Duy Ngã Độc Tôn - Chương 001 - 002
CHƯƠNG 1:
MẪU THÂN.
Tần Lập rất muốn mở hai mắt ra, lại cảm
giác mí mắt nặng trĩu, nặng như ngàn quân đè lên. Trong đầu hắn toàn là một
mảnh hỗn loạn, trong ký ức của hắn vô số hình ảnh quen thuộc, xa lạ đều
cùng nảy lên chen vào nhau cùng một lúc, khiến hắn có cảm giác như đầu sắp
vỡ tung, không kìm nổi bật ra tiếng rên rỉ.
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.}
Lúc này, Tần Lập cảm giác được có một bàn
tay ấm áp đặt lên trán, vuốt ve hai má mình, thật nhẹ, thật dịu dàng, biểu lộ
ra một tình cảm xót xa, thương Yêu... Đồng thời, trong mơ hồ hắn nghe được một
âm thanh đứt quãng, hình như có tiếng nức nở lúc có lúc không. Đột nhiên, dường
như có từng giọt nước rơi trên mặt hắn, lạnh lạnh, chảy dọc theo hai má xuống,
rồi sau đó lướt qua khóe miệng... mằn mặn...
Tần Lập thoáng giật mình tim đập thình
thịch, không hiểu vì sao trong lòng hắn bỗng dâng lên một mối bi phẫn. Đầu óc
hắn dường như bị tia chớp bổ trúng, trong khoảnh khắc này gần như hắn đánh mất
năng lực suy nghĩ, trong đầu hắn lại lần nữa rơi vào hỗn loạn cực độ. Vô số
mảnh nhỏ ký ức một lần nữa đánh ập lại mãnh liệt như sóng thủy triều, lúc này
Tần Lập giống như một kẻ đáng thương bị sóng dữ cuốn vào biển cả mênh mông,
không còn đường sống, không một chút sức phản kháng. Khó chịu nhất chính là hắn
muốn ngất đi, cũng trở thành một loại
Cảm nhận về ngoại giới một lần nữa hoàn
toàn gián đoạn.
Không biết qua bao lâu, rốt cục Tần Lập cũng
dung hợp toàn bộ trí nhớ trong đầu, cái loại cảm giác thống khổ cũng dần dần
biến mất. Trong bóng tối, trong lòng Tần Lập mờ mịt, không thể tưởng được sự
tình ly kỳ quỷ dị như vậy cũng để cho mình gặp được. Vốn tưởng rằng hẳn phải
chết không thể nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới vậy mà với một phương thức khác,
hắn một lần nữa sống lại!
Đúng lúc này, Tần Lập cảm nhận về ngoại
giới, cũng từng chút khôi phục lại bình thường. Trong tai hắn truyền tới một
giọng nói có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại mang theo âm hưởng cầu xin:
- Ngô y sư! Cầu ngài cứu nó. Chỉ cần có thể
chữa khỏi cho nó, ta... ta nhất định hậu tạ!
- Hậu tạ? Đại tiểu thư! Hiện tại cô có thể
lấy cái gì để hậu tạ ta?
Trong bóng tối, chân mày của Tần Lập nhăn
tít lại, ký ức trong đầu cho hắn biết chứa đầy bi phẫn, hắn thực phản cảm với
chủ nhân của giọng nói này.
Vì Tần Lập, mẹ của hắn đã bán sạch tất cả
những thứ đáng giá. Hắn luyện công cả ngày, khó tránh khỏi mang đến một ít
thương tổn. Bởi vì không mời nổi thầy thuốc danh tiếng, chỉ có thể mời đến y sư
này, ở Tần gia địa vị cũng không cao lắm.
Mà Ngô y sư này, cũng là một tên khốn, sắc
lang không hơn không kém! Luôn dựa cơ hội xem bệnh cho Tần Lập, dùng cặp mắt
thô tục kia ngắm nghía Tần mẫu. Tần mẫu tuy rằng nghèo túng, nhưng khí chất cao
quý, nói năng tao nhã, học thức uyên bác, không chỗ nào là không hấp dẫn Ngô y
sư đến điên cuồng. Chỉ có điều Tần mẫu làm sao có thể coi trọng hạng người như
hắn, nếu không phải vì đứa con, khẳng định ngay cả nhìn nàng cũng không thèm
liếc hắn một cái.
