Con gái của biển cả - Chương 21 - 22 - 23

Chương 21: Khoảng cách

Khi ta tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.

Meredith đã bắt đầu xử lý vấn đề đồ ăn cho bữa sáng từ lâu rồi. Còn trong
lúc tới bên hồ nước rửa mặt thì ta lặng lẽ thăm dò Nymph hồ nước về tung tích
những người xung quanh đây, dù sao cô ta cũng quản lý khu vực này.

Bởi vì cần dùng phép thuật để duy trì biến hình, hơn nữa lại đang ở trên bờ
nên sức mạnh của ta đã tiêu hao không ít so với ban đầu. Sau khi trở lại vương
cung có thể phải về dưới biển một chuyến.

Naiades xuất hiện, có thể lòng vẫn còn sợ hãi vì sự đe dọa bất thiện của
ta hôm qua nên sau khi trả lời xong câu hỏi của ta liền vội vàng lặn xuống đáy
hồ.

Cô ta nói không có người lạ đi tới phụ cận. Xem ra quả thật đúng như dự
đoán, không biết ta và Meredith sẽ mặc kẹt ở đây đến bao giờ. Lúc đầu bị gấu đuổi
theo đã bỏ chạy không phân biệt phương hướng tới vách núi này, hơn nữa giờ đây
lại không có ngựa.

Nhưng ta lại không cảm thấy giận dữ hay sốt ruột - điều này rất lạ, dù sao
ta cũng biết tính kiên nhẫn của mình luôn rất kém, nhưng lúc này ta lại không
hề có ý nghĩ dùng phép thuật để đi khỏi đây hoặc để báo tin cho người khác. Nếu
làm như vậy thì chắc chắn sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc cứ ở đây chờ người
tới cứu viện.

Bên cạnh hồ nước xinh đẹp này, thời gian đã biến thành một thứ không quan
trọng, dường như đã dừng lại, lại dường như trôi qua rất nhanh.

Có lẽ đã hai ngày, hoặc ba ngày trôi qua, ai biết được?

Mấy ngày nay Meredith đảm nhiệm đa số công việc, gồm đi săn, nấu ăn, canh
gác, trực đêm. Ta hoàn toàn trở thành người rảnh rỗi, cùng lắm là làm vài việc
nhẹ nhàng như kiếm củi hay rửa thức ăn, bởi vì chỉ có những việc này thì hắn
mới không ngăn cản ta.

Mà trong lúc hắn xử lý thức ăn thì ta chỉ có thể ngồi ngẩn người bên cạnh.
Sau đó ta liền tìm cho chính mình một công việc, đưa dụng cụ hoặc lấy nước cho
hắn, thỉnh thoảng mở miệng chọc cho hắn nói chuyện. Đôi khi thành công, nhưng
đa số là thất bại.

Trừ phi ta yêu cầu rõ ràng như buổi tối ngày đầu tiên thì hắn mới chủ động
nói liên tục. Còn bình thường ta thật sự cảm thấy hắn còn không bằng hồ nước
hay vách núi bên cạnh - tốt xấu ta ném đá xuống hồ nước còn sẽ nghe thấy một
tiếng "tõm", hét vào vách núi còn nghe thấy có tiếng vang.

Có điều hắn lại không từ chối cử động đưa đồ vật gần giống như giúp đỡ của
ta. Trái lại, sau một hồi không tự nhiên lúc đầu, chúng ta dần dần phối hợp với
nhau tự nhiên và ăn ý hơn.

Loại yên lặng như bị bỏ quên ở một góc của thế giới này lại làm ta sinh ra
ý nghĩ kì lạ "nếu có thể cứ như thế này cũng không tồi". Nhưng theo
lý thuyết thì sau mấy trăm năm bị phong ấn ở rãnh biển tuyệt cảnh ta sẽ phải
cảm thấy rất chán ghét loại yên tĩnh này mới đúng - chẳng lẽ ta buồn tẻ đến mức
có một người thường làm bạn là đã có thể không để ý đến cô đơn sao?

