Hẹn hò theo kiểu của em - Chương 21
CHƯƠNG XXI
Chúng tôi đến nhà bố mẹ sớm
mặc dù đã dừng lại để mua bánh rán vòng và sữa đặc để làm bánh Bread Pudding.
Wyatt có mọi thứ khác ở nhà anh, bao gồm những chiếc xoong chảo với kích cỡ tôi
cần. Vâng, những chiếc xoong chảo. Số nhiều. Chúng tôi mua bốn tá bánh vòng
bóng. Mùi thơm của chúng làm tôi chảy cả nước miếng, nhưng tôi rất mạnh mẽ,
thậm chí tôi còn không mở hộp ra cơ.
Bố mở cửa và dừng lại khi ông
nghiên cứu gương mặt tôi, rồi nói “Chuyện gì xảy ra vậy?” với giọng bình
thường.
“Xe của con bị vỡ tan tành,”
tôi nói, đi vào và ôm ông; rồi tôi đi tiếp vào bếp để dối diện với mẹ. Tôi nghe
thấy bố và Wyatt đang thì thầm to nhỏ sau lưng tôi và tôi đoán là Wyatt đang kể
vắn tắt cho bố nghe.
Cuối cùng thì, tôi không cố
gắng giấu những vết thâm tím đi nữa. Ừm, tôi đã mặc một cái quần dài dệt từ
cotton nhẹ với những sọc hồng và trắng, một cái áo T-shirt trắng chiết eo, bởi
vì nếu tôi mặc quần sooc sẽ rõ những vết thâm tím ở chân tôi, ai đó sẽ nghĩ là
Wyatt đánh tôi và tôi không có khả năng bảo vệ danh dự cho anh. Nhưng tôi không
bôi tí kem che khuyết điểm nào lên những vết thâm ở quầng mắt tôi cả, vì tôi
tính rằng bất cứ việc trang điểm nào cũng gây rắc rối khi mẹ làm những gì mà bà
chắc chắn sẽ làm với gương mặt tôi.
Mẹ đứng cùng với cánh cửa tủ
lạnh đang mở ra, nhìn chằm chằm vào trong. “Tôi định làm thịt nướng,” mẹ nói mà
không nhìn lên khi nghe tiếng tôi đi vào. Tôi không chắc mẹ có biết đó là tôi
chứ không phải bố không, nhưng điều đó không thành vấn đề. “Nhưng tôi đã chiến
đấu với cái máy tính khốn kiếp đó quá lâu nên giờ chẳng còn thời gian nữa. Món
chả thì sao...” Mẹ nhìn lên và mắt bà long lên. “Blair Mallory,” bà nói giọng
kết tội như thể tôi đã tự mình gây ra việc này không bằng.
“Tai nạn ô tô,” tôi nói, ngồi
xuống một trong những cái ghế cao ở quầy bar. “Chiếc xe bé nhỏ tội nghiệp của
con bị vỡ tan tành rồi. Ai đó đã cắt dây phanh và con bị lái vượt qua biển Stop
ở ngã rẽ ngay phía dưới nhà con.”
“Chuyện này đáng ra phải kết
thúc,” bà nói, giọng nghẹt lại và giận dữ khi bà đóng cửa tủ lạnh vào và mở
ngăn đá. “Mẹ nghĩ cảnh sát đã bắt được tên giết Nicole rồi chứ.”
“Họ bắt được rồi. Nhưng hắn
không làm chuyện này. Hắn không bắn con sau khi bắn Nicole, hắn không rời khỏi
nhà trừ lúc đi làm. Vợ hắn làm chứng cho hắn, và bởi vì chị ta đã phát hiện ra
hắn cắm sừng mình nên đã đệ đơn li dị, vì thế chẳng có vẻ gì chị ta sẽ bảo vệ
hắn cả.”
Mẹ đóng ngăn đá lại mà chẳng
lấy cái gì ra và mở cửa tủ lạnh lần nữa. Bà là người luôn làm việc hiệu quả đến
đáng sợ nên sự thay đổi này nói cho tôi biết bà bối rối đến mức nào. Rồi bà lôi
ra một bọc đậu Hà Lan đông đá và bọc chúng bằng một cái khăn bếp sạch sẽ. “Giữ
cái này lên các vết thâm,” bà nói, giơ cái bọc cho tôi. “Con còn bị thương ở
đâu nữa?”
