Thám Tử Lừng Danh Conan (Tập 8) - Chương 3 - Phần 1

CHƯƠNG THỨ BA: Truyền
thuyết nhà hàng trên đài quan sát

Sau giờ học hôm đó, về đến
nhà mà Ran cứ bồn chồn không yên. Cũng vì thế mà lúc nấu cơm trưa cô, làm hỏng
cả nồi súp nấu cho bố. Loay hoay tìm cách nêm nếm cho ngon mãi rồi Ran cũng
mang súp xuống căn phòng thám tử thì thấy ông Kogoro nằm ngủ khò trên ghế sofa
với mặt đầy nước miếng và áo phanh hết cúc. Tối qua ông đi uống đến tận sáng
mới về.

- Bố ơi, bố có ăn cơm tối
không? Con nấu xong rồi đấy... - Ran lắc người bố mà hỏi.

Ông Kogoro lờ đờ hé mắt:

- Bố... Bố say quá, làm thế
quái nào mà ăn được...

- Ai bảo bố uống đến sáng cơ!
- Ran ngán ngẩm thở dài.

Cô nhìn quanh thì thấy dây
điện thoại đã bị rút khỏi ổ. Ran nói với tấm lưng của bố:

- Chắc hôm nay bố không làm
việc nổi đâu... Bố ở nhà nhé, hôm nay con có hẹn với bạn.

- Ờ, con đừng về muộn quá
đấy. - Nói rồi ông thám tử lại ngáy o o.

Nhưng Ran chẳng để tâm đến bố
nữa. Ông Kogoro tin 100% “người bạn” của Ran là Suzuki Sonoko. Có điều hôm nây
thì khác. Hôm nay, lúc tan học, Shinichi đã nói với Ran: “Cậu tới nhà hàng trên
đài quan sát của tòa Beika Center nhé.” Nghe thì chẳng có gì quan trọng, nhưng
lời hẹn của cậu cứ làm Ran hồi hộp từ lúc đó.

- Shinichi định làm gì nhỉ...
Chẳng lẽ cậu ấy định hẹn chỉ để chê mình béo ra... - Ran vừa lầm bầm vừa véo
bụng mình trên đường về phòng. Cô đứng ngắm nghía trước gương hồi lâu. - Nhưng
cậu ấy chẳng việc gì phải rủ mình đi ăn để nói chuyện đó cả... Ha ha, mình kỳ
vọng cái gì cơ chứ? Ngốc quá đi...

Ran nhăn nhó cười với hình
ảnh của mình trong gương. Nói vậy nhưng trên giường cô chất đầy những bộ quần
áo đẹp nhất trong tủ.

Thay bộ đồ ưng ý nhất rồi,
Ran tới chờ trước cửa nhà hàng trên đài quan sát đúng giờ Shinichi đã hẹn. Trên
cánh cửa có dán tờ giấy ghi chữ “Nhà hàng mở cửa muộn một tiếng để kiểm tra
bếp.” Chắc vì thấy Ran đứng trơ trọi một mình nên một nhân viên nhà hàng đã mời
cô vào trong ngồi chờ.

Vừa bước vào nhà hàng, Ran
càng cảm thấy bồn chồn hơn. Bàn của cô nhìn ra khung cảnh thành phố về đêm đẹp
lộng lẫy, nhưng khi Ran nhìn quanh nhà hàng, cô chỉ toàn thấy nào là những bức
tranh treo trường phái trừu tượng, nào là bàn ghế theo phong cách Art
Nouveau[5]; rõ ràng nơi này quá đắt đỏ đối với học sinh trung học bình thường.

[5] Art Nouveau (Tiếng
Pháp, nghĩa là Nghệ thuật Mới) là tên gọi một loại phong cách nghệ thuật, kiến
trúc, trang trí phổ biến vào cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20.

- Shinichi đến mau đi chứ...
- Ran mếu máo như sắp khóc đến nơi.

Trong lúc đó, cách ghế của
Ran một đoạn, các nhân viên chạy bàn xếp hàng ngay ngắn tại cửa ra vào nghe chỉ
dẫn. Người quản lý tóc bạc đã có tuổi trong bộ vest tuxedo màu trắng rất sang
trọng đang nhắc nhở nhân viên về cung cách phục vụ khách hàng và điểm lại những
món đặc biệt của ngày hôm nay.

- Cô bé kia có sao không? -
Ông quản lý hỏi nữ nhân viên trung niên phụ trách chính có vẻ mặt phúc hậu.

- À, người đi cùng cô ấy
không dặn trước là nhà hàng mở cửa muộn một tiếng. Hình như người đó cũng đến
muộn nữa, trông cô bé đứng một mình tội quá nên tôi cho vào đây ngồi chờ.

- Ra thế.

- Vâng... Nhìn cô bé ấy, tôi
lại nhớ đến một cô gái cũng trạc tuổi đó ngồi chờ anh chàng đi cùng ở đây vào
khoảng hai mươi năm trước... - Người phục vụ hồi tưởng.

