Hẹn hò theo kiểu của em - Chương 10

CHƯƠNG X

Cái khối bê tông ấy vừa cứng
chắc lại có hơi ấm, và đang mặc một chiếc áo sọc xanh. Và như tôi đã nói, anh
ta cũng nặng cả tấn. “Thằng con hoang khốn khiếp!” anh rít lên giữa hai hàm
răng nghiến chặt, phun ra từng từ như nhả đạn “Blair, em không sao chứ?”

Well, tôi không biết. Tôi đã
văng xuống vỉa hè khá đau và bị đập mạnh vào đầu, và tôi cũng đang chẳng thể
thở nổi vì bị đè bẹp dí bên dưới anh, thêm nữa cánh tay tôi lại đau như quỷ ấy.
Tôi cảm thấy người mình như không xương, mềm nhũn ra vì sốc, bởi tôi đã được
nghe tiếng nố giống như thấy này trước đó rồi và tôi biết gần như chắc chắn về
chuyện gì đã xảy ra với cánh tay tôi. “Em đoán vậy,” Tôi nói, không tin tưởng
lắm.

Với cái đầu cứ liên tục quay
từ bên nọ sang bên kia để trông chừng bất cứ tên giết người nào có thể tiến
đến, Wyatt nhấc thân mình ra khỏi tôi, rồi kéo tôi ngồi dậy, để tôi tựa người
vào cái bánh xe trước, và nói, “Ở nguyên đây!” cứ như thể tôi là nhóc Fido.
Chẳng thành vấn đề. Tôi sẽ chẳng di dịch đi bất cứ đâu.

Anh rút cái di động từ bên
thắt lưng và ấn nút. Nói vào đó như thể nó là một cái điện đàm cầm tay, anh nói
cái gì đó rất nhanh và mạnh mẽ , trong đó tôi chỉ hiểu được về phần “ phát đạn
đã bắn” và sau đó là vị trí của chúng tôi. Vẫn còn chửi thề, anh luồn nhanh tới
chỗ xe mình và mở giật cửa sau. Với vào, và anh trở ra với một khẩu súng tự
động thật bự trên tay.

“Anh không thể tin vào cái
khốn khiếp là anh đã quên không lấy súng ra khỏi túi,” anh gầm gừ như thể đang
tổng sỉ vả chính mình, quay lưng lại phía tôi, tựa người vào vành bánh xe sau,
và liều lĩnh nhìn nhanh về phía chiếc xe tải, rồi lại thình lình cúi xuống.
“Tất cả quãng thời gian chết tiệt này —”

“Anh có nhìn thấy hắn ta
không?” Tôi ngắt ngang cái tràng lẩm bẩm báng bổ của anh.

“Chẳng thấy gì hết.”

Miệng tôi khô khốc, tim tôi
đang nện điên cuồng với cái suy nghĩ kẻ bắn súng vẫn còn lẩn khuất quanh cái xe
và bắn cả hai chúng tôi. Chúng tôi đang bị kẹp lép giữa hai cái xe, dường như
có vẻ an toàn, nhưng thay vì thế tôi lại cảm thấy mình bị bóc trần và còn dễ bị
tấn công hơn vì những khoảng trống không gì che chắn ở đuôi mỗi chiếc xe.

Cú bắn là từ bên kia đường.
Rất ít cửa hàng xếp dọc phố này mở cửa vào chủ nhật, đặc biệt là vào chiều muộn
như thế này, và hầu như là không có xe cộ. Tôi lắng nghe, nhưng không nghe thấy
được âm thanh xe ô tô rời bánh, theo suy nghĩ của tôi nó chẳng tốt tí nào. Đi
là tốt, ở lại mới là tệ. Tôi muốn tên đàn ông đó bỏ đi. Tôi muốn khóc. Và tôi
đang nghiêm túc nghĩ về việc nôn ngay ra tại đây.

