Duy Ngã Độc Tôn - Chương 063 - 064
CHƯƠNG 63:
SÁT KHÍ TRONG RỪNG TÙNG
Tần Lập đối với các tiểu thư công tử này,
thực không có chút hứng thú nhiều lắm. Từ khi Thi Vũ rời đi đến nay, tầm mắt
của Tần Lập cũng đã vượt ra khỏi thành Hoàng Sa. Phóng mắt nhìn khắp Thiên
Nguyên Đại Lục, những truyền thuyết lâu đời, những di tích thần bí, những siêu
cấp cường giả đó, đều càng hấp dẫn hắn hơn so với đám đệ tử con nhà giàu có Tần
Phong, Tần Hổ, Mạc Phỉ Phỉ này.
Cái gọi là cừu hận, kì thật nghĩ kĩ lại
cũng không có gì lớn lắm. Tần Lập đã trải qua quá nhiều đau khổ sớm đã biết
rằng: trên đời này hầu hết con người đều thuộc loại "gặp cao quỳ bái gặp
thấp chà đạp dưới chân". Nếu thật sự phải tính toán với bọn họ, vậy thì
không cần làm chuyện khác nữa.
Cho nên từ sau khi Tần Hàn Nguyệt rời đi,
Tần Lập cũng đã quyết định, nếu bọn họ không còn trêu chọc tới mình, như vậy
mình cũng hoàn toàn buông bỏ đoạn ân oán này.
Nói đến cùng, cho dù chủ nhân thân thể này
của mình trước kia, là bị Tần Hổ chọc tức đến hộc máu mà chết. Nhưng nhìn theo
một góc độ khác, tại sao không phải là do khả năng chịu đựng tâm lí của Tần Lập
trước đây quá yếu chứ?
Khi người nghèo hèn đê tiện, không có cái
gọi là thể diện, càng không có chút tôn nghiêm gì. Nếu có, chỉ có một chút lòng
tự tôn đáng thương kia! Nghĩ lại, người ta sinh ra đã cao quý như vậy, vì cái
gì phải cấp mặt mũi cho ngươi? Vì cái gì phải chiếu cố tới tôn nghiêm của
ngươi?
Mà đối với Tần Lập trước kia mà nói: đối
mặt với nhục nhã, đối mặt với chế giễu, điều nên làm hẳn không phải là tức
giận, không phải phẫn nộ, lại càng không phải không biết tự lượng sức mình lại
lựa chọn đối kháng. Mà đúng ra phải âm thầm nỗ lực, cầu tiến, tới một ngày nào
đó sẽ đứng ở một vị trí cao để cho bọn chúng ngước nhìn lên, giẫm nát toàn bộ
đám người bọn chúng dưới chân mình!
quay đầu nhìn lại, là ân là cừu, là cười
thoải mái hay là lạnh nhạt, toàn bộ bằng vào tâm tình của mình!
Nếu như cố gắng cầu tiến nhưng kết quả cũng
không được như ý. Như vậy, biện pháp tốt nhất chính là rời đi! Đi thật xa! Đến
một địa phương xa lạ, bình thản sống nốt cuộc đời, cũng không hẳn không phải là
một lựa chọn tốt.
Đời sống con người là như thế, có người có
thể tiếu ngạo giang hồ oai phong rung chuyển thiên hạ; mà có người, chỉ có thể
suốt đời làm một người bình thường. Kì thật đều là cuộc sống, chỉ cần tâm tính
của mình cởi mở, thì cuộc sống thực vui vẻ.
Nhìn xem đế vương quan tướng, ngày đêm
phiền não, lục đục với nhau, mười phần hết tám chín phần không như ý! Nhìn xem,
dân chúng nghèo khổ cũng có lão bà đứa nhỏ ấm cúng trên giường đặt gần lò sưởi,
một đĩa thịt vài chén rượu, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Ở trong mắt Tần Lập, huynh đệ Tần Phong và
Tần Hổ cũng tốt, Mạc Phỉ Phỉ cũng tốt, đều là đệ tử con nhà giàu bị người ta
làm hỏng rồi. Vấn đề là bọn họ cũng không thể đứng ở lập trường của người khác
để suy nghĩ, lại càng sẽ không vì người khác mà lo lắng. Tuy rằng ích kỷ là
thiên tính của nhân loại, nhưng loại trẻ con như bọn hắn, phần lớn đều là hạng
người cực độ ích kỷ cực độ lạnh lùng.
