Phàm nhân tu tiên - Chương 2357 - 2358

Chương 2357:
Thần Thông Vu Đạo

Cùng lúc đó,
miệng lão già lẩm bẩm vài câu, trên mặt chợt lóe sáng. Một chùm linh văn màu
xanh đen bất chợt hiện ra rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân với một tốc độ
không thể tưởng tượng được. Sau khi vừa bao phủ kín thân thể lão già chúng liền
chạy náo loạn lên, hệt như là có sinh mạng vậy.

Từ xa nhìn lại, cơ thể lão già như là bị vô
số con trùng dài màu xanh quấn quanh, cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Lúc này, một trong hai lão già còn lại liền
thả ra một cái chiêng đồng đỏ như máu, đập vang lên một tiếng, lập tức tóc bạc
trên đầu bỗng dựng đứng cả lên rồi sau đó rạn nứt hóa thành vô số phi xà có
cánh, vảy bạc (bạch lân phi xà) nhanh chóng đuổi theo Thôn Cốt Điệp.

Lão già còn lại thì giơ tay lên, xuất ra
một cái hồ lô trắng tinh, dốc ngược tuôn ra cuồn cuộn khí đen rồi nhanh chóng
ngưng tụ lại, hóa thành một thủ chưởng (bàn tay) màu đen. Ở giữa thủ chưởng lại
sinh ra thêm một cái miệng đen ngòm thét lên từng tiếng thảm thiết rồi lao
thẳng về phía huyết sắc đầu lâu.

Bốn loại sinh vật quái dị đến từ ngoại giới
vừa tiếp xúc đã lập tức cắn xé lẫn nhau. “Phốc phốc.” hàng loạt tiếng rơi rụng
xuống mặt đất vang lên.

Thủ chưởng màu đen cùng bạch lân phi xà
nhìn trông có vẻ hung ác vô cùng, thế nhưng hoàn toàn không chống lại nổi huyết
sắc khô lâu và những con Thôôt Điệp kia. Hai lão già này, một người miệng phun
máu tươi, một người cuồn cuộn thả ra ngọn lửa màu xanh rơi ào ào từ trên không
xuống, không bao lâu sau đã tiêu diệt được hơn một nửa lực lượng đối phương.
Mấy chục Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp vừa mới xông vào vây công đã bị diệt
ngay lập tức.

Nhưng mỗi một thủ chưởng màu đen cùng với
phi xà bị tiêu diệt thì đều làm cho vẻ mặt hai lão già trở nên nhăn nhó và vô
cùng tiếc nuối.

Nhưng khi họ thấy thủ chưởng cùng phi xà
đều bị tiêu diệt gần hết mà đám Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp lại vẫn cứ ào ào
lao tới, lập tức trở nên ngưng trọng vô cùng.

Hai lão già liếc nhìn nhau một cái, một lão
hét lớn một tiếng, phía sau lập tức hiện lên hư ảnh một con quái trùng thật lớn
bộ dáng như con bạch tuột bổ nhào lên người hắn, tức thì vang lên từng tiếng
“xuy xuy.”, hơn mười cái xúc tu từ từ mọc ra từ trên người hắn.

Mỗi cái xúc tu đều dài hơn chục trượng,
trên bề mặt phủ đầy những phù văn màu xanh, ngay lập tức mạnh mẽ đánh bay tất
cả Huyết Linh đang lao tới.

Lão già bên kia đối phó với đám Thôn Cốt
Điệp, móng tay bỗng nhiên dài ra mấy tấc, trông như một thanh đao nhỏ chém lên
vai mình một cái.

Máu phun xối xả!

Một cánh tay rơi ra rồi ngay lập tức nổ
tung thành một đống thịt nát ở trước mặt.

Tiếp theo cánh tay còn lại của lão phất một
cái, xé rách áo trên người mình, lập tức lộ ra trước ngực là bảy, tám hình xăm
cự trùng hung ác.

