mang theo vài phần nghiêm trang.

“Trong suốt mấy trăm năm nay, sư điệt đã
dùng hết các loại phương pháp, cuối cùng đành phải bỏ ra lượng lớn của cải để
đổi lấy là mượn dùng một món dị bảo của gã bằng hữu, nhờ vậy mới hơi phần nào tìm
ra thông tin của người đó.” Đạo sỹ mặt đen nghiêm nghị đáp lời.

“Chỉ cần thực sự tìm ra được tung tích của
người nọ, cho dù bao nhiêu của cải cũng thật đáng giá. Năm đó khi người này cầm
theo thứ đồ vật kia đi đã chính thức xem là phản bội trắng trợn với Cửu Nguyên
Quan. Mặc dù hồn bài bảng mạng hắn vẫn để lại nhưng không biết hắn đã dùng thủ
đoạn hay bảo vật nghịch thiên nào khiến chúng ta chẳng thể cảm ứng được tình
trạnh sinh tử của hắn. Đến ngay cả sư tổ cũng đích thân rời núi xuống tra xét
việc này nhưng vẫn bị vài tên có thần thông rất cao lớn ngăn cản, cuối cùng chỉ
đành ra về tay không. Mãi đến mấy trăm năm trước, khi nghe ngươi nói rằng hồn
bài bản mạng của hắn có phản ứng, mà sự việc có vẻ không ổn cho lắm. Lúc đó tổ
sư liền chỉ định, giao việc này cho ngươi giải quyết. Đối với tên phản đồ này,
cho dù hắn có chết cũng chẳng đáng tiếc nhưng đồ vật mà hắn mang theo lại cực
kỳ quan trọng đối với tình hình hưng suy của Cửu Nguyên Quan chúng ta về sao.
Vậy nên thứ đó nhất định phải được tìm về.” Thiếu phụ nói xong lời cuối cùng,
trên mặt chẳng giận mà uy.

Đạo sỹ mặt đen nghe vậy liền rùng mình, vội
vàng dạ vâng, rồi hơi khom người tiếp tục nói:

“Sư cô chớ nên quá lo lắng, tuy rằng thẻ
bài chứa linh hồn của hắn có vết rách nhưng chiếu theo tình hình của nửa phần
còn lại thì hắn vẫn chưa thực sự chết đi, chắc chỉ là bị giam nhốt ở chỗ nào đó
thôi. Điều phiền toái duy nhất là kết quả lần truy sét này khiến sư điệt cảm
thấy rất khó giải quyết. Tên phản đồ này hiện giờ không ở Tiên giới, mà đang ở
trong một hạ giới nào đó.”

“Hạ giới! Chẳng nhẽ ở một trong những Linh
giới nhỏ bé đó sao? Chuyện như vậy thì có gì mà băn khoăn, chỉ cần tiêu phí một
số tiên linh thạch sau đó sử dụng Hàng Tiên Đài truyền người xuống là được.
Chẳng lẹ hắn trốn tới hạ giới, lại nhắm vào ngay những giới đã mất đi liên hệ
sao?” Thiếu phụ mặc áo tím tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng bỗng như sực nhớ ra điều gì.

“Sư cô đoán không sai, đúng là tên phản đồ
này đã chạy đến một Linh giới nhỏ bé nào đó thuộc khu vực Tiểu Nam Châu giới đã
bị mất liên lạc. Mà cụ thể là Linh giới nào thì vẫn chưa thể xác định được rõ
ràng, nhưng nếu có thêm nhiều thời gian nữa thì chắc là có thể sớm tra ra kết
quả. Mà từ sau tràng biến cố khủng khiếp kia, mấy trăm tiểu Linh giới thuộc khu
vực Nam Châu đã vuột khỏi sự quản lý của chúng ta, mãi đến tận nay vẫn chưa thể
tìm ra tọa độ chuẩn xác. Vậy nên không thể sử dụng Hàng Tiên Đài truyền tống
người đến đó được.” Gã đạo sỹ cau mày ủ rũ.

“Điều này thực là có chút khó giải quyết.
Kể từ sau khi Tiểu Nam Châu Giới di chuyển tọa đổ, không thể dùng lực hướng dẫn
của chúng ta nữa. Không riêng mỗi chúng ta chẳng thể truyền tống người từ trên
này xuống mà người dưới đó muốn phi thăng lên Tiên giới cũng là một việc cực kỳ
khó khăn. Bởi vậy mà những năm gần đây, chúng ta mất mát đi một phần không nhỏ
những tu sỹ phi thăng từ hạ giớilên Chân Tiên giới chúng ta. Bọ họ không ai là
không có tài năng kinh người, tiềm lực cao đến độ người khác chẳng so sánh
được, tuyệt đối không thể coi khinh.” Thiếu phụ hơi nhíu mày, một lúc lâu sau
mới nói.

“Việc này tất nhiên ta biết. Ở khu vực của
chúng ta có vị Tiên Quân là Thiên Thù danh tiếng vang vọng khăp nơi cũng chính
là một tu sỹ phi thăng từ hạ giới lên. Chỉ mất ngắn ngủi trăm vạn năm liền vươn
lên đến vị trí hàng đầu, lại còn trực tiếp bài làm môn hạ của Đế Tôn Quảng Pháp
nữa.” Lời nói của gã đạo sỹ hơi mang theo vẻ hâm mộ.

“Tốt lắm, mặc kệ những mất mát về các tu sỹ
phi thăng từ hạ giới thế nào, nếu không có tọa độ chuẩn xác thì không thể xuống
hạ giới được. Xem ra phải đi gặp sư tổ một chuyến, để xem lão nhân gia có
phương pháp nào không. Với tình hình của gã phản đồ lúc này, chỉ cần cử một hai
người xuống hạ giới là có thể bắt hắn về. Nhưng mà, ta có chút tò mò. Làm sao
mà tên phản đồ đó lại chạy đến những giới diện đã bị mất liên lạc vậy?” Thiếu phụ
mặc áo tím trầm ngâm một lúc, sau đó ánh mắt chợt lóe rồi hỏi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3