Quỷ hành thiên hạ (Tập 2) - Chương 11
Chương 11: Ô long ngộ hội (Hiểu lầm)
Bạch Ngọc Đường đưa tay đỡ
trán, cảm thấy hơi choáng đầu. Hỏi Tiêu Lương: “Bây giờ nói được rồi chứ, rốt
cuộc là Tiểu Tứ Tử nói gì với Triển Chiêu.”
“n.” Tiêu Lương gật đầu: “Cẩn
Nhi nói với Triển đại ca, Bạch đại ca căn bản không có người trong lòng, chỉ vì
nghe nói Triển đại ca có người trong lòng, không muốn thua cho nên nói bừa vậy
thôi.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người…
Tiểu Tứ Tử cũng xem như là nói thật, cũng vừa vặn giúp giải thích rõ ràng với
Triển Chiêu, rất tốt! Nhưng mà, chuyện này cũng đâu đến mức chọc Triển Chiêu
cười trộm?
“Còn nữa a.” Tiêu Lương tiếp
tục nói: “Không phải bình thường Bạch đại ca xử thế đều rất lạnh nhạt sao!”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người…
Có sao?
“Có.” Không chỉ Tiêu Lương,
mọi người ngoài cửa đều gật đầu.
“Cho nên?” Bạch Ngọc Đường
vẫn chưa hiểu vì sao Triển Chiêu cười.
“n.” Tiêu Lương hơi do dự:
“Nha… Ta nói rồi, Bạch đại ca không được giận ta, cũng không được giận Cẩn
Nhi.”
Bạch Ngọc Đường trong lòng
thầm nghĩ chẳng lẽ cái đầu nhỏ của Tiểu Tứ Tử còn có thể nghĩ ra được chuyện
dọa người gì, xem ra có thể đều là chuyện nhỏ, liền gật đầu.
“n…” Tiêu Lương cắn răng,
nói: “Cẩn Nhi và ta, nghĩ ra một ý… n, ý kiến chủ chốt là do sư phụ nói cho.”
Ngoài phòng, Công Tôn liếc
nhìn Triệu Phổ: “Ngươi cũng tham gia chuyện này?”
Triệu Phổ gãi đầu, cũng khó
hiểu - không a!
Bạch Ngọc Đường vừa nghe đến
hai chữ Triệu Phổ, đầu lập tức kêu ong ong, xem ra không phải chuyện tốt, cố
gắng nhẫn nhịn nghe: “Triệu Phổ chỉ cho các ngươi chiêu gì?”
“Lần đó chúng ta hỏi sư phụ,
vì sao ngươi và Triển đại ca không hòa hợp được như sư phụ và tiên sinh.” Tiêu
Lương trả lời rất thẳng thắng: “Sư phụ nói, bởi vì hai ngươi đều ngốc.”
Chân mày Bạch Ngọc Đường giật
giật - ngốc?! Đời này lần đầu có người nói Bạch Ngọc Đường hắn ngốc!
“Ta và Cẩn Nhi lại hỏi, có
khi nào là vì Bạch đại ca và Triển đại ca không thích nhau không.” Tiêu Lương
nói, hạ thấp giọng: “Sư phụ nói, không đâu, hai người là trời sinh một đôi!”
Bạch Ngọc Đường nhướng mày
một cái, nghe rất là xuôi tai.
“Sau đó ta và Cẩn Nhi hỏi - vì
sao hai ngươi là trời sinh một đôi xứng như vậy, mà còn chưa thành đôi?”
Bạch Ngọc Đường cũng tự hỏi,
vì sao nhỉ?
“Sư phụ nói, hai ngươi có
bệnh, có cái gì mà cứ phải lằng nhằng tốn thời gian, lột sạch ra lăn vào chăn,
một đêm phân ra trên dưới là thành công rồi, cứ nghẹn như thế không khó chịu
sao? Cũng đâu phải là quá nhỏ không dám cho ai xem!”
Ngoài cửa Công Tôn hung hăng
đạp Triệu Phổ một cước, hung hăng trừng hắn - cái gì ngươi cũng nói với tiểu
hài tử hết sao!
Triệu Phổ nhếch miệng - – đây
không phải chỉ là nói đùa sao, ai biết Tiểu Tứ Tử ngốc như vậy cái gì cũng tin
a?!
Công Tôn lườm hắn - không
ngốc còn là Tiểu Tứ Tử sao?!
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường
giật giật, dự cảm thấy có gì không ổn, hỏi: “Sau đó?”