Cũng không biết lão già này thi triển loại
bí pháp gì, những hình xăm này lập tức sáng lên, rồi ào ào phóng ra khỏi cơ thể
lão biến thành từng con trùng lớn hơn mười trượng đem máu thịt của cánh tay kia
cắn nuốt sạch sẽ.

Trong mắt lão già lóe lên tia sáng lạnh,
bỗng nhiên thức dục một loại bí thuật.

Tức thời đám trùng lớn này vặn vẹo cơ thể,
bên ngoài mọc ra từng cái gai nhọn màu bạc phát ra ánh sáng chói mắt, giống như
thân thể đã biến thành kim cương vậy, sau đó quay về đám Thôn Cốt Điệp phát ra
từng tiếng tê tê kỳ dị, xông vào cắn nuốt.

Bên kia, mỗi lần xúc tu vung lên, những phù
văn bên trên cũng chớp động không ngừng, phát ra từng trận tiếng sấm ầm ầm, dường
như có thể đem hư không đánh cho nát vụn vậy.

Hiển nhiên đây chính là loại thủ đoạn phòng
thân cuối cùng của hai lão già này rồi, lúc này đành phải lấy ra dùng để chống
lại đám Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp.

Cùng lúc đó, Dư lão giả được hai người hộ pháp,
hoa văn màu xanh thẫm ở trên người bỗng nhiên ngưng tụ lại biến hóa thành một
ma vật tám cánh tay có hoa văn cổ quái che phủ toàn thân, trông như là lớp da
màu xanh ma quỷ khiến người ta cá cảm giác kinh hồn bạt vía.

Bỗng nhiên lão già này hét lớn rồi từ trên
người tuôn ra vô số sợi tơ màu lục, bao bọc lão vào bên trong trông như là một
cái kén lớn đang sống vậy, tiếp theo cái kén điên cuồng chuyển động.

Cự kén ngay lập tức nổi lên tiếng gào thét
thảm thiết.

Cái pháp trận ở phía dưới kia cũng bắt đầu
nổi lên tiếng “vù vù” liên tục không ngừng.

Một tiếng “Phanh.” vang lên, cự kén nổ tung
ầm ầm phun ra khí màu xanh, một con ma vật tám tay mặt xanh răng vàng từ từ
hiện ra từ đó.

Ma vật này ao lớn khác thường, gương mặt
cực kỳ độc ác, da thịt xanh lét. hai mắt vốn đang nhắm nghiền bỗng từ từ mở ra.
Hai con mắt âm trầm liếc nhìn về phía trước.

Hai lão già còn lại có vẻ như không thể
chống cự lại được sự tấn công của Huyết Linh và Thôn Cốt Điệp nữa. Hơn một nửa
xúc tu với đám trùng lớn bị Huyết Linh xâm nhiễm hóa thành máu loãng và bị Thôn
Cốt Điệp điên cuồng cắn xé.

Nhưng ngay khi hai lão già trông thấy ma
vật tám tay xuất hiện thì đều cực kỳ vui mừng, thu hồi bí thuật cùng tất cả cự
trùng còn sót lại rồichạy thật nhanh đến bên cạnh nó.

Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp mất đi đối
thủ tất nhiên không khách khí chia làm hai đường lao tới, dự định vây chặt cả
ba lão già lại.

Đến giây phút cực kỳ nguy hiểm này thì ma
vật bắt đầu hành động.

Tám cánh tay bỗng nhiên khẽ động, ngay lập
tức bốn cánh tay phát sáng giơ lên bắn ra một chưởng. Cùng lúc ấy trong cả tám
bàn tay đều hiện ra một khỏa Kim Triện Văn sáng rực rỡ, chớp lên một cái cùng
biến lớn lên vài trượng, đồng thời bên trong truyền ra từng tiếng Phạm âm. Tiếp
theo là một màn ánh sáng bảy màu từ giữa đó bắn ra. Trông Huyết Linh cùng Thôn
Cốt Điệp có vẻ đáng sợ như vậy nhưng mỗi lần bị màn ánh sáng bảy màu bắn tới
thì thân hình đều như bị đọng lại giữa không trung.

