Con gái của biển cả - Chương 26 - 27
Chương 26: Ngoại truyện (2): Meredith
Tất cả những gì ta có chỉ là
một cái tên: Meredith. À, còn cả một đồng tiền vàng đeo trên cổ từ nhỏ, trên
đồng tiền có một cái lỗ, bình thường ta vẫn luôn đeo nó trước ngực như một tấm
bùa hộ thân.
Cho dù có đói đến mấy ta cũng
chưa từng nghĩ đến chuyện dùng đồng tiền này để đổi bánh mì ăn, ta luôn cảm
thấy đó có lẽ là ai đó đã đeo vào cho ta, mặc dù ta không biết là ai, có thể là
người thân của mình.
Từ khi ta bắt đầu nhớ được
thì ta đã sống cuộc đời phiêu bạt, đã làm mọi việc vì sinh tồn.
Ngày đó, ở bến tàu, ta đã sắp
ngất xỉu vì nhịn đói ba ngày liền. Vì cái dạ dày quặn thắt vì đói, ta đã nhắm
đến một người có tiền - bên người hắn không có đám đông hộ vệ, lại còn nghênh
ngang đeo ví tiền bên hông, hắn nhìn đông nhìn tây như chưa bao giờ tới bến tàu
này.
Nếu như thành công thì ta
nhất định phải đi mua một đống bánh mì ăn cho sướng miệng. Mang ý nghĩ như vậy,
ta chạy qua, va phải con dê béo đó, đắc thủ.
Đáng tiếc là còn chưa kịp mua
đồ ăn ta đã bị chặn lại. Một đống hộ vệ của người đó ngụy trang thành người
bình thường chạy ra chặn đường ta lại, ta bị bọn họ kéo vào ngõ tối, đánh cho
một trận lên bờ xuống ruộng.
Máu tươi che kín hai mắt, cái
gì cũng không nhìn thấy, ta chỉ thấy toàn thân đau đớn, có lẽ cách cái chết
không còn xa. Có điều khi một bàn tay đầy lông đưa đến cổ ta định giật đồng
tiền vàng trên cổ ta xuống thì ta lập tức bảo vệ nó theo trực giác, sau đó há
mồm cắn tới. Ta nghe thấy một tiếng kêu thảm, mùi máu tươi tràn ngập miệng mũi.
Thật sự là quá đói nên ta liền nuốt dòng chất lỏng mằn mặn và nóng bỏng đó
xuống.
Lại mấy cú đá liên tiếp vào
người, nhưng khớp hàm ta vẫn không buông lỏng.
Trong lúc ồn ào đó, ta nghe
thấy một âm thanh tôn quý: "Mang thằng nhóc này về. Một thằng dã man, huấn
luyện được thì sẽ thành một thanh kiếm tốt".
Sau đó ta ngất xỉu, lúc tỉnh
lại thì đang ở trong vương cung.
Thì ra người có tiền mà ta
chọn làm mục tiêu hôm đó lại là thái tử cải trang vi hành. Ông ấy đã cho ta một
cuộc đời mới.
Ngày qua ngày, cùng với những
bài học và chương trình huấn luyện, từ một thằng nhóc hoang dại đầu đường ta đã
trở thành thị vệ và thư đồng đạt tiêu chuẩn của vương tử điện hạ. Đương nhiên
trong quá trình này ta đã phải đối mặt với không ít khinh bỉ và gây khó dễ,
nhưng ít nhất ở trong vương cung ta cũng được ăn no, thậm chí sau khi có công
bảo vệ vương tử điện hạ trong lần ám sát nọ ta còn được thụ phong tước vị.
Đối với kẻ có thân phận thấp
hèn như ta thì đây thật sự là điều khó mà tưởng tượng được.
Đương nhiên ta cũng biết
những người khác thảo luận thế nào. Ở trong vương cung mặc dù mọi người không
tranh đoạt đồ ăn như đám lang thang ngoài đường nhưng họ lại tranh giành thứ
khác.
Cho nên, khi nhìn thấy cô bé
không biết nói kia ta hầu như có thể đoán được kết cục của cô ấy.
Quá mức xinh đẹp, nhưng lại
yếu đuối, khó mà sinh tồn. Mềm mại như nước, nhất định phải có thùng chứa, một
khi thùng vỡ thì lập tức sẽ tung tóe tản mát khắp nơi.