Lần này lại không được, bởi vì Tần Lập đã
bị kích động quá nhiều, hộc máu ngất xỉu, có nguy hiểm tới tính mạng. Tần mẫu
cũng rối loạn cả tâm lòng, mới vừa đi cầu cứu Tam ca của nàng trước đây là
người thông cảm cho nàng nhất, nhờ hắn nói một tiếng cùng cha nàng. Nhưng không
nghĩ tới chẳng những không gặp Tam ca, còn bị tiểu thiếp phòng thứ tám Tam ca
vừa cưới về, vừa chửi mắng vừa châm chọc khiêu khích một trận mới quay về...
Ngô y sư lén nhìn Tần Hàn Nguyệt một cái,
trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng còn bám đầy nước mắt, sớm mất đi dáng cao quý
cùng thung dung ngày xưa, trong ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng khiến Ngô y sư đột
nhiên cảm thấy xúc động, hắn thầm nghĩ:
- Nếu có thể chạm vào tay nàng một lần,
cuộc đời này cũng không ngại; nếu có thể ôm nữ nhân này một chút, dù có chết
thì cũng đáng giá!
Trong lòng Tần Hàn Nguyệt vừa đấu tranh vừa
do dự, rốt cục nàng cắn răng nói:
- Ngô y sư! Cầu xin ông! Tương lai... tương lai... Tiểu Lập nó trưởng
thành, ta nhất định bảo nó báo đáp đại ân đại đức của ông. Ta... Ta quỳ xuống
van xin ông!
Trên mặt Ngô y sư hiện ra vẻ kinh ngạc, trong lòng hắn lập tức tràn ngập
vui mừng khôn xiết. Nhìn thiếu phụ hắn từng ngưỡng mộ, ở trước mặt hắn chậm rãi...
quỳ gối.
Rốt cục, con thiên nga cao ngạo như ngươi cũng phải yêu cầu con cóc này?
Ánh mắt tham lam của Ngô y sư, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Hàn Nguyệt, bàn tay
hắn run run vươn ra muốn sờ mặt Tần Hàn Nguyệt.
Hai mắt Tần Hàn Nguyệt chợt lóe ra tia sáng lạnh giá, nàng lạnh giọng nói:
- Ngô y sư! Xin ông tự trọng!
Ngô y sư lập tức rụt bàn tay run run trở về, ngay sau đó liền phẫn nộ, hắc
hắc cười lạnh nói:
- Đại tiểu thư! Cô không muốn đứa con cô chết chứ?
Một luồng hơi nghẹn uất bỗng nhiên ập lên ngực Tần Lập. Hắn thoắt mở bừng
hai mắt, mạnh mẽ từ trên giường ngồi bật dậy. Oa một tiếng, từ trong miệng hắn
phun ra một ngụm máu nóng, máu tươi bắn tung tóe đầy giường đầy sàn nhà.
- Ngươi muốn chết!
Hai mắt Tần Lập bắn ra tia sáng lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Ngô y sư.
Hắn từ trên giường nhảy xuống, nắm bàn tay thành quyền, gào to một tiếng, nện
lên gương mặt đáng ghét của Ngô y sư. Ngay sau đó, Tần Lập lại nhảy lên tung
một cước, hung hăng đá vào ngực Ngô y sư. "Bịch" một tiếng, Ngô y sư
từ trong phòng bị đá bay ra ngoài cửa. Cánh cửa gỗ kia vốn đã hư cũ lập tức
liền bị thân mình Ngô y sư đâm xuyên qua vỡ nát tan.
Hết thảy việc xảy ra nhanh như một tia chớp, nhanh đến mức không người nào
kịp có phản ứng.