Một lát sau, sau khi màn ánh sáng bảy màu
chớp lên một lần nữa thì cả Huyết Linh cùng đám Thôn Cột Điệp đều hóa thành tro
bụi.

Màn ánh sáng bảy màu này dường như có ẩn
chứa năng lượng quỷ dị nào đó khắc chế được cả hai loài quỷ vật. Chỉ trong nháy
mắt, tất cả Huyết Linh cùng Thôn Cốt Điệp bị toàn diệt sạch sẽ không còn con
nào.

Chẳng qua ngay khi khí tức của ma vật tám
tay vừa biến mất thì màn ánh sáng bảy màu cũng không còn nữa. Ánh sáng tắt dần
khi tám cánh tay từ từ thu lại, trên người ma vật vang lên một tiếng trầm đục,
da thịt toàn thân vỡ ra thành từng khúc lộ ra lão già họ Ngô ở bên trong.

Sắc mặt của lão bây giờ tái mét, khí tức
yếu đi hơn một nửa khẳng định đã hao hụt cực nhiều nguyên khí.

“May mắn là cả ba người chúng ta cùng đi
đến đây, chứ nếu như mà thiếu đi một người thì hôm nay đã ăn quả đắng rồi.” lão
già họ Dư thở nhẹ ra một hơi vui mừng nói.

“Đúng vậy. Tuy đã biết cấm chế còn lại của
Huyết Ngục là cực kỳ khó giải quyết nhưng nhưng không nghĩ tới là lại gặp phải
Huyết Linh với Thôn Cốt Điệp đáng sợ như vậy. Nếu như chỉ có một người đến chỉ
sợ là đã toi mạng rồi.” lão già họ Ngô ngưng trọng nói.

“Nhưng mà nếu đã xuất hiện hai loại ma vật
này thì chắc hẳn là cửa vào Huyết Ngục cũng ở gần đây thôi. Nói như vậy thì đây
cũng là một điều tốt lành.” Lão già cuối cũng khẽ cười một tiếng nói.

“Hi vọng là như vậy. Đi, nắm chặt thời gian
còn trở về. Hy vọng lần này đến đây có thể lấy được công pháp chân truyền của
Thiên Vu đại nhân.” Lão già họ Ngô gật đầu.

Thế rồi ba lão giả tiếp tục độn quang đi
theo con đường cũ.

.....

Mấy ngày sau, trong thế giới băng tuyết,
một Cự Viên ba đầu sáu tay màu vàng óng, trong mỗi tay đều cầm một kim sắc cự
nhận, đang hóa thành một trận gió lốc chiến đấu với Băng Giao màu lam ở đây.

Hai con Băng Giao này dài hơn năm sáu trăm
trượng, toàn thân phủ đầy lân phiến màu lam nhạt óng ánh, đang bay lượn vòng
quanh làm cho hư không sinh ra từng trận bão tuyết. Chúng giương nanh múa vuốt
ở trong đó lại càng tỏa ra tràn ngập hàn khí liên miên không dứt, như muốn làm
cho cả hư không đông cứng lại vậy.

Cự Viên ba đầu sáu tay không thèm để ý tới
bão tuyết nhưng lại tỏ ra khá kiêng kị với các móng vuốt khổng lồ của hai con
Băng Giao

Sau khi đánh có vài hiệp, Cự Viên liền hét
to một tiếng rồi đem cả sáu cái kim sắc cự nhận trùng khít lên nhau hóa thành
một kiếm quang dài ngàn trượng. Chớp một cái đã chém hai con Băng Giao thành
bốn mảnh.

Hai cái tàn thân còn sót lại sau khi cuộn
tròn một cái lại biến thành bốn con Tiểu Băng Giao, khẽ động thân lại cuồn cuộn
lao về phía trước.

