Phàm nhân tu tiên - Chương 2421 - 2422

Chương 2421:
Uy Lực Của Tỷ Ấn

      Lúc này, mùi
máu tươi trên chiếc ấn màu máu cực lớn cuốn xuống, quá nửa những người vừa ngửi
thấy đều chợt cảm thấy tức ngực, rất váng đầu hoa mắt.

Trong sự kinh sợ tột độ, nhóm Đại Thừa này
cũng chẳng quan tâm đến việc thoát đi nữa mà vội vàng tăng mạnh linh quang hộ
thể, thả ra các loại bảo vật phòng ngự để cách ly luồng hơi máu này ra xa.

“Các vị đạo hữu còn chờ gì nữa, giờ có thủ
đoạn gì thì thi triển hết cả ra đi! Với thần thông của đối phương, nếu chúng ta
không đánh mà chạy thì sẽ bị hắn đuổi theo giết chết dễ dàng.” Minh Tôn vẫn
đứng bất động ở chỗ cũ, thấy tình hình Cực Nhạc Phạm Hà Giới mà mình ỷ lại bị phá
đơn giản như thế, sắc mặt lão khó coi vô cùng, nhưng vẫn còn có thể bảo trì vài
phần trấn định mà quát lớn.

Vừa dứt lời, lão liền ngẩng đầu lên há
miệng phun ra một luồng hào quang năm màu, từ đó hiện ra một quyển trục trắng
nõn như ngọc.

Tiếp theo hai tay lão nhanh chóng bấm niệm
pháp quyết, dồn dập điểm chỉ lên không trung.

“Bụp.” một tiếng, quyển trục chẫm rãi mở ra
thành một bức tranh cổ xưa, từ đó phun ra vô số văn tự màu bạc, chúng quay tít
một vòng rồi biến thành một tấm lưới khổng lồ màu bạc, chụp về phía ấn máu trên
không.

Hai thứ vừa tiếp xúc nhau đã tạo ra tiếng
nổ ‘ầm ầm’, vô số tia sáng bạc nổ tóe ra!

Chiếc lưới bạc nhìn có vẻ rất mảnh mai kia
chỉ khẽ run lên chứ không vỡ vụn ra ngay, khiến cho thế rơi của ấn máu cực lớn
thoáng chững lại một chút!

“Ngân Quân Thiên Thư, quả đúng là Huyền
Thiên Chi Bảo này!”

Ngân Cương Tử vừa thấy rõ cảnh này liền hô
lên thất thanh, thần sắc trên mặt dù có xấu đi nhưng trong lòng vẫn cắn răng
thúc dục một loại pháp quyết nào đó.

Lập tức trong cơ thể gã vang lên tiếng nổ
đùng đùng, từng đám mây bạc tuôn ra, thân hình lớn phổng lên biến thành một
người khổng lồ màu bạc, tóc xanh khoác áo choàng, miệng hổ mắt trâu cao hơn
mười trượng. Hai cánh tay gã chợt vung lên liền biến thành vô số quyền ảnh cực
lớn, điên cuồng lao về phía cái ấn màu máu.

Mỗi một quyền đánh ra đều khiến không trung
phát ra tiếng nổ như sấm, phảng phất mỗi đòn đều có sức mạnh của thần lôi.

Đây chính là Tạo Hóa Chi Thân của bộ tộc
gã.

Ô Linh Phu Nhân lúc này cũng đang lẩm nhẩm
trong miệng, ánh sáng đen hiện lên sau lưng, bất chợt hiện ra hư ảnh của một
quái vật màu đen đầu heo thân vượn.

Con quái vật này ngẩng đầu thét dài một
tiếng rồi ngoác miệng ra.

Cả bầu trời bỗng u ám, một cái miệng đầy
máu lớn vô biên xuất hiện phía trên ấn máu, đồng thời từ từ cắn xuống phía
dưới, có vẻ như một ngụm sẽ nuốt trọn ấn máu vào trong, thật sự rất khủng bố!

Nữ tử mặc cung trang bị thương kia cắn răng
một cái rồi ra tay với thanh thế không thấp hơn đám Minh Tôn, Ô Linh phu nhân
chút nào. Nàng giơ một tay lên, bóng một chiếc búa lớn bảy màu dài hơn ngàn
trượng liền lóe lên hiện ra ở trên caocột chống trời, lạnh lùng xông thẳng chém
về phía ấn máu.

