Hẹn hò theo kiểu của em - Chương 27
CHƯƠNG XXVII
Đêm đó, tôi lại mơ thấy chiếc Mercedes đỏ của tôi. Không có cái cầu nào
trong giấc mơ, chỉ có một người phụ nữ đang đứng trước chiếc xe, chĩa khẩu súng
ngắn vào tôi. Nhưng tóc cô ta không phải màu đen. Tóc cô ta nâu sáng, sáng gần
như thành màu vàng hoe nhưng không hẳn là đến mức đó. Điều kì quái là, tôi đỗ
xe ở phía lễ đường đằng trước căn hộ nơi tôi và Jason từng sống lúc chúng tôi
mới lấy nhau. Chúng tôi không sống ở đó lâu, có thể là một năm, trước khi mua
một ngôi nhà. Lúc li dị, tôi đã rất hạnh phúc khi để Jason giữ lại căn nhà và
trả tiền kèm theo, đổi lấy số vốn để bắt đầu Great Bods.
Thậm chí dù người phụ nữ đó đang chĩa súng vào tôi, trong giấc mơ tôi cũng
không quá sợ hãi. Tôi cảm thấy cáu tiết với cô ta vì đã ngu ngốc như thế hơn là
cảm thấy sợ. Cuối cùng tôi cũng ra khỏi xe và bỏ đi, điều đó chỉ ra là những
giấc mơ có thể ngớ ngẩn như thế nào, bởi vì tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi chiếc
Mercedes của mình cả.
Tôi thức dậy với cảm giác bối rối, đấy là một cảm giác rất kì lạ khi bạn
chỉ mới vừa tỉnh giấc. Tôi vẫn đang ở trên giường – hiển nhiên – vì thế chẳng
có điều gì có thể xảy ra để làm tôi bối rối hết.
Căn phòng quá lạnh đến mức tôi sợ rằng cái mông tôi sẽ thành teo cứng vì
lạnh nếu tôi ra khỏi giường. Tôi không biết tại sao Wyatt lại thích bật điều
hòa lạnh đến thế vào buổi đêm, trừ khi anh là hậu duệ của người Eskimo. Tôi
nhỏm dậy nhìn đồng hồ: 5:05. Chuông báo thức sẽ không đổ cho đến 25 phút nữa,
nhưng nếu tôi đã thức rồi, tôi thấy chẳng có lý do gì mà anh lại không thức dậy
cùng với tôi cả. Tôi chọc vào một bên hông anh.
“Uh. Ouch,” anh nói lơ mơ, và lăn lại phía tôi. Bàn tay to lớn của anh chà
lên bụng tôi. “Em ổn chứ? Một giấc mơ tệ hại khác à?”
“Không, em có mơ, nhưng nó không phải ác mộng. Em tỉnh giấc và căn phòng
lạnh như kho chứa thịt đông. Em sợ phải trở dậy.”
Anh rên một tiếng nửa làu bàu, nửa ngáp, rồi nhìn cái đồng hồ. “Chưa đến
lúc phải dậy đâu,” anh nói, và vùi mình trở lại cái gối.
Tôi lại chọc chọc anh. “Ừ, đúng rồi. Nhưng em cần nghĩ về một số chuyện.”
“Em không thể nghĩ trong lúc anh ngủ à?”
“Em có thể, nếu không phải anh cứ khăng khăng phủ một lớp sương giá lên mọi
thứ vào ban đêm thế này, và nếu em có một tách cà phê. Em nghĩ anh nên chỉnh
điều hòa xuống, xem nào, 40, thế là em có thể bắt đầu rã đông, và khi anh dậy,
anh có thể lấy một trong những cái áo flannel của anh hoặc cái gì đó cho em
mặc.”
Anh rên lên lần nữa, và nhấc phịch cái lưng anh “Okay, okay.” Lầm bầm cái
gì đó trong hơi thở, anh ra khỏi giường và bước tới hành lang nơi đặt máy điều
hòa. Vài giây sau, quạt gió ngưng lại. Không khí vẫn lạnh, nhưng ít nhất nó
không lùa quanh phòng nữa. Rồi anh quay trở lại phòng ngủ, với sâu vào trong
cái tủ quần áo của anh, lấy ra một cái gì đấy sẫm màu dài dài. Anh tung nó qua
giường và chui lại xuống bên dưới lớp chăn. “Gặp lại em trong hai mươi phút
nữa,” anh lầm nhầm, và dễ dàng chìm lại vào giấc ngủ.
Tôi nắm lấy cái vật dài sẫm màu và kéo nó xung quanh mình. Đấy là một cái
áo choàng, đẹp và dày. Khi tôi trèo khỏi giường và đứng lên, những nếp gấp nặng
nề của vải đổ xuống mắt cá chân tôi. Tôi quấn chặt nó xung quanh mình và nhón
chân ra khỏi phòng ngủ - tôi không muốn làm phiền anh – và bật điện ngoài chỗ
cầu thang để không bị ngã gãy cổ trên đường đi xuống.