- À, cô diễn viên Fujimine
Yukiko nổi tiếng thời đó chứ gì? - Người quản lý cũng nhớ lại.

- Đúng rồi. Cô ấy được cầu
hôn ở đây rồi quyết định lên xe hoa ngay lập tức, bỏ dở nghiệp diễn viên...

- Ta cũng nhớ... - Viên quản
lý gật đầu, nhìn xa xăm.

- Có chuyện đó à? - Nhân viên
trẻ tuổi nhất trong đám giật mình hỏi.

- Thế mà cô cũng không biết
à? Chuyện đó nổi tiếng lắm mà! - Một người khác tỏ vẻ chê bai.

- Hồi đó quản lý thần tượng
cô Fujimine lắm đấy... - Trưởng nhóm bồi bàn cười trêu.

- Không thần tượng mới lạ,
lâu lắm ta mới thấy một diễn viên vừa có tài vừa có sắc như vậy. Đàn ông dù có
xem phim hay không thì cũng mê mệt cô ấy...

- Ông nói cũng phải... Nhà
hàng của ta cũng được nổi tiếng theo sau khi cô ấy chấp nhận lời cầu

- Ừ. Sau hôm đó, phụ nữ thi
nhau kéo đến đây, ai cũng muốn được như cô Fujimine, làm nhà hàng bận túi
bụi... - Người quản lý mỉm cười.

- Chà, thế cơ à! - Cô nhân
viên trẻ thích thú.

- Đúng như cô nói, cô bé kia
cũng bồn chồn chẳng kém cô Fujimine hôm đó. Cứ như thể lịch sử lặp lại vậy... -
Viên quản lý nhìn ra chỗ Ran.

- Vâng.

- Không hiểu anh chàng nào
bắt cô bé xinh xắn thế kia ngồi chờ không biết? Hai mươi năm trước ta từng bực
mình vì có kẻ dám để cô Fujimine chờ đợi... - Quản lý khẽ cau mày.

- Ai để cô diễn viên đó chờ
thế? - Cô nhân viên tò mò nhoài hẳn người ra trước mà hỏi.

- Anh ta là một nhà văn trinh
thám nổi tiếng, đã giải quyết một vụ án kỳ lạ ngay tại tòa nhà này trước sự
ngạc nhiên của mọi người...

- Vụ án kỳ lạ sao?

- Đúng thế. Hai mươi năm
trước, sau khi hoàn thành công việc hành chính ở văn phòng tầng dưới, ta tình
cờ thấy giám đốc hãng sản xuất trò chơi cùng tầng tên Tatsumi đứng trước thang
máy.

- Có phải là tên giám đốc
Tatsumi xấu xa đủ đường đó không? - Một nhân viên nói vẻ căm ghét. Những người
khác cũng xôn xao hùa theo.

- Tôi cũng chẳng ưa ông giám
đốc đó. Ông ta toàn vào nhà hàng uống rượu rồi đập phá, trêu ghẹo nhân viên
nữa, thật chẳng ra làm sao... - Một cô tiếp viên đeo kính trông mặt nghiêm túc
chau mày.

- Đúng là ông ta khá phiền
nhiễu... Ông Tatsumi hồi đó đã dùng nhiều thủ đoạn để bành trướng kinh doanh
nên bị nhiều người ghét... Nhưng lúc gặp ông ấy trước cửa thang máy hôm đó, ta
đã cảm thấy có gì đó khang khác.

- Cái gì khác kia? - Cô phục
vụ trẻ gi

- Ông Tatsumi đeo găng tay,
dưới chân để chiếc can nhựa. Ta chưa kịp nghĩ xem ông ta định làm gì thì bỗng
lửa bùng lên từ trong thang máy đang dừng ở tầng dưới. Cùng với đó là tiếng
thét “Cứu tôi với!” kinh hoàng của một người đàn ông.

- Cái gì?! - Cả nhóm nhân
viên cùng rùng mình kêu lên.

- Ta hốt hoảng chạy xuống
tầng dưới bằng thang thoát hiểm ngay cạnh thang máy thì thấy lửa lóe lên từ bên
trong buồng thang. Ta sợ quá đứng chôn chân tại chỗ một giây rồi mới sực tỉnh
khi một anh thanh niên xô ta, chạy tới cạy cửa thang máy. Lúc đó ta mới định
thần lại, tới giúp anh ta, nhưng khi cả hai mở được cửa thì lửa phun ra, bên
trong thang m

áy chỉ còn một người bốc cháy
bừng bừng...

- Người bốc cháy...

- Rồi thế nào nữa? - Không
chỉ cô nhân viên trẻ tuổi mà những người khác cũng chồm tới trước nghe câu
chuyện.

- Anh thanh niên kia vớ lấy
bình cứu hỏa đặt trong hành lang, phun vào người bị cháy, nhưng đáng tiếc vẫn
không thể cứu sống anh ta... - Gương mặt hiền hậu của quản lý chìm trong nỗi u
ám.

