Phàm nhân tu tiên - Chương 2341 - 2342

Chương 2341:
Nam Tử Đeo Mặt Nạ

“Mặc Linh
Thánh Thuyền quả thật dễ làm người khác chú ý, đến khi bắt đầu tiến vào địa
phận Huyết Cốt Môn thì ta sẽ thu hồi nó lại. Sau khi đến Huyết Hạc Thành thì
ngươi hãy tạm thời tách ra để điều tra manh mối bản thể của mình đi. Đến lúc đó
ta sẽ giao cho ngươi hai con khôi lỗi cấp Hợp Thể làm hộ vệ, chỉ cần không gặp
phải tồn tại Đại Thừa Kỳ thiết nghĩ cũng đủ để bảo vệ ngươi bình an vô sự.” Hàn
Lập sau khi suy nghĩ một chút thì gật đầu nói.

“Đa tạ tiền bối ban ơn, thiếp thân nhất
định sẽ mau chóng tìm được manh mối liên quan.” Huyết Phách nghe thấy vậy thì
vui vẻ nói.

“Ta và đạo hữu xem như rất có duyên phận,
chuyện nhỏ như vậy cũng không tính toán làm gì.” Hàn Lập khoát tay áo nói.

Hơn một tháng sau, đám người Hàn Lập cuối
cùng cũng tiến vào phạm vi thế lực của Huyết Cốt Môn.

Bọn hắn liền thu Mặc Linh Thánh Thuyền lại,
sau đó thay đổi một chiếc Phi Xa màu đen tầm thường, dùng vài con khôi lỗi sói
kéo ở phía trước, tiếp tục tiến về phía trước.

Hành trình kế tiếp bình an vô sự.

Hai tháng sau đám người Hàn Lập rốt cuộc
xuất hiện trước một tòa thành lớn màu đỏ như máu.

Kiến trúc tòa thành vô cùng kì lạ, hai bên
thành trì có hai hồ nước màu lam nhạt, phía trước mặt đám người Hàn Lập là một
bức tường thành lồi ra một mảng lớn thật dài cùng hướng với cổng thành, hình
thành một cái trấn nhỏ trông giống như Ủng thành (tòa thành nhỏ ở ngoài cổng
thành).

Tại phía trên tường thành, mơ hồ có một ít
về sỹ mặc áo giáp đỏ như máu tuần tra qua lại.

Ở gần cửa thành, một số dị tộc nhân của
Huyết Thiên đại lục đều dừng độn quang lại một cách trật tự trước cổng thành,
sau đó giao cho vệ sĩ ở cửa thành một ít linh thạch rồi mới tiến vào trong.

“Hàn tiền bối, Huyết Hạc Thành đối với
Huyết Cốt Môn cũng được xem là một trong những thành trì quan trọng, thành này
c vài loại sản vật đặc trưng đối với tu luyện giả cấp trung và cấp cao có
tác dụng lớn, cho nên Huyết Cốt Môn quanh năm đều cho đóng một lực lượng quân
tinh nhuệ tại đây. Còn có một gã Thái Thượng Trưởng Lão Đại Thừa Kỳ thường
xuyên ẩn cư tại trong thành. Người bình thường căn bản không dám gây sự ở tại
đây, cho nên thành này cũng tương đối yên ổn. Nhưng tiêu dùng ở đây lại đắt đỏ
hơn hẳn những thành trì bình thường, nếu như muốn ở lại lâu dài trong thành này
thì buộc phải nộp mốt linh thạch nhất định.” Ở trên phi xa Huyết Phách đang cung
kính giải thích một chút về thành này cho Hàn Lập.

“Dọc đường đi, ta cũng thấy một số đệ tử
Huyết Cốt Môn. Tu vi thì không nói đến, nhưng trên người mấy tên đệ tử của tông
này đều toát ra một loại hung sát khí, công pháp tu luyện quả nhiên là bá đạo dị
thường. Không trách tông này có thể bài danh trong mấy tông lớn của Huyết Đạo
tông môn tại Huyết Thiên đại lục, còn có thể xây dựng thành trì thật lớn như
thế này. Hơn nữa Huyết Hạc Thành này lại nằm trong mấy mảnh sơn mạch khổng lồ,
lại là một nút giao thông trọng yếu nên trong thành chắc hẳn cũng không ít
người ngoại lai đâu.” Hàn Lập sớm đem thần niệm quét qua khu vực xung quanh của
Huyết Hạc Thành, trong lòng hiểu rõ nói.