Máy pha cà phê đã được đặt là sẽ chạy tự động vào lúc 5h25, nhưng tôi không
có ý định đợi lâu đến thế. Tôi gẩy nhẹ cái nút, đèn đỏ nhỏ xíu bật sáng, và nó
bắt đầu những tiếng xì xì và lốp bốp, tín hiệu bắt đầu hoạt động.
Tôi lấy một cái cốc từ giá để đồ và đứng đợi. Sàn nhà lạnh lẽo dưới đôi
chân trần làm ngón chân tôi cong lại. Khi chúng tôi có con, tôi nghĩ, Wyatt sẽ
phải từ bỏ thói quen để nhiệt máy điều hòa quá thấp vào ban đêm như thế này.
Đột nhiên mông rơi khỏi bụng tôi, thật giống với cái cách nó xảy ra khi bạn
vượt qua vòng tròn dốc đứng đầu tiên trong đường ray trượt cao tốc, và một cảm
giác không thực tế chộp lấy tôi. Tôi cảm thấy như thể mình đang nắm giữ cả hai
thế giới tồn tại cùng một lúc: thế giới thực, và thế giới trong mơ. Giấc mơ của
tôi là Wyatt, nó đã có từ giây phút tôi gặp anh, nhưng tôi đã phải chấp nhận
việc tôi đã đánh mất cơ hội của mình. Giờ đây, thật đột ngột, giấc mơ ấy trở
thành thế giới thực, và tôi đang có một khoảng thời gian khó khăn để tiếp nhận
tất cả mọi thứ. Chỉ trong hơn một tuần một chút, mọi thứ đã đảo ngược. Anh nói
anh yêu tôi. Anh nói chúng tôi sẽ cưới nhau. Tôi hoàn toàn tin anh, bởi anh
cũng đã nói điều tương tự với bố mẹ tôi, và mẹ anh, và toàn bộ lực lượng cảnh
sát. Không chỉ thế, nếu tình cảm của anh dành cho tôi là bất cứ cái gì giống
như tình cảm của tôi đối với anh, tôi có thể hiểu sự chết nhát của anh lúc đầu,
bởi bạn có thể đối mặt với những thứ đó như thế nào nữa chứ?
Phụ nữ có thể xoay sở với những thứ đó dễ hơn nam giới, bởi vì chúng ta dẻo
dai hơn. Sau tất cả, hầu hết phụ nữ chúng ta lớn lên, trưởng thành đều trông
mong đến chuyện có thai và sinh con, và khi bạn nghĩ về những gì thực sự có ý
nghĩa đối với nữ giới, sẽ là điều không tưởng nếu có người phụ nữ nào lại cho
phép một gã đàn ông xâm nhập vào một khoảng cách quá gần với mình.
Đàn ông cảm thấy bị thiệt thòi vì họ phải cạo râu trên mặt hàng ngày. Bây
giờ, tôi hỏi bạn nhé: So với những gì phụ nữ phải trải qua, tị nạnh như vậy
không phải là yếu kém, thì là gì?
Wyatt đã phí mất hai năm vì anh nghĩ tôi khó chiều. Tôi không hợm hĩnh khó
chiều. Ngoại mới là người hợm hĩnh khó chiều. Tất nhiên, bà có nhiều kinh
nghiệm hơn. Tôi hy vọng tôi chỉ giống ngoại khi tôi đến tuổi của bà. Còn tôi
bây giờ hoàn toàn là một người phụ nữ trưởng thành, đầy lôgic, hợp lý, người có
thể điều hành công việc của chính mình và tin tưởng vào một mối quan hệ 50 –
50. Chỉ thỉnh thoảng có trường hợp là tôi sẽ được lãnh cả hai phần 50 ấy, ví dụ
như khi tôi bị bắn hoặc khi tôi mang thai. Nhưng chúng là những trường hợp đặc
biệt rồi, phải không nhỉ?
Cà phê đã nhỏ giọt xuống bình đựng đủ một cốc cho tôi rồi. Tạ ơn thánh thần
vì cái phần tự ngắt của những cái máy ca phà phê hiện đại. Tôi kéo bình đựng
ra, và chỉ làm sánh ra một chút làm cái đế giữ nóng kêu lèo xèo. Sau khi rót cà
phê, tôi đẩy cái bình trở lại chỗ của nó và tựa người vào giá để đồ trong khi
tâm trí bắt đầu lo lắng về những gì vẫn đang ẩn giấu trong giấc mơ của tôi.
Bàn chân tôi lạnh cóng, vì thế sau một lúc tôi đi vào phòng sinh hoạt chung
và lấy quyển sổ tôi đã liệt kê tội lỗi của Wyatt, rồi sau đó cuộn tròn trong
cái ghế tựa của anh với cái áo chùng quấn đến gót chân.
