Con dâu nhà giàu - Chương 072 + 073 + 074
Chương 72
Chu Thiến ra khỏi thang máy, đã
có một cô thư ký dáng người bé nhỏ chào đón. Cô cười nói với Chu Thiến:
- Triệu phu nhân, Tổng giám đốc
đang chờ cô!
Có ba cô gái trẻ khác cũng đang
tươi cười nhìn cô, trong mắt đầy tò mò.
Chu Thiến cười chào hỏi các cô.
Thư kí đẩy cửa cho cô, Chu Thiến cảm ơn sau đó đi vào.
Chu Thiến vừa vào, bên ngoài
đám thư kí bắt đầu khẽ bình luận.
- Đây là lần đầu tiên tôi gặp
Triệu phu nhân, thì ra xinh đẹp như vậy a! Trách không được Tổng giám đốc yêu cô
ấy như thế! Thư kí mới tới nói
- Người còn rất hòa nhã nữa!
Một người khác phụ họa.
Tiểu Lợi là người có thâm niên
nhất nói:
- Triệu phu nhân rất ít khi đến
đây, tôi ở đây lâu như vậy cũng ít khi thấy cô ấy nhưng cô ấy giờ càng ngày
càng đẹp. Phải nói thế nào nhỉ? Là cả người như bừng sáng!
Lý Mai cũng có thâm niên như
Tiểu Lợi nói:
- Đúng vậy, thay đổi cực lớn,
trước kia rất lạnh lùng…
Thư kí mới tới nháy mắt:
- Chắc chắn là vì Tổng giám đốc
cuối cùng chịu hồi tâm chuyển ý, mây tản ra thì sẽ thấy trăng sáng thôi.
Tiểu Lợi bực mình:
- Tiểu nha đầu, đừng có nói
lung tung, đi làm việc đi!
Chu Thiến vừa vào đã ngã vào
lồng ngực ấm áp. Người ôm cô ai oán:
- Sao giờ mới đến? Chờ em lâu
quá
Chu Thiến vừa ngẩng đầu, định
đáp lời đã bị Triệu Hi Thành hôn lên đôi môi anh đào, tình ý kéo dài, một phen
nồng nhiệt, mãi đến khi Chu Thiến sắp ngất mới lưu luyến buông cô ra.
Triệu Hi Thành nhìn cô, hai mắt
đen như tỏa sáng, khóe miệng mỉm cười động lòng người, khàn khàn giọng:
- Đây
là hình phạt cho em!
Khuôn
mặt trắng nõn của cô ửng hồng, hai mắt như có lớp sương mỏng dăng qua, đôi môi
kiều diễm ướt át. Cô mỉm cười với anh, nụ cười như hoa khiến tim Triệu Hi Thành
run lên, vội ôm chặt cô.
Chu
Thiến đẩy anh ra cười nói:
- Đừng
làm loạn, đây là văn phòng
Cô
kéo anh ngồi xuống sô pha, anh lại kéo cô lại, bắt cô ngồi lên đùi mình, sau đó
vùi đầu vào gáy cô.
Chu
Thiến nói:
- Vừa
rồi em mang văn kiện đến cho Hi Tuấn, tiện đường thì trò chuyện với nó một lúc,
có vẻ nó không vui
Triệu
Hi Thành ngẩng đầu bất đắc dĩ cười:
- Thằng
em này của anh, cả ngày chẳng biết nghĩ cái gì, tâm tư căn bản không đặt vào
công việc, luôn gây ra lỗi. Cha là người sĩ diện, con mình làm việc không tốt
khiến ông mất mặt trước các cổ đông, hai ngày ba lượt gọi nó qua mắng, nó có
thể không phiền não sao?
Chu
Thiến trầm mặc một hồi mới nói:
- Em
thấy chủ yếu là vì nó không thích công việc hiện tại, cha vì sao không cho nó
làm chuyện nó thích, theo ý em, ca hát biểu diễn cũng chẳng có gì là mất mặt!