Người như thế, cả đời không tiếp xúc Tần
Lập cũng không hề cảm thấy tiếc nuối. Nếu như bọn chúng còn quấy rối không
thôi, giống như một lòng muốn lấy cái mạng của Tần Lập trước đây, Tần Lập cũng
không ngại ở trong rừng sâu núi thẳm này, tìm cho bọn chúng một nấm mồ chôn hài
cốt!
Thân hình Tần Lập ở bên trong khu rừng rậm,
giống như là một con báo, yên lặng không một tiếng động, lướt tới định vòng qua
đám người bọn họ, tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Thế nhưng đột nhiên, Tần Lập nghe được một
tiếng rống giận tràn đầy bi phẫn:
- Người Tần gia! Ta không để yên cho các
ngươi! Hôm nay mấy người chúng ta, nếu có người may mắn chạy thoát, nhất định
sẽ không đội trời chung với Tần gia các ngươi!
Thân thể Tần Lập hơi khựng lại dừng ở đó.
Đúng là thanh âm này, là giọng của A Hổ, Tần Lập không một chút do dự, liền
chuyển mình đi tới gần bên đó. Nếu là người khác, không có quan hệ cùng hắn,
Tần Lập tự nhiên là chọn làm như không nghe không thấy. Hắn cũng không phải
thánh nhân, không thể dùng thánh quang chiếu khắp thiên hạ, hắn chỉ là một
người bình thường có một trái tim tư lợi mà thôi.
A Hổ có ơn với hắn! Là người dạy hắn biết
quý trọng tình cảm nghĩa khí, thấy chết mứu, Tần Lập làm không được.
- Không chết không ngừng? Chậc chậc! Chỉ
bằng mấy tên mạo hiểm thực lực thấp kém các ngươi này? Đám thợ săn nghèo mạt?
Chờ đến khi các ngươi chết rồi, đi xuống lòng đất mà không chết không ngừng đi.
Hơn nữa, các ngươi đừng có gấp, rất nhanh thằng con hoang Tần Lập kia cũng sẽ
theo làm bạn với các ngươi!
Giọng nói âm ương quái khí của Mạc Phỉ Phỉ
vang lên từng câu.
Hai mắt Tần Lập nhíu lại, bắn ra hai tia
sáng lạnh giá, da thịt trên mặt co giật mấy lần, Tần Lập thầm nghĩ:
- Tốt! Vốn ta định buông tha các ngươi!
Lòng dạ của ta không rộng lớn như vậy! Tuy rằng chưa nói tới trừng mắt tất báo,
nhưng cũng không là hạng người tốt lành gì! Các ngươi nếu muốn làm ta chết như
vậy, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi! Hãy nhìn kĩ xem, rốt cuộc ai chết
trước!
Phía sau, truyền đến tiếng nói lãnh đạm của
Tần Hổ:
- Hai nữ nhân kia, giữ lại cho ta! Sắc đẹp
cũng không tệ, cứ như vậy giết đi thật cũng đáng tiếc.
- Tần Hổ ca ca quả thực dâm đãng, không
biết xấu hổ!
Mạc Phỉ Phỉ cười hì hì xong, còn nói thêm:
- Vẫn là Tần Phong ca ca tốt nhất!
- Hì hì! Tiểu Phong hai năm nữa sẽ kết hôn với muội, cũng coi như tâm
nguyện của muội được toại nguyện rồi! Không phải cũng chỉ có một mình ca ca ta
đáng thương đáng tiếc hay sao?
Tần Hổ cười hắc ám nói.
Bên kia truyền đến một tiếng "hừ" lãnh đạm của Tần Phong:
- Ta đã nói rồi, không đạt tới Thiên cấp, ta tuyệt đối không bàn tới hôn
sự!
- Tần Phong ca ca, huynh biết mà! Muội
nguyện ý chờ huynh.