- Đáng thương quá... - Nhóm
bồi bàn buồn bã.

- Sau đó ta gọi cảnh sát, họ
cho đội điều tra số 1 của sở tới khám nghiệm hiện trường...

- Có phải giám đốc Tatsumi
của hãng sản xuất trò chơi là hung thủ không? - Cô nhân viên hỏi.

- Người của tổ điều tra ban
đầu cũng kết luận như thế. Từ giấy phép lái xe, cảnh sát biết được nạn nhân tên
là Oba, là cựu giám đốc một công ty trò chơi mà ông Tatsumi đã mua lại. Sau khi
mua công ty, giám đốc Tatsumi đã sa thải hàng loạt nhân viên của ông Oba nên
giữa hai giám đốc có mâu thuẫn gay gắt. Ta đã từng thấy họ cãi nhau vài lần
ngay trong nhà hàng... - Người quản lý nhà hàng chau mày. - Động cơ đầy đủ là
vậy, nên các nhân viên cảnh sát đều khẳng định giám đốc Tatsumi là hung thủ.
Đúng lúc ấy thì anh thanh niên kia lại nói rằng đó là một vụ

- Tự sát à? - Cả nhóm nhân
viên đồng thanh kêu lên.

- Ông nghe thấy nạn nhân kêu
cứu cơ mà? - Cô phục vụ hỏi lại.

- Ừ.

- Thế thì rõ ràng giám đốc
Tatsumi là hung thủ rồi! Ông ấy đeo găng tay, dưới chân còn có can nữa! - Cô ta
khăng khăng.

- Đúng đấy! - Những người
khác cũng lầm rầm đồng tình.

- Viên trung sĩ trẻ tên
Megure hôm đó cũng khẳng định hung thủ là ông Tatsumi sau khi nghe lời khai của
ta. Cái can dưới chân ông giám đốc đầy mùi xăng mà. Những nhân viên cảnh sát
khác cũng tán thành ý kiến này. Không ngờ anh thanh niên kia chứng minh một
điều ngược lại hoàn toàn.

- Chứng minh kiểu gì chứ? -
Cô nhân viên trẻ tuổi thắc mắc.

- Đầu tiên anh ta kiểm tra
phần đầu nạn nhân và nói rằng thật kỳ lạ khi đầu ông ấy không có dấu vết bị
đánh.

- Thế thì có gì là lạ?

- Theo lời anh ta thì để rưới
xăng vào nạn nhân trong thang máy, đầu tiên hung thủ phải tìm cách để nạn nhân
không còn sức chống cự. Lý do là vì xăng có mùi rất đặc trưng, chỉ cần ngửi
thấy là nạn nhân sẽ biết ngay và tìm cách bỏ trốn hoặc chống đối. Hung thủ cũng
cần lượng xăng khá lớn để thiêu chết cháy một người, mà làm gì có ai đứng yên
cho người khác tẩm xăng lên cơ thể đâu.

- Có lý... Nếu nạn nhân chống
cự quá thì cả hung thủ cũng bị dính xăng... - Cô nhân viên gật gù.

- Vân đề là trên đầu ông Oba
không hề có vết thương, trong khi ta lại nghe thấy ông ấy kêu cứu, nên không
thể có khả năng ông ấy bị đánh thuốc mê được.

- Hừm... A, nhưng nhỡ giám
đốc Tatsumi dùng súng đe dọa nạn nhân thì sao? - Cô phục vụ nghĩ

- Đúng đấy. Ông Oba sợ bị bắn
nên không dám động đây. - Nhân viên đeo kính đồng tình.

- Trung sĩ Megure cũng nghĩ
thế và cho người kiểm tra kỹ lưỡng giám đốc Tatsumi, nhưng chỉ tìm thấy bật
lửa, ngoài ra không hề có súng hay dao gì hết.

- Thế à? Nhưng ông ta cầm bật
lửa, chứng tỏ đã châm lửa vào xăng còn gì. - Cô nhân viên vẫn tiếp tục tranh
cãi.

- Đúng là bật lửa có mùi
xăng.

- Đấy, rõ ràng ông giám đốc
Tatsumi là hung thủ rồi!

- Không, theo lời ông Tatsumi
thì trước đó hai ông giám đốc ngồi trong phòng tiếp khách thì ông Oba đã mượn
bật lửa của ông Tatsumi. Giám đốc Tatsumi nói đó mới là lý do khiến bật lửa
dính mùi xăng, nhưng chẳng ai tin ông ấy cả, trừ anh thanh niên kia.

- Chỉ trừ anh thanh niên sao?
- Đám nhân viên ngạc nhiên.

- Anh ta phát hiện ra rất
nhiều vết cào màu nâu trên tường thang máy.

- Nó là vết gì thế? - Cô nhân
viên trẻ hỏi.

- Anh ta bảo đó là vết phốt
pho để lại khi quẹt diêm.

- Vết phốt pho là sao?