- Làm
nghề đó, nhất cử nhất động đều bị để ý, cha sẽ không chịu nổi việc con mình trở
thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người. Hơn nữa, nếu nó thực sự
nổi tiếng, Triệu gia sau lưng nó nhất định cũng sẽ thành đề tài bàn tán, chúng
ta sẽ thành đối tượng để truyền thông bới móc. Thực sự có ngày đó thì chỉ sợ
cha sẽ tức đến phát bệnh tim mất. Hi Tuấn phải từ bỏ chuyện đó thôi, trừ phi nó
thực sự muốn chống đối cha.
Chu
Thiến thở dài:
- Thật
đáng tiếc, cậu ấy ở trên sân khấu hào quang tỏa sáng, cậu ấy là người rất có
tài hoa, ở đây lại như bị nhốt trong lồng sắt, không còn tức giận mà cũng chẳng
có ý chí chiến đấu.
Triệu
Hi Thành nhìn cô chằm chằm:
- Làm
sao em biết nó tỏa sáng trên sân khấu?
Chu
Thiến cười gượng hai tiếng, nói lỡ miệng… vội nói qua chuyện khác:
- Chúng
ta đi ăn cơm đi, em đói rồi!
Triệu
Hi Thành cũng không buông tha cô, anh ôm chặt cô, nói:
- Em
đã sớm biết nó lên sân khấu biểu diễn đúng không? Em giúp nó giấu giếm mọi
người?
Chu
Thiến cúi đầu:
- Xin
lỗi, em cảm thấy nó cố gắng làm việc mình thích cũng không phải là chuyện xấu,
hẳn là nên ủng hộ.
Triệu
Hi Thành tức giận nói:
- Về
sau em đừng nhắc chuyện lung tung này nữa, để cha biết, cẩn thận ông ấy giận
chó đánh mèo sang em đấy!
Chu
Thiến đứng dậy khỏi người anh nói:
- Sao
lại là nói lung tung? Đều là người một nhà, quan tâm một chút cùng nên mà
Triệu
Hi Thành nghe cô nói ba chữ “người một nhà" thì trong lòng ấm áp. Vẻ mặt
dịu xuống:
- Em
nói đúng, chúng ta là người một nhà, chuyện này anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện
với Hi Tuấn.
Chu
Thiến gật gật đầu, đột nhiên có nhớ tới một chuyện khác, cô do dự một chút
nhưng vẫn nói ra:
- Trước
đó em không phải nói với anh rằng em muốn tìm chút việc làm sao?
Triệu
Hi Thành đi đến giá áo cầm lấy áo khoác mặc vào, nghe cô nói như vậy, tiện
miệng nói:
- Không
phải bảo em học cắm hoa sao? Sao rồi, tìm được lớp vừa ý à?
Chu
Thiến đi đến bên cạnh anh nói:
- Không
phải, em muốn nói với anh, em không muốn học cắm hoa, em muốn học stylist!
- Stylist?
Là thế nào?
- Chính
là giúp mọi người tìm ra hình tượng phù hợp nhất, nói đơn giản chính là giúp
người khác làm đẹp.
Triệu
Hi Thành nhíu mày:
- Cha
biết chỉ sợ sẽ không vui.
Anh
quay đầu nhìn cô:
- Em
thực sự muốn học? Thật ra ở nhà cùng mẹ học quản gia không phải tốt rồi sao? Có
rỗi thì đi dạo phố đánh bài, sao phải vất vả như thế?
- Quản
gia em cũng sẽ học, dạo phố, đánh bài rất nhàm chán, em không thích. Hơn nữa
học stylist không phải là chuyện gì xấu. Mọi người trong trường sẽ không biết
em, cho nên cũng không làm mất mặt Triệu gia, cha cũng sẽ không khó chịu.
Chu
Thiến kéo ống tay áo anh, vẻ mặt đáng thương, dùng tuyệt chiêu làm nũng, cô
ngọt ngào nói:
- Hi
Thành, đồng ý em đi…
Chiêu
này là từ trước khi cô còn làm ở thẩm mỹ viện, một khách quen dạy cô. Cô ấy
nói: “Khi quan điểm của cô và chồng bất đồng, nếu hợp lý, không quá ảnh hưởng
đến mọi thứ thì trăm ngàn lần đừng có cãi cọ. Phải nói chuyện dịu dàng với anh
ấy, thậm chí là làm nũng, như vậy càng dễ đạt được mục đích. Đương nhiên, em có
thể cho rằng mọi chuyện em đều có thể tự quyết định mà không cần anh ấy đồng ý,
muốn thế nào cũng được nhưng như thế sẽ khiến tình cảm vợ chồng có vết nứt. Cho
dù em đạt được mục đích thì cũng có ý nghĩa gì đâu?”.
