Thiếu tướng ế vợ - Chương 13 - 14

Chương 13:

Dương Hân đã chết, không còn
tồn tại trên thế gian này. Cô ấy chỉ có thể xuất hiện trong hồi tưởng của một
người nào đó.

Hàn Ích Dương đặt tay lên vai
Trình Điện Điện, anh nhìn cô gái có vẻ mặt lạnh tanh trong tấm hình chốc lát,
rồi dời mắt sang chỗ khác.

"Cô ấy là một cô gái như
thế nào?" Trình Điện Điện hỏi anh. Giọng cô nhẹ nhàng thấp thoáng vẻ bồi
hồi.

"Tính cách của cô ấy hơi
kỳ lạ." Hàn Ích Dương trầm ngâm như đang tìm kiếm từ ngữ, nhưng nghĩ mãi
cũng không ra từ để hình dung cô gái trong hình. Anh không thể dùng từ xinh
đẹp, đáng yêu, cởi mở, trang nhã,... miêu tả cô ấy. Ấn tượng của anh về cô ấy
chỉ là quái đản, bởi vì Hàn Ích Dương năm mười tám tuổi đã nghĩ như vậy.

Đến giờ Hàn Ích Dương về,
Trình Điện Điện do dự không biết có nên đưa nhật ký của Dương Hân cho anh xem
hay không. Trình Điện Điện không nói với anh rằng cô biết Dương Hân.

Trình Điện Điện đưa Hàn Ích
Dương ra cửa, Hàn Ích Dương xoay người ôm cô hồi lâu, "Đi ngủ nhớ khóa cửa
cho kỹ."

"Anh không ở lại làm đạo
tặc hái hoa à?" Trình Điện Điện nói đùa.

Hàn Ích Dương xoa đầu cô,
"Cho hoa lớn thêm một chút rồi hái. Anh không vội."

Trình Điện Điện đánh Hàn Ích
Dương một cái. Suốt một buổi, cả hai luôn trao nhau ánh mắt âu yếm yêu thương. Lòng Hàn
Ích Dương đong đầy hạnh phúc, một niềm hạnh phúc cố gắng che đậy. Tại sao
anh cần che đậy? Bởi vì cảm xúc đêm nay của anh đã bị một người nào đó làm ảnh
hưởng. Trình Điện Điện nghĩ, phải chăng tâm trạng của Hàn Ích Dương thay đổi là
vì Dương Hân?

Buổi tối, Trình Điện Điện mở
nhật ký của Dương Hân ra xem thì Hàn Ích Dương nhắn tin.

Hàn Ích Dương rất ít khi gửi
tin nhắn. Hôm nay, anh lại dùng cách này biểu đạt với cô: Em đừng nghĩ ngợi
lung tung. Mọi việc không như cô ấy suy diễn.

Hóa ra khả năng quan sát của
Hàn Ích Dương tốt hơn cô tưởng tượng. Người như anh làm sao không biết hồi ấy
Dương Hân thích anh.

***

Thành tích học tập của Dương
Hân tốt thì không có nghĩa bạn bè trong lớp sẽ thay đổi cách nhìn về cô ấy.

Mỗi khi giáo viên khen ngợi
cô ấy, sẽ nghe phong thanh đánh giá trái chiều, "Có gì nổi trội? Con nhà
nghèo cũng chỉ biết nỗ lực học hành thay đổi số phận của bản thân mà
thôi."

Một nữ sinh ngang ngược
chuyên gây sự với Dương Hân nhận xét. Cô ta cũng là người duy nhất biết Dương
Hân thích Hàn Ích Dương. Có một lần cô ta vô tình nhìn thấy Dương Hân viết tên
Hàn Ích Dương lên giấy nháp. Dương Hân lo lắng suốt mấy ngày liền, cô ấy sợ nữ
sinh đó kháo chuyện này với mọi người. Nhưng nữ sinh đó không làm vậy, cô ta
chỉ càng lúc càng căm ghét Dương Hân.

Dương Hân không quan tâm
người khác nhìn mình như thế nào. Dương Hân vẫn là cô học trò đến lớp sớm nhất
và ra về muộn nhất như thường nhật. Khi đến lớp, cô ấy sẽ tích cực phát biểu,
lần nào cũng cướp lời người khác, thậm chí còn dám tranh cãi với giáo viên. Cô
ấy là người chạy nhanh nhất trong tiết thể dục, nhưng tiết học nhạc không bao
giờ mở miệng ra hát.