“Sau đó…” Tiêu Lương nói:
“Cẩn Nhi nghĩ, vậy biện pháp tốt nhất là cho ngươi chui vào chăn Triển đại ca,
hoặc cho Triển đại ca chui vào chăn của ngươi… Vì vậy a, có khả năng xảy ra vấn
đề ở chuyện quá nhỏ.”
Bạch Ngọc Đường hít sâu, thấy
đầu càng lúc càng choáng: “Sau đó? Rốt cuộc Tiểu Tứ Tử đã nói gì.”
Tiêu Lương lui lại một bước:
“Cẩn Nhi nói với Triển đại ca… Nói hắn từng thấy qua chỗ nào đó của Bạch đại ca
rất nhỏ, không chịu phản ứng người khác, còn sĩ diện, nên…” Nói xong, xoay
người bỏ chạy.
Ngoài cửa Triệu Phổ che miệng
nháy mắt với Công Tôn: “Ý này thật ra cũng không tồi a, Bạch Ngọc Đường tìm cơ
hội cho Triển Chiêu nhìn một cái, chứng minh “thuần khiết” của bản thân không
phải được rồi sao, một công đôi việc… Phụt.”
Công Tôn nhịn cười đá hắn:
“Cũng chỉ ngươi mới nghĩ ra được loại mưu ma chước quỷ này, muốn chết sao!”
Bạch Ngọc Đường cảm giác
trước mắt tối sầm… Thảo nào con mèo đó cười thành như vậy! Chuyện này làm sao
giải thích a, đâu thể lột đồ chứng minh cho hắn xem, Tiểu Tứ Tử hại chết mình
rồi.
Ngoài cửa, đoàn ảnh vệ chạy
sạch, cả người đề xướng Triệu Phổ cũng đem Công Tôn đang bất đắc dĩ đi trốn.
Bạch Ngọc Đường thở hổn hển
một lúc lâu mới bình ổn lại được, đứng lên ra ngoài, vừa di tới vừa nghiến
răng, có cơ hội phải bắt Tiểu Tứ Tử lại hung hăng đánh mông…
Nghĩ đến dáng cưới thấu hiểu
khi nãy của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thật muốn tông tường, bây giờ phải làm
thế nào mới tốt! Mối quan hệ giữa hắn và Triển Chiêu nói thẳng ra ngoại trừ đây
đó tán thưởng còn có ít nhiều hiếu thắng, thế này không phải là bị con mèo đó
chê cười rồi sao. Chẳng lẽ cởi sạch cho hắn xem thật?! Bạch Ngọc Đường hắn cả
đời này chưa từng gặp phải chuyện xấu hổ như thế.
Bạch Ngọc Đường lửa giận đầy
bụng, vừa đi vừa bực mình.
Cách không xa phía trước,
Triển Chiêu đã ôm Tiểu Tứ Tử đi một một đoạn rồi, Tiêu Lương đuổi theo.
“Tiểu Lương Tử!” Tiểu Tứ Tử
ngoắc Tiêu Lương, Triển Chiêu thả bảo bối xuống, Tiêu Lương nắm tay Tiểu Tứ Tử
nhỏ giọng nói: “Cẩn Nhi, đã dựa theo lời ngươi nói, làm thỏa đáng rồi.”
“Hảo!” Tiểu Tứ Tử rất là hài
lòng gật đầu.
Triển Chiêu cúi đầu hỏi: “Nói
cái gì đấy?”
“Bạch Bạch dường như đã biết
rồi, cho nên xấu hổ.” Tiểu Tứ Tử trả lời.
“Chuyện đó có gì đâu.” Triển
Chiêu cười: “Không phải chỉ là không thích nữ nhân, lại sợ bị nam nhân quấy rầy
cho nên quen nếp không để ý đến người khác thôi sao, sợ ta nghĩ không tốt về
hắn nên mới bịa ra một tình nhân.”
Tiêu Lương ngẩn người, thấp
giọng hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, thứ ngươi nói với Triển ca không giống a?”
Tiểu Tứ Tử quay về phía Tiêu
Lương “Hư!”
Bạch Ngọc Đường kiên trì đi
tới, Triển Chiêu đến trước cửa tửu lâu thì quay lại ngoắc hắn.
Hai người liếc mắt nhìn nhau,
Triển Chiêu cười vỗ vỗ vai hắn, Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm hay là tìm một cái
bồn tắm cùng ngâm người với Triển Chiêu?