Mấy người nói chuyện, một chữ cũng không
thoát khỏi tai Tần Lập, lại lắng nghe tiếng đánh nhau bên kia. Tần Lập không có
tùy tiện đi ra ngoài, hắn biết, hai đại thiếu gia của Tần gia cùng con gái của
thành chủ đều là trọng điểm bồi dưỡng, nên đi ra ngoài địa phương này, không có
khả năng không có hộ vệ. Xem ra, thân thủ hộ vệ bọn họ mang theo cũng không thể
quá yếu! Bằng không mấy người cũng không thể khí định thần nhàn đứng đó nói
chuyện phiếm như thế.
Tần Lập bay lên trời, như một con vượn thân
thủ linh hoạt, rơi vào trên cành một gốc cây cổ thụ mười mấy người ôm không
hết. Nhánh lớn đầy cành lá, cũng không có bởi vì mùa đông mà phát sinh chút
thay đổi gì. Từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy trong này.
Tần Lập tiện tay đặt bao hành lí tại chỗ
bằng phẳng trên cây, sau đó bay lên chỗ cao hơn, khinh công Tần Lập tu luyện
vốn là khinh công Thê Vân Tung chính tông của đạo gia.
Môn khinh công này kì thật trước đây cũng
không có thần kì như trong truyền thuyết, nhưng bay nhảy leo trèo vẫn là vô
cùng tự nhiên thoải mái.
Mà từ khi Tần Lập xuyên đến đây, từ khi đan
điền có Tiên Thiên Tử Khí, môn khinh công Thê Vân Tung này, cũng đã xảy ra biến
dị thật lớn, chuyển biến thành chiến kĩ của Thiên Nguyên Đại Lục, chân chính
đạt loại cảnh giới Thê Vân Tung trong truyền thuyết.
Chỉ cần Tiên Thiên Tử Khí trong đan điền
không suy yếu, thậm chí Tần Lập có thể bước từng bước một lên trên xuống dưới
như đi bậc thang bình thường!
Đương nhiên, làm như vậy cực kì hao phí
nguyên lực, cho dù Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể hắn đã rất lớn mạnh cũng sẽ
không tùy tiện làm như vậy, trừ khi rơi vào hoàn cảnh riêng biệt nào đó, vì để
chấn nhiếp người khác, mới có thể đem ra để khoe khoan một chút.
Tuy nhiên cũng chính vì khinh công của Tần
Lập trở nên rất mạnh, mới tạo cho hắn lòng tin dám tới gần Tần Phong bọn họ, mà
không bị phát hiện.
Tần Lập vào lúc này, giống như một con chim
linh động, thân mình cực kì mềm nhẹ từ trên ngọn một gốc cây cổ thụ cao hơn một
trăm thước bay đi. Toàn thân trên dưới không có một tia dao động nguyên lực,
thu liễm toàn bộ khí tức, trong nháy mắt hắn bay vào phạm vi phát sinh chiến
đấu phía dưới, nhưng không có bị người nào phát hiện.
Tần Lập hạ xuống phía dưới vừa thấy, lập
tức phẫn nộ hướng về phía trước vọt tới, hai mắt có chút đỏ lên. Lúc này hắn
mới biết vì sao vừa rồi A Hổ bi phẫn như vậy: giờ phút này, A Hổ đang cùng Lãnh
Dao và Bộ Vân Yên ba người tựa lưng tạo thành một hình tam giác, bên cạnh bọn
họ, Hà Lão Tam hay cười đùa vui vẻ, trên người có một cái lỗ thủng rất lớn ngay
ngực, máu tươi cũng đã ngưng đọng lại, hai mắt mở trừng trừng, đã sớm chết
không thể sống lại lần nữa! Lý Kiếm chất phác ít nói, đang quỳ rạp trên mặt
đất, không nhúc nhích, một vệt máu từ thân thể hắn chảy ròng ròng, xem ra cũng
không xong rồi.
Mà ở xung quanh bọn họ bị mười mấy người
vây quanh, mỗi người biểu tình đều thập phần thoải mái, nhìn theo khí thể trên
người bọn họ phát ra, những người này ít nhất đều là võ giả Huyền cấp!