Vào một tiết học nhạc, giáo
viên dạy nhạc trẻ tuổi chia lớp thành nhiều nhóm nhỏ luân phiên nhau hát. Dương
Hân và Hàn Ích Dương được chia thành một nhóm.

Dương Hân rất chờ mong Hàn
Ích Dương chọn bài "Khó quên đêm nay" mà cô ấy không dám
hát. Không ngờ Hàn Ích Dương chọn bài đó thật. Hàn Ích Dương hát khá
hay. Chất giọng lạnh lùng mà chất phác của một chàng thiếu niên khiến bài hát
trở nên du dương và lắng động lạ thường.

Không ai không muốn ra oai
với chàng trai mình thầm thương trộm nhớ.

Đến lượt Dương Hân, nhiều
tiếng cười khùng khục mỉa mai phát ra từ bên dưới.

Dương Hân hát to nhưng lạc
nhịp hoàn toàn, giọng cô ấy ồm ồm nghe khá chướng tai.

Giáo viên dạy nhạc cổ vũ
Dương Hân, "Cả lớp chúng ta hãy cùng động viên cô bạn dũng cảm
này nào!” Kết quả hoàn toàn ngược lại mong đợi của giáo viên. Những bạn
học trầm ngâm từ nãy tới giờ đột nhiên cười phá lên, cười đến mức giáo viên dạy
nhạc cũng cảm thấy bối rối.

Dương Hân lén liếc nhìn Hàn
Ích Dương qua khóe mắt. Cô ấy thấy anh mím môi, mặt mày anh hoàn toàn vô
cảm. Dương Hân thà anh cười nhạo cô ấy như những bạn học khác, còn hơn là lạnh
lùng như vậy.

Trong lớp có người đồn thổi
chuyện về Hàn Ích Dương và Khương Thiên Dung. Một chàng thiếu niên điển trai và
một cô thiếu nữ xinh xắn, mọi đề tài liên quan đến họ đều khiến người nghe cảm
thấy thú vị.

Khương Thiên Dung là học sinh
tiêu biểu vào tiết nhạc.

Giáo viên dạy nhạc biếng nhác
kêu Khương Thiên Dung hát lại lần nữa cho mọi người nghe.

Khi Khương Thiên Dung cất
tiếng hát, nhiều nam sinh táo tợn hô tên Hàn Ích Dương.

“Hàn Ích Dương, Hàn Ích
Dương,…”

Phảng phất như nữ chính đã
xuất hiện, chờ đợi nam chính đến đứng sánh vai.

Mọi người cười tươi rói nhìn
Hàn Ích Dương. Dương Hân lại âm thầm đưa mắt về phía Hàn Ích Dương, cô thấy anh
vẫn trầm mặc mím môi, không tham gia vào trò vui của họ. Mọi người đều coi Hàn
Ích Dương và Khương Thiên Dung là một đôi, nhưng chỉ Dương Hân mới biết Hàn Ích
Dương không hề thích Khương Thiên Dung.

Bởi vì tiết thể dục, Hàn Ích
Dương không nhận chai nước mà Khương Thiên Dung mua cho anh; anh còn từ chối đi
xem phim với Khương Thiên Dung; quan trọng nhất là... khi người khác bàn tán về
anh và Khương Thiên Dung, anh tỏ vẻ bình thản nhưng ánh mắt lại viết rõ ràng
không thích.

Vì sao Dương Hân biết những
việc này? Khi người nào đó trở thành cả thế giới của bạn, một cái nhíu mày hay
một nụ cười khẽ khàng của người đó cũng sẽ trở thành yếu tố quyết định ngày hôm
nay của bạn là vui hay buồn.

Sau này tại sao Hàn Ích Dương
và Khương Thiên Dung trở thành người yêu của nhau thì Dương Hân không biết.
Nhưng dù Dương Hân không hiểu hay nghĩ không ra thì chuyện Hàn Ích Dương và
Khương Thiên Dung hẹn hò là sự thật.

Dương gia chỉ có một người
con là Dương Hân. Theo lẽ thường, ông Dương bà Dương đều sống dưới quê, Dương
Hân hẳn còn có em gái hoặc em trai. Kỳ thực Dương Hân có một người em trai. Năm
em trai của Dương Hân được sáu tuổi, cậu bé theo bạn bè đi tắm sông. Đến khi
mọi người tìm thấy em trai của Dương Hân, cậu bé đã tắt thở.