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu
sách.}
Tần mẫu phát ra một tiếng thét kinh hãi, vội vàng vừa đỡ lấy Tần Lập lảo
đảo sắp ngã, vừa luống cuống tay chân lau máu tươi trên khóe miệng Tần Lập,
đồng thời run rẩy hỏi:
- Con trai... con... con làm sao rồi, con đừng dọa mẹ!
Người này chính là mẹ của mình? Cũng không biết có phải là ảo giác hay
không, Tần Lập ói ra một búng máu, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp trước mắt mặt đầy nước mắt, ánh mắt chứa đầy bi
thương, trong lúc nhất thời Tần Lập hơi chút mờ mịt. Dung hợp trí nhớ, cũng
không có nghĩa là tâm hồn thừa nhận. Vừa rồi hắn bùng phát, hoàn toàn là do nỗi
bi phẫn thật lớn ở chỗ sâu trong linh hồn kia, đồng thời hắn không nhịn được có
người bức hiếp một nữ nhân như thế.
Sau khi tung một quyền một cước đánh cho Ngô y sư bay ra ngoài, Tần Lập mới
chợt phát hiện, thân thể của mình đã biến thành một thiếu niên mười hai mười ba
tuổi. Tuy nhiên thoạt nhìn thật ra rất cường tráng, cánh tay bắp chân đều tráng
kiện không ít so với bạn cùng lứa tuổi bình thường. Phần trí nhớ trong đầu kia
lại nảy ra, trong mắt Tần Lập, không kìm nổi có điều vui mừng khôn xiết, căn cơ
thân thể này đánh nhau thật tốt quá! Bản thân mình trước đây nếu không phải căn
cơ chậm phát triển, thì sao phải đi vào thế giới này chứ?
Thật đúng là ý trời! Tần Lập vừa nghĩ trong lòng, vừa nhớ tới thiếu phụ bên
người này vì mình mà đã không tiếc phải trả giá hết thảy. Mặc dù hắn đã không
phải là tiểu tử Tần Lập kia, nhưng dung hợp linh hồn, kế thừa trí nhớ, khiến
Tần Lập vốn vẫn luôn khát vọng tình thân, khát vọng tình thương của mẹ, hắn bật
thốt ra:
-...Mẹ... con... con không sao.
Nói xong, Tần Lập tự mình cũng thoáng sửng
sốt. Hắn lập tức hít sâu một hơi: chí thân chính là chí thân, mặc dù chính mình
có được một khỏa linh hồn của người hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn không thể bài
xích loại thân tình này. Tuy nhiên, cảm giác này dường như rất tốt!
Tần Hàn Nguyệt hoàn toàn không tin lời nói
của đứa con nàng. Con trai bị kích động đến hộc máu hôn mê ba ngày. Vừa tỉnh
lại, lại ói ra một búng máu, còn vung tay đánh người, làm sao lại không có việc
gì?
Lúc này, Ngô y sư ở bên ngoài hình dạng như
kẻ điên khùng, vốn định chiếm chút tiện nghi Tần Hàn Nguyệt, nhưng không nghĩ
tới tiện nghi không chiếm được không nói, răng cửa bị đánh rụng hai cái, ngực
bị Tần Lập hung hăng đá một cước, thiếu chút nữa bị trực tiếp đá chết. Tuy rằng
trong lòng hắn vẫn hết sức sợ hãi Tần Hàn Nguyệt, có điều hôm nay bị thiệt thòi
lớn như vậy, bên ngoài đã có đám tôi tớ Tần gia vây xem. Nếu không tìm lại chút
mặt mũi, bản thân mình sau này cũng hết đường lăn lộn ở Tần gia nữa.
CHƯƠNG 2:
TIÊN THIÊN TỬ KHÍ QUYẾT.
Ngực bị tức anh ách và trong miệng nóng rát
đau đớn, cùng với hai cái răng đầy máu nằm trên mặt đất khiến Ngô y sư chưa
từng chịu thiệt thế này. Gần như đã đánh mất lý trí, hắn đứng lên nổi
- Tiểu súc sinh! Ngươi dám đánh ta, cũng
không nhìn xem thân phận của mình là cái gì!
Hắn vừa há mồm, cảm thấy gió trực tiếp thổi
vào miệng, lửa giận trong lòng càng thêm sâu đậm.