Ở bên kia thì đứng mười mấy tên hộ vệ không
có hành động gì, bao quanh Tần Phong, Tần Hổ cùng với Mạc Phỉ Phỉ mấy người như
ánh sao bao quanh trăng sáng. Trên mặt mấy người đều đầy vẻ thoải mái ung dung
cười nói, cũng không có vì máu tanh trong trận chiến mà khó chịu chút nào.
Mạc Phỉ Phỉ mặt đầy vẻ khinh thường trào
phúng nói:
- Có quan hệ với thằng con hoang Tần Lập
kia thì coi như các ngươi xui xẻo rồi. Hơn nữa, không ngờ các ngươi lại có gan
dám trêu chọc người của Tần gia. Quả nhiên là chán sống rồi! Tốt lắm! Mấy người
các ngươi hành động nhanh lên một chút! Mau giết tên to xác chướng mắt kia đi!
Còn hai nữ nhân kia... ôi! Thật là... chú ý một chút, đừng làm bị thương họ,
bằng không, Tần Hổ ca ca sẽ rất tức giận! Ôi... ta cũng hơi mệt rồi! Nhanh lên
nhanh lên!
Mạc Phỉ Phỉ nói xong, vươn bàn tay xinh xắn
trắng nõn, che miệng ngáp, mặt trên năm móng tay màu đỏ thắm giống như màu máu
tươi.
Vù!
Một luồng kiếm khí, vô thanh vô tức, từ
trên hạ xuống, đâm thẳng vào đỉnh đầu Mạc Phỉ Phỉ!
- Không xong!
- Có thích khách!
- Cẩn thận!
Phía dưới, lập tức trở thành một đám hỗn
loạn!
CHƯƠNG 64:
TA LÀ NGƯỜI PHÂN RÕ PHẢI TRÁI
Mạc Phỉ Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại đây
là chuyện gì xảy ra, liền thấy mấy tên hộ vệ trước mặt nàng nhảy bay lên không,
đều tự tung ra vũ khí, chung quy là phản ứng cấp bách, nhưng làm sao có thể
địch nổi một kiếm sát ý mười phần của Tần Lập này?
Phốc phốc phốc!
Chỉ thấy bảo kiếm lấp lóe hàn quang trong tay
Tần Lập kia bỗng nhiên nổi lên một quầng bóng mờ, kiếm khí màu tím lạnh giá
không hề bị cản trở xuyên qua đỉnh đầu ba gã hộ vệ bay lên đón đỡ.
Ba gã đáng thương này cũng đạt tới Huyền
cấp, ở gia tộc nhà mình đều là võ giả có địa vị không tệ, mà lúc này ngay cả
một tiếng hét thản đều chưa kịp phát ra, liền chết oan chết uổng!
Thế giới này, mạng người như rơm rác, giết
người như giết gà! Chỉ cần ngươi có được thực lực mạnh mẽ, chẳng khác nào có
quyền thế cùng địa vị!
Hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, thế
cho nên Mạc Phỉ Phỉ đồng dạng có thực lực Huyền cấp căn bản chưa kịp phản ứng,
cổ bị Tần Lập nắm chặt, giống như bị kìm sắt kẹp cứng, khiến trong nháy mắt Mạc
Phỉ Phỉ ngửi được mùi vị tử vong, nàng muốn thét lên nhưng yết hầu bị bóp chặt,
hoàn toàn không phát ra được chút âm thanh nào.
Tần Lập tay phải cầm kiếm, hướng về phía
Tần Phong, Tần Hổ đứng sững ở đó, lạnh lùng cười:
- Hai vị! Thật đúng là hữu duyên nha!
- Vù vù!" Thoáng cái đám thị
vệ nguyên vốn đang vây quanh ba người A Hổ kia, lập tức xùm lại xung quanh
Tần Lập.
A Hổ, Lãnh Dao cùng với Bộ Vân Yên ba người
thấy Tần Lập, lập tức sửng sốt. Đến ngay cả Lãnh Dao luôn luôn lạnh lùng, trong
mắt cũng hiện lên một vẻ xúc động. Tuy nhiên, nhìn lại hai thi thể trên mặt
đất, hai tròng mắt lập tức nổi lên một tầng hơi nước.