Vào một mùa hè đầy thiên tai
bão lũ, Dương Hân đứng mấp mé bờ sông, bà Dương cốc mạnh đầu cô ấy, "Mau
theo mẹ về nhà, đừng đứng đây làm chuyện dại dột giống em con."

Khương Thiên Dung là cô gái
sáng chói nhất trong lớp. Khá nhiều người ghét cô ta vì cô ta quá hoàn mỹ.
Khương Thiên Dung xinh xắn, hát hay, ăn mặc đẹp đẽ, nhìn như con nhà giàu... và
có nụ cười tỏa nắng. Nhưng Dương Hân ghét cô ta không phải vì ghen tị, mà vì
Khương Thiên Dung dối trá.

Có lẽ chỉ Dương Hân mới biết
hoàn cảnh gia đình của Khương Thiên Dung. Bà Khương là tài xế lái xe buýt khá
nổi tiếng trong chỗ làm của ba mẹ Dương Hân.

"Con gái của tài xế xe
buýt thì có gì hay ho!" Dương Hân đã viết câu này trong nhật ký.

Trình Điện Điện khép lại cuốn
nhật ký của Dương Hân. Cô cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Hàn Ích Dương,
"Trước đây, em thích một người nhưng anh ta lại quen với con gái bạn thân
nhất của mẹ. Em từng cảm thấy rất khó chịu."

Vốn dĩ Trình Điện Điện định
nhắn là "Bạn thân nhất", nhưng sau đó lại sửa thành "Con gái bạn
thân nhất của mẹ".

Ba thường nói cô là người
sống không có nguyên tắc, đến cả kết bạn cũng vậy, không biết lựa bạn mà chơi.

Nếu ngày trước cô coi Mẫn Mẫn
là bạn thân nhất thì bây giờ đã không còn như xưa.

Chưa bao lâu sau, Hàn Ích Dương
đã hồi âm, "Tuy em khó chịu nhưng đây là may mắn của anh."

Nếu đây là may mắn của anh
thì gặp được anh là vận mệnh tuyệt nhất trong đời cô chăng?

Buổi tối bởi vì tin nhắn này
của Hàn Ích Dương mà Trình Điện Điện mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào và đẹp đẽ.

Ngày hôm sau, Hàn Ích Dương
lại về quân khu.

Trong thời gian anh đi vắng,
Trình Điện Điện thường được mời đến Hàn gia làm khách. Trình Điện Điện mỗi lúc
một yêu quý Hàn gia. Bởi vì lần nào trước khi cô đi về, ba đứa bé đáng yêu của
Hàn gia đều khiến cô quyến luyến, không nỡ rời xa. Ba đứa bé đồng loạt hỏi cô,
"Bác gái nhỏ, ngày mai Ngưu Bì Đường có được gặp bác gái nhỏ không?"

Cũng chẳng biết ai dạy ba đứa
bé cách gọi bác trai lớn và bác gái nhỏ như vậy.

***

Hàn Ích Dương nhanh chóng xin
nghỉ phép với lý do đi thăm người thân. Đi chào hỏi ba mẹ vợ cũng là một kiểu
thăm người thân.

Trên máy bay về quê, Trình
Điện Điện nằm lên đầu gối của Hàn Ích Dương nghỉ ngơi. Hàn Ích Dương đột nhiên
đặt báo xuống, anh nói, "Chắc năm nay anh phải xin nghỉ phép lần
nữa."

Trình Điện Điện quay người
hỏi anh, "Anh nghỉ làm gì?"

“Kết hôn.”

"Wow, có việc này nữa
hả? Cô dâu của anh là ai? Chúc mừng thủ trưởng đại nhân."

Hàn Ích Dương: “…”

 

Chương 14:

Đàn ông luôn muốn được hời
khi cưới vợ. Ví như Hàn Ích Dương, anh không nghĩ đến cầu hôn Trình Điện Điện,
mà đã tính ngay tới việc kết hôn với cô.

Xuống máy bay, Trình Điện
Điện đội mũ lưỡi trai lên đầu, cô quái gở hỏi anh, "Nhà anh toàn kết hôn
như vậy chăng? Nhà trai nói tùy tiện một câu muốn cưới, đằng gái phải
đồng ý ngay tức khắc?"

Rốt cục Hàn Ích Dương cũng
hiểu tại sao sắc mặt của Trình Điện Điện thay đổi. Anh thầm trách mình quá sơ
ý. "Không phải, nhà anh quen làm trước rồi mới nói."