- Mọi người chắc từng thấy
cảnh cao bồi quẹt diêm vào tường quán bar hoặc đế giày trong phim rồi chứ? Khi
bị đầu diêm quẹt vào như vậy sẽ để lại vết. Anh thanh niên đó bảo ông Oba đã
quẹt diêm vào tường thang máy rồi tự châm lửa vào mình để không ai phát hiện ra
thứ dùng làm mồi lửa vì que diêm sẽ bị cháy tiêu tan, và thế là mọi bằng chứng
đều được phi tang sạch sẽ.

Đám nhân viên phục vụ sửng
sốt đến lặng người trước lời kể của viên quản lý.

- Suy luận của anh thanh niên
như sau: Ông Oba rất coi trọng công ty mình, nhưng giám đốc Tatsumi lại dùng
thủ đoạn hèn hạ để mua lại nó. Ông Oba suy sụp và tính chuyện tự tử, nhưng ông
cho rằng giám đốc Tatsumi chính là người dồn mình vào đường cùng nên nảy ra ý
dàn dựng cho ông Tatsumi là hung thủ cái chết của mình. Giám đốc Tatsumi khai
rằng đã thấy can xăng để sẵn trước cửa thang máy khi tiễn ông Oba ra sảnh. Ông
ta cũng nói đôi găng tay là quà sinh nhật của ông Oba; Ông Oba dặn ông Tatsumi
nhớ đeo nó nên ông Tatsumi làm theo. Anh thanh niên nói, chỉ cần liên lạc với
cửa hàng bán găng tay là nhân viên bán hàng có thể xác nhận được việc ông Oba
đã mua đôi găng ở đó. Hơn nữa, nếu xe của ông Oba ở bãi đỗ dưới hầm, trên máy
quay chống trộm của tòa nhà chắc chắn phải có hình ảnh ông Oba lấy can xăng từ
xe riêng ra. Sau khi nói với cảnh sát những điều đó, anh thanh niên vội vàng bỏ
đi, nói rằng mình có cuộc hẹn quan trọng. Trung sĩ Megure làm theo lời anh
thanh niên đã ngạc nhiên khi thấy tất cả những gì anh ta nói đều chính xác.
Không chỉ vậy, khi lục soát nhà riêng của ông Oba, cảnh sát đã tìm ra loại diêm
có thành phần trùng khớp với vệt diêm trong thang máy...

- Chà, anh thanh niên đó suy
luận giỏi thật đấy... - Các nhân viên nghe vậy đều há hốc mồm thán phục.

- Ừ. Sau đó mọi người mới
biết anh ta tên là Kudo Yusaku, chính là người bắt cô Fujimine đợi. - Viên quản
lý mỉm cười tiết lộ.

- Kudo Yusaku chẳng phải là
tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng thế giới sao? - Cô nhân viên trẻ tuổi tròn
xoe mắt.

- Đúng là anh ta đấy. - Quản
lý bật cười.

- Thảo nào anh ta phá án
nhanh thế! - Nữ nhân viên phụ trách chính cười vẻ tinh quái.

- Tôi có đủ bộ tiểu thuyết
của nhà văn Kudo đấy! - Cô tiếp viên đeo kính reo.

- Chà chà, thế cơ à?

- Ôi, phục quá đi mất, không
ngờ ngay trước khi cầu hôn mà ông ấy vẫn đủ bình tĩnh để phá án. Tôi càng ngày
càng hâm mộ nhà văn Kudo mất rồi! - Cô nhân viên trẻ tuổi phấn khích.

- Thì ra cặp đôi đình đám
Kudo Yusaku và Yukiko đã đính hôn ở nhà hàng này... Câu chuyện tuyệt vời
thật...

- Ừ... - Tất cả nhân viên đều
mơ màng ca ngợi.

- Mà công nhận cô bé kia rất
giống cô Yukiko hồi đó... - Trường nhóm bồi bàn nhận xét.

- Nhất là vẻ bồn chồn ấy,
không lẫn vào đâu được. - Viên quản lý gật đầu mỉm cười.

Trong lúc đó, người bắt Ran
chờ đợi là Kudo Shinichi trong bộ quần áo là lượt đang sốt ruột đứng ở tầng 36,
ngay trước cửa thang máy lên nhà hàng.

- Trời ơi, mình đã đến muộn
rồi lại còn bị lạc nữa. Mà sao người ta lại bắt khách đổi thang máy để lên nhà
hàng trên đài quan sát cơ chứ! - Shinichi hậm hực chờ trước cửa chính giữa
trong ba thang máy lên tầng. Cậu vừa cáu kỉnh bấm nút thang máy lia lịa vừa lẩm
bẩm một mình.

Sau lưng cậu, cánh cửa công
ty đề biển “Games” bật mở. Ba người đàn ông khoảng 50 tuổi mặc áo vest và một
người đàn ông trẻ hơn, khoảng 30 tuổi, bước ra sảnh chờ thang máy.