Nhưng lúc này Cự Viên lại thúc dục kiếm
quang dài hơn ngàn trượng kia, thoáng cái liền hóa thành một biển kiếm ánh
sáng, loáng một cái cuốn lấy cả bốn con Tiểu Băng Giao rồi chém chúng thành mấy
chục mảnh.

Mấy chục đoạn tàn thi lại lại hiện lên ánh
sáng màu lam, tiếp tục biến hóa thành mấy chục con Băng Giao nhỏ hơn nữa.

Nhưng không để cho chúng nó biến hóa hoàn
chỉnh, biển kiếm lại tiếp tục cuồn cuộn liên miên chém nát chúng nó thành ngàn
vạn đoạn cho đến khi hóa thành từng điểm ánh sáng biến mất trong hư không.

Sau đó Cự Viên hét sài một tiếng, thu lại
kiếm quang đang cầm trong tay rồi thu nhỏ người lại. Ánh sáng chớp lên một cái
liền hiện ra bản thể Hàn Lập.

“Cấm chế nơi này thật là có chút phiền
toái. Vậy mà lại có thể biến hóa ra gần như vô hạn sinh linh băng hệ có tu vi
Đại Thừa. Nhưng qua mấy ngày suy tính thì chắc cũng sắp đến gần lối ra rồi.” Hàn
Lập nhìn tuyết bay đầy trong hư không, miệng lẩm bẩm vài câu rồi biến thành một
đạo thanh hồng phá không mà đi.

Đây là do hắn tinh thông cấm chế chi đạo,
lại có thần niệm cực kỳ mạnh mẽ, chứ nếu không cũng lạc trong bão tuyết giống
như các tu sĩ bình thường khác rồi chứ đừng nói đến chuyện tìm ra đường thoát.

Nửa canh giờ sau, đạo kinh hồng liên tục
chớp động, lại còn chém chết mấy con băng thú cản đường, cuối cũng cũng xuất
hiện ở trước một tòa thạch thai đang được bao phủ bởi màn ánh sáng màu vàng.

Trên bệ đá có khắc một tòa truyền tống trận
loại nhỏ.

Hàn Lập thấy vậy, cuối cùng cũng lộ ra một
tia mỉm cười. Nhưng khi quét thần niệm lên màn sáng màu vàng thì lại bỗng trở
nên ngưng trọng.

“Không ngờ lại là Ngũ Hành Quang Tráo, cái
này thì có chút phiền phức rồi, nếu dùng phương pháp bình thường thì không thể
phá vỡ nhanh chóng được. Được rồi, liều mạng tổn thất một chút nguyên khí vậy.”
Sau khi sắc mặt Hàn Lập thay đổi mấy lần thì cũng có quyết định. Lập tức duỗi
tay vào hư không, lục quang chớp lên hiện ra một thanh kiếm màu xanh lục.

Thanh kiếm vừa mới xuất hiện đã làm cho
thiên địa nguyên khí xung quanh biến động, đúng là Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm.

Hàn Lập nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhẹ
nhàng hít một hơi, lập tức ngoài thân tử quang đại phóng, sau lưng ánh sáng
chớp lên hiện ra Phạm Thánh Pháp Tướng ba đầu sáu tay.

“Trảm.”

Hàn Lập ìn xuống màn ánh sáng phía dưới,
miệng quát khẽ một tiếng rồi ngay lập tức vung trường kiếm trong tay lên, nhẹ
nhàng chém ra một cái.

Chương 2358:
Tấm Bia Lớn

Toàn bộ thiên
địa cũng vì một kiếm này mà trở nên âm u, vô số bông tuyết bị một lực hút cực
lớn ùn ùn kéo tới Trảm Linh Kiếm như hình thành nên một cái phễu, toàn bộ thiên
địa nguyên khí ào ào nhập vào trong thân kiếm không thấy bóng dáng.