Những gì mẹ nói đêm qua —well, vài giờ trước— đã tạo lên một chuỗi các giả
thiết. Vấn đề là, những liên kết đó vẫn chưa nối với nhau, vì thế một cách máy
móc, tôi cho rằng, chúng không phải là một chuỗi, bởi nếu là một chuỗi thì
chúng cần phải được nối kết, nhưng vẫn còn những khoanh riêng lẻ nằm ở đâu đó
đang đợi để được người ta sắp xếp chúng lại với nhau.
Cái chính là, mẹ đã nói rất nhiều về những điều mà tôi vẫn đang nghiền ngẫm
rồi, nhưng, chỉ cách diễn đạt thì có hơi khác đôi chút. Và bà đã gợi lại, tất
cả mọi điều về những năm cuối của tôi ở trường trung học, khi Malinda Connors
quăng vào mặt tôi những câu hét khủng khiếp bởi vì tôi vẫn được bầu là
Homecoming Queen trong khi tôi đã là Đội trưởng đội cổ vũ rồi và cô ấy nghĩ thế
là không công bằng khi tôi được cả hai. Dù sao thì không phải Malinda sắp sửa
được làm Homecoming Queen, vì cô ấy, kiểu như là, nhân vật nữ trong poster của
Skanks Unlimited, nhưng cô ta thực sự đánh giá bản thân mình rất cao và cho
rằng tôi chính là vật duy nhất ngáng đường cô ta.
Tuy nhiên cô ấy không cố giết tôi. Malinda đã cưới một tên lù khù nào đó và
chuyển nhà tới Minneapolis. Có một bài hát về một nơi nào đó ở đấy.
Nhưng mẹ đã khiến tôi nghĩ rằng chân tướng của sự việc có thể chỉ lui lại
một chút khoảng thời gian trước. Tôi đã đang thử nghĩ cái gì đó gần gần đây, ví
dụ như bạn gái cuối cùng của Wyat, hoặc bạn trai gần nhất của tôi, vẫn không
thể hiểu nổi bởi vì Wyatt là người cuối cùng mà tôi mắc mưu và anh thậm chí
cũng chẳng hẳn là bạn trai, vì anh cuối cùng cũng chùn bước quá nhanh.
Tôi bắt đầu viết những mục vào quyển sổ. Chúng chỉ là những liên kết riêng
lẻ, nhưng không sớm thì muộn tôi sẽ chọc trúng được một điểm cốt lõi và khiến
chúng dính thành một chuỗi.
Tôi nghe thấy tiếng nước chảy ở trên tầng và biết là Wyatt đã dậy. Tôi bật
radio để kiểm tra thời tiết địa phương - nóng, tuyệt vời thế - rồi lại nhìn
chằm chằm vào quyển sổ trong khi đang cân nhắc về những thứ tôi sẽ làm hôm nay.
Tôi đã ngồi nhà quá đủ. Ngày đầu tiên thì tuyệt; ngày hôm qua đã không tuyệt
như thế. Nếu tôi lại phải ở đây cả ngày nữa, tôi sẽ có thể đại loại là gây rắc
rối, vì thực sự là quá buồn chán.
Ngoài ra, tôi cảm thấy ổn. Vết khâu ở cánh tay trái tôi đã được bảy ngày và
những phần da thịt đang lên da non rất ổn. Tôi thậm chí có thể tự mặc quần áo.
Sự đau nhức từ tai nạn xe đã hầu như hết hẳn, vì được chăm sóc bởi yoga, những
bịch chườm lạnh, và những kinh nghiệm thường thức về các cơ bắp bị đau.
Khoảng mười lăm phút sau Wyatt xuống dưới nhà và nhìn thấy tôi ngồi trước
ti vi. “Viết một danh sách khác à?” anh hỏi một cách dè chừng khi tiến đến.
“Yeah, nhưng nó không phải về anh.”
“Em lên một danh sách về tội lỗi của người khác ư?” Anh nói với giọng hơi
tổn thương, như thể anh tưởng anh là người duy nhất xứng đáng với có một cái
danh sách ấy.
“Không, em đang lên danh sách những bằng chứng.”
Anh nghiêng người về phía trước và hôn tôi chào buổi sáng, rồi sau đó đọc
cái danh sách. “Sao lại có cái xe Mercedes
của em trong danh sách?”
“Bởi vì em mơ về nó hai lần.
Nó hẳn phải có ý nghĩa gì đó.”
“Có thể vì cái xe trắng đã
hoàn toàn bẹp thành một nhúm nên em ước một chiếc xe đỏ quay lại chăng?” Anh
lại hôn tôi nữa. “Em thích gì cho bữa sáng nay? Lại Pancake nhá? Hay bánh mì
Pháp? Hay trứng xúc xích?”