“Chỉ bị thâm tím thôi. Và con
không bị đau nhức cơ bắp gì cả. Chiếc xe đó đâm ngang vào xe con từ phía ghế
hành khách nên con chỉ bị xóc mạnh thôi. Cái túi khí đập vào mặt con làm mũi
con chảy máu.”
“Mừng là con không đeo kính.
Sally” – Sally Arledge là một trong những người bạn thân nhất của mẹ - “đã lái
xe của dì ấy đâm vào mặt bên của ngôi nhà và khi cái túi khí đập vào dì ấy, nó
đã làm vỡ kính và mũi dì.”
Tôi không thể nhớ được là
Sally đã đâm vào mặt bên ngôi nhà và tôi chắc hẳn mẹ đã kể cho tôi nghe rồi.
Các em tôi và tôi đều gọi bà là “Dì Sally” khi chúng tôi còn nhỏ và họ kết bạn
cùng nhau – Mẹ và ba đứa bọn tôi, dì Sally và năm đứa con của dì. Chúng tôi tạo
thành một nhóm kha khá khi đi đâu đó cùng nhau. Dì Sally có bốn con trai và một
con gái. Dì đặt tên cho bốn đứa con trai theo tên trong sách Phúc âm, nhưng dì
chẳng tìm ra được trong Kinh thánh cái tên nào cho con gái mà dì thích nên
chúng nó tên là: Matthew, Mark, Luke, John và Tammy. Tammy luôn cảm thấy bị bỏ
rơi vì tên nó không phải là tên trong Kinh thánh, bởi vậy chúng tôi gọi nó là
Rizpah một thời gian nhưng nó cũng chẳng thích. Cá nhân tôi mà nói, tôi nghĩ
Rizpah Arledge nghe rất hay nhưng Tammy quyết định quay trở lại là Tammy và
thậm chí chẳng cần phải có lời khuyên nào cả.
“Dì Sally bị đâm xe khi nào
vậy? Mẹ không kể cho con nghe chuyện này.”
“Đặt túi đậu lên mặt con đi,”
mẹ nói và tôi ngoan ngoãn ngửa cổ ra sau và đặt cái túi đậu đông đá lên mặt
mình. Nó to đến mức che kín cả mặt tôi, má tôi, mũi tôi, và, chết tiệt, nó
lạnh. “Lý do mẹ không kể với con là điều đó mới xảy ra hôm thứ bảy khi con đang
ở biển và mẹ chẳng có cơ hội nào sau đó cả.”
À, bãi biển. Tôi nhớ nó với
niềm khao khát. Mới chỉ vài ngày trước thôi nhưng sau đó mối bận tâm duy nhất
của tôi là Wyatt. Không ai cố giết tôi khi tôi ở biển cả. Có lẽ tôi nên quay
lại đó. Tiffany sẽ thích. Và tôi cũng vậy, nếu không ai bắn tôi hoặc phá phách
ô tô của tôi khi tôi ở đó.
“Có phải dì ấy đạp vào bàn
đạp tăng tốc thay vì bàn đạp phanh không?” Tôi hỏi.
“Không, dì ấy chủ tâm làm
vậy. Dì ấy điên tiết với Jazz.” Chồng của dì Sally tên là Jasper, tương tự, đó
là tên trong Kinh thánh, chỉ là không ai gọi dượng ấy như vậy; người ta luôn
gọi dượng là Jazz.
“Thế là dì ấy đâm vào nhà à? Nghe có vẻ không hợp lý lắm.”
“Dì ấy nhắm vào Jazz nhưng ông ấy tránh được.”
Tôi bỏ túi đậu ra khỏi mặt mình và nhìn chằm chằm vào mẹ đầy ngạc nhiên. “Dì
Sally định giết dượng Jazz?”
“Không, dì ấy chỉ muốn làm ông ấy tàn tật chút xíu tôi.”
