Con dâu nhà giàu - Chương 005 + 006

Chương 5 Tình nhân của chồng

Lúc
về nhà, đã gần đến giờ cơm chiều

Bất
ngờ là Triệu Hi Thành đang ngồi trong phòng khách. Đối diện anh ta là một người
phụ nữ vô cùng thời trang.

Chu
Thiến giật mình, cái gì thế nào? Anh ta công nhiên đưa tình nhân về nhà? Lòng
cô không khỏi dâng lên sự tức giận. Anh ta đúng là không coi vợ ra gì. Loại đàn
ông này thật tồi tệ! Đáng tiếc cho ngoại hình đẹp đó.

Ai
ngờ “tình nhân” kia ngẩng đầu lên thấy Chu Thiến, khuôn mặt trang điểm cẩn thận
tươi cười, cô ta đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Chu Thiến, kéo tay cô nói:

- Thiệu
Lâm, cậu không sao thật tốt quá! Biết mình lo lắng cho cậu thế nào không?

Á…
Đây là tình huống gì? Giờ tình nhân mặt có thể dày đến mức độ này?


ta thấy Chu Thiến ngây ngốc nhìn mình thì nói:

- Thiệu
Lâm, ngay cả mình cậu cũng không nhớ sao? Mình là Văn Phương! Chúng mình lớn
lên bên nhau! Nếu cậu quên mình thì mình buồn lắm

Giọng
nói của cô ta vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, nghe nói giọng nói thế này đàn ông rất
thích .

Trong
đầu Chu Thiến đột nhiên nhớ lại lời Dung tẩu nói: “Ngoài thỉnh thoảng
vui vẻ đi dạo với Văn thư kí thì những lúc khác đều rầu rĩ không vui”.

Văn
Phương, Văn thư kí?

Chu
Thiến đánh giá cô ta, cơ thể không tồi, đầy đặn nhưng không mập mạp, da không
trắng nhưng cũng mịn màng, hẳn là có đầu tư. Ngũ quan tuy đẹp nhưng thân là
người chuyên trang điểm, Chu Thiến nhìn một cái đã biết cô ta đã từng phẫu
thuật thẩm mỹ. Mắt, mũi đều đã chỉnh sửa.


ta mở to mắt nhìn Chu Thiến, trong ánh mắt có sự thận trọng, dò hỏi:

- Cậu
thực sự không nhớ rõ mình sao? Chuyện trước kia không nhớ sao?

Chu
Thiến lắc đầu, cô ta tỏ vẻ rất thất vọng, Chu Thiến lại cảm thấy như cô ta đang
thở phào nhẹ nhõm. Theo bản năng, Chu Thiến sinh ra tâm lý cảnh giác với cô ta.
Chu Thiến không thích cô ta.

Triệu
Hi Thành đi tới, khuôn mặt đẹp trai lộ vẻ bất mãn:

- Cô
đi đâu? Di động không mở. Văn Phương chờ cô từ chiều.

Trong
mắt Văn Phương hiện lên tia đắc ý, ngẩng đầu lên thấy Chu Thiến đang nhìn thì
lập tức tỏ vẻ vô tội:

- Không
sao, đợi cũng không lâu.

Chu
Thiến cười cười:

- Chiều
đi dạo phố, di động hết pin.

- Dạo
phố? Trước kia không phải cậu ghét đi dạo phố nhất sao? Văn Phương kinh ngạc
nói.

Chu
Thiến lại cười:

- Ở
trong nhà rất buồn, bên ngoài vui vẻ như thế, sao không ra ngoài?

Văn
Phương kinh ngạc nói:

- Chẳng
phải cậu sợ phơi nắng sao?

Chu
Thiến đi đến bên cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong
suốt bao phủ lên người cô. Chu Thiến híp mắt, quay đầu lại cười nói:

- Đâu
quản nhiều như thế, vui vẻ quan trọng hơn!

Triệu
Hi Thành nhìn Chu Thiến, đôi mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng, anh ta cứ thế nhìn
cô, không nói gì, thật lâu không dời mắt.

Văn
Phương nhíu nhíu mày, đi tới, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của anh ta, cô cười nói:

- Vậy
lần sau đi dạo phố nhớ gọi mình.

Chu
Thiến cười, không nói gì.