Giờ
Chu Thiến cũng nghĩ như vậy, nếu đã quyết định cùng Triệu Hi Thành bên nhau thì
không nên để chút chuyện nhỏ này đã gây gổ, thử làm theo tuyệt chiêu như lời
người đó nói xem có hiệu nghiệm không?
Triệu
Hi Thành nhìn vẻ mặt cô như con mèo con, cảm thấy tim mềm nhũn, vẻ mặt đất đắc
dĩ nói:
- Được
rồi, em thích học thì học, mỗi ngày ở nhà cũng rất nhàm chán, phía cha anh tạm
thời không nói, chắc cũng không có chuyện gì.
Triệu
Hi Thành nghĩ, chẳng qua chỉ là học trong trường học thêm chút kiến thức, cũng
không phải ra ngoài hầu hạ người khác, nếu không ảnh hưởng tới toàn cục thì sao
không theo cô ấy, để cho cô ấy vui vẻ?
Chu
Thiến cao hứng ôm cánh tay anh, cười mắt híp lại:
- Cảm
ơn anh đã ủng hộ em!
Triệu
Hi Thành thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui mừng. Anh khẽ vỗ vỗ mặt
cô, cười nói:
- Xem
em vui vẻ kìa, như đứa trẻ con, càng lớn lại càng trẻ con
- Ai
cần anh lo! Đúng rồi, trưa nay ăn gì?
- Anh
chọn rồi: tôm hùm, canh nhân sâm gà, bồi bổ cho em, thời gian này em cũng vất
vả rồi!
Chương 73: Yến hội (1)
Ngày
tổ chức yến hội là một ngày trời nắng đẹp sau cơn mưa. Trời xanh thẳm dường như
chưa từng có mưa bão, trong không khí có mùi cỏ cây sau cơn mưa, gió nhẹ thổi
qua từng đợt khiến người ta cảm thấy mát mẻ, dễ chịu.
Biệt
thự nhà họ Triệu trên dưới vui mừng, bởi vì tiết trời đẹp cho nên trên mặt cỏ
xanh mượt ở vườn sau cùng những bồn hoa muôn hồng nghìn tía được bố trí thêm
mấy cái bàn để khách mời trò chuyện. Lúc này, khách mời lục tục kéo đến, đều ra
quần hoa áo lệ, vô cùng đẹp đẽ. Mọi người chào hỏi với chủ nhà xong đều tụ tập
tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Anh
em nhà họ Triệu mặc tây trang đứng ở trước phòng khách đón khách. Mà Chu Thiến và
Triệu phu nhân, Triệu lão gia cùng nhau ở trong phòng khách chiêu đãi mọi
người.
Hôm
nay Triệu lão gia mặc bộ áo dài cổ màu xanh đậm, ngực cài miếng ngọc quan âm
phỉ thúy xanh biếc. Còn Triệu phu nhân mặc bộ sườn xám thêu hoa đỏ, cổ đeo
chuỗi vòng trân châu, giữa vòng cổ là một miếng ngọc hình phật bằng phỉ thúy.
Vừa nhìn đã biết đó là một đôi ngọc quý. Đó là quà vợ chồng Chu Thiến tặng hai
người.
Bên
kia, triệu lão gia đang thân thiện tiếp một số khách làm ăn quen thuộc. Bên
này, Triệu phu nhân và Chu Thiến đang trò chuyện với các phu nhân, tiểu thư
khác. Dung tẩu thì dẫn người hầu bưng trà rót nước cho mọi người. Ai nấy cười
nói vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Các
phu nhân khác đều rất thích chiếc vòng cổ của Triệu phu nhân khiến bà rất đắc
ý, ánh mắt nhìn Chu Thiến càng nhu hòa. Khi rỗi rãi, Chu Thiến cười nói với
Triệu phu nhân:
- Mẹ,
mẹ xem, thời tiết thật đẹp, ngay cả ông trời cũng chúc phúc hai người!