- Tần Hàn Nguyệt... Ngươi còn tưởng mình là
Đại tiểu thư của Tần gia sao? Ha ha! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân đê
tiện đẻ con hoang! Tần gia đã sớm vứt bỏ ngươi. Ở Tần gia, ngươi ngay cả một
đầy tớ quét rác cũng không bằng, còn có cái gì mà cao ngạo chứ! Sớm muộn gì
cũng có một ngày, ta sẽ bắt ngươi quỳ ở trước mặt ta cầu xin ta...
Trong mắt Tần Hàn Nguyệt bắn ra tia lửa
giận nồng đậm, nhưng nàng cố dùng sức mím môi, không nói một lời nào. Thân mình
khẽ run run, nàng ôm chặt Tần Lập vào lòng, như là sợ vừa buông tay ra con nàng
sẽ tan biến không thấy nữa.
- Buông ra! Con muốn giết hắn!
Tần Lập nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiểu Lập! Không cần...
Tần Hàn Nguyệt ôm chặt đứa con mình:
- Thôi để hắn đi.
Nói xong, nước mắt nàng lại trào ra. Tên
cặn bã này tuy nói lời vô cùng khó nghe, nhưng cũng không có gì sai, hai mẹ con
mình chỉ có mang tới sỉ nhục cho Tần gia chứ không có gì khác. Nếu thực giết
chết Ngô y sư này, chỉ sợ ngày mai sẽ bị trục xuất khỏi Tần gia. Càng nghiêm
trọng hơn, thậm chí sẽ bắt Tần Lập chẳng khác gì cái gai trong mắt từ trên
xuống dưới của Tần gia này, đưa đi quan phủ.
Tần Lập nắm chặt nắm tay, lồng ngực phập
phồng kịch liệt. Bỗng nhiên, hắn bật cười, bình tĩnh trở lại mỉm cười nói:
- Được rồi! Cũng chỉ là một con cóc, một
cái mạng đê tiện, mẹ nói không giết, thì không giết vậy!
Lời tuy như thế, nhưng trong mắt Tần Lập
lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Không nói bởi vì tên cặn bã này nhục mạ mẹ
của mình, chỉ dựa theo tính tình trước đây của Tần Lập, cũng nhất định sẽ không
bỏ qua cho hắn.
Tần Hàn Nguyệt buông lỏng tay ra, vẻ mặt ân
cần chăm chú nhìn con trai của mình. Nàng có cảm giác như sau khi trải qua một
lần biến đổi quá lớn này, con trai nàng đã có biến hóa rất lớn, dường như so
với trước kia càng thêm chín chắn hơn.
- Con nhất định đói bụng rồi phải không? Mẹ
đi làm thức ăn cho con!
Tần Hàn Nguyệt dịu dàng nói xong, đ nằm
xuống giường, vươn tay kéo tấm chăn đắp lên người Tần Lập, rồi đứng dậy đi ra
ngoài.
Tần Hàn Nguyệt ở trước mặt người ngoài vẫn
luôn tao nhã lãnh đạm, chỉ khi ở trước mặt đứa con của mình, mới sẽ biểu hiện
ra dáng vẻ một người mẹ hiền. Mặc dù hiện tại nhìn nàng có hơi tiều tụy, nhưng
gương mặt đẹp tuyệt của nàng vẫn như trước kia không phai nhạt.
Tần Lập bởi vì vấn đề hoàn cảnh sinh ra và
lớn lên, vẫn còn là một điều bí ẩn, nên gần như cũng không thường trao đổi với
nàng. Không nghĩ tới lần này lại nhân họa được phúc, đứa con nàng dường như chỉ
trong một đêm đã trưởng thành.
Tần Hàn Nguyệt vui mừng không thôi, đồng
thời nàng cũng lo lắng hậu quả của việc Tần Lập đánh Ngô y sư hôm nay. Tuy rằng
người nọ đối với Tần gia cũng không đáng giá gì, nhưng nếu như hắn một lòng trả
thù, bằng vào tình trạng mẹ góa con côi của mẹ con nàng hiện giờ, quả thực cũng
khiến người ta đau đầu. Hơn nữa Ngô y sư ở Tần gia nhiều năm như vậy, không có
khả năng không có vài người bằng hữu quen biết. Hiện tại toàn bộ Tần gia, còn
có ai có thể vươn tay giúp đỡ mẹ con nàng đâu?