Lúc
này Dung tẩu đến báo có thể ăn cơm rồi.

Bọn
họ ngồi xuống bàn ăn hình chữ nhật thủy tinh trong bếp

Chu
Thiến và Văn Phương chia ra ngồi hai bên bàn. Triệu Hi Thành ngồi xuống bên
cạnh Chu Thiến.

Giờ
cô trăm phần trăm khẳng định, bọn họ có gian tình.

Dựa
vào cái gì nói như vậy?

Chỉ
bằng ánh mắt ngọt ngào mà Văn Phương nhìn Triệu Hi Thành, chỉ bằng ý xuân từ
đầu mày khóe mắt cô ta. Nếu bọn họ không có gian tình, cô ta dám không kiêng nể
gì mà mắt qua mày lại với chồng Chu Thiến trước mặt cô sao? Mà Chu Thiến là vợ
lại ngồi đối diện cô ta.

Tống
Thiệu Lâm này thật vô dụng, lại tự rước con hồ ly tinh này đến. Cái gì mà bạn
tốt chơi từ nhỏ, đúng là mắt bị mù!

Một
đôi cẩu nam nữ!

Chu
Thiến chán ghét nhíu nhíu mày, không dấu vết lặng lẽ né xa Triệu Hi Thành.

Cũng
tốt, tốt nhất là cô ta cuốn lấy Triệu Hi Thành thật chặt thì anh sẽ không có
thời gian chạm vào cô. Để Chu Thiến có thể bình an đợi Tống Thiệu Lâm tỉnh lại,
đến lúc đó cục diện này để cô ta thu dọn đi, Chu Thiến chỉ hưởng thụ cuộc sống
trước mắt thôi.

- Chuyện
của em đã giải quyết xong rồi. Đột nhiên Triệu Hi Thành trầm thấp nói.

Chu
Thiến đang hết sức chuyên chú ăn đồ ngon nghe vậy thật sửng sốt, nhất thời
không rõ anh ta nói đến chuyện gì.

Bên
kia, Văn Phương cười dịu dàng nói tiếp:

- Cậu
chỉ cần bồi thường người bị hại thôi. Có thể giải quyết là được rồi, chuyện này
làm không khéo sẽ phải ngồi tù đó.

Chuyện
này từ chỗ Tiểu Mạt cô đã biết cho nên cũng không thấy bất ngờ.

Nhưng
là tác dụng tâm lý sao? Sao cô cảm thấy cô ta rất tiếc nuối khi Chu Thiến không
phải ngồi tù vậy?

Xuất
phát từ tâm lý ghét kẻ thứ ba và thương hại người yếu, hơn nữa, giờ Chu Thiến
đang sử dụng cơ thể của Tống Thiệu Lâm nên đương nhiên đứng về phía cô, chung
một mối thù!


đột nhiên muốn đùa dai, xoay người nhìn Triệu Hi Thành cười ngọt ngào, giọng
nói dịu dàng vô cùng:

- Hi
Thành đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn mình ngồi tù. Mình biết nhất định anh
ấy sẽ giúp mình.

Những
lời này nói ra đến cô cũng nổi da gà.

Triệu
Hi Thành nhìn Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy hiện lên sự mê hoặc, khóe miệng hơi
cười, ý cười lại có chút yêu chiều.

Chu
Thiến cũng chẳng để ý đến thái độ của anh ta, thứ cô quan tâm là vẻ mặt của
người khác. Chu Thiến quay đầu, nhướng mày nhìn Văn Phương.

Quả
nhiên không phụ hi vọng của cô, Văn Phương giận tái mặt, mắt to cắt mí hiện lên
sự đố kị nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Chu Thiến, cô ta lại thay vẻ mặt dịu
dàng tươi cười. Nếu không nhìn rõ, Chu Thiến còn nghĩ chớp mắt đó là bản thân
hoa mắt mà thôi!

Hồ
ly tinh, tôi phục cô rồi. Diễn xuất của cô có thể đến Hollywood phát triển!
Đúng là hồ ly tinh thì cũng phải có tư chất.

Lúc
này, Triệu Hi Thành còn nói:

- Ngày
mai đừng ra ngoài, mai là thứ Bảy, thứ Bảy chúng ta phải về nhà lớn ăn cơm.