“Vậy thì dì ấy nên dùng thứ khác như máy xén cỏ chẳng hạn, chứ không phải
là ô tô.”
“Mẹ khá chắc chắn rằng ông ta chạy nhanh hơn cái máy xén cỏ.” Mẹ nói vẻ am hiểu. “Mặc dù ông ấy có lên cân một chút.
Không, mẹ chắc chắn là ông ấy có thể bởi vì ông ấy nhanh đến mức tránh kịp khi
bà ấy lái xe đâm vào ông ấy. Vì thế máy xén cỏ chẳng có tác dụng gì.”
“Dượng ấy đã làm gì?” Tôi
tưởng tượng dì Sally đã bắt gặp dượng ấy cùng với người phụ nữ khác, có lẽ là
kẻ thù không đội trời chung của dì, điều đó khiến sự phản bội tăng mức tồi tệ
lên gấp đôi.
“Con biết show truyền hình mà
vợ hoặc chồng mời những nhà trang trí nội thất đến nhà và trang trí lại phòng
ốc khiến cho người kia ngạc nhiên không? Khi Sally đang thăm mẹ dì ấy ở Mobile tuần trước thì ông ta làm điều đó.”
“Ôi, Chúa ơi.” Me và tôi nhìn
nhau kinh khiếp. Ý nghĩ ai đó vào nhà chúng tôi và phá huỷ những gì chúng tôi
đã làm, thêm vào đó là trang trí lại nhà mà chẳng hề biết chúng tôi thích và
không thích cái gì, điều đó thật kinh khủng. Tôi rùng mình. “Dượng ấy đã tham
gia show truyền hình à?”
“Thậm chí còn chẳng phải thế.
Ông ấy thuê Monica Stevens ở Sticks and Stones.”
Chẳng còn gì để nói. Tôi im
lặng trước tai hoạ đó. Monica Stevens là người ưa thích thủy tinh và sắt thép,
tôi đoán điều đó tốt thôi nếu bạn sống ở trong phòng thí nghiệm, và cô ta thích
màu đen nữa chứ. Rất nhiều màu đen. Không may là khẩu vị của dì Sally lại hướng
đến một ngôi nhà ấm cúng.
Dù vậy, tôi biết tại sao
dượng Jazz lại chọn Monica: cô ta chiếm một vị trí quảng cáo to nhất trong cuốn
danh bạ điện thoại nên dượng Jazz đáng thương sẽ cho rằng cô ta phải là là
người cực kỳ thành công và nổi tiếng nếu như cô ta có khả năng trả tiền cho vị
trí quảng cáo đó. Đấy là cách dượng Jazz nghĩ. Dượng cũng bị giới hạn vì không
có ý niệm gì về những ranh giới của phụ nữ bất chấp dượng đã kết hôn ba lăm năm
rồi. Nếu như dượng nghĩ trước được, ông nên hỏi bố tôi rằng ý tưởng trang trí
lại ngôi nhà có phải ý tưởng hay ho không thì toàn bộ chuyện này có thể ngăn
chặn được rồi, bởi vì bố còn biết nhiều hơn là chỉ là ý niệm, với bố đó một
khoa học chính xác. Bố tôi là người đàn ông thông minh.
“Thế Monica trang trí lại
phòng nào?” Tôi uể oải hỏi.
“Đặt túi đậu trở lại mặt đi.”
Tôi tuân lệnh và mẹ nói, “Phòng ngủ.”
Tôi rên rỉ. Dì Sally đã rất
khó khăn để tìm được sự phù hợp nhất đến từng tiểu tiết cho phòng ngủ của dì,
luôn có mặt ở những nơi bán thừa kế và đấu giá để tìm được những món đồ cổ hoàn
hảo. Một trong số chúng là đồ gia truyền. “Dượng Jazz làm gì với đồ của gì
Sally vậy?” Chính xác mà nói thì tôi cho rằng đó cũng là đồ của dượng ấy, nhưng
dì Sally là người đã bỏ tâm sức và tình cảm cho chúng.