Wyatt liếc qua vai anh để
nhìn tôi, biểu hiện của anh tập trung và dữ dội, và lần đầu tiên, nhìn kĩ lại
tôi. Toàn bộ cơ thể anh cứng lại “Ah, cứt thật, cưng,” Anh nhẹ nhàng nói. Liếc
nhanh về phía cái xe, rồi anh né mình luồn sang bên cạnh tôi. “Sao em không nói
gì hết thế? Em đang chảy máu như lợn bị chọc tiết kìa. Để anh xem nó tệ thế nào
nào”

“Không hẳn, em không cho là
thế đâu. Nó chỉ sượt qua tay em thôi” Tôi nghĩ mình nói nghe có vẻ như là một
anh chàng cao bồi trong một bộ phim cũ miền viễn tây, dũng cảm làm yên lòng một
cô thôn nữ xinh đẹp rằng vết thương của anh ta chỉ là một vệt xước da. Có lẽ
tôi nên lấy súng của Wyatt và quay ra bắn trả sang bên kia đường, chỉ để hoàn
tất nốt cái hình ảnh tưởng tượng đó. Mặt khác, có lẽ tôi chỉ nên ngồi đây thôi,
nó đỡ mất sức hơn.

Bàn tay to lớn của anh thật
dịu dàng, khi anh xoay cánh tay tôi lại để có thể kiểm tra vết thương. Để tự
mình, thì tôi chẳng nhìn được. Dù sao thì trong tầm nhìn của mình, tôi có thể
thấy có quá nhiều máu, và việc biết tất cả số máu đó là của tôi chẳng dễ chịu
chút nào.

“Cũng không tệ lắm,” anh lầm
bầm. Anh lại nhìn ra xem xét xung quanh, sau đó đặt nhanh súng xuống để lấy từ
túi ra một cái khăn tay, đặt nó bao chặt quanh vết thương của tôi. Chỉ chưa đầy
năm giây sau khi đặt khẩu súng bự của mình xuống anh lại đã có nó ở trên tay.
“Giữ cái này ấn vào tay em chặt hết mức có thể” anh ta nói, và tôi với tay phải
của mình sang để làm như anh hướng dẫn.

Tôi vật lộn để không cảm thấy
giận dữ. Không tệ lắm ư? Đó là câu nói của tôi để thể hiện mình dũng cảm và né
tránh cái việc bị bắn di, nhưng sao anh ta dám? Tôi tự hỏi anh có phun ra như
thế không nếu đây là tay của anh ta và nó có cảm giác bỏng rát như hơ lửa, nếu
máu anh ta đang thấm ướt sũng quần áo và bắt đầu đọng vũng trên vỉa hè.

Huh. Cái phần đọng thành vũng
trên vỉa hè có thể không ổn lắm. Có lẽ đó là lý do vì sao tôi cảm thấy váng
vất, nóng nực, và buồn nôn. Cũng có lẽ là tốt hơn tôi nên nằm xuống.

Tôi để bản thân mình trượt
sang một bên, và Wyatt tóm ngay lấy tôi bằng bàn tay còn lại của anh “Blair!”

“Em chỉ đang nằm xuống thôi,”
Tôi bực bội nói. “em thấy mệt.”

Đỡ tôi bằng một tay, anh giúp
tôi nằm xuống vỉa hè. Cái nền nhựa đường nóng và đầy sạn, nhưng tôi chẳng quan
tâm. Tôi tập trung thở sâu và bắt đầu nhìn chăm chăm lên cái màu xanh của bầu
trời lúc chiều muộn phía trên đầu, và cơn buồn nôn từ từ giảm dần. Wyatt đang
nói chuyện trên cái di động- radio của anh, gọi là cái gì cũng được, yêu cầu y
tá và một chiếc xe cứu thương. Tôi có thể nghe thấy tiếng còi hụ báo động đáp
trả cho cái cuộc gọi đã thể hiện rằng Trung Úy của họ đang ngồi trên đống lửa.
Bao nhiêu thời gian đã trôi đi kể từ phát đạn đó. Một phút? Không hơn hai phút,
tôi chắc chắn vậy.