“Tiền bối minh giám, nếu như không có thay
đổi quá lớn, thành này đúng là do tu luyện giả đến từ bên ngoài làm chủ. Chẳng
qua những sản nghiệp cỡ lớn trong thành hơn phân nửa đều thuộc về Huyết Cốt
Môn, những người khác có khả năng xây dựng sản nghiệp tại thành này đa số cũng
là có những thế lực lớn chống lưng. Thành này còn thường xuyên xuất hiện một số
người có thân phận quỷ dị, cũng ẩn cư quanh năm trong thành.” Huyết Phách sau
khi lo nghĩ một chút thì trả lời.

“Thành này quả thật là rồng rắn lẫn lộn.
Huyết Cốt Môn cứ mặc kệ không hỏi đến những người có lai lịch không rõ này
sao?” Hàn Lập cười nhẹ, hỏi.

“Huyết Hạc Thành được xem như là một trong
những thành trì lớn tương đối tự do tại Huyết Thiên Đại Lục. Trừ khi thực sự có
người ở trong thành mạnh mẽ ra tay, ảnh hưởng đến những người khác, hoặc đến
đúng kỳ hạn thu linh thạch, còn bình thường thì Huyết Cốt Môn sẽ không quản bất
cứ chuyện gì. Cũng vì nguyên do này mà Huyết Hạc Thành mới có thể thịnh vượng
trong nhiều năm như vậy. Mặc khác, trong thành cũng có thiết lập mấy cái đấu
trường, một số người có ân oán muốn giải quyết đều có thể phân cao thấp hoặc
sinh tử chiến tại những đấu trường này. “Huyết Phách cười khổ một tiếng, nói.

“Thì ra là thế, ta đại khái hiểu được Huyết
Hạc Thành là một chỗ như thế nào rồi. Huyết đạo hữu, ngươi có muốn cùng ta tiến
vào thành không?” Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hỏi ngược lại một câu.

“Vãn bối sẽ không vào! Dựa theo dấu hiệu
bản thể lưu lại trước kia, hẳn là nàng đã tiến vào khu vực phụ cận Vạn Nguyệt
sơn mạch rồi. Ta muốn trực tiếp đi đến sơn mạch này tìm kiếm manh mối còn lưu
lại.” Huyết Phách hơi khom người nghiêm nghị nói.

“Ngươi đã có ý định như vậy thì trước tiên
cứ hành động một mình đi. Trong khoảng thời gian này ta cũng sẽ tìm kiếm hai
nơi khác có tế đàn Thượng cổ xung quanh thành. Ngươi hãy cầm lấy cái truyền âm
phù này, nếu là có phát hiện gì hoặc gặp nguy hiểm thì đốt tấm phù này, ta sẽ
cảm ứng được và đến ngay lập tức.” Cánh tay Hàn Lập đảo một vòng liền xuất hiện
một tấm phù lục màu vàng kim nhạt rồi ném qua.

“Đa tạ tiền bối, có tấm phù này thì vãn bối
có thể hoàn toàn yên tâm rồi.” Huyết Phách hai mắt sáng ngời, vội vàng cầm chắc
tấm phù rồi cảm kích nói.

Sau đó nàng này vén áo thi lễ với Hàn Lập
rồi hóaàn ánh sáng bay ra khỏi phi xa.

Hàn Lập ngồi trên phi xa nhìn theo đoàn ánh
sáng cho đến khi biến mất hoàn toàn, một tay nhẹ nhàng điểm một cái, thúc dục
phi xa bay thật nhanh thẳng đến đại thành.

Trước cửa thành lúc này đã có bảy tám tên
dị tộc Huyết Thiên đang xếp hàng giao linh thạch để vào trong thành.

Nhưng trong lúc tiến vào thành thì đều bị
những tên vệ sĩ hỏi han ít nhiều một số vấn đề về lai lịch của những người này
cùng ý định lưu lại bao lâu ở Huyết Hạc Thành.