Giữa bọn họ tuy rằng không phải người thân
ruột thịt, nhưng chính là đồng bọn có thể nói cùng sống cùng chết với nhau. Vừa
rồi nếu không nhờ có Lý Kiếm cùng Ha Lão Tam liều mạng chống đỡ, chỉ sợ A Hổ
cũng đã sớm ngã xuống rồi.
A Hổ bị thương khắp người, quần áo đều ướt
đẫm máu tươi, giờ phút này bởi vì mất máu quá nhiều, có vẻ kiệt sức lảo đảo sắp
ngã. Nhìn Tần Lập bị vây quanh, hán tử sắt đá hơn ba mươi tuổi này, nhịn không
được hốc mắt có chút ướt át, thì thào nói:
- Huynh đệ! Ngươi không nên tới!
Bộ Vân Yên dùng sức khịt mũi một cái, nhẹ
giọng nói:
- Chỉ cần hắn thấy, hắn sẽ đến! Bởi vì, hắn là Tần Lập!
- Buông ra!
- Buông tiểu thư ra!
- Tần Lập! Là đàn ông thì mau buôn Phỉ Phỉ
ra! Áp bức một nữ nhân, tính cái gì anh hùng hảo hán? Ngươi buông nàng ra,
chúng ta cũng buông tha cho họ, chúng ta trao đổi một đỗi một, ngươi thấy thế
nào?
Ánh mắt của Tần Hổ u ám, cố gắng lộ ra vài
phần ý cười trên mặt.
- Trao đổi muội muội với ngươi!
Tần Lập làm ra vẻ ngớ ngẩn nhìn Tần Hổ.
- Đương nhiên là trao đổi muội muội ta!
Tần Hổ không nghe ra vẻ chế nhạo trong giọng nói của Tần Lập, nghiêm trang
nói.
- Tránh ra cho lão tử!
Tần Lập hoàn toàn không để ý đến Tần Hổ,
trong lòng cười lạnh:
- Một đám đầu gỗ! Các ngươi ngay cả người
cũng chưa không chế được, đã nghĩ trao đổi với ta! Hiện giờ nếu mấy người bọn
họ bỏ chạy, các ngươi dám đuổi theo sao?
Tuy nhiên Tần Lập cũng biết, Bộ Vân Yên
cùng Lãnh Dao còn có thể, đối phương cẩn thận tránh làm bị thương nên hai nàng
đều không có bị thương tổn gì. Nhưng A Hổ thì khác, nhìn vết thương trên người
hắn, có thể kiên trì đến giờ phút này cũng đã là một kì tích không thể tưởng
tượng rồi.
Nói đến, cho dù A Hổ không bị thương, cũng
không có khả năng bỏ lại Tần Lập chạy trốn một mình.
Đám hộ vệ kia còn định chặn lại, đã thấy Tần
Lập hiển lộ vẻ mặt dữ tợn, tay trái buông lỏng một chút, chợt nghe Mạc Phỉ Phỉ
phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa.
- A!
Tuy nhiên, chỉ kêu được một nửa, lại bị Tần
Lập bóp nghẹt, một nửa tiếng thét còn lại kia nuốt trở vào, giống như một con
gà máu đột nhiên bị bóp cổ vậy.
- Không muốn nàng bị ta bóp chết, thì đều
tránh xa ra!
Ánh mắt Tần Lập lóe ra sát ý không che giấu
chút nào, lạnh lùng nhìn đám hộ vệ nói.
Cả đám hộ vệ lập tức tránh ra chừa một
đường trống, để Tần Lập đi qua. Tần Lập kèm sát Mạc Phỉ Phỉ, đi tới bên A Hổ,
nhìn lướt qua hai người đã chết nằm trên mặt đất. Trong ánh mắt hắn lộ ra một
nỗi đau thương, trầm giọng nói:
- Thực xin lỗi! Ta đã tới chậm, là ta gây
phiền hà cho các ngươi.
- Hừ! "Hũ sành rời lò khó tránh bị vỡ,
Tướng Quan khó tránh tử trận chốn sa trường", con đường chúng ta đi, chính
là ngày qua ngày trải qua vào sinh ra tử, ngày nào đó không phải cũng treo đầu
ở dây lưng người khác sao?