“Em phát ngán với thức ăn của
các gã trai rồi,” tôi nói, nhấc chân lên và theo anh vào nhà bếp. “Sao anh
không có bất kì loại thức ăn của các cô gái nhỉ? Em cần thức ăn cho các cô
gái.”
Anh đóng băng lại với cái bình
đựng cà phê trong tay. “Phụ nữ không ăn những thứ giống đàn ông ăn à?” anh hỏi
một cách cảnh giác.
Thực tế, anh đang quá phóng
đại. “Anh có chắc là anh từng lấy vợ không? Anh không biết về bất cứ cái gì à?”
Anh ngưng việc rót cà phê lại
và đặt cái ấm xuống phần đế giữ nóng. “Hồi đó anh đã không để ý nhiều đến thế.
Em vẫn đã và đang ăn những gì anh ăn đấy thôi.”
“Chỉ vì lịch sự, vì anh sẽ
thấy có quá nhiều rắc rối khi cho em ăn.”
Anh nghĩ về nó trong một
phút, rồi nói. “Để anh uống xong chỗ cà phê của mình đã, rồi anh sẽ quay lại
vấn đề này với em. Còn giờ thì anh sẽ nấu bữa sáng, và em sẽ ăn nó bởi vì đó là
tất cả những gì anh có và anh phản đối chuyện để em tự bỏ đói mình.”
Đàn ông, thật dễ bị phật ý vì
những điều tí ti nhỏ nhặt nhất.
“Hoa quả,” tôi lên tiếng giúp
đỡ. “Đào. Bưởi. Bánh bột mì nguyên chất nướng. Và sữa chua. Thỉnh thoảng là ngũ
cốc. Đó là thức ăn cho các cô gái.”
“Anh có ngũ cốc,” anh đáp.
“Ngũ cốc dinh dưỡng .” Khẩu
vị của anh về ngũ cốc thì chắc chỉ đến Froot Loops với Cap’n Crunch là cùng.
“Tại sao phải lo lắng về
chuyện ăn bất cứ cái thứ đồ dinh dưỡng nào? Nếu em có thể ăn sữa chua và sống,
thì em có thể ăn bất cứ thứ gì. Cái thứ đấy thật kinh tởm. Nó khiếp gần bằng
pho mát tươi.”
Tôi đồng ý với anh về pho mát
tươi, vì thế tôi không chộp ngay đấy để phản công. Thay vì thế tôi nói, “Anh
không phải ăn nó; anh chỉ cần có những đồ ăn của phái nữ ở đây để em ăn. Nếu em
còn tiếp tục ở đây, thế thôi.”
“Em sẽ vẫn ở đây, được rồi.”
Anh thò tay vào túi quần jean của mình và lôi ra thứ gì đó, ném nó cho tôi.
“Đây.”
Nó là một hộp bằng nhung nho
nhỏ. Tôi lật nó lên trong lòng bàn tay nhưng không mở ra. Nếu nó là cái tôi
nghĩ – tôi tung cái hộp ném trả anh. Anh chộp lại bằng một tay và nhướng mày
lên với tôi. “Em không muốn nó à?”
“Muốn gì?”
“Cái nhẫn đính hôn này.”
“Oh, thì ra nó là thứ ở trong
cái hộp hả? Anh ném nhẫn đính hôn vào em ư?”
Đàn ông, đây quả là một tội
lỗi lớn, tôi phải viết nó bằng chữ cái in đậm trên chính trang giấy của nó, và
đem ra dạy cho con của chúng tôi làm ví dụ xem không nên làm cái gì như thế nào
khi chúng lớn.
Anh ngước đầu cân nhắc nhanh
về vấn đề này, và rồi nhìn tôi đứng chân trần, bé tí trong cái áo choàng của
anh, nheo mắt chờ đợi xem anh sẽ làm gì. Anh thoáng cười nhăn nhở và đến bên
tôi, giữ lấy tay phải tôi trong tay anh và đưa nó lên khuôn miệng. Rồi anh
trang nhã quỳ một bên chân xuống và hôn tay tôi lần nữa. “Anh yêu em,” anh nói
trang nghiêm. “Em đồng ý lấy anh chứ?”
“Vâng, em đồng ý,” tôi trả
lời cũng trang nghiêm như thế. “Em yêu anh.” Rồi tôi ném mình vào anh, chính nó
là nguyên nhân làm anh mất thăng bằng, và chúng tôi nằm ngả luôn ở sàn bếp,
ngoại trừ lần này anh ở bên dưới, nên nó vẫn ổn cả. Chúng tôi có hôn một chút;
rồi tiếp nữa cái áo choàng của tôi bị lôi tuột ra và những gì bạn có thể tưởng
tượng là sẽ xảy ra, đã xảy ra.