Trình Điện Điện tức tối từ
nãy tới giờ đột nhiên bật cười. Là người yêu dù không tâm linh tương
thông thì cảm xúc của đôi bên cũng sẽ ảnh hưởng đối phương.
Nụ cười của Trình Điện Điện khiến Hàn Ích Dương cong môi vui sướng.

Từ sân bay đi xe thêm ba mươi
phút là tới Lộc Kiều. Máy bay chỉ vừa đến trụ sở quản lý Lộc Kiều ở
thành phố C, sự kiêu căng của Trình Điện Điện đã lặng lẽ tăng
lên vô số. Đến khi về tới Lộc Kiều, chắc chắn đuôi của cô sẽ nhỏng lên tận
trời.

Sân bay ở thành phố C khá náo
nhiệt. Hàn Ích Dương một tay đẩy hành lý, một tay nắm tay Trình Điện Điện.

Trình Điện Điện cúi đầu nhìn
bóng hình của mình và Hàn Ích Dương quấn quýt lấy nhau, cô nói, "Thủ
trưởng, để anh nở mặt, cũng là giữ thể diện cho em, chúng ta có nên thuê một
chiếc xe hơi đắt tiền chạy về không?”

"Em nghĩ rất chu
đáo." Hàn Ích Dương nhìn cô gái đang thương lượng với mình, rồi giơ mắt về
một góc gần đó, mắt anh lóe ý cười sâu xa.

"Dĩ nhiên, tương lai em
sẽ làm vợ của thủ trưởng cơ mà. Em phải biết suy nghĩ một chút chứ." Trình
Điện Điện mèo khen mèo dài đuôi, nghiễm nhiên cô đã quên mới vừa nãy còn giả vờ
giận người nào đó không cầu hôn mình.

"Ừ." Hàn Ích Dương
nắm tay Trình Điện Điện bước đến một chiếc Thịnh Thế* đen bóng loáng. Một
thanh niên bước xuống xe, lễ phép chào hỏi họ, đưa chìa khóa cho Hàn Ích Dương
rồi đón taxi đi về.

*Thịnh thế (Hồng Kỳ HQ3):
là một trong những mẫu xe hạng sang do tập đoàn FAW của Trung Quốc thiết kế và
sản xuất.

"Xe này có giữ được thể
diện cho em không?" Hàn Ích Dương buông một câu nhẹ nhàng.

Trình Điện Điện trố mắt nhìn
chiếc xe Thịnh Thế mới tinh, tư duy của cô và Hàn Ích Dương hiển nhiên không
giống nhau. Cô chặc lưỡi, "Hàn Ích Dương ơi Hàn Ích Dương, anh dám lạm
dụng quyền hành của mình. Xe này là..."

"Của bạn anh." Hàn
Ích Dương tức anh ách như muốn bóp cổ Trình Điện Điện, "Có một chiếc xe
tầm này thôi, anh đâu cần lạm dụng chức quyền."

"Tự cao tự đại!"
Trình Điện Điện chống nạnh nhìn Hàn Ích Dương cất hành lý vào cốp sau, cô
nhướng cao mày, "Nhưng mà em thích."

Hàn Ích Dương đóng cốp lại,
kéo cô gái còn đang dòm ngó lung tung vào trong xe.

Trình Điện Điện ngồi bên cạnh
Hàn Ích Dương. Suốt đường đi, cô giống như bản đồ sống chỉ huy Hàn
Ích Dương chạy xe, hướng bên này bên kia để đến nhà ba mẹ vợ. Nhưng cô bất ngờ
nhận ra Hàn Ích Dương rất là rành đường.

Trình Điện Điện buồn bực hỏi
anh, "Chẳng lẽ anh đã lén lút đến đây?"

Hàn Ích Dương thở dài, anh
giải thích, "Đến nhà ba mẹ vợ, anh không chuẩn bị trước làm sao
được."

Trình Điện Điện hừ một tiếng,
cô chòng ghẹo anh, "Coi như anh có lòng. Lát nữa về tới nhà có chuyện gì
xảy ra, em sẽ che chở cho anh."

Thực ra Hàn Ích Dương đang
thấp thỏm lo âu nhưng anh vẫn cố tỏ vẻ điềm nhiên như không, "Về đến nhà
nhờ em chăm sóc anh kỹ hơn."

