Nụ hôn của quỷ (Tập 3) - Chương 165

Chương 165

ĐẠI CHIẾN BÙA HỘ MỆNH

Hừm… có phải tôi đã đến Thiên Quốc rồi không? Cơ thể mềm
nhũn, nhẹ bẫng như không trọng lượng, dường như chỉ cần đưa tay lên là có thể
bay bổng…

Tôi dần dần mở mắt ra…

O_O Sao thế này? Lại ngửi thấy mùi quen thuộc và đáng sợ~!

Tại sao? Tại sao mắt tôi lại nhòa nhạt đến độ chỉ nhìn thấy một
màn trắng toát thế này, hay là tôi đã đến Thiên Quốc thật?

Thấp thoáng, tôi nhìn thấy như có bóng người~, anh… là thiên
sứ ư?

“Tiễn Ni! Em tỉnh rồi!”

HOHO~, thì ra không phải thiên sứ,
mà là Thuần Hy, là giọng của Thuần Hy! Tôi chắc chắn là Thuần Hy! ~^O^~ Ha ha,
ha ha, thì ra Tử thần vẫn chưa đưa tôi đi~, chỉ làm cho thị lực của tôi giảm xuống
thôi, ha ha, he he…

Đáng ghét! ┯︵┯^… Tại sao toàn thân tôi không chút sức
lực nào cả, tôi rất muốn mở mắt to hơn một tí, để nhìn rõ mặt Thuần Hy hơn,
nhưng… nhưng ngay cả mở mắt tôi cũng không đủ sức…

Làm sao đây? Thuần Hy thấy dáng vẻ
yếu ớt này của tôi chắc sẽ đau lòng lắm? Quách Tiễn Ni, mi phải mạnh mẽ lên!
Tuyệt đối không được để Thuần Hy biết ngay cả mở mắt mà mi cũng không làm nổi!
Nếu không thì anh sẽ đau khổ lắm…

Từng cơn lạnh buốt truyền từ đầu
ngón tay, nhanh chóng vào thẳng tim tôi. Cơn lạnh ở mười đầu ngón tay khiến tôi
có cảm giác tay mình bắt đầu tê dại…

Tôi sắp chết rồi ư? Phải không? Mẹ
ơi, mẹ sắp đến đón con gái rồi sao? Phải không?

Tôi bất giác cắn mạnh môi dưới,
mong nó sẽ hiện lên chút sắc máu của sự sống. Đó có lẽ là việc duy nhất mà hiện
giờ tôi làm được chăng?

Bỗng dưng, tôi cảm thấy tay mình
được một bàn tay khác nắm thật chặt, thật ấm áp! Đôi bàn tay ấy như một ngọn đuốc
nóng bỏng vậy. Một luồng hơi ấm từ lòng bàn tay Thuần Hy chậm rãi truyền vào cơ
thể tôi, dường như xoá tan mọi cơn lạnh giá trong người tôi…

“┯︵┯ Tiễn Ni…”. Tiếng Thuần Hy khàn khàn.

Một nỗi đau thương bỗng thoáng lướt
qua tim tôi.

Quách Tiễn Ni, mi vẫn khiến anh
đau lòng, cho dù mi cố gắng che giấu, ngụy trang thế nào, cuối cùng vẫn khiến
anh đau lòng.

“Anh có lỗi với em!” Thuần Hy nắm
chặt bàn tay, đến nỗi trong phòng bệnh yên tĩnh, tôi vẫn nghe được tiếng “rắc rắc”
khi anh co chặt nắm tay.

Tôi khe khẽ lắc đầu, “Không…”

Thuần Hy nhất định là vì sợ tôi hổ
thẹn nên mới đau khổ đè nén nỗi đau trong lòng chăng.

Thượng đế ơi, con đã gần với Người
lắm rồi, đúng không? Vậy con có một thỉnh cầu, Người sẽ nghe được, đúng không?
Vậy Quách Tiễn Ni con lấy danh nghĩa Thần ra thề, chỉ cần Người không hành hạ
Thuần Hy, người mà con yêu thương nữa, thì dù điều kiện gì con cũng chấp nhận,
cả sinh mệnh của con!

“Tiễn Ni, anh có lỗi với em! Anh
đã nhận lời sẽ không bỏ cuộc! Nhưng anh không làm được, không giữ được lời hứa,
đúng vào lúc quan trọng nhất thì anh lại bỏ cuộc! Anh lại ngốc nghếch chỉ muốn ở
cạnh em vào những ngày cuối cùng!”