Về phần gã đầu trọc cùng các cường giả Đại
Thừa khác cũng thi triển thần thông điên cuồng tấn công về phía cái ấn máu, hoặc
một mạch thả ra mấy chục thanh phi đao, hoặc một tay trảo mạnh một cái thành
một bàn tay ánh sáng cực lớn chụp xuống, còn không thì cũng lập tức thi triển
thần thông Pháp Tướng lao thẳng vào không trung.

Bọn họ nhìn như ra tay không đồng loạt
nhưng trên thực tế chỉ là chuyện xảy ra trong một nhịp hít thở, tất cả đòn tấn
công nháy mắt đã tới chỗ ấn máu.

Mã Lương thấy vậy hừ lạnh một tiếng, người
khổng lồ màu vàng do hắn biến thành khẽ điểm về phía ấn máu trong không trung
một cái, miệng thốt lên một chữ: “Định.”

Chiếc ấn màu máu vang lên âm thanh ‘vù vù’,
lớp sương máu bên ngoài chợt chấn động, từng vòng sóng địa chấn vô hình tỏa ra,
cuốn lấy toàn bộ công kích xung quanh vào trong.

Một cảnh không thể tưởng tượng nổi xuất
hiện.

Tấm lưới khổng lồ màu bạc, quyền ảnh, búa
lớn ngàn trượng, cái miệng đầy máu vừa mới tiếp xúc với sóng chấn động thì toàn
bộ đều sững lại trên bầu trời. Còn những bảo vật khác bị sóng chấn động cuốn
lấy mấy cái liền lặng yên hóa thành tro bụi.

Về phần Pháp Tướng do mấy tên cường giả Đại
Thừa thi triển, sau khi bị sóng chấn động cuốn qua một cái liền vỡ vụn ra từng
khúc.

Sức mạnh khủng bố như thế khiến ngay cả
Minh Tôn cũng không nhịn được phải hít sâu một hơi, rồi vội vàng há miệng phun
ra một búm máu vào bức tranh trắng mịt mờ trước người.

Lại có mười kí hiệu màu bạc lấp lánh cực
lớn từ đó lao ra, rồi lập tức lớn phổng như thổi, biến thành mười cái quang
trận chói lọi ánh bạc.

Những quang trận này chồng lên nhau một cái
liền chợt biến thành một tòa tháp ánh sáng màu bạc, nó lập tức lớn vụt lên đến
độ cao bảy, tám trăm trượng.

Sau một tiếng “Phanh.”, quang tháp chống
vào ấn lớn màu máu, nó khẽ run lên rồi mạnh mẽ đứng vững.

Nhưng ngay lập tức, sương máu bên ngoài
chiếc ấn cuộn một cái liền ép sụp đỉnh ngọn tháp và khiến nó sụp xuống hơn một
trượng.

Khi ngọn quang tháp đã thoáng mờ nhạt đi
thì ở phía đỉnh lại có hơn một trượng nổ tung vỡ vụn, để cho ấn máu một lần nữa
hạ xuống...

Cứ như thế, dừng một lát lại hạ xuống!

Dù rằng tháp bạc rõ ràng đã có xu thế
không thể chống đỡ nổi nhưng vẫn khiến tốc độ rơi xuống của ấn lớn màu máu giảm
mạnh.

Sắc mặt Ô Linh phu nhân tái nhợt, đột nhiên
lại trao đổi ánh mắt với Ngân Cương Tử mắt hổ bên cạnh, sau đó hai tay nàng ta
liền bấm niệm pháp quyết, Pháp Tướng màu đen sau lưng lại hiện ra, hơn nữa sau
khi lắc vai một cái đã chui thẳng mất dạng vào trong người.

Sau một khắc, gương mặt nàng này vặn vẹo
một trận, sau khi ánh sáng màu đen bên ngoài cơ thể bay vọt cuồn cuộn, cũng
liền biến thành một quái vật khổng lồ cao vài chục trượng.

Cũng là đầu heo thân vượn giống hệt bộ dạng
Pháp Tướng lúc nãy, có điều trên cơ thể khổng lồ bất chợt có khoác thêm một bộ
giáp xương màu trắng xám, hai cánh tay lông lá to lớn đều nắm một thanh kiếm
khổng lồ màu vàng.