Nhưng có vẻ điện hạ đã yêu
đóa hoa mảnh mai đó. Thậm chí anh ấy còn âm thầm lập kế hoạch dùng những hứa
hẹn ưu đãi thuế phú để đổi lấy sự ủng hộ của các đại quý tộc có thế lực đối với
hôn sự. Ta không đồng ý, nhưng ta vẫn bôn ba để thực hiện mệnh lệnh của anh ta.
Đến tận lúc vị công chúa đó
xuất hiện.
Loại hình hoàn toàn không
giống nhau, có học thức, có giáo dục hoàn mỹ, diễm lệ vô song, như một ngọn lửa
thiêu rụi tất cả, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Ta biết vương tử điện hạ đã
bị mê hoặc. Ngay cả ta cũng bất giác chú ý đến cô ấy.
Bởi vì lần đầu nhìn thấy cô
ấy, cặp mắt màu lam lộ ra sau chiếc quạt gấp đã khiến ta chú ý, ta cảm thấy
ngạc nhiên vì lần đầu tiên có một người phụ nữ không cảm thấy sợ hãi khi nhìn
thấy khuôn mặt đáng sợ của ta.
Cho nên, ta không hề cảm thấy
khí chịu khi phải đảm nhiệm chức trách bảo vệ cô ấy.
Nhưng ta dần phát hiện cô ấy
còn có một mặt khác.
Trước mặt mọi người, cô ấy tỏ
ra điềm đạm, nhã nhặn, nhưng trước mặt cô bé kia cô ấy lại tỏ ra ác độc đến
đáng sợ.
Nếu là bình thường thì ta
nhất định sẽ cho rằng đây là sự ghen ghét giữa những người phụ nữ. Nhưng cô ấy
làm như vậy thì ta lại cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì rõ ràng là cô ấy có ưu thế áp
đảo, huống hồ xem cách đối đãi hạ nhân của cô ấy hàng ngày có thể thấy cô ấy
hoàn toàn không khó tính và xấu xa như những quý tộc hoàng thất khác.
Có điều ta còn chưa kịp suy
nghĩ cô ấy đã bất ngờ hôn ta. Đó là một nụ hôn nóng bỏng tràn đầy dư vị. Có lẽ
chỉ là vì hứng thú nhất thời, như các phu nhân khác tầm hoan với đám thị vệ
cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Từ trước đến nay khuôn mặt đáng sợ của ta
đã giúp ta không cần phải đối mặt với loại chuyện này, không ngờ cuối cùng
chuyện này vẫn xảy ra, mà đối phương là một công chúa.
Ta phát hiện mình bỗng nhiên
muốn tìm hiểu rõ nhất cử nhất động của cô ấy. Ta nhớ lại gương mặt cô ấy, rồi
chợt phát hiện khi nhìn nghiêng thì gương mặt cô ấy lại rất giống với chân dung
người phụ nữ trên đồng tiền vàng đeo trên cổ mình - không biết là nữ vương của
đất nước nào.
Đó là những đường nét cực kì
xinh đẹp.
Chỉ có điều không thể thuộc
về ta.
Khi ta nhìn thấy vương tử
điện hạ đẹp trai đặt một nụ hôn lên trán cô ấy ở dưới lều hoa, cảnh này đẹp đến
mức một kẻ không hề biết thưởng thức nghệ thuật như ta cũng rõ ràng: Bọn họ
xứng đôi biết bao, mà cô bé yếu đuối không biết nói kia thì nhất định sẽ bị tổn
thương.
Cô ấy cao quý, xinh đẹp, kiêu
ngạo, kiên cường.
Sau khi uống say, cô ấy lại
khóc như một em bé.
Sự đau khổ cô ấy thể hiện ra
khi đó khiến trái tim ta như bị chém một dao. Cô ấy đã bị phản bội sao? Hel là
ai? Vì sao lúc cô ấy tuyệt vọng thì chủ nhân của cái tên cô ấy gọi đó lại không
ở bên?
Ta bế cô ấy về phòng cô ấy.
May là hầu gái của cô ấy cũng quen biết ta, hơn nữa nó cũng không phải một đứa
lắm miệng. Cô bé hầu gái đưa tay định đỡ lấy cô ấy nhưng ta đã tránh ra đi
thẳng vào phòng trong.
Đặt cô ấy xuống giường, kéo
chăn đắp cho cô ấy, ta chợt cảm thấy việc này rất quen thuộc. Nhưng hành động
như thế này sẽ không thể lặp lại lần nữa, điều này không hợp lễ nghi. Có lẽ, cả
đời này chỉ có một lần như vậy.