- Nhà
lớn?

Chỗ
này Chu Thiến cũng nghe Dung tẩu nhắc đến. Là nhà của cha mẹ Triệu Hi Thành
sao?

Triệu
Hi Thành nói:

- Là
nhà của anh, bố mẹ và em trai anh đều ở đó. Lúc đầu chúng ta muốn có không gian
riêng nên mới cố ý tách ra.

Chu
Thiến cười gật đầu:

- Được.

Nhà
tổ, nghe đã có cảm giác đầy tính li kì. Chu Thiến vô cùng hứng thú. Huống chi
có thể gặp lại anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời kia, thật vui.

Chu
Thiến lơ đãng nhìn Văn Phương một cái, chỉ thấy trên mặt cô ta không che giấu
được sự cô đơn. Có phải là vì nơi đó cô ta không thể đến?

Chu
Thiến cười lạnh, nếu đã chọn là kẻ thứ ba thì nên biết, kẻ thứ ba vĩnh viễn
không thể ra ngoài sáng! Những nơi mang tính chất chính thức vĩnh viễn không có
phần của cô ta.

Ăn
cơm xong, bọn họ ngồi ngoài phòng khách một lúc. Văn Phương không tiện ngồi lâu
nên đành đứng dậy từ chối.

Lúc
Văn Phương đứng dậy chào tạm biệt hai người, ánh mắt nhìn Triệu Hi Thành vô hạn
lưu luyến, tình cảm nói không hết. Nhìn mà Chu Thiến thấy dựng hết tóc gáy.

Chu
Thiến cười nói với Triệu Hi Thành:

- Khuya
rồi, anh đưa Văn Phương về đi. Chỗ này không tiện đón xe

Tốt
nhất là đi rồi đừng về, đi mà hưởng thụ thế giới hai người các ngươi đi.

Vẻ
mặt Văn Phương vui mừng nói:

- Không
cần, cũng muộn rồi, không dám làm phiền Tổng giám đốc.

Ánh
mắt lại liếc nhìn Triệu Hi Thành.

Triệu
Hi Thành đang cười như không cười nhìn Chu Thiến, trong mắt lóe ra ánh sáng khó
hiểu.

Chu
Thiến mặc kệ anh ta, một lòng chỉ muốn tống phần tử nguy hiểm này ra khỏi nhà.
Chu Thiến không dám nghĩ cả đêm ở cùng anh ta sẽ có hậu quả gì. Anh ta là chồng
hợp pháp của khối cơ thể này, muốn làm gì cô thì cô có thể đi kiện anh ta sao?
Chẳng lẽ cô nói với cảnh sát là chồng tôi cưỡng hiếp tôi?

Chu
Thiến đẩy Triệu Hi Thành nói:

- Cần
cần! Chính là vì không còn sớm mới cần đưa! Đây là phong độ của đàn ông.

Văn
Phương, tôi cho cô cơ hội để sáng tạo. Nếu đêm nay không thể giữ được thằng đàn
ông này thì cô không đáng làm hồ ly tinh!

Đến
lúc này, Triệu Hi Thành không hề hoang mang lấy cái chìa khóa đưa cho Văn
Phương, thủng thẳng nói:

- Văn
Phương đi xe tôi về là được rồi, đêm nay tôi hơi mệt.

Anh
ta quay đầu nhìn Chu Thiến, ánh mắt có sự giảo hoạt, khóe môi cười nghiền ngẫm
nói:

- Kỹ
thuật lái xe của Văn Phương rất tốt, em có thể yên tâm.

Nụ
cười của Văn Phương cứng lại, sau đó gượng gạo nói:

- Nếu
Tổng giám đốc mệt thì không dám làm phiền.

Chu
Thiến nóng nảy, còn cố cãi:

- Không
được, Văn Phương lấy xe rồi mai mình về nhà tổ kiểu gì?

Triệu
Hi Thành cười như con hồ ly:

- Em
yên tâm, nhà chúng ta không phải chỉ có một cái xe

Triệu
Hi Thành quay đầu nói với Văn Phương:

- Vậy
cô lái xe cẩn thận.

Giọng
nói không cho người khác từ chối.