Những người Huyết Thiên muốn tiến vào trong
thành đều thành thật trả lời nhưng mà thật giả thì chắc chỉ có trời mới biết.

Những vệ sĩ Huyết Cốt Môn cũng không để ý
lắm, ghi chép lại những tin tức này rồi giao cho mỗi người một cái thiết bài
(lệnh bài bằng sắt), sau đó cho bọn họ vào thành.

Đến phiên Hàn Lập, Hoa Thạch lão tổ không
đổi sắc mặt tiến lên một bước, thả ra một chút khí tức Hợp Thể Kỳ, tay cầm một
khối linh thạch bậc trung vứt qua, lạnh lùng nói:

“Ba người, linh thạch còn thừa không cần
thối lại.”

Hơn mười tên vệ sĩ huyết giáp trước cổng tu
vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên anh kỳ, bị linh áp của Hoa Thạch lão tổ áp
xuống, liền cảm thấy hô hấp không thông, bị bức lùi lại liên tiếp vài bước,
trên mặt tức thì biểu lộ ra sự hoảng sợ.

Tên vệ sĩ cầm đầu sau khi nhận lấy linh
thạch cũng không còn dám mở miệng ra hỏi gì nữa, vội vàng đưa ra ba cái thiết
bài giao cho ba người Hàn Lập sau đó cung kính lùi qua một bên.

Ba người Hàn Lập ngông nghênh tiêu sái tiến
vào cửa thành.

“Khí tức mạnh như thế, chắc chắn là tiền
bối Hợp Thể Kỳ. Kỳ quái thật, tính cả vị này nữa thì trong tháng này tồn tại
Hợp Thể kỳ tiến vào thành cũng sắp hơn ba mươi người rồi.” Tên vệ sĩ cầm đầu sau
khi thấy đám người Hàn Lập đi xa rồi, mới thở dài ra một hơi, đưa tay vuốt mồ
hôi lạnh trên trán, nói.

“Thật là có chút kì quái, những cường giả
Hợp Thể kỳ này hình như chỉ có vào chứ không có ra, chẳng lẽ trong thành gần
đây có chuyện lớn phát sinh sao?” Một người bên cạnh hồ nghi, nói tiếp một câu.

“Cũng có khả năng lắm. Các ngươi không thấy
trong mấy tháng này cấp trên của chúng ta cũng xuất hiện một ít người lạ sao?
Những người này cực kì tâm cao khí ngạo, bộ dáng giống như đều là những người
có địa vị, không giống nội môn đệ tử của tông ta.” Một người thấp giọng, lẩm
bẩm nói.

“Được rồi. Không nên nghị luận chuyện này
nữa. Mặc kệ trong thành xảy ra chuyện gì, đối với những ngoại môn đệ tử cấp
thấp như chúng ta đều không có quan hệ nhiều lắm. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt
cửa thành này là được rồi. Chẳng lẽ các ngươi đã quên sự nghiêm khắc của pháp
quy bổn môn hay sao?” Tên vệ sĩ cầm đầu nghe vậy thì rùng mình, thanh âm chợt
trở nên nghiêm túc, nói.

Những người khác vừa nghe đến hai chữ “pháp
quy.” thì đều giật mình một cái rồi ngậm miệng lại. Sau đó đứng thẳng người
lại, cũng không dám tiếp tục nghị luận thêm gì nữa.

Lúc này, đám người Hàn Lập cũng đã đi vào
sau cánh cửa của Ủng thành.

Ngoại trừ một cái ngã tư đường thật dài,
cùng một số quầy hàng đơn giản hai bên thì cũng không khác ở khu vực này.

Không ít người vừa mới tiến vào thành đều
ngừng lại một chút trước những quầy hàng này, hoặc cầm lấy vật phẩm xem xét một
chút hoặc trực tiếp cùng chủ quầy cò kè mặc cả.