Nghĩ vậy, Tần Hàn Nguyệt thở dài, cặp mắt
tuyệt đẹp của nàng lại chứa đầy ảm đạm. Chẳng bao lâu nữa, bản thân mình cũng
phải tới mức chìm xuống thành một tiểu nhân vật u sầu thôi sao?
Xuyên qua cửa sổ, Tần Lập thấy trong phòng
trong nổi lên khói bếp cùng với bóng dáng bận rộn của Tần Hàn Nguyệt. Trong
lòng hắn dâng lên một luồng hơi ấm áp, đây là tình mẹ con sao?
Tần Lập cười cười tự giễu mình:
- Dường như sau khi dung hợp trí nhớ xa lạ
này, bản thân mình rất nhiều mặt đều đã xảy ra thay đổi, bao gồm cái loại phát
ra từ nội tâm không muốn xa rời Tần Hàn Nguyệt này. Tuy nhiên, xem ra cũng
không xấu lắm.
Nằm ở trên giường, Tần Lập yên lặng nghĩ về
trí nhớ cùng nhận thức trong đầu về từng thứ liên quan tới thế giới này.
Thiên Nguyên Đại Lục, một thế giới xuất
hiện lớp lớp cường giả.
Võ giả tu luyện nguyên lực và chiến kỹ, hai
thứ hỗ trợ lẫn nhau thiếu một thứ cũng không được.
Các nhà các phái, đều có tâm pháp nguyên
lực và công pháp chiến kỹ độc môn thuộc về mình.
Thứ bậc của võ giả, chia ra Thiên, Địa, Huyền,
Hoàng bốn cấp, mỗi một cấp chia làm chín bậc.
Mỗi một cấp bậc trong đó, chênh lệch đều
tương đối rõ ràng, ví dụ như Hoàng cấp bậc chín, một quyền có thể đánh ra lực
lượng một ngàn năm trăm cân; như vậy một võ giả Huyền cấp bậc một, một quyền là
có thể đánh ra lực lượng năm ngàn cân! Mà một võ giả Hoàng cấp bậc tám, đại
khái một quyền có thể đánh ra lực lượng một ngàn hai trăm cân.
Cho nên nói chênh lệch giữa đồng cấp trong
đó cũng không phải lớn lắm, thế nhưng một khi thăng cấp, không chỉ riêng mang
tới là biến hóa của chất, mà lượng... cũng sẽ tăng trưởng lên gấp mấy lần!
Bởi vậy võ giả ở thế giới này, đều theo
đuổi tâm pháp nguyên lực và công pháp chiến kỹ cao cấp. Nguyên nhân rất đơn
giản, chỉ cần có được công pháp cao cấp, tu luyện thích đáng, nếu trước hai
mươi tuổi có thể tiến vào Huyền cấp, con đường phía trước sẽ huy hoàng sáng
chói!
Mà Tần Lập thì so ra không hay ho, bởi vì
là một đứa con hoang, hắn không có tư cách được học tập tâm pháp nguyên lực
cùng chiến kỹ của Tần gia. Cho nên tới bây giờ hắn đều gắng sức tu luyện những
thứ căn bản mà ngay cả đứa nhỏ nhà nghèo bình thường cũng không thèm tu luyện.
Ngoài luyện gân cốt dẻo dai ra, ở trong mắt
các võ giả cao cấp trên Thiên Nguyên Đại Lục, phàm là tu luyện thứ này, đều là
một đám không có tiền đồ nhất. Bởi vì cho dù là gia đình bần dân, bớt ăn bớt
mặc vẫn có thể cho con mình vào học viện để học.