Văn
Phương oán hận nhìn Triệu Hi Thành một cái, lúc nhìn về phía Chu Thiến, trong
mắt ẩn hiện tia sáng lạnh lùng nhưng không nói gì, nhận chìa khóa xe rồi yên
lặng rời đi.

Trong
phòng khách chỉ còn lại hai người, đám người hầu và Dung tẩu không biết đã đi
đâu.

Chu
Thiến nhìn Triệu Hi Thành, anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt đẹp như tượng thần
Hi Lạp, anh cười rộ để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như… con sói trong
truyền thuyết. Chu Thiến chỉ thấy da đầu run lên, bàn tay chảy mồ hôi.

Triệu
Hi Thành nhướng mày nói:

- Chúng
ta ở một chỗ rất đáng sợ sao? Em sợ cái gì?

Người
gặp sói, dù sợ hãi thế nào cũng không thể để lộ ra vẻ yếu đuối, nếu không sói
sẽ chẳng chút nể nang mà tiến tới, ăn sạch ngươi, chẳng thừa cái gì.

Cho
nên dù giờ Chu Thiến vô cùng lo lắng vẫn ưỡn ngực tươi cười:

- Tôi
làm gì phải lo lắng, thật buồn cười, tôi sợ cái gì. Anh ăn thịt tôi chắc

Nhưng
nói thật tim vô cùng bồn chồn. Hẳn là không sao đi. Anh ta đã nói anh ta không
có hứng thú với cô.

Nhưng
anh lại đi tới, chậm rãi vươn tay, xoa mặt cô, trong mắt đầy sự mê hoặc, anh
lẩm bẩm nói:

- Không
ngờ sau khi mất trí nhớ em lại như thành người khác, lại có thể tươi cười xinh
đẹp như thế này.

Chương 6: Sự dịu dàng bất ngờ.

Tay
Triệu Hi Thành ẩm ướt khiến cô không thoải mái, nháy mắt cả người nổi da gà.
Chu Thiến gạt tay Triệu Hi Thành ra, lùi về phía sau vài bước, gượng cười nói:

- Trời
nóng nực, đừng có dựa gần như thế.

Anh
ta cười:

- Điều
hòa nhiệt độ trong nhà luôn ổn định hai mươi bốn độ, sao mà nóng được?

Chu
Thiến vô cùng chăm chú theo dõi anh, thần kinh căng ra, cảm giác mình như con
mồi sắp bị sói ăn thịt.

Anh
ta lại tiến sát lại, đột nhiên ôm thắt lưng Chu Thiến, cánh tay cường tráng
không cho người ta chống đối. Chu Thiến mở to mắt, sợ tới hét lớn.

Triệu
Hi Thành dùng tay nhẹ nhàng bưng miệng cô lại, khóe môi cười, trong mắt đầy ý
trêu đùa nói:

- Đừng
lo lắng như thế, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, có một số việc không thể
tránh được.

Chu
Thiến liều chết giãy giụa, đầu lắc loạn, thành công tránh khỏi bàn tay che
miệng của Triệu Hi Thành. Nhưng tay kia lại ôm chặt eo cô, hai tay chặt chẽ
giam cầm cô, khiến cô dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng của anh. Chu Thiến càng giãy
giụa, Triệu Hi Thành càng dùng sức. Cả người Triệu Hi Thành toát ra khí thế vô
cùng, trong mắt có sự hung ác của đàn sói đói. Sau đó, Triệu Hi Thành cúi
xuống, hung hăng bịt kín môi Chu Thiến.

Triệu
Hi Thành điên cuồng cọ xát môi cô, dường như vẫn chưa đủ, bắt đầu xâm nhập vào
bên trong, anh cứng rắn ép cô hé mở, thành công đoạt đất, không chút nào ngừng
càn quét trong miệng cô.

Đầu
Chu Thiến nổ tung, sự nhục nhã dâng đầy trong lòng. Cô giãy giụa, không chịu để
yên, hai tay sống chết đánh Triệu Hi Thành, nhưng đổi lại chỉ càng khiến anh
mạnh mẽ áp chế, điên cuồng phóng túng.

Chu
Thiến hoảng sợ mở bừng hai mắt, cô nghĩ lúc này sắc mặt mình nhất định trắng
bệch dọa người. Lực lượng hai bên chênh lệch, chẳng lẽ đêm nay cô phải chịu
nhục sao?