- Giám đốc Tatsumi không dự
bữa tiệc thành lập công ty sao? - người đàn ông trung niên tóc hoa râm ngạc
nhiên hỏi người đứng cạnh mình. Người đàn ông được hỏi có bộ râu rậm rạp và
dáng người bệ vệ.

- Rất tiếc là ta thấy trong
người không khỏe lắm, anh Miki ạ... Ở đây có phó giám đốc Miki và giám đốc điều
hành Hashimoto, cả trưởng phòng Oba nữa. Ba anh thay mặt ta tham dự vậy nhé. Ta
phải đến thẳng bệnh viện đây... - Người đàn ông bệ vệ xin lỗi.

- Hôm nay công ty công bố
nhân vật đại diện mới mà giám đốc Tatsumi lại không đến thì... - Phó giám đốc
Miki tiếc nuối.

- Các anh thay tôi động viên
mọi người từ nay tiếp tục cố gắng vì công ty nhé. - giám đốc Tatsumi vừa dứt
lời thì có tiếng “keng” báo hiệu thang máy đã tới.

- Vâng. - Ba người đàn ông
kính cẩn cúi đầu.

- Chào các anh.

Ông Tatsumi định vào thang
máy thì tình cờ va phải cây gạt tàn để cạnh cửa.

- Úi! Này Oba, tầng này hơi
tối đấy! - Ông Tatsumi hậm hực nhắc. Đúng như ông nói, khi từ thang máy bước ra
tầng 36, Shinichi cũng cảm thấy đèn không được sáng lắm.

Người đàn ông khoảng ba mươi
tuổi tên Oba đáp.

- Hôm nay sẽ có pháo hoa tại
bữa tiệc kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty, nên tôi đã cho tắt bớt đèn ở
tầng này để mọi người ngắm pháo hoa rõ hơn. - Oba lại gần giám đốc thì thào. -
Với lại, màn trình diễn đó sẽ thuận tiện hơn nếu đèn tối...

- À, đúng rồi, đúng rồi! -
Ông Tatsumi sực nhớ ra bèn bật cười ha hả. Ông giơ một tay lên chào. - Chào mọi
người hộ tôi nhé.

Ba người đàn ông một lần nữa
cúi đầu kính cẩn, và cứ giữ nguyên tư thế đó tới khi cửa thang máy có giám đốc
đóng hẳn.

- Chúng ta bận rồi đây. Giám
đốc không tham dự thì tiến trình bữa tiệc bị thay đổi nhiều lắm. - Phó giám đốc
Miki hốt hoảng nói ngay khi cửa thang máy vừa đóng.

Giám đốc điều hành Hashimoto
và tay Oba trẻ tuổi cùng gật đầu:

- Anh nói đúng.

- Vâng...

Họ đi qua cánh cửa công ty đề
chữ “Games” Cánh cửa còn chưa khép hẳn thì tiếng Oba trẻ đã vọng ra:

- A, tôi quên mất, tôi nên
báo điều này với tiểu thư trước thì hơn.

- À, ừ nhỉ.

- Đúng đấy. Báo xong, anh
cùng tiểu thư quay lại hội trường luôn nhé.

- Tôi hiểu rồi

Cùng với lời đáp của Oba,
cánh cửa bên phải trong ba thang máy mở ra. Từ bên trong xuất hiện một phụ nữ
khoảng hai mươi lăm tuổi xinh đẹp, mặc bộ váy dạ tiệc màu vàng rực rỡ. Thấy
Shinichi đứng trước mặt, cô bắt chuyện, giọng hơi hốt hoảng:

- Em có biết hội trường tổ
chức tiệc thành lập công ty Games ở đâu không?

- Dạ? - Shinichi thoáng ngơ
ngác.

Nhưng cánh cửa sau lưng cậu
đã mở ra. Oba gọi:

- Sakurako, sao em đến muộn
thế? Chúng mình hẹn nhau đúng tám rưỡi ở đây cơ mà!

- Em xin lỗi... Em chuẩn bị
kỹ quá nên mới đến muộn mà. - Cô gái trẻ mỉm cười hạnh phúc ngay khi nhìn thấy
Oba. - Anh nói chuyện bọn mình cho bố chưa?

- Dĩ nhiên! Giám đốc Tatsumi
đồng ý rồi. Bác bảo anh còn trẻ mà đã có tài, vươn lên được chức trưởng phòng
như bây giờ, thì bác cũng vui vẻ giao em cho anh.

- Ôi, thế là chúng mình đến
được với nhau rồi! - Sakurako ôm chầm lấy Oba.

- Hơ... - Shinichi bối rối
khi hai người bắt đầu hôn nhau đắm đuối. Cậu vừa cầu cho thang máy đến mau thì
tiếng “keng” báo hiệu vang lên và cánh cửa trước mặt Shinichi mở ra. Cậu thở
phào nhẹ nhõm buớc vào thang máy, nhưng sực nhớ ra ngay việc mình đang để Ran
chờ. - Thôi chết rồi!

Cậu vừa dứt lời thì có tiếng
nổ lớn:

“Đoàng! Đoàng!”