Đối với một phần trong tôi,
mọi thứ dường như đang chuyển động trong một cảnh quay chậm, nhưng với một phần
khác tôi cảm thấy như là có quá nhiều chuyện xảy đến dồn dập. Kết quả là nó
mang đến một cảm giác tổng thể không thực, nhưng một phần trong cái tổng thể ấy
có vẻ lại trong rõ như pha lê. Tôi không thể nghĩ được xem thế là tốt hay xấu.
Có thể một chút mờ rối lại tốt, bởi vì tôi thực sự không muốn có một kí ức rõ
ràng về chuyện này.

Wyatt né mình lên trên tôi và
đặt tay trái vào cổ tôi. Chúa lòng lành, anh ấy đang đến với tôi bây giờ ư? Tôi
trừng trừng nhìn dán vào anh, nhưng anh không để ý bởi vì anh đang ngẩng đầu
kiểm tra tứ phía, súng nắm chắc bên tay phải. Một cách muộn màng, tôi nhận ra
anh đang kiểm tra mạch của tôi, và trông anh có vẻ dữ tợn hơn lúc trước.

Tôi đang chết dần, phải
không? Con người ta không chết vì những vết thương của súng ở cánh tay chứ.
Thật là ngớ ngẩn. Tôi chỉ sốc một chút vì mất máu quá nhanh, cũng cùng một cảm
giác mà tôi có bất cứ khi nào tôi đi hiến máu ở Hội chữ thập đỏ. Nó không phải
vấn đề. Nhưng anh lại điện yêu cầu xe cứu thương, khiến tôi nghĩ đến một ca nghiêm
trọng, và tôi tự hỏi rằng liệu có phải anh thấy cái gì đó mà tôi không thấy, có
thể như là một cái động mạch đang bắn phọt máu ra giống như cái suối phun nước
nóng Old Faithful. Tôi không thực sự nhìn thấy như vậy, mà là tôi sợ có khi
mình phải nhìn thấy chính xác điều ấy xảy ra.

Tôi nhấc cái khăn ra khỏi tay
mình và nhìn vào nó. Nó hoàn toàn ướt sũng máu.

“Blair,” Anh nói nhanh, “đặt
nó trở lại vết lên vết thương của em đi.”

Okay, thế là có lẽ tôi sắp
chết. Tôi cân nhắc các chi tiết – rất nhiều máu, sốc, xe cứu thương — và không
thích cái viễn cảnh ấy. “Gọi cho mẹ em” Tôi yêu cầu. Bà có thể lên cơn bực mình
đồng bóng nếu tôi có bất cứ vấn đề y tế nào mà không ai nói cho bà biết.

“Anh sẽ làm thế,” Anh trả
lời, đang cố giữ cho giọng nghe có vẻ mượt mà.

“Bây giờ. Em cần mẹ ngay bây
giờ.”

“Em sẽ ổn thôi, cưng. Chúng
ta sẽ gọi cho bà từ bệnh viện.”

Tôi lả đi vì mất sức. Tôi
đang nằm đây chảy máu cho đến chết và anh ta từ chối gọi điện cho mẹ tôi?! Nếu
tôi khỏe hơn được chút, tôi có thể đã làm diều gì đó về chuyện này, nhưng với
mọi việc như hiện giờ, tất cả những gì tôi có thể làm là nằm đây và lườm nguýt,
cũng chẳng có hiệu quả gì nhiều bởi vì anh ta đâu có nhìn tôi.

Hai đội tuần tra, những ánh
đèn chớp nháy, tiếng còi báo động ầm ĩ chui vào trong bãi đỗ, và hai nhân viên
cảnh sát, súng vung vẩy, nhảy ra từ mấy cái xe. Cảm ơn chúa vì các nhân viên
này đã tắt ngúm lại tiếng còi báo động ngay khi dừng xe, nếu không thì chúng
tôi hẳn đã điếc hết cả. Cũng vẫn còn một đội khác trên đường, tôi có thể nghe
thấy nhiều tiếng hụ còi nữa, và dường như họ bủa đến từ tứ phía.