Mặt ngoài trường kiếm màu xanh thẫm lập tức
chớp hiện một hàng phù văn màu bạc nhạt, từ đó hiện ra một luồng kiếm quang màu
xanh thẫm chém thẳng xuống lồng sáng màu vàng.

“Phù phù” một tiếng.

Kiếm quang lập tức tỏa ra hào quang rực rỡ,
tưởng như hóa thành một vầng mặt trời tỏa ra ánh sáng màu xanh chói mắt bao phủ
lấy toàn bộ lồng sáng vào bên trong nó.

Mặt ngoài lồng sáng vang lên âm thanh vù
vù, đột nhiên chớp hiện phù văn năm màu điên cuồng lưu chuyển không ngừng,
nhưng cuối cùng cũng bị vầng mặt trời màu xanh kia hòa tan hoàn toàn.

Cuối cùng sau một tiếng “phanh.”, toàn bộ
lồng sáng đều biến mất hoàn toàn trong hư không.

Sắc mặt của Hàn Lập hơi trắng ra, cổ tay
rung lên, thanh trường kiếm trong tay chớp cái liền biến mất, tiếp đó thân hình
hắn trở nên mơ hồ rồi thoáng chốc cả người đã xuất hiện ở truyền tống trận bên
trên đài đá.

Một ngón tay điểm về hư không rìa pháp
trận, ngón tay bắn ra một đạo pháp quyết, chớp lên chui vào trong hư không biến
mất.

Toàn bộ pháp trận truyền ra âm thanh truyền
tống trầm thấp, ánh sáng trắng cuốn ra, cả thân ảnh của Hàn Lập trở nên mơ
hồ mà biến mất tại chỗ.

Sau một khắc, thời điểm Hàn Lập bước ra
khỏi luồng sáng trắng nhạt thì cả người hắn bất ngờ lại xuất hiện ở trong một
vùng không gian u tối, trước mặt có một tấm bia đá cao chọc trời như một tòa
núi lớn.

Tấm bia này nhìn từ đáy lên có cảm giác như
không thể chạm tới đỉnh, hơn nữa mặt ngoài tấm bia đỏ tươi long lánh, mơ hồ ẩn
hiện vô số vân bạc thô to trông vô cùng thần bí. Hàn Lập nhìn lên tấm bia đá,
rồi lại nhìn không gian u tối xung quanh, trên mặt hắn không nén nổi mà lóe lên
một nét kinh ngạc.

Nơi đây trông như chẳng có chút quan hệ gì
với những điện phủ và lầu các đã thấy ban đầu khi đứng bên ngoài màn sáng cả.

Dường như hắn đã từ trong một khu vực cấm
chế trực tiếp truyền tống tới một nơi xa lạ.

...

Cùng thời gian đó, ba người Tiêu Minh rốt
cục cũng lao ra khỏi vùng thiên địa cấm chế băng tuyết, cả bọn nhìn về những
điện phủ màu vàng và những dãy lầu các màu bạc nhạt như tiên cảnh phía trước
cách đó không xa, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.

“Không đúng, nơi này không phải trung tâm
Thiên Đỉnh Cung, dựa trên điển tịch ghi lại mà ta biết thì truyền tống pháp
trận chúng ta vừa tìm được đích thực có thể trực tiếp truyền tống tới khu vực
trung tâm của Thiên Đỉnh Cung, sao lại có thể tiến tới nơi này chứ?” Thanh Bình
đạo nhân khó có thể tin lẩm bẩm nói.

“Thanh Bình đạo nhân nói trên điển tịch ghi
lại thì chắc chắn không sai, bằng không chúng ta cũng không tới được khu vực
này. Tìn huống này xuất hiện nhất định là do cấm chế ở khu vực trước đã xuất
hiện biến hóa không lường trước được nên mới dẫn tới sai lầm này.” Tiêu Minh sờ
sờ cằm, trấn định nói.