Ta nhìn về phía Meredith, phát hiện trên trán hắn lấm tấm mồ hôi vì ngồi
gần đống lửa. Hành động nhanh hơn ý thức, ta lấy khăn tay ra theo trực giác,
đưa tới phía trán hắn.

Đến lúc hắn nắm được tay ta ta mới phản ứng lại.

"Ta, ta muốn, muốn giúp ngươi lau một chút. Mặc dù không có muối làm
gia vị thì thịt nướng rất khó ăn, nhưng, cũng không cần dùng phương thức này -
không, ý ta là, nếu mồ hôi rỏ xuống..." Ơ, đến cùng ta đang nói gì vậy? Mà
tại sao hắn vẫn còn chưa buông tay?

Khóe mắt hắn hình thành một đọ cong dễ coi, mang theo ý cười.

Trong tầm mắt, ta có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt hắn, thời gian như
đã dừng lại, hắn hơi áp sát tới gần...

Tiếng chó sủa vang lên xa xa.

Như hai con thú săn bị kinh động, ta và Meredith lập tức bỏ tay nhau ra.

Thời gian đang dừng lại lại bắt đầu chảy tiếp, mà cùng với tiếng huyên náo
từ xa đến gần, ta biết những người đi tìm chúng ta đã tới.

Eric đẹp trai thúc ngựa xuất hiện từ cánh rừng bên kia, nhìn thấy chúng ta,
trên gương mặt luôn luôn phong độ tự nhiên của hắn xuất hiện nụ cười cực độ
mừng rỡ và thả lỏng.

Con ngựa trắng muốt chạy tới bên này, ta và Meredith đứng dậy nghênh đón.
Vương tử nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, sau đó ôm chặt ta, ngoài dự liệu của ta!

Bất ngờ không kịp phòng, ta bị kéo vào một vòng tay mang hương thơm thoang
thoảng, "Monica, em không sao, đúng là tốt quá!" Ta nghe thấy giọng
nói ấm áp của vương tử.

Tim Eric đập rất nhanh, thậm chí hắn còn đặt lên trán ta một nụ hôn thoáng
qua như làn gió, rồi lại phát ra một tiếng thở dài, hai tay đang ôm ta hơi siết
chặt, mà ngoài sự kinh ngạc ta còn cảm thấy mất tự nhiên mà không hiểu tại sao.

Ta bị Eric bế lên con tuấn mã trắng như tuyết của hắn. Hắn cũng lên ngựa,
ôm ta, kể cho ta nghe lúc phát hiện xác con gấu hắn đã lo lắng như thế nào.

"Monica, Monica". Hắn khẽ gọi cái tên giả của ta, "Em bình
yên vô sự, đúng là ơn đức của trời cao".

Ta ậm ờ trả lời, quay lại nhìn qua vai vương tử về phía sau...

Chỉ nhìn thấy Meredith đang cung kính cúi đầu, ta không nhìn thấy đôi mắt
đen vừa rồi còn phản chiếu bóng dáng ta nữa.

Đúng vậy, tại sao ta lại quên nhỉ? Mặc dù từng người duy nhất bên cạnh ta,
mặc dù hắn đã cởi áo choàng và áo ngoài cho ta chống lạnh, nhưng trong mấy ngày
nay hắn vẫn lễ phép xưng hô ta là Điện hạ, mà không phải Monica, dù đã được ta
cho phép.

Trở lại hành cung, sau khi nghỉ ngơi một lát, đội ngũ đi săn vốn hỗn loạn
vì sự mất tích của ta liền lên đường trở lại vương thành.

Thỉnh thoảng Eric lại thúc ngựa đến bên cạnh cửa sổ xe ta ân cần hỏi han.
Dường như ánh mắt hắn không thể rời khỏi người ta dù chỉ là một khắc. Có điều
lại vẫn lễ phép nhã nhặn như cũ, chỉ có thêm một chút thân mật.