Dưới
tình thế cấp bách, Chu Thiến cái khó ló cái khôn, hung hăng cắn thẳng vào đầu
lưỡi Triệu Hi Thành, mùi máu tươi dâng lên.

Triệu
Hi Thành hét lớn một tiếng, bất đắc dĩ buông Chu Thiến ra, một tia máu đỏ sẫm
trào ra từ khóe miệng anh, dưới ánh đèn, đôi mắt Triệu Hi Thành lóe ra ánh sáng
quái dị, khóe miệng lại cười tà mị tựa như con yêu tinh thấy máu.

Chu
Thiến vội lùi về phía sau, sự nhục nhã và phẫn nộ vô hạn khiến cô liều lĩnh
mắng:

- Vợ chồng con mẹ nó! Tôi căn
bản không phải vợ anh, tôi không biết anh! Với tôi mà nói anh chỉ là người xa
lạ! Anh đừng gặp tôi nữa! Đi mà tìm đàn bà khác! Đi mà tìm Văn Phương

Nói xong, Chu Thiến chạy thẳng
lên lầu, cô định chạy nhanh về phòng ngủ rồi khóa cửa nhốt Triệu Hi Thành ở
ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng chạy
lên lầu dồn dập, Triệu Hi Thành chạy nhanh đuổi theo Chu Thiến, sau đó ôm ngang
người cô lên. Chu Thiến hét một tiếng, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi!

Triệu Hi Thành khẽ cười bên tai
Chu Thiến:

- Thì ra em thật sự nhìn ra anh
và Văn Phương có quan hệ. Mất trí nhớ rồi em thông minh hơn! Phản ứng bây giờ
của em anh có thể hiểu là ghen không?

Cái này đúng là trò cười lớn
nhất thiên hạ, vì sao anh ta có thể vô sỉ tự kỉ đến mức độ này? Nhưng giờ cô
không cười nổi bởi vì Triệu Hi Thành ôm cô vào phòng rồi vứt cô lên giường.
Giây sau, anh ta đã đè lên người cô.

Chu Thiến rơi vào sự hoảng sợ
và tuyệt vọng đến cùng cực.

Triệu Hi Thành nhào lên người
Chu Thiến, cúi đầu hôn cô, bàn tay tiến vào trong quần áo cô, vuốt ve nơi mềm
mại trước ngực cô.

Chu Thiến giãy giụa nhưng anh như
một hòn núi lớn đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích.

Chu Thiến cảm thấy sự nhục nhã
lớn nhất từ trước đến nay, nỗi nhục nhã đâm sâu vào lòng cô, cô dùng hết sức
lực tát Triệu Hi Thành một cái.

- Bốp!

Một tiếng trong trẻo vang lên
rốt cuộc cũng khiến Triệu Hi Thành dừng lại. Chu Thiến giận dữ khôn cùng trừng
mắt, quát lớn:

- Chẳng phải anh nói anh không
ép tôi làm chuyện này sao? Giờ tôi nói cho anh, tôi không muốn! Tôi không muốn!
Sau này chỉ cần anh không chạm đến tôi, tôi mặc kệ bên ngoài anh có bao nhiêu
tình nhân, tôi không quan tâm! Tôi không cần!

Sự phẫn nộ khiến người cô run
lên.

- Em không quan tâm?...

Triệu Hi Thành nghiến răng
nghiến lợi lặp lại những lời này, cả người tản mát ra hơi thở lạnh như băng.

Chu Thiến không ý thức được đại
họa sắp đổ xuống, vẫn không biết sống chết gào lớn:

- Đúng thế! Tôi mặc kệ! Anh chỉ
là người xa lạ với tôi! Tôi không cho anh chạm vào người tôi, sự đụng chạm của
anh khiến tôi thấy ghê tởm.

Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt
Triệu Hi Thành nửa sáng nửa tối nhưng Chu Thiến có thể thấy rõ lửa giận hừng
hực cháy trong mắt Triệu Hi Thành.

Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến,
ánh mắt như một con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, lạnh lùng, hung ác khiến tim
Chu Thiến thắt lại. Cô lặng lẽ rụt người về phía sau. Triệu Hi Thành cười lạnh:

- Bất kể là trước hay sau khi
mất trí nhớ em đều không thèm nhìn tôi! Tôi đụng chạm làm em thấy ghê tởm sao?
Vậy về sau em nên tập cho quen, tôi sẽ cho em biết, không nhìn tôi, chống đối
tôi có kết quả gì?