“Đây mới là vấn đề. Monica xui ông ấy ký gửi vào cửa hàng cô ta và tất
nhiên nó bị bán hết ngay lập tức.”
“Cái gì?” Tôi làm rơi túi đậu và há hốc mồm nhìn chằm chằm vào mẹ, tôi
không thể tin được điều tôi vừa nghe thấy. Dì Sally đáng thương thậm chí sẽ
không thể trang trí lại phòng ngủ của mình nữa. “Quên chiếc xe đi, con có thể thuê
một cái xe ủi và đuổi theo dượng ấy! Sao dì ấy không dự phòng và làm lại lần
nữa nhỉ?”
“Ừ, dì ấy bị thương. Mẹ bảo con là mũi dì ấy bị gãy còn gì. Và kính dì ấy
nữa, nên dì ấy chẳng nhìn thấy gì. Mẹ không biết điều gì sẽ xảy ra giữa họ. Mẹ
không biết dì ấy có thể tha thứ cho Jazz nữa không– Xin chào, Wyatt. Bác không
biết cháu đứng đó. Blair, mẹ chẳng còn đủ thời gian mà làm thịt nướng nữa nên
chúng ta sẽ ăn hamburger chả.”
Tôi quay ra nhìn hai người đàn ông đang đứng lắng nghe ở cửa. Biểu hiện
trên gương mặt Wyatt rất khôi hài. Bố thì vượt qua chuyện này một cách dễ dàng.
“Anh thì tốt thôi,” Bố nói ân cần. “Anh
sẽ bắt đầu mồi than.” Bố đi ngang qua bếp và trèo lên trên gác mái nơi bố giữ
cái vỉ nướng chả quái vật của mình.
Wyatt là cảnh sát. Anh chỉ
nghe thấy nỗ lực giết người dù tôi biết rằng thực sự dì Sally có ý định làm gãy
chân dượng Jazz hơn là giết dượng ấy. Trông anh cũng như thể vừa mới bước vào
một vũ trụ đối lập vậy. “Bà ấy không thể tha thứ cho ông ấy à?” anh hỏi giọng
căng thẳng. “Bà ấy đã cố giết ông ấy!”
“Ừm, ờ.” Tôi nói.
Mẹ nói. “Ông ấy đã trang trí
lại phòng ngủ của dì ấy.” Chúng tôi có phải vẽ cho anh thấy không nhỉ?
“Cháu đi ra ngoài đây,” anh
nói giọng đề phòng và đi theo bố. Thực tế là, trông giống chạy trốn hơn. Tôi
không biết anh mong đợi điều gì đây. Có lẽ anh đã nghĩ chúng tôi đang thảo luận
về tình trạng của tôi, nhưng bạn biết việc tôi gần như cứ nhảy nhót linh tinh
để không nghĩ phải nghĩ về điều gì đó rồi chứ? Tôi thừa hưởng điều đó từ mẹ.
Nói chuyện về việc dì Sally cố lái xe đâm dượng Jazz thì dễ dàng hơn nhiều nghĩ
rằng có kẻ nào đó đang cố giết tôi.
Chủ đề này nặng nề như con gô
ri la nặng 900 pound vậy, và dẫu cho chúng tôi đã nhét nó vào góc nhưng chúng
tôi không thể quên được.
Siana đến, nó đã về nhà mình
để thay sang đồ sooc và áo T-shirt. Jenni ào vào, hớn hở trong bộ váy màu vàng
nhạt trông hợp tuyệt vời với nước da của nó và nó được thông báo ngay về vụ đâm
xe của tôi. Đó cũng là chủ đề nói chuyện ở bàn ăn tối, sau khi đã xong món
hamburger kẹp chả đậm đà. Thực tế là bàn ăn tối là một cái bàn ăn ngoài trời
nhưng về mặt nguyên lý thì cũng vậy mà thôi.
“Ngày mai, cháu sẽ nói chuyện
với chồng cũ của Blair,” Wyatt nói khi mẹ hỏi về kế hoạch hành động. “Blair nói
không phải là anh ta nhưng khoa học thống kê nói rằng tốt hơn là cháu nên nói
chuyện với anh ta.”