Thần niệm của Hàn Lập quét qua bên trên những
quầy hàng này một lượt, sau khi nhìn rõ vật phẩm được trưng bày. Mặc dù phong
phú nhưng phần lớn phẩm chất đều không cao, đừng nói là đối với hắn mà đối với
tu vi Hợp Thể kì của Hoa Thạch lão tổ cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Vì vậy, đám người Hàn Lập không dừng lại mà
đi thẳng một mạch đến cuối ngã tư đường, trực tiếp ra khỏi khu vực của Ủng
thành.

Trước mắt chợt sáng ngời lên!

Một quảng trường dài bốn phương thông suốt
hiện ra trước mắt, diện tích ước chừng hơn vạn mẫu, ở bốn phía quảng trường trải
dài những cửa hàng lớn nhỏ không đồng đều.

So với các cửa hàng bên ngoài, có thể thấy
được tài liệu, linh thú, pháp khí các loại không có cái gì là không đầy đủ.

Hoa Thạch lão tổ cùng Chu Quả Nhi vừa thấy
cảnh này hai mắt đều trở nên sáng ngời.

“Trong vòng vài ngày, các ngươi cứ tự do
hoạt động đi. Ba ngày sau thì đến đây gặp lại.” Hàn Lập cười nhẹ phân phó.

Trong nửa năm qua, bởi vì đôn đáo đi tìm
kiếm tế đàn Thượng cổ, bọn họ chưa từng đặt chân vào thành trì nào. Nếu như đã
đến đại lục khác, thì chắc hẳn trong những cửa hàng ở đây sẽ có một ít tài liệu
trân quý hoặc bảo vật hiếm thấy mà Phong Nguyên đại lục không có. Nên hai người
Hoa Thạch và Chu Quả Nhi tất nhiên nhân cơ hội này sẽ đi mua bán một ít thứ gì
đó.

“Vâng, Hàn sư.”

“Đa tạ tiền bối.”

Hoa Thạch lão tổ cùng Chu Quả Nhi nghe vậy
đều rất mừng rỡ, sau khi thi lễ với Hàn Lập liền vội vàng đi đến những cửa hàng
trên quảng trường.

Thời gian ba ngày tuy không đủ để hai người
bọn họ đi dọc hết các cửa hàng nhưng hẳn là cũng đủ đi hết bảy tám phần.

Hàn Lập lúc này tựa hồ cảm ứng được điều
gì, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời một cái. Chỉ thấy trên không trung của
tòa thành lớn, sắc trời đã dần chuyển sang chiều tối. Xuyên qua những cấm chế
vô hình như có như không liền có thể nhìn thấy trên bầu trời mơ hồ có vài cái
mặt trăng khuyết, mà phụ cận hư không lại mơ hồ có màu đỏ tươi.

Chắc chắn không lâu sau đó, toàn bộ bầu
trời sẽ thành màu đỏ như máu của buổi đêm.

Không biết nguyên nhân vì sao, Huyết Thiên
đại lục lúc ban ngày cảnh tượng cũng giống như Phong Nguyên và Lôi Minh đại
lục, nhưng vừa đến đêm thì toàn bộ bầu trời lại quỷ dị biến thành màu đỏ như
máu.

Đây cũng là lý do vì sao nó được gọi là
Huyết Thiên đại lục.

Nhưng lúc này, Hàn Lập không nhìn về dị
tượng trăng khuyết màu đỏ, mà là thản nhiên nhìn qua một chỗ trống rỗng trên
quảng trường, một lát sau mặt không biểu tình quay đầu lại, trực tiếp đi về một
cái ngã tư liên thông với quảng trường.

“Đại Thừa Kỳ, rốt cuộc cũng kinh động đến
cấp bậc này rồi. Nhưng người kia rốt cuộc là có lai lịch như thế nào mà gương
mặt lại lạ lẫm như vậy? Xem ra vừa nãy hắn cũng đã phát hiện ra ta.” Hàn Lập
vừa rời đi, một nam tử đeo mặt nạ, thân hình ẩn nặc trong hư không, chau mày
thì thào vài tiếng.