“Cái gì thế!” - Shinichi
hoảng hốt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tiếng nổ vẫn tiếp tục. Nhưng khi cánh
cửa thang máy mở ra ở trước nhà hàng trên đài quan sát, thì nguyên nhân tiếng
nổ trở nên rõ ràng ngay. “Thì ra là pháo hoa..”

Shinichi nhìn qua cửa sổ hành
lang. Trên nền trời đêm, nhưng chùm pháo hoa lớn rực rỡ đang thắp sáng cả không
gian.

“À, chắc đây là pháo hoa kỷ
niệm ngày thành lập công ty dưới kia... Mà mình đứng đây ngắm cảnh làm gì chứ,
Ran giận chết...” - Shinichi rời mắt khỏi cảnh pháo hoa khi sực nhớ ra Ran. Cậu
vội vội vàng vàng chạy vào nhà hàng.

Vừa gặp, Shinichi đã xin lỗi
vì đến muộn, nhưng khi Ran thông báo hôm nay nhà hàng mở cửa muộn một tiếng,
cậu lại phải xin lỗi thêm lần nữa. Cuối cùng, Ran bảo nhân viên nhà hàng tốt
bụng cho mình ngồi chờ rồi mỉm cười tha lỗi cho bạn.

- Với lại pháo hoa đẹp thế
này... - Ran mơ màng ngắm những bông pháo được bắn liên tiếp qua cửa sổ nhà
hàng.

Shinichi thở phào, thầm cảm
ơn màn pháo hoa tình cờ bắn đúng hôm đó.

- À mà cậu rủ tớ đến chỗ đắt
tiền thế này có sao không? - Ran chợt quay sang, chồm người ra trước hỏi nhỏ.

- Không sao đâu, tình cờ tiến
sĩ Agasa cho tớ phiếu giảm giá ở đây. Bố tớ cũng vừa gửi kha khá tiền sinh hoạt
tháng này nữa. - Shinichi vỗ túi áo khoác.

- Đồ lãng tử, chỉ biết ăn
chơi thôi! - Ran lườm Shinichi.

- Này! Ai bảo bố mẹ tớ bỏ mặc
con mà ra nước ngoài mãi không về cơ! - Shinichi hậm hực.

- Cậu nói cũng đúng... Mà cậu
có chuyện gì thế? Chắc cậu muốn nhờ tớ việc gì khó lắm hả?

- Cái gì cơ? - Shinichi ngơ
ngác.

- Và cậu đặt chỗ ở nơi sang
trọng thế này... - Ran nhìn quanh.

- Thú thật là chỗ này hoành
tráng hơn tớ hình dung... - Shinichi chậm rãi ngắm nghía xung quanh. Cậu biết
nơi này nằm ngoài tầm với của học sinh cấp ba như mình.

- Cậu có chuyện gì nào?

- À, chuyện ấy hả... Ừm... -
Shinichi bỗng bồn chồn.

- Sao tự dưng cậu hốt hoảng
thế?

- Hơ...

- Tớ biết thừa rồi!- Ran
phồng má giận dỗi.

- Cậu...?

- Cậu quên ví hả?

- Hả?

- Ủa, không phải à? Tại tớ
thấy cậu cứ loay hoay, lại còn toát mồ hôi... - Ran ngạc nhiên vì đoán sai.

- Ha ha, cậu... đúng đấy!
Chuyện khó nói quá... - Shinichi cúi đầu ngượng ngùng.

- Tớ biết ngay mà! - Ran nhăn
nhó ngán ngẩm.

Nhưng Shinichi lấy lại ngay
bộ mặt nghiêm túc:

- Làm gì có chuyện đó!

- Hả? - Ran ấp úng không biết
nói gì khi thấy thái độ của Shinichi thay đổi đột ngột.

- Tớ mời cậu đi ăn tới bởi
vì... Tớ có việc rất quan trọng cần nói với cậu...

- Gì thế...? - Thái độ căng
thẳng của Shinichi lây sang cả Ran, làm giọng cô run run.

- Ừm, chuyện là... - Shinichi
ngẩng đầu lên đầy vẻ quyết tâm.

Cậu vừa mở miệng thì ở sau
lưng, một người phụ nữ mặt tái mét vội vã chạy tới chỗ người đàn ông đang đợi
mình.

- Em đến muộn quá, có chuyện
gì à? - Người đàn ông lo lắng hỏi.

- Vừa có một vụ... một vụ án
mạng!

Lông mày Shinichi nhướn lên
tức khắc.

- Có án mạng sao?! - Giờ thì
không chỉ người đàn ông mà khách khứa xung quanh cũng hoảng hốt.

- Một người đàn ông bị giết
trong thang máy, nên cảnh sát chặn em lại. - người phụ nữ sợ hãi kể.

- Sao người đó lại chết?

- Em chẳng biết nữa, nhưng
hình như ông ta bị bắn. Cảnh sát chưa tìm ra hung thủ. Em sợ quá... - Mặt cô lộ
vẻ bất an.