Nó gầm lên giận dữ

Hai thanh kiếm màu vàng trong tay quái vật
do Ô Linh phu nhân biến thành liền hung hăng chém về phía xa xa.

“Bụp.” “Bụp.” hai vầng trăng cong màu vàng
lớn hơn trăm trượng đồng thời lao ra từ trên cự kiếm, lao thẳng về phía đối
diện.

Người khổng lồ màu bạc do Ngân Cương Tử
biến thành ở phía bên kia cũng tru lên một tiếng trong trẻo, bên ngoài thân
bỗng nhiên có một tầng lôi điện mày bạc mênh mông hiện ra, sau một hồi chớp lóe
liền biến thành lôi hỏa màu bạc rậm rạp.

“Đi.”

Ngân Cương Tử quát khẽ một tiếng, tất cả
lôi hỏa nổ ầm ầm điên cuồng đánh về phía trước.

Cùng một thời gian, một tiếng rồng ngâm
vang lên!

Một con Ngũ Trảo Kim Long dài vài chục
trượng chợt từ một chỗ cạnh đó xông ra, giương nanh múa vuốt lao thẳng đến
người khổng lồ màu vàng ở đối diện. Đó chính là do lão già nắm gậy vàng đã ném
gậy trong tay ra, biến thành hư ảnh Chân Long lao đi.

Bóng một chiếc búa lớn ngàn trượng, tơ xanh
rậm rạp chằng chịt, hơn mười cái đầu quỷ lớn như bánh xe bay ra, những Đại Thừa
khác vừa bị quét sạch lại tiếp tục gia nhập tấn công.

“Muốn chết!”

Người khổng lồ màu vàng do Mã Lương biến
thành nhìn thấy tất cả những điều này liền rống lên như sấm rền, tiếp đó hắn
hít sâu một hơi rồi đột ngột phun ra vô số kí hiệu màu vàng như sóng cuộn.

Tiếng ầm ầm nổi lên!

Một cơn lốc màu vàng mờ mịt chợt nổi lên
phía trước người khổng lồ màu vàng, đồng thời hình thành một tấm màn gió phóng
thẳng lên trời.

Kiếm quang màu vàng, lôi hỏa màu bạc, Chân
Long màu vàng vừa xông vào trong màn gió màu vàng đều gào lên một tiếng mà tan
biến. Về phần tất cả những thứ còn lại như búa lớn hay các sợi tơ xanh, đầu quỷ
thì ngay cả màn gió kia cũng không tiếp cận được mà bị luồng sức mạnh vô hình
từ trong đó tuôn ra chắn luôn ở bên ngoài, chỉ có thể quay cuồng chuyển động
không ngừng xung quanh, chẳng thể nào đến gần.

Lần này thì tất cả các Đại Thừa đều xanh cả
mặt rồi.

“Bốn vị đạo hữu vì sao vẫn không ra tay,
định thất hứa hay sao?” Gương mặt Minh Tôn trầm như nước, chợt quay đầu về một
chỗ không gian bên cạnh hỏi.

“Thất hứa? Lúc đầu Minh huynh chưa nói với
huynh đệ chúng ta rằng lần này cần đối phó là một vị Tiên nhân nhỉ?” Không gian
phía đó chấn động, bốn gã thanh niên mặc giáp đen có khuôn mặt tương tự nhau
lóe lên hiện ra, một người lớn tuổi nhất trong đó lạnh lùng trả lời.

Xem từ hơi thở trên người thì rõ ràng bọn
họ chính là bốn con Hắc Nghê Thú đã lặng lẽ trốn đi sau khi Mã Lương biến thân
kia, chỉ có điều giờ lại biến thành hình người mà thôi.

“Ở trong khế ước năm xưa bổn minh kí kết
cùng bốn vị đạo hữu cũng không hề có điều khoản nói đụng phải Tiên nhân là có
thể lùi bước. Nếu không thì vì sao năm xưa bổn minh phải chịu trả một cái giá
lớn vì khế ước đó như vậy. Chư vị không sợ nếu thực sự vi phạm khế ước sẽ chịu
cắn trả của nó khiến tu vị bị giảm mạnh sao?” Minh Tôn nhíu hàng lông mày lại,
ý tứ có vài phần chất vấn.