“Biến hóa gì không lường được! chẳng lẽ
những cấm chế này có thể tự động sinh ra dị biến hay sao?” Vạn Hoa phu nhân lại
hơi chút hổn hển nói.

“Điều này cũng khó nói, trình độ về trận
pháp của Thiên Đỉnh chân nhân vượt xa dự liệu của ta, Thiên Đỉnh Cung đã tồn
tại nhiều năm tháng như vậy thì cấm chế bố trí trước đó có xuất hiện đôi chút
biến hóa cũng không có gì lạ. Nhưng cấm chế ở những nơi khác đều như cũ, hết
lần này tới lần khác chỉ có không gian cấm chế khu vực trung tâm là dị biến. Ta
thấy khả năng lớn là đã có người động vào khu vực cấm chế nên mới phát sinh sự
tình này.” Ánh mắt Tiêu Minh chớp động nói.

“Động vào cấm chế? Làm sao có thể? Trừ tên
tiểu tử Nhân Tộc kia thì làm gì còn kẻ nào tiến vào khu vực này sớm hơn chúng
ta. Hơn nữa cho dù có người thì với thời gian ngắn như vậy dù cho có thần thông
như Đại La Kim Tiên cũng không có khả năng thay đổi loại cấm chế to lớn phức
tạp như vậy.” Vạn Hoa phu nhân liên tục lắc đầu.

“hắc hắc, xem ra Vạn Hoa phu nhân đã quên
là thời điểm lần trước Thiên Đỉnh cung mở ra, trong số những kẻ tiến vào mặc dù
tu vi đều không cao nhưng quả thực có mấy tên có được chìa khóa chân chính đấy.
Tới khi Thiên Đỉnh cung đóng cửa lần thứ nhất, dường như còn thiếu vài người
sống không truyền tống ra thì phải.” Ánh mắt Tiêu Minh chớp động, chậm rãi nói.

“ý của Tiêu huynh là, lần trước những kẻ ở
lại Thiên Đỉnh Cung này vẫn có tên còn sống, hơn nữa chính là bọn chúng thay
đổi cấm chế.” Thanh Bình đạo nhân nghe tới đó nhịn không được mà một lần nữa
biến sắc.

“Có lẽ là thế, bằng không chẳng có cách gì
giải thích tất cả những chuyện này.” Tiêu Minh nhìn nhìn điện phủ màu vàng ở
phía trước trả lời.

“Bình thường thì loại chuyện này không thể
xảy ra được, đến thời điểm Thiên Đỉnh Cung đóng cửa, tất cả mọi người đều sẽ bị
trực tiếp truyền tống ra bên ngoài, nếu có bí thuật mạnh mẽ lưu lại sẽ bị cấm
chế nơi đây trực tiếp tiêu diệt. Trừ phi thực lực kẻ này cường đại hơn Thiên
Đỉnh chân nhân năm đó ba phần, có thể trực tiếp đối kháng với lực lượng cấm chế
của nơi này, hoặc có người trực tiếp vào tới trung tâm, lấy được chân truyền
của Thiên Đỉnh chân nhân năm đó, nếu như vậy thì mới có thể lưu lại Thiên Đỉnh
Cung mà không lo ngại, thay đổi cửa vào ra một khu vực nào đó cũng là chuyện dễ
dàng. Nhưng kết quả này đối với chúng ta chính là tin tức xấu nhất.” Thanh Bình
đạo nhân tinh tế suy nghĩ một lát, vài phần lo lắng nói.

“Thiên Đỉnh Cung là nơi mà trước khi Thiên
Đỉnh chân nhân phi thăng mới xây, lúc ấy thần thông của chân nhân càng lớn,
mạnh mẽ lưu lại chắc chắn là không thể, nhưng nếu nói người này thực sự khống
chế được khu vực trung tâm hoặc lấy được toàn bộ chân truyền của Thiên Đỉnh
chân nhân thì quá nửa cũng là không thể nào. Bằng không Thiên Đỉnh cung làm sao
có thể hiện thế đúng thời hạn, kẻ khống chế sớm phải trực tiếp che dấu nó mà
trốn đi rồi.” Tiêu Minh đột nhiên cười lạnh một tiếng nói.