Triệu
phu nhân nhìn sảnh đường đầy khách, vui vẻ cười. Nói cười một hồi đã thấy Tống
phu nhân và một người đàn ông trung tuổi đi tới. Triệu lão gia nhìn thấy bọn họ
thì bước lên đó, vươn tay nói:
- Anh
Tống, mời vào mời vào!
Đối
phương cũng bắt tay ông:
- Chúc
mừng chúc mừng, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!
Hai
người khách khí một hồi, Triệu lão gia dẫn ông đến chỗ một đám khách, bắt đầu
giới thiệu, trò chuyện
Chu
Thiến nhìn người kia có hơi mập, hai mai tóc hoa râm, biết ông ta chính là cha
của Tống Thiệu Lâm – Tống Trí Hào. Đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp “cha ruột”
của mình. Cô có chút tò mò nên không khỏi nhìn mấy lần.
Tống
Trí Hào cao lớn, ngũ quan đoan chính, ánh mắt rất giống mắt Tống Thiệu Lâm, lúc
trẻ hẳn cũng là mỹ nam. Nhưng có lẽ vì chìm đắm trong tửu sắc (nghe nói có vợ bé, có con riêng), dáng
người đã bắt đầu xuống cấp, bắt đầu già nua. Nhưng trong mắt vẫn có tinh quang,
vẫn nhìn ra ông là người khôn khéo.
- Thiệu
Lâm! Thiệu Lâm! Là Triệu phu nhân gọi cô.
Chu
Thiến quay đầu lại thấy Tống phu nhân đang cười nhìn cô, sắc mặt hiền lành,
chắc hẳn khi nãy Triệu phu nhân đã nói cho bà không ít “tin tốt”
Bên
cạnh Tống phu nhân còn một đôi nam nữ, nhìn có vẻ là đôi vợ chồng. Người đàn
ông cao to tuấn tú nhưng môi quá mỏng, mũi quá thô khiến người ta có cảm giác
không tốt. Cô gái bên cạnh anh ta xinh xắn lanh lợi, mắt to, mũi cao, không nói
gì chỉ đang mỉm cười, có vẻ dịu dàng hào phóng, lại khiến người khác rất có cảm
tình.
Chu
Thiến đi qua, nhìn Tống phu nhân gọi một tiếng “mẹ”. Tống phu nhân hôm nay mặc
một bộ váy màu nhạt, kiểu dáng khác lạ, rất tinh tế. Chu Thiến biết đó hẳn là
đồ hiệu mới nhất, rất xa xỉ. Bà mẹ này của Tống Thiệu Lâm luôn rất chú trọng ăn
mặc.
Tống
phu nhân xẵng giọng:
- Con
nha đầu này, cũng không biết về thăm mẹ!
Chu
Thiến cười gượng hai tiếng:
- Dạo
này con bận…
Cô
thiếu chút nữa đã quên mình còn có nhà mẹ đẻ. Xem ra về sau vẫn nên thỉnh
thoảng quay lại đó, nếu lấy thân thể của Tống Thiệu Lâm thì cũng nên hiếu thuận
với cha mẹ của cô ta.
Tống
phu nhân thấy cô nhìn qua bên cạnh thì kéo cô tới, cười nói:
- Sao,
ngay cả anh cả, chị dâu con cũng không nhớ? Cũng phải, con mất trí nhớ rồi.
Bà
chỉ vào người đàn ông nói:
- Đây
là anh con Thiệu Khang.
Anh
cả Tống Thiệu Khang nhìn cô cười, vẻ mặt có chút thân thiết. Chu Thiến cũng
ngọt ngào gọi một tiếng anh. Người phụ nữ bên cạnh lại đi đến nắm tay cô nóí:
- Chị
là chị dâu em, Bạch tư Mẫn, trước kia chúng ta rất hay tâm sự, trò chuyện thế
mà giờ em lại quên chị, chị không chịu đâu.