Đảo mắt, liền thấy Tiểu Tứ Tử
hồi hộp căng thẳng bám sau Tiêu Lương nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng đâu có
cách thật sự đánh bảo bối, hắn và Triển Chiêu đã sớm xem Tiểu Tứ Tử và Tiêu
Lương như nửa hài tử, làm sao nỡ.
Bạch Ngọc Đường vừa nhức đầu
vừa hoang mang, sao mình lại để ý đến thái độ của Triển Chiêu như vậy?
“Ta không…” Bạch Ngọc Đường
hết đường chối cãi, rốt cuộc cũng đã biết cái gì là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa
không sạch rồi!
Hai lớn hai nhỏ vào tửu lâu,
lên lầu hai tìm một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, hỏa kế đến chờ gọi món. Triển
Chiêu hỏi có món gì đặc biệt, hỏa kế bảo có canh lộc tiên đại bổ, Triển Chiêu
gật đầu nói muốn, Bạch Ngọc Đường lập tức nói không muốn.
Triển Chiêu không hiểu, Bạch
Ngọc Đường không ăn lộc tiên sao? Cũng có thể a, Bạch Ngọc Đường trước nay
thích sạch sẽ, liền nhìn hắn cười cười.
Hiện tại Triển Chiêu cười
kiểu nào Bạch Ngọc Đường cũng thấy là có thâm ý, hay là cứ trực tiếp túm vào
phòng, cởi ra cho hắn xem cho xong.
Mà Triển Chiêu thì lại nghĩ
Bạch Ngọc Đường nghĩ quá nhiều rồi, không phải chỉ là không thích nữ nhân sao,
sao có khả năng mình khinh thường hắn? Hơn nữa… Thích nam nhân hay nữ nhân là
do trời sinh, không có ảnh hưởng gì nhiều, chân tình yêu nhau là tốt rồi! Giống
như Công Tôn và Triệu Phổ, rất tốt! Hơn nữa Triển Chiêu đột nhiên nghĩ, nếu như
Bạch Ngọc Đường thật sự thích nam nhân, thích mình… Mình có thể chấp nhận được.
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu
không hiểu sao thấy xấu hổ, suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?! Vội vàng lắc đầu.
Tiêu Lương cầm cái chân gà
vừa gặm vừa nhìn sắc mặt hai người lần lượt biến hóa, vô lực… Hiểu lầm Cẩn Nhi
làm ra lần này không biết sẽ nháo ra hỗn loạn thế nào đây.
Hai người cứ ôm hai luồng tâm
tư như vậy mà ăn dùng bữa, chợt nghe từ cách đó không xa có tiếng đàn tỳ bà
vọng đến. Nhìn sang, liền thấy là một cô nương đang đàn hát.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cô
nương đó, dung mạo không quá đẹp, nhưng hơi quen mắt.
Lúc này, hắn thấy được gần đó
còn có người quen đang ăn, liền nhẹ nhàng nhướng mày với Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn qua, thấy là
hai huynh muội Ngụy Thiếu Trường và Ngụy Nguyệt Nga. Hai người kia dường như
cũng đã thấy bàn Triển Chiêu, nhìn bọn họ gật đầu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường đương nhiên cũng gật đầu chào lại hai người.
Bạch Ngọc Đường cầm chén
rượu, quay đầu lại, liền thấy Tiểu Tứ Tử nơm nớp lo sợ đưa một cái đùi gà sang.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt,
Tiểu Tứ Tử giương đôi mắt to long lanh đáng thương nhìn mình, giống như là xin
tha thứ. Hắn đương nhiên không có khả năng giận dữ với Tiểu Tứ Tử, muốn trách
chỉ có thể trách mình khi đó không đúng, nói ra mấy lời trêu chọc Triển Chiêu…
Khiến cho hắn vẫn không vui.
Quên đi… Bạch Ngọc Đường cũng
bỏ mặc, coi như để con mèo đó cười một cái hết giận đi, sau này có cơ hội cùng
hắn tắm một lần này nọ, vậy thì sẽ minh bạch, không cần giải thích nhiều.
Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ
Tử còn đang nhìn mình, liền cười cười, cầm lấy đùi gà ăn.
Tiểu Tứ Tử thở phào, Triển
Chiêu nhìn bảo bối nháy mắt - đã nói là hắn sẽ không giận mà! Bạch Ngọc Đường
đâu có nhỏ nhen như vậy!
Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn Tiêu
Lương, âm thầm nắm chặt nắm đấm nhìn nó - Tiểu Lương Tử, ta rất thích Bạch Bạch
và Miêu Miêu, nhất định phải tác hợp bọn họ! Nhất định phải!
Tiêu Lương múc canh cho bảo
bối - n! Nhất định!
Bạch Ngọc Đường thấy huynh
muội nhà họ Ngụy, đột nhiên nhớ ra vì sao lại thấy ca nữ kia quen mắt rồi… Nàng
ta chính là cô nương đeo bộ xương khô lên núi đốn củi, đã gặp trước thôn khẩu.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường
lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua - thật trùng hợp! Ngụy Nguyệt Nga dường như cũng
đã nhìn ra, đang nhìn chằm chằm cô nương kia. Vốn chỉ nghĩ nàng ta chuyên làm
chuyện nặng nhọc như đốn củi mà sống, không ngờ còn có thanh âm hay như thế,
chỉ tiếc dung mạo không được đẹp lắm… Nhưng vóc dáng vẫn được.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại,
thấp giọng gọi: “Miêu Nhi.”
“n?” Triển Chiêu quay sang,
không đợi Bạch Ngọc Đường nói, tiếng nhạc đột nhiên dừng, lại có tiếng bình
rượu rơi vỡ.
Tửu lâu cũng không lớn lắm,
mọi người đều xoay mặt sang nhìn.
Chỉ thấy là một vị công tử
béo ú, đã say khướt đưa tay đùa giỡn cô nương kia: “Ai nha, nha đầu xấu như vậy
sao cũng đi hát rong a? Ngươi nói thử xem, ngươi tới tửu lâu hát, chưởng quỹ có
thu tiền ngươi không?”
Cô nương sợ hãi, ôm tỳ bà lui
qua một bên, liên tục lắc đầu.
“Ha? Không cần trả tiền sao,
vậy đâu có khả năng mấy a… Có phải là dùng thân thể để trả không? Ha ha…” Tên
béo kia miệng thì nói mấy thứ không sạch sẽ, tay đã sờ qua.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường
đều nhíu mày, Tiểu Tứ Tử cũng nổi giận: “Hắn khi dễ cô nương!”
Tiêu Lương định đứng dậy giáo
huấn hắn, những lúc này đã sớm có người nổi giận đập bình rượu ròi.
Người đứng lên là Ngụy Nguyệt
Nga: “Này! Tên béo chết tiệt, ăn gan hùm mật gấu rồi ban ngày cũng dám làm loại
chuyện súc sinh này.”
Tên béo đã uống say, mắt lờ
đờ mơ màng quay đầu lại nhìn.
Ngụy Nguyệt Nga tiến lên một
bước, định mở miệng mắng, chợt thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đang
nhìn mình, mới phát hiện không cẩn thận để lộ bản tính hung hãn, vội vàng thu
bớt lại.
Ngụy Thiếu Trường lắc đầu,
nói với tên béo kia: “Ngươi còn biết vương pháp không, còn không mau bồi tội
với cô nương ấy.”
“Ta bồi tội với ả?” Tên béo
lắc lư lảo đảo đi tới, chỉ vào mình: “Con mẹ nó các ngươi có biết lão tử là ai
không? Cha ta là Lý viên ngoại Lý Cương! Ngươi đến Hưng Hóa hỏi thăm thử xem!”
“Ngụy Nguyệt Nga bị hắn chọc
giận, rút từ phía sau ra một cây nhuyễn tiên bằng da rắn ra: “Cô nãi nãi sợ ngươi
là ai? Dám khi dễ kẻ yếu, ngươi muốn chết!” Nói xong, nhắm ngay đỉnh đầu hắn
hung hăng quất xuống một roi.
“Ai nha…”
Tên béo hoàn toàn không có
công phu, một roi ấy lập tức đánh cho hắn tỉnh rượu, ôm vết thương trên mắt té
ngã: “Ngươi… Ngươi sao lại đánh người!”
“Bồi tội với cô nương ấy!”
“Ta bồi tội với ả?! Ả cũng
chỉ là thứ kỹ…” Lý công tử còn muốn ngoan cố thêm vài câu, Ngụy Nguyệt Nga lại
thẳng tay quất hắn.
“Ai nha!” Lý công tử nằm tại
chỗ kêu la liên tục, cuối cùng ngã lăn xuống cầu thang, Ngụy Nguyệt Nga giậm
chân mắng: “Đừng để bản tiểu thư thấy ngươi lần nữa!”