“Nói như vậy kẻ lưu lại Thiên Đỉnh cung kia
chỉ có thể khống chế một bộ phận cấm chế của Thiên Đỉnh Cung chứ vẫn chưa hoàn
toàn khống chế được trung khu và vẫn chưa lấy được đầy đủ công pháp trộng bào
của Thiên Đỉnh chân nhân.” Hai mắt của Vạn Hoa phu nhân sáng ngời, lập tức
phỏng đoán ý trong lời nói của Tiêu Minh.

“Quá nửa là như thế.” Bộ dáng của tiêu Minh
hết sức khẳng định.

“Nếu như vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội rất
lớn. Nhưng hiện tại trên điển tich của bần đạo ghi lại thì nếu truyền tống đáng
tin cậy, muốn đi tới trung khu chỉ có thể xuyên thủng một màn sáng khác ở khu
vực này, dùng phương pháp trực tiếp động thủ xâm nhập vào bên trong. Nơi trung
khu sẽ có một tấm bia đá cực lớn kiểu dáng như một tòa tháp cao.” Thanh Bình
đạo nhân cũng lộ ra chút vui vẻ, rốt cục cũng lộ ra chút ít tin tức.

“Nhưng trước mỗi khu vực cấm chế lợi hại
như vậy, chẳng phải mỗi lần xông vào đều phải tiêu phí thời gian dài mới vượt
qua hay sao, chúng ta còn có thể đến kịp không? Sẽ không trì hoãn quá lâu đấy
chứ?” Vạn Hoa phu nhân lại hơi chần chờ một chút.

“Chúng ta cũng đã có đôi chút quen thuộc
với cấm chế của nơi này, cùng xông vào một lần đi, nếu có thể tiết kiệm đôi
chút thời gian, ta và nhị vị đạo hữu không tiếc chân nguyên vận dụng chút thủ
đoạn sấm sét thì có thể rút thời gian tới ngắn nhất rồi.” Tiêu Minh nói.

Thanh Bình đạo nhân và Vạn Hoa phu nhân
nghe vậy cảm thấy có lý, lập tức đều gật đầu.

Vì thế ba người hiện lên độn quang, xông
thẳng tới màn sáng mơ hồ xa xa phía đối diện, dáng vẻ không thèm quan tâm đến
những điện phủ màu vàng và những đài các màu bạc đang gần trong gang tấc.

...

Hàn Lập đi cực nhanh một vòng xung quanh
tấm bia đá mà cũng không tìm thấy cửa vào đâu, lại quay trở về chỗ cũ nhíu mày.
Đột nhiên hắn rung tay áo lên bắn ra một luồng sáng trắng, hào quang thu lại
liền hóa thành một bình nhỏ màu trắng nhạt lóng lánh.

Bề mặt bình nhỏ vô cùng trơn mượt sáng
bóng, vỏ bình gần như trong suốt, bên trong mơ hồ có một luồng huyết quang lúc
tối lúc sáng chớp động không ngừng.

“Không nghĩ tới bản thể của Băng Phách đạo
hữu lại bị vây khốn ở nơi này, nếu không phải lúc nãy ở khu vực bên ngoài cảm
nhận được chút phản ứng yếu ớt thì sợ rằng đã sai sót mất rồi.”

“Hàn Lập lẩm bẩm hai câu, lập tức nâng bình
nhỏ trong tay lên, lại một lần nữa đi từng vòng xung quanh tấm bia đá từ thấp
đến cao.

Chuyển động được vài chục vòng, đột nhiên
giọt linh huyết bên trong bình nhỏ tỏa ra hào quang mạnh mẽ hơn hẳn lúc trước.