Oh, trời, nó sẽ tệ đến thế
nào với việc làm ăn đây. Tôi cố hình dung mình sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi làm
thành viên của một trung tâm thể hình có hai cú vãi đạn trong vòng có bốn ngày.
An toàn ư? Hiển nhiên là không rồi. Tất nhiên nếu tôi chết, tôi sẽ chẳng phải
lo lắng về điều ấy, thế nhưng còn các nhân viên của tôi? Họ sẽ mất công việc
với mức lương trên trung bình, thêm cả mấy khoản thưởng nữa.

Tôi đã có một viễn cảnh về
một bãi đỗ xe trống ngoác, cỏ dại đâm chồi xuyên qua lớp lát đường, cửa sổ vỡ,
mái nhà lún võng xuống. Những đoạn dây vàng chăng ngang hiện trường rũ xuống từ
những thân cây và cái cột, trẻ con sẽ thả bộ qua đây và chỉ trỏ vào tòa nhà
đang bị hủy hoại.

“Không được” Tôi kêu rất to
từ nơi mặt phẳng mình đang nằm “chăng thêm một inch nào cái thứ dây vàng đó vào
bãi đỗ xe của tôi. Quá đủ rồi. Không thêm dây nữa”

Wyatt đang bận rộn đưa chỉ
thị cho bốn viên cảnh sát, nhưng anh ta cũng liếc xuống tôi và tôi nghĩ anh ta
phải cố gắng vật lộn để không cười “Để anh xem xem mình làm được gì”

Đây tôi đang dần chảy máu đến
chết, và anh ta đang mỉm cười. Cười. Tôi cần bắt đầu một cái danh sách khác.
Suy nghĩ xem nào, tôi cần viết lại cái mà anh ta đã tịch thu. Anh ta đã khiến
tôi sao nhãng vì sex, nhưng bây giờ tôi lại đang suy nghĩ tỉnh táo trở lại và
danh sách những tội lỗi của anh ta có thể sẽ lê đến hai trang – giả sử là tôi
còn sống để viết chúng.

Tất cả do là lỗi của anh ta.

“Nếu mà một viên Trung Úy nào
đó đã lắng nghe tôi và mang xe ô tô của tôi đến vào hôm thứ sáu theo cách mà
tôi yêu cầu, thì điều này sẽ không xảy ra. Tôi đang bị chảy máu, quần áo của
tôi thì hỏng hết, và đó tất cả là lỗi do anh.”

Wyatt ngừng lại rất nhanh
giữa những lời kết tội của tôi, rồi lại tiếp tục nói chuyện với đồng đội cứ như
thể là tôi chưa hề nói bất cứ cái gì. .

Bây giờ anh ta đang phớt lờ
tôi.

Một cặp cảnh sát dường như
đang cúi xuống với cái gì đó, vì họ gần như ho đồng thời – hoặc là thế hoặc là
họ đang cố gắng không phá ra cười về vẻ mặt người Trung Úy của họ, tôi không
thích cái chuyện đó, bởi vì, lại tiếp đấy, tôi đang nằm đây dần chảy máu cho
đến chết và họ thì cười? Xin lỗi, nhưng có phải tôi là người duy nhất nghĩ rằng
việc tôi bị bắn chẳng đáng buồn cười chút nào hết không?

“Một số người,” Tôi nói
chuyện với bầu trời, “sẽ biết làm những hành động tốt đẹp hơn là cười vào người
đã bị bắn và đang chảy máu đến chết.”

“Em không phải là đang chảy
máu đến chết,” Wyatt nói, giọng căng thẳng.