Chương 2342:
Thanh Bình Đạo Nhân Và Vạn Hoa Phu Nhân

“Được rồi, bất
kể lai lịch của người này ra sao, nếu đã xuất hiện tồn tại Đại Thừa thì xem ra
chuyện kia thật sự không thể dấu diếm được nữa rồi. Vậy thì dứt khoát đem tin
tức thả ra, mượn nhờ lực lượng của bọn chúng tới mạo hiểm một lần cũng được.
Chuyện này so với việc bỏ lỡ thời gian mở ra, cuối cùng chẳng được gì thì còn
tốt hơn nhiều.” ánh mắt của tên đeo mặt nạ chớp động vài cái, cuối cùng cũng hạ
quyết tâm, tiếp đó tay áo hắn run lên, thân hình uốn éo rồi trực tiếp chui vào
hư không không thấy đâu nữa.

Lúc này, Hàn Lập cũng đang dạo quanh một
con đường khác, ra vào mấy lần một vài những cửa hàng trông có vẻ khá lớn, định
bổ sung một ít tài liệu dự trữ. Nhưng cuối cùng hắn không mua thêm gì mà trực
tiếp đi tới chỗ có vài khách sạn ở một nơi khá vắng vẻ thuê cho mình một gian
phòng nhỏ, sau đó ngồi xuống tu luyện mà không ra ngoài nữa.

Ba ngày sau, khuôn mặt Hàn Lập tỏ ra hơi kỳ
lạ đi tới quảng trường, thấy hai người Hóa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi đã sớm
chờ ở đó, lập tức đưa về chỗ ở của mình.

Sau đó Hàn Lập nói với hai người bọn
h rằng bản thân bỗng nhiên có chút sở ngộ về môn bí thuật đang tu luyện,
cho nên sự việc về tế đàn thượng cổ tạm thời dừng lại, trước hết cần phải bế
quan một thời gian ngắn, để cho hai người bọn họ cũng ở nơi này tu luyện cho
tốt, không có gì quan trọng thì không cần phải đi ra ngoài.

Hóa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi nghe vậy,
tự nhiên gật đầu đồng ý.

Vì vậy, gần một tháng thời gian sau đó ba
người đều tu luyện tại chỗ mà không hề rời khỏi nơi này một bước.

Một ngày của hơn một tháng sau, Hàn Lập vốn
đang ngồi trong phòng, bỗng nhiên hai mắt trợn lên, dường như cảm ứng được điều
gì, theo đó sắc mặt hắn có vẻ trầm xuống, bên ngoài thân lập tức tỏa ra ánh
sáng vàng rực liền hóa thành một đạo cầu vồng lao ra khỏi phòng.

Dường như cũng cùng thời gian đó vang lên
tiếng nổ “oanh.” mạnh kinh thiên động địa.

Một khối quang cầu cực lớn đột nhiên nổ
tung phía trên không của khách sạn, từng vòng từng vòng chấn động tỏa ra khiến
cho những nơi mà nó đi qua, kiến trúc xung quanh nhao nhao sụp đổ, một vài
người của Huyết Thiên Đại Lục bị ảnh hưởng tới cũng nhao nhao mà bị nổ tung
thành huyết vụ.

Chỉ có số ít người có tu vi tương đối cao,
giờ phút cuối cùng kịp thời thả ra bảo vật hộ thân mới có thể vội vã lao ra
khỏi phạm vi chấn động, vô cùng kinh sợ vội vàng nhìn lên trên bội trời.

Hoa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi tự nhiên
cũng ở trong số đó.

Tuy nhiên bới vì cấm chế cấm bay, nên tất
cả mọi người đều không cách nào bay tới gần đó để quan sát, nhưng với khoảng
cách ấy để có thể nhìn được rõ ràng tình hình trên không trung thì cũng không
có vấn đề gì khó khăn cả.

Chỉ thấy xa xa nơi vừa phát ra tiếng nổ
thình lình có hai bóng người đang đứng lơ lửng trên không trung.

Một tên trẻ tuổi mặc đạo bào và một bà lão
tóc bạc, mặt mũi đầy nếp nhăn, nhưng chấn động khí tức phát ra từ trên người
hai kẻ này lại cực kỳ kinh người.

Hiển nhiên động tĩnh vừa rồi chính là do
hai kẻ này gây ra.