“Bốp” một tiếng, nắm tay siết chặt
của anh đấm mạnh vào tường.

“Đừng! ┯O┯ Xin anh… ~~~~~>_<~~~~~”. Nước mắt tôi như đại
hồng thủy ngập căn phòng, điên cuồng trôi xuống gò má.

Tôi rất muốn nắm chặt lấy tay
anh, nhưng tôi không làm được, tôi đã không còn sức để nắm tay Thuần Hy nữa rồi.
┯︵┯ Giây
phút ấy, tim tôi đau đến nát tan…

Tôi gào lên trong lòng hết lần
này đến lần khác, Thuần Hy! Thuần Hy! Anh có biết không, thực ra người phải
nói lời xin lỗi là em, là Quách Tiễn Ni này! ┯︵┯ Thuần Hy… em có lỗi với anh! Mọi việc đều
do lỗi của em, nếu để em chọn lựa lại, em thà rằng không bao giờ xuất hiện
trong cuộc đời anh…

“Tiễn Ni!”. Thuần Hy như đã
bình tĩnh lại, “Tiễn Ni! Anh quyết định sẽ để em phẫu thuật! Cho dù tỷ lệ thành
công là bao nhiêu, cũng không thể từ bỏ hy vọng!”

Giọng Thuần Hy nghe có vẻ bình
tĩnh, nhưng kỳ thực tôi hiểu rõ, sự bình thản của anh không phải là thật, Thuần
Hy rõ ràng đã cố đè nén nỗi đau trong lòng.

Quách Tiễn Ni! Cho dù là vì Thuần
Hy hay vì bản thân, mi đều không thể bỏ cuộc, vì như vậy Thuần Hy sẽ không đau
lòng vì mi nữa! p(>_<)q Mạnh mẽ lên, Tiễn Ni, bây giờ ngoài mạnh mẽ ra,
mi không thể giúp gì cho Thuần Hy nữa!

“Dạ”. Tôi khẽ gật đầu.

Tôi cố sức để mình trông có vẻ
khá hơn, như thế thì có lẽ Thuần Hy sẽ không hổ thẹn và tự trách mình nữa – giống
như Thuần Hy đang cố gắng hết sức để nén chịu nỗi đau trong lòng.

“Em không sợ, Thuần Hy, em nhất định
sẽ không sao, đúng không?”

“Đúng!”

“Thuần Hy! Trước kia em từng nhận
lời anh, cho dù anh nói gì, làm gì, em cũng vẫn tin anh!”

“Ừ!”

“Em không sợ, thực sự là không sợ
gì hết, Thuần Hy, có anh ở cạnh, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế
gian!”

“Tiễn Ni…”

Tôi bỗng sực tỉnh, thì ra bắt ép
Thuần Hy đối diện với hiện thực tàn khốc này, đối với anh, chắc còn khó khăn
hơn cái chết. Nếu đổi lại là tôi, nhất định tôi sẽ không được như anh. Đối diện
với hiện thực rằng người mình yêu thương sắp ra đi mãi mãi, có lẽ bất kỳ ai
trên thế giới này cũng sẽ có cảm giác sống không bằng chết chăng!

“Tiễn Ni~, Tiễn Ni~, anh chàng
siêu đẹp trai khoa

Thể dục của trường Đại học Sâm
Vĩnh đến thăm em đây~, HOHO~!”. Một con búp bê vải nhìn rất quái dị nhảy vọt
vào trong phòng bệnh.

Mới nghe đã biết là giọng của Lý
Tú Triết ngốc nghếch rồi, chỉ có anh mới làm những việc ấu trĩ buồn cười thế
này thôi.

“Tiễn Ni, ~^O^~ bọn mình đến thăm
cậu đây!”. Tịnh Mỹ ôm một bó hoa hướng dương rất to bước vào, phía sau còn có
Long Nhật Nhất.

“He he, Tịnh Mỹ, cám ơn các cậu
đã đến thăm, bây giờ tớ thấy khỏe hơn rồi”. Tôi cố gắng tỏ ra dáng vẻ tạm chấp
nhận được.

“Tiễn Ni, để mọi người ở lại với
em, anh đi tìm bác sĩ bàn việc phẫu thuật”. Nói xong Thuần Hy bước ra ngoài.