Tôi nhún vai. “Chỉ tự làm mệt
mình thôi. Em đã nói rồi, em chẳng gặp cũng không hề nói chuyện với anh ta từ
khi li dị.”
“Nhưng anh ta đã gọi và để
lại tin nhắn trên máy trả lời tự động của cô ấy khi có tin cô ấy bị bắn,” Wyatt
nói với gia đình đang hết sức quan tâm của tôi.
Siana ngả ra sau và nói đầy
suy ngẫm. “Không loại trừ trường hợp anh ta muốn quay lại với chị. Có lẽ anh ta
có rắc rối với người vợ hai.”
“Điều đó càng khiến tôi cần
nói chuyện với anh ta.” Wyatt nói cáu gắt.
“Bác chẳng thể thấy Jason làm
gì quá đáng cả,” mẹ nói. “Anh ta quá quan tâm xem trông nó ra làm sao. Anh ta
sẽ làm mọi thứ để bảo vệ sự nghiệp chính trị của mình.”
“Liệu anh ta có giết người để
bảo vệ nó không?” Wyatt hỏi và mọi người rơi vào im lặng. Jenni nghịch ngợm món
đồ bằng bạc của nó và không nhìn ai trong chúng tôi cả.
“Nhưng em không đe doạ sự
nghiệp chính trị của anh ta,” Tôi chỉ ra. “Tất cả những gì em biết về Jason vẫn
giống hệt như em đã biết về anh ta trước đó; chẳng biết thêm cái gì mới cả. Vì
thế tại sao đột nhiên anh ta lại quyết định, sau năm năm, là anh ta cần giết
em?”
“Có thể là hoàn cảnh của em
đã thay đổi; có thể là hoàn cảnh của anh ta. Có thể là anh ta lập kế hoạch chạy
đua vào vị trí nào đó quan trọng hơn trong chính quyền bang, như thống đốc hay
nghị sĩ chẳng hạn.”
“Nên anh ta nghĩ anh ta phải
giết người và sẽ không bị tóm ư? Có gì giống thế không?”
“Còn tuỳ xem anh ta là người
thông minh hay là người nghĩ mình thông minh.”
Tất cả chúng tôi nhìn nhau.
Vấn đề là, Jason không phải bù nhìn nhưng cũng chẳng thông minh được như là anh
ta vẫn nghĩ anh ta như vậy. “Em nghe anh.” Cuối cùng tôi nói. “Nhưng em vẫn
chẳng thể nhìn thấy động cơ nào cả.”
“Em không thể nhìn thấy bất
cứ động cơ nào, lúc này, của bất cứ ai, nên đừng có loại trừ anh ta ra.”
“Em biết. Vì em không thể chỉ
cho anh thấy người nào cụ thể nên anh phải soi mói tất cả mọi người.”
“Nhưng trong lúc chờ đợi,
Wyatt, cho đến khi cháu bắt được người đó,” Mẹ nói, “cháu sẽ giữ an toàn cho
Blair bằng cách nào? Nó không thể đi làm được; nó không thể ở nhà nó được. Bác
sẽ ngạc nhiên nếu cháu lại để nó ở lại đây.”
“Cháu đã nghĩ đến việc đó,”
anh thú nhận. “Nhưng cháu phải cân bằng điều đó với những điều cần thiết khác.
Cháu có thể bảo vệ cô ấy đi đi lại lại tới ô tô, và cháu có thể chắc chắn không
ai bám theo khi bọn cháu rời đi. Trừ phi người đó biết Blair và cháu liên quan
đến nhau và biết được nơi cháu sống thì bọn cháu mới bị lộ. Có ai trong mọi
người nói với người khác không?”
“Bác thậm chí còn chẳng nói
với Sally.” Mẹ nói. “Dì ấy không phải trong tình trạng tốt đẹp gì mà nghe
chuyện đó ngay lúc này.”
“Tôi cũng không,” Siana nói.
“Chúng tôi chỉ nói chuyện Blair bị bắn chứ không đề cập đến chuyện cá nhân.”
Jenni lắc đầu. “Tôi cũng
vậy.”