“Đại Thừa lão tổ, phải là lão tổ Đại Thừa
kỳ, nếu không với sự lợi hại của cấm chế cấm bay trong Huyết Hạc Thành thì tồn
tại Hợp Thể kỳ cũng không thể bay lên quá cao như vậy được.” Lúc này có người
nghẹn ngào thốt lên.

Những người còn sống sót ở phía dưới vốn
đang đầy kinh sợ thấy thế, không hỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn nhau vào
lần rồi lập tức giải tán, không hề quay đầu lại.

Đùa hay sao, nếu là hai gã lão tổ Đại Thừa
đấu pháp, bọn hắn còn tiếp tục ở lại đây thì đúng là muốn chết mà.

Về phần việc đòi công đạo, đương nhiên là
nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới nữa.

Chẳng qua việc Huyết Hạc Thành bỗng chốc
xuất hiện hai gã Đại Thừa kỳ cũng đủ chấn động cả tòa thành này một phen rồi.

Hoa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi không thấy
bóng dáng của Hàn Lập, tuy có hơi kinh ngạc nhưng cũng không lo lắng chút nào
mà chỉ trấn định đứng tại chỗ cũ không di chuyển.

Lúc này trên bầu trời bỗng nhiên truyền tới
âm thanh lạnh lùng của một nam tử:

“Nhị vị đạo hữu thật là hảo thủ đoạn. Mạnh
mẽ ra tay không hề cố kỵ gì, chẳng lẽ thực sự không đặt Huyết Cốt Môn ở trong
mắt hay sao.”

Nơi phát ra âm thanh chợt chấn động.

Hư không ở giữa đạo sĩ trẻ tuổi và bà lão
kia bỗng lóe lên bạch quang, một gã nam tử đeo mặt nạ thoáng chốc yên lặng mà
hiện ra.

Màu sắc của chiếc mặt nạ tái nhợt dị
thường, bên ngoài có minh ấn vài đạo Linh Văn màu bạc nhạc, ngoại trừ để lộ ra
đôi mắt màu đen của chủ nhân thì không hề lộ ra chút dung nhan nào bên ngoài
nữa.

“Tiêu Minh, cuối cùng thì ngươi cũng chịu
xuất hiện. Lúc trước không biết là kẻ nào vẫn trốn tránh không dám gặp hai ta
đấy. Hừ, nếu còn không hiện thân, ngươi có tin hay không lão thân sẽ đem cả tòa
thành này phá hủy hết.” Bà lão hừ một tiếng, hai mắt khẽ đảo nói.

“Tiêu đạo hữu chớ trách, ta cùng Vạn Hoa
phu nhân cũng là hết cách mới phải ra hạ sách này. Cũng may là trước đó hai
người bọn ta đã cố ý khống chế phạm vi ảnh hưởng nên không thực sự tạo ra hư
hại lớn cho quý thành.” Trên mặt Đạo sĩ trẻ tuổi lại có vẻ hơi áy náy nói,
khiến cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ kỳ lạ.

“Không tạo thành bao nhiêu hư hại, gần ngàn
người ở khu vực này, vậy mà chỉ có hơn mười người có thể chạy thoát. Quan trọng
nhất là từ khi Tiêu mỗ tọa trấn bổn thành tới nay, đã hơn mấy trăm năm không có
kẻ nào dám ra tay ở nơi này. Hôm nay nếu Nhị vị đạo hữu không cho Tiêu mỗ một
lời giải thích, đừng mơ tưởng Tiêu mỗ bỏ qua chuyện này.” Người đeo mặt nạ lạnh
lùng trả lời.

“Tiêu lão quái, ngươi muốn giải thích cái
gì? Chẳng qua chỉ chết gần ngàn tên tồn tại cấp thấp, như thế thì có là gì. Hay
là Tiêu đạo hữu có ý nghĩ khác, muốn giao thủ thần thông với lão bà tử ta một
phen.” Trong mắt bà lão lóe lên dị quang, hiện ra thần sắc nguy hiểm nói.