Công tử béo ôm thương bỏ
chạy.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường liếc mắt nhìn nhau.
“Lý Cương… Là lão bản của Trù
Đoạn Trang sao?” Triển Chiêu bỗng nhớ đến Lưu Hiệp đã từng nói với bọn họ trong
số những người cùng hợp tác với Tiễn Đại Hữu có một tên Lý Cương.
Vừa lúc chưởng quỹ đến dâng
trà, sau khi nghe được gật đầu: “Vị công tử này nói không sai a, là nhi tử của
Lý viên ngoại! Tên Lý Phi Phàm, thường ngày vẫn hoành hành ngang ngược a, xảy
ra chuyện thì đã có lão tử hắn chịu trách nhiệm, trời cao có mắt rồi, đáng
đánh.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường liếc mắt nhìn nhau - thật là hắn a…
Vị cô nương đàn tỳ bà kia ôm
đàn nói cảm tạ với Ngụy Nguyệt Nga.
Ngụy Nguyệt Nga thấy nàng sợ
khóc, liền cười hì hì lấy khăn tay giúp nàng lau mặt: “Không có việc gì nữa,
hôm đó không phải đã đạp ngươi một cước sao, bây giờ chúng ta huề nhau, ngươi
tiếp tục hát đi, nghe rất hay.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc
Đường cười cười: “Cô nương ấy nhân phẩm không tồi.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu
biểu thị tán thưởng.
Sau đó, mọi người tiếp tục
ăn, cô nương tiếp tục đàn hát, người trong tửu điếm cũng cười cười nói nói,
hiển nhiên là do ác bá bị đánh rồi, mọi người đều thấy rất hả giận.
Khi một bàn Triển Chiêu ăn
xong rồi, Bạch Ngọc Đường lấy bạc trả tiền chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe từ dưới
lầu truyền lên tiếng chiêng rất lớn.
Hai người nhíu mày nhìn ra
ngoài, tiếng chiêng này khi Triển Chiêu tới từng nghe qua một lần, có người
chết, đa số là thông báo với mọi người bằng cách này.
Một canh phu vừa gõ chiêng
vừa chạy vội, miệng la: “Chết người rồi, khó lường rồi, người chết không có đầu
a!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường liếc mắt nhìn nhau, cùng thả người nhảy xuống lầu. Tiểu Tứ Tử cũng đứng
lên, Tiểu Lương Tử kéo bảo bối chạy xuống cầu thang, Ngụy Thiếu Trường và Ngụy
Nguyệt Nga cũng liếc mắt nhìn nhay, lao xuống lầu.
“Là ai chết?” Triển Chiêu hỏi
người gõ chiêng.
“Nằm trên quan đạo ngoài
thành, ai nha, rất nhiều máu a!” Người nọ chỉ một hướng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường chạy như gió đến hướng quan đạo, Tiêu Lương cõng Tiểu Tứ Tử thi triển
khinh công đuổi theo, vậy mà vẫn không bị mất dấu.
Ngụy Thiếu Trường và Ngụy
Nguyệt Nga theo phía sau, Ngụy Nguyệt Nga giật mình hỏi: “Ca, không biết hài tử
nhà ai, công phu tốt như vậy?!”
Tiểu Tứ Tử nghe được vui tươi
hớn hở, công phu của Tiểu Lương Tử đương nhiên là tốt rồi! Sau này còn có thể
tốt hơn nữa! Còn có Yến Tử Phi của Miêu Miêu, ám tiễn và kiếm pháp, sang năm
cũng cho hắn học luôn! Vậy Tiểu Lương Tử nhà nó sau này lớn lên sẽ có một thân
công phu tập hợp của Cửu Cửu, Miêu Miêu và Bạch Bạch! Nó có y thuật và học vấn
của cha, văn võ song toàn!
Tạm gác kế hoạch nhỏ mà Tiểu
Tứ Tử đang tính cho viên mãn lại không nói tới.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường chạy đến ngoại thành, từ xa đã thấy không ít người vây xem.
Vừa nhảy vào trong đám người
nhìn thử, hai người liền chau mày, trên mặt đất là một cỗ thi thể to béo, không
có đầu…
“Miêu…” Bạch Ngọc Đường nhìn
kỹ thi thể, cả vết roi trên người.
“Không sai.” Triển Chiêu gật
đầu: “Là Lý Phi Phàm.”