Ta dựa vào bên cửa sổ nói chuyện với vương tử anh tuấn, dáng vẻ mệt mỏi.
Mấy nữ quan cùng xe hưng phấn đến đỏ bừng mặt, khe khẽ bàn luận, dáng vẻ say mê
như đang xem một những vở kịch tình yêu lãng mạn làm ta thấy phiền chán.

Trong lơ đãng, ta đưa mắt tìm bóng dáng lặng lẽ kia trong đội ngũ. Không
lâu lắm ta đã tìm thấy người khoác áo choàng tối màu kia. Hắn vẫn cưỡi ngựa ô
như cũ, bảo vệ bên cạnh xe ngựa của ta.

Cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn kéo vành mũ xuống, hành lễ, rồi lại nhìn
xuống và kéo giãn khoảng cách.

Ta biết hắn không còn là người đàn ông lặng lẽ ngồi bên đống lửa kể cho ta
nghe về kiếp sống trẻ mồ côi đêm đó nữa.

Ý nghĩ này làm ta cảm thấy khó chịu. Ta không để ý đến lễ nghi và an ninh,
đứng lên vươn người ra ngoài của sổ xe khiến đám nữ quan sợ hãi kêu lên.

Eric vội vàng hơi hạ người xuống muốn đỡ lấy ta. Ta cầm khăn tay lau trán
hắn, dù không hề có mồ hôi mà chỉ có một chút bụi đường, rồi mỉm cười đáp lại
sự chăm sóc của hắn.

Như là được yêu mà sợ, vành tai vương tử lập tức đỏ bừng. Ta ném chiếc khăn
tay bằng lụa vào trong lòng hắn rồi chui vào trong xe ngồi xuống.

Khi đó ta liếc Meredith và con bé người cá trên xe ngựa phía sau một chút
để xác nhận bọn họ đều nhìn thấy màn này. Meredith vẫn tỏ ra cung kính như cũ,
nhưng Loreley lúc trước không ngừng nhìn chăm chú về phái chung ta thì lại
nhanh chóng rụt đầu vào trong xe. Có điều ta vẫn kịp nhìn thấy vẻ chờ mong trên
gương mặt xinh đẹp của cô ta lập tức biến thành đau thương mất mát.

Đúng là sảng khoái, ta nghĩ một cách tà ác. Hưởng thụ sự đau khổ của con bé
người cá khiến sự khó chịu ứ đọng trong lòng ta lập tức tiêu tan một nửa. Ngay
cả đám nữ quan vẫn đang cười khúc khích kia cũng có vẻ không còn đáng ghét như
trước nữa.

Tuy nhiên khi đó ta không biết là đến ban đêm cảm giác khó chịu đó lại một
lần nữa tới tìm ta, hơn nữa càng mãnh liệt hơn, hầu như đã chuyển hóa thành tức
giận.

 

Chương 22: Cầu hôn

Đêm.

Mặt sàn bằng đá cẩm thạch
bóng loáng đến mức có thể soi bóng người lúc này đang phản chiếu từng đôi giày
khiêu vũ và những tà váy đang xoay tròn trên đó.

Bữa tiệc xa hoa để chào đón
đội ngũ đi săn trở về. Mà chuyện ta và Meredith gặp gấu và những mạo hiểm trải
qua sau đó thì trở thành câu chuyện các phu nhân quý tộc yêu thích. Chuyện
không liên quan đến mình mà bọn họ vẫn không ngừng tìm hiểu với vẻ tò mò, để
rồi cuối cùng hoảng sợ cảm thán: "May là có tước sĩ Meredith trung thành
dũng cảm. Điện hạ, ngài không có việc gì, đúng là tốt quá!"

Ta chỉ có thể mỉm cười trả
lời: "Đúng vậy, nhờ có... tước sĩ Meredith trung thành. Thảo nào vương tử
điện hạ luôn ca ngợi anh ta là đệ nhất dũng sĩ của Austar..." Nhưng mà,
chỉ là vì trung thành sao? Thời khắc này, ta cảm thấy nụ cười trên mặt ta cứng
đờ.