Có thể thế, có thể không,
nhưng bạn nghĩ họ cho tôi cơ hội để cân nhắc về điều đó à? Tôi hầu như có tâm
trạng muốn chảy máu đến chết luôn để chỉ cho anh ta thấy, nhưng làm thế thì
được ích lợi gì? Bên cạnh đó, nếu tôi chết, thì rồi tôi sẽ không thể quanh quẩn
để làm cho cuộc đời anh ta khốn khổ được, bây giờ tôi có thể không nhỉ? Phải
nghĩ về những chuyện này đã.

Nhiều xe ô tô nữa đến. Tôi
nghe thấy Wyatt đang thiết kế một đặc vụ tìm-kiếm-và-tiêu-diệt, mặc dù anh ta
không gọi nó như thế. Nó nghe giống “tìm cho ra thằng con hoang này,” hơn,
nhưng tôi biết ý anh ta muốn nói gì. Một cặp y tá, người phụ nữ da đen trẻ có
mái tóc tết cornrow (kiểu đầu tết nhiều bím tóc nhỏ sát dọc theo da đầu ) –với
cặp mắt màu sô cô la đẹp nhất mà tôi từng thấy, và một người đàn ông tóc đỏ bệ
vệ, gợi cho tôi nhớ về Red Buttons, mang đến những hộp dụng cụ đeo vai đầy đủ
các đồ dùng và thiết bị y tế, quỳ xuống cạnh tôi .

Họ nhanh chóng làm những thao
tác cơ bản, như kiểm tra mạch và đo huyết áp, rồi đập bốp một cái băng nén lên
cánh tay tôi.

“Tôi cần bánh quy,” Tôi bảo
họ.

“Chúng tôi thì không,” người
phụ nữ nói với một chút thông cảm.

“Để tăng lượng đường trong
máu tôi lên” tôi giải thích. “Hội chữ thập đỏ vẫn đưa bánh quy cho những người
hiến máu, vì vậy bánh quy có lẽ là tốt. Bánh rắc chocolate, và cả coke nữa.”

“Tôi nghe rồi,” cô ấy nói,
nhưng không ai mảy may có tí nỗ lực nào để đặt những thứ được yêu cầu đó vào
tay tôi. Tôi cũng chả trách họ được, vì hôm nay là chủ nhật và không một cái
shop nào gần đây mở cả. Tôi đoán họ cũng không mang theo bánh quy và đồ uống
trong xe cứu thương, nhưng, thực sự đấy, tại sao họ lại không mang cơ chứ?

“Với tất cả những người này ở
xung quanh, cô nên nghĩ ít nhất có một người có thể có một vài cái bánh quy
trong xe của họ. Hay là bánh rán. Họ là cảnh sát mà”

Cô ấy cười toe toét và đáp
lời “Cô đúng đấy”, tăng cao âm lượng , cô hét lên “Hey! Có ai có bất cứ đồ ăn
nào ngọt trong xe không?”

“Cô chẳng cần ăn cái gì đâu”
người đàn ông tóc đỏ nói. Tôi gần như không thích anh ta bằng tôi thích cô ấy,
mặc dù anh ta có gương mặt ngọt ngào của Red Buttons.

“Tại sao? Tôi không cần phải
làm phẫu thuật đúng không?” Đó là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra để giải
thích lý do không cần ăn.

“Tôi không biết, cái đó phụ
thuộc vào quyết định của bác sĩ.”

“Nào, cô sẽ không cần phải
phẫu thuật,” cô ấy nói, và Red nhìn cô ấy chăm chăm.

“Cô không thể biết điều ấy.”

Tôi có thể nói anh ta nghĩ cô
ấy đang vượt quá những quy định, và thực tế tôi hiểu quan điểm của anh ta. Và
mặt khác, cô ấy lại hiểu tôi, tôi cần một sự trấn an, và một cái bánh quy có
thể làm được điều đó, coi trường hợp mất máu của tôi giống như là đi hiến máu ở
Hội chữ thập đỏ. Nếu có bất kỳ thứ đồ ngọt nào mà họ lại không cho tôi chút ít,
thì có nghĩa là tôi đang lâm vào Trường Hợp Khẩn Cấp rồi.