Chu
Thiến lập tức có hảo cảm với cô gái này.
Bên
kia, Tống Trí Hào vẫy Tống Thiệu Khang ý bảo anh đến. Bên này, Tống Triệu đang
trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn nhìn Chu Thiến cười ái muội khiến Chu Thiến
nổi da gà. Bạch Tư Mẫn dường như nhận ra cô mất tự nhiên nên kéo cô qua một bên
nói:
- Các
mẹ nói chuyện với nhau thì đều thích nói chuyện bát quái, không cần nghe cũng
biết bọn họ đang nói về em. Nghe nói, em và Triệu Hi Thành rất ổn. Cô nhìn Chu
Thiến, vẻ mặt hiếu kỳ.
Chu
Thiến đen mặt… Chuyện này, chị dâu, thật ra chị cũng rất tò mò mà…
Bạch
Tư Mẫn cười khẽ, nói:
- Đều
là người một nhà, có cái gì phải ngượng, thật ra nghe tin này chị thấy mừng cho
em! Triệu Hi Thành nguyện ý quay đầu, nói vậy nó vẫn rất yêu em, chị thật hâm
mộ em.
Nói
đến đây, thần sắc cô buồn bã. Chu Thiến nhìn cô, trong lòng hơi động, chẳng lẽ,
anh trai mình là người không biết an phân? Nghĩ lại, cô lặng lẽ nhìn anh mình
một cái, lúc này, anh ta đứng cạnh cha mình, hai cha con rất giống nhau.
Cũng
đúng, thượng bất chính hạ tắc loạn, có cha như vậy con cũng chẳng tốt đi đâu
được. Nghĩ vậy, cô không khỏi thương cảm cho người chị dâu hào sảng của mình,
Chu Thiến nắm chặt tay cô. Bạch Tư Mẫn hiểu ý cười nói:
- Thiệu
Lâm. Em vẫn tinh tế như trước. Trước kia chị có gì phiền não đều không dám nói
với ai, sợ người khác nghe xong lại đem ra bàn tán, khiến người ngoài chê cười.
Cũng chỉ có em tâm sự cùng chị, về sau chúng ta gặp gỡ nhiều một chút, em đừng
vì bị mất trí nhớ mà nghĩ chị xa lạ.
- Không
đâu, chị dâu, em vừa nhìn chị đã thấy rất gần gũi, cảm giác chúng ta như bạn bè
lâu năm vậy.
Bạch
Tư Mẫn nắm chặt tay cô, gật gật đầu. Chu Thiến thấy cô tuổi cũng không trẻ,
liền hỏi:
- Chị
dâu, chị và anh cả có con chưa?
Vẻ
mặt Bạch Tư Mẫn bừng sáng:
- Có
một đứa con trai 8 tuổi và một đứa con gái năm tuổi. Rất nghịch ngợm nhưng cũng
siêu cấp đáng yêu.
Giọng
nói của cô đầy tự hào:
- Chị
dâu có nếp có tẻ, thật có phúc. Chu Thiến vội vàng nói.
- Bọn
chúng là tất cả hi vọng của chị
- Sao
hôm nay không thấy đưa đến, em cũng rất muốn gặp các cháu
Bạch
Tư Mẫn nói:
- Đứa
lớn bị cảm lại lây sang đứa bé, không tiện mang theo, để ở nhà cho Lan tẩu
chăm.
Chu
Thiến còn định nói gì thì thấy có một người hầu vội vàng đi đến bên Dung tẩu,
nói gì đó vào tai cô, sắc mặt Dung tẩu lập tức thay đổi, nói với người kia gì
đó, sau đó theo anh ta đi ra ngoài. Dù vẻ mặt bà bình tĩnh nhưng Chu Thiến có
thể thấy qua ánh mắt bà rằng: đã có chuyện xảy ra!
Chương 74: Yến hội (2)
Một
chiếc taxi màu đỏ dừng trước biệt thự nhà họ Triệu, không lâu sau, một cô gái
mặc váy đỏ, tay xách túi đen đi xuống. Cô gái này người mượt mà nhưng bộ váy đó
mặc trên người có không vừa, đặc biệt chỗ bụng có hơi căng.