Đạo nhân trẻ tuổi ở một bên nghe xong thì
nhíu mày một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Ta biết rõ lý do hai người các ngươi tới
Huyết Hạc Thành, nhưng nếu muốn tham gia việc này, lát nữa Vạn Hoa phu nhân hãy
cùng ta tới Tranh Đài Tràng, chỉ cần đạo hữu tiếp được ba chiêu của ta, bất kể
thắng bại thế nào, chuyện vừa rồi cũng xem như bỏ qua.” Nam tử đeo mặt nạ thản
nhiên nói.

“Ba chiêu? Không vấn đề gì, dù là ba mươi
hay ba trăm chiêu lão thân cũng tiếp nhận hết.” bà lão cuồng tiếu một tiếng trả
lời.

“Tốt, đạo hữu đáp ứng là được. Như thế thì
xem như Tiêu mỗ cũng có thể cho những người khác một cái công đạo rồi. Đúng
rồi, ta còn quên chưa nói với hai vị. Hai vị cũng không phải là đạo hữu Đại
Thừa đầu tiên tới Huyết Hạc Thành này, có người còn tới sớm hơn hai vị một bước
đấy.” Người đeo mặt nạ gật gật đầu, sau đó lại nói một câu khiến cho bà lão cả
kinh.

“Có người còn tìm tới Tiêu huynh sớm hơn cả
chúng ta sao, là vị đạo hữu nào mà tin tức linh thông như vậy, nhanh như thế đã
tới rồi.” Đạo sĩ trẻ tuổi cũng biến sắc, thở nhẹ một hơi hỏi.

“Đạo hữu đã chờ đợi khá lâu rồi, sao còn
chưa ra đây gặp mặt chúng ta.” Người đeo mặt nạ không hề để ý tới lời nói của
Đạo sĩ trẻ tuổi, chợt quay đầu hướng về một phía khác trong hư không nói.

“Ồ, đạo hữu thật sự là hảo thủ đoạn, có thể
khám phá ra thủ đoạn ẩn nấp của tại hạ. Đã như vậy tại hạ cũng ra gặp mặt mấy
vị một lần.” Bỗng nhiên một tiếng kêu kinh ngạc từ nơi đó truyền ra, tiếp đó
ánh sáng màu xanh lóe lên, một gã nam tử tướng mạo bình thường mặc áo bào xanh
trực tiếp hiện ra, cười mà như không cười quan sát ba người.

“Qủa nhiên là các hạ. Có thể khám phá ra
thủ đoạn ẩn nấp của đạo hữu cũng không phải là gì quá khó, cấm chế của cả tòa
thành này đều là do tại hạ tự tay bố trí, bất luận kẻ nào muốn thi triển thần
thông loại này trước mặt Tiêu mỗ đều sẽ không có bao nhiêu hiệu quả.” Hai mắt
của Tiêu Minh đánh giá Hàn Lập, sau đó khẽ cười một tiếng nói.

“Hóa ra đạo hữu cũng là một đại gia trận
pháp, vậy thì khó trách. Chẳng qua Tiêu đạo hữu gọi tại hạ ra đây là vì chuyện
gì?” Hàn Lập khẽ gật đầu, khuôn mặt hiện lên một tia dị sắc.

“Ta rất bội phục tâm tính của đạo hữu! Biết
rõ thời gian vật kia mở ra sắp đến, vậy mà tiến vào Huyết Hạc Thành lại không
hề tìm ta, cò có thể yên lặng nghỉ ngơi ở nơi này thời gian dài như thế, ngay
cả Đại Môn cũng không hề bước ra một bước. Nếu hai vị đạo hữu Vạn Hoa và Thanh
Bình không đến, sợ là đạo hữu vẫn còn tiếp tục chờ đợi a. Nhưng ta cũng không
nghĩ tới, nơi hai vị đạo hữu Thanh Bình, Vạn Hoa lựa chọn động thủ lại vừa khéo
ngay chỗ ở của đạo hữu. Điều này có tính là trùng hợp hay không nhỉ.” Tiêu Minh
cười hắc hắc một tiếng nói.