Triệu Hi Thành đứng thẳng dậy,
thô bạo xé rách quần áo Chu Thiến. Quần áo mùa hè mỏng manh dưới cơn phẫn nộ
của Triệu Hi Thành mà biến thành đống vải vụn. Chu Thiến bị lột trần trước mặt
Triệu Hi Thành.

Chu Thiến cuộn người lại, hai
tay giữ chặt trước ngực. Triệu Hi Thành nghiêng người đè lên người cô, gầm nhẹ
rồi ép lên ngực cô, hôn như mưa xuống da thịt Chu Thiến.

Chu Thiến bất lực, rơi vào nỗi
tuyệt vọng khôn cùng, cảm xúc hoàn toàn bị vỡ vụn. Chu Thiến khóc lớn.

Sự nhục nhã này là cô tự tìm,
nếu cô không tham hư vinh, nếu không vì hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu khi
tỉnh lại biết chuyện rồi trốn đến một nơi khác… hôm nay cô đã không bị nhục nhã
thế này.

Cô càng nghĩ càng đau lòng,
càng nghĩ càng hối hận, cuối cùng tất cả chỉ có thể hóa thành nước mắt trào
dâng.

Chu Thiến vừa khóc vừa mắng:

- Anh là đồ điên! Anh là đồ
trứng thối!

Nước mắt Chu Thiến như mưa, cả
người run rẩy, dần dần, Triệu Hi Thành dừng động tác lại.

Mà Chu Thiến vẫn tiếp tục khóc,
nước mắt rơi không ngừng.

Triệu Hi Thành dựa vào người
Chu Thiến, thở phì phò, hơi thở nóng rực phun lên người khiến Chu Thiến có cảm
giác tê dại.

Một lát sau, anh thở dài một
hơi, ngẩng đầu lên, nói:

- Được rồi, đừng nói nữa, để
người ta nghe được còn tưởng anh đang cưỡng gian em

Chu Thiến tức giận khóc càng
lớn:

- Đúng thế còn gì, anh đang
cưỡng gian tôi… òa òa…

Triệu Hi Thành khẽ cười, nhẹ
nhàng ôm lấy cô rồi dịu dàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói:

- Được rồi, đừng khóc, chẳng
phải anh chưa làm gì đấy sao?

Chu Thiến bị sự dịu dàng bất
thình lình làm cho choáng váng, nhất thời quên khóc, mở to mắt nhìn Triệu Hi
Thành.

Triệu Hi Thành nhìn cô, trong
mắt lóe sáng. Anh đột nhiên hôn xuống đôi mắt cô, nụ hôn nhẹ như lông chim, sau
đó, nhẹ nhàng liếm sạch những giọt nước mắt của cô.

Cả người Chu Thiến khẽ run lên,
theo bản năng né tránh anh.

Triệu Hi Thành ôm chặt cô, nhẹ
quát:

- Đừng động đậy.

Giọng nói ấm ách.

Triệu Hi Thành nắm chặt tay cô,
ép cô sờ về nơi cứng rắn như sắt của anh, khàn khàn nói:

- Ở đây lửa nóng vẫn còn, nếu
em không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn đừng cử động.

Phiên ngoại của Triệu Hi
Thành.

Triệu Hi Thành nhìn người con
gái trong lòng.

Cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt
bị nước mắt khiến cho trong suốt, lóe ra ánh sáng như ngọc. Ánh mắt tinh thuần
trong suốt, ba phần kinh ngạc, bẩy phần cảnh giác dường như con vật nhỏ bị
thương khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng thương tiếc.

Bên gò mà cô còn mấy giọt nước
mắt trong suốt khiến da dẻ càng trắng như bạch ngọc. Cổ họng anh căng thẳng,
như ma nhập, cẩn thận liếm những giọt nước mắt trên mặt cô.

Cả người cô run lên, trong mắt
là sự hoảng sợ vô cùng. Lòng anh cứng lại, có sự thương tiếc vô cùng, có cả sự
áy náy, chua xót. Xem ra, anh đã khiến cô sợ hãi.