“Hừ, kể cả là thực lực giảm mạnh cũng còn
tốt hơn mất mạng ở đây chán.” Sắc mặt gã thanh niên mặc giáp đen cầm đầu xuống,
nghiêm nghị trả lời.

“Mất mạng? Hắc hắc, bổn tọa sao lại để cho
bốn vị đạo hữu nhận kết cục đó được. Thế này đi, lát nữa chỉ cần bốn vị đạo hữu
dùng thần thông bổn mạng chân hỏa toàn lực tấn công một lần thì ta liền coi như
các ngươi đã hoàn thành khế ước đó, để cho các ngươi rời khỏi giới này, như thế
nào?” Sau khi cười hắc hắc, Minh Tôn chợt chuyển sang truyền âm nói.

“Chuyện này là thật?” Người thanh niên cầm
đầu khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức hỏi ngược lại với vẻ không tin.

“Sao tại hạ có thể lừa lọc về loại chuyện
như thế này chứ, tại hạ nguyện ý phát thề với tâm ma.” Minh Tôn trả lời mà
chẳng đổi sắc.

“Tốt, nếu đã như thế thì huynh đệ chúng ta
có thể giúp ngươi một lần. Đạo hữu không cần thề gì, nhưng sau khi ra tay, mặc
kệ kết quả thế nào, chúng ta cũng sẽ lập tức rời đi ngay.” Người thanh niên kia
sau khi tiếp tục trao đổi ánh mắt với ba người khác một chút rốt cục gật đầu
đáp ứng.

“Vậy làm phiền bốn vị đạo hữu lát nữa sau
khi nghe ta dặn dò rồi ra tay là được rồi.” Minh Tôn khẽ thở dài một hơi, vẻ
mặt cũng buông lỏng một chút.

Ngay khi bọn hắn nói chuyện với nhau, người
khổng lồ màu vàng do Mã Lương biến thành ở đối diện đã lại lần nữa lẩm nhẩm trong
miệng, sau khi ánh sáng màu máu mờ mờ lóe lên giữ hai đầu lông mày, một giọt
máu màu vàng ngưng tụ ra, sau khi lóe lên chợt biến thành một luồng ánh sáng
màu vàng kim bắn vào trong chiếc ấn máu cực lớn kia.

Trong ấn máu phát ra âm thanh cực lớn, sau
khi lớp sương máu mặt ngoài cuồn cuộn cuốn lên, từ trong bỗng nhiên phun ra vô
số tia sáng màu máu, chằng chịt chừng gần triệu tia lập tức xuyên thủng không
gian bắn vọt ra bốn phương tám hướng.

“Không ổn!”

Minh Tôn kinh hãi, vội vàng điểm một cái
vào quyển trục màu bạc trước người. Lúc này, quyển trục này chớp lên một cái,
biến thẳng thành một màn sáng màu bạc che chắn Minh Tôn và ba người Ô Linh phu
nhân, Ngân Cương Tử và nữ tử mặc cung trang xanh nhạt ở gần đó vào trong.

Các Đại Thừa khác tái mặt đi, không kịp
chạy trốn đến dưới sự che chắn của màn sáng của Minh Tôn nên mỗi người đều chỉ
có thể dốc sức liều mạng trút pháp lực vào trong bảo vật phòng ngự của mình,
đồng thời từng tầng linh quang hộ thể vội vã được tỏa ra.

Vô số tơ máu chợt lóe lên rồi gần như xuyên
thủng mỗi tấc không gian, đồng thời có mấy tiếng kêu thảm thiết phát ra!

Tháp nhọn màu bạc ở gần nhất bị xuyên thủng
trăm ngàn lỗ thủng, có vẻ lung lay sắp đổ. Về các cường giả Đại Thừa khác như
gã đầu trọc thì sau khi ánh sáng màu máu hiện ra, tất cả bảo vật phòng ngự cùng
linh quang hộ thể đều tới tấp lóe lên tan vỡ, trên người đều bỗng có thêm gần
trăm cái lỗ máu.

Các Đại Thừa này chỉ vừa kịp cúi đầu liếc
nhìn cơ thể mình một cái thì từ trong những cái lỗ chợt có một luồng ánh sáng
màu máu chói lọi phun ra, lập tức biến những người này thành một ngọn lửa màu
xanh, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp làm phép chạy ra.