“Tiễn Ni, đây là bùa hộ mệnh hôm
qua tớ cầu cho cậu ở chùa Pháp Trụ nè~! Người ta ai cũng nói bùa hộ mệnh ở đó
là linh nghiệm nhất đấy~!” Vừa nói, Tịnh Mỹ vừa cẩn thận rút ra tấm bùa hộ mệnh
từ trong túi xách.

“Đẹp quá! Tịnh Mỹ, cám ơn cậu!”
Tôi mỉm cười.

“Tiễn Ni, chúng ta là cặp đôi
vàng “thợ săn ác quỷ” danh tiếng lẫy lừng mà, xem cậu kìa, bây giờ có vẻ khiêm
tốn quá! Cậu mau chóng hồi phục đi, tớ đang đợi cậu tái xuất giang hồ đấy!” Nói
xong, Tịnh Mỹ cười, giúp tôi cắm hoa vào lọ.

Bó hướng dương Tịnh Mỹ tặng thật
đẹp, mỗi bông sắc vàng rực như một mặt trời nho nhỏ, ấm áp chiếu sáng tôi.

Tiếng nói quen thuộc của Tịnh Mỹ
như khiến tôi trở về quãng thời gian trước kia. Bỗng trong lòng tôi như có một
sức mạnh đang trỗi dậy, rất dịu dàng, rất ấm áp,

~^O^~ hi hi…

“Khụ khụ”. Tú Triết cố ý ho lên,
như muốn mọi người chú ý đến, “Xin mọi người nhìn đây, đây là bùa hộ mệnh mà
siêu cấp đẹp trai vô địch trường đại học Sâm Vĩnh cầu cho Tiễn Ni~!”. Nói xong,
“xoạch” một cái, anh lấy ra một tấm bùa hộ mệnh nhăn nhúm.

Tịnh Mỹ và Long Nhật Nhất thấy tấm
bùa hộ mệnh nhăn nhúm, méo mó thì cùng cười phá lên.

“Có gì đáng cười! Sao nào? Ghen tỵ
vì tấm bùa tôi xin cho Tiễn Ni quá đẹp chứ gì?” Tú Triết giơ tấm bùa lên với
tôi.

“He he, cám ơn anh nhé, Tú Triết”.
Tú Triết thật quá đáng yêu, bắt đầu từ hôm tôi quen anh, anh luôn sống rất vô
tư vui vẻ, thực ra được làm bạn với người như anh là một điều rất hạnh phúc!

Tôi nhìn quanh quất… Lạ quá? Sao
Tuấn Hạo không đến? Anh làm gì mà không đến thăm tôi? Chẳng lẽ anh vẫn còn giận
tôi ư?

Thân Tuấn Hạo, đồ nhỏ mọn! Cái
tên không biết giữ lời! Anh đã không pha trà hoa Margaret cho em lâu lắm rồi đấy!

Tịnh Mỹ cắm hoa xong, cầm tấm bùa
hộ mệnh lên rồi đi đến cạnh giường tôi, “Tiễn Ni, nào, tớ giúp cậu đeo tấm bùa
này nhé!” “Ừ”.

Tịnh Mỹ dè dặt quàng tấm bùa vào
cổ tôi.

Nhìn gương mặt Tịnh Mỹ, tôi bỗng
thấy chua xót quá, chúng tôi từng là cặp đôi vàng “thợ săn ác quỷ” tiếng tăm lừng
lẫy, nhưng giờ đây…

“Khoan đã! Tại sao Tiễn Ni phải
đeo cái của em, vậy bùa hộ mệnh của anh phải làm sao?”, Tú Triết cuống quýt túm
lấy tay Tịnh Mỹ.

“-_- Buông tay!”. Trong phòng
vang lên giọng nói lạnh lẽo của Long Nhật Nhất.

“Không buông, không buông đấy, hừ~!
Rồi sao? Tôi không sợ cậu đâu! Đừng nghĩ tôi sẽ sợ cậu, tôi không tin chỉ
mình cậu mà đánh được tôi và Thuần Hy!”. Tú Triết vừa nói vừa kề gương mặt
đáng yêu lại gần Long Nhật Nhất.

“Không tin thì chúng ta thử xem!
Cái tên tiểu tử thối đáng chết!”

“Long Nhật Nhất, cậu bảo ai là
‘tiểu tử thối đáng chết’?”. Tú Triết buông tay Tịnh Mỹ ra, sải bước đến trước
mặt Long Nhật Nhất.