Một viên cảnh sát tuần tra
xuất hiện, cúi đầu đi len vào giữa những chiếc xe mặc dù chả có thêm một phát
súng nào được bắn ra nữa và bất cứ tên giết người nào với một chút khôn ngoan
thôi cũng đã rời ngay khỏi hiện trường khi quân tiếp viện đến. Anh ta cầm trên
tay một cái gói. “Tôi có Fig Newtons,” anh ta tuyên bố. Anh ta trông bối rối
như thể anh ta không thể nào mà hiểu được tại sao những y tá này cần thứ gì đó
để ăn và lại không thể đợi.”

“Được đấy” cô ấy nói, nhận
lấy cái gói và xé toạc nó ra.

“Keisha,” Red cảnh báo.

“Oh, im đi nào,” tôi nói và
lấy một miếng Fig Newton từ cái gói được tặng kia. Tôi mỉm cười với Keisha. “
Cảm ơn. Tôi nghĩ là tôi sẽ sống được, ngay bây giờ.”

Thêm ba miếng Fig Newtons,
tôi không cảm thấy choáng váng chút nào nữa, và tôi ngồi dậy tựa người vào vành
bánh xe một lần nữa. Red cũng lại phản đối việc ấy, nhưng anh ta chẳng phải là
mối bận tâm của tôi, vì thế tôi cũng tha thứ cho anh ta vì muốn từ chối tôi cái
vụ Newtons. Tôi để ý thấy hàng đám cảnh sát sục sạo xung quanh bây giờ đã đi
thẳng trở lại, vì thế hiển nhiên tên bắn súng đã biến mất từ lâu.

Chẳng thấy Wyatt ở đâu hết.
Anh ta đã nhập vào cái đặc vụ Tìm-Kiếm-và-Tiêu-Diệt, và chưa trở lại. Có lẽ lần
này họ sẽ tìm thấy một vài manh mối, dẫn họ tới thẳng cửa nhà tên bắn lén.

Tôi được mang vào khoang sau
của xe cấp cứu. Phần lưng của chiếc xe đẩy cứu thương có thể nâng lên thay vì
để thẳng tắp, vì thế tôi đang ở tư thế ngồi. Tôi không thích đi lại thêm bất cứ
đâu nữa, nhưng tôi hoàn toàn hài lòng với cái nghĩa vụ ngồi này.

Dường như là chưa từng có
hiện trường tội phạm hay tai nạn nào được dựng lên với bất kì sự vội vàng.
Trung thực đấy. Có rất nhiều người đi lại xung quanh, phần lớn trong số họ mặc
đồng phục và phần lớn họ chẳng vội vã làm bất cứ cái gì hơn là nói chuyện với
người khác, người mà cũng ở trong tình trạng tương tự. Những cái điện đàm oang
oác lên, và người ta nói chuyện với chúng. Hiển nhiên là họ tìm thấy nơi mà
viên đạn xuất phát, và những con người của công lý kia đang đi xung quanh cái
khu đó. Red nói vào điện đàm của anh ta. Keisha gói ghém lại đồ nghề. Chẳng ai
vội vã cả, và đó cũng là một kiểu an ủi.

“Tôi cần túi xách của mình,”
Tôi nói, và Keisha đi kiếm nó ở xe của tôi và đặt nó ngay cạnh tôi trên cái xe
đẩy cứu thương. Là một người phụ nữ, cô ấy hiểu được phái nữ cần túi xách của
mình nhiều đến như thế nào.

Tôi mò trong túi xách tìm cái
bút và quyển sổ ghi chép của mình. Tôi lật tới trang trắng phía đằng sau để làm
một cái danh sách, và bắt đầu viết. Trời, cái danh sách này sẽ dài đây.

Wyatt xuất hiện ở cửa xe cấp
cứu. Phù hiệu kẹp ngang thắt lưng, và súng thì nằm trong bao súng ngắn khoác
vai lủng lẳng ở bên ngoài cái áo phông của anh. Miệng anh mím lại “Em cảm thấy
thế nào?”