Sau đó anh đã phải tìm kiếm
cái hộp nhung ở phía gần cửa, chỗ nó đã bị văng ra khi anh làm rơi nó, và làm
cái nắp bị bật tung. Rút ra một chiếc nhẫn khảm độc một viên kim cương bên
trên, đơn giản mà đẹp đến nín thở, anh nhấc tay trái của tôi và dịu dàng lồng
nó vào ngón đeo nhẫn của tôi.
Tôi nhìn cái nhẫn kim cương
và nước mắt trào ra. “Hey, đừng khóc,” anh tán tỉnh, đẩy nghiêng cằm để hôn
tôi. “Sao em lại khóc?”
“Bởi vì em yêu anh và nó thật
đẹp,” tôi nói và khum tay gạt nước mắt. Đôi lúc anh thực sự làm được những điều
đúng đắn, và khi anh làm thế, nó hầu như là quá sức chịu đựng của tôi. “Anh mua
nó khi nào? Em không thể nghĩ được ra anh có thời gian nào để mua nó.”
Anh khịt mũi. “Thứ sáu trước.
Anh đã mang nó theo mình cả tuần rồi.”
Thứ sáu trước? Cái ngày sau
khi Nicole bị giết? Trước khi anh theo tôi ra chỗ bãi biển? Miệng tôi há hốc.
Anh đặt một ngón tay dưới cằm
tôi và đẩy lên, khép miệng tôi lại. “Anh đã chắn chắn ngay lúc đó rồi mà. Anh
chắc chắn ngay từ khi nhìn thấy em vào đêm thứ năm, ngồi trong văn phòng với
mái tóc vểnh kiểu đuôi ngựa và mặc cái áo buộc dây màu hồng làm cho lưỡi của
tất cả những gã đàn ông phải kéo lê dưới đất ấy. Anh đã quá nhẹ nhõm khi phát
hiện ra em không phải là người bị giết đến nỗi đầu gối cong hết cả lại, thế là
anh biết ngay là đã mất cả hai năm để đi trốn điều không thể tránh được. Anh đã
xác định tư tưởng ngay sau đấy để trói được em càng sớm càng tốt, và anh mua
nhẫn ngay ngày hôm sau.”
Tôi cố gắng để tiếp nhận được
hết chuyện này. Trong khi tôi còn đang bận rộn để bảo vệ bản thân đợi đến khi
anh quyết định là anh yêu tôi theo cách mà tôi biết anh có thể cho phép bản
thân mình hay không, thì anh đã xác định tư tưởng xong rồi và loay hoay cố gắng
thuyết phục tôi. Thực tế lại xoay chuyển lần nữa. Cứ theo tiến độ này, cho đến
cuối ngày tôi sẽ không thể thật sự nhận thức được cái gì là thật, cái gì không
nữa.
Đàn ông và phụ nữ có thể cùng
thuộc một loài, nhưng đây là bằng chứng hiển nhiên cho tôi thấy chúng ta Không
Giống Nhau. Dù vậy nó không thực sự thành vấn đề, bởi anh đã cố gắng. Anh đã
mua một bụi cây cho tôi, đúng không? Và một cái nhẫn lộng lẫy.
“Hôm nay em định làm gì?” anh
hỏi khi xong bữa sáng, bao gồm trứng bác, bánh mì nướng, và xúc xích. Tôi ăn
bằng một phần ba những gì anh ăn.
“Em không biết.” tôi quấn
chân tựa theo chân ghế. “Em chán. Em sẽ làm gì đó.”
Anh cau mặt. “Đấy chính là
những cái anh sợ. Chuẩn bị xong đi rồi đến sở với anh. Ít nhất anh còn biết
được là em an toàn.”
“Không cố ý chọc đâu, nhưng
ngồi ở văn phòng anh thậm chí còn chán hơn ngồi đây.”
“Em cứng cỏi lắm mà,” anh nói
không chút cảm thông. “Tự em có thể xoay sở được.”
Anh sẽ không chấp nhận câu
trả lời không, cái kiểu này của anh thực sự là cứng đầu chết tiệt. Vì thế tôi
quyết định là cánh tay mình vẫn bị đau sau tất cả những trò lăn lộn của chúng
tôi trên sàn bếp và anh phải giúp tôi phủ một lớp trang điểm lên những vết bầm
nơi gò má; và rồi vì tóc tôi không được hoàn chỉnh như tôi muốn, nên tôi bảo
anh phải tết tóc cho tôi. Sau hai nỗ lực, anh gầm gừ cái gì đó vô nghĩa và nói,
“Được rồi, thế thôi. Em trừng phạt anh đủ rồi đấy. Chúng ta phải đi ngay nếu
không thì anh sẽ muộn mất.”