Mặc dù chút biến hóa đó mắt thường cũng khó
có thể nhìn thấy, nhưng vẫn không thể dấu được tai mắt của Hàn Lập.

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, lập tức bay
thằng tới tấm bia đá đối diện, cuối cùng dừng lại gần phía trước vài miếng vân
bạc lớn được sắp xếp hơi chút cổ quái.

“Ngân Khoa Văn, nếu là kẻ khác thì còn có
chút phiền phức, chứ với ta thìHàn Lập liếc mắt dò xét kỹ càng miếng vân bạc
này, sau khi khẽ cười, lập tức nâng tay lên, một ngón tay điểm xuống hư không
phía những miếng vân bạc này.

Vài miếng vân bạc này hơi chớp một cái, sau
đó lại vô thanh vô tức chuyển động, cuối cùng hội tụ lại dung hợp thành một
miếng phù văn màu bạc lớn, bắt đầu tự động chuyển động quay tròn.

Tấm bia trông có vẻ cứng rắn ở trước mặt
tức thì hào quang tuôn ra, trống không hiện lên một cái thông đạo đen thui.

Thân hình Hàn Lập khẽ động, cả người bỗng
chốc trượt vào bên trong đó, lối vào thông đạo lập tức không phát ra âm thanh
nào nữa.

Hai chân đạp trên mặt đất hơi bóng loáng,
tinh thần Hàn Lập khẽ chấn động, một tay ném lên hư không, một khối cầu màu
trắng ngà bay ra chiếu sáng thông đạo u ám rõ ràng như ban ngày.

Ánh mắt của hắn quét qua mọi nơi, lập tức
nhìn rõ tất cả bên trong thông đạo.

“Toàn bộ thông đạo có hình vòm nửa vòng
tròn, vách tường và mặt đất đều là những phiến đá xanh thông thường, chẳng qua
mặt ngoài chúng được khắc một loại linh văn cổ quái không tên, uốn éo một cách
khác thường, đỏ tươi ướt át, còn mơ hồ tản mát ra một luồng máu tanh nhàn nhạt.

Ánh mắt Hàn Lập thu lại, ngón tay điểm lên
lông mày, đem thần niệm cường đại phóng ra.

Nhưng chỉ một lát sau, hắn than thở một
tiếng như đã dự liệu trước.

Qủa nhiên ở đây thần niệm càng bị áp chế
lớn hơn bên ngoài, hơn nữa cấm chế cầm không cũng mạnh mẽ tới mức ngay cả hắn
cũng chỉ có thể bay cách xa mặt đất một chút, mức độ tiêu hao pháp lực cũng lớn
hơn xa so với những cấm chế cấm không bình thường khác.

Vị Thiên Đỉnh chân nhân kia không hổ là
người đã thành công phi thăng Tiên giới, thủ đoạn cấm chế lưu lại thật không
phải bình thường.

Hàn Lập hơi nghĩ ngợi một chút, sau đó chạy
thẳng về phía trước, với thân thể mạnh mẽ như hắn, một khi toàn lực chạy thì
tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu so với độn quang của tu sĩ bình thường.

Chỉ là hiện tại cũng không xuất hiện nguy
hiểm gì.

Khi chạy được một đoạn, thông đạo bắt đầu
dốc lên phía trên, hơn nữa càng chạy lại càng cao.

Không bao lâu sau, Hàn Lập đã đi lên cao
hơn trăm trượng.

Đột nhiên phía trước có ánh sáng chớp lên,
mơ hồ có thể trông thấy cửa ra.

Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, nhưng hai chân
thì không hề dừng lại chút nào mà trực tiếp đi qua.

Ngay lúc hắn vừa ra khỏi thông đạo và xuất
hiện ở trong một gian phòng cực lớn, sau khi dùng ánh mắt dò xét mọi nơi một
phen thì không khỏi hơi tỏ ra giật mình.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3