“-O- Đương nhiên là nói cậu.”
Long Nhật Nhất thách thức, “Nếu không thì cậu nghĩ…”

“Hai người ồn quá, câm miệng hết
cho tôi!”. Tiếng “sư tử gầm” của Tịnh Mỹ đã mang lại sự yên tĩnh cho căn
phòng.

“Tiễn Ni! Đeo tấm bùa của anh được
không? Đi mà~~~ Tiễn Ni…”. Tú Triết chưa yên được hai giây đã quay sang tôi,
như một đứa trẻ, nắm lấy một góc chăn, khẽ lắc.

“Em là bạn tốt như chị em với Tiễn
Ni! Hơn nữa bọn em là cặp đôi vàng “thợ săn ác quỷ” tiếng tăm lừng lẫy, còn anh
là gì của Tiễn Ni nào? Nghe nói chỉ có bùa hộ mệnh do người thân nhất tặng thì
mới hữu dụng”. Tịnh Mỹ nhìn Tú Triết, không nén được cười.

“Anh cũng là bạn tốt như anh em với
Tiễn Ni mà, à không, là bạn thân mới đúng”. Tú Triết cuống lên, “>O< Anh
muốn Tiễn Ni đeo bùa của anh!”

“Không được, em là bạn thân của
Tiễn Ni, phải đeo của em!”

“>O< Không phải, quan hệ của
anh và Tiễn Ni cũng rất tốt, tại sao không đeo cái anh tặng?”

“Ai thèm, Tiễn Ni không muốn đeo
bùa của anh

(>o<)”

“Muốn! Tại sao không muốn?
p(>o<)^q Tiễn Ni muốn đeo cái anh tặng!”

“Không muốn!”

“Muốn!”

“Không muốn!”

“Muốn!”

-,.-^ Oh my God! Tịnh Mỹ và Tú
Triết cãi nhau to rồi~, giống như hai đứa trẻ, trong phòng bệnh bỗng náo nhiệt
hẳn.

Tịnh Mỹ từ lúc nào cũng biến
thành đại ngốc nghếch như Tú Triết thế nhỉ?

Ha ha, tốt thật, Tịnh Mỹ cuối
cùng cũng trở về là nó trước đây rồi~, Yeah~, tuyệt quá, \(^o^)/ xem ra nó quen
Long Nhật Nhất cũng không phải việc xấu, Long Nhật Nhất đã khiến nó có can đảm
trở lại chính mình chăng, sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, he he.

Nhìn Tịnh Mỹ và Tú Triết cãi
nhau, tôi biết nó rất hạnh phúc! He he, tốt lắm, Tịnh Mỹ, cuối cùng cậu đã tìm
thấy hạnh phúc, tớ vui lắm~, Tịnh Mỹ, cố lên! Phải giữ gìn hạnh phúc của cậu
đấy! Nhất định phải trân trọng nó, he he, biết chưa…

“-_- Các người cãi nhau đủ chưa?”.
Cửa phòng vang lên giọng nói lạnh lùng của Thuần Hy.

“Tiễn Ni, ngày mai phải phẫu thuật
rồi, bây giờ cô ấy cần yên tĩnh nghỉ ngơi”. Thuần Hy lặng lẽ đến bên giường
tôi.

“Tôi không tiễn mọi người nữa”. Lại
giọng điệu lạnh lẽo. Căn phòng đang náo nhiệt bỗng chốc tĩnh lặng.

“~^O^~ Tiễn Ni, ngày mai anh sẽ đến
thăm em, bùa hộ mệnh này em phải giữ kỹ đấy nhé!”. Tú Triết đặt nó lên giường
tôi rồi ra ngoài.

Bó hoa hướng dương bên cửa sổ vẫn
lặng lẽ đứng đó, căn phòng yên tĩnh như thể chẳng có việc gì xảy ra.

“Thuần Hy, sao Tuấn Hạo không đến?”

“Có lẽ cậu ta không có thời gian…
Được rồi, em ngủ đi! Lúc nãy anh đã nói chuyện với bác sĩ, quyết định ngày mai
sẽ mổ, nên hôm nay bắt buộc em phải nghỉ ngơi”.

“Dạ”. Tôi khẽ nhắm mắt lại.

Thuần Hy, em sẽ nghe lời anh,
không cãi nhau với anh nữa, không chọc anh giận nữa, anh nói gì em sẽ ngoan
ngoãn nghe theo, không bao giờ khiến anh nhọc lòng vì em nữa. Nên cho dù là vì anh
hay là vì chính em, em cũng sẽ dũng cảm…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3