“Anh cũng nên học cách tết
tóc mà,” tôi nói, đưa cho anh một Ánh Mắt Ngây Thơ. “Em chắc là con gái nhỏ của
chúng ta sẽ muốn có một mái tóc tết, và bé sẽ muốn bố mình tết tóc cho.”
Anh gần như xỉu trước sức tấn
công dữ dội của Ánh Mắt Ngây Thơ và việc đề cập đến một bé gái nhỏ xinh; sau
rốt rồi anh cũng tỉnh lại. Anh hẳn phải được làm từ vật liệu sắt thép, thì mới
trụ lại được sau cú công kích đúp đó. “Chúng ta sẽ có toàn con trai,” anh nói
trong khi thúc tôi đi. “Không con gái. Anh sẽ cần đến cả một đội quân tiếp viện
mà anh có thể có ấy, không cần em mang đến thêm một bản sao giống y đúc nữa
đâu.”
Tôi chộp lấy quyển sổ trước
khi anh đẩy tôi ra garage và thực tế là nhồi nhét tôi vào trong chiếc Crown
Vic. Nếu tôi phải ngồi ở sở cảnh sát, tôi cũng có thể làm việc với những bằng
chứng của tôi.
Khi chúng tôi xuống City Hall
và anh dẫn tôi vào trong sở cảnh sát, người đầu tiên tôi gặp là Vyskosigh. Anh
ta mặc quần áo dạo phố, vì vậy tôi đoán là anh ta vừa mới làm xong ca. Anh ta
dừng lại và chào hỏi tôi một chút. “Tôi thích món tráng miệng của cô gửi, cô
Mallory,” anh nói. “Nếu tôi không ở lại ca muộn, tôi cũng chẳng còn tí gì để ăn
đâu. Thỉnh thoảng tập luyện chút hóa ra lại tốt.”
“Tôi rất vui vì anh thích
nó,” tôi nói, mỉm cười với anh. “Nếu anh không ngại, tôi có thể hỏi anh tập
luyện ở đâu không? Tôi có thể nói với anh vài điều.”
Anh ta trông hơi giật mình
một chút, rồi ngay sau đó chỉnh lại. “Trung tâm YMCA.”
“Khi chuyện này kết thúc và
tôi có thể trở lại làm việc, tôi rất vui nếu được dẫn anh tham quan một vòng
quanh Great Bods. Chúng tôi cũng đưa ra một số chương trình mà Y không có, và
cơ sở vật chất của tôi là những đồ hạng nhất.”
“Tôi đã xem qua vào tuần
trước,” anh nói, gật gật đầu. “và tôi rất ấn tượng với những gì mình nhìn
thấy.”
Wyatt đang thúc dồn tôi về
phía cơ thể anh và khi chúng tôi rẽ vào góc để tới thang máy, tôi nhìn qua anh
và gọi với, “Tạm biệt nhé” với Vyskosigh.
“Em có thể ngưng tán tỉnh
được không?” Wyatt gầm gừ.
“Em không tán tỉnh. Em đang
lôi kéo khách hàng.” Cửa thang máy mở và chúng tôi bước vào trong.
Anh ấn nút lên tầng của anh.
“Đó là tán tinh. Vì thế bỏ nó đi.”
Sếp Gray đang nói chuyện với
một nhóm thám tử trong đó bao gồm cả MacInnes và Forester, và ông ngước lên khi
Wyatt hướng tôi về phía văn phòng của anh. Ông mặc một áo com lê màu nâu sẫm và
chiếc sơ mi màu xanh Pháp. Tôi tặng ông một nụ cười hết cỡ và giơ ngón trỏ ra
dấu ok, ông tự động vuốt vuốt cà vạt một cách vô thức.
“Có thể đây không phải là một
ý hay,” Wyatt lầm bầm khi anh đặt tôi lên ghế của anh. “Nhưng bây giờ đã quá
muộn để anh đổi ý, vì thế chỉ ngồi đây và làm những cái danh sách, okay? Ở đây
có một vài người có độ cholesterol cao, thế nên cố đừng có mỉm cười với họ và
làm cho họ bị trụy tim, nghe chưa. Đừng tán tỉnh với bất cứ ai trên 40, hay bị
béo phì, hoặc đã có gia đình, hoặc dưới 40, hoặc độc thân. Hiểu chứ?”
“Em không phải người hay tán
tỉnh,” tôi phản đối, và rút quyển sổ của tôi ra. Tôi không thể tin anh lại cứ
khư khư ích kỉ như chó già giữ xương kiểu thế. Cái đó có khi xứng đáng cho vào
danh sách tội lỗi.
“Bằng chứng thì nói khác đấy.
Từ khi em bảo ông ấy sẽ có vẻ ngoài trông bảnh hơn với màu xanh, sếp Gray đã
mặc áo sơ mi màu xanh suốt ngày. Có thể em nên gợi ý cho ông ấy một vài màu
khác.”