Nhưng ta sẽ bảo vệ cô ấy. Nếu
cô ấy trở thành vương tử phi thì cũng sẽ là đối tượng để ta phục vụ suốt đời.
Lúc đi săn, ta vẫn luôn chú ý
đến an nguy của cô ấy. Ta phát hiện cũng có chuyện cô ấy không giỏi, đó là cưỡi
ngựa. Bộ dáng bất an nhích tới nhích lui trên yên ngựa đó tỏ ra kém rất nhiều
so với vẻ ung dung tự nhiên thường ngày. Có điều trong ánh mắt ta, bóng dáng cô
ấy bỗng nhiên hoàn toàn biến mất.
Sao có thể như vậy được? Rõ
ràng ta vẫn chú ý đến cô ấy!
Ta bắt đầu tìm tung tích cô
ấy, dù sao ở đây cũng là trong rừng, huống hồ còn có thể có gấu.
Lúc tìm được cô ấy, tình hình
làm cho ta kinh hãi, máu trong người ta gần như đông lại. Ta giương cung bắn
tên theo trực giác, sau đó cưỡi ngựa chạy về phía cô ấy.
Trong lúc bối rối ta chỉ có
thể kéo cô ấy lên trên lưng ngựa, nhưng vì không phân biệt rõ phương hướng nên
ta và cô ấy đã rơi vào tuyệt cảnh.
Ta đưa dây cương cho cô ấy,
trong lòng tính toán xem mình có thể giữ chân con dã thú này được bao lâu.
Nhưng cô ấy vẫn còn lải nhải nói, dường như không hề hiểu rõ tình cảnh của bọn
ta đang nguy hiểm thế nào.
Sẽ phải chết sao? Không quan
tâm, quan trọng nhất là bảo vệ được cô ấy. Nếu ta có thể cầm cự một hồi thì cô
ấy sẽ chạy thoát được.
Nhưng ta không ngờ được cô ấy
lại làm như thế. Nghe thấy tiếng ngựa hí chạy đi, ta tưởng rằng cô ấy đã rời xa
nguy hiểm, không ngờ, đến khi ta phản ứng lại thì cả ta và cô ấy đã ở trong
trạng thái mất trọng lượng.
Ta cố gắng bảo vệ cô ấy trong
lòng. Nếu như ta rơi xuống đất trước thì ít nhất cô ấy còn có một tia hi vọng.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện cả
hai người lại đều không chết. Ngữ khí châm chọc của cô ấy làm cho ta rất muốn
cười. Còn sống, vậy là tốt.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ ở bên
cạnh cô ấy như thế này, ta không giỏi ăn nói, nhưng nghe cô ấy nói chuyện ta
cảm thấy rất vui. Có điều, ta không nhịn được hỏi vì sao cô ấy không chạy trốn,
câu trả lời của cô ấy lại làm ta cảm thấy giận dữ.
Ta giận dữ vì cô ấy không
chạy trốn là vì cứu ta. Nếu như cô ấy chạy trốn, cho dù chết dưới tay gấu ta
cũng vẫn làm tròn trách nhiệm và thực hiện được lời thề đối với chính mình.
Không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy, tất nhiên với điều kiện cô ấy
chỉ là một người phụ nữ thông thường.
Đúng vậy, những điểm kì lạ ta
phát hiện trước đó khiến ta nhận ra có thể cô ấy là người có dị năng. Không
phải công chúa nào cũng có sức mạnh kéo một người đàn ông từ dưới đất lên trên
ngựa. Có lẽ trong thời khắc nguy cấp đúng là sức mạnh của con người sẽ được
phát huy mạnh mẽ, nhưng thái độ lạnh nhạt trước nguy hiểm của cô ấy khiến ta
nghiêng về giả thiết dị năng hơn.
Nhưng vậy thì sao? Nhìn gương
mặt cô ấy, ta biết mình vẫn sẽ thực hiện chức trách bảo vệ cô ấy.
Cô ấy hỏi ta có thích cô gái
nào hay không, ta chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô ấy.
Ta có, nhưng ta vĩnh viễn
không thể để cô ấy biết. Mà thứ ta có thể hiến dâng chỉ có sự bảo vệ tận tâm mà
thôi.
Cô ấy cho phép ta gọi thẳng
tên cô ấy, nhưng ta không dám gọi. Ta sợ một khi gọi tên cô ấy thì ta sẽ không
thể thay đổi lại cách xưng hô nữa. Mà cuối cùng thì bọn ta vẫn sẽ phải trở lại
vương cung, ở đó ta chỉ có thể xưng hô cô ấy là điện hạ.