 

Eric tới mời nhảy giải cứu ta
ra khỏi đám người. Vương tử dẫn ta đi vào sân nhảy, thấp giọng nói bên tai ta,
"Xin lỗi, vừa về cung lại phải tham gia vụ này, không để em nghỉ ngơi cho
đỡ mệt được".

Ta trả lời: "Không sao".

Lời nói chưa dứt hắn đã ôm ta xoay một vòng quay cây cột lớn, lúc này ta
nhìn thẳng ra ban công bên ngoài cánh cửa rộng mở.

Bước chân đang theo nhịp điệu chợt rối loạn, ta suýt nữa giẫm lên chân hắn.

"Làm sao thế? A, anh nghĩ là em mệt thật rồi. Hay là để anh đưa em về
trước, nhé!"

Ta yên lặng không trả lời, đến tận lúc vương tử lo lắng hỏi tại sao sắc
mặt ta kém như vậy ta mới hồi phục tinh thần lại.

"Không, không cần đâu, Eric. Em rất khỏe. Lát nữa em còn muốn hát cho
anh nghe". Ta nói như vừa hạ được quyết tâm.

Đúng vậy, từ lâu đã nên làm điều này rồi.

Giờ khắc này ta chỉ muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện này. Có lẽ còn muốn
điên cuồng đập phá đồ đạc nữa.

Qua lớp rèn cửa thấp thoáng vì làn gió đêm hây hẩy, ta nhìn thấy một bóng
lưng mặc váy trắng cúi đầu dựa vào lan can ban công. Một bóng dáng cao lớn trầm
lặng mà mấy ngày nay ta đã quá quen thuộc đứng bên cạnh bóng váy trắng kia, như
là đang thổ lộ gì đó với cô ta.

Có điều làm ta đau mắt nhất vẫn là trên vai cô ta đang khoác một chiếc áo
choàng tối màu kiểu nam.

Loreley và... Meredith!! Vì sao vẫn luôn luôn trầm lặng mà hắn lại nói
chuyện với cô ta bằng vẻ mặt như vậy?

Trong nháy mắt nhận ra hai người đó ta chỉ cảm thấy vù một tiếng, máu trong
người dồn hết lên đỉnh đầu, sự khó chịu vẫn còn đâu đó trong ngực ta lập tức
biến thành lửa giận ngập trời, đốt sạch mọi lý trí của ta!

Ta muốn hóa thành mãnh thú xông lên xé nát hai người này, nhưng bước chân
ta vừa động đã suýt nữa giẫm lên thứ gì đó, lúc này ta mới phát hiện Eric vẫn
đang ôm ta khiêu vũ, điều này kéo ta trở lại hiện thực.

Trong nhịp điệu lượn vòng cứng nhắc, ta cảm thấy không biết nên làm thế
nào.

Ta có lí do gì để giận dữ gào thét với họ? Hoặc nói, có cần phải làm như
thế không? Ta vốn rắp tâm báo thù, trong vài ngày bất ngờ mất tích cùng
Meredith tâm niệm này đã bị ta ném đi thật xa, Mà hình ảnh hai người đứng bên
nhau kia giống như là một bàn tay tát lên mặt ta, cười nhạo sự do dự từng xuất
hiện trong đầu ta đó.

Sau khi đọc nhật ký của con bé người cá không ngờ ta lại dao động! Bây giờ
ta hoàn toàn không muốn thừa nhận rằng con bé ngoan ngoãn đáng thương kia đã
từng gợi lên lòng thông cảm vốn đã không nhiều của mình.

Vì vậy, ta bắt đầu nghĩ lại mục đích lên bờ lúc đầu - ta cần hủy diệt con
gái của Ceto, làm cho nó triệt để hóa thành bong bóng. Nó đã ký khế ước phép
thuật, chỉ cần ta khẽ động nó sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Cho dù
bây giờ nó đổi ý thích người khác cũng không thể vãn hồi được.