Câu chuyện diễn ra ở bàn ăn
sau lưng, nhưng Shinichi nghe không sót một lời.

- Cậu muốn nói gì với tớ thế?
- Ran ngồi thẳng lưng, hỏi Shinichi.

- À, ừ, đó là... - Shinichi
lại ấp úng. - Chuyện... Chuyện là... Tớ...

- Hì hì, cậu khổ sở quá
đấy... - Ran bật cười trước vẻ ngượng ngùng của bạn.

- Cái gì cơ?

- Cậu tò mò về vụ án dưới
tầng đúng không? - Ran nhìn thẳng vào mặt Shinichi, nói như đọc được suy nghĩ
của cậu.

- Tớ... - Shinichi giật mình
vì bị cô bạn nói trúng tim đen.

- Đi phá án đi chứ, hả thám
tử lừng danh! - Ran nhăn mặt cười vẻ bỏ cuộc. - nhưng khi quay lại, cậu phải
giải thích lý do cậu rủ tớ đến đây đấy nhé!

- Ừ. Tớ xin lỗi, tớ sẽ quay
về ngay! - Nói đoạn, Shinichi chắp tay trước mặt xin lỗi Ran rồi vụt khỏi đó.

Sảnh đợi thang máy tầng 36
nơi diễn ra vụ án mạng đầy cảnh sát, nhân viên khám nghiệm hiện trường và thành
viên đội điều tra số 1 của Sở Cảnh sát, bao gồm thanh tra Megure, thiếu úy Sato
Miwako và cả trung sĩ Takagi Wataru. Tất cả đều đang ráo riết tiến hành điều
tra với nét mặt căng thẳng.

- Sao ở đây tối thế nhỉ...
Chắc họ tiết kiệm điện, nhưng đèn tối thế này làm sao nhân viên khám nghiệm làm
việc được. - Thanh tra Megure bực bội chê sảnh chờ thang máy tối lờ mờ.

- Không phải tiết kiệm điện
đâu, tôi nghe nói công ty Games ở tầng này cố tình để đèn tối để phục vụ màn
trình diễn trong bữa tiệc kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty. Tôi vừa nhờ
người quản lý tòa nhà bật đèn lên rồi. - Trung sĩ Takagi vừa dùng đèn pin soi
xung quanh vừa giải thích. Anh vừa nói xong thì đèn trong sảnh vụt sáng.

- A, đèn sáng rồi. Mà nạn
nhân là ai thế? - Thanh tra Megure thở phào. Ông hỏi trung sĩ Takagi về người
đàn ông nằm dựa vào tường thang máy, trên đầu có vết đạn xuyên qua.

- Đó là ông Tatsumi Yasuharu,
năm mươi tám tuổi. Ông ta là giám đốc công ty Games đặt trụ sở ở tầng này.

- Thì ra ông ấy là giám đốc
công ty Games à? Ta không chơi điện tử mà cũng biết công ty đó... - Thanh tra
Megure ngạc nhiên.

- Vâng, ông ấy rất có tên
tuổi trong giới kinh doanh. Người phát hiện nạn nhân là hai nhân viên cùng công
ty. Họ quên đồ ở chỗ làm nên quay lại lấy thì thấy xác chết trong thang máy...
- Anh trung sĩ nhìn đôi nam nữ đứng ở góc trái sảnh. Người phụ nữ mảnh mai
khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc váy dự tiệc, còn người đàn ông có dáng người chắc
nịch, mặc vest.

- Họ quên đồ sao? - Ông thanh
tra hỏi lại.

- Vâng. Hôm nay hãng Games tổ
chức tiệc mừng hai mươi năm thành lập công ty ở nhà hàng trên đài quan sát. Hai
người này quên bó hoa mà họ định tặng cho giám đốc vào cuối bữa tiệc...

- Ừm... Không ngờ người nhận
hoa lại ra nông nỗi này... - Gương mặt thanh tra trở nên u ám khi nhìn tử thi ô

- Vâng... Một thông tin nữa
là trụ sở công ty Games chiếm từ tầng 30 đến tầng 36 của toà nhà. Thang máy này
là thang máy riêng của công ty.

- Chà, đúng là công ty lớn có
khác. - Thanh tra Megure thán phục.

Thiếu úy Sato Miwako điều tra
xong các thành viên hội đồng quản trị ở gốc phải của sảnh bèn tới báo cáo cấp
trên với quyển sổ trên tay.

- Thưa thanh tra Megure, các
thành viên hội đồng quản trị nói hôm nay giám đốc Tatsumi không được khỏe nên
đã từ chối tham dự cùng mọi người ngay trước khi bữa tiếc bắt đầu. Họ đã tạm
biệt nhau trước cửa thang máy.

- Thế hả... - Thanh tra
Megure quan sát xác chết. - Xem nào... Cà vạt được nới lỏng, áo sơ mi không sơ
vin, cổ tay áo cũng không cài cúc...