Chương 2422:
Cửu Kiếp Hi

    
Vài tên cường giả tiếng tăm lừng lẫy Phong
Nguyên Đại lục này vậy mà không kịp kêu lên một tiếng đã đồng thời chết hết.

Riêng về phần mấy người Minh Tôn được Ngân
Quân Thiên Thư che chở bên trong mới may mắn tránh được một kiếp.

Vô số tơ máu đánh vào màn sáng do bảo vật
này biến hóa ra chỉ làm cho nó chớp động không ngừng, trở nên ảm đạm nhưng vẫn
không xuyên qua được tầng phòng hộ này.

Nhưng như vậy cũng đã làm cho sắc mặt của
đám người Ngân Cương Tử trở nên tái nhợt vô cùng.

Sắc mặt Minh tôn âm trầm, đưa mắt thật
nhanh nhìn lướt về hướng Hắc Nghê Thú.

Chỉ thấy bốn đầu thú này biến hình thành
thanh niên mặc giáp đen, bàn tay mỗi người đều đang bấm pháp quyết, đang tránh
phía sau một màn lửa màu đen, cũng thoát khỏi đợt công kích vừa rồi của màn tơ
máu.

Mã Lương đang biến thân thành Cự nhân ở
phía xa thấy còn nhiều người sống sót như vậy, khuôn mặt không khỏi lộ ra vài
phần bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hiện ra vẻ giữ tợn, hai tay rất nhanh bấm
pháp quyết điểm một cái vào huyết ấn khổng lồ trên không trung lần nữa.

Âm thanh ầm ầm vang lên.

Lập tức, huyết ấn khổng lồ hơi trầm xuống
ép cho màn sáng giống như quang tháp phía dưới nát bấy, sụp đổ xuống.

Không còn bất cứ thứ gì ngăn cản, bảo vật
này giống như Thái Sơn áp đỉnh đè xuống đám người Minh Tôn phía dưới, thoáng
cái hư không xung quanh lại bị lực lượng khủng bố bao phủ, mùi máu tanh biến
mất lúc trước lại xuất hiện trở lại.

“Minh huynh, làm sao bây giờ?” Ngân Cương
Tử đang biến thân thành cự nhân thấy vậy khẽ quát hỏi.

“Ngoài liều mạng ra thì còn có thể làm gì
được nữa. Các vị đạo hữu không cần lo lắng quá mức, loại công kích khủng bố như
vừa rồi khẳng định là sẽ tiêu hao cực kỳ nhiều chân nguyên, chắc chắn đối
phương không thể sử dụng thêm được lần thứ hai. Ô Linh đạo hữu, Ngân huynh, hai
người các ngươi cố gắng hết sức chống đỡ bảo vật này một chút, giành thời gian
cho ta chuẩn bị một loại bí thuật đối phó với hắn, để xem có thể thừa dịp pháp
lực của hắn đang cực kỳ hao tổn mà phong ấn lại được không. Bốn vị đạo hữu, các
ngươi cũng dùng bản mạng thần thông toàn lực phối hợp với ta công kích hắn một
lần.” Sắc mặt Minh tôn ngưng trọng vạn phần, không lưỡng lự truyền âm cho ba
người Ngân Cương Tử cùng bốn đầu Hắc Nghê Thú.

“Minh huynh có mấy phần nắm chắc phong ấn
được đối phương?” Ô Linh phu nhân có vài phần chần chờ hỏi.

Đại hán đầu trọc cùng vài tên Đại thừa cùng
giai chết một cách dễ dàng trước mắt khiến cho trong nội tâm nữ tử này có vài
phần sợ hãi.

“Yên tâm, ta thi triển một loại bí thuật
Tiên Giới bỏ đi một phần tinh hồn của bản thân cùng với tiêu hao cực kỳ nhiều
lực lượng bổn nguyên, ít nhất có một nửa khả năng thành công.” Minh Tôn lại có
vài phần tự tin truyền âm trả lời.