Còn Meredith? Hừ, cùng lắm chỉ là một tên người hầu trung thành thôi! Ta
muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Mang tâm tình mãnh liệt như vậy, ta chỉ cảm thấy mặt đất mỗi một dấu chân
ta bước qua đều như bốc lên ngọn lửa hừng hực, đốt cháy máu trong người ta. Sau
khi điệu nhảy này chấm dứt ta khoác tay Eric đi tới cạnh chiếc piano trong góc
đại sảnh với tốc độ không cho hắn kịp từ chối.

Nhận được sự gợi ý của ta, các nhạc công trong dàn nhạc vội vàng thay đổi
bản nhạc.

Cùng với tiếng nhạc du dương, sau hàng trăm năm bị phong ấn ta lại một lần
nữa mở miệng ca hát, bằng giọng hát đã lâu không dùng đến - âm thanh tự nhiên
chỉ thuộc về con gái của biển.

Nghe tiếng hát, mọi người tụ tập tới gần như bị ma bắt, ánh mắt đờ đẫn, si
ngốc nhìn ta chằm chằm. Linh hồn họ bị tiếng ca lôi kéo nhấp nhô, bay lên không
trung, hạ xuống mặt đất - nếu như bây giờ dùng tiếng hát mê hoặc khiến bọn họ
chết đi thì có lẽ bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Khóe môi ta lộ ra một thoáng cười, nhìn đám quý tộc bình thường vẫn tự cho
mình siêu phàm này say mê trong mỗi thang âm, biến thành những con rối bị ta
giật dây. Thật muốn làm cho những người này cứ thế bị hủy diệt - vừa hát ta vừa
cố gắng kìm nén loại cảm giác kích động tàn khốc này.

Một bài hát đã kết thúc, bọn họ vẫn ngơ ngẩn như chưa hoàn hồn, sau một lúc
lặng im tiếng hoan hô ca ngợi nhiệt liệt mới vang lên.

Nhưng đối với ta những điều này đều không quan trọng, đối tượng chú ý của
ta chỉ có Eric. Hắn tỉnh táo lại từ trong trạng thái mơ màng, sau đó trên mặt
lộ vẻ mừng như điên.

Hắn đưa tay giữ vai ta, xoay người ta về phía hắn, "Là em! Monica! Em
chính là cô gái đã cứu anh đó, tiếng ca này anh không thể nhớ lầm được!"

"Đây là ân huệ thiên thần ban cho anh, ân nhân ta vẫn tìm vậy mà lại
chính là người anh vẫn vương vấn trong lòng!" Hắn xúc động đến mức lời nói
cũng trở nên không rõ ràng.

Sau đó ngoài dự liệu của ta và tất cả mọi người, vương tử quỳ một gối xuống
trước mặt ta.

Hắn dùng một loại ngữ khí và tư thế gần như thành kính, cầm bàn tay ta đặt
lên môi khẽ hôn.

"Công chúa điện hạ Monica cao quý, ta, Eric, vương tử vương quốc
Austar, thỉnh cầu ngài đồng ý cưới ta, trở thành vợ ta". Eric nói ra câu
này tựa như tuyên thệ, mọi người xung quanh không hề phát ra tiếng động nào,
tựa như đều đang nín thở.

Đây chính là kết quả ta cần.

Ta gật đầu.

Vương tử đứng lên, ôm ta vào lòng.

Ta đã không nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh nữa. Bởi vì anh mắt ta đã
lướt qua đám người nhìn về phía bóng dáng màu trắng đang yếu ớt bám vào cánh
cửa ở phía xa xa.

Nhưng bóng người bên người cô ta kia lại bất ngờ không đỡ cô ta - đôi mắt
màu đen của hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía này.

Không phải hắn rất có phong độ kỵ sĩ sao? Sao không đi săn sóc cô bé yếu
đuối kia đi? Ta hừ nhẹ khinh thường, dựa vào vòng tay ấm áp của vương tử.

Lần này, là ta dời ánh mắt trước.

 

Chương 23: Quyết đấu

“Điện hạ, hít sâu vào nào!”

Ta nghe lời, hít sâu, cảm
thấy tức ngực.

“Lần nữa”.