Thân thể cô bất an giãy giụa
trong lòng anh, cơ thể trần trụi ấm áp, mịn màng tỏa ra mùi hương thản nhiên
khiến cho lửa dục anh vốn chưa tắt càng thêm nóng cháy.

Anh có khát vọng tràn ngập với
cơ thể cô, cơ thể cô là dòng suối mát lạnh, trong lành nhất, có thể dập tắt lửa
dục hừng hực trong người anh. Anh chỉ cần xoay người qua là có thể thỏa mãn bản
thân mà cô căn bản không có sức chống cự.

Nhưng nhìn đôi mắt hoảng sợ,
nhìn cô khóc nức nở, người run run như đứa trẻ sơ sinh bất lực lại khiến anh
không nỡ làm tổn thương cô.

Anh – Triệu Hi Thành là kẻ nổi
tiếng là ngoan tâm thủ lạt trên giới thương trường. Anh có thể vì lợi ích của
Triệu thị mà không từ thủ đoạn đẩy đối phương vào chỗ chết. Chỉ cần là đối thủ
của anh đều sẽ nghiến răng, nghiến lợi, hận anh thấu xương.

Người như vậy sao biết cái gì
gọi là nhân từ? Cái gì gọi là mềm lòng?

Nhưng hôm nay anh lại có sự
tiếc thương với cô gái này, lại không đành lòng làm tổn thương cô. Ngay cả bản
thân anh cũng thấy kinh dị!

Cô tuy là vợ anh nhưng bọn họ
lấy nhau chỉ là kết hợp lợi ích hai nhà, mà cô là đại tiểu thư của Tống thị
cũng xứng với thân phận anh. Bọn họ vốn không có tình cảm. Kết hôn hơn năm cũng
không từng can thiệp chuyện riêng của nhau, không quan tâm đến nhau. Khi anh
biết cô vốn yêu một người khác, xuất phát từ sự tôn nghiêm của đàn ông mà cũng
từng tức giận nhưng không để trong lòng. Thậm chí khi bạn thân nhất của cô là
Văn Phương chủ động anh cũng chẳng hề do dự mà đón nhận, hoàn toàn không nghĩ
đến cảm giác của cô. Đàn bà trong mắt anh chỉ là đồ chơi trên giường, chẳng có
địa vị gì trong lòng nên anh cũng sẽ chẳng phí tâm tư mà nghĩ về một người phụ
nữ.

Nhưng hôm nay anh làm sao thế
này?

Người con gái trong lòng vẫn
còn đang bất an vặn vẹo, Triệu Hi Thành bất đắc dĩ phải cầm tay cô đặt lên nơi
nóng rực khiến anh phát cuồng, cảnh cáo cô nói:

- Ở đây lửa nóng vẫn còn, nếu
em không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn đừng cử động.

Đầu tiên, cô sửng sốt hồi lâu
sau đó như bị đánh mà rút vội tay về. Dưới ánh trăng, mặt cô đỏ bừng như sắp
chảy máu, cuối cùng cũng không dám lộn xộn thêm. Cô chu đôi môi nhỏ nhắn hồng
nhuận căm tức lườm anh. Bộ dáng đó vừa đáng yêu lại vừa cá tính khiến tâm tình
anh tốt hơn nhiều.

Bóng đêm đã sâu, ánh trăng rải
khắp phòng.

Khuôn mặt cô dưới ánh trăng tỏa
ra ánh sáng nhu hòa, da dẻ trắng như ngọc, sáng bóng. Lông mi dài cong vút, đôi
mắt trong suốt. Vì sao anh chưa bao giờ phát hiện, thì ra cô đẹp đến vậy?

Sau khi mất trí nhớ cô luôn
khiến anh bị mê hoặc. Cô không còn là người lạnh lùng như băng giá mà là người
tràn ngập tinh thần, luôn phấn chấn vui vẻ, nụ cười tỏa nắng của cô thường
xuyên khiến anh hoa mắt, không tự chủ được mà bị nhấn chìm trong đó.

Anh nhìn cô, trong lòng dâng
lên cảm giác dịu dàng chưa từng có. Khóe miệng gợn cười, có lẽ, anh nên một lần
nữa tìm hiểu vợ của mình.

Báo cáo nội dung xấu