A Hổ đặt mông ngồi phịch xuống đất, cởi áo
lộ ra mấy vết thương trước ngực và trên cánh tay. Nhất là vết thương trước ngực
xem ra rất sâu, có thể đã thấu tới xương sườn rồi, bên ngoài máu thịt lẫn lộn,
thoạt nhìn cực kì khủng khiếp.
Mạc Phỉ Phỉ bỗng nhiên cảm giác trong dạ
dày nhộn nhạo một trận. Vừa rồi nàng chỉ đứng xem từ rất xa, người chết cũng
không có gì, nhưng ở gần nhìn thấy vết thương kinh khủng khiếp này, lập tức cảm
thấy khó chịu. Lúc này A Hổ nhìn vào nàng cười lạnh, Mạc Phỉ Phỉ biến sắc, muốn
gọi nhưng không nói ra lời, thân mình nàng lập tức run lên cầm cập.
Phía sau đám hộ vệ nhộn nhạo cả lên, Tần
Phong vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Tần Lập, đi ra nói:
- Tần Lập! Ta thừa nhận, ta xem thường
ngươi! Hôm nay ta mới biết!
Ngươi thả Mạc Phỉ Phỉ, ta phát thề: từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi,
không liên quan với nhau nữa!
Nhìn cặp mắt trong suốt của Tần Phong nhìn thẳng vào mình, Tần Lập cười
nói:
- Tần Phong này! Có lẽ ngươi đọc sách nhiều
quá, thời điểm nói dối, mắt láo liên mà cũng không chớp? Ta nói cho ngươi biết,
kì thật ngươi sai lầm rồi: hầu hết khi người ta nói dối, đều thích dùng ánh mắt
chân thành nhìn đối phương, để chứng tỏ là mình nói thật. Cho nên... lời nói
của ngươi, lão tử không tin!
- Tần Lập... ngươi... ngươi tức chết ta!
Phải như thế nào ngươi mới tin lời nói của ta?
Tần Phong quả thực bị chọc đến tức sắp nghẹt
thở, cũng không phải là bị nói trúng tim đen, đối với đám đệ tử thế gia vọng
tộc bọn họ mà nói, giữ cái mạng của mình mới là trọng yếu nhất, lời thề thốt
các thứ, ở vào thời điểm này căn bản là đồ bỏ đi. Mà thái độ của Tần Lập, hạng
người Tần Phong căn bản không thèm để ý tới, khiến hắn trước nay vẫn luôn không
xem Tần Lập trong mắt lúc này hoàn toàn không thể chịu đựng được.
- Tin tưởng ngươi? Trừ phi...
Hai mắt Tần Lập đánh giá Tần Phong từ trên
xuống dưới vài lần, ánh mắt lại dời tới đám hộ vệ phía sau Tần Phong. Trang
phục trên người bọn họ tuy rằng thoạt nhìn không sai biệt lắm, nhưng nhìn kĩ,
vẫn có thể nhìn ra điểm khác nhau: trang phục của hộ vệ Tần gia là màu xanh,
Tần Lập đã sớm gặp qua nhiều lần; còn hộ vệ Mạc Phỉ Phỉ mang tới, thì mặc trang
phục màu xám.
Quan sát từ trên biểu tình của họ, cũng là
bọn hộ vệ trang phục màu xám căng thẳng hơn một chút. Tần Lập thầm đếm, hộ vệ
Mạc Phỉ Phỉ mang tới, vừa bị mịnh giết chết hai người, còn lại mười ba người;
hộ vệ của Tần Phong, Tần Hổ bọn họ bị mình giết chết một người, còn lại mười
lăm!
Tần Lập thầm mắng trong lòng: một đám ăn
chơi trác táng chết tiệt, đi ra ngoài lại mang theo nhiều hộ vệ như vậy. Tuy
nhiên nhìn bộ dáng thong dong bình tĩnh của Tần Phong kia, trong lòng Tần Lập
lạnh lùng cười, một cái kế hoạch hình thành ở trong đầu hắn.