Thanh tra chậm rãi đứng dậy,
khoanh tay suy ngẫm.

- Theo ta nghĩ thì sau khi
giết giám đốc, hung thủ đã tìm thứ gì đó quý giá... Trông diện mạo ông giám đốc
thì ai cũng biết ông ấy có tiền rồi... Quần áo lôi thôi lếch thếch thế kia càng
chứng tỏ đã có một vụ cướp...

- Sếp nói đúng. - Thiếu úy
Sato Miwako gật đầu.

- À, trước đây ở tòa Beika
Center này cũng từng diễn ra một vụ án... - Ông thanh tra sực nhớ ra.

- Hả? - Thiếu úy Sato giật
mình trước lời kể đột ngột.

- Hồi ta còn là trung sĩ mới
vào nghề, một xác chết cháy đen được phát hiện ở thang máy tòa nhà này. Hôm đấy
một anh thanh niên trẻ đã xen vào lúc ta đang điều tra vụ án, và phủ nhận hết
mọi suy luận của cảnh sát. Cô chưa nghe chuyện đó bao giờ à?

- Ừm... Sếp nghĩ tôi bao
nhiêu tuổi rồi mà hỏi vậy? Hồi đó tôi mới chỉ là học sinh tiểu học thôi. -
Thiếu úy Sato có vẻ hơi giận dỗi.

- Ấy chết, ta xin lỗi! – Thanh
tra vội vàng cúi đầu.

Đúng lúc đó, có giọng nam trẻ
tuổi vang lên từ sau lưng thiếu úy Sato và thanh tra Megure:

- Nếu hung thủ định cướp tài
sản thì hắn đã dí súng vào nạn nhân rồi dẫn ông ấy tới chỗ vắng người để hành
động rồi. Mà trong túi áo khoác của nạn nhân vẫn còn nguyên tập tiền dày cộp
đấy thôi.

- Đấy đấy, anh ta cứ tự tiện
xen vào câu chuyện như thế... Ủa? - Thanh tra Megure giật mình quay lại thì
thấy Shinichi đang xem xét xác ông Tatsumi, bèn tròn xoe mắt ngạc nhiên. - Kudo
đấy à?! Sao cháu lại ở đây?

- Cháu hẹn Ran ở nhà hàng
trên đài quan sát trên kia. - Shinichi lí nhí đáp.

- Cái gì, học sinh cấp ba mà
hẹn nhau ở đó sao? Đến ta cũng chẳng mấy khi tới nơi cao cấp như thế. Hai đứa
giàu gớm nhỉ... - Ông thanh tra lộ vẻ ghen tị.

- Đây... Đây là lần đầu cháu
đến nơi sang trọng như thế đấy chứ... Cháu tới đây vì có chuyện quan trọng...

- Ăn tối với Ran... Chuyện
quan trọng... - Trung sĩ Takagi lẩm bẩm.

- Ừ, chắc thế rồi... - Thiếu
úy Sato cũng nghĩ ra.

- Cái... Cái gì cơ ạ? -
Shinichi cáu.

Bỗng có tiếng thét của ai đó
vang khắp sảnh:

- Bố!

Mọi người giật mình quay ra
thì thấy cô gái xinh đẹp thân thiết với người đàn ông trẻ ở sảnh chờ thang máy
vừa nãy đang khóc lóc thảm thiết. Cô tìm cách xông vào chỗ ông Tatsumi nhưng bị
đám cảnh sát khỏe mạnh ngăn lại.

- Kia là con gái giám đốc
Tatsumi à? - Thanh tra Megure hỏi.

- Vâng, cô ấy tên là Tatsumi
Sakurako, hai mươi sáu tuổi. - Trung sĩ Takagi đáp.

- Ai đã làm việc này?! -
Sakurako vừa khóc vừa hỏi.

- Cô hãy cố gắng bình tĩnh...
- Ông thanh tra nhẹn nhàng nói.

- Ông mau tìm hung thủ mà
trừng trị thích đáng đi! - Sakurako nổi trận lôi đình, trợn mắt nhìn thanh tra.

- Tôi hiểu cô rất đau buồn,
nhưng... - Thanh tra ấp úng. Ông bất giác liếc ba người đàn ông đứng ở góc phải
sảnh chờ. - Đây là ba người cuối cùng nhìn thấy giám đốc Tatsumi còn sống à?

- Đúng thế. - Thiếu úy Sato
gật đầu nhìn ba người đàn ông, hai trong số đó khoảng năm mươi tuổi, người còn
lại khoảng ba mươi. Cô giới thiệu từng người cho cấp trên. - Từ phải sang là
phó giám đốc Miki, giám đốc điều hành Hashimoto và trưởng phòng Oba.

Ba người cùng chào thanh tra.

- Ừm, ba anh là người cuối
cùng nhìn thấy giám đốc Tatsumi còn sống hả... Phiền các anh kể lại chuyện lúc
đó được không? - Ông thanh tra lịch sự hỏi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3