Trình Điện Điện bắn cho Hàn
Ích Dương một cái nhìn kiểu như "Yên tâm đi anh". Cô vui vẻ hát ngâm
nga, rồi bất chợt quay qua nói, "Họ hàng nhà em hơi đông."

"Ừ, anh biết." Hàn
Ích Dương nói. Vài ngày trước, anh đã kêu Từ Lập đem sơ đồ họ hàng của Trình
gia cho anh xem. Anh những tưởng họ hàng của Hàn gia là nhiều nhưng không ngờ ở
Trình gia, chỉ tính bác không thôi đã có đến mười bốn người.

"Họ hàng đông đúc sẽ
xuất hiện rất nhiều vấn đề." Trình Điện Điện nói ra nỗi lo của mình,
"Có thể mọi người sẽ hỏi anh thích em ở điểm gì."

Hàn Ích Dương, “…”

"Vì vậy chúng ta nên tập
trước, đúng không anh?" Mắt Trình Điện Điện sáng lấp lánh, giọng cô khe
khẽ nghe như nhõng nhẽo với Hàn Ích Dương, "Chẳng hạn như anh thích em ở
điểm gì, ai thích ai trước tiên, định sinh con trai hay con gái, tính sinh
trong vòng một năm, ba năm hay là năm năm,..."

Hàn Ích Dương hít sâu một
hơi, anh trả lời từng câu hỏi mang tính giả thiết của Trình Điện Điện, "Thích
em ở điểm gì? Anh thích em thẳng thắn và... đáng yêu. Ai thích ai trước tiên?
Anh không biết em thích anh ở điểm nào nên chúng ta sẽ thảo luận câu này sau.
Còn kế hoạch sinh con, một năm hơi gấp, ba năm hơi lâu, hai năm là tuyệt
nhất."

Lần này đến phiên Trình Điện
Điện há hốc miệng kinh ngạc nhìn anh.

Quãng đường dài nửa tiếng
dường như qua nhanh hơn với các cuộc chuyện trò ríu rít giữa hai người. Trên
đường về nhà, bà Trình gọi cô hai lần, bà hỏi cô đã đi đến đâu.

Đến cuộc gọi thứ ba, Trình
Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương, "Mọi người đang canh giờ đốt pháo chào
đón?"

"Con thôi nói nhảm
đi." Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của ông Trình. Ông Trình
dặn dò Trình Điện Điện, "Điện Điện, con không được nói năng linh tinh.
Trong nhà, ba mẹ đã chuẩn bị xong xuôi. Con và thủ... Tiểu Hàn mau về đi."

Họ đã về gần tới nơi, chỉ cần
quẹo một khúc cua nữa là đến nhà. Trình Điện Điện vừa chỉ đường cho Hàn Ích
Dương vừa nói với ông Trình, "Mình làm thế này đi ba. Bây giờ ba nhắm
mắt, đếm ngược. Mười, chín,..."

"Con hồ đồ vừa
thôi!" Ông Trình la Trình Điện Điện.

Trình Điện Điện cúp điện
thoại. Hàn Ích Dương rẽ vào đường đến nhà Trình Điện Điện, "Nhà nào ở phía
trước hả em?"

"Nhà có cánh cổng lớn
màu đỏ sậm." Trình Điện Điện chỉ phía trước, Hàn Ích Dương gật đầu.

Trình Điện Điện ngắm gương
mặt nghiêm nghị mà không mất vẻ điển trai của thủ trưởng đại nhân, cô cười tủm
tỉm, "Anh hồi hộp không?"

Hàn Ích Dương cất giọng ôn
hòa, "Nói thật anh hơi hồi hộp."

Cũng mang tâm trạng hồi hộp
như Hàn Ích Dương chính là ông Trình. Ông căng thẳng đứng ngoài cổng nhìn chiếc
xe màu đen từ từ đến gần.

Ông Trình thật sự khẩn
trương. Ông chỉ là một đầu bếp trong quân ngũ, vả lại ông đã xuất ngũ từ lâu.
Nhưng xuất ngũ rồi có thể quên thân phận quân nhân của mình không?

Bà Trình quan sát ông xã đã
lâu không đứng ưỡn thẳng lưng của bà. Bà không nhịn được, nhắc nhở ông,
"Ông đang chuẩn bị gặp con rể, không phải gặp tư lệnh của ông!"

Ông Trình bước về phía chiếc
xe vừa ngừng lại.