- Trừ phi cái gì? Tần Phong nhìn Tần Lập
với sắc mặt không lành. Nếu không phải cố kị thân phận mẫn cảm của Mạc Phỉ Phỉ
cùng với đám hộ vệ Mạc gia này, hắn thật muốn phất tay ra hiệu cho đám hộ vệ
của mình chém nát tương tên kia. Không ngờ dám đặt điều kiện với mình. Tần Lập!
Ngươi hãy đợi đấy!
Tần Lập điềm nhiên cười:
- Trừ phi ngươi chịu giao ra... hung thủ
giết huynh đệ ta!
- Không có khả năng!
Tần Phong gần như kio có nửa điểm do dự
trực tiếp cự tuyệt. Nói đùa hay sao, giao ra hung thủ? Đừng nói vừa mới động
thủ đều là hộ vệ của Tần gia, cho dù là Mạc gia, hắn cũng không dám đưa ra
quyết định này!
- Tần Lập! Ngươi đừng quên, ngươi cũng là
một thành viên Tần gia!
Tần Hổ đưa đôi mắt bắn ra tia phẫn hận nồng
đậm, phẫn nộ quát.
Tần Lập cười lạnh nhìn Tần Hổ:
- Lúc này còn nhớ tới lão tử là người Tần
gia? Nên nhớ kĩ, lão tử từ trước tới nay đã không phải là người của Tần gia!
Nói xong, Tần Lập như là đã bị nhiều sỉ
nhục, hung hăng phun một bãi nước bọt trên mặt đất:
- Phụt! ".
Tần Phong, Tần Hổ cùng với đám hộ vệ Tần
gia, sắc mặt lập tức xanh mét một màu.
Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao hai nàng thiếu
chút nữa bị hành động của Tần Lập chọc cười, thầm nghĩ:
- Dưới hoàn cảnh này, còn có thể đối phó
thoải mái như thể, chỉ sợ cũng chỉ có hắn thôi!" lập tức nhìn đến thi thể
lạnh giá bên kia, trong mắt hai nàng lại phủ kín một tầng bi thương, lập tức
nổi lên một cơn oán hận ngất trời.
Vừa đúng lúc này, ánh mắt Tần Lập hướng về
phía hai nàng:
- Hai vị tỉ tỉ! Các ngươi chỉ ra đi: vừa
rồi chết chết Lý Kiếm cùng Hà Lão Tam có những người nào, là ai đả thương A Hổ?
Bộ Vân Yên đứng dậy vẻ mặt đầy sát khí, lấy
tay chỉ vào bốn năm người trước mặt. Bốn năm người này không ngờ đêu là hộ vệ
của Tần gia!
Bộ Vân Yên là người thông minh sắc sảo, làm
sao không nhìn ra ý tứ của Tần Lập, giữa hai người hoàn toàn không cần trao đổi
cũng thập phần ăn ý.
Tần Lập mở to hai mắt nhìn, làm ra vẻ giật
mình nói:
- Ít như vậy? Với thực lực của hai vị ca ca
Lý Kiếm cùng Hà Lão Tam, chỉ mấy tên hỗn tạp này sao có thể giết chết bọn họ?
Bộ tỉ tỉ! Tỉ nhìn lại xem, nhìn kĩ chút
Bên kia hai huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ nghe
xong, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu mà chết.
Con bà nó! Cũng không nhìn xem hai tên rác
rưởi đã chết kia là thực lực gì chứ! Giết bọn họ cần phải nhiều người như vậy
sao? Một người là dư sức rồi!
Bộ Vân Yên khẽ nhói đôi mi thanh tú, dường
như đang cố nhớ lại. Sau đó lại nhắm vào đám hộ vệ Tần gia chỉ loạn xạ. Dù sao
vừa rồi cũng có tới mười mấy người vây công họ, những người này, không một
người nào là thứ tốt, đều chết chưa hết tội!
Chờ Bộ Vân Yên chỉ xong, Tần Lập hướng về
phía Tần Phong lúc này đã tức giận đến mặt trắng bệch, hắn cười lạnh:
- Tần Phong! Muốn nữ nhân này còn mạng,
ngươi hãy giao đám hung thủ giết người ra đây! Ngươi xem, ta là người rất hiểu
đạo lí, quyền lựa chọn này... giao cho ngươi đi!