Lại hít sâu một hơi, ả hầu
gái cường tráng kéo chặt sợi dây phía sau chiếc áo lót bó eo, làm cho ta hầu
như muốn lập tức nôn ra tất cả những gì vừa ăn trước đó.

"Đủ rồi!" Còn cứ
thế này chắc ta sẽ bị ả siết đến chết ngạt mất! Ta vẫy tay cho thị nữ lui ra. Ả
nói với vẻ mặt không biết nên làm thế nào: "Điện hạ còn chưa thử lễ phục
mà? Thợ may lại vừa sửa chữa lại một chút".

"Vậy thì bảo ông ấy sửa
lại thân váy về độ rộng bình thường chứ không phải bắt ta phải bó eo đến chết
ngất rồi mới chui được vào trong đống vải vóc đó!"

Huống chi chẳng lẽ dáng người
ta còn không đủ hoàn mỹ sao? Lại còn bắt ta mặc cái áo bó eo đó vào, đúng là
cực hình!

Thị nữ và đám nữ quan vội
vàng trấn an tâm tình ta đang trở nên cáu kỉnh vô cùng vì chuyện hôn lễ rườm
rà. Bọn họ nói đây là mốt hiện nay, vị thợ may đó chính là người của nước láng
giềng vẫn luôn dẫn đầu trong phong cách thời trang các nước được Eric cố ý mời
tới may áo cưới cho ta.

Ta cau mày, chỉ có thể thở
dài bất đắc dĩ, để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.

Đang lúc một đám phụ nữ vừa
xoay quanh người sau khi ta đã mặc váy cưới vào vừa không ngừng tranh luận xem
phải sửa chữa đường viền hoa nơi nào đó như thế nào thì vương tử đến không thể
nghi ngờ là tin tức tốt nhất.

Eric đi vào với nụ cười tươi
rói, nhìn thấy ta hắn giật mình ngẩn ra một chút. Trên mặt là vẻ say mê và kinh
ngạc.

Hắn cầm tay ta lên hôn, nịnh
bợ: "Monica, em là cô dâu xinh đẹp nhất thế gian anh từng nhìn thấy! Anh
thật sự mong đám cưới đến sớm hơn!"

Ta ra vẻ nhõng nhẽo lườm hắn:
"Làm gì có ai tự diễn tự khen như anh cơ chứ! Lễ phục còn chưa may xong mà
đã khen thế rồi!"

Hình như vương tử rất hưởng
thụ vẻ làm nũng này của ta. Có lẽ để chứng minh câu nịnh bợ của mình là rất
đáng tin, hắn còn cố ý hỏi đám thị nữ, nữ quan và các phu nhân đang trù bị hôn
lễ xung quanh xem hắn nói có đúng không. Mà những người được hắn hỏi này làm
sao dám phản bác hắn trước mặt cả ta và hắn chứ?

Vì vậy, sau khi mọi người đều
tỏ ra đồng ý vương tử liền nhìn ta kiêu ngạo như một em bé chờ đợi được người
lớn khen ngợi, hay như đang mong chờ ta cho kẹo ăn vậy. Ta cười khẽ, dùng mu
bàn tay che miệng, nói: "Không, còn có người ngài chưa hỏi! Nếu ngay cả
tước sĩ Meredith ít nói nhất cũng đồng ý với lời nói của ngài thì ta mới chấp
nhận lời khen tặng này".

Nghe thấy yêu cầu vô vị này
của ta, Eric lập tức đẩy đám người ra, tìm thấy Meredith đứng khuất phía sau
một đám người hầu, kéo hắn đến trước mặt ta, tươi cười nói với hắn: "Anh
em của ta, bạn xem, cô dâu của ta có phải cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới
không?"

Ta hơi nghiêng đầu, như cười
như không nhìn Meredith.

Vẻ mặt hắn rất khó hình dung,
mất tự nhiên như đã bị đông cứng, chỉ ngơ ngác nhìn ta chằm chằm. Trong đôi mắt
đen đó lại không thấy còn có ánh sáng lấp lánh như trước nữa. Hắn chỉ yên lặng,
không trả lời.