“Vẫn ổn” tôi lịch sự trả lời.
Tôi không thế, không thực sự là như thế, bởi vì cánh tay tôi mới là đang thực
sự, thực sự nhói lên, và tôi cảm thấy mình đang yếu đi vì mất máu. Nhưng tôi
vẫn bực điên lên với anh ta và không có ý định dựa dẫm gì vào anh ta cả. Xem
này, đàn ông muốn bạn dựa dẫm vào họ, bởi vì điều đó thỏa mãn bản năng thích
che chở của họ, nó như một thứ dây thép buộc bạn chặt cứng. Bằng cách từ chối
sự cảm thông của anh ta, tôi đang muốn nói với anh ta rằng anh ta không được
chào đón ở đây. Bạn phải đoán được ẩn ý ấy ở giữa các dòng về những điều này.

Đôi mắt xanh của anh ta nheo
lại như đã nhận ra thông điệp đó rồi. “Anh sẽ theo xe cấp cứu tới bệnh viện”

“Cảm ơn, nhưng điều đó không
cần thiết, em sẽ gọi người nhà”

Đôi mắt ấy thậm chí còn nhíu
lại hơn nữa “Anh đã nói là anh sẽ theo em, anh sẽ gọi bố mẹ em trên đường đi”

“Tốt thôi. Làm những gì mà
anh muốn.” Điều đó có nghĩa là, tôi vẫn sẽ bực điên lên.

Anh ta cũng hiểu được ý đó.
Đặt tay lên hông, trông hoàn toàn khí khái đàn ông và cáu kỉnh

“Tại sao em lại tỏ vẻ khó
chịu như vậy?”

“Ý anh là hơn cả bị bắn á?”
tôi hỏi lại một cách ngọt ngào.

“Anh cũng đã từng bị bắn, và
điều đó không khiến cho anh cư xử như là một...” anh ta tự ngừng lại, rõ ràng
là đang nghĩ xem nên nói cái gì thì tốt hơn

“Chó đẻ? Trẻ con mất nết? Một
Diva?” Tôi thêm những lựa chọn cho chính mình. Ở đằng trước, Red vẫn đang ngồi
đó và đang lắng nghe cuộc tranh cãi. Đứng sang một bên, đợi để đóng những cái
cánh cửa, Keisha đang làm ra vẻ nhìn theo một con chim trên trời.

Anh ta mỉm một nụ cười dữ
tợn. “Em cứ chọn cái nào hợp ấy”

“Không có chi. Em có thể làm
được.” Tôi viết thêm một mục nữa vào cái list của mình.

Tia nhìn của anh ta bắn về
phía quyển sổ ghi chép “Em đang làm gì thế?”

“Lên danh sách”

“Lạy Đức Chúa trời, lại một
cái khác à?”

“Cũng cùng là một cái thôi.
Em chỉ đang viết thêm vào”

“Đưa nó cho anh” Anh ta chồm
tới trong cái xe cứu thương như thế muốn giật quyển sổ khỏi tay tôi.

Tôi giật lại. “Đây là sổ của
em , không phải của anh. Đừng có động vào” Tôi với qua vai nói với Red “Đi
thôi, chúng ta hãy diễn cái trò này trên đường nào”

“Blair, em đang dằn dỗi...”

Ồ, ừ, tôi thế đấy. Khi tôi
cảm thấy khá hơn, có thể tôi sẽ thuần tính lại, nhưng kể cả đến lúc đấy, tôi
vẫn thấy hờn dỗi khó chịu cũng đáng. Nói tôi nghe, nếu bạn không thể dằn dỗi
khó chịu khi bạn bị bắn, thì khi nào mới có thể làm thế đây?”

Khi Keisha đóng cửa xe cứu
thương, tôi nói, “Cứ chờ đấy, xem tôi có còn ngủ với anh nữa không”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3