Bàn tay cầm tay nắm cửa xe
hơi của Hàn Ích Dương bất giác co chặt. Ba vợ tương lai của anh đang nghiêm
nghị tiến lại gần anh. Hàn Ích Dương nghĩ thầm trong lòng hình như ba vợ không
dễ đối phó.

Trình Điện Điện mở cửa xe đi
xuống, cô chạy tới chỗ ông Trình. Cô nũng nịu ôm ông Trình, lắc lắc tay ông,
"Ba, con nhớ ba quá!"

Ông Trình ra vẻ lạnh lùng đẩy
con gái sang bên. Trình Điện Điện trợn mắt nhìn ba mình hừng hực khí thế, xoay
người chào Hàn Ích Dương theo kiểu quân đội.

Trình Điện Điện, “Ba à.”

Hàn Ích Dương, “…”

Lần đầu tiên trong đời, Hàn
Ích Dương cảm thấy được người khác cúi chào lại áp lực kinh khủng như vậy.

Hàn Ích Dương cũng chào ông
theo kiểu quân đội. Sau đó, anh lễ phép chào hỏi ông với tư cách là một người
con rể. Anh chìa tay với ông Trình, "Con chào bác. Con là Hàn Ích Dương,
bạn trai của Điện Điện. Con xin lỗi vì đến giờ mới chào hỏi bác."

Ông Trình ngơ ngác, lật đật
vươn hai tay túm chặt tay Hàn Ích Dương, "Vinh hạnh, vinh hạnh quá! Xin
hỏi thủ trưởng có hài lòng Điện Điện nhà chúng tôi không?"

Hài lòng…

Hàn Ích Dương cảm thấy một
tay không đúng phép, anh bèn dùng thêm một tay nữa bắt tay ông Trình.

Từ góc nhìn của Trình Điện
Điện, ông Trình đang nắm chặt không buông hai tay của thủ trưởng nhà cô. Một
người run run bắt lấy, còn một người phối hợp lắc theo...

Trình Điện Điện đột nhiên mất
hết mong chờ vào ba. Cô đi lại chỗ bà Trình, khoác tay bà, "Mẹ, trước khi
về con dặn rồi mà, sao ba còn như vậy?"

"Con không hiểu tính ba
con à? Lần trước, ông ấy mới chụp với thượng tá có một tấm hình bé cỏn con đã
làm quá phóng to lên treo ngoài phòng khách còn gì."

Trình Điện Điện chớp mắt, cô
đắc ý vô cùng, cô thủ thỉ với bà Trình, "Mẹ thấy thế nào? Con khiến ba mẹ
nở mày nở mặt chưa?"

"Rồi rồi, nở mặt rồi.
Con đừng vội hả hê, tối nay mẹ còn phải tra hỏi con thêm." Bà Trình tươi
cười đi đến chào đón Hàn Ích Dương, "Tiểu Dương hả con? Con chạy xe chắc
mệt lắm rồi. Con vào nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước đã."

Hàn Ích Dương vội vàng lấy
quà, "Con không biết bác thích gì nên con mua chung với Điện Điện."

"Con khách sáo
quá." Bà Trình cũng choáng váng chịu không nổi. Bà vỗ vai ông Trình, kêu
ông cùng bà đón con rể vào nhà.

Trình Điện Điện vào nhà
trước. Nhà cô có nuôi một con chó lông xù đáng yêu. Cô vào gọi nó, chưa đầy năm
giây, nó đã hưng phấn chạy đến cọ chân cô.

Trình Điện Điện cúi người
bồng nó lên. Vào lúc này, một giọng nói trong trẻo gọi cô, "Điện
Điện."

Trình Điện Điện đứng thẳng
người, nhìn Triệu Mẫn đeo tạp dề đứng trong nhà mình.

"Triệu Mẫn nghe nói con
dẫn Tiểu Dương về nên cố tình qua giúp nhà mình một tay." Bà Trình cười
nói.

Trình Điện Điện nhếch miệng
hờ hững với Triệu Mẫn. Cô tới cạnh Hàn Ích Dương ôm thắt lưng của anh, “Anh
thấy mẹ em tuyệt vời không? Mẹ em định làm cả Mãn Hán Toàn Tịch** chào đón
anh đấy." Cô vừa nói hết câu thì cảm thấy một bàn tay khác vòng ôm eo cô.
Trình Điện Điện nhướng mắt lên, Hàn Ích Dương cười hỏi cô, "Bạn em
à?"

**Mãn Hán Toàn Tịch: là
một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung
Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.

Báo cáo nội dung xấu