Thời gian yên tĩnh này quá
dài, khung cảnh như mặt hồ đã bị đóng băng, lạnh lẽo và cứng nhắc. Ta hầu như
có thể nhìn thấy những người xung quanh đều hóa thành tượng đá, bị đập vỡ từng
mảnh rơi xuống.

Mà nụ cười vui vẻ trên mặt
vương tử thì chuyển thành nghi hoặc.

Ta mở miệng đánh vỡ yên lặng,
"Eric, anh xem, ta đã nói là anh sai mà. Ta hiển nhiên không phải cô dâu
xinh đẹp nhất. Đối với Meredith thì cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới có lẽ
phải là cô gái anh ấy sẽ cưới?"

Lúc này những người xung
quanh mới như vừa sống lại, cười ha ha trêu ghẹo Meredith bằng những lời lẽ dí
dỏm.

Có điều, lúc này lại có tiếng
huyên náo vang lên ngoài sảnh.

Tất cả mọi người đều nhìn ra
cửa, chỉ thấy một bóng dáng mảnh mai xông vào phòng ta, phía sau là hai cô hầu
gái lớn tiếng ồn ào, "Tiểu thư! Ngài vừa mới tỉnh lại, xin đừng chạy lung
tung như vậy. Ngài cần tìm vương tử điện hạ thì chúng tôi sai người đi thông
báo là được rồi mà".

Ha ha, thì ra là con bé người cá. Cục diện đã định, cô ta còn muốn vùng vẫy
như thế nào nữa?

Cô ta chạy vội tới trước mặt chúng ta, nhưng còn cách năm bước thì đã bị
ngăn cản lại. Nhìn thấy chiếc váy trắng trên người ta, cô ta sững lại như không
dám tin, sau đó nước mắt liền rơi xuống đất tí tách.

Không ai nói gì vì tất cả đều bị hình ảnh kì lạ này làm kinh sợ, có điều ta
cho rằng nhất định trong lòng bọn họ đều đang hò hét điên cuồng. Một giây sau
cảnh tượng này sẽ trở thành tin tức lá cải truyền khắp trong miệng tất cả các
phu nhân quý tộc cũng như đám nô bộc. Tình cũ duyên mới quyết đấu, đúng là một
chủ đề hấp dẫn.

Đương nhiên, cho dù là trong câu chuyện ngồi lê mách lẻo thì ta cũng phải
là người chiến thắng!

Vì vậy, ta co người áp vào Eric, câu trả lời của hắn là đưa tay ôm eo ta,
thể hiện lập trường rất rõ ràng.

Loreley nhìn Eric, trong mắt và trên mặt đều lộ vẻ tủi thân và đau đớn, còn
có cả tình yêu có thể bất chấp tất cả nữa. Nhưng khi cô ta quay sang nhìn về
phía ta thì lại chỉ còn sự căm hận sâu sắc và không cam lòng khi người mình yêu
bị cướp mất.

Rốt cục chuyện này cũng đã đến rồi sao? Rốt cục ngươi đã cảm nhận được loại
dục vọng tà ác muốn cắn nát xé tan đối phương này rồi sao? Cô bé xinh đẹp và
đơn thuần ạ, ta cũng từng bị loại cảm giác này hành hạ! Ta thỏa mãn như đang
thưởng thức kiệt tác do chính mình làm ra.

Con bé người cá lắc đầu, hai bàn tay nhanh chóng ra hiệu bằng thủ ngữ, cặp
môi bình thường màu phấn hồng lúc này trắng xanh đến mức đáng sợ, há ra khép
lại nhưng lại không phát ra âm thanh. Hành động của cô ta run rẩy lộn xộn nhưng
cực kì nhanh chóng, có thể thấy sự hỗn loạn trong suy nghĩ và sự vội vàng trong
nội tâm.

Eric đọc thủ ngữ của cô ta, trong số những người ở đây chỉ có hắn từng học
thứ này: "Cái gì? Em nói, Monica không phải người cứu anh? Em bảo anh
không được nhận nhầm?"