“Bần đạo và Vạn Hoa đạo hữu cũng không biết
dãy phố này còn có tồn tại cùng giai khác, chỉ là lúc trước dùng thần niệm đảo
qua một chút cảm thấy nhân khẩu ở đây thưa thớt nên mới động thủ đấy. Vị đạo
hữu này đúng là hảo thủ đoạn, có thể áp chế tu vi ở cảnh giới thấp như vậy,
ngay cả bần đạo trước không hề phát hiện ra chút khác thường nào. Chẳng qua
gương mặt của đạo hữu có vẻ mười phần lạ lẫm, xin hỏi tôn tính đại danh.” Đạo
sĩ trẻ tuổi cũng đánh giá Hàn Lập trên dưới một phen, liếc nhìn lão bà sau đó
trên mặt mới đầy vẻ tươi cười hỏi.

“Tại hạ họ Hàn, về phần khuôn mặt lạ lẫm
cũng không có gì kỳ quái, ta vốn không phải là người của Huyết Thiên Đại Lục,
lần này chỉ thuận tiện đi ngang qua đây thôi, cũng không có hứng thú tham gia
chuyện của các ngươi. Chẳng qua nếu không phải Hàn mỗ nhanh nhẹn, sợ rằng cũng
phải chật vật một phen rồi, Nhị vị đạo hữu có phải hay không cũng nên cho tại
hạ một lời giải thích.” Hàn Lập nhàn nhạt nói vài câu, bỗng nhiên ánh mắt trở
nên lăng lệ nhìn chằm chằm vào hai người đạo sĩ trẻ tuổi.

Tiêu Minh thấy vậy khẽ giật mình, nhưng
quan sát hai người Thanh Bình đạo nhân lại mỉm cười, trong mắt hiện lên thần
sắc như xem kịch vui.

Thanh Bình đạo nhân nhướng mày, nhìn Hàn
Lập một lát, tựa như muốn xác định lời hắn nói có phải là chân tâm hay không,
mới thu lại mặt cười trả lời.

“Hóa ra Hàn huynh là đạo hữu đến từ đại lục
khác. Lúc trước hai người bọn tar a tay đúng là có hơi lỗ mãng, nhưng Hàn huynh
còn muốn giải thích thế nào, chẳng lẽ cũng như Tiêu huynh muốn bần đạo tiếp ba
chiêu hay sao.”

“Ba chiêu thì không cần, chỉ cần các hạ và
Vạn Hoa đạo hữu hai người tiếp một chiêu của ta là được rồi.” Hàn Lập mặt không
biểu tình nói.

“Một chiêu! Tốt, hai người bọn ta tiếp nhận.
Lão thân cũng muốn nhìn xem đại lục khác rốt cuộc có bao nhiêu thần thông mà
dám mạnh miệng như vậy.” Bà lão dường như mười phần nóng nảy, vừa nghe Hàn Lập
nói, lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ, lập tức đáp ứng.

Thanh Bình đạo nhân nghe vậy cười khổ một
tiếng, lại hướng Hàn Lập hỏi lại một câu:

“Hàn đạo hữu thực sự chỉ đi ngang qua thành
này sao, thực không phải vì vật trong lời đồn kia mà đến hay sao?”

“Hàn mỗ ngay cả cái gọi là vật trong lời
đồn kia cũng không biết là cái gì thì làm sao có thể vì nó mà đến. Mấy vị đạo
hữu cứ yên tâm, tại hạ còn có chuyện quan trọng khác bên mình, chỉ cần không
liên quan tới chuyện của ta, ta cũng sẽ không tạo thành bất cứ cái gì trở ngại
đối với chư vị.” dường như Hàn Lập nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Thanh Bình
đạo nhân, bình tĩnh nói.

Thanh Bình đạo nhân nghe vậy thì đại hỉ.

Vạn Hoa phu nhân nghe xong, thần sắc theo
đó cũng giãn ra đôi chút.

Tiêu Minh đứng một bên, ánh mắt lại hơi lóe
lên, nhưng lập tức bình tĩnh nói:

“Mặc kệ Hàn đạo hữu có thực sự vì chuyện
này mà đến hay không, tại hạ với tư cách Thành Chủ của Thành này tự nhiên cũng
muốn tiếp đãi chư vị một chút cho tốt. Lát nữa sau khi tranh tài luận bàn xong,
chư vị đạo hữu nhất định phải tới thăm động phủ của tại hạ một phen đấy.”

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3