“Vậy thì chúng ta cùng vô
can.” Bố nói. “Bác chưa bao giờ nói chuyện về cuộc sống riêng tư của Blair cả.”
“Tốt quá. Mọi người cứ tiếp
tục như vậy nhé. Cháu biết mẹ cháu cũng không nói gì cả. Blair, em có kể ai
nghe không?”
“Không, thậm chí kể cả Lynn.
Bọn em có những việc khác để nói với nhau, anh biết chứ?”
“Vậy thì chúng ta sẽ quay lại
cách sắp xếp như cũ. Cô ấy sẽ ở với cháu, không đi làm và mọi người không được
gặp cô ấy cho đến khi bọn cháu bắt được gã đó. Nếu muốn mọi người có thể điện
thoại cho nhau nhưng không được gặp trực tiếp. Mọi người hiểu cả chứ?”
Tất cả đều gật đầu. Trông anh
rất hài lòng. “Các thám tử sẽ dò hỏi hàng xóm của Blair, nói chuyện với tất cả
mọi người, thậm chí cả bọn trẻ. Có lẽ họ đã nhìn thấy ai đó lảng vảng gần xe
của em và lúc đó không ai nghĩ ngợi gì cả.”
Tôi không thực sự hi vọng ở
viễn cảnh đó. Bởi vì xe tôi không đậu ở mái vòm trước toà nhà, không dễ dàng
nhìn thấy nó như hầu hết những chiếc xe khác. Ai đó có thể tiến lại mé ngoài mà
không bị nhìn thấy, trừ phi có người hàng xóm nào đó nhìn ra cửa sổ phía sau
vào đúng thời điểm đó và hắn có thể chui xuống gầm ô tô của tôi mà không bị ai
đứng trên phố nhìn thấy cả.
Tôi ghét điều này, tôi đã
trông mong Dwayne Bailey là người đã cố giết chết tôi. Anh ta là người duy nhất
tôi thấy có động cơ và thậm chí sự thực là anh ta không cần có cái động cơ đó;
chỉ là anh ta không biết rằng tôi không thể nhận diện anh ta. Việc tìm ra bằng
chứng ngoại phạm của anh ta là xác thực khiến cho đầu óc tôi bấn loạn, bởi vì
tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao người ta lại muốn tôi phải chết. Tôi không
làm việc tào lao với người đàn ông của người phụ nữ khác, tôi không lừa dối ai
cả, trừ phi bị chọc tức thì tôi luôn cố gắng tử tế với tất cả mọi người. Tôi
thậm chí còn chẳng đi giày trắng sau ngày Lễ lao động (ngày thứ hai đầu tiên
của tháng 9) hay trước ngày Lễ Phục sinh. Này, tôi đã xem cái bộ phim có
Kathleen Turner đóng rồi và tôi nhớ nằm lòng. Tôi không muốn những kẻ theo
phong cách Quốc Xã bám theo tôi.
“Nếu không phải vấn đề cá
nhân,” Tôi nói lớn ý nghĩ trong đầu. “vậy đó là việc kinh doanh, đúng không?
Tiền. Còn gì nữa nhỉ? Nhưng con chưa từng lừa bịp ai và cũng chẳng đẩy ai ra
khỏi công việc của họ khi mở Great Bods. Phòng tập Halloran đã đóng cửa khi con
mua toà nhà này và nâng cấp nó. Có ai có ý kiến gì nữa không?”
Quanh chiếc bàn picnic, những
cái đầu lắc qua lắc lại. “Thật bí ẩn,” Siana nói.
“Những động cơ thường thấy là
gì?” Bố hỏi, và bắt đầu bật tách chúng ra khỏi ngón tay mình. “Ghen tị, trả
thù, hám lợi. Còn gì nữa? Tôi loại bỏ những lý do chính trị và tôn giáo vì cho
đến lúc này tôi biết Blair không phải chính trị gia và nó cũng chẳng phải người
cuồng tín. Đây có phải là trường hợp khiến ai đó trở nên điên khùng và hành
động không suy nghĩ, phải không Wyatt?”