Cô
ta chính là Văn Phương.
Văn
Phương xuống xe, taxi lập tức đi, cô ta nhìn cổng lớn nhà họ Triệu.
Hôm
nay Triệu gia rất náo nhiệt, ngoài cửa đầy những chiếc xe xa xỉ, thỉnh thoảng
còn có những xe tiếp tục đến, dừng lại đã có người mặc đồng phục tiến lên mở
cửa xe, đón khách vào. Sau đó lại có người giúp bọn họ đánh xe, tất cả đều ngay
ngắn, trật tự.
Trong
mắt Văn Phương đầy vẻ hâm mộ, đây là cuộc sống của người có tiền, quá xa hoa.
Cô ta theo bản năng sờ vào bụng mình, khóe miệng cười đắc ý, rất nhanh thôi cô
ta cũng có thể sống cuộc sống này.
Cô
ta đi về cửa nhà họ Triệu, chưa đến cổng đã bị người vệ sĩ cao lớn ngăn lại,
anh ta lạnh lùng nhìn cô một cái:
- Tiểu
thư, xin cho xem giấy mời.
Văn
Phương trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng oán hận, cô làm gì có danh
thiếp, vệ sĩ này, nhiều khách như vậy sao phải ngăn cô lại. Cô ta tức giận nói:
- Tôi
cũng là khách, sao lại cản tôi, có loại đãi khách như các người sao? Để tôi vào.
Nhưng
vệ sĩ vẫn như bức tường sắt, chắn trước mặt cô, mặt không chút thay đổi nói:
- Xin
lỗi, tiểu thư, hôm nay là tiệc riêng, nếu cô không có danh thiếp thì không vào
được.
Bên
kia, bảo vệ nghe được động tĩnh đi đến, nhìn thấy cô thì lập tức nhận ra đây
chính là người mấy lần đã tìm tới nhà. Đại thiếu gia từng đem ảnh của cô ta đưa
cho anh nói tuyệt đối không được cho phép cô ta đến quấy rầy người nhà nên anh
chưa bao giờ cho cô ta vào, cũng không thông báo cho cô ta. Sau này, cô ta
không tới, anh tưởng cô ta đã thôi nhưng không ngờ hôm nay lại dẫn xác đến.
Bảo
vệ nhíu mày, nói:
- Sao
lại là cô, cô lại đến làm gì, tôi đã nói rồi, Triệu gia không phải là nơi cho
những người làm tạp vụ như cô có thể tùy tiện đi vào. Mau đi đi, không nay
không thể để cô làm loạn được.
Vệ
sĩ bước lên trên:
- Tiểu
thư, mời cô đi cho!
Văn
Phương hận đến nghiến răng, thầm nghĩ, hay cho cái thằng bảo vệ, mấy lần phá
hoại chuyện của tao, mắt chó không thấy người, chờ tao thành chủ ở đây thì nhất
định cho mày sống dở chết dở.
Nhưng hôm nay cô ta đến có chủ đích, sao dễ dàng bỏ cuộc.
Văn Phương ngang ngược nói:
- Tôi muốn gặp Triệu phu nhân.
Bảo vệ nhìn cô ta khinh thường, mất kiên nhẫn:
- Cô bị làm sao vậy? Đã nói với cô nhiều lần rồi, Triệu
phu nhân không gặp cô
Anh ta xua tay:
- Mau đi đi…
Văn Phương cười lạnh một tiếng:
- Hôm nay tôi bắt buộc phải gặp Triệu phu nhân, các anh
tốt nhất thông báo cho tôi một tiếng, bằng không nếu tôi làm loạn lên…
Văn Phương nhìn bốn phía cười lạnh.
Bảo vệ nhìn quanh, thấy không ít khách đang nhìn về phía
này tò mò. Cảm thấy khó xử, anh nghĩ: cô gái này chắc trước kia bị công tử chơi
đùa rồi đá, không cam lòng nên mới tìm đến. Nếu cô ta thực sự làm loạn, nói
những lời không đứng đắn, bình thường thì cũng thôi nhưng giờ có nhiều khách
như vậy, đều là người sang trọng, để bọn họ nghe được chẳng phải là làm mất mặt
nhà họ Triệu? Lão gia là người cực sĩ diện, đến lúc đó chẳng phải mình cũng
không gặp may? Tiền lương ở đây cao, phúc lợi tốt, còn có bảo hiểm, công việc
tốt như vậy mà mất thì quá uổng.