“Oh, ngọt ngào làm sao,” tôi
nói, rạng rỡ. “Ông ấy hẳn phải đã đi mua sắm ngay cái ngày đấy.”
Wyatt nghiền ngẫm cái trần
nhà trong một lúc, rồi nói, “Em có muốn một chút cà phê? Hay một lon Diet
Coke?”
“Không, ngay bây giờ thì em
ổn. Cảm ơn. Anh sẽ ở đâu, vì em dùng bàn của anh rồi?”
“Ở quanh quanh,” anh trả lời
một cách tuyệt vọng , và rời đi.
Tôi không có thời gian để
buồn chán. Một vài người tạt vào căn phòng để cảm ơn về món Bread pudding, và
hỏi công thức nấu. Những người phụ nữ hỏi, tất nhiên; tôi không nghĩ điều ấy có
thể xảy ra đối với đàn ông. Giữa những cuộc cắt ngang, tôi nghệch ngoạc lên
quyển sổ của mình và ghi lại một vài thứ khác có thể có hoặc không liên quan,
nhưng không tóm được một chi tiết kì diệu nào để quy mọi thứ về một mối.
Khoảng giờ ăn trưa, Wyatt
quay trở lại với một túi giấy màu trắng đựng hai cái sandwich thịt nướng, và
hai thức uống nhẹ kẹp giữa những ngón tay anh. Anh đẩy tôi ra khỏi ghế của anh
– tôi không hiểu có chuyện gì với anh và những cái ghế của anh, thứ mà anh luôn
không thể chia sẻ - và anh xem sơ qua cái list bằng chứng và những chỗ nghệch
ngoạc của tôi trong khi chúng tôi ăn trưa. Anh dường như chẳng lấy làm ấn tượng
lắm về công trình của tôi. Anh thực sự thích chỗ tôi đã viết tên anh, rồi vẽ
một trái tim bao quanh và một mũi tên xuyên qua trái tim ấy. Dù vậy anh cau có
khi phát hiện ra một cái danh sách mới về tội lỗi của mình.
Sau khi chúng tôi ăn xong anh
nói, “Những tay bên phòng thí nghiệm nói rằng chỗ tóc đen đó là tự nhiên, không
nhuộm. Và chúng là của người Châu Á, một bước đột phá. Em biết bao nhiêu người
Châu Á?”
Bây giờ thì tôi thực sự rối
rắm. Không có nhiều người Châu Á ở phần này của đất nước, và mặc dù tôi có một
vài người bạn Châu Á ở cao đẳng, nhưng chúng tôi không giữ liên lạc. “Không ai
cả kể từ hồi học cao đẳng, đó là những gì em có thể nhớ.”
“Nhớ đi. Người Mỹ bản xứ có
nguồn gốc Châu Á.”
Điều đó đã rọi một ánh sáng
mới lên mọi thứ, bởi vì nơi này gần với vùng Eastern Cherokee Reservation có
nhiều người Cherokee ở xung quanh. Tôi biết rất nhiều người gốc Cherokee, nhưng
tôi không thể nghĩ ra bất cứ ai có thể muốn giết tôi.
“Em sẽ phải nghĩ một chút về
điều này,” tôi nói “Em sẽ lập một cái danh sách.”
Sau khi anh đi, tôi thực sự
đã làm một cái list về tất cả những người Mỹ bản xứ mà tôi biết, nhưng thậm chí
khi tôi đang viết tên họ, tôi cũng biết rằng việc này chỉ phí thời gian. Không
một ai trong số họ có bất cứ lý do gì để giết tôi cả.
Tôi quay trở lại với những
bằng chứng của mình. Và tôi viết: Tóc châu Á. Đấy không phải là thứ dùng để làm
tất cả những bộ tóc giả chất lượng cao hay sao? Tóc của người châu Á dầy, thẳng
và bóng mượt; có thể làm bất cứ thứ gì với nó, ví dụ như nhuộm màu, uốn xoăn.
Tôi viết tóc giả, rồi khoanh tròn lên từ đó.
Nếu người cố gắng giết tôi đủ
thông minh để đội tóc giả, thì chúng tôi không cần phải chú ý đến màu sắc của
tóc nữa. Điều này lại đưa tất cả những nghi vấn mở ra rộng hơn. Một ý tưởng
điên rồ đập thẳng vào tôi và tôi viết một cái tên, với dấu hỏi chấm ngay bên
cạnh nó. Điều này đang dẫn đến một sự ghen tuông khủng khiếp, nhưng tôi muốn
cân nhắc về người này thêm một chút nữa.
Khoảng 2 giờ, Wyatt thò đầu
qua cửa. “Ở nguyên đây.” Anh nói cộc lốc. “Bọn anh có một cuộc điện báo về một
vụ giết người/tự tử. Giữ điện thoại di động của em và anh sẽ gọi cho em khi có
thể.”