Wyatt lắc đầu. “Cả hai lần đó
đều là có chủ định từ trước. Nếu chúng ta tính xác suất thì cả hai lần đều là
do đàn ông làm...”
“Làm thế nào anh suy ra
được?” Siana hỏi, như mọi khi, bị kích thích bởi bất cứ cuộc thảo luận nào mang
tính trí tuệ, thậm chí nó có liên quan đến việc có kẻ nào đang cố giết tôi.
“Súng được dùng không phải là
loại cầm tay, ít ra không phải từ khoảng cách đó. Chúng tôi biết kẻ bắn súng đã
đứng ở đâu bởi vì chúng tôi tìm thấy vỏ đạn. Đó là loại súng trường nòng 22,
loại phổ biến như cỏ ấy, lực giật không mạnh lắm nhưng nếu bắn chính xác nó sẽ
giết chết được mục tiêu. Nó cũng là loại giảm thanh. Blair đang cúi xuống khi
hắn nổ súng nên đó là lý do tại sao cô ấy chỉ bị bắn vào tay thay vì vào các
vùng hiểm khác. Phụ nữ có thể dùng súng cầm tay nhưng hiếm khi dùng súng
trường, súng trường đòi hỏi sự thành thạo và kỹ năng bắn từ xa, và nói chung
không phải là kiểu mà phụ nữ thích.”
“Thế còn về cái phanh?” Mẹ
hỏi.
“Có bốn người phụ nữ ở đây.
Có ai trong mọi người biết dây phanh ở đâu không?”
Mẹ, Siana, Jenni, tất cả nhìn
ngơ ngác. “Dưới gầm xe,” Tôi nói. “em thấy anh tìm ở đó.”
“Nhưng trước đó thì sao?”
“Không, tất nhiên là không.”
“Có một vài loại dây dợ và
cáp dưới gầm xe. Làm thế nào em biết cắt dây nào?”
“Em nghĩ là em sẽ hỏi ai đó.
Đơn giản hơn là em cắt tất.”
“Điều đó chứng minh cho lập
luận của anh. Có vẻ như phụ nữ không hiểu biết về ô tô đủ để cắt được dây
phanh.”
“Hoặc em sẽ kiếm một quyển
sách chỉ cho em thấy đâu là dây phanh,” Tôi nói. “Nếu em thực sự muốn cắt dây
phanh, em sẽ nghĩ ra cách nào đó để làm việc ấy.”
“OK, vậy để anh hỏi em câu
khác nhé. Nếu em muốn giết ai đó, em có nghĩ đến cách đó không? Em sẽ làm thế
nào?”
“Nếu em muốn giết ai đó,” tôi
mơ màng. “Đầu tiên, em sẽ phải thực sự, thực sự tức giận, hoặc thực sự, thực sự
sợ hãi, như kiểu em phải bảo vệ bản thân hoặc người em yêu. Sau đó, em sẽ sử
dụng bất cứ loại vũ khí cầm tay nào, bất kể nó là dụng cụ sửa lốp xe hay cục đá
hay tay không.”
“Đấy là cách mà hầu hết phụ
nữ sẽ làm, và điều đó sẽ khiến những mưu tính trước thành phí hoài. Anh nói là
hầu hết, không phải tất cả, nhưng theo xác suất thì chúng ta đang tìm kiếm một
gã đàn ông. Đồng ý không?”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Giờ, nếu em chỉ tức giận với
ai đó thì khác đấy,” tôi nói.
Mặt Wyatt nói lên rằng anh
không nên hỏi nhưng dù sao anh vẫn làm vậy. “Như thế nào?”
“Ừm, phải lập kế hoạch. Có lẽ
em sẽ mua chuộc thợ làm đầu của cô ta để làm gì đó thật sự kinh khủng với tóc
của cô ta. Những thứ kiểu thế.”
Anh chống cằm và nhìn chằm
chằm vào tôi, hơi cười. “Em thật đáng sợ, người đàn bà xấu xa,” anh nói. Bố
khịt mũi để khỏi cười, vai bố rung rung.
“Vâng,” Tôi nói. “Và anh đừng
có quên điều đó.”