“Tốt, thiếp thân lại tin tưởng ngươi một
lần nữa vậy. Ngân đạo hữu, chúng ta đồng loạt ra tay.” Ô Linh phu nhân ngẩng
đầu nhìn huyết ấn khổng lồ mang theo thanh thế kinh người trên không trung, tự
nhủ dưới uy áp của nó hoàn toàn không c khả năng chạy thoát, chỉ có thể cắn
răng nói vậy.

Ngân Cương Tử biến thân thành cự nhân không
một chút do dự gật đầu, giận dữ gầm lên một tiếng, thân hình lại một lần nữa
trở nên lớn hơn, bên ngoài cơ thể tuôn ra vô số phù văn thô to màu bạc, vô số
phù văn này mơ hồ chớp động không ngừng. Hai cánh tay càng biến hóa lớn hơn một
vòng, hai bàn tay khổng lồ nắm chặt đấm mạnh vào hư không.

Mà Ô Linh phu nhân biến thân thành quái vật
đầu heo thân vượn thì ngẩng đầu hét dài một tiếng, đột nhiên hai thanh cự kiếm
trong tay hợp lại trước người, gần như hóa thành một thanh Lang Nha Bổng màu
vàng nhạt, khẽ vung nhẹ lên phía trước biến thành một cơn gió lốc màu vàng bay
thẳng lên không trung.

Nữ tử mặc cung trang màu xanh bên kia trước
sau đều không có mở miệng, nhưng sau khi thấy Ngân Cương Tử và Ô Linh phu nhân
đều ra tay, cũng không nói hai lời đưa một tay sờ lên trên búi tóc rút ra một
cái ngọc trâm nhìn rất bình thường, bên trên khảm nạm ba viên ngọc trai màu lam
bạc ném lên trời.

“Phốc phốc phốc.” ba tiếng!

Ngọc trâm nổ tung ra hóa thành một đoàn
linh quang, ba viên ngọc trai màu lam bạc bay lên trên không trung, sau khi lắc
lư đón gió đột nhiên biến thành ba quả cầu ánh sáng, mặt ngoài hiện lên ánh
sáng màu lam nhưng lại trông không thu hút chút nào.

Mã Lương biến thân thành cự nhân màu vàng
thấy vậy liền cười lạnh một tiếng, lần nữa thúc dục Tiên linh lực bên trong cơ
thể.

Lập tức huyết vụ của tỷ ấn trên không trung
đại thịnh, bên trong phát ra tiếng nổ lớn “xuy xuy”, từ đó bay vụt ra rất nhiều
xúc tu màu máu thô to, lập tức hóa thành vô số trường thương màu máu bay vọt
xuống phía dưới.

“Ầm ầm.” tiếng nổ lớn.

Hai nắm tay Ngân Cương Tử trở nên mơ hồ hóa
thành vô số quyền ảnh màu bạc, cường ngạnh đánh nát bấy tất cả các huyết thương
phóng tới.

Ô Linh phu nhân thúc dục Lang Nha Bổng biến
thành cơn lốc màu vàng nhao nhao cuốn hết tất cả các huyết thương bắn tới vào
trong, sau khi cuồng chớp lên cũng cường ngạnh phá nát tất cả.

Ba quả cầu ánh sáng màu lam lại giống như
vô hình, không nhanh không chậm từ từ bay lên trời, những huyết thương kia tiếp
xúc với nó lại trực tiếp xuyên qua, trông như không bị ảnh hưởng một chút nào.

Ngay sau đó, vô số quyền ảnh cùng với Lang
Nha Bổng mạnh mẽ nện vào tỷ ấn phía trên.

Không trung vang lên những tiếng động ầm ĩ,
ánh sáng màu bạc, màu vàng, dòng sông máu chớp động đan xem vào nhau!

Huyết ẩn khổng lồ chỉ hơi lay động một chút
nhưng vẫn tiếp tục đè xuống phía dưới.

Nhất thời, sắc mặt của Ngân Cương Tử và Ô
Linh Phu nhân đều đại biến, nhưng một trong hai người đột nhiên dẫm chân mạnh
vào hư không, thân mình hơi lùi về sau một chút, hai bàn tay đột ngột xòe ra
nâng lên trên đầu, một người khác thì ném Lang Nha Bổng đang cầm trong tay ra,
miệng lẩm nhầm từng hồi âm thanh pháp quyết.

Vài tiếng nổ lớn kinh Thiên động Địa phát
ra.