Vương tử rõ ràng hàm ý cô ta cần biểu đạt, nhưng bất ngờ lại bật cười nhẹ
nhàng.

"Cô bé ngốc nghếch, cho dù Monica không phải người đã cứu anh thì có
thể anh sẽ không lập tức xúc động đến mức cầu hôn tại chỗ như vậy, nhưng sau
vài ngày anh cũng sẽ đưa ra quyết định này. Điều này là hoàn toàn chính xác, cô
ấy chính là người bạn đời anh vẫn tìm kiếm, anh và cô ấy sẽ là một đôi hạnh
phúc nhất. Em sẽ chúc phúc cho bọn anh chứ? Anh luôn coi em như em gái. Có lẽ
thái độ của anh trước đây đã làm cho em hiểu lầm, bây giờ anh chân thành xin
lỗi và mong em tha thứ. Nếu như em gặp được người em thật sự yêu thì em sẽ hiểu
được sự khác biệt này, giống như khi anh gặp được Monica".

Những lời nói này của Eric đã đập tan chút hi vọng còn sót lại của Loreley.
Cô ta lại làm vài kí hiệu, có điều tư thế đó giống như một cánh bướm xinh đẹp
đang vùng vẫy hấp hối.

"m thanh... của...
Monica không... phải..." Vương tử cau mày đọc theo, vẻ mặt khó hiểu. Hắn
tỏ ra thông cảm, "Có phải em bị ốm rồi không? Đã bảo hầu gái gọi thầy
thuốc chưa?"

Ta lại hiểu ý con bé người
cá, chắc là tối qua cô ta nghe thấy ta hát, nhận ra đó là âm thanh của cô ta
trước kia. Chuyện cười! Ngươi có thể khống chế được âm thanh của tự nhiên thuộc
về con gái của biển sao? Đồ vật cướp đoạt được bị chủ nhân cũ thu hồi mà còn
khóc lóc kể lể như người bị hại? Ngươi cứ khóc đi, không có ai hiểu ý ngươi
đâu, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy con bé câm nhà ngươi đang điên khùng, ngay cả Eric
ngươi yêu cũng sẽ không hiểu.

Con bé người cá vốn đang nhìn
Eric với vẻ chờ đợi yếu ớt, sau khi nghe thấy câu hỏi lo lắng của vương tử liền
như đột nhiên mất động lực. Tất cả mọi ánh sáng trong mắt nó đều chợt tắt, kể
cả là tủi thân, đau đớn, yêu thương hay thậm chí là căm hận hay không cam lòng
cũng đều không còn nữa. Đôi mắt màu xám lập tức trống rỗng, đờ đẫn đến mức đáng
sợ.

Cô ta nhìn Eric, nhìn ta,
toàn thân toát ra một vẻ tiêu điều xơ xác như sắp chết. Sau đó cô ta bị mấy nữ
phục vụ vội vàng chạy tới nửa nâng nửa kéo ra ngoài.

Nhìn bóng lưng yếu ớt bệnh
trạng của Loreley, Eric thở dài, ôm ta một chút đồng thời biểu thị xin lỗi.

Tiếng thở dài cuối cùng
Loreley phát ra như làm ta bị mê hoặc, làm cho ta không tập trung được. Ta nhìn
cô ta hầu như bị che khuất phía trước mấy nữ phục vụ, trước ngực chợt cảm thấy
dồn nén, gần như không thở nổi. Đáng chết! Nhất định là tại cái yếm thắt chặt
quá...

Quay đầu nhìn về phía
Meredith phía sau đám người, nhìn thẳng vào mắt hắn, phát hiện tâm tình ẩn chứa
trong đó - gọi là tuyệt vọng - dù không dễ đọc hiểu như trong mắt con bé người
cá nhưng cũng không khác nhau là mấy, ít nhất cũng làm cho ta phải nguyền rủa
cái yếm bị bó quá chặt.

Ta quay đầu, nhắm mắt lại.

Cục diện đã định, không thể
sửa đổi.

Báo cáo nội dung xấu