Về mặt tâm pháp cùng chiến kỹ trong học
viện tuy rằng đều là hạng thông thường, thậm chí là đồ bỏ đi. Nhưng chỉ cần
khắc khổ tu luyện, nếu biểu hiện nổi trội xuất sắc, vẫn còn có cơ hội thu được
công pháp cao cấp, từ đó một bước lên mây.
Tần Lập ngay cả cơ hội đến trường cũng
không có, bởi vì Tần gia sẽ không cho phép một đứa nhỏ thân phận dọa người như
vậy xuất hiện công khai trước công chúng. Mà nếu như hoàn toàn thoát ly khỏi
Tần gia, với tình trạng mẹ chiếc con côi như thế, ngay cả chuyện sinh sống cũng
là một vấn đề lớn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Lập bỗng nhiên
hướng về phía trước hơi cong lên thành một cái vòng tròn. Nghĩ đến trong trí
nhớ trước đây đủ loại không cam lòng cùng bi phẫn, Tần Lập thật muốn cười to ba
tiếng. Thời điểm hắn vừa mới tỉnh lại, cũng đã phát hiện bộ thân thể hiện tại
của mình rất tráng kiện. Bằng không với sức một đứa nhỏ hơn mười tuổi như hắn,
làm sao có khí lực một cước đá bay Ngô y sư ra ngoài chứ?
Trước khi Tần Lập xuyên qua tới Thiên
Nguyên Đại Lục, hắn là một cô nhi lúc mười ba tuổi được một lão đạo sĩ nhận
nuôi dưỡng. Lão đạo sĩ tinh thông nội ngoại công phu, cũng ở thời điểm một trăm
tuổi lão sáng chế ra một bộ công pháp độc môn, tên là Tiên Thiên Tử Khí Quyết.
Thân là đệ tử của lão đạo sĩ, Tần Lập một
thân bản lãnh tự nhiên sẽ không quá kém. Tuy nhiên bởi vì lúc ấy tuổi đã hơi
lớn, không có luyện tập căn cơ tốt, cho nên trong mắt người đời, Tần Lập là cao
thủ siêu cấp, nhưng với sư phụ hắn, lại không khác gì một phế vật. Bởi vì chỉ
có một mình hắn là đệ tử cúng cơm, cho nên chỉ có thể truyền Tiên Thiên Tử Khí
Quyết cho Tần Lập, hy vọng hắn tìm được một đồ đệ có căn cơ tốt, truyền lại
công pháp này. Thật ra lão đạo sĩ cũng không trông mong Tần Lập có thể tu luyện
ra cái trò trống gì.
Cũng đúng thực, tuy rằng mỗi ngày Tần Lập
đều đã vận hành một lần Tiên Thiên Tử Khí Quyết, nhưng phí công vẫn không có
chút cảm giác gì. Nếu không phải trong lòng hắn rõ ràng biết lão đạo nhếch nhác
vừa thầy vừa cha này căn cứ theo cảnh giới mà nói, một chút cũng không thua kém
so với Trương Tam Phong tổ sư gia phái Võ Đương gần như được Thần hóa kia, thậm
chí hắn sẽ vứt bỏ Tiên Thiên Tử Khí Quyết này như ném bỏ giày dép cũ rách.
Nằm ở trên giường, nhớ lại chuyện cũ, trong
lòng Tần Lập có chút thương cảm: sư phụ biết mình gặp chuyện không may thế này,
nhất định sẽ rất thương tâm đây! Tuy rằng từ trước tới giờ bộ dáng của sư phụ
đều là vẻ lạnh nhạt thờ ơ, tuy nhiên ở trong nội tâm, thậm chí đã đối đãi với
mình trở thành như con cháu của ông ấy. Cái chết của mình, nhất định là một đả
kích thật lớn với sư phụ đây.
Tần Lập nghĩ vậy, thầm thở dài một tiếng
trong lòng, đồng thời kiên định một niềm tin: Tiên Thiên Tử Khí Quyết, ta nhất
định phải truyền tiếp, nhất định không để nó thất truyền.
Trong lòng nghĩ đến đây, Tần Lập kìm lòng
không được vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Bỗng nhiên, hắn biến sắc mặt, biến
sắc đến rất khó coi.