Vương tử quả nhiên tìm được
bọn ta, đó là ba ngày sau. Ta nhớ kĩ những gì cô ấy nói trong ba ngày này, ta
khắc ghi gương mặt cô ấy trong lòng.
Bởi vì cô ấy mất tích nên
vương tử điện hạ đã phát hiện tình cảm của mình với cô ấy. Qua hành động của
vương tử ta có thể nhận thấy điều này, dù sao ta và vương tử cũng lớn lên cùng
nhau từ nhỏ, cho nên ta biết, thời gian cử hành hôn lễ của bọn họ sẽ không còn
xa.
Từ khoảng cách mấy thân ngựa,
ta thi lễ với cô ấy một cách rất tiêu chuẩn, giống như một thị vệ tận chức tận
trách nhất.
Cô ấy lau mồ hôi giúp vương
tử điện hạ, hai người vẫn xứng đôi như cũ.
Trong tiệc tối, ta đứng giữa
đám người nhìn cô ấy, lúc này vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người. Ngay cả khi
mệt mỏi cô ấy vẫn thu hút được ánh mặt của tất cả bọn họ. Ta biết mình không
thể tiếp tục như vậy, ba ngày chung sống vừa qua đã là ân huệ của trời cao rồi.
Vì vậy, ta lặng lẽ tìm một
góc yên tĩnh, dự định ôn lại thời gian ba ngày vừa rồi một lần nữa, xem như là
một lần buông thả cuối cùng. Nhưng lúc bước ra ban công ta lại thấy một bóng
lưng, bờ vai người đó đang rung lên theo tiếng khóc nức nở.
Ta biết vì sao cô ấy khóc,
lúc tiệc tối bắt đầu cô ấy đã bị một đám phụ nữ không có ý tốt vây quanh, một
chén rượu đỏ tươi như máu bị cố ý hắt lên người cô ấy, làm ố bẩn vạt váy trắng
tinh đó.
Sau đó cô gái này đã yên tĩnh
rời khỏi đó, thì ra là đến đây đứng khóc. Nếu là cô ấy thì nhất định sẽ không
khóc đúng không? Ta nghĩ rằng nhất định cô ấy sẽ cao ngạo cầm lấy một chén rượu
khác rồi đổ lên đầu người làm vương rượu lên váy mình, với khóe môi nhếch lên
kiêu ngạo.
Ta đang muốn rời khỏi thì cô
bé đó lại quay đầu lại nhìn thấy ta. Đôi mắt màu xám nhạt của cô ấy lấp loáng
nước, gió đêm làm cô ấy run rẩy.
Ta chỉ có thể khó xử cởi áo
choàng đưa cho cô ấy, vì dưới roi vọt của giáo viên năm đó, lễ nghi và phong độ
sớm đã xâm nhập vào tận cốt tủy. Huống chi khi vương tử điện hạ làm sai thì
người ăn đòn của giáo viên lễ nghi cũng vẫn là ta, vì vậy ta tự nhiên không thể
quên được.
Cô ấy nhận lấy rồi khoác lên
người, gật đầu biểu thị cảm ơn rồi dịch sang bên cạnh, tỏ ý mời ta đi tới bên
người mình.
Được một phụ nữ mời, đương
nhiên ta chỉ có thể nhận lời. Đi tới vị trí bên cạnh cô ấy, ta phát hiện từ đây
có thể nhìn thấy mặt biển xa xa.
Cô bé đó đột nhiên viết chữ
lên trên lan can, cô ấy viết rất chậm nhưng không sai chữ nào.
Cô ta hỏi ta: "Anh có thích ai không?"
Nhìn cô ấy, ta gật đầu.
Dường như cảm thấy hài lòng, cô ấy tiếp tục viết: "Tôi cũng có. Tôi sẽ
vẫn thích anh ấy, vẫn sẽ".
Ta hơi kinh ngạc nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy vẫn còn nước mắt, nhưng lại
nhìn ta rất kiên định. Lần đầu tiên ta cảm thấy, có lẽ cô gái này không hoàn
toàn yếu đuối. Có lẽ, cô ấy cũng có thứ phải giữ vững.
Ánh mắt cô ấy nhìn về phía mặt biển xa xôi. Không nói gì, đương nhiên, cô
ấy cũng không thể nói được.
Rất lâu sau, cô ấy lại viết tiếp: "Có thể nói cho tôi nghe không,
người anh thích là một cô gái như thế nào?"
Câu này tương đối dài, cô ấy viết sai vài chỗ nên ta phải đọc kĩ một hồi
mới hiểu được.
Cô ấy cười khổ, chỉ cổ họng mình, rồi viết tiếp: "Đương nhiên, tôi sẽ
không nói với ai đâu".
Ta khẽ cười, chậm rãi mở miệng. Ta nói: "Tôi thích một cô gái, nhưng
tôi vĩnh viễn không thể để cô ấy biết. Mà thứ tôi có khả năng hiến dâng bất quá
chỉ là sự bảo vệ tận tâm mà thôi".
Chương 27: Hôn lễ
Ta chưa bao giờ cảm thấy chột dạ như lúc này.
Đứng trước thánh đàn, nhìn lão già râu bạc trước mặt đang nói lải nhải,
nhưng ta lại không nghe được chữ nào. Trong đầu ta tính đến chuyện trốn chạy
nhưng rồi lại cười nhạo sự không thực tế của chính mình.
Tà váy dày và nặng kéo dài mười thước đó, cho dù có người hầu nâng giúp,
vẫn kéo trọng tâm thân thể ta lệch về sau khiến ta lúc nào cũng phải duy trì
thăng bằng. Ta cảm thấy mình không phải cô dâu xinh đẹp khoác váy lụa trắng mà
là một con ngựa kéo xe.
Người ta nghĩ ra loại váy cưới dày nặng như vậy có phải là để đề phòng
trường hợp cô dâu xoay người bỏ chạy mất?
Kỳ thực đã đến nước này, lẽ ra ta không nên còn có những ý nghĩ kì lạ này
nữa mới đúng.
Vừa rồi sau khi đi vào cổng thánh đường, ta nhìn thấy rất nhiều quý tộc
đứng dày đặc hai bên tấm thảm đỏ. Lụa trắng che khuất tầm mắt nhưng ta vẫn bất
giác đưa mắt tìm kiếm.
Tìm cái gì? Ta còn có cái gì phải do dự?
Nhưng đột nhiên ta rất muốn nhìn thấy đôi mắt màu đen đó một lần nữa.
Eric bên cạnh đột nhiên cầm tay ta. Phục hồi lại tinh thần, ta phát hiện
tâm trạng không yên của mình đã khiến mọi người thảo luận. Hoặc cũng có thể vì
phải chờ đợi quá lâu, tóm lại là mọi người đang thì thầm bàn tán gì đó.
Vị Đại tế ti mặc lễ phục màu đỏ sậm khó xử hắng giọng, nhắc lại lời thề kết
hôn một lần nữa, hỏi ta có đồng ý trở thành vợ Eric hay không.
"Tôi đồng ý". Ta nói ra lời này. Mặc dù một giới luật thiên thần
nhấn mạnh với các tín đồ là việc bịa đặt trước Tế đàn sẽ bị trừng phạt, nhưng
đối tượng của giới luật này chắc không bao gồm thần tộc...
Trong lúc ta đang suy nghĩ miên man, một cây bút lông được nhét vào trong
tay ta. Eric bên cạnh đã nhanh chóng kí đầy đủ họ tên vào góc tờ hôn thư bằng
lụa có đóng dấu biểu tượng vương thất phức tạp đó.
Đến lượt ta kí tên mình bên cạnh tên hắn.
Ta đang đinh viết cái tên giả Monica vào đó, nhưng lúc chấm mực ta lại
không cẩn thận làm đổ lọ mực đặt bên cạnh.
Vị quan đứng bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ, bàn tay dính đầy mực. Mặc dù ta
tránh rất nhanh, không để mực bắn vào tay áo nhưng vẫn có một vết mực bắn lên
vị trí bên cạnh chỗ kí tên của ta trên hôn thư.
Vết bẩn đó nhìn rất vướng mắt, nhưng ta vẫn ký tên Monica lên chỗ trống bên
cạnh.
May là ta không phải Monica
thật sự. Để ý tới sắc mặt quái dị của mọi người xung quanh, ta nghĩ đây có lẽ
không phải một điềm báo tốt cho một việc vui như thế này.
Đại tế ti cầm lấy hôn thư,
tuyên bố chúng ta kết làm vợ chồng. Ta và Eric cùng nhau đi ra bên ngoài, trên
đường đi tiếp nhận sự chúc mừng của tất cả mọi quý tộc. Bọn họ nhiệt tình tung
gạo trắng và hoa tươi lên đón tân lang tân nương, nhưng thân là nhân vật chính,
ta lại nghĩ đến đôi mắt của Meredith vì nó cũng đen như vết mực vừa rồi.
Có lẽ hắn đang đứng nhìn ở
một góc nào đó, có điều ta đã xóa bỏ trí nhớ của hắn. Ta đã xóa bỏ đoạn hắn
nhìn thấy Bảo Bảo biến thân trên bãi biển và đoạn chính miệng hắn nói rõ sự
hoài nghi của mình với ta.
Không thể không nói, hắn đúng
là một người nhạy cảm. Có lẽ ta nên xóa bỏ tất cả, kể cả những gì xảy ra trong
ba ngày sau khi gặp gấu đó.
Lần sau gặp hắn mình sẽ làm
như vậy - ta tự nói với mình.
Cùng với đám người đi theo
phía sau, cuối cùng ta cũng đi ra thánh đường hùng vĩ làm người ta cảm thấy
ngạt thở đó. Ngoài cửa lớn, dưới mấy trăm bậc thang màu trắng, một chiếc xe
ngựa xa hoa được trang trí với đầy hoa tươi đã đỗ sẵn, trước sau đều có đội
nghi lễ xếp hàng thật dài. Chúng ta sẽ đi xe ngựa lên tàu, cùng hạm đội tới
thăm nước láng giềng, đồng thời cũng là chuyến lữ hành trăng mật.
Ta để chồng mình đỡ lên xe
ngựa, hắn đang vui vẻ tràn trề còn ta lại rất muốn hỏi một chút xem hắn có nghĩ
tới Loreley tóc vàng hay không? Ta nhớ trong tờ nhật ký đánh rơi đó cô ta viết,
mỗi khi nghe thấy tiếng chuông của thánh đường cô ta sẽ luôn nghĩ đến hình ảnh lễ
cưới. Nhất định cô ta nghĩ có ngày mình sẽ cùng Eric tổ chức hôn lễ ở đây đúng
không?
Eric quả thực đã tổ chức hôn
lễ, chỉ có điều cô dâu lại là ta. Tất cả những điều này tỏ ra thật buồn cười.
Từ cửa sổ xe nhìn ra bên
ngoài, đám người xếp hàng hai bên nhiệt tình hoan hô, những dãi lụa màu và hoa
tươi tung bay, ban nhạc đi theo diễn tấu dọc đường. Ta và Eric giơ tay vẫy đáp
lại sự nhiệt tình của dân chúng. Cảm thấy mình không còn là mình nữa, ta bây
giờ rất giống một con rối bằng gỗ được giật dây.
Đến lúc lên thuyền lại là một
buổi vũ hội nữa. Kỳ thực vũ hội trên thuyền cũng không khác biệt gì so với
trong vương cung, trừ địa điểm tổ chức. Mà chiếc thuyền này rất lớn, rất vững
vàng, cộng thêm thời tiết hôm nay rất tốt khiến cho nơi này cũng không khác gì
trên đất liền.
Ta lấy lí do muốn về phòng
thay đồ để nghỉ ngơi. Dưới ánh mắt mập mờ của mọi người, Eric dẫn ta trở lại
khoang thuyền xa hoa nhất. Trong khoang mọi thứ trang trí cũng không khác gì ở
trong vương cung.
Eric theo ta vào phòng, còn
chưa kịp xoay người ta đã cảm thấy một hơi thở ấm áp phun tới bên cổ. Ta sợ
run, cảm thấy hình như lông măng trên người đều đã dựng đứng lên.
"Hôm nay em thật xinh
đẹp..." Giọng nam trung của vương tử lúc này trầm thấp hơn bình thường rất
nhiều, mà hình như hắn đang dùng sống mũi cao ráo khẽ cọ lên làn da ta, như có
như không.
Ta xoay người, bị hắn ôm chặt
lấy. Hành động của hắn vội vàng và thô bạo chưa từng thấy. Ta vội vàng giơ tay
chông lên ngực vương tử để giữ khoảng cách, gượng cười thuyết phục hắn:
"Đừng nóng vội, để khách khứa lại như vậy sẽ không tốt, hôm nay chúng ta
là nhân vật chính. Em cho rằng sau khi đưa em về phòng anh sẽ phải quay lại
chứ".
Eric nhìn ta, áp tới đặt một
nụ hôn lên môi ta rồi nói: "Cũng đúng, dù sao giờ đây em cũng đã là nàng
dâu của anh rồi. Anh nghĩ anh còn đủ kiên nhẫn để chịu đựng đến tối, mặc dù rất
đau khổ". Hắn cười buông ta ra, vừa đi ra khỏi phòng vừa quay đầu nhìn
lại.
Ta gọi thị nữ vào, cảm thấy
vẻ mặt kì dị trên mặt cô ta giống như cảm thấy kinh ngạc vì vương tử có thể để
lại tân nương ở đây.
Được rồi. Đối với một đôi vợ
chồng mới cưới mà trước khi kết hôn tình cảm đã nồng cháy thì không vội vã lên
giường đích xác là một vấn đề đáng để nghiên cứu, nhưng ta lại thật sự không có
dự định trở thành vợ chồng với Eric. Kỳ thực Eric rõ ràng là một chàng trai cực
kì đẹp trai, ngủ cùng hắn không phải một chuyện không thể chịu được. Có điều
sau đêm nay, bất kể Loreley có quyết định giết chết hắn hay không thì sáng mai
tất cả đều sẽ kết thúc. Mà ta cũng nên trở về cung điện thần biển bị xâm chiếm,
thu lại những thứ ta cần thu hồi.
Huống chi, nếu con bé người
cá điên cuồng một chút - mặc dù cô ta yếu đuối, nhưng ghen tuông chắc chắn sẽ
khiến người ta điên cuồng - quyết định xông tới giết chết người yêu khi hắn
đang lên giường với người phụ nữ khác, đó đúng là chuyện không thể tưởng tượng
được, nhưng ta hoàn toàn không muốn mạo hiểm như vậy. Cho nên ta mới không có
tâm tư suy nghĩ đến chuyện phong lưu, càng khỏi phải nói đến chuyện có thể sáng
hôm sau vương tử sẽ trở thành một người chết.
Với sự giúp đỡ của thị nữ, ta
thay bộ đại lễ phục hoa lệ đã hành hạ mình từ sáng sớm đến bây giờ ra, nằm trên
giường định ngủ một giấc, để mặc cô ta xoa bóp. Trong bữa tiệc vừa rồi, chịu
đựng ánh mắt đánh giá của tất cả mọi người, nghe những chờ mong về người thừa
kế tiếp theo của vương quốc Austar, trên mặt còn phải mang nụ cười, đó là một
việc rất mệt mỏi.
Đến lúc bị tiếng nổ của pháo
hoa đánh thức ta mới mở mắt ra.
Đã đến đêm rồi sao? Ta hơi cử
động ngồi dậy, thị nữ bên cạnh vội vàng tới giúp ta chải đầu, đồng thời còn gọi
người bên ngoài mang một thùng nước nóng tỏa ra mùi thơm vào phòng ngủ.
Một thi nữ khác đi vào nói:
"Điện hạ, đội trưởng đội thị vệ của ngài đợi ngài triệu kiến từ buổi
chiều, bây giờ ngài có gặp anh ta hay không?"
Ta nghi hoặc, "Đội
trưởng thị vệ của ta?"
Cô ta trả lời, "Chính là
tước sĩ Meredith. Trước đây anh ta phụ trách an toàn của ngài cho nên bây giờ
vương tử điện hạ lệnh cho anh ta tới kiêm nhiệm vị trí đội trưởng đội thị vệ
cho ngài".
Ta vốn định từ chối, có điều
nghĩ lại, gặp cũng được. Chuyện trí nhớ vẫn nên giải quyết cho xong, sáng mai
là ta phải đi rồi.
"Mời anh ta vào đi. Đợi chút, để ta ra ngoài gặp anh ta".
Nữ phục vụ lui ra, sau khi trang điểm xong ta bước ra gian ngoài. Meredith
đang đứng đó chờ ta.
Hắn cúi đầu, hành đại lễ đối với vương phi. Ta hơi ngẩn ra một chút rồi mới
nghĩ ra, không sai, bây giờ trong mắt họ ta đã là vợ của Eric...
Hắn nói, "Vương tử điện hạ phái tôi tới làm đội trưởng thị vệ của
ngài. Với tính mạng và vinh dự của mình, tôi thề sẽ hiến dâng sự trung thành của
mình cho ngài".
Ta nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra phép thuật của ta rất hữu dụng. Nhớ tới lúc ở
bãi biển, lần đầu tiên hắn không dùng kính ngữ xưng hô ta nhưng lại bị ta dùng
phép thuật ngăn chặn lại. Bởi vì ta có dự cảm, nếu hắn nói tiếp thì tình huống
sẽ không thể... kiểm soát được? Tóm lại, như bây giờ mới là chính xác đúng
không?
Ta tạm thời đuổi mấy nữ phục vụ ra ngoài, lặng lẽ đưa tay, một vệt ánh sáng
chìm vào dưới mép tóc Meredith. Hắn vẫn cúi đầu báo cáo danh sách một số nhân
viên cho ta nghe.
"Được rồi, ngươi cứ quyết định là được. Ta tin tưởng ngươi sẽ hoàn
thành tốt chức trách của mình". Ta không nhịn được lên tiếng ngắt lời hắn.
"Vâng". Hắn ngẩng đầu, có điều ánh mắt không hề nhìn vào người
ta.
Lúc ta đang định kêu hắn lui ra thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
Khi cửa phòng bị mở ra, tiếng pháo hoa và tiếng tiếng hoan hô của mọi người bên
ngoài cũng vọng vào trong phòng.
Trên mặt vương tử lộ vẻ say rượu, bên cạnh sự hào hoa nhã nhặn bình thường
giờ có thêm một chút ngang tàng. Được tùy tùng dìu đỡ, hắn loạng choạng đi
vào, phía sau còn có một đám quý tộc ồn ào say xỉn đi theo.
Nhìn thấy ta, Eric liền lao tới, "Cô dâu... của... anh..." Hành
động này của hắn làm cho đám người lắm chuyện kia huýt sáo và hò hét ầm ĩ.
Nhưng có vẻ như vương tử đã say lắm rồi, hắn nói lúng búng: "Vương
phi, vì sao trong động phòng của chúng ta lại có... ơ, lai có người lạ..."
Một tay hắn ôm chặt lấy ta, ta không thể đẩy ra được, mà tay kia của hắn thì
chỉ thẳng vào Meredith đang kính cẩn đứng bên cạnh.
Mà đám quý tộc chỉ sợ thiên hạ không loạn đó cũng đồng thời ồn ào bàn luận,
mặc dù chắc chắn không thể toàn bộ đều say đến mức không thể nhận ra người khác
như vương tử.
Ta lạnh mặt, đè tay xuống Eric, "Anh thân yêu, anh say rồi. Đó là
Meredith mà. Anh sai anh ta làm đội trưởng vệ đội của em, anh ta đến đây để báo
cáo danh sách vệ đội".
Eric lắc đầu, lại mở to mắt, bật cười, "Ha ha là anh em, Mere... Hôm
nay ta kết hôn rồi... Ơ, ta nói với bạn, ta rất vui vẻ..." Nói rồi hắn lại
loạng choạng lao tới Meredith.
Meredith đưa tay đỡ vương tử lại. Ta quát đám tôi tớ: "Còn đứng đó làm
gì? Không mau nâng điện hạ đi vào!"
Lúc này bọn chúng mới nâng Eric với mùi rượu nồng nặc từ bên người Meredith
vào phòng trong.
Mà ta thì trợn mắt nhìn đám người lắm chuyện mượn rượu gây rối kia, bọn họ
vẫn đang ầm ĩ, có người la hét đòi xem cô dâu chú rể hôn nhau, có người nghi
vấn ta triệu kiến vệ đội trưởng một mình không hợp lễ nghi, càng không thiếu
người đứng xem chuyện cười.
Ta đang muốn thể hiện sự uy nghiêm của vương phi để bức lui bọn họ thì lại
có người đứng ra nhanh hơn một bước.
"Mời các vị rõ ràng đối tượng mạo phạm và nội dung nghi vấn của các
vị! Nếu có người dám làm nhục vinh dự của vương phi điện hạ thì sẽ phải tiếp
nhận khiêu chiến của tại hạ!" Tiếng nói trầm thấp của Meredith leng keng
như sắt thép, hắn không hề nâng cao âm lượng nhưng vẫn làm cho đám quý tộc đó
lập tức yên tĩnh lại.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc và ngưng trọng khiến vết sẹo chạy ngang mặt đó càng
thêm đáng sợ, hình như tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
"Đã không có ai có ý này, vậy thì lúc này quấy rầy vương tử điện hạ và
vương phi điện hạ có phải là một việc không hợp lễ nghi hay không?" Hắn
lại mở miệng, mặc dù là một câu hỏi nhưng hàm ý lại là khẳng định.
Động tác của đám người chậm lại, Meredith đứng bên cạnh ta nhìn chằm chằm
những người đó, bọn họ hậm hực thi lễ với ta rồi lui ra ngoài.
Cuối cùng, hắn cúi người chào ta rồi xoay người rời đi.
Ta nhìn vạt áo choàng tối màu phía sau lưng hắn cuộn sóng theo nhịp bước
chân vững chắc, không rõ trong lòng mình có cảm giác gì.