Hai cái bàn tay màu bạc khổng lồ to gần một
mẫu xuất hiện ngay phía dưới huyết ấn, mười ngón tay dang rộng đỡ lấy huyết ấn.

Cùng lúc đó, ánh sáng vàng chớp động, Lang
Nha Bổng khổng lồ như Thần binh chống trời cùng thoáng cái phóng đến, đầu gậy
hung hăng chống đỡ không cho huyết ấn tiếp tục hạ xuống.

Toàn bộ vùng hư không nơi này bởi vậy mà bị
rung động!

Huyết ấn trông như một tòa núi khổng lồ hơi
chút chậm lại, rút cuộc cũng bị ngăn lại dừng giữa không trung.

Hai bàn tay màu bạc cùng với Lang Nha Bổng
khổng lồ lập tức khẽ kêu, không ngừng run, xem như không còn cách nào có thể
chống đỡ được nữa.

Ngân Cương Tử và Ô Linh phu nhân thấy vậy,
trong lòng âm thầm kêu khổ.

Lúc này pháp lực của hai người gần như dồn
hết vào bên trong đôi bàn tay cùng với Lang Nha Bổng khổng lồ rồi, thực sự là
không còn một chút lực lượng nào để tiếp tục chống đỡ huyết tỷ được nữa.

Nhưng vào lúc này, ba quả cầu ánh sáng màu
lam kia cuối cùng cũng đã bay tới bên cạnh huyết ấn, ngay khi vừa tiếp xúc với
huyết vụ thì lập tức nổ tung.

Một cỗ lực lượng băng hàn gần như có thể
làm cho linh hồn của người ta trở nên đông cứng lập tức tuôn ra.

Cùng với đóa hoa băng lam đường kính vài
chục trượng là mênh mông hàn khí tuôn ra, sau khi quay tít một vòng lập tức
phun ra ba cột sáng óng ánh bắn thẳng vào huyết ấn.

Âm thanh “xì xì.” vang lên, một tầng hàn
băng màu xanh đậm bỗng nhiên ngưng kết lại phía dưới huyết ấn, lại lan nhanh ra
xung quanh với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ chỉ qua nháy mắt đã
đóng băng một nửa huyết ấn.

Một màn này, chẳng những làm cho Ngân Cương
Tử cùng Ô Linh phu nhân nhìn đến trợn mắt há mồm, ngay cả Minh Tôn, trong mắt
cũng phải hiện lên nét kinh ngạc.

“A, vậy mà lại là hạt giống Băng Đàm Hoa!
Không ngờ được rằng ở cái hạ giới này mà lại có được hạt giống của kỳ hoa này.
Chẳng qua thủ đoạn như vậy thì sao có thể thật sự vây khốn được Vạn Linh Huyết
Tỷ.” Mã Lương đang biến thân thành cự nhân trên mặt cũng đồng dạng hiện ra một
chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên hé miệng thổi về
phía ấn tỷ ở phía xa.

“Phù” một tiếng, hư không xung quanh tỷ ấn
xuất hiện từng điểm hào quang màu vàng, sau một cái chớp động lập tức bám vào
hàn băng màu lam như giòi bám vào xương, cùng lúc bộc phát ra từng tràng âm
thanh quái dị.

Cùng lúc đó, bản thân tỷ ấn khổng lồ cũng
vang lên một tiếng ầm vang, một tầng huyết diễm cuồn cuộn tỏa ra.

Hàn băng màu lam bị trong ngoài giáp công
lập tức bị hòa tan ra rất nhanh.

“Minh huynh, sao còn chưa động thủ. Chúng
ta không thể kiên trì thêm được nữa đâu.” Nữ tử mặc cung trang sớm đã ngồi xếp bằng
liều mạng thúc dục ba đóa hoa băng màu lam trì hoãn bị hòa tan quay sang nói
với Minh Tôn.

“Ba vị đạo hữu yên tâm, lão phu đã ra tay.”
Minh Tôn nghe được lời nói của nữ tử mặc cung trang liền hít sâu một hơi nói.

Nghe thấy vậy, ba người nữ tử mặc cung
trang, Ngân Cương Tử cùng với Ô Linh phu nhân đều trở nên ngơ ngác.