Anh trầm ngâm sau hồi lâu. Văn Phương thấy anh ta không
phản ứng thì nghĩ anh ta không làm, liền nghĩ: Mày cho rằng bà đây ngồi không! Lúc
này, vệ sĩ lại bước lên định đuổi cô đi, Văn Phương bất đắc dĩ lùi về phía sau
hai bước, lập tức kêu to:
- Ai da, Triệu gia đánh người…
Còn chưa nói xong đã bị bảo vệ bước lên ngăn cản. Văn
Phương cũng không muốn làm to chuyện, đắc ý nhìn anh ta. Bảo vệ tức giận, kéo
cô ta qua một bên:
- Được rồi, đừng làm loạn, tôi đi thông báo cho cô.
Văn Phương bỏ tay anh ra, khinh thường mà phủi phủi chỗ
bị anh ta kéo, hừ lạnh một tiếng:
- Sớm làm vậy không phải tốt sao? Rượu mời không uống đòi
uống rượu phạt.
Bảo vệ tức giận nhưng không biết làm thế nào, chỉ đánh
khẽ cắn môi, gọi một người bồi bàn, nói có người gây chuyện, muốn gặp Triệu phu
nhân, bảo anh ta đi báo với Dung tẩu một tiếng. Người hầu đi tồi, anh ta nghĩ
rồi gọi người khác đi báo cho đại thiếu gia. Anh ta thì đứng đó trông chừng Văn
Phương, tránh cô ta lại gây sự.
Bên kia, Dung tẩu nghe tin này thì biến sắc, thầm nghĩ:
hôm nay ai đến gây sự? Bà nhìn thoáng qua Triệu phu nhân thấy bà đang vui vẻ
trò chuyện với khách thì quyết định tự mình đi trước xem sao. Nếu không có gì
quan trọng thì không nên làm phu nhân mất vui. Bà theo người hầu ra ngoài.
Bà vừa ra đã có người hầu khác đi đến bên nói thầm vào
tai Triệu Hi Thành: “Thiếu gia, anh Vương nói người phụ nữ kia lại đến, đang ở
cửa gây rối đòi gặp phu nhân, anh ấy không biết làm thế nào đành phải báo Dung
tẩu, giờ Dung tẩu đang đến”.
Sắc mặt Triệu Hi Thành trầm xuống, trong mắt hiện vẻ tàn
khốc. Anh dặn dò Triệu Hi Tuấn mấy câu rồi đi ra ngoài. Triệu Hi Tuấn thấy vẻ
mặt anh không ổn nhưng không tiện hỏi cũng chỉ gật đầu.
Triệu Hi Thành đi ra lại nghe bảo vệ báo, cô gái kia đã
được Dung tẩu dẫn vào. Triệu Hi Thành giận dữ nhìn bảo vệ một cái, một cái liếc
mắt này khiến bảo vệ run người. Anh ta nói:
- Đại thiếu gia, tôi cũng chẳng có cách nào, cô ta gây
rối, để khách nghe thấy…
Ánh mắt Triệu Hi Thành lạnh lùng:
- Anh không biết báo tôi sao? Sao làm kinh động đến Dung
tẩu. Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong! Hừ…
Anh cũng biết, những người này chẳng qua là sợ liên lụy.
Nhưng anh không hiểu vì sao Văn Phương kia cứ muốn gặp mẹ anh? Chẳng lẽ cô ta
nghĩ mẹ anh sẽ làm chủ cho cô ta? Quá ngu xuẩn
Không đúng! Nếu là như vậy, Dung tẩu làm sao có thể dẫn
cô ta vào? Triệu Hi Thành biến sắc, đột nhiên dâng lên dự cảm bất ổn, cũng
không trách bảo vệ nữa, vội đi vào.
Bảo vệ thấy anh đi vào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