Nếu tôi mang di động theo
mình, thì nó vẫn luôn ở đấy mà. Câu hỏi quan trọng là, khi nào anh sẽ trở lại?
Tôi đã chứng kiến chuyện làm việc ở hiện trường vụ án diễn ra bao nhiêu lâu.
Anh có thể không quay lại để đón tôi cho đến tận nửa đêm. Không có cái xe riêng
của chính mình thật chẳng tốt tí nào cả.
Những tiếng động không ngớt
từ phòng lớn bên ngoài văn phòng của Wyatt đã thưa đi đáng kể; khi tôi bước đến
cửa, tôi đã thấy hầu hết mọi người đã rời đi. Có thể tất cả họ đang đi đến hiện
trường của vụ giết người/tự tử. Nếu tôi được chọn lựa, tôi cũng sẽ đi.
Bên phải tôi, thang máy kêu
“ding”, tín hiệu của việc có ai đó tới. Tôi nhìn ngang vừa lúc người đó bước
ra, và tôi đông cứng vì sốc bởi Jason, trong bao nhiêu người, đang lọt vào tầm
nhìn. Well, không phải sốc, đó là phản ứng quá mạnh. Là ngạc nhiên thì giống
hơn. Và tôi cũng không đông cứng, nếu bạn muốn hiểu theo nghĩa đen của từ đó.
Tôi nghĩ về chuyện chui lẹ
vào văn phòng của Wyatt, nhưng Jason đã nhìn thấy tôi rồi. Một nụ cười hết cỡ
toe toét trên khuôn mặt anh ta khi tiến về phía tôi với những bước dài. “Blair.
Em đã nhận được tin nhắn của anh chưa?”
“Hello,” Tôi nói với sự nhiệt
tình ít hơn nhiều, và không thèm bận tâm trả lời câu hỏi của anh ta. “Anh làm
gì ở đây?”
“Tìm sếp Gray. Cũng lại vẫn
những câu hỏi về bằng chứng ngoại phạm.”
“Có một vài chi tiết cần làm
rõ,” tôi nói mập mờ. Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh ta sau năm năm,
và tôi không cảm thấy tí thoải mái nào về cuộc chuyện trò này. Anh ta chắc chắn
là đã cút khỏi cuộc đời tôi, tôi hoàn toàn không nhớ chút gì về quãng thời gian
chúng tôi có với nhau.
Anh ta vẫn đẹp trai, nhưng
diện mạo của anh ta chẳng nói lên điều gì với tôi hết cả. Mùa này không phải
phiên làm việc của Cơ quan lập pháp của bang, nhưng bây giờ anh ta là đại diện
của bang, anh ta làm những thứ như chơi golf với sếp sở cảnh sát, và thậm chí
khi anh ta mặc quần áo thường ngày, như bây giờ, anh ta cũng đạt được đẳng cấp
thời trang cao hơn trước kia. Mặc dù anh ta mặc quần jeans và đi giầy kiểu
docksiders – không đi tất, dĩ nhiên— anh ta cũng mặc một chiếc áo khoác linen
màu bột yến mạch. Một vài kiểu linen thực sự không nhàu; anh ta không đủ thông
minh lịch lãm để tìm lấy một cái. Cái áo khoác của anh ta trông như thế anh ta
đã quấn nó đi ngủ cả một tuần, mặc dù anh có có thể mới mặc nó sáng nay.
“Tôi chưa nhìn thấy Sếp từ
sáng nay,” tôi nói, bước lùi lại để có thể thối lui khỏi cuộc chuyện trò bằng
cách đóng cửa phòng làm việc lại. “Chúc may mắn.”
Thay vì cứ đi tiếp đường của
mình, anh ta dấn bước đến chỗ lối vào của phòng làm việc. “Có chỗ nào như kiểu
phòng nghỉ để ông ấy có thể đến làm một cốc cà phê hay gì đó không?”
“Ông ấy là sếp,” tôi trả lời
một cách khô khốc. “Ông ấy có thể có máy pha cà phê riêng. Và một ai đó có thể
đổ đầy nó cho ông ấy.”
“Sao em không đi dạo chút với
anh trong lúc anh tìm ông ấy? Chúng ta có thể ôn lại chuyện cũ.”
“Không, cảm ơn. Em có mấy
công việc giấy tờ phải làm.” Tôi phác một cử chỉ về phía bàn Wyatt, nơi mấy
giấy tờ toàn là của anh, chỉ có mỗi cái sổ của tôi, nhưng tất nhiên tôi sẽ thám
hiểm tất những giấy tờ của anh lần nữa, vì thế ở khía cạnh nào đó nó là của
tôi.
“Aw, đi thôi,” Jason phỉnh
phờ. Hắn ta thò vào trong túi và lôi ra một khẩu súng ngắn nòng. “Đi với tôi.
Chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau đấy.”