Mà ngay sau đó, trên đỉnh đầu cự nhân do Mã
Lương biến thân bỗng nhiên chấn động, một tiểu nhân cao gần một tấc hư không
hiện ra, khuôn mặt là một mảng sáng lấp lánh căn bản không thể nhìn rõ, nhưng
hai tay đang cầm một chiếc đèn cổ màu đen còn lốm đốm rỉ sét.

Mã Lương biến thân thành cự nhân không
lưỡng lự ngẩng đầu phun ra một luồng hỏa diễm màu vàng.

Sau khi hỏa diễm này đón gió phình to lên,
thoáng cái hóa thành một biển lửa màu vàng kim cuốn thẳng đến thân hình tiểu
nhân.

Nơi nào mà hỏa diễm màu vàng kim đi hoa, hư
không xung quanh đều trở nên mơ hồ vặn vẹo giống như là trực tiếp bị nhiệt độ
cao xuyên thủng hòa tan vậy.

Nhưng tiểu nhân trên không trung lại thong
thả đưa đèn cổ trong tay ra, hướng biển lửa phía dưới lay động một chút.

“Phốc.” một tiếng.

Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất
hiện.

Mặt ngoài đèn cổ màu đen chỉ hơi chớp lên
ánh sáng u ám, vô số phù văn màu xám trắng từ trong bay ra, hỏa diễm màu vàng
kim phía dưới đang cuốn lên đụng phải lại giống như gặp phải khắc tinh, điên
cuồng bị thu hết vào trong đèn cổ. Trong nháy mắt bị thu nạp không còn chút gì.

Cho dù đến là Mã Lương nhìn thấy cảnh trên
không trung này cũng không khỏi trở nên ngẩn ngơ.

Lúc này, tiểu nhân lại đột nhiên lại ném
chiếc đèn cổ xuống phía dưới, đồng thời thả người bay xuống, thoáng cái hóa
thành một đoàn ánh sáng xanh bám vào trên đèn cổ, lấy thân mình làm bấc đèn để
đốt đèn cháy.

Một ngọn lửa màu xám trắng hiện ra trên đèn
cổ.

Cùng lúc đó, Minh Tôn đứng ở phía xa sắc
mặt trở nên trắng nhợt, thân mình đang đứng thẳng bỗng khuỵu xuống loạng choạng
không vững.

Đèn cổ ở phía xa thì vang lên từng tiếng
“ông ông.”, mặt ngoài mơ hồ xuất hiện một tầng hào quang màu xám trắng, thoáng
cái hóa thành khổng lồ gấp vô số lần, bao trọn cả một nửa không trung.

Khoảnh khắc Mã Lương biến thân thành cự
nhân tại bị hào quang màu xám trắng bao phủ, đột nhiên cảm thấy tiên linh lực
bên trong cơ thể ngưng đọng lại, kim quang hộ thể biến mất, không thể thi triển
ra bất luận bí thuật nào nữa.

Ngay trong khoảnh khắc này, xung quanh chỗ
cự nhân màu vàng lại một lần nữa chấn động, bốn đầu Hắc Nghê Thú đột nhiên nhào
ra từ trong hư không, đồng thời từng đầu đều mở miệng lớn phun ra một đoàn hỏa
cầu màu đen cuồn cuộn bắn thẳng vào cự nhân.

“Muốn chết!”

Mã Lương trong lòng cả kinh, cự nhân do hắn
biến thân quát lớn một tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền, “vù vù” bốn quyền
đánh thẳng vào bốn quả cầu lửa màu đen đang đánh tới.

“Oanh.” “Oanh.” “Oanh.” ba tiếng, khoảnh
khắc ba quả cầu lửa màu đen vừa tiếp xúc với nắm đấm của cự nhân lập tức nổ
tung hóa thành từng điểm ánh sáng màu đen.

Nhưng một quả cầu lửa còn lại đột nhiên vặn
vẹo hóa thành một bóng đen tránh khỏi nắm tay, sau khi chớp động một cái lập
tức tiến sát đến người cự nhân, hiện rõ một nam tử mặc áo bào xám có khuôn mặt
bình thường.

“Cửu Kiếp Diệt Linh Đại Pháp!” Nam tử mặc
áo bào xám nâng một cánh tay lên, bàn tay không một tiếng động đạt vào hông của
cự nhân, miệng băng hàn